Chương : 8
Một phụ nữ xứ Coenwall tình cờ làm người bảo hộ cho một đứa trẻ yêu tinh đã được trao cho một loại nước để rửa mặt cho nó... và người phụ nữ đánh bạo thử cho chính mình, và khi làm như vậy, bà làm bắn một chút nước vào mắt. Thế là bà có khả năng nhìn được những con tinh..
Trích từ Legends and Romances of Brittany của Lewis Spence (1917)
Aislinn đứng bất động, nhìn chăm chăm theo hướng nữ tinh đi mất. Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Donia đáng yêu một cách kì lạ, tới mức Aislinn thấy suýt rơi nước mắt.
Seth tiến đến phía sau cô. Cô biết đúng là anh từ trước khi anh vòng tay ôm cô, nhưng cô cũng không chắc làm sao mình lại biết. Cô chỉ đơn giản là tự biết thôi. Dão gần đây có rất nhiều điều như thế, biết việc này việc nọ mà cô không hiểu vì lí do gì. Thật cũng thấy rùng mình.
Anh thì thầm, "Ai vậy?"
"Gì cơ?" Thật khó để nói thầm lại với anh khi anh đứng sát sau cô; anh cao hơn cô gần một cái đầu.
"Cô ấy. Cô gái mà em vừa nói chuyện ấy". Anh nghiêng đầu về phía Donia vừa đi khỏi.
Cô không chắc mình nên đáp sao. Nhưng khi cô quay lại và Sethnhi2n thấy mặt cô, thì anh có vẻ không còn quan tâm đến câu hỏi chưa được trả lời nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng tấy lên của cô, và với tay như thể anh định chạm vào nó.
"Về nhà rồi em kể nhé ?" Cô ôm anh. Cô không nghĩ đến chuyện đó, không phải bây giờ. Cô chỉ muốn rời khỏi đây, tới nhà Seth,nơi cô có thể cảm thấy an toàn hơn.
"Để anh đi lấy sách vở". Rồi anh bước đi, ngang qua một nhóm các con tinh đang nhằm tới phía Aislinn.
Một trong các nữ tinh quay vòng đằng sau cô. Cô ta là nhân vật mới đấy.
Nữ tinh thứ hai vuốt một bàn tay lên tóc Aislinn. Xinh ra phết.
Một nữ tinh khác nhún vai. Hẳn thế.
Aislinn cố giữ cho mặt mình bình thản. Tập trung. Cô dồn sự chú ý của mình vào tiếng sột soạt của những chiếc là đang cọ vào trang phục của các nữ tinh, chứ không phải vào mùi hương ngọt như đường kì lạ dường như đang tràn ngập lớp không khí bao quanh họ, và không phải cái lướt nhẹ nóng bỏng từ làn da của họ khi bọn họ dùng tay chạm vào cô. Không thấy thoải mái gì – không một chút nào – nhưng sau vụ va chạm ngoài kia, thì những động chạm của các nữ tinh phần nào còn đỡ kinh khủng hơn. Sự thô bạo của ba thằng khốn... Cô rùng mình.
Các nữ tinh líu lo qua lại, giờ lớn tiêng hơn vì Donia không có mặt và có lẽ vì chẳng ai trong thứ viện có thể nghe thấy tiếng bọn họ.
Cô Gái Mùa Đông có vẻ đang có tiến triển tốt đấy.
Bây giờ không được động tới cô này.
Ai thèm quan tâm? Mình không khoái bọn con gái. Nhưng bạn của cô ta... Anh ta thì có vẻ động tới được. Ngon lành.
Bọn họ cười khúc khích.
Có thể cô ta sẽ chịu dung chung sau khi nhập bọn với chúng ta.
Nếu cô ta đúng là người đó, thì cô ta làm gì có lựa chọn nào, phải không? Anh bạn cô ta sẽ là quà tặng kèm miễn phí.
Khi Seth quay lại chỗ cô, túi quàng trên vai, Aislinn giơ cả hai tay ra trước mặt, như thể cô đang giữ vòng tay mở để ôm thêm lần nữa.
Anh nhìn cô thắc mắt.
Ai bảo là chúng ta cần phải đợi nào? Một trong các nữ tinh vuốt vào má anh; một nữ tinh khác cấu anh.
Seth mở to mắt.
Tim Aislinn đập mạnh. Anh ấy cảm thấy điều đó. Cô chưa bao giờ phải cố gắng nói theo cách nào để những con tinh không hiểu được, chưa từng với ai ngoại trừ Bà, chưa từng với bất kì ai không nhìn thấy chúng. Hy vọng các nữ tinh thật sự lơ là như vẻ ngoài của họ, cô vòng tay quanh eo anh và kéo anh về phía cửa, tránh xa những nữ tinh lả lơi. "Sẵn sàng về nhà chưa nào?"
"Tất nhiên". Anh đi nhanh hơn một chút, khoác một cánh tay lên vai cô.
Vua Mùa Hè chắc có đối thủ rồi.
Cậu muốn nói với anh ấy như vậy à? "Ôi, Keenan, tình yêu... món đồ chơi của cô ta trông ngon lành lắm".
Đừng xấu tính như thế. Vua Mùa Hè rất dễ thương mà.
Bọn họ lại rúc rích cười.
Anh ấy liệu còn dễ thương được không nếu có cô ta bên cạnh? Các cậu biết thừa anh sẽ thế nào mà. Mình xung phong lôi kéo con người kia, để Keenan có thể tán tỉnh cô ta. Mmm, mình nữa. Nhìn những cái khuyên trên mặt anh ta kìa. Không hiểu anh ta có khuyên lưỡi không?
*
* *
Khi họ đã an toàn trong cái khung kim loại của toa tàu nhà Seth, Aislinn mới thở ra nhẹ nhõm. Chặng đường mà hai người đi bộ về giống như một màn đấu trí cổ xưa khi những con tinh cứ theo dõi và xán lại gần họ. Chúng không chạm vào cô, không một lần nào, nhưng hẳn sáng hôm sau Seth sẽ thấy xuất hiện mấy vết bầm trên cơ thể mà không thể nào lí giải được. Cô lấy làm mừng vì anh không nhìn thấy bọn chúng.
Cô ôm lấy anh, chỉ là một cái vòng tay nhanh chóng trước khi cô bước tránh ra. "Em xin lỗi".
"Vì chuyện gì?" Anh gỡ Boomer ra khỏi cái ấm trà và hạ nó xuống chiếc xuồng kính.
"Vì bọn họ". Cô nhảy lên ngồi trên cái bệ.
Seth bấm nút bật hệ thống điện cho tảng đá sưởi và đèn hơi nóng dành cho Boomer. "Uống trà nhé?"
"Vâng... Anh có cảm thấy bọn họ không?"
"Có thể". Anh dừng lại, lắc lắc nước trong ấm. "Ở thư viện có cái gì đó... Nhưng em hãy kể cho anh nghe việc trước đó, về chuyện đó đã". Anh chỉ về khuôn mặt bầm tím của cô.
Và cô kể cho anh nghe. Cô kể về những thằng con trai tồi tệ bên ngoài thư viện, vệ cuộc giải cứu của Donia và cơn giận dữ của cô ta khi nói chuyện với cô gái toàn xương. Cô cứ thế tuôn ra hết, không giữ lại điều gì.
Trong vài khoảnh khắc cứng nhắc, anh đứng trơ ra đó. Giọng anh trở nên căng thẳng khi hỏi, "Em ổn không?"
"Vâng. Không có chuyện gì ghê gớm cả, không thật sự xảy ra chuyện gì cả. Em chỉ sợ quá thôi. Nhưng em ổn". Và đúng là cô ổ thật.
Tuy nhiên, Seth thì có vẻ đang phải cố lắm mới giữ được bình tĩnh. Hàm anh nghiến chặt; các nét trên khuôn mặt căng ra. Anh đã quay đi, tránh mặt cô khi cố gắng thả lỏng, nhưng cô biết anh quá rõ nên cách đó chẳng ăn thua.
"Thật mà, em ổn", cô trấn an anh. "Mặt em hơi đau vì thằng đó tóm vào, nhưng chẳng có gì nghiêm trọng".
Hồi còn bé, có lần cô đã nhìn thấy một nhóm các con tinh kéo một con tinh trông rất mảnh mai vào một bụi cây nhỏ trong công viên. Con tinh đó đã la hét – tiếng rít inh tai khủng khiếp đã vang vọng trong những cơn ác mộng của Aislinn suốt hàng tháng trời. Bị tóm và giữ chặt trái với mong muốn của mình trong vài phút ngắn ngủi vẫn chưa là gì so với những chuyện có thể xảy ra.
"Donia cứu em trước khi sự thể trở nên tồi tệ", cô nhắc lại với anh.
"Anh không biết anh sẽ làm gì nếu có chuyện gì xảy ra với em..." Anh ngừng lời, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang khác hẳn bình thường.
"Nhưng đã có chuyện gì đâu". Cô ước mình có thể xóa đi nỗi lo lắng của anh, nên cô đổi chủ để, "Nào, bây giờ nói về vụ chạm trán của anh với những con tinh..."
Anh gật đầu, chấp nhận dụng ý ngầm của cô là thay đổi đề tài. "Cả hai chúng ta thử viết những điều đã xảy ra được không?"
"Tại sao?"
"Để anh biết đó không phải là do trí tưởng tượng của anh hay ý tưởng của em". Anh có vẻ không chắc chắn, và cộ cũng không trách anh được. Cô không thể tránh những con tinh; còn anh thì có thể. Anh có sự lựa chọn, một điều mà cô đã không bao giờ có đối với họ.
Cô cầm cây bút và tập giấy mà anh đưa, và viết: Cấu mông, thu viện. Vỗ má, thư viện. Liếm cổ, gốc Đại lộ Cây Liễu. Thúc, chọc và ngáng chân, Phố Số Sáu, tiệm ăn Joe's, lối qua đường cạnh nhà Kellie, dưới chân cầu. Cô ngẩng lên, Seth đang chăm chú nhìn vào cái danh sách ngày càng dài của cô.
Anh lật tờ giấy của mình lên để cô đọc được: Bị cấu ở thư viện. Bị đẩy (?) bên ngoài tiệm ăn. Bị vấp ngã dưới chân cầu?
Cô để anh cầm cái danh sách chưa viết xong của mình.
"Vậy là, những con tinh, hả?" Anh mỉm cười, nhưng không phải vì vui. "Làm sao anh lại cảm thấy cơ chứ?"
"Có thể vì bây giờ anh đã để ý đến khả năng đó? Em không biết". Cô hít hơi thở sâu. Biết được rằng cô nên bảo anh tránh xa trước khi bọn họ quá chú ý đến anh là một chuyện; còn quay trở lại đối diện một mình với việc này là chuyện hoàn toàn khác. Dù sao, anh cũng xứng đáng được như vậy, xứng đáng với cơ hội được tránh xa khỏi sự khủng khiếp của những con tinh khi còn có thể. "Anh biết là anh vẫn có thể bảo em đi đi, và coi như không có gì xảy ra nhé. Em sẽ hiểu mà".
Anh đá lưỡi vào cái khoen bằng bạc ở môi dưới. "Tại sao anh phải làm thê?"
"Vì bọn họ đang chạm vào anh". Cô thở phì ra một hơi bực bội và ngồi lùi sâu vào phía trong cái bệ. "Bây giờ anh đã biết rồi. Anh đã cảm thấy bọn họ".
"Cũng đáng mà". Anh nhấc ấm trà, nhưng không đổ nước vào. Anh chỉ nhỉn cô. "Anh nghĩ dù sao thì bọn họ cũng vẫn cứ làm những việc như thế".
"Đúng, nhưng anh đã cảm thấy nhiều hơn... và tất cả bọn họ đều săm soi anh. Có điều gì đó đã thay đổi khi mà hai con tinh đó cứ đi theo em". Cô không cố gắng giấu nỗi lo lắng và sợ hãi trong giọng mình nữa. Nếu anh muốn biết về bọn họ, thì anh xứng đáng được biết sự thực là cô đã hoảng sợ đến mức nào .
Anh đổ đầu nước vào ấm trà và bước lại trước mặt cô.
Cô vòng tay quanh anh.
"Anh xin lỗi đã không đến đó sớm hơn", anh thì thầm, ôm cô chặt vào lòng mình.
Cô không nói gì. Cô không biết phải nói gì. Nếu cô kể cho anh nghe những điều cô đã thấy suốt những năm qua,thì sẽ khiến anh còn lo lắng hơn. Còn nếu cô để mình nghĩ về những gì đã có thể xảy ra, thì cô sẽ phát điên lên mất. Cô không muốn nghĩ về nó nữa, và những gì lẽ ra đã xảy ra, về việc tại sao mấy thằng khốn lại tóm cô.
Cuối cùng, cô lùi lại một chút và kể cho Seth nghe về những con tinh ở thư viện cứ chạy vòng quanh cô và bàn tán về anh. Rồi cô hỏi, "Anh nghĩ sao?"
Anh cuốn một lọn tóc dài của cô quanh ngón tay và nhìn cô chăm chú. "Về khuyên lưỡi à?"
"Về nhận xét của những nữ tinh", cô sửa lại, đỏ mặt. Cô dịch về phía trước như thể sắp nhảy từ trên bệ xuống. "Có vẻ bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra. Biết đâu anh lại thấy ra được điều gì đó về nhựng bọn tinh giống Rianne? Anh biết đấy, những con tinh rất hời hợt và, uhmm, Seth..."
"Hử?" Thay vì lùi lại để tạo chỗ trống cho cô, Seth lại bước tới, hơi ấn vào đầu gối cô.
"Anh phải dịch ra thì em mới nhảy xuống được". Giọng cô nghe như đứt hơi, chẳng giống cô bình thường chút nào, nhưng cô cảm thấy dễ chịu – dễ chịu hơn nhiều so với việc nghĩ về những điều tồi tệ mà cô đã tránh được, hoặc về nữ tinh đã cứu cô, hoặc về những con tinh chú ý đến Seth.
Seth phớt lờ câu nói của cô, vẫn đứng yên.
Cô không dịch chuyển hoặc ấn anh lui lại. Lẽ ra cô có thể làm thế. Nhưng cô lại hỏi, "Anh nghĩ sao?"
Anh nhướn một bên long mày, nhìn cô chăm chăm. Nghĩ là có bao nhiêu khuyên cũng không phải là quá nhiều".
Cô mở hai đầu gối, đặt một chân lên sườn anh, trong đầu đầy những suy nghĩ mà cô không nên – không thể - có về anh. "Thật là..."
"Thật là gì?" Anh không di chuyển, không thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Anh có thể khiêu khích, tán tỉnh, nhưng anh không thực sự đuổi theo thúc ép cô. Đây là lựa chọn của cô. Torng một thế giới mà quá nhiều lựa chọn không thuộc về cô, thì đây là một cảm giác tuyệt vời.
"Thật là không phải những gì em muốn nói". Cô lại đỏ mặt và thấy mình ngốc nghếch khi khiêu khích lại anh. Cô không nên để mọi việc trở nên kỳ khôi như thế này. Tình một đêmsẽ làm hỏng tình bạn giữa bọn họ. Cô đang tiến một bước rất nguy hiểm.
Cô dịch người lùi lại. "Hãy hứa rằng anh sẽ kể cho em nghe nếu có bất kì điều gì xảy ra khi không có mặt em".
Anh bước tránh, tạo khoảng trống cho cô.
Cô trượt xuống. Chân cô loạng choạng. "Em không thích những con tinh quá chú ý đến anh".
Anh rót cho mỗi người một tách trà và mở một hộp bánh quy ngắn. Rồi anh đeo kính vào và lôi ra một đống sách và các bản photo.
Cô cầm lấy tách trà và đi theo anh đến ghế sofa, thấy mừng vì đã trở lại cảm giác thoải mái.
Đầu gối anh va vào chân cô khi anh sắp xếp chồng giấy.
Hmm, cũng không hoàn toàn là mừng.
"Một cách để bảo vệ mình là sắt hoặc thép, điều này em đã biết". Anh ra hiệu về phía những bức tường. "Thật dễ chịu khi biết rằng anh ngủ ở một nơi an toàn, nhưng anh sẽ ghé qua tiệm Pins and Needles. Để thay những cái khuyên titan thành khuyên thép. Trừ phi" – anh ngừng lại và quay qua nhìn cô – "em nghĩ khuyên lưỡi là một ý hay. Thật đấy, anh có thể làm thế".
Anh quan sát cô, ánh nhìn đầy trông đợi, nhưng thể anh mong cô nói một điều gì đó.
Cô không nói, không thể nói. Cô đỏ mặt còn hơn lúc trước . Anh vẫn trêu chọc để giúp mình sao lãng. Và có hiệu quả. Quá tốt là khác. Cô cắn môi và nhìn đi chỗ khác.
"Tốt. Nào, cứ coi như 'những dấu hiệu của thần thánh' cũng có tác dụng – cây thập giá, đặt biệt là một cây bằng sắt, nước thánh". Anh để trang giấy đó sang một bên và nhặt lên một cuốn sách với nhiều đoạn được đánh dấu bằng những mẫu giấy dán màu sắc rực rỡ. Anh di ngón tay lên chúng, tóm tắt. "Rải đất trong sân vường của nhà thờ phía trước bọn họ. Bánh mỳ và muối cũng là những 'biện pháp bảo vệ' tốt, nhưng anh không chắc là mình cần làm thế nào. Cũng rải ra như đất cát à? Hay ném vào bọn họ?"
Aislinn đứng dậy bước đi.
Anh liếc lên nhìn cô, rồi quay lại với những đoạn được đánh dấu. "Lộn trái quần áo mình mặc để trốn bọn họ... Khi đó, bọn họ sẽ tưởng bạn là một người khác... Thực vật và thảo một có tác dụng như bùa khi đối mặt: cỏ bốn lá, cỏ Thánh John, cỏ roi ngựa màu đỏ - tất cả những thứ đó đều giúp mình nhìn xuyên qua cả lớp vỏ bọc con người".
Anh đặt cuốn sách sang một bên và ăn chiếc bánh quy, nhìn mông lung ngang qua cô, chờ đợi.
Aislinn thả người ngồi lại xuống ghế, cách xa anh hơn bình thường. "Em không biết. Em không nghĩ đến việc đi ra đường mà suốt ngày mặc quần áo trái, và em không biết về việc ném bánh mỳ vào bọn họ. Em phải làm gì chứ ? Vác theo bánh mỳ và bánh vòng đi khắp nơi à?"
"Muối thì dễ hơn". Anh đặt xấp giấy xuống một trong những chiếc bàn bên cạnh và đứng dậy. Anh mở một ngăn kéo của những chiếc tủ nhựa xếp trong góc phòng. Lục lọi trong một phút, rồi anh giơ lên một nắm những gói muối nhỏ. "Đây. Anh lấy them từ những lần mua thức ăn đem đi. Cho cái này vào túi em". Anh tung mấy gói muối về phía cô và cũng bỏ vài gói vào túi mình. "Cứ đề phòng".
"Người ta nói phải bao nhiêu muối và phải làm gì với nó không?"
"Rắc lên bọn họ? Hay ném vào? Anh không biết. Anh không thấy có nói gì trong cuốn sách này cả, nhưng anh vẫn sẽ thử cách đó. Anh đã đặt vài cuốn sách theo kiểu cho mượn giữa các thư viện rồi". Anh quay lại bàn và viết nguệch ngoạc lên một trong những tờ giấy, "Còn về thảo mộc? Anh có thể kiếm một ít. Em có biết là loại nào không?"
"Em đã có thể nhìn thấy bọn họ rồi, Seth ạ", cô nói vẻ thiếu kiên nhận. Cô thu người – hít thở sâu – và nhặt một cái bánh quy từ chiếc hộp bên cạnh. "Sao em phải cần tha3omo65c chứ?"
"Anh có thể giúp em nhiều hơn nếu anh cũng nhìn được họ..." Anh viết thêm một mẫu ghi chú: Tìm thêm công thức. Patê? Trà? Dùng thảo mộc để nhìn bằng cách nào? Trà hoa cúc cho Ash.
"Hoa cúc?"
"Để giúp em thư giản hơn". Anh ngả người và vuốt nhẹ tóc cô, rồi ngừng bàn tay lại ở sau gáy cô. "Em hay cáu kỉnh với anh quá".
"Xin lỗi anh". Cô nhíu mày. "Em nghĩ em vẫn đang lo được, nhưng hôm nay... Nếu Donia không có ở đó... Nhưng đó lại chính là vấn đề. Lẽ ra cô ta không nên ở đó chứ. Em đã luôn nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ không bao giờ chú ý đến em. Bây giờ thì dường như tất cả bọn họ đều dừng bất kỳ việc gì đang làm trước đó chỉ để quan sát em. Chưa bao giờ như thế cả".
Anh đứng đó, xoắn một trong những cái khuyên ở tai, nhìn cô chăm chú. Rồi anh chộp lấy cuốn sách và ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. "Khoác cây cúc vào người được coi là cách giữ cho bọn trẻ con an toàn, khỏi bị những con tinh bắt cóc. Anh không biết liệu cách này có hiệu quả không nếu mình không còn là trẻ con nữa".
Anh thả cuốn sách đó xuống và lật mở cuốn sách cuối cùng. "Mang theo một cây gậy bằng gỗ thanh hương trà. Nếu bọn họ đuổi theo bạn, hãy nhảy qua một dòng nước đang chảy, đặt biệt nếu nó chảy về phía Nam".
"Ở đây có một con song, và em không thể tưởng tượng được việc mình nhảy qua nó trừ phi em mọc thêm lò xo dưới chân. Chẳng có cách nào giúp được gì nhiều cả". Cô tự thấy ghét cái kiểu cứ than vãn của mình. "Mà em phải làm gì với một cái gậy? Đánh bọn họ à? Để rồi họ sẽ biết rằng em nhìn thấy bọn họ nếu như em làm thế?"
Seth tháo kính và đặt lên trên chồng sách dưới sàn. Anh dụi mắt. "Anh đang cố gắng, Ash. Hôm nay mới là ngày đầu tiên anh nghiên cứu. Chúng ta sẽ tìm hiểu nhiều hơn".
"Nhưng nếu em không có thời gian? Các nguyên tắc đang thay đổi, mà em thì không biết tại sao. Em cần làm gì đó ngay". Cô rung mình, nhớ lại sự yên lặng kỳ lạ của những con tinh khi cô đi ngang. Thật đáng sợ.
"Như là cái gì?" Giọng anh vẫn bình tĩnh. Cô càng trở nên lo lắng thì anh càng nói giọng bình tĩnh.
"Tìm bọn họ. Nói chuyện với hai con tinh đã bắt đầu chuyện này – Keenan và Donia". Cô đặt tay che miệng và hít thở vài lần.
Bình tĩnh nào. Nhưng chẳng ăn thua.
Anh ngả người ra lưng ghế, đu đưa nó khiến nó bập bênh trên hai chân sau. "Em có chắc đó là cách hay không? Đặc biệt là sau khi những thằng đó..."
Cô cắt ngang, "Những con tinh, những con tinh hoàng gia, đang đi theo em. Những gì bọn họ có thể làm còn tồi tệ hơn rất nhiều. Bọn họ muốn gì đó, và em không muốn là người duy nhất không biết đó là gì". Cô ngừng lại, nghĩ về điều mà những nữ tinh ở thư viện đã nói. "Những nữ tinh – khi không true chọc anh – gọi Keenan là 'Vua Mùa Hè'".
Ghế của anh rớt ịch, đứng trở lại trên bốn chân. "Hắn ta là vua à?"
"Có thể".
Trông anh chợt lo lắng – một thoáng gì đó như nỗi sợ hãi lướt qua khuôn mặt anh – nhưng anh chỉ gật đầu. "Mai anh sẽ xem có thể tìm hiểu được gì về cái danh vị đó không. Anh đã định xem trên mạng trong khi chờ những cuốn sách khác tới".
"Nghe được đấy". Cô mỉm cười, cố chế ngự nỗi là sợ của mình, không muốn nghĩ đến cái khả năng rằng không chỉ những con tinh hoàng gia mà là một vua tinh đang đi theoco6.
Seth quan sát cô theo kiểu như quan sát một người đang đứng trên rìa cửa, không chắc là liệu họ có bước qua hay không. Anh không bảo cô nghĩ thêm về cái khả năng nguy hiểm đó, không bảo cô nói thêm về việc đó. Mà anh chỉ hỏi, "Em có ở lại ăn tối không?"
"Không". Cô đứng dậy, rửa tách của mình, và hít thở sa6uthe6m lần nữa. Nhét tay vào túi để anh không thấy chúng đang run lên, cô quay người và – trước khi có thể kiềm chết – cô bảo anh, "Em nghĩ là tối nay em sẽ xem có những gì ngoài kia. Có thể một trong số bọn họ sẽ nói gì đó giống những con tinh ở thư viện. Anh đi với em không?"
"Chờ một giây". Seth mở một thùng no62u hơi nước cũ có ghi chữ SÁCH GIÁO KHOA và lôi ra mấy hộp đựng thuốc lá. Bên trong là những chiếc vòng tay bằng da với những khoen kim loại to tướng, những món phụ kiện chạm đá thanh tú, và những chiếc hộp nhỏ bằng nhung để đựng trang sức. Vừa lục lọi trong những hộp đựng thuốc lá, anh vừa đặt riêng vài món sang bên, bao gồm một trong những chiếc băng cổ bằng da.
Anh bới quanh một lúc nữa và lôi ra một chiếc lọ rắc hạt tiêu. "Cái này thực ra để nhằm vào con người, nhưng có thể cũng có tác dụng đối với những con tinh. Anh không biết".
"Seth, em..."
"Cứ nhét nó vào túi cùng mấy gói muối ấy". Anh cười . Rồi anh giơ cao một sợi dây chuyên và vòng tay theo kiểu xích sắt to bản, rất đúng với phong cách của anh. "Thép đấy. Người ta nói nó có thể đốt chat bọn họ, hoặc cũng có thể chỉ làm bọn họ suy yếu".
"Em biết, nhưng..."
"Xem nào, chúng ta nên dùng bất kỳ cái gì có thể chứ, đúng không?"
Khi cô gật đầu, anh bước tới và ra hiệu cho cô quay người lại. Anh vén tóc cô sang một bên vai. "Em giữ tóc nhé".
Cô lặng lẽ làm theo. Thật kì cục, quá than mật thế này sau sự căng thẳng trước đó, nhưng cô vẫn đứng trong khi Seth quàng sợi dây chuyền qua cổ cô.
Có thể anh ấy đúng. Cô có thể sử dụng bất kỳ sự trợ giúp nào mà cô có được. Cái ý tưởng về việc đi tìm những con tinh là ngược lại với mọi nguyên tắc mà cô đã từng được dạy, nhưng cô vẫn sẽ thực hiện, vẫn sẽ thử. Như thế còn tốt hơn là chỉ chờ đợi. Mình cần phải thử điều gì đó. Làm điều gì đó.
Ngay cả bây giờ, cô cũng có thể nhìn thấy đã có thêm những con tinh bên ngoài cửa sở: một con đang đậu trên đỉnh một hang rào mà đáng ra không thể giữ cho nó đứng trên đó được, nhưng nó vẫn đứng ngon lành.
Seth cài sợ dây xích nặng nề quanh cổ cô, để nó rơi chạm vào da cô. Rồi anh hôn vào gáy cô và đi ngang qua cô, ra cửa. "Đi nào".
Trích từ Legends and Romances of Brittany của Lewis Spence (1917)
Aislinn đứng bất động, nhìn chăm chăm theo hướng nữ tinh đi mất. Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Donia đáng yêu một cách kì lạ, tới mức Aislinn thấy suýt rơi nước mắt.
Seth tiến đến phía sau cô. Cô biết đúng là anh từ trước khi anh vòng tay ôm cô, nhưng cô cũng không chắc làm sao mình lại biết. Cô chỉ đơn giản là tự biết thôi. Dão gần đây có rất nhiều điều như thế, biết việc này việc nọ mà cô không hiểu vì lí do gì. Thật cũng thấy rùng mình.
Anh thì thầm, "Ai vậy?"
"Gì cơ?" Thật khó để nói thầm lại với anh khi anh đứng sát sau cô; anh cao hơn cô gần một cái đầu.
"Cô ấy. Cô gái mà em vừa nói chuyện ấy". Anh nghiêng đầu về phía Donia vừa đi khỏi.
Cô không chắc mình nên đáp sao. Nhưng khi cô quay lại và Sethnhi2n thấy mặt cô, thì anh có vẻ không còn quan tâm đến câu hỏi chưa được trả lời nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng tấy lên của cô, và với tay như thể anh định chạm vào nó.
"Về nhà rồi em kể nhé ?" Cô ôm anh. Cô không nghĩ đến chuyện đó, không phải bây giờ. Cô chỉ muốn rời khỏi đây, tới nhà Seth,nơi cô có thể cảm thấy an toàn hơn.
"Để anh đi lấy sách vở". Rồi anh bước đi, ngang qua một nhóm các con tinh đang nhằm tới phía Aislinn.
Một trong các nữ tinh quay vòng đằng sau cô. Cô ta là nhân vật mới đấy.
Nữ tinh thứ hai vuốt một bàn tay lên tóc Aislinn. Xinh ra phết.
Một nữ tinh khác nhún vai. Hẳn thế.
Aislinn cố giữ cho mặt mình bình thản. Tập trung. Cô dồn sự chú ý của mình vào tiếng sột soạt của những chiếc là đang cọ vào trang phục của các nữ tinh, chứ không phải vào mùi hương ngọt như đường kì lạ dường như đang tràn ngập lớp không khí bao quanh họ, và không phải cái lướt nhẹ nóng bỏng từ làn da của họ khi bọn họ dùng tay chạm vào cô. Không thấy thoải mái gì – không một chút nào – nhưng sau vụ va chạm ngoài kia, thì những động chạm của các nữ tinh phần nào còn đỡ kinh khủng hơn. Sự thô bạo của ba thằng khốn... Cô rùng mình.
Các nữ tinh líu lo qua lại, giờ lớn tiêng hơn vì Donia không có mặt và có lẽ vì chẳng ai trong thứ viện có thể nghe thấy tiếng bọn họ.
Cô Gái Mùa Đông có vẻ đang có tiến triển tốt đấy.
Bây giờ không được động tới cô này.
Ai thèm quan tâm? Mình không khoái bọn con gái. Nhưng bạn của cô ta... Anh ta thì có vẻ động tới được. Ngon lành.
Bọn họ cười khúc khích.
Có thể cô ta sẽ chịu dung chung sau khi nhập bọn với chúng ta.
Nếu cô ta đúng là người đó, thì cô ta làm gì có lựa chọn nào, phải không? Anh bạn cô ta sẽ là quà tặng kèm miễn phí.
Khi Seth quay lại chỗ cô, túi quàng trên vai, Aislinn giơ cả hai tay ra trước mặt, như thể cô đang giữ vòng tay mở để ôm thêm lần nữa.
Anh nhìn cô thắc mắt.
Ai bảo là chúng ta cần phải đợi nào? Một trong các nữ tinh vuốt vào má anh; một nữ tinh khác cấu anh.
Seth mở to mắt.
Tim Aislinn đập mạnh. Anh ấy cảm thấy điều đó. Cô chưa bao giờ phải cố gắng nói theo cách nào để những con tinh không hiểu được, chưa từng với ai ngoại trừ Bà, chưa từng với bất kì ai không nhìn thấy chúng. Hy vọng các nữ tinh thật sự lơ là như vẻ ngoài của họ, cô vòng tay quanh eo anh và kéo anh về phía cửa, tránh xa những nữ tinh lả lơi. "Sẵn sàng về nhà chưa nào?"
"Tất nhiên". Anh đi nhanh hơn một chút, khoác một cánh tay lên vai cô.
Vua Mùa Hè chắc có đối thủ rồi.
Cậu muốn nói với anh ấy như vậy à? "Ôi, Keenan, tình yêu... món đồ chơi của cô ta trông ngon lành lắm".
Đừng xấu tính như thế. Vua Mùa Hè rất dễ thương mà.
Bọn họ lại rúc rích cười.
Anh ấy liệu còn dễ thương được không nếu có cô ta bên cạnh? Các cậu biết thừa anh sẽ thế nào mà. Mình xung phong lôi kéo con người kia, để Keenan có thể tán tỉnh cô ta. Mmm, mình nữa. Nhìn những cái khuyên trên mặt anh ta kìa. Không hiểu anh ta có khuyên lưỡi không?
*
* *
Khi họ đã an toàn trong cái khung kim loại của toa tàu nhà Seth, Aislinn mới thở ra nhẹ nhõm. Chặng đường mà hai người đi bộ về giống như một màn đấu trí cổ xưa khi những con tinh cứ theo dõi và xán lại gần họ. Chúng không chạm vào cô, không một lần nào, nhưng hẳn sáng hôm sau Seth sẽ thấy xuất hiện mấy vết bầm trên cơ thể mà không thể nào lí giải được. Cô lấy làm mừng vì anh không nhìn thấy bọn chúng.
Cô ôm lấy anh, chỉ là một cái vòng tay nhanh chóng trước khi cô bước tránh ra. "Em xin lỗi".
"Vì chuyện gì?" Anh gỡ Boomer ra khỏi cái ấm trà và hạ nó xuống chiếc xuồng kính.
"Vì bọn họ". Cô nhảy lên ngồi trên cái bệ.
Seth bấm nút bật hệ thống điện cho tảng đá sưởi và đèn hơi nóng dành cho Boomer. "Uống trà nhé?"
"Vâng... Anh có cảm thấy bọn họ không?"
"Có thể". Anh dừng lại, lắc lắc nước trong ấm. "Ở thư viện có cái gì đó... Nhưng em hãy kể cho anh nghe việc trước đó, về chuyện đó đã". Anh chỉ về khuôn mặt bầm tím của cô.
Và cô kể cho anh nghe. Cô kể về những thằng con trai tồi tệ bên ngoài thư viện, vệ cuộc giải cứu của Donia và cơn giận dữ của cô ta khi nói chuyện với cô gái toàn xương. Cô cứ thế tuôn ra hết, không giữ lại điều gì.
Trong vài khoảnh khắc cứng nhắc, anh đứng trơ ra đó. Giọng anh trở nên căng thẳng khi hỏi, "Em ổn không?"
"Vâng. Không có chuyện gì ghê gớm cả, không thật sự xảy ra chuyện gì cả. Em chỉ sợ quá thôi. Nhưng em ổn". Và đúng là cô ổ thật.
Tuy nhiên, Seth thì có vẻ đang phải cố lắm mới giữ được bình tĩnh. Hàm anh nghiến chặt; các nét trên khuôn mặt căng ra. Anh đã quay đi, tránh mặt cô khi cố gắng thả lỏng, nhưng cô biết anh quá rõ nên cách đó chẳng ăn thua.
"Thật mà, em ổn", cô trấn an anh. "Mặt em hơi đau vì thằng đó tóm vào, nhưng chẳng có gì nghiêm trọng".
Hồi còn bé, có lần cô đã nhìn thấy một nhóm các con tinh kéo một con tinh trông rất mảnh mai vào một bụi cây nhỏ trong công viên. Con tinh đó đã la hét – tiếng rít inh tai khủng khiếp đã vang vọng trong những cơn ác mộng của Aislinn suốt hàng tháng trời. Bị tóm và giữ chặt trái với mong muốn của mình trong vài phút ngắn ngủi vẫn chưa là gì so với những chuyện có thể xảy ra.
"Donia cứu em trước khi sự thể trở nên tồi tệ", cô nhắc lại với anh.
"Anh không biết anh sẽ làm gì nếu có chuyện gì xảy ra với em..." Anh ngừng lời, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang khác hẳn bình thường.
"Nhưng đã có chuyện gì đâu". Cô ước mình có thể xóa đi nỗi lo lắng của anh, nên cô đổi chủ để, "Nào, bây giờ nói về vụ chạm trán của anh với những con tinh..."
Anh gật đầu, chấp nhận dụng ý ngầm của cô là thay đổi đề tài. "Cả hai chúng ta thử viết những điều đã xảy ra được không?"
"Tại sao?"
"Để anh biết đó không phải là do trí tưởng tượng của anh hay ý tưởng của em". Anh có vẻ không chắc chắn, và cộ cũng không trách anh được. Cô không thể tránh những con tinh; còn anh thì có thể. Anh có sự lựa chọn, một điều mà cô đã không bao giờ có đối với họ.
Cô cầm cây bút và tập giấy mà anh đưa, và viết: Cấu mông, thu viện. Vỗ má, thư viện. Liếm cổ, gốc Đại lộ Cây Liễu. Thúc, chọc và ngáng chân, Phố Số Sáu, tiệm ăn Joe's, lối qua đường cạnh nhà Kellie, dưới chân cầu. Cô ngẩng lên, Seth đang chăm chú nhìn vào cái danh sách ngày càng dài của cô.
Anh lật tờ giấy của mình lên để cô đọc được: Bị cấu ở thư viện. Bị đẩy (?) bên ngoài tiệm ăn. Bị vấp ngã dưới chân cầu?
Cô để anh cầm cái danh sách chưa viết xong của mình.
"Vậy là, những con tinh, hả?" Anh mỉm cười, nhưng không phải vì vui. "Làm sao anh lại cảm thấy cơ chứ?"
"Có thể vì bây giờ anh đã để ý đến khả năng đó? Em không biết". Cô hít hơi thở sâu. Biết được rằng cô nên bảo anh tránh xa trước khi bọn họ quá chú ý đến anh là một chuyện; còn quay trở lại đối diện một mình với việc này là chuyện hoàn toàn khác. Dù sao, anh cũng xứng đáng được như vậy, xứng đáng với cơ hội được tránh xa khỏi sự khủng khiếp của những con tinh khi còn có thể. "Anh biết là anh vẫn có thể bảo em đi đi, và coi như không có gì xảy ra nhé. Em sẽ hiểu mà".
Anh đá lưỡi vào cái khoen bằng bạc ở môi dưới. "Tại sao anh phải làm thê?"
"Vì bọn họ đang chạm vào anh". Cô thở phì ra một hơi bực bội và ngồi lùi sâu vào phía trong cái bệ. "Bây giờ anh đã biết rồi. Anh đã cảm thấy bọn họ".
"Cũng đáng mà". Anh nhấc ấm trà, nhưng không đổ nước vào. Anh chỉ nhỉn cô. "Anh nghĩ dù sao thì bọn họ cũng vẫn cứ làm những việc như thế".
"Đúng, nhưng anh đã cảm thấy nhiều hơn... và tất cả bọn họ đều săm soi anh. Có điều gì đó đã thay đổi khi mà hai con tinh đó cứ đi theo em". Cô không cố gắng giấu nỗi lo lắng và sợ hãi trong giọng mình nữa. Nếu anh muốn biết về bọn họ, thì anh xứng đáng được biết sự thực là cô đã hoảng sợ đến mức nào .
Anh đổ đầu nước vào ấm trà và bước lại trước mặt cô.
Cô vòng tay quanh anh.
"Anh xin lỗi đã không đến đó sớm hơn", anh thì thầm, ôm cô chặt vào lòng mình.
Cô không nói gì. Cô không biết phải nói gì. Nếu cô kể cho anh nghe những điều cô đã thấy suốt những năm qua,thì sẽ khiến anh còn lo lắng hơn. Còn nếu cô để mình nghĩ về những gì đã có thể xảy ra, thì cô sẽ phát điên lên mất. Cô không muốn nghĩ về nó nữa, và những gì lẽ ra đã xảy ra, về việc tại sao mấy thằng khốn lại tóm cô.
Cuối cùng, cô lùi lại một chút và kể cho Seth nghe về những con tinh ở thư viện cứ chạy vòng quanh cô và bàn tán về anh. Rồi cô hỏi, "Anh nghĩ sao?"
Anh cuốn một lọn tóc dài của cô quanh ngón tay và nhìn cô chăm chú. "Về khuyên lưỡi à?"
"Về nhận xét của những nữ tinh", cô sửa lại, đỏ mặt. Cô dịch về phía trước như thể sắp nhảy từ trên bệ xuống. "Có vẻ bọn họ biết chuyện gì đang xảy ra. Biết đâu anh lại thấy ra được điều gì đó về nhựng bọn tinh giống Rianne? Anh biết đấy, những con tinh rất hời hợt và, uhmm, Seth..."
"Hử?" Thay vì lùi lại để tạo chỗ trống cho cô, Seth lại bước tới, hơi ấn vào đầu gối cô.
"Anh phải dịch ra thì em mới nhảy xuống được". Giọng cô nghe như đứt hơi, chẳng giống cô bình thường chút nào, nhưng cô cảm thấy dễ chịu – dễ chịu hơn nhiều so với việc nghĩ về những điều tồi tệ mà cô đã tránh được, hoặc về nữ tinh đã cứu cô, hoặc về những con tinh chú ý đến Seth.
Seth phớt lờ câu nói của cô, vẫn đứng yên.
Cô không dịch chuyển hoặc ấn anh lui lại. Lẽ ra cô có thể làm thế. Nhưng cô lại hỏi, "Anh nghĩ sao?"
Anh nhướn một bên long mày, nhìn cô chăm chăm. Nghĩ là có bao nhiêu khuyên cũng không phải là quá nhiều".
Cô mở hai đầu gối, đặt một chân lên sườn anh, trong đầu đầy những suy nghĩ mà cô không nên – không thể - có về anh. "Thật là..."
"Thật là gì?" Anh không di chuyển, không thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Anh có thể khiêu khích, tán tỉnh, nhưng anh không thực sự đuổi theo thúc ép cô. Đây là lựa chọn của cô. Torng một thế giới mà quá nhiều lựa chọn không thuộc về cô, thì đây là một cảm giác tuyệt vời.
"Thật là không phải những gì em muốn nói". Cô lại đỏ mặt và thấy mình ngốc nghếch khi khiêu khích lại anh. Cô không nên để mọi việc trở nên kỳ khôi như thế này. Tình một đêmsẽ làm hỏng tình bạn giữa bọn họ. Cô đang tiến một bước rất nguy hiểm.
Cô dịch người lùi lại. "Hãy hứa rằng anh sẽ kể cho em nghe nếu có bất kì điều gì xảy ra khi không có mặt em".
Anh bước tránh, tạo khoảng trống cho cô.
Cô trượt xuống. Chân cô loạng choạng. "Em không thích những con tinh quá chú ý đến anh".
Anh rót cho mỗi người một tách trà và mở một hộp bánh quy ngắn. Rồi anh đeo kính vào và lôi ra một đống sách và các bản photo.
Cô cầm lấy tách trà và đi theo anh đến ghế sofa, thấy mừng vì đã trở lại cảm giác thoải mái.
Đầu gối anh va vào chân cô khi anh sắp xếp chồng giấy.
Hmm, cũng không hoàn toàn là mừng.
"Một cách để bảo vệ mình là sắt hoặc thép, điều này em đã biết". Anh ra hiệu về phía những bức tường. "Thật dễ chịu khi biết rằng anh ngủ ở một nơi an toàn, nhưng anh sẽ ghé qua tiệm Pins and Needles. Để thay những cái khuyên titan thành khuyên thép. Trừ phi" – anh ngừng lại và quay qua nhìn cô – "em nghĩ khuyên lưỡi là một ý hay. Thật đấy, anh có thể làm thế".
Anh quan sát cô, ánh nhìn đầy trông đợi, nhưng thể anh mong cô nói một điều gì đó.
Cô không nói, không thể nói. Cô đỏ mặt còn hơn lúc trước . Anh vẫn trêu chọc để giúp mình sao lãng. Và có hiệu quả. Quá tốt là khác. Cô cắn môi và nhìn đi chỗ khác.
"Tốt. Nào, cứ coi như 'những dấu hiệu của thần thánh' cũng có tác dụng – cây thập giá, đặt biệt là một cây bằng sắt, nước thánh". Anh để trang giấy đó sang một bên và nhặt lên một cuốn sách với nhiều đoạn được đánh dấu bằng những mẫu giấy dán màu sắc rực rỡ. Anh di ngón tay lên chúng, tóm tắt. "Rải đất trong sân vường của nhà thờ phía trước bọn họ. Bánh mỳ và muối cũng là những 'biện pháp bảo vệ' tốt, nhưng anh không chắc là mình cần làm thế nào. Cũng rải ra như đất cát à? Hay ném vào bọn họ?"
Aislinn đứng dậy bước đi.
Anh liếc lên nhìn cô, rồi quay lại với những đoạn được đánh dấu. "Lộn trái quần áo mình mặc để trốn bọn họ... Khi đó, bọn họ sẽ tưởng bạn là một người khác... Thực vật và thảo một có tác dụng như bùa khi đối mặt: cỏ bốn lá, cỏ Thánh John, cỏ roi ngựa màu đỏ - tất cả những thứ đó đều giúp mình nhìn xuyên qua cả lớp vỏ bọc con người".
Anh đặt cuốn sách sang một bên và ăn chiếc bánh quy, nhìn mông lung ngang qua cô, chờ đợi.
Aislinn thả người ngồi lại xuống ghế, cách xa anh hơn bình thường. "Em không biết. Em không nghĩ đến việc đi ra đường mà suốt ngày mặc quần áo trái, và em không biết về việc ném bánh mỳ vào bọn họ. Em phải làm gì chứ ? Vác theo bánh mỳ và bánh vòng đi khắp nơi à?"
"Muối thì dễ hơn". Anh đặt xấp giấy xuống một trong những chiếc bàn bên cạnh và đứng dậy. Anh mở một ngăn kéo của những chiếc tủ nhựa xếp trong góc phòng. Lục lọi trong một phút, rồi anh giơ lên một nắm những gói muối nhỏ. "Đây. Anh lấy them từ những lần mua thức ăn đem đi. Cho cái này vào túi em". Anh tung mấy gói muối về phía cô và cũng bỏ vài gói vào túi mình. "Cứ đề phòng".
"Người ta nói phải bao nhiêu muối và phải làm gì với nó không?"
"Rắc lên bọn họ? Hay ném vào? Anh không biết. Anh không thấy có nói gì trong cuốn sách này cả, nhưng anh vẫn sẽ thử cách đó. Anh đã đặt vài cuốn sách theo kiểu cho mượn giữa các thư viện rồi". Anh quay lại bàn và viết nguệch ngoạc lên một trong những tờ giấy, "Còn về thảo mộc? Anh có thể kiếm một ít. Em có biết là loại nào không?"
"Em đã có thể nhìn thấy bọn họ rồi, Seth ạ", cô nói vẻ thiếu kiên nhận. Cô thu người – hít thở sâu – và nhặt một cái bánh quy từ chiếc hộp bên cạnh. "Sao em phải cần tha3omo65c chứ?"
"Anh có thể giúp em nhiều hơn nếu anh cũng nhìn được họ..." Anh viết thêm một mẫu ghi chú: Tìm thêm công thức. Patê? Trà? Dùng thảo mộc để nhìn bằng cách nào? Trà hoa cúc cho Ash.
"Hoa cúc?"
"Để giúp em thư giản hơn". Anh ngả người và vuốt nhẹ tóc cô, rồi ngừng bàn tay lại ở sau gáy cô. "Em hay cáu kỉnh với anh quá".
"Xin lỗi anh". Cô nhíu mày. "Em nghĩ em vẫn đang lo được, nhưng hôm nay... Nếu Donia không có ở đó... Nhưng đó lại chính là vấn đề. Lẽ ra cô ta không nên ở đó chứ. Em đã luôn nhìn thấy bọn họ, nhưng bọn họ không bao giờ chú ý đến em. Bây giờ thì dường như tất cả bọn họ đều dừng bất kỳ việc gì đang làm trước đó chỉ để quan sát em. Chưa bao giờ như thế cả".
Anh đứng đó, xoắn một trong những cái khuyên ở tai, nhìn cô chăm chú. Rồi anh chộp lấy cuốn sách và ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. "Khoác cây cúc vào người được coi là cách giữ cho bọn trẻ con an toàn, khỏi bị những con tinh bắt cóc. Anh không biết liệu cách này có hiệu quả không nếu mình không còn là trẻ con nữa".
Anh thả cuốn sách đó xuống và lật mở cuốn sách cuối cùng. "Mang theo một cây gậy bằng gỗ thanh hương trà. Nếu bọn họ đuổi theo bạn, hãy nhảy qua một dòng nước đang chảy, đặt biệt nếu nó chảy về phía Nam".
"Ở đây có một con song, và em không thể tưởng tượng được việc mình nhảy qua nó trừ phi em mọc thêm lò xo dưới chân. Chẳng có cách nào giúp được gì nhiều cả". Cô tự thấy ghét cái kiểu cứ than vãn của mình. "Mà em phải làm gì với một cái gậy? Đánh bọn họ à? Để rồi họ sẽ biết rằng em nhìn thấy bọn họ nếu như em làm thế?"
Seth tháo kính và đặt lên trên chồng sách dưới sàn. Anh dụi mắt. "Anh đang cố gắng, Ash. Hôm nay mới là ngày đầu tiên anh nghiên cứu. Chúng ta sẽ tìm hiểu nhiều hơn".
"Nhưng nếu em không có thời gian? Các nguyên tắc đang thay đổi, mà em thì không biết tại sao. Em cần làm gì đó ngay". Cô rung mình, nhớ lại sự yên lặng kỳ lạ của những con tinh khi cô đi ngang. Thật đáng sợ.
"Như là cái gì?" Giọng anh vẫn bình tĩnh. Cô càng trở nên lo lắng thì anh càng nói giọng bình tĩnh.
"Tìm bọn họ. Nói chuyện với hai con tinh đã bắt đầu chuyện này – Keenan và Donia". Cô đặt tay che miệng và hít thở vài lần.
Bình tĩnh nào. Nhưng chẳng ăn thua.
Anh ngả người ra lưng ghế, đu đưa nó khiến nó bập bênh trên hai chân sau. "Em có chắc đó là cách hay không? Đặc biệt là sau khi những thằng đó..."
Cô cắt ngang, "Những con tinh, những con tinh hoàng gia, đang đi theo em. Những gì bọn họ có thể làm còn tồi tệ hơn rất nhiều. Bọn họ muốn gì đó, và em không muốn là người duy nhất không biết đó là gì". Cô ngừng lại, nghĩ về điều mà những nữ tinh ở thư viện đã nói. "Những nữ tinh – khi không true chọc anh – gọi Keenan là 'Vua Mùa Hè'".
Ghế của anh rớt ịch, đứng trở lại trên bốn chân. "Hắn ta là vua à?"
"Có thể".
Trông anh chợt lo lắng – một thoáng gì đó như nỗi sợ hãi lướt qua khuôn mặt anh – nhưng anh chỉ gật đầu. "Mai anh sẽ xem có thể tìm hiểu được gì về cái danh vị đó không. Anh đã định xem trên mạng trong khi chờ những cuốn sách khác tới".
"Nghe được đấy". Cô mỉm cười, cố chế ngự nỗi là sợ của mình, không muốn nghĩ đến cái khả năng rằng không chỉ những con tinh hoàng gia mà là một vua tinh đang đi theoco6.
Seth quan sát cô theo kiểu như quan sát một người đang đứng trên rìa cửa, không chắc là liệu họ có bước qua hay không. Anh không bảo cô nghĩ thêm về cái khả năng nguy hiểm đó, không bảo cô nói thêm về việc đó. Mà anh chỉ hỏi, "Em có ở lại ăn tối không?"
"Không". Cô đứng dậy, rửa tách của mình, và hít thở sa6uthe6m lần nữa. Nhét tay vào túi để anh không thấy chúng đang run lên, cô quay người và – trước khi có thể kiềm chết – cô bảo anh, "Em nghĩ là tối nay em sẽ xem có những gì ngoài kia. Có thể một trong số bọn họ sẽ nói gì đó giống những con tinh ở thư viện. Anh đi với em không?"
"Chờ một giây". Seth mở một thùng no62u hơi nước cũ có ghi chữ SÁCH GIÁO KHOA và lôi ra mấy hộp đựng thuốc lá. Bên trong là những chiếc vòng tay bằng da với những khoen kim loại to tướng, những món phụ kiện chạm đá thanh tú, và những chiếc hộp nhỏ bằng nhung để đựng trang sức. Vừa lục lọi trong những hộp đựng thuốc lá, anh vừa đặt riêng vài món sang bên, bao gồm một trong những chiếc băng cổ bằng da.
Anh bới quanh một lúc nữa và lôi ra một chiếc lọ rắc hạt tiêu. "Cái này thực ra để nhằm vào con người, nhưng có thể cũng có tác dụng đối với những con tinh. Anh không biết".
"Seth, em..."
"Cứ nhét nó vào túi cùng mấy gói muối ấy". Anh cười . Rồi anh giơ cao một sợi dây chuyên và vòng tay theo kiểu xích sắt to bản, rất đúng với phong cách của anh. "Thép đấy. Người ta nói nó có thể đốt chat bọn họ, hoặc cũng có thể chỉ làm bọn họ suy yếu".
"Em biết, nhưng..."
"Xem nào, chúng ta nên dùng bất kỳ cái gì có thể chứ, đúng không?"
Khi cô gật đầu, anh bước tới và ra hiệu cho cô quay người lại. Anh vén tóc cô sang một bên vai. "Em giữ tóc nhé".
Cô lặng lẽ làm theo. Thật kì cục, quá than mật thế này sau sự căng thẳng trước đó, nhưng cô vẫn đứng trong khi Seth quàng sợi dây chuyền qua cổ cô.
Có thể anh ấy đúng. Cô có thể sử dụng bất kỳ sự trợ giúp nào mà cô có được. Cái ý tưởng về việc đi tìm những con tinh là ngược lại với mọi nguyên tắc mà cô đã từng được dạy, nhưng cô vẫn sẽ thực hiện, vẫn sẽ thử. Như thế còn tốt hơn là chỉ chờ đợi. Mình cần phải thử điều gì đó. Làm điều gì đó.
Ngay cả bây giờ, cô cũng có thể nhìn thấy đã có thêm những con tinh bên ngoài cửa sở: một con đang đậu trên đỉnh một hang rào mà đáng ra không thể giữ cho nó đứng trên đó được, nhưng nó vẫn đứng ngon lành.
Seth cài sợ dây xích nặng nề quanh cổ cô, để nó rơi chạm vào da cô. Rồi anh hôn vào gáy cô và đi ngang qua cô, ra cửa. "Đi nào".