Chương : 42
Author: Mai Tuyết Vân
Inari không muốn để những người chị của Tito phải quỳ lâu, nàng đưa tay ra đỡ họ dậy: “Các chị không cần phải hành lễ như vậy với em đâu, em coi Tito là bạn của mình, là chị của cậu ấy cũng là chị của em.” Theo cánh tay nàng đỡ, bọn họ đứng dậy, chỉ có ánh mắt của Hadi nhìn nàng là khác lạ, còn hai chị em song sinh thì mang theo ý tứ dò xét. Inari cũng không để ý nhiều như vậy, Kail đợi Inari nói hết rồi cũng lên tiếng: “Được rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi, chẳng phải đã đi cả một quãng đường dài rồi sao?”
Nàng gật đầu với anh rồi khẽ đẩy Tito về phía Hadi, “Thời gian ở lại thành Alinna, cậu hãy ở cạnh gia đình mình nhiều một chút, đây là mệnh lệnh!” Sau đó nàng mỉm cười với Yuuri, hai cô gái trẻ nắm lấy tay nhau thủ thỉ chuyện trò. Còn Kail, Zannanza và Karla lại đi phía trước, Zannanza đã nhận lời ủy thác của hoàng thúc, vì thế anh cũng cố gắng hết sức mình để Karla cảm thấy thoải mái nhất.
Khi nhóm người của Kail đi mất ở chỗ đấy chỉ còn lại bốn chị em nhà Hadi. Lúc này, Hadi mới nói với Tito: “Mẫu phi của công chúa Inari có phải là phu nhân Halia không, Tito?” Tito nghi hoặc nhìn chị gái của mình rồi trả lời: “Đúng vậy! Điều đó thì có vấn đề gì sao hả chị?” Ryui và Shala nhìn nhau một cái: “Phu nhân Halia đã từng là một trong những người bạn quan trọng của cha.” Tito ngạc nhiên, vậy mà bao nhiêu năm qua lại không có ai nhắc đến việc này với cậu cả. Hadi kéo tay Tito, vừa đi nàng vừa nói: “Cha đang rất muốn gặp em, mau đi nhanh đi, đừng để người đợi lâu.”
Bữa tiệc chúc mừng thắng trận được dời lại một ngày để Inari, Zannanza và Karla cũng có thể tham gia. Nhưng đó lại là việc của ngày mai, đêm nay các nàng cần nghỉ ngơi sau chuyến đi dài. Yurri ngồi gần lò sưởi trò chuyện cùng với Inari, “Sức khỏe của cậu đã hồi phục chưa?” Inari cuốn áo choàng chặt thêm một chút: “Không khí ở đó rất trong lành, cũng không hề phải lo lắng bất kỳ điều gì, có thể không hồi phục được sao? Đâu thể so sánh với trách nhiệm của cậu ở đây, việc tìm một chỗ đứng thích hợp bên cạnh Kail chưa bao giờ là điều dễ dàng.”
Yurri mỉm cười với nàng: “Chỉ là may mắn cả thôi. Lần này thu hoạch của cậu đâu thể ít hơn tớ được. Lúc đi chỉ một mình, khi trở về thì lại mang theo những ba người.” Inari nghiêng người tựa đầu vào thành ghế: “Karla và Zannanza, mối quan hệ giữa bọn họ có thể gọi là mối tình đầu thuần khiết đấy.” Yurri nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, cô tìm thấy bóng hình của mình phản chiếu trong đó: “Cậu không ghen sao?” Inari mỉm cười, “Vậy cậu có ghen với những người tình trước đây của Kail không?” Yurri hơi sửng sốt rồi lắc đầu: “Tớ không biết!”
Inari chỉnh lại tư thế ngồi để bản thân mình được thoải mái nhấc rồi nói: “Cậu không cần phải quan tâm đến những người ấy, họ sẽ chẳng bao giờ là mối bận tâm của cậu. Đối với cậu, họ chỉ là những người xa lạ, không đủ sức để khiến cậu lo lắng. Người cậu nên ghen là tớ, kẻ đã khiến cậu lâm vào cảnh khó khăn như thế này, Yurri, cậu luôn luôn phải đề phòng mình, nhất định phải nhớ điều này.”
Yurri khó hiểu: “Tại sao cậu lại nói như thế?” Nàng nhìn cô gái trẻ trước mặt: “Vì Zannanza tớ có thể làm tất cả, nếu đến một ngày tớ phải lựa chọn cách từ bỏ huyết thống giữa mình và Kail để được ở bên Zannanza thì tớ cũng sẽ làm. Lúc đó, cậu có thể đứng nhìn Kail đau lòng không? Chính vì điều này mà tớ mới phải nhắc nhở cậu.” Lời nói của nàng khiến cô thẩn thờ, những việc này cô chưa từng nghĩ đến, và nếu Inari không nói thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không để tâm.
Inari đứng dậy, vỗ lên bờ vai của Yurri: “Cũng đã khuya lắm rồi, chúng ta có thể dời cuộc trò chuyện đến sáng ngày mai được không?” Yurri vội vã đứng dậy, cử động của cô cứng ngắc như một con rối, cô nhanh chóng từ biệt nàng rồi trở về phòng mình. Nàng thở dài một tiếng, đêm nay có lẽ Yurri sẽ mất ngủ vì những lời nói của nàng rồi. Inari xoay người về phía lò sưởi, chất thêm vài thanh củi vào lửa rồi ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh. Mặc dù cuộc hành trình đến Alinna đã làm nàng rất mệt, nhưng nàng lại không có cảm giác thèm ngủ. Ngay lúc này, đầu óc của nàng lại vô cùng tỉnh táo, những suy nghĩ miên man cứ xoáy sâu vào đầu nàng.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên khiến nàng giật mình, chẳng lẽ là Yurri sao? Cô ấy để quên thứ gì ở phòng nàng à? Nàng đứng dậy, nghi hoặc mở cửa phòng, đối diện trước mặt nàng bây giờ không phải là Yurri như nàng đã tưởng. Zannanza đứng bên cạnh Kail, trên tay anh đang cầm một vò rượu nóng, chỉ cần nghe mùi đã biết đây là loại rượu hảo hạng. Còn Kail lại mỉm cười nhìn nàng, những chiếc cốc như nhảy múa trong tay anh: “Inari! Chúng ta đi uống rượu nào!” Inari trừng mắt nhìn hai người bọn họ, nhưng nàng lại không từ chối lời đề nghị hấp dẫn này. Bàn tay nhỏ bé vươn ra nắm lấy tay của hai người họ thật chặt: “Đi thôi! Phải kiếm thứ gì đó thật ngon để vừa ăn vừa thưởng thức rượu chứ.”
Zannanza nhìn Kail, ánh mắt của anh chạm vào mắt hoàng huynh của mình. Một cái gật đầu nhẹ biểu thị tất cả, Kail sẽ vẫn như trước, đối với anh tình thân mới là quan trọng nhất. Và Zannanza, Inari chính là thứ tình thân khắc cốt ghi tâm ấy, mãi mãi sẽ chẳng bao giờ đổi thay. Anh mỉm cười nhẹ nhõm, siết chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng, từ bây giờ anh sẽ không buông đôi tay này ra nữa. Không chỉ có anh luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, mà ngay cả hoàng huynh cũng vậy, Inari vẫn mãi là em gái mà Kail yêu thương nhất.
Chẳng biết ba người bọn họ làm cách nào, mà đã thành công lấy được từ gian bếp một con gà nướng và bánh mì mật ong. Sau đó bỏ qua sự kinh ngạc trong mắt lính canh cổng mà ôm vò rượu cùng nhau leo lên tường thành Alinna. Khuôn mặt Inari hơi ửng đỏ vì rượu, nàng ngoan ngoãn ngồi giữa tấm thảm, trên tay là một mẩu bánh mì đang ăn dở, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Kail và Zannanza.
“Sau khi quay về Hattusa, ta sẽ bẩm báo với phụ vương chủ trì lễ kết hôn cho hai đứa!” Kail nâng cốc rượu lên môi nhấp một ngụm, chất rượu cay nồng thấm vào huyết quản, dù rất khó chịu nhưng mùi vị lan tỏa lại rất hấp dẫn. Zannanza không trả lời anh vội, ánh mắt chuyển về phía Inari đang gật gù với gương mặt ửng đỏ: “Inari muốn nhìn thấy hoàng huynh lập Chính phi, muốn tự tay làm tư tế tiến hành các nghi thức trong Đại lễ thành hôn. Muội ấy muốn làm chủ hôn chúc phúc cho người, và cuối cùng muội ấy còn muốn chứng kiến người con gái kia sẽ nắm tay đi đến hết phần đời sau này. Mãi mãi hạnh phúc! Trước khi làm được điều đó, Inari sẽ không kết hôn với ai đâu.”
Kail ngẩng đầu lên nhìn Zannanza, bắt gặp nụ cười thuần khiết trên môi anh ấy, Kail cười nhẹ, rồi vươn tay xoa đầu Inari. “Theo em thì giờ cô bé này còn hiểu những gì chúng ta nói không?” Zannanza lắc đầu: “Tửu lượng của Inari trước giờ đều không tốt, nhưng mỗi khi say lại rất ngoan ngoãn, chỉ ngồi yên một chỗ không làm phiền ai cả. Chỉ là khi tỉnh dậy sẽ không nhớ gì mà thôi.” Bàn tay của Kail rất nhẹ, dịu dàng như đang chạm vào thứ gì đó vô giá: “Hãy chăm sóc Inari thật tốt, anh giao cho em niềm tự hào nhất của anh.”
Anh rót thêm rượu vào ly, “Đến khi em không còn thở nữa, thì linh hồn em vẫn sẽ đi theo Inari.” Kail hài lòng trước câu trả lời của Zannanza, tiếng ly rượu chạm nhau vang lên trong đêm tối. Đêm nay, hai người họ uống rất nhiều, và cũng đã nói rất nhiều việc, chỉ là Inari đều không thể nhớ được. Nàng chỉ biết, khi nàng đang mơ màng gật gù, thì đã tựa đầu vào vòng tay ấm áp của ai đó, để rồi sau đó chìm vào giấc ngủ say. Những nỗi lo sợ trong lòng nàng đều không trở thành sự thật, vì chính Zannanza đã giải quyết tất cả rồi. Và ngay cả Kail, anh ấy cũng hiểu nàng đang sợ hãi điều gì, nhưng nhát định anh sẽ bảo vệ cả nàng và Zannanza thật chu toàn.
“Dù Talos có muốn điều gì, nhưng ông ta cũng không phải là người ra quyết định cuối cùng. Tito sẽ không làm điều khiến Inari chịu tổn thương, cậu bé chính là lá chắn kiên cố nhất bảo vệ Inari trước gia tộc Hatti. Một khi họ có ý đồ xấu xa với cô bé, Tito sẽ không ngại ngần mà chọn cách đứng về phía Inari.” Kail nhìn Zannanza, anh đọc được những nỗi phiền muộn của Inari thông qua người em trai này. Phải chăng khi lên đường tới Alinna, em gái của anh đã phải lo lắng rất nhiều về những vấn đề này.
Anh thở dài một tiếng, sự khó xử của nàng anh có thể hiểu được, nhưng khi đứng giữa những lựa chọn. Nàng sẽ chọn cách không làm tổn thương ai hết, rồi ôm những gánh nặng cho bản thân mình. Inari không cần phải làm như vậy, vì nàng đã có anh và Zannanza rồi. Zannanza khoác thêm cho Inari chiếc áo choàng, “Nhưng bây giờ, ngay cả Inari cũng không chắc về những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Tito nữa. Muội ấy đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu bắt buộc phải làm thì dù có phải từ bỏ Tito, Inari vẫn sẽ thực hiện.”
“Cũng giống như việc, nếu anh là kẻ thù của em, thì Inari cũng sẽ từ bỏ anh cũng như sẽ từ bỏ Tito ư?” Kail hỏi anh, đây không còn là một câu hỏi đơn thuần nữa, mà đó chính là lời khẳng định. Zannanza ngẩng đầu nhìn Kail, “Phải! Inari nhất định sẽ làm thế. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, vì em sẽ không bao giờ tàn nhẫn đến mức đứng nhìn muội ấy khổ sở chống lại người thân của mình. Inari sẽ không bao giờ phải lựa chọn giữa em và anh, dù người nắm tay cô bé đi hết cuộc đời là em, thì anh vẫn mãi là người anh trai mà chúng em tôn kính nhất. Một gia đình thật sự, sẽ không có sự chia lìa.”
Kail đấm vào vai Zannanza một cái, nụ cười thỏa mãn nở trên môi anh, Zannanza nói rất đúng. Quá khứ, hiện tại và tương lai, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì Zannanza và Inari vẫn mãi là gia đình của anh. “Chúng ta có thể không cần phương thức rèn luyện bí mật đó, cũng không cần phải đáp ứng yêu cầu của Talos. Ông ta chưa bao giờ hiểu rõ thứ mà mình cầu xin là thứ gì, Inari không phải là thứ hàng hóa để có thể đưa ra trao đổi. Cô bé em gái của ta, con gái của quốc vương Suppililiuma vĩ đại, và là Nữ thần ánh sáng Cahya cao quý. Không một ai có thể cầu xin một điều vượt ngoài tầm tay của mình như thế được. Ta không cho phép!”
Kail nghiến răng, nói qua hơi thở giận dữ, lời nói của anh khiến Zannanza phì cười. Cuộc chiến này em đã thắng được ván cờ đầu tiên rồi Inari, hoàng huynh không bao giờ hy sinh hạnh phúc của em để đạt được mục đích. Mà không, phải nói là ngay cả khi chưa bắt đầu, Talos đã thua em rồi, Inari!
Inari không muốn để những người chị của Tito phải quỳ lâu, nàng đưa tay ra đỡ họ dậy: “Các chị không cần phải hành lễ như vậy với em đâu, em coi Tito là bạn của mình, là chị của cậu ấy cũng là chị của em.” Theo cánh tay nàng đỡ, bọn họ đứng dậy, chỉ có ánh mắt của Hadi nhìn nàng là khác lạ, còn hai chị em song sinh thì mang theo ý tứ dò xét. Inari cũng không để ý nhiều như vậy, Kail đợi Inari nói hết rồi cũng lên tiếng: “Được rồi, mau vào trong nghỉ ngơi đi, chẳng phải đã đi cả một quãng đường dài rồi sao?”
Nàng gật đầu với anh rồi khẽ đẩy Tito về phía Hadi, “Thời gian ở lại thành Alinna, cậu hãy ở cạnh gia đình mình nhiều một chút, đây là mệnh lệnh!” Sau đó nàng mỉm cười với Yuuri, hai cô gái trẻ nắm lấy tay nhau thủ thỉ chuyện trò. Còn Kail, Zannanza và Karla lại đi phía trước, Zannanza đã nhận lời ủy thác của hoàng thúc, vì thế anh cũng cố gắng hết sức mình để Karla cảm thấy thoải mái nhất.
Khi nhóm người của Kail đi mất ở chỗ đấy chỉ còn lại bốn chị em nhà Hadi. Lúc này, Hadi mới nói với Tito: “Mẫu phi của công chúa Inari có phải là phu nhân Halia không, Tito?” Tito nghi hoặc nhìn chị gái của mình rồi trả lời: “Đúng vậy! Điều đó thì có vấn đề gì sao hả chị?” Ryui và Shala nhìn nhau một cái: “Phu nhân Halia đã từng là một trong những người bạn quan trọng của cha.” Tito ngạc nhiên, vậy mà bao nhiêu năm qua lại không có ai nhắc đến việc này với cậu cả. Hadi kéo tay Tito, vừa đi nàng vừa nói: “Cha đang rất muốn gặp em, mau đi nhanh đi, đừng để người đợi lâu.”
Bữa tiệc chúc mừng thắng trận được dời lại một ngày để Inari, Zannanza và Karla cũng có thể tham gia. Nhưng đó lại là việc của ngày mai, đêm nay các nàng cần nghỉ ngơi sau chuyến đi dài. Yurri ngồi gần lò sưởi trò chuyện cùng với Inari, “Sức khỏe của cậu đã hồi phục chưa?” Inari cuốn áo choàng chặt thêm một chút: “Không khí ở đó rất trong lành, cũng không hề phải lo lắng bất kỳ điều gì, có thể không hồi phục được sao? Đâu thể so sánh với trách nhiệm của cậu ở đây, việc tìm một chỗ đứng thích hợp bên cạnh Kail chưa bao giờ là điều dễ dàng.”
Yurri mỉm cười với nàng: “Chỉ là may mắn cả thôi. Lần này thu hoạch của cậu đâu thể ít hơn tớ được. Lúc đi chỉ một mình, khi trở về thì lại mang theo những ba người.” Inari nghiêng người tựa đầu vào thành ghế: “Karla và Zannanza, mối quan hệ giữa bọn họ có thể gọi là mối tình đầu thuần khiết đấy.” Yurri nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, cô tìm thấy bóng hình của mình phản chiếu trong đó: “Cậu không ghen sao?” Inari mỉm cười, “Vậy cậu có ghen với những người tình trước đây của Kail không?” Yurri hơi sửng sốt rồi lắc đầu: “Tớ không biết!”
Inari chỉnh lại tư thế ngồi để bản thân mình được thoải mái nhấc rồi nói: “Cậu không cần phải quan tâm đến những người ấy, họ sẽ chẳng bao giờ là mối bận tâm của cậu. Đối với cậu, họ chỉ là những người xa lạ, không đủ sức để khiến cậu lo lắng. Người cậu nên ghen là tớ, kẻ đã khiến cậu lâm vào cảnh khó khăn như thế này, Yurri, cậu luôn luôn phải đề phòng mình, nhất định phải nhớ điều này.”
Yurri khó hiểu: “Tại sao cậu lại nói như thế?” Nàng nhìn cô gái trẻ trước mặt: “Vì Zannanza tớ có thể làm tất cả, nếu đến một ngày tớ phải lựa chọn cách từ bỏ huyết thống giữa mình và Kail để được ở bên Zannanza thì tớ cũng sẽ làm. Lúc đó, cậu có thể đứng nhìn Kail đau lòng không? Chính vì điều này mà tớ mới phải nhắc nhở cậu.” Lời nói của nàng khiến cô thẩn thờ, những việc này cô chưa từng nghĩ đến, và nếu Inari không nói thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không để tâm.
Inari đứng dậy, vỗ lên bờ vai của Yurri: “Cũng đã khuya lắm rồi, chúng ta có thể dời cuộc trò chuyện đến sáng ngày mai được không?” Yurri vội vã đứng dậy, cử động của cô cứng ngắc như một con rối, cô nhanh chóng từ biệt nàng rồi trở về phòng mình. Nàng thở dài một tiếng, đêm nay có lẽ Yurri sẽ mất ngủ vì những lời nói của nàng rồi. Inari xoay người về phía lò sưởi, chất thêm vài thanh củi vào lửa rồi ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh. Mặc dù cuộc hành trình đến Alinna đã làm nàng rất mệt, nhưng nàng lại không có cảm giác thèm ngủ. Ngay lúc này, đầu óc của nàng lại vô cùng tỉnh táo, những suy nghĩ miên man cứ xoáy sâu vào đầu nàng.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên khiến nàng giật mình, chẳng lẽ là Yurri sao? Cô ấy để quên thứ gì ở phòng nàng à? Nàng đứng dậy, nghi hoặc mở cửa phòng, đối diện trước mặt nàng bây giờ không phải là Yurri như nàng đã tưởng. Zannanza đứng bên cạnh Kail, trên tay anh đang cầm một vò rượu nóng, chỉ cần nghe mùi đã biết đây là loại rượu hảo hạng. Còn Kail lại mỉm cười nhìn nàng, những chiếc cốc như nhảy múa trong tay anh: “Inari! Chúng ta đi uống rượu nào!” Inari trừng mắt nhìn hai người bọn họ, nhưng nàng lại không từ chối lời đề nghị hấp dẫn này. Bàn tay nhỏ bé vươn ra nắm lấy tay của hai người họ thật chặt: “Đi thôi! Phải kiếm thứ gì đó thật ngon để vừa ăn vừa thưởng thức rượu chứ.”
Zannanza nhìn Kail, ánh mắt của anh chạm vào mắt hoàng huynh của mình. Một cái gật đầu nhẹ biểu thị tất cả, Kail sẽ vẫn như trước, đối với anh tình thân mới là quan trọng nhất. Và Zannanza, Inari chính là thứ tình thân khắc cốt ghi tâm ấy, mãi mãi sẽ chẳng bao giờ đổi thay. Anh mỉm cười nhẹ nhõm, siết chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng, từ bây giờ anh sẽ không buông đôi tay này ra nữa. Không chỉ có anh luôn ở bên cạnh bảo vệ nàng, mà ngay cả hoàng huynh cũng vậy, Inari vẫn mãi là em gái mà Kail yêu thương nhất.
Chẳng biết ba người bọn họ làm cách nào, mà đã thành công lấy được từ gian bếp một con gà nướng và bánh mì mật ong. Sau đó bỏ qua sự kinh ngạc trong mắt lính canh cổng mà ôm vò rượu cùng nhau leo lên tường thành Alinna. Khuôn mặt Inari hơi ửng đỏ vì rượu, nàng ngoan ngoãn ngồi giữa tấm thảm, trên tay là một mẩu bánh mì đang ăn dở, im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Kail và Zannanza.
“Sau khi quay về Hattusa, ta sẽ bẩm báo với phụ vương chủ trì lễ kết hôn cho hai đứa!” Kail nâng cốc rượu lên môi nhấp một ngụm, chất rượu cay nồng thấm vào huyết quản, dù rất khó chịu nhưng mùi vị lan tỏa lại rất hấp dẫn. Zannanza không trả lời anh vội, ánh mắt chuyển về phía Inari đang gật gù với gương mặt ửng đỏ: “Inari muốn nhìn thấy hoàng huynh lập Chính phi, muốn tự tay làm tư tế tiến hành các nghi thức trong Đại lễ thành hôn. Muội ấy muốn làm chủ hôn chúc phúc cho người, và cuối cùng muội ấy còn muốn chứng kiến người con gái kia sẽ nắm tay đi đến hết phần đời sau này. Mãi mãi hạnh phúc! Trước khi làm được điều đó, Inari sẽ không kết hôn với ai đâu.”
Kail ngẩng đầu lên nhìn Zannanza, bắt gặp nụ cười thuần khiết trên môi anh ấy, Kail cười nhẹ, rồi vươn tay xoa đầu Inari. “Theo em thì giờ cô bé này còn hiểu những gì chúng ta nói không?” Zannanza lắc đầu: “Tửu lượng của Inari trước giờ đều không tốt, nhưng mỗi khi say lại rất ngoan ngoãn, chỉ ngồi yên một chỗ không làm phiền ai cả. Chỉ là khi tỉnh dậy sẽ không nhớ gì mà thôi.” Bàn tay của Kail rất nhẹ, dịu dàng như đang chạm vào thứ gì đó vô giá: “Hãy chăm sóc Inari thật tốt, anh giao cho em niềm tự hào nhất của anh.”
Anh rót thêm rượu vào ly, “Đến khi em không còn thở nữa, thì linh hồn em vẫn sẽ đi theo Inari.” Kail hài lòng trước câu trả lời của Zannanza, tiếng ly rượu chạm nhau vang lên trong đêm tối. Đêm nay, hai người họ uống rất nhiều, và cũng đã nói rất nhiều việc, chỉ là Inari đều không thể nhớ được. Nàng chỉ biết, khi nàng đang mơ màng gật gù, thì đã tựa đầu vào vòng tay ấm áp của ai đó, để rồi sau đó chìm vào giấc ngủ say. Những nỗi lo sợ trong lòng nàng đều không trở thành sự thật, vì chính Zannanza đã giải quyết tất cả rồi. Và ngay cả Kail, anh ấy cũng hiểu nàng đang sợ hãi điều gì, nhưng nhát định anh sẽ bảo vệ cả nàng và Zannanza thật chu toàn.
“Dù Talos có muốn điều gì, nhưng ông ta cũng không phải là người ra quyết định cuối cùng. Tito sẽ không làm điều khiến Inari chịu tổn thương, cậu bé chính là lá chắn kiên cố nhất bảo vệ Inari trước gia tộc Hatti. Một khi họ có ý đồ xấu xa với cô bé, Tito sẽ không ngại ngần mà chọn cách đứng về phía Inari.” Kail nhìn Zannanza, anh đọc được những nỗi phiền muộn của Inari thông qua người em trai này. Phải chăng khi lên đường tới Alinna, em gái của anh đã phải lo lắng rất nhiều về những vấn đề này.
Anh thở dài một tiếng, sự khó xử của nàng anh có thể hiểu được, nhưng khi đứng giữa những lựa chọn. Nàng sẽ chọn cách không làm tổn thương ai hết, rồi ôm những gánh nặng cho bản thân mình. Inari không cần phải làm như vậy, vì nàng đã có anh và Zannanza rồi. Zannanza khoác thêm cho Inari chiếc áo choàng, “Nhưng bây giờ, ngay cả Inari cũng không chắc về những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Tito nữa. Muội ấy đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu bắt buộc phải làm thì dù có phải từ bỏ Tito, Inari vẫn sẽ thực hiện.”
“Cũng giống như việc, nếu anh là kẻ thù của em, thì Inari cũng sẽ từ bỏ anh cũng như sẽ từ bỏ Tito ư?” Kail hỏi anh, đây không còn là một câu hỏi đơn thuần nữa, mà đó chính là lời khẳng định. Zannanza ngẩng đầu nhìn Kail, “Phải! Inari nhất định sẽ làm thế. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, vì em sẽ không bao giờ tàn nhẫn đến mức đứng nhìn muội ấy khổ sở chống lại người thân của mình. Inari sẽ không bao giờ phải lựa chọn giữa em và anh, dù người nắm tay cô bé đi hết cuộc đời là em, thì anh vẫn mãi là người anh trai mà chúng em tôn kính nhất. Một gia đình thật sự, sẽ không có sự chia lìa.”
Kail đấm vào vai Zannanza một cái, nụ cười thỏa mãn nở trên môi anh, Zannanza nói rất đúng. Quá khứ, hiện tại và tương lai, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì Zannanza và Inari vẫn mãi là gia đình của anh. “Chúng ta có thể không cần phương thức rèn luyện bí mật đó, cũng không cần phải đáp ứng yêu cầu của Talos. Ông ta chưa bao giờ hiểu rõ thứ mà mình cầu xin là thứ gì, Inari không phải là thứ hàng hóa để có thể đưa ra trao đổi. Cô bé em gái của ta, con gái của quốc vương Suppililiuma vĩ đại, và là Nữ thần ánh sáng Cahya cao quý. Không một ai có thể cầu xin một điều vượt ngoài tầm tay của mình như thế được. Ta không cho phép!”
Kail nghiến răng, nói qua hơi thở giận dữ, lời nói của anh khiến Zannanza phì cười. Cuộc chiến này em đã thắng được ván cờ đầu tiên rồi Inari, hoàng huynh không bao giờ hy sinh hạnh phúc của em để đạt được mục đích. Mà không, phải nói là ngay cả khi chưa bắt đầu, Talos đã thua em rồi, Inari!