Chương : 23
Tôn Giai Tuyền thật khó đối phó, cô mỗi ngày đều gọi điện rủ tôi ra ngoài đi chơi, một thiên kim tiểu thư như vậy cứ luôn mời gọi nếu mãi từ chối thì quá thật làm khó nàng, nhưng tôi cũng không nghĩ mình sẽ phát sinh quan hệ gì với nàng. Đối đãi với những cô gái 20 mới lớn thế này, tôi quyết không bao giờ thể hiện những động tác hay ám chỉ gây hiểu lầm, thậm chí một ánh mắt cũng có thể làm nàng nghĩ theo chiều hướng khác, tôi trốn nàng đến không thể nói nên lời. Vì thế tôi viện ra mọi lí do để “say NO” trước những lời mời mọc, lòng hi vọng cha nàng đừng nhắm vào tôi. Hoàn hảo nàng cũng không thích dựa uy cha để ép buộc kẻ khác
Nàng nói ngày 5 tháng sau sẽ quay lại Úc học tập, vì thế hi vọng cuối tuần tôi có thể đưa nàng đi chơi tạm biệt. Nghe giọng nói đầy thương cảm của nàng trong điện thoại, tôi mềm lòng đồng ý. Từ chối quá nhiều lần liên tiếp rất khó coi, dù sao cũng là con gái, sự nhẫn nại của tôi với nàng cũng đã trên mức bình thường rồi, thật là có phong độ đĩnh đạc của một đại tướng! Xem ra cảnh giới của tôi chưa giảm sút tí nào!
Mở mui chiếc Porsche cho gió biển tràn vào, tôi thật thích ý. Nếu không phải vì mui trần, trước kia tôi đã không chọn BMW 530i. Tôn Giai Tuyền đĩnh đạc đứng lên dang hai tay như cảnh kinh điển trong Titanic, tóc nàng nhẹ nhàng bay theo gió, thân hình mỏng manh bây giờ hệt như cánh bướm chao lượn. Bây giờ tôi mới phát hiện ra, nàng là một cô gái thật nữ tính!
– “Tăng tốc a! Vương Hân!”. Nàng hô to. Tôi phối hợp nhấn mạnh chân ga, ngày mai thế nào cũng nhận được một xấp giấy phạt lái xe quá tốc độ
– “Cô cũng đừng thế mà bay ra khỏi xe đi”. Tôi kìm nàng lại
– “Không— sẽ không! Á, thích quá! A, gió lớn quá! Vương Hân, em yêu anh”. Nàng hô to
Tôi cũng hứng khởi bật to nhạc trong xe
“…………Send the wild women out the backdoor
My wifes knocking at the front door
They made me a winner
They made me a sinner
I dont know what to do
Dirty mastoryy in the left hand
While the preachers shaking my right hand
They made me a winner
They made me a sinner
I dont know what to do
……”
Nàng vẫn đứng như muốn ôm thiên nhiên vào lòng. Nguyên buổi chiều chúng tôi quần đảo ven biển Bão Táp. Từ sau khi nghỉ việc tôi chưa được thoải mái như thế này, hôm nay lại giống như kẻ phản nghịch của thiên niên kỉ, ngồi trên chiếc thể thao mui trần yêu thích cùng nàng điên cuồng
Đến khi mệt mỏi chúng tôi cùng nằm dài ra bờ cát, nàng như đứa trẻ vui đùa bên tôi, bướng bỉnh lấy cát phủ lên ngực tôi
– “Cô làm gì? Muốn chôn sống tôi a?”. Tôi hỏi
– “Ha hả, cho anh biến thành tượng binh mã luôn”
– “Cô tham quan lăng Tần Thủy Hoàng rồi?”. Tôi vươn cổ nhìn nàng
Nàng lắc đầu. “ Chưa a. Tượng binh mã trông thế nào? Làm như thế nào a?”
– “Cái này cô cũng không biết mà lại muốn đem tôi làm thành tượng binh mã?” Tôi cười nói. “Nói cho cô cũng được, thực ra đó là việc nung đất sét thôi. Đầu tiên họ sẽ làm những mô hình nhỏ như những con tò he, sau đó sẽ phóng to lên như một người hoàn hảo. Đầu và tay sẽ có một khuôn riêng biệt đúc thành. Tất cả đều được làm bằng tay. Mũ giáp, khiên, vũ khí, giày dép được đúc sau cùng. Cuối cùng lắp ráp các bộ phận lại thành một bức tượng người hoàn chỉnh”. Giảng giải cho một người không biết gì tôi có thể tha hồ sáng tạo lịch sử. Nàng mở to mắt ngưỡng mộ tôi, còn tưởng đó là sự thực
Nghe tôi nói xong, nàng liền bày ra bộ dáng nữ sinh ngượng mộ thần tượng. “Oa, anh biết thật nhiều nha! Giỏi thật!”. Sau đó nằm xuống bên cạnh tôi. “Cảm ơn anh, Vương Hân!”
Tôi nhìn nàng. “Cảm ơn vì điều gì?”
Nàng lật người nằm sấp, hai khuỷu tay chống cằm: “Anh thật không giống người thường”
– “Tại sao cô lại nói vậy?”
– “Tôi cảm thấy anh không giống với bằng hữu của cha tôi. Bọn họ ai dường như cũng thực dối trá, cả ngày cũng chỉ biết giao dịch, lợi nhuận, hợp đồng….. Ngoài ra hình như cuộc sống họ không còn điều gì khác”
– “Cô không hiểu rồi, đó là sự nghiệp của nam nhân. Bọn tôi ai cũng giống nhau, cả ngày tái mặt như quân bài Tây bàn chuyện làm ăn buôn bán thôi”
– “Dù sao anh cũng không giống họ”. Nàng bĩu môi. “Nếu không vì sao đêm đó anh lại ngồi một mình uống nước chanh?”
– “Nga? Cô quan sát kĩ càng như vậy sao?”
Nàng cắn môi gật gật đầu. “Kì thật khi đó tôi cảm thấy anh rất đặc biệt, nhưng không dám đến bắt chuyện. Sau đó tôi phải hạ quyết tâm lắm mới đến trước mặt anh”. Thật làm khó nàng quá rồi, tôi tự nói trong lòng. “Anh cũng gặp qua bạn bè của tôi rồi, kì thật tôi cũng như bọn họ thôi, không chí hướng không hoài bão, một ngày chỉ cần ăn chơi hưởng thụ là đủ rồi. Vương Hân, anh có khinh thường tôi không?”
– “Sao thế được?”
– “Vậy anh thích tôi không?” Nàng thật sự nghiêm túc hỏi. Lòng tôi run lên, câu hỏi này thật khó trả lời đó nha
Nàng nói ngày 5 tháng sau sẽ quay lại Úc học tập, vì thế hi vọng cuối tuần tôi có thể đưa nàng đi chơi tạm biệt. Nghe giọng nói đầy thương cảm của nàng trong điện thoại, tôi mềm lòng đồng ý. Từ chối quá nhiều lần liên tiếp rất khó coi, dù sao cũng là con gái, sự nhẫn nại của tôi với nàng cũng đã trên mức bình thường rồi, thật là có phong độ đĩnh đạc của một đại tướng! Xem ra cảnh giới của tôi chưa giảm sút tí nào!
Mở mui chiếc Porsche cho gió biển tràn vào, tôi thật thích ý. Nếu không phải vì mui trần, trước kia tôi đã không chọn BMW 530i. Tôn Giai Tuyền đĩnh đạc đứng lên dang hai tay như cảnh kinh điển trong Titanic, tóc nàng nhẹ nhàng bay theo gió, thân hình mỏng manh bây giờ hệt như cánh bướm chao lượn. Bây giờ tôi mới phát hiện ra, nàng là một cô gái thật nữ tính!
– “Tăng tốc a! Vương Hân!”. Nàng hô to. Tôi phối hợp nhấn mạnh chân ga, ngày mai thế nào cũng nhận được một xấp giấy phạt lái xe quá tốc độ
– “Cô cũng đừng thế mà bay ra khỏi xe đi”. Tôi kìm nàng lại
– “Không— sẽ không! Á, thích quá! A, gió lớn quá! Vương Hân, em yêu anh”. Nàng hô to
Tôi cũng hứng khởi bật to nhạc trong xe
“…………Send the wild women out the backdoor
My wifes knocking at the front door
They made me a winner
They made me a sinner
I dont know what to do
Dirty mastoryy in the left hand
While the preachers shaking my right hand
They made me a winner
They made me a sinner
I dont know what to do
……”
Nàng vẫn đứng như muốn ôm thiên nhiên vào lòng. Nguyên buổi chiều chúng tôi quần đảo ven biển Bão Táp. Từ sau khi nghỉ việc tôi chưa được thoải mái như thế này, hôm nay lại giống như kẻ phản nghịch của thiên niên kỉ, ngồi trên chiếc thể thao mui trần yêu thích cùng nàng điên cuồng
Đến khi mệt mỏi chúng tôi cùng nằm dài ra bờ cát, nàng như đứa trẻ vui đùa bên tôi, bướng bỉnh lấy cát phủ lên ngực tôi
– “Cô làm gì? Muốn chôn sống tôi a?”. Tôi hỏi
– “Ha hả, cho anh biến thành tượng binh mã luôn”
– “Cô tham quan lăng Tần Thủy Hoàng rồi?”. Tôi vươn cổ nhìn nàng
Nàng lắc đầu. “ Chưa a. Tượng binh mã trông thế nào? Làm như thế nào a?”
– “Cái này cô cũng không biết mà lại muốn đem tôi làm thành tượng binh mã?” Tôi cười nói. “Nói cho cô cũng được, thực ra đó là việc nung đất sét thôi. Đầu tiên họ sẽ làm những mô hình nhỏ như những con tò he, sau đó sẽ phóng to lên như một người hoàn hảo. Đầu và tay sẽ có một khuôn riêng biệt đúc thành. Tất cả đều được làm bằng tay. Mũ giáp, khiên, vũ khí, giày dép được đúc sau cùng. Cuối cùng lắp ráp các bộ phận lại thành một bức tượng người hoàn chỉnh”. Giảng giải cho một người không biết gì tôi có thể tha hồ sáng tạo lịch sử. Nàng mở to mắt ngưỡng mộ tôi, còn tưởng đó là sự thực
Nghe tôi nói xong, nàng liền bày ra bộ dáng nữ sinh ngượng mộ thần tượng. “Oa, anh biết thật nhiều nha! Giỏi thật!”. Sau đó nằm xuống bên cạnh tôi. “Cảm ơn anh, Vương Hân!”
Tôi nhìn nàng. “Cảm ơn vì điều gì?”
Nàng lật người nằm sấp, hai khuỷu tay chống cằm: “Anh thật không giống người thường”
– “Tại sao cô lại nói vậy?”
– “Tôi cảm thấy anh không giống với bằng hữu của cha tôi. Bọn họ ai dường như cũng thực dối trá, cả ngày cũng chỉ biết giao dịch, lợi nhuận, hợp đồng….. Ngoài ra hình như cuộc sống họ không còn điều gì khác”
– “Cô không hiểu rồi, đó là sự nghiệp của nam nhân. Bọn tôi ai cũng giống nhau, cả ngày tái mặt như quân bài Tây bàn chuyện làm ăn buôn bán thôi”
– “Dù sao anh cũng không giống họ”. Nàng bĩu môi. “Nếu không vì sao đêm đó anh lại ngồi một mình uống nước chanh?”
– “Nga? Cô quan sát kĩ càng như vậy sao?”
Nàng cắn môi gật gật đầu. “Kì thật khi đó tôi cảm thấy anh rất đặc biệt, nhưng không dám đến bắt chuyện. Sau đó tôi phải hạ quyết tâm lắm mới đến trước mặt anh”. Thật làm khó nàng quá rồi, tôi tự nói trong lòng. “Anh cũng gặp qua bạn bè của tôi rồi, kì thật tôi cũng như bọn họ thôi, không chí hướng không hoài bão, một ngày chỉ cần ăn chơi hưởng thụ là đủ rồi. Vương Hân, anh có khinh thường tôi không?”
– “Sao thế được?”
– “Vậy anh thích tôi không?” Nàng thật sự nghiêm túc hỏi. Lòng tôi run lên, câu hỏi này thật khó trả lời đó nha