Chương : 26
Tôi nhìn thấy Trương Khải Huy là 5h chiều ngày hôm sau. Lúc hắn bước vào phòng Tổng tài, thần sắc trông rất kém cỏi, râu ria lởm chởm làm tôi nghĩ thời gian giam lỏng trước kia hắn bị bạc đãi không ít. Khuôn mặt hắn cũng không còn vẻ đĩnh đạc uy phong như xưa mà thập phần tiều tụy. Tôi khách khí ngồi hàn huyên với hắn một phen, ai dè tiểu tử kia không chút cảm kích mà giương ánh mắt căm thù nhìn tôi, hắn dường như khinh bỉ tôi là kẻ tiểu nhân đắc chí
Tôi châm một điếu thuốc đưa cho hắn, tâm bình khí hòa nói: “Trịnh tiên sinh, chúng ta cũng không cần vòng vo làm gì nên tôi sẽ nói thẳng, Hoàn Á muốn mời anh quay trở lại đảm nhiệm các thương vụ ở Malaysia”
Hắn đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, nhưng rất nhanh sau đó khôi phục vẻ mặt khi mới bước vào: “Hừ, người dễ quên nhỉ? Làm tình nhân của họ Trương kia thì liền nghĩ ta đây cao sang, đặc quyền cũng tăng không ít”
Tôi nuốt lửa giận bình tĩnh nói: “Thỉnh tự trọng, Trịnh tiên sinh! Chúng ta biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai, thái độ làm người của tôi thế nào không phải anh không biết. Nếu trước kia chúng ta từng có khúc mắc gì, hi vọng anh gạt mọi chuyện sang một bên. Anh gắn bó với Hoàn Á mười mấy năm trời tận tâm tận lực, nhưng lại gây ra chuyện lớn như vậy. Kết quả Trương Khải Huy cũng không giao anh cho cảnh sát, vì sao? Vì muốn cho anh một cơ hội! Hiện tại cơ hội đang ở trong tay, anh có thể làm ngơ sao? Tôi tin tưởng anh vẫn trung thành với Hoàn Á, sự việc kia chỉ như một tai nạn không đáng có. Hiện giờ Vương Hân tôi ngồi đây cùng anh nói chuyện, không phải để phê phán những điều anh đã làm, cũng không phải để nghe anh nghị luận tư cách làm người của tôi. Mà là muốn anh quay lại kề vai sát cánh cùng Hoàn Á vượt qua khó khăn. Anh đừng quên, tôi cũng đã từng suýt phải ngồi tù!”
Vẻ mặt hắn có chút thay đổi: “Vậy tôi sẽ nhận những ưu đãi gì?”
– “Ưu đãi? Bây giờ anh còn đòi hỏi những đãi ngộ với tôi? Vậy để tôi nhắc cho anh nhớ, không tống anh vào tù có phải đã làm một ưu đãi quá lớn rồi không? Nhân tiện, vị bằng hữu họ Mã của anh cũng đang bên bờ vực đấy!”. Tôi không thích đối thoại với những kẻ quá phận, nhưng tiểu tử này quả thật rất không hiểu chuyện
– “Cậu nói thật sao?”. Hắn ngẩng đầu nhìn tôi
– “Anh không cần trả lời ngay. Cứ về suy nghĩ cho kĩ, 2 ngày sau gọi điện cho tôi cũng chưa muộn”
Giữa trưa hôm sau tôi nhận được điện thoại của hắn, hắn muốn tôi tới nhà trọ để nói chuyện. Tôi một mình rảo bước tiến lên căn phòng trọ chật hẹp cũ kĩ, quả nhiên phượng hoàng một bước sa chân lại thành gà con. Hắn vẫn cúi đầu tránh né ánh mắt tôi, tôi cười thầm trong lòng, con cáo già này cũng có kết cục như hôm nay
– “Nghe nói cuộc họp mới đây của Ban giám đốc, mọi ý kiến đều phản đối việc tôi quay về?”. Giọng hắn có chút khàn khàn, xem ra đêm qua ngủ không đủ
– “Yên tâm, Trương Khải Huy sẽ xử lí tốt việc này, bọn họ đều sẽ lấy đại cục làm trọng”
Hắn ngẩng đầu: “Tại sao lại chọn tôi?”
– “Anh có năng lực!”. Tôi vẫn chăm chú nhìn hắn: “Hoàn Á có được ngày hôm nay, không thể không có công của anh. Hơn nữa anh đã từng có mối giao tình với các doanh nghiệp bên Malaysia. Hiện tại phái anh đi đàm phán với bên ấy cũng sợ đã quá muộn”
– “Hừ, chúng tôi có thể có giao tình gì?”. Hắn tự giễu
– “Tất cả đều là dân làm ăn, tất nhiên lợi ích là thứ quan trọng nhất. Ai cũng sẽ muốn liên kết lợi ích của mình với người khác để phát triển ngày một vững mạnh”
– “Kia…. các người không sợ tôi….”
Tôi cười: “Anh là người hiểu chuyện, lại có thể gây ra việc kia lần nữa sao?”
– “Cậu xác định bọn họ không khởi tố tôi?”. Hắn quan tâm nhất vấn đề này
– “Nếu anh tin tôi, tôi sẽ nói cho anh biết, Trương Khải Huy không phải là loại người qua cầu rút ván”. Kì thật tôi cũng không chắc lắm, tôi và hắn chỉ mới sống chung có nửa năm nên không biết quá nhiều. Nhưng vì muốn cho Trịnh Hạo Khoa một liều thuốc an thần, tôi chỉ có thể nói như vậy
– “Cậu…. vì sao lại giúp tôi?”
– “Không phải giúp anh, mà là giúp Hoàn Á. Tôi hi vọng anh có thể chứng minh cho mọi người thấy, việc Trương Khải Huy chọn anh là đúng đắn”
– “Vương Hân”. Hắn thành khẩn nhìn tôi, “ Gọi tôi quay về Hoàn Á là chủ ý của cậu phải không?”
Tôi không trả lời, chỉ để lại cho hắn một câu: “Hi vọng ngày mai anh sẽ đi làm đúng giờ”
Tôi châm một điếu thuốc đưa cho hắn, tâm bình khí hòa nói: “Trịnh tiên sinh, chúng ta cũng không cần vòng vo làm gì nên tôi sẽ nói thẳng, Hoàn Á muốn mời anh quay trở lại đảm nhiệm các thương vụ ở Malaysia”
Hắn đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, nhưng rất nhanh sau đó khôi phục vẻ mặt khi mới bước vào: “Hừ, người dễ quên nhỉ? Làm tình nhân của họ Trương kia thì liền nghĩ ta đây cao sang, đặc quyền cũng tăng không ít”
Tôi nuốt lửa giận bình tĩnh nói: “Thỉnh tự trọng, Trịnh tiên sinh! Chúng ta biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai, thái độ làm người của tôi thế nào không phải anh không biết. Nếu trước kia chúng ta từng có khúc mắc gì, hi vọng anh gạt mọi chuyện sang một bên. Anh gắn bó với Hoàn Á mười mấy năm trời tận tâm tận lực, nhưng lại gây ra chuyện lớn như vậy. Kết quả Trương Khải Huy cũng không giao anh cho cảnh sát, vì sao? Vì muốn cho anh một cơ hội! Hiện tại cơ hội đang ở trong tay, anh có thể làm ngơ sao? Tôi tin tưởng anh vẫn trung thành với Hoàn Á, sự việc kia chỉ như một tai nạn không đáng có. Hiện giờ Vương Hân tôi ngồi đây cùng anh nói chuyện, không phải để phê phán những điều anh đã làm, cũng không phải để nghe anh nghị luận tư cách làm người của tôi. Mà là muốn anh quay lại kề vai sát cánh cùng Hoàn Á vượt qua khó khăn. Anh đừng quên, tôi cũng đã từng suýt phải ngồi tù!”
Vẻ mặt hắn có chút thay đổi: “Vậy tôi sẽ nhận những ưu đãi gì?”
– “Ưu đãi? Bây giờ anh còn đòi hỏi những đãi ngộ với tôi? Vậy để tôi nhắc cho anh nhớ, không tống anh vào tù có phải đã làm một ưu đãi quá lớn rồi không? Nhân tiện, vị bằng hữu họ Mã của anh cũng đang bên bờ vực đấy!”. Tôi không thích đối thoại với những kẻ quá phận, nhưng tiểu tử này quả thật rất không hiểu chuyện
– “Cậu nói thật sao?”. Hắn ngẩng đầu nhìn tôi
– “Anh không cần trả lời ngay. Cứ về suy nghĩ cho kĩ, 2 ngày sau gọi điện cho tôi cũng chưa muộn”
Giữa trưa hôm sau tôi nhận được điện thoại của hắn, hắn muốn tôi tới nhà trọ để nói chuyện. Tôi một mình rảo bước tiến lên căn phòng trọ chật hẹp cũ kĩ, quả nhiên phượng hoàng một bước sa chân lại thành gà con. Hắn vẫn cúi đầu tránh né ánh mắt tôi, tôi cười thầm trong lòng, con cáo già này cũng có kết cục như hôm nay
– “Nghe nói cuộc họp mới đây của Ban giám đốc, mọi ý kiến đều phản đối việc tôi quay về?”. Giọng hắn có chút khàn khàn, xem ra đêm qua ngủ không đủ
– “Yên tâm, Trương Khải Huy sẽ xử lí tốt việc này, bọn họ đều sẽ lấy đại cục làm trọng”
Hắn ngẩng đầu: “Tại sao lại chọn tôi?”
– “Anh có năng lực!”. Tôi vẫn chăm chú nhìn hắn: “Hoàn Á có được ngày hôm nay, không thể không có công của anh. Hơn nữa anh đã từng có mối giao tình với các doanh nghiệp bên Malaysia. Hiện tại phái anh đi đàm phán với bên ấy cũng sợ đã quá muộn”
– “Hừ, chúng tôi có thể có giao tình gì?”. Hắn tự giễu
– “Tất cả đều là dân làm ăn, tất nhiên lợi ích là thứ quan trọng nhất. Ai cũng sẽ muốn liên kết lợi ích của mình với người khác để phát triển ngày một vững mạnh”
– “Kia…. các người không sợ tôi….”
Tôi cười: “Anh là người hiểu chuyện, lại có thể gây ra việc kia lần nữa sao?”
– “Cậu xác định bọn họ không khởi tố tôi?”. Hắn quan tâm nhất vấn đề này
– “Nếu anh tin tôi, tôi sẽ nói cho anh biết, Trương Khải Huy không phải là loại người qua cầu rút ván”. Kì thật tôi cũng không chắc lắm, tôi và hắn chỉ mới sống chung có nửa năm nên không biết quá nhiều. Nhưng vì muốn cho Trịnh Hạo Khoa một liều thuốc an thần, tôi chỉ có thể nói như vậy
– “Cậu…. vì sao lại giúp tôi?”
– “Không phải giúp anh, mà là giúp Hoàn Á. Tôi hi vọng anh có thể chứng minh cho mọi người thấy, việc Trương Khải Huy chọn anh là đúng đắn”
– “Vương Hân”. Hắn thành khẩn nhìn tôi, “ Gọi tôi quay về Hoàn Á là chủ ý của cậu phải không?”
Tôi không trả lời, chỉ để lại cho hắn một câu: “Hi vọng ngày mai anh sẽ đi làm đúng giờ”