Chương : 29
May mắn Kim Tri Nam không phải kẻ hay để bụng, nghe xong hắn có chút thất vọng nhưng liền hồi phục tươi cười
. “Tốt lắm, đây là số điện thoại riêng của tôi. Hi vọng Seoul sẽ để lại cho cậu ấn tượng tốt đẹp! Tôi sẽ nói người mang cho cậu một ít tư liệu, tin tưởng nó sẽ rất hữu dụng. Yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy cậu thêm nữa”. Tôi cảm kích nhìn hắn gật đầu
Hắn chở tôi về nhà trọ, trước khi rời đi còn hạ kiếng xe xuống, nói: “Nếu có gì khó khăn thì gọi điện cho tôi. Nếu cậu lạc đường, tôi sẽ đi đón”
– “A, nếu tôi có thể nói chính xác vị trí của bản thân, thì sao có thể gọi là lạc đường?”. Tôi cười nói
Tôi vẫn gọi về HongKong, nhưng điện thoại của Trương Khải Huy nếu không tắt máy thì cũng ngoài vùng phủ sóng, hắn như bốc hơi khỏi trần gian. Sau lần gọi điện trước tôi không liên lạc được với hắn thêm nữa, chỉ nghe nói bệnh tình Trương Diệu Bằng đang rất nguy kịch, không biết sẽ thế nào. Việc Hoàn Á tạm thời do đám người kia quản lí, bọn họ chỉ hi vọng tôi một đi không trở lại. Hừ, vì thái độ như vậy, tôi nhất định sẽ mang về một kết quả thật đẹp cho xem!
Kim Tri Nam cho người đưa đến một ít tài liệu, dĩ nhiên là kế hoạch phát triển của Ocean. Hắn muốn làm gì tôi cũng mặc kệ, Bùi Bân Thắng không phải là người bạn thân duy nhất từ nhỏ đến lớn hắn luôn tin tưởng sao? Hắn đem những tài liệu tối mật này giao cho tôi là có ý gì? Hắn sẽ không ngốc đến độ vì “Tình yêu” mà từ bỏ mọi thứ đi!
Nhìn xấp tài liệu trong tay, tôi hoảng loạn—-. Biết được những thứ này, cuộc đàm phán với Ocean tất nhiên tôi sẽ chiếm thế thượng phong, việc hợp tác giữa Hoàn Á và Ocean cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng tình huống nắm chắc thắng lợi trong tay thế này làm tôi thực sự sợ hãi. Hệt như việc bị sét đánh lăn quay trên mặt đất. Tên Kim Tri Nam này rốt cuộc muốn làm gì? Bùi Bân Thắng có biết việc này không? Tôi không dám nghĩ đến
Tôi bấm điện thoại gọi cho Kim Tri Nam, nhưng chuông vừa đổ vài tiếng liền cúp máy, tôi không biết sẽ phải hỏi hắn như thế nào. Hắn có cảm thấy đây là một hành động không tín nhiệm hay không? Câu hỏi quá thẳng thắn sẽ làm tổn thương đối phương, nhưng Kim Tri Nam rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ đơn thuần hắn chỉ muốn chiếm cảm tình của tôi? Nhưng làm thế lại rất không công bằng với Ocean. Nhưng thương trường là chiến trường, không ai buồn nghĩ mình gây ra hậu quả gì cho đối thủ cả!
Cả tối tôi vẫn không nhấn nút gọi dãy số kia, vẫn hi vọng Kim Tri Nam sẽ chủ động liên lạc, sẽ nói rõ cho tôi nguyên nhân việc hắn làm, thậm chí dù hắn có nói ra nguyên nhân quá phận cỡ nào tôi cũng sẽ cảm thấy cân bằng chút ít. Nhưng cái gì cũng không có. Sự trợ giúp này của hắn quả thật rất lớn lao, làm tôi có chút hít thở không thông, có chút mất cân bằng. Tôi vẫn ngồi trực bên điện thoại, hoàn toàn không có tâm tư đi tham quan thành cổ, không có tâm tư thưởng thức ẩm thực Hàn. Nhìn tập tài liệu, nhìn dãy số điện thoại của hắn, nhìn điện thoại không đổ chuông—- tôi thực sự sắp điên đến nơi
Kim Tri Nam! Tên hỗn đản này! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Tôi mở toang cửa phòng trọ, quên những tư liệu này đi, cứ vậy đàm phán? Không có khả năng, giả vờ chính nhân quân tử làm gì! Những tư liệu kia đã sớm khắc sâu trong đầu tôi, những chữ cái đó có thể mang về những hợp đồng hàng tỉ đồng cho Hoàn Á
Tôi đốt thuốc, nhấc máy gọi Trương Khải Huy. “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Sorry, the number you had dial is…”. Tôi tắt máy. Con mẹ nó! Lại liếc nhìn số điện thoại của Kim Tri Nam, dãy số kia tôi sớm đã có thể đọc làu làu. Tôi lao đầu vào vòi tắm hoa sen cho hạ hỏa. A, Vương Hân, ngươi thực mẹ nó đa tình. Ăn bánh không phải trả tiền còn sợ mặt đen. Nhưng—- đây là vấn đề có thể làm “trắng” mặt!
Kim Tri Nam hết lòng tuân thủ lời hứa, không đến “quấy rầy” tôi. Tôi vẫn đang đợi—–
Thẳng đến ngày đàm phán cùng Bùi Bân Thắng
Hắn chở tôi về nhà trọ, trước khi rời đi còn hạ kiếng xe xuống, nói: “Nếu có gì khó khăn thì gọi điện cho tôi. Nếu cậu lạc đường, tôi sẽ đi đón”
– “A, nếu tôi có thể nói chính xác vị trí của bản thân, thì sao có thể gọi là lạc đường?”. Tôi cười nói
Tôi vẫn gọi về HongKong, nhưng điện thoại của Trương Khải Huy nếu không tắt máy thì cũng ngoài vùng phủ sóng, hắn như bốc hơi khỏi trần gian. Sau lần gọi điện trước tôi không liên lạc được với hắn thêm nữa, chỉ nghe nói bệnh tình Trương Diệu Bằng đang rất nguy kịch, không biết sẽ thế nào. Việc Hoàn Á tạm thời do đám người kia quản lí, bọn họ chỉ hi vọng tôi một đi không trở lại. Hừ, vì thái độ như vậy, tôi nhất định sẽ mang về một kết quả thật đẹp cho xem!
Kim Tri Nam cho người đưa đến một ít tài liệu, dĩ nhiên là kế hoạch phát triển của Ocean. Hắn muốn làm gì tôi cũng mặc kệ, Bùi Bân Thắng không phải là người bạn thân duy nhất từ nhỏ đến lớn hắn luôn tin tưởng sao? Hắn đem những tài liệu tối mật này giao cho tôi là có ý gì? Hắn sẽ không ngốc đến độ vì “Tình yêu” mà từ bỏ mọi thứ đi!
Nhìn xấp tài liệu trong tay, tôi hoảng loạn—-. Biết được những thứ này, cuộc đàm phán với Ocean tất nhiên tôi sẽ chiếm thế thượng phong, việc hợp tác giữa Hoàn Á và Ocean cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng tình huống nắm chắc thắng lợi trong tay thế này làm tôi thực sự sợ hãi. Hệt như việc bị sét đánh lăn quay trên mặt đất. Tên Kim Tri Nam này rốt cuộc muốn làm gì? Bùi Bân Thắng có biết việc này không? Tôi không dám nghĩ đến
Tôi bấm điện thoại gọi cho Kim Tri Nam, nhưng chuông vừa đổ vài tiếng liền cúp máy, tôi không biết sẽ phải hỏi hắn như thế nào. Hắn có cảm thấy đây là một hành động không tín nhiệm hay không? Câu hỏi quá thẳng thắn sẽ làm tổn thương đối phương, nhưng Kim Tri Nam rốt cuộc là muốn làm gì? Chẳng lẽ đơn thuần hắn chỉ muốn chiếm cảm tình của tôi? Nhưng làm thế lại rất không công bằng với Ocean. Nhưng thương trường là chiến trường, không ai buồn nghĩ mình gây ra hậu quả gì cho đối thủ cả!
Cả tối tôi vẫn không nhấn nút gọi dãy số kia, vẫn hi vọng Kim Tri Nam sẽ chủ động liên lạc, sẽ nói rõ cho tôi nguyên nhân việc hắn làm, thậm chí dù hắn có nói ra nguyên nhân quá phận cỡ nào tôi cũng sẽ cảm thấy cân bằng chút ít. Nhưng cái gì cũng không có. Sự trợ giúp này của hắn quả thật rất lớn lao, làm tôi có chút hít thở không thông, có chút mất cân bằng. Tôi vẫn ngồi trực bên điện thoại, hoàn toàn không có tâm tư đi tham quan thành cổ, không có tâm tư thưởng thức ẩm thực Hàn. Nhìn tập tài liệu, nhìn dãy số điện thoại của hắn, nhìn điện thoại không đổ chuông—- tôi thực sự sắp điên đến nơi
Kim Tri Nam! Tên hỗn đản này! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Tôi mở toang cửa phòng trọ, quên những tư liệu này đi, cứ vậy đàm phán? Không có khả năng, giả vờ chính nhân quân tử làm gì! Những tư liệu kia đã sớm khắc sâu trong đầu tôi, những chữ cái đó có thể mang về những hợp đồng hàng tỉ đồng cho Hoàn Á
Tôi đốt thuốc, nhấc máy gọi Trương Khải Huy. “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Sorry, the number you had dial is…”. Tôi tắt máy. Con mẹ nó! Lại liếc nhìn số điện thoại của Kim Tri Nam, dãy số kia tôi sớm đã có thể đọc làu làu. Tôi lao đầu vào vòi tắm hoa sen cho hạ hỏa. A, Vương Hân, ngươi thực mẹ nó đa tình. Ăn bánh không phải trả tiền còn sợ mặt đen. Nhưng—- đây là vấn đề có thể làm “trắng” mặt!
Kim Tri Nam hết lòng tuân thủ lời hứa, không đến “quấy rầy” tôi. Tôi vẫn đang đợi—–
Thẳng đến ngày đàm phán cùng Bùi Bân Thắng