CHƯƠNG 25: NỤ CƯỜI KHUYNH THÀNH
CHƯƠNG 25: NỤ CƯỜI KHUYNH THÀNH
“Ha, nói ra thật buồn cười!” Mạnh Tiểu Long khịt mũi nhìn Trần An: “Tôi thì làm sao? Vĩnh Nhi nguyện ý đi cùng ai là tự do của cô ấy. Cô ấy nếu như không bằng lòng đi cùng mấy người, lẽ nào các người còn có thể cưỡng ép cô ấy đi sao?”
Nói ra thật là tức đầy bụng, Mạnh Tiểu Long cũng cảm thấy Tống Vĩnh Nhi đối xử rất đặc biệt với Lăng Ngạo .
Hoặc, anh ta trước đây căn bản không ngờ Lăng Ngạo lại có vẻ ngoài xuất chúng như vậy, mà đối diện với người như bị câm, hai chân thì tàn tật, sâu thẳm trong lòng Mạnh Tiểu Long là cảm giác tự ti!
Anh ta tứ chí khỏe mạnh, là quân nhân thân thể tráng kiện, nhưng lại tự ti trước mặt với người tàn phế!
Thật khiến người ta phát điên!
Trần An nhìn chằm chằm vào Mạnh Tiểu Long, khóe môi nhếch lên một đường cong.
Mới 20 tuổi đầu, là cậu chủ lớn lên trong nhung lụa giàu sang cho nên năng lực tiếp nhận dù gì cũng có hạn.
Nhìn ngọn lửa ẩn ẩn trong mắt của Mạnh Tiểu Long, Trần An đã biết, đối phương căn bản không phải đối thủ của cậu tư!
Bước lên một bước, ép sát, cúi đầu, vô hình chung tự tạo nên một tấm lưới, càng lúc càng siết chặt lại!
Trần An nhìn Tống Vĩnh Nhi và nói: “Cô Tống, có thể bước lên đây một bước để nói chuyện được không? Hai ba câu cũng được.”
“Không đi! Không nghe!” Mạnh Tiểu Long kéo Tống Vĩnh Nhi ra sau người, nói cái gì cũng không để Trần An lại gần cô.
Vợ chồng Tống Quốc Cường lo lắng sẽ to chuyện nên đã đứng ra khuyên.
“Khụ khụ khụ khụ, khụ khụ.”
Người đàn ông ngồi trên xe lăn lại bắt đầu ho.
Tống Vĩnh Nhi thở dài, bàn tay nhỏ vỗ vỗ vai của Mạnh Tiểu Long: “Anh Tiểu Long, em nói mấy câu với anh ta đã, một lúc là được rồi.”
Cô không hiểu, Lăng Ngạo chẳng qua chỉ là người tàn tật thân thể yếu ớt, Mạnh Tiểu Long giống như mặt trời ban ngày, hai người không thể so sánh nha, có gì mà phải tranh với nhau chứ?
Mạnh Tiểu Long không yên tâm, vẫn chắn trước mặt cô: “Vĩnh Nhi, anh sợ bọn họ không tốt như vậy.”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ.”
Nghe thấy tiếng ho của Lăng Ngạo, Tống Vĩnh Nhi thở dài, cô nhìn thẳng vào mắt của Mạnh Tiểu Long mang theo sự oán giận nhàn nhạt: “Nếu như nói hai ba câu có thể giải quyết rắc rối, không phải sẽ tốt hơn sao? Anh Tiểu Long, anh nhìn anh ấy đi, đừng tính toán như vậy.”
Ánh mắt đó, giọng điệu đó, hiển nhiên đang nói: Cậu cũng muốn ăn hiếp người tàn tật à?
Mạnh Tiểu Long nhìn cô với ánh mắt không chắc chắn, nhưng rồi anh ta cũng mỉm cười: “Được, em đi đi.”
Anh tránh ra thì nhìn thấy thân ảnh của Tống Vĩnh Nhi đang đi tới chỗ Trần An.
Anh ta nhìn sang chỗ khác thì vô tình phát hiện người đàn ông ngồi trên xe lăn, không biết khi nào tay đã chống cằm, gương mắt điển trai đó lại nhìn anh ta cười cười.
Nụ cười này quá mức kỳ dị.
Là châm biểm, là chế giễu hay là khiêu khích?
Mạnh Tiểu Long mặt lạnh, siết chặt nắm đấm, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân: Vĩnh Nhi là cô gái lương thiện, cô ấy sẽ không để mặc, cho nên nhất định phải nhịn, phải nhịn, không nên tính toán với người tàn tật!
Đầu của Lăng Ngạo cứ nghiêng qua nghiêng lại, ban đầu đầu nghiêng về bên trái, bây giờ đổi lại thành bên phải, khóe môi khẽ nhếch lên mang theo ý vị thâm sâu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Mạnh Tiểu Long!
Mạnh Tiểu Long có chút bối rối nhìn đi chỗ khác.
Anh ta chăm chú vào bóng dáng của Tống Vĩnh Nhi mà không nói gì, nhìn cô từng chút một rời xa chính mình, anh ta có loại linh cảm không thể nắm bắt được cô nữa!
Trần An đợi cô ở một góc trong phòng khách, nhìn thấy cô đi tới, anh ta thần bí thấp giọng nói cái gì đó bên tai cô.
Không ai nghe thấy họ nói gì.
Nhưng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tống Vĩnh Nhi khi nghe xong thì cau mày.
Đợi đến khi Trần An trở lại bên cạnh, ánh mắt của Tống Vĩnh Nhi nhu phát hỏa nhìn chằm chằm vào Lăng Ngạo, lúc này dáng vẻ của cô rất tức giận, cực kỳ tức giận!
Mà Lăng Ngạo lúc này, nghiêm túc ngồi trên xe lăn, gương mặt đẹp trai đến người thần đều căm hận lần nữa trở lại vẻ mặt si ngốc, trầm mặc không nói tiếp nhận ánh mắt hình lưỡi dao của cô ném tới.
“Vĩnh Nhi.” Mạnh Tiểu Long muốn đi tới thì thấy ánh mắt xin lỗi của Tống Vĩnh Nhi đang nhìn anh ta, rồi nói với vợ chồng Tống Quốc Cường: “Ba mẹ, con đến nhà của anh ấy có chút chuyện, rất nhanh sẽ về.”
Từ bé đến lớn, Tống Vĩnh Nhi làm chuyện gì đều có con đường riêng của mình cho nên vợ chồng Tống Quốc Cường căn bản chưa từng lo lắng.
Nhưng bây giờ, lại có chút không giống.
Tống Quốc Cường nhìn con gái: “Có cần tài xế đưa con đi không? Tránh lúc nữa cậu tư lại phải cho xe đưa con về.”
Ý của ông ta rất rõ ràng, chính là sợ con gái đi rồi thì khó về.
Mà Trần An khẽ mỉm cười, biểu tình rất chân thành: “Ngài Tống yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô Tống an toàn trở về.”
Nhưng ngày nào đưa về thì không rõ.
Mạnh Tiểu Long lắc đầu, vừa muốn mở miệng thì bị Tống Quốc Cường ngăn cản.
Anh ta kinh ngạc nhìn Tống Quốc Cường: “Chú Tống!”
“Để Vĩnh Nhi đi đi.” Tống Quốc Cường mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Lăng Ngạo: “Vĩnh Nhi từ nhỏ bị tôi chiều hư, tính khí không được tốt, thái độ cũng không tốt, có khi lại thích trêu chọc người khác, vẫn mong cậu tư nể tình mối liên hôn của hai nhà thì đừng tính toán nhiều với con bé.”
Hàm ý rất rõ ràng, nếu như Lăng Ngạo tức giận về chuyện Tống Vĩnh Nhi nửa đêm đi cùng người đàn ông khác vào quán bar, nếu muốn gây phiền phức với Tống Vĩnh Nhi, thế thì cũng phải nghĩ tới ông Lăng.
Ông Lăng rất mong đợi mười mấy cái bản quyền dệt trong tay của Tinh Xán!
Chỉ là sự uy hiếp của Diệc Quả Quả, uy hiếp Lăng Ngạo không nên ăn hiếp con gái của ông ta.
Lăng Ngạo nghe hiểu, khẽ gật đầu, trừ như thế ra không có bất kỳ biểu hiện gì nữa.
Trần An cũng nghe ra, nhưng nhiều lần bảo đảm: “Ngài Tống quá lo rồi, cô Tống trời sinh thông minh lanh lợi, còn xinh đẹp như vậy, cậu tư thương cô ấy còn không kịp thì sao lại tính toán với cô ấy chứ.”
Tống Quốc Cường mỉm cười, không có nói gì nữa.
Trần An dứt lời thì quay người đi ra ngoài, để mặc Lăng Ngạo ở đó!
“Này! Này!” Tống Vĩnh Nhi lo lắng hô lên, Trần An cũng lờ đi!
Dưới sự bất lực, cô nhìn gương mặt như tảng băng ngàn năm của Lăng Ngạo chỉ đành cúi gằm mặt xuống, đẩy chiếc xe lăn của anh đi ra khỏi nhà họ Tống!
Lăng Ngạo dường như rất nhàn hạ, khi được cô đẩy đi thì anh nhắm mắt lại, tựa như đang hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Cô đi đến bên cửa về thì quay đầu lại, nhìn thấy vợ chồng Tống Quốc Cường cùng Mạnh Tiểu Long đều ra tiễn cô.
Mạnh Tiểu Long nói với cô một câu: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, anh sẽ đi đón em!”
Tống Vĩnh Nhi khẽ gật đầu, vẫy vẫy tay với họ: “Em biết rồi, mọi người đi vào trong đi! Con đi xem thử mà thôi, rất nhanh thì sẽ trở về! Không cần lo lắng!”
Nhìn thấy cô chiếc ngồi trong xe dần dần đi càng xe, ba người đứng ở cửa dõi theo, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ một câu: “con ngốc, mọi người sao có thể không lo lắng được cơ chứ?”
“Ha, nói ra thật buồn cười!” Mạnh Tiểu Long khịt mũi nhìn Trần An: “Tôi thì làm sao? Vĩnh Nhi nguyện ý đi cùng ai là tự do của cô ấy. Cô ấy nếu như không bằng lòng đi cùng mấy người, lẽ nào các người còn có thể cưỡng ép cô ấy đi sao?”
Nói ra thật là tức đầy bụng, Mạnh Tiểu Long cũng cảm thấy Tống Vĩnh Nhi đối xử rất đặc biệt với Lăng Ngạo .
Hoặc, anh ta trước đây căn bản không ngờ Lăng Ngạo lại có vẻ ngoài xuất chúng như vậy, mà đối diện với người như bị câm, hai chân thì tàn tật, sâu thẳm trong lòng Mạnh Tiểu Long là cảm giác tự ti!
Anh ta tứ chí khỏe mạnh, là quân nhân thân thể tráng kiện, nhưng lại tự ti trước mặt với người tàn phế!
Thật khiến người ta phát điên!
Trần An nhìn chằm chằm vào Mạnh Tiểu Long, khóe môi nhếch lên một đường cong.
Mới 20 tuổi đầu, là cậu chủ lớn lên trong nhung lụa giàu sang cho nên năng lực tiếp nhận dù gì cũng có hạn.
Nhìn ngọn lửa ẩn ẩn trong mắt của Mạnh Tiểu Long, Trần An đã biết, đối phương căn bản không phải đối thủ của cậu tư!
Bước lên một bước, ép sát, cúi đầu, vô hình chung tự tạo nên một tấm lưới, càng lúc càng siết chặt lại!
Trần An nhìn Tống Vĩnh Nhi và nói: “Cô Tống, có thể bước lên đây một bước để nói chuyện được không? Hai ba câu cũng được.”
“Không đi! Không nghe!” Mạnh Tiểu Long kéo Tống Vĩnh Nhi ra sau người, nói cái gì cũng không để Trần An lại gần cô.
Vợ chồng Tống Quốc Cường lo lắng sẽ to chuyện nên đã đứng ra khuyên.
“Khụ khụ khụ khụ, khụ khụ.”
Người đàn ông ngồi trên xe lăn lại bắt đầu ho.
Tống Vĩnh Nhi thở dài, bàn tay nhỏ vỗ vỗ vai của Mạnh Tiểu Long: “Anh Tiểu Long, em nói mấy câu với anh ta đã, một lúc là được rồi.”
Cô không hiểu, Lăng Ngạo chẳng qua chỉ là người tàn tật thân thể yếu ớt, Mạnh Tiểu Long giống như mặt trời ban ngày, hai người không thể so sánh nha, có gì mà phải tranh với nhau chứ?
Mạnh Tiểu Long không yên tâm, vẫn chắn trước mặt cô: “Vĩnh Nhi, anh sợ bọn họ không tốt như vậy.”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ.”
Nghe thấy tiếng ho của Lăng Ngạo, Tống Vĩnh Nhi thở dài, cô nhìn thẳng vào mắt của Mạnh Tiểu Long mang theo sự oán giận nhàn nhạt: “Nếu như nói hai ba câu có thể giải quyết rắc rối, không phải sẽ tốt hơn sao? Anh Tiểu Long, anh nhìn anh ấy đi, đừng tính toán như vậy.”
Ánh mắt đó, giọng điệu đó, hiển nhiên đang nói: Cậu cũng muốn ăn hiếp người tàn tật à?
Mạnh Tiểu Long nhìn cô với ánh mắt không chắc chắn, nhưng rồi anh ta cũng mỉm cười: “Được, em đi đi.”
Anh tránh ra thì nhìn thấy thân ảnh của Tống Vĩnh Nhi đang đi tới chỗ Trần An.
Anh ta nhìn sang chỗ khác thì vô tình phát hiện người đàn ông ngồi trên xe lăn, không biết khi nào tay đã chống cằm, gương mắt điển trai đó lại nhìn anh ta cười cười.
Nụ cười này quá mức kỳ dị.
Là châm biểm, là chế giễu hay là khiêu khích?
Mạnh Tiểu Long mặt lạnh, siết chặt nắm đấm, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân: Vĩnh Nhi là cô gái lương thiện, cô ấy sẽ không để mặc, cho nên nhất định phải nhịn, phải nhịn, không nên tính toán với người tàn tật!
Đầu của Lăng Ngạo cứ nghiêng qua nghiêng lại, ban đầu đầu nghiêng về bên trái, bây giờ đổi lại thành bên phải, khóe môi khẽ nhếch lên mang theo ý vị thâm sâu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Mạnh Tiểu Long!
Mạnh Tiểu Long có chút bối rối nhìn đi chỗ khác.
Anh ta chăm chú vào bóng dáng của Tống Vĩnh Nhi mà không nói gì, nhìn cô từng chút một rời xa chính mình, anh ta có loại linh cảm không thể nắm bắt được cô nữa!
Trần An đợi cô ở một góc trong phòng khách, nhìn thấy cô đi tới, anh ta thần bí thấp giọng nói cái gì đó bên tai cô.
Không ai nghe thấy họ nói gì.
Nhưng, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tống Vĩnh Nhi khi nghe xong thì cau mày.
Đợi đến khi Trần An trở lại bên cạnh, ánh mắt của Tống Vĩnh Nhi nhu phát hỏa nhìn chằm chằm vào Lăng Ngạo, lúc này dáng vẻ của cô rất tức giận, cực kỳ tức giận!
Mà Lăng Ngạo lúc này, nghiêm túc ngồi trên xe lăn, gương mặt đẹp trai đến người thần đều căm hận lần nữa trở lại vẻ mặt si ngốc, trầm mặc không nói tiếp nhận ánh mắt hình lưỡi dao của cô ném tới.
“Vĩnh Nhi.” Mạnh Tiểu Long muốn đi tới thì thấy ánh mắt xin lỗi của Tống Vĩnh Nhi đang nhìn anh ta, rồi nói với vợ chồng Tống Quốc Cường: “Ba mẹ, con đến nhà của anh ấy có chút chuyện, rất nhanh sẽ về.”
Từ bé đến lớn, Tống Vĩnh Nhi làm chuyện gì đều có con đường riêng của mình cho nên vợ chồng Tống Quốc Cường căn bản chưa từng lo lắng.
Nhưng bây giờ, lại có chút không giống.
Tống Quốc Cường nhìn con gái: “Có cần tài xế đưa con đi không? Tránh lúc nữa cậu tư lại phải cho xe đưa con về.”
Ý của ông ta rất rõ ràng, chính là sợ con gái đi rồi thì khó về.
Mà Trần An khẽ mỉm cười, biểu tình rất chân thành: “Ngài Tống yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô Tống an toàn trở về.”
Nhưng ngày nào đưa về thì không rõ.
Mạnh Tiểu Long lắc đầu, vừa muốn mở miệng thì bị Tống Quốc Cường ngăn cản.
Anh ta kinh ngạc nhìn Tống Quốc Cường: “Chú Tống!”
“Để Vĩnh Nhi đi đi.” Tống Quốc Cường mỉm cười, nhẹ nhàng nói với Lăng Ngạo: “Vĩnh Nhi từ nhỏ bị tôi chiều hư, tính khí không được tốt, thái độ cũng không tốt, có khi lại thích trêu chọc người khác, vẫn mong cậu tư nể tình mối liên hôn của hai nhà thì đừng tính toán nhiều với con bé.”
Hàm ý rất rõ ràng, nếu như Lăng Ngạo tức giận về chuyện Tống Vĩnh Nhi nửa đêm đi cùng người đàn ông khác vào quán bar, nếu muốn gây phiền phức với Tống Vĩnh Nhi, thế thì cũng phải nghĩ tới ông Lăng.
Ông Lăng rất mong đợi mười mấy cái bản quyền dệt trong tay của Tinh Xán!
Chỉ là sự uy hiếp của Diệc Quả Quả, uy hiếp Lăng Ngạo không nên ăn hiếp con gái của ông ta.
Lăng Ngạo nghe hiểu, khẽ gật đầu, trừ như thế ra không có bất kỳ biểu hiện gì nữa.
Trần An cũng nghe ra, nhưng nhiều lần bảo đảm: “Ngài Tống quá lo rồi, cô Tống trời sinh thông minh lanh lợi, còn xinh đẹp như vậy, cậu tư thương cô ấy còn không kịp thì sao lại tính toán với cô ấy chứ.”
Tống Quốc Cường mỉm cười, không có nói gì nữa.
Trần An dứt lời thì quay người đi ra ngoài, để mặc Lăng Ngạo ở đó!
“Này! Này!” Tống Vĩnh Nhi lo lắng hô lên, Trần An cũng lờ đi!
Dưới sự bất lực, cô nhìn gương mặt như tảng băng ngàn năm của Lăng Ngạo chỉ đành cúi gằm mặt xuống, đẩy chiếc xe lăn của anh đi ra khỏi nhà họ Tống!
Lăng Ngạo dường như rất nhàn hạ, khi được cô đẩy đi thì anh nhắm mắt lại, tựa như đang hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Cô đi đến bên cửa về thì quay đầu lại, nhìn thấy vợ chồng Tống Quốc Cường cùng Mạnh Tiểu Long đều ra tiễn cô.
Mạnh Tiểu Long nói với cô một câu: “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, anh sẽ đi đón em!”
Tống Vĩnh Nhi khẽ gật đầu, vẫy vẫy tay với họ: “Em biết rồi, mọi người đi vào trong đi! Con đi xem thử mà thôi, rất nhanh thì sẽ trở về! Không cần lo lắng!”
Nhìn thấy cô chiếc ngồi trong xe dần dần đi càng xe, ba người đứng ở cửa dõi theo, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ một câu: “con ngốc, mọi người sao có thể không lo lắng được cơ chứ?”