CHƯƠNG 27: UỐNG PHẢI CÁI LY ANH ĐÃ UỐNG
CHƯƠNG 27: UỐNG PHẢI CÁI LY ANH ĐÃ UỐNG
Tống Vĩnh Nhi thừa nhận ánh mắt của anh quá thâm sâu, tóm lại khiến cô có loại cảm giác không thoát ra được.
Nhưng lần này, cô nói cái gì cũng không chắc sẽ bại trận, rõ ràng trong lòng hoảng hốt muốn chết, nhưng vẫn bướng bỉnh đáp trả ánh mắt của anh.
Lăng Ngạo cũng không mệt, ánh mắt đen láy trông như giả đó, chớp mắt cũng không thèm, cứ hấp thụ - bao vây -tiêu hóa toàn bộ những cảm xúc mà cô có!
Cuối cùng, vẫn là Trần Tín phá vỡ sự im ắng đó.
“Cô Tống, chúng ta mua ổ cho mèo, mua cái giá cho mèo leo trèo, còn mua chỗ đi vệ sinh cho mèo, nhưng mấy thứ này tôi đều không biết cụ thể phải dùng như thế nào, hay chúng ta vào trong trước, tìm một căn phòng nhỏ cho Trân Trân, cô sau khi giúp chúng tôi sắp xếp vị trí mấy cái đồ này, những cái khác nói sau được không?”
Mắt của Tống Vĩnh Nhi mỏi lắm rồi.
Trái tim cũng mệt chết đi được.
Có những lời của Trần Tín như có người cho cô bậc thang mà bước xuống, cô tự nhiên rất vui.
Đành vậy, cô mở cửa xe, ôm lấy Trân Trân bước xuống: “Được rồi, nếu đã nói như vậy rồi thì tôi sẽ giúp anh sắp xếp.”
Dọc hai bên đường là các loại hoa cỏ dại, ngửi mùi hương của hoa đột nhiên tâm tình của Tống Vĩnh Nhi tốt lên rất nhiều.
Từng bước đi về phía cửa lớn của biệt thự, bước chân cũng nhanh dần.
Đến khi cô chạy đến bên cửa, đang định quay lại gọi Trần Tín đến mở cửa thì cửa được mở từ bên trong ra.
Tống Vĩnh Nhi đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn người phụ nữ trước mắt.
“Ha ha, cô Tống phải không, hoan nghênh!” Người phụ nữ đó mỉm cười chào hỏi với cô, không quên giới thiệu bản thân: “Tôi là vợ của Trần An, chị dâu của Trần Tín, tên của tôi là Điền Thi Thi, cô Tống gọi tôi là Thi là được rồi.”
Điền Thi Thi mặc một chiếc váy yếm, trên mặc chiếc áo sơ mi mày be tiêu chuẩn, phần dưới có cái túi đen giữa váy. Môi chân dài bị che đi bởi đôi tất màu đen, cô ấy còn cao hơn Tống Vĩnh Nhi nửa cái đầu, tóc cắt ngắn, làn da rất trắng, ngũ quan càng không có gì để nói cả.
Đặc biệt khi cô ấy mỉm cười, cả người đều rất dịu dàng, giống như con gái vùng sông nước Giang Nam vậy, xinh đẹp, hiền lương và có trí tuệ.
Mấy người phía sau lúc này mới dần dần đi tới mà Tống Vĩnh Nhi cũng không hay.
Cô ôm Trân Trân, chỉ vào Điền Thi Thi mà không dám tin: “Chị là vợ của Trần An?”
Điền Thi Thi khẽ mỉm cười, gật đầu, mấy người đàn ông sau lưng cô cũng bật cười.
Lăng Ngạo ngồi trên xe lăn tiến tới, thấy Tống Vĩnh Nhi thốt ra một câu: “Quá kinh thiên động địa rồi, một cô gái đẹp như chị sao có thể gả cho tên mặt mày vô cảm như Trần An vậy? Anh ta với chú Lăng Ngạo đều giống nhau, lời lẽ thì như muốn giết người, đã không nói thì thôi, một khi mở miệng có thể chắn họng người ta đến chết, ánh mắt thì thâm sâu khó đoán, còn rất có tâm kế nữa chứ! Chị và Trần An là vợ chồng, sao chị chịu được hay vậy? Tôi không thể không bái phục, chị thật sự quá cường hãn rồi!”
Tất cả mọi người: “.”
Điền Thi Thi thấy sắc mặt của Trần An và Lăng Ngạo đã đen lại càng đen hơn, gượng gạo cười khan mấy tiếng, nói: “Cô Tống thật sự thẳng tính, nhanh mồm nhanh miệng, đặc biệt dễ thương.”
Trần Tín mỉm cười, mau chóng rời khỏi hiện trường, chạy đến chân cầu thang thì dừng lại nói: “Cô Tống, tôi ở trên lầu chờ cô!”
Tống Vĩnh Nhi một giây trước còn không hiểu Trần Tín tại sao chạy nhanh như vậy, đợi đến khi cô cảm thấy sau lưng có hai khối băng lạnh kia, mới đột nhiên nhớ ra mình đã nói cái gì, rồi cũng vội vàng chạy theo Trần Tín: “Tôi đến đây! Đến đây đến đây!”
Chớp mắt đã không thấy bóng dáng nữa.
Điền Thi Thi đứng ở cửa cười khẽ, thấy chồng mình đẩy Lăng Ngạo đi vào, không nhịn được nói: “Em rất thích cô Tống.”
Một giọng nói bén nhọn truyền đến: “Ý của cô là tôi với Nhiên giống nhau, là người mặt mày vô cảm, lời lẽ thì như muốn giết người, đã không nói thì thôi, một khi mở miệng có thể chắn họng người ta đến chết, ánh mắt thì thâm sâu khó đoán--”
“Ờm, cà phê chắc được rồi, tôi đi xem thử!” Điền Thi Thi xoay người chạy mất!
Cô ta cũng nghe chồng và em trai nhắc đến chuyện cậu tư mở miệng nói chuyện. Nhưng cô chưa được nghe qua.
Hôm nay không những được nghe thấy, còn nghe thấy cậu tư nói một hơi dài như vậy, cô ta có thể không sợ hãi sao?
Kể cả khi cậu tư hỏi câu đó, hỏi cô ta, bọn họ có phải loại người như Tống Vĩnh Nhi nói không, tin tưởng từ sự chạy trốn của Điền Thi Thi, đáp án chắc là đúng rồi!
Trần An có chút bất lực đẩy Lăng Ngạo đến trước ghế sô pha, từ từ nói: “Thi cô ấy--”
Lăng Ngạo phẩy tay, ra hiệu Trần An không cần phải giải thích.
Từ sau năm 6 tuổi anh rơi xuống hồ nước mà không chết, phu nhân Nguyệt Nha đã để Trần An và Điền Thi Thi ở bên cạnh anh, họ đã cùng nhau hơn lên, Lăng Ngạo tự nhiên biết rõ con người của Điền Thi Thi.
Giống như lời anh nói, người sống ở tòa biệt thự này, đều không có bí mật nào với nhau cả.
Một lát sau, mùi thơm nhàn nhạt của cà phê kết hợp với hương hoa tử vi tản ra khắp phòng, không khí cũng giống như được tiên tử đi ngang qua khiến say đắm lòng người.
Khi Tống Vĩnh Nhi từ trên lầu đi xuống thì cảm thấy một trận thư giãn rất dễ chịu.
Điền Thi Thi mỉm cười với cô: “Latte vừa mới pha, cô Tống có muốn nếm thử?”
“Được!” Tống Vĩnh Nhi mỉm cười, chỗ này của Lăng Ngạo đều là thứ tốt, cà phê cũng nhất đinh là loại cực phẩm, cô nếu đã đến rồi, đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Chỉ là, sau khi cô ngồi xuống ghế sô pha thì Lăng Ngạo lại nói với Điền Thi Thi: “Cô ấy đang tuổi phát triển, uống nhiều cà phê sẽ không tốt. Vẫn là cho cô ấy một ly sữa hoặc nước táo đỏ đi.”
Phụ nữ ăn táo đỏ, khí sắc sẽ tốt, bổ máu dưỡng nhan.
Phụ nữ uống sữa, bổ sung canxi, dưỡng da.
Điền Thi Thi nhìn Tống Vĩnh Nhi rồi cười cười: “Cô Tống thích sữa hay nước táo đỏ?”
Tống Vĩnh Nhi tức giận.
Không biết tại sao, chỉ cảm thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn cứ muốn nhằm với mình!
Cô bước tới giành lấy cái ly trong tay Lăng Ngạo, ca phê bên trong vẫn còn 2/3, vẫn còn ấm.
Lăng Ngạo dường như sợ phỏng ai đó, thấy cô muốn cướp thì ngoan ngoãn buông tay, cũng không giằng co.
Cô rất nhanh uống hết cà phê trong ly của anh, trong lòng cực kỳ hài lòng, liếm liếm cánh môi đỏ mọng, dương dương tự đặc nhìn Lăng Ngạo.
Điền Thi Thi không nhịn được mà bật cười.
Vẻ mặt vô cảm của Lăng Ngạo nhìn Tống Vĩnh Nhi, sau đó cô đặt cái ly rỗng vào tay anh, xoay người cười ba tiếng: “Ha! Ha! Ha! Tôi về đây, la lá la!”
Cô nhảy chân sáo đi đến cửa thì ngoắc ngoắc tay với Trần Tín: “Anh lái xe đưa tôi về đi!”
Trần Tín nhún nhún vai, vẻ mặt khá lúng túng: “Cậu tư nói, cô nếu dám đi thì kêu tôi ném Trân Trân từ ban công xuống.”
Tống Vĩnh Nhi sững cả người, cô không nhịn được nữa mà gằn giọng với Lăng Ngạo: “Chú đừng có vô lý như vậy, nếu không tôi lại tưởng chú yêu tôi đấy!”
Sau khi cô nói xong thì toàn thế giới đều yên tĩnh lại.
Lăng Ngạo nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới mở miệng: “Nếu như em cho rằng như vậy, vậy thì cứ cho là vậy đi!”
Tống Vĩnh Nhi thừa nhận ánh mắt của anh quá thâm sâu, tóm lại khiến cô có loại cảm giác không thoát ra được.
Nhưng lần này, cô nói cái gì cũng không chắc sẽ bại trận, rõ ràng trong lòng hoảng hốt muốn chết, nhưng vẫn bướng bỉnh đáp trả ánh mắt của anh.
Lăng Ngạo cũng không mệt, ánh mắt đen láy trông như giả đó, chớp mắt cũng không thèm, cứ hấp thụ - bao vây -tiêu hóa toàn bộ những cảm xúc mà cô có!
Cuối cùng, vẫn là Trần Tín phá vỡ sự im ắng đó.
“Cô Tống, chúng ta mua ổ cho mèo, mua cái giá cho mèo leo trèo, còn mua chỗ đi vệ sinh cho mèo, nhưng mấy thứ này tôi đều không biết cụ thể phải dùng như thế nào, hay chúng ta vào trong trước, tìm một căn phòng nhỏ cho Trân Trân, cô sau khi giúp chúng tôi sắp xếp vị trí mấy cái đồ này, những cái khác nói sau được không?”
Mắt của Tống Vĩnh Nhi mỏi lắm rồi.
Trái tim cũng mệt chết đi được.
Có những lời của Trần Tín như có người cho cô bậc thang mà bước xuống, cô tự nhiên rất vui.
Đành vậy, cô mở cửa xe, ôm lấy Trân Trân bước xuống: “Được rồi, nếu đã nói như vậy rồi thì tôi sẽ giúp anh sắp xếp.”
Dọc hai bên đường là các loại hoa cỏ dại, ngửi mùi hương của hoa đột nhiên tâm tình của Tống Vĩnh Nhi tốt lên rất nhiều.
Từng bước đi về phía cửa lớn của biệt thự, bước chân cũng nhanh dần.
Đến khi cô chạy đến bên cửa, đang định quay lại gọi Trần Tín đến mở cửa thì cửa được mở từ bên trong ra.
Tống Vĩnh Nhi đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn người phụ nữ trước mắt.
“Ha ha, cô Tống phải không, hoan nghênh!” Người phụ nữ đó mỉm cười chào hỏi với cô, không quên giới thiệu bản thân: “Tôi là vợ của Trần An, chị dâu của Trần Tín, tên của tôi là Điền Thi Thi, cô Tống gọi tôi là Thi là được rồi.”
Điền Thi Thi mặc một chiếc váy yếm, trên mặc chiếc áo sơ mi mày be tiêu chuẩn, phần dưới có cái túi đen giữa váy. Môi chân dài bị che đi bởi đôi tất màu đen, cô ấy còn cao hơn Tống Vĩnh Nhi nửa cái đầu, tóc cắt ngắn, làn da rất trắng, ngũ quan càng không có gì để nói cả.
Đặc biệt khi cô ấy mỉm cười, cả người đều rất dịu dàng, giống như con gái vùng sông nước Giang Nam vậy, xinh đẹp, hiền lương và có trí tuệ.
Mấy người phía sau lúc này mới dần dần đi tới mà Tống Vĩnh Nhi cũng không hay.
Cô ôm Trân Trân, chỉ vào Điền Thi Thi mà không dám tin: “Chị là vợ của Trần An?”
Điền Thi Thi khẽ mỉm cười, gật đầu, mấy người đàn ông sau lưng cô cũng bật cười.
Lăng Ngạo ngồi trên xe lăn tiến tới, thấy Tống Vĩnh Nhi thốt ra một câu: “Quá kinh thiên động địa rồi, một cô gái đẹp như chị sao có thể gả cho tên mặt mày vô cảm như Trần An vậy? Anh ta với chú Lăng Ngạo đều giống nhau, lời lẽ thì như muốn giết người, đã không nói thì thôi, một khi mở miệng có thể chắn họng người ta đến chết, ánh mắt thì thâm sâu khó đoán, còn rất có tâm kế nữa chứ! Chị và Trần An là vợ chồng, sao chị chịu được hay vậy? Tôi không thể không bái phục, chị thật sự quá cường hãn rồi!”
Tất cả mọi người: “.”
Điền Thi Thi thấy sắc mặt của Trần An và Lăng Ngạo đã đen lại càng đen hơn, gượng gạo cười khan mấy tiếng, nói: “Cô Tống thật sự thẳng tính, nhanh mồm nhanh miệng, đặc biệt dễ thương.”
Trần Tín mỉm cười, mau chóng rời khỏi hiện trường, chạy đến chân cầu thang thì dừng lại nói: “Cô Tống, tôi ở trên lầu chờ cô!”
Tống Vĩnh Nhi một giây trước còn không hiểu Trần Tín tại sao chạy nhanh như vậy, đợi đến khi cô cảm thấy sau lưng có hai khối băng lạnh kia, mới đột nhiên nhớ ra mình đã nói cái gì, rồi cũng vội vàng chạy theo Trần Tín: “Tôi đến đây! Đến đây đến đây!”
Chớp mắt đã không thấy bóng dáng nữa.
Điền Thi Thi đứng ở cửa cười khẽ, thấy chồng mình đẩy Lăng Ngạo đi vào, không nhịn được nói: “Em rất thích cô Tống.”
Một giọng nói bén nhọn truyền đến: “Ý của cô là tôi với Nhiên giống nhau, là người mặt mày vô cảm, lời lẽ thì như muốn giết người, đã không nói thì thôi, một khi mở miệng có thể chắn họng người ta đến chết, ánh mắt thì thâm sâu khó đoán--”
“Ờm, cà phê chắc được rồi, tôi đi xem thử!” Điền Thi Thi xoay người chạy mất!
Cô ta cũng nghe chồng và em trai nhắc đến chuyện cậu tư mở miệng nói chuyện. Nhưng cô chưa được nghe qua.
Hôm nay không những được nghe thấy, còn nghe thấy cậu tư nói một hơi dài như vậy, cô ta có thể không sợ hãi sao?
Kể cả khi cậu tư hỏi câu đó, hỏi cô ta, bọn họ có phải loại người như Tống Vĩnh Nhi nói không, tin tưởng từ sự chạy trốn của Điền Thi Thi, đáp án chắc là đúng rồi!
Trần An có chút bất lực đẩy Lăng Ngạo đến trước ghế sô pha, từ từ nói: “Thi cô ấy--”
Lăng Ngạo phẩy tay, ra hiệu Trần An không cần phải giải thích.
Từ sau năm 6 tuổi anh rơi xuống hồ nước mà không chết, phu nhân Nguyệt Nha đã để Trần An và Điền Thi Thi ở bên cạnh anh, họ đã cùng nhau hơn lên, Lăng Ngạo tự nhiên biết rõ con người của Điền Thi Thi.
Giống như lời anh nói, người sống ở tòa biệt thự này, đều không có bí mật nào với nhau cả.
Một lát sau, mùi thơm nhàn nhạt của cà phê kết hợp với hương hoa tử vi tản ra khắp phòng, không khí cũng giống như được tiên tử đi ngang qua khiến say đắm lòng người.
Khi Tống Vĩnh Nhi từ trên lầu đi xuống thì cảm thấy một trận thư giãn rất dễ chịu.
Điền Thi Thi mỉm cười với cô: “Latte vừa mới pha, cô Tống có muốn nếm thử?”
“Được!” Tống Vĩnh Nhi mỉm cười, chỗ này của Lăng Ngạo đều là thứ tốt, cà phê cũng nhất đinh là loại cực phẩm, cô nếu đã đến rồi, đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Chỉ là, sau khi cô ngồi xuống ghế sô pha thì Lăng Ngạo lại nói với Điền Thi Thi: “Cô ấy đang tuổi phát triển, uống nhiều cà phê sẽ không tốt. Vẫn là cho cô ấy một ly sữa hoặc nước táo đỏ đi.”
Phụ nữ ăn táo đỏ, khí sắc sẽ tốt, bổ máu dưỡng nhan.
Phụ nữ uống sữa, bổ sung canxi, dưỡng da.
Điền Thi Thi nhìn Tống Vĩnh Nhi rồi cười cười: “Cô Tống thích sữa hay nước táo đỏ?”
Tống Vĩnh Nhi tức giận.
Không biết tại sao, chỉ cảm thấy người đàn ông ngồi trên xe lăn cứ muốn nhằm với mình!
Cô bước tới giành lấy cái ly trong tay Lăng Ngạo, ca phê bên trong vẫn còn 2/3, vẫn còn ấm.
Lăng Ngạo dường như sợ phỏng ai đó, thấy cô muốn cướp thì ngoan ngoãn buông tay, cũng không giằng co.
Cô rất nhanh uống hết cà phê trong ly của anh, trong lòng cực kỳ hài lòng, liếm liếm cánh môi đỏ mọng, dương dương tự đặc nhìn Lăng Ngạo.
Điền Thi Thi không nhịn được mà bật cười.
Vẻ mặt vô cảm của Lăng Ngạo nhìn Tống Vĩnh Nhi, sau đó cô đặt cái ly rỗng vào tay anh, xoay người cười ba tiếng: “Ha! Ha! Ha! Tôi về đây, la lá la!”
Cô nhảy chân sáo đi đến cửa thì ngoắc ngoắc tay với Trần Tín: “Anh lái xe đưa tôi về đi!”
Trần Tín nhún nhún vai, vẻ mặt khá lúng túng: “Cậu tư nói, cô nếu dám đi thì kêu tôi ném Trân Trân từ ban công xuống.”
Tống Vĩnh Nhi sững cả người, cô không nhịn được nữa mà gằn giọng với Lăng Ngạo: “Chú đừng có vô lý như vậy, nếu không tôi lại tưởng chú yêu tôi đấy!”
Sau khi cô nói xong thì toàn thế giới đều yên tĩnh lại.
Lăng Ngạo nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới mở miệng: “Nếu như em cho rằng như vậy, vậy thì cứ cho là vậy đi!”