CHƯƠNG 4: MỘT CHỮ ‘LẤY’.
CHƯƠNG 4: MỘT CHỮ ‘LẤY’.
“Thằng khốn!”
Ông Lăng cầm chiếc nắp của ly trà lên rồi hung hăng ném về hướng của lão tam, cũng may lão tam lanh lẹ né qua, khiến cho chiếc nắp rơi vỡ trên sàn nhà, mẻ đi một góc.
Lão đại và lão tam nở nụ cười khinh miệt, đương nhiên là bọn họ rất rõ, Lăng Ngạo có không tốt, và có bị tàn phế đi chăng nữa thì đó cũng là đứa con trai do người phụ nữ mà ông ta yêu nhất sinh ra, cho nên bao nhiêu năm nay, sự tàn tật của Lăng Ngạo luôn là một điều cấm kị trong nhà họ Lăng, ai cũng không được nói!
Nhưng không được nói thì đã sao?
Tàn phế chính là tàn phế, có mặc long bào cũng không thành thái tử được!
“Ba, con xin lỗi, con nhất thời…” Lão tam vốn muốn giải thích, nhưng lại nhận thấy ánh mắt lạnh lùng hung dữ của ông Lăng lia đến, nên không dám nói nhiều nữa.
Thấy bầu không khí không vui, Lý Nhu đột nhiên nở nụ cười mỹ lệ rồi sáp vào lòng ông Lăng nũng nịu: “Ông xã, anh nhìn anh kìa, anh doạ lão tam sợ đến nói không nên lời rồi. Em có nghe nói, sáng nay lúc anh và ông Mộ gặp nhau ở văn phòng thì anh đã có ý muốn giúp tiểu tứ nhà chúng ta tìm một mối hôn sự tốt rồi, có đúng không?”
Đám người xung quanh nghe thấy thì liền sững sờ, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi thì bọn họ liền trở nên thư thái.
Mấy năm nay, tuy Lăng Ngạo đã dọn ra khỏi nhà sống riêng nhưng ông Lăng có thứ gì tốt nhất thì đều đem đến căn biệt thự trong thành phố cho Lăng Ngạo trước hết.
Ông Lăng còn mở miệng thốt lên những lời đẹp đẽ: “Tiểu tứ chịu khổ nhiều hơn bất cứ ai, cho nên cũng nên bù đắp cho nó trên phương diện vật chất nhiều một chút, điều này cũng là nên làm mà thôi.”
Trong lòng đám con trai còn lại đều vô cùng đố kị, nhưng khi nghĩ tới bộ dạng của Lăng Ngạo hiện giờ, anh cũng chỉ là một thằng bị vứt bỏ mà thôi, sau này khi đến lúc tranh giành quyền thừa kế thì dĩ nhiên cũng chả có phần của anh.
Cho nên bây giờ ông Lăng có cho anh thứ gì thì cũng đều là tạm thời mà thôi. Nghĩ tới đây, trong lòng của bọn họ cũng trở nên bình thản hơn chút.
Đôi con ngươi của ông Lăng khẽ lập loè, sự nũng nịu của cô vợ nhỏ đã giúp cho sự giận dữ của ông bình tĩnh hơn một chút.
Ông ta cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lý Nhu chơi đùa trong lòng bàn tay khô khốc già nua của mình, ông ta trông thì có vẻ ung dung nhưng đôi mắt thì lại đang nhìn chăm chăm Lăng Ngạo: “Tiểu tứ, con thấy sao?”
Biểu tình của Lăng Ngạo thì vô cùng nhạt nhoà, nhưng trong lòng anh thì hiểu rất rõ, ông già này nhìn thì như đang nghĩ cho anh, sợ anh thân mang tàn tật không thể tìm được một cô vợ tốt, nhưng nếu nói trắng ra, là lão già này không những đã vứt bỏ quyền thừa kế gia chủ của anh mà còn muốn hy sinh hôn nhân của anh để mưu lợi cho nhà họ Lăng.
Nghĩ tới nụ hôn đột ngột ở hồ chứa nước ở Thanh Thành nửa năm trước.
Nghĩ tới ánh mắt lấp lánh xinh đẹp trên đường cao tốc lúc nãy.
Nghĩ tới thân ảnh màu trắng bị mưa dầm ướt nhẹp kia.
Anh bắt đầu rơi vào trầm tư.
Lão đại thấy anh không nói gì thì liền mở giọng đầy ý tứ sâu xa nói: “Xem ra tiểu tứ cũng sợ cô nương nhà người ta rồi.”
Cũng không biết ông già này đã dùng cách gì mà có thể khiến người ta đem hôn nhân của đứa con gái độc nhất mới 18 tuổi này ra làm con tốt thí như vậy nữa, càng không biết lão già rốt cuộc sẽ thu được bao nhiêu lợi ích từ vụ liên hôn thương nghiệp này.
Nhưng mà, sự phát triển nhanh chóng của nhà họ Tống ở thành phố M trong hai năm nay đều được cả giới thương nghiệp chứng kiến tận mắt.
Cho nên lấy con tiểu nha đầu nhà họ Tống này đâu phải là một vấn đề gì khó nhằn đâu chứ.
Điều này rõ ràng không chỉ có thể giúp gia tộc thu được rất nhiều lợi ích, mà còn có thể giành được sự ưu ái và cái nhìn khác của ông già, hơn nữa còn dành được một người vợ hiền với thế lực vô cùng vững chắc nữa!
Lão Nhị khẽ rũ mi mắt xuống, rồi mỉm cười nhìn ông Lăng: “Ba, bởi vì con đã từng ly hôn qua một lần rồi cho nên mới càng thêm trân trọng hôn nhân của mình hơn, nghe nói con gái bây giờ đều rất thích những người đàn ông từng trải, cái này gọi là ông chú và loli.”
“Phụt!” Lão tam cười rộ lên, anh ta cắt lời lão nhị rồi nói: “Ông chú và loli cũng phải có mức độ thôi chứ? Anh hai ở từng tuổi này mà ở bên cạnh cô Tống thì có khi người ta còn tưởng cô ấy là đứa con gái ngoài giá thú mà anh đã không chịu trách nhiệm khi anh còn niên thiếu bồng bột đó!”
“Ha, không gả cho anh thì không lẽ gả cho chú? Chú là trai độc thân thì không sai, nhưng nhà họ Tống người ta cũng đâu có mù, ngày nào mặt chú cũng bị phơi trên mấy cái tạp chí, báo đài, hôm qua thì ôm một em siêu mẫu, hôm nay lại đổi sang một em minh tinh, người ta mà yên tâm gả con gái độc nhất cho chú mới là lạ đó!”
“Bộ người ta không sợ mắc nghẹn khi nhìn thấy thứ trâu già gặm cỏ non như anh chắc! Một khi em kết hôn thì sẽ là lãng tử quay đầu!”
“Mấy lời này của chú thì đe doạ ai được vậy, chú tưởng anh là mấy đứa con gái không có não bên ngoài của chú sao?”
“Đủ rồi!” Ông Lăng cau mày rồi mắng một câu, khiến cho cả đại sảnh im lìm, sau đó ông giương ánh mắt có phần dịu dàng nhìn Lăng Ngạo rồi lặp lại câu hỏi vừa nãy: “Tiểu tứ, con thấy sao?”
Lăng Ngạo nhắm mắt lại, sau một hồi suy nghĩ, anh đã hiểu dụng ý của ông già khi cứ cố chấp muốn mình lấy Tống Vĩnh Nhi rồi: Bởi vì anh là một kẻ tàn phế, cho nên cho dù có lấy được một người vợ có gia đình giàu có đi chăng nữa thì cũng không đủ tư cách để đe doạ đến vị trí gia chủ của ông già.
Nhưng nếu đổi lại là một đứa con trai khác lấy Tống Vĩnh Nhi, thì kết quả sẽ chưa chắc còn nằm trong lòng bàn tay của ông già nữa.
Giống như gia đình vợ của lão đại chỉ là một nhà gia giáo bình thường; Hôn nhân của lão nhị trước đây là một vụ liên hôn thương nghiệp, thực lực của nhà vợ cũng không tầm thường, nhưng ông già này sau khi đạt được lợi ích xong thì liền không từ một thủ đoạn nào mà khiến cho hôn nhân của anh ta tan vỡ, khiến cho lão nhị mất đi chỗ dựa cho anh ta lật trời; Còn lão tam thì dính scandals tình ái không dứt, ông già cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt, từ trước đến giờ không quan tâm cũng không hỏi.
Con người ông Lăng quả thật là quá xem trọng quyền thế, lòng hoài nghi cũng vô cùng lớn!
Một người đàn ông có thể phòng bị với cả con ruột như vậy thì dựa vào đâu mà nhận được sự yêu thương và kính trọng của các con trai kia chứ?
Ít nhất là đối với Lăng Ngạo thì không.
Ngay cả một biểu cảm, một ánh mắt Lăng Ngạo cũng không dành cho ông ta!
Trong khi đám người còn đang chờ đợi câu trả lời của Lăng Ngạo, thì lão đại đột nhiên cất giọng không nhanh không chậm: “Con người a, phải biết tự hiểu lấy mình, có những ngọn núi cao, không phải cứ muốn là leo lên được.”
Hàm ý bên trong chính là muốn Lăng Ngạo tự hiểu rõ mình xem rốt cuộc mình có bao nhiêu trọng lượng, đừng có không biết lượng sức.
Lão tam nghe thấy vậy, hiếm lắm mới có dịp anh ta không đối đầu với lão đại mà còn hùa nhau cười khẽ, trong mắt anh ta mang đầy ý nhạo báng.
Chính vào lúc này, Lăng Ngạo chầm chậm mở mắt ra, cây bút máy trong tay cuối cùng cũng soạt soạt trên mảnh giấy trắng tinh.
Lăng Ngạo đưa tay xé một trang, rồi vẫy tay gọi Trần Tín.
Trần Tín liền hiểu ý tiến lên trước rồi đẩy Lăng Ngạo rời khỏi nhà lớn của nhà họ Lăng.
Trong cả quá trình, Lăng Ngạo cũng không hề đưa mắt nhìn lấy một ai.
Trong giây phút anh quay người lại, thì có mấy cái đầu liền sáp tới đưa mắt nhìn xem mảnh giấy mà Lăng Ngạo để lại trên bàn.
Bên trên đó, vẫn chỉ có một chữ---Lấy.
“Lấy?” Lão tam trừng to mắt, rồi tức giận nói: “Nó vậy mà dám nói là lấy? Nó còn không nghĩ xem, nó dựa vào đâu vậy?”
Ông Lăng ngược lại lại ha hả cười to, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
Dưới sự giúp đỡ của Lý Nhu, ông ta từ từ đứng dậy rồi còn nghiêm túc lên tiếng dặn dò cô ta: “Theo tôi tới phòng kho báu chọn vài món rồi đem tới nhà họ Tống dạm hỏi. Nha đầu đó vẫn còn đang học Đại học nên thứ bảy tuần này mời con bé lại nhà chúng ta ăn cơm đi, tôi cũng sẽ kêu tiểu tứ về để bọn chúng bồi đắp tý tình cảm.”
Lý Nhu mỉm cười gật đầu: “Kho báu thì em không biết lựa, nhưng em có thể tới tiệm trang sức chọn vài món để dạm hỏi cô Tống. Vừa hay hôm qua em có hẹn với bà Tống đi đánh bài nên chuyện hẹn cô Tống này cứ giao cho em đi.”
…...
“Thằng khốn!”
Ông Lăng cầm chiếc nắp của ly trà lên rồi hung hăng ném về hướng của lão tam, cũng may lão tam lanh lẹ né qua, khiến cho chiếc nắp rơi vỡ trên sàn nhà, mẻ đi một góc.
Lão đại và lão tam nở nụ cười khinh miệt, đương nhiên là bọn họ rất rõ, Lăng Ngạo có không tốt, và có bị tàn phế đi chăng nữa thì đó cũng là đứa con trai do người phụ nữ mà ông ta yêu nhất sinh ra, cho nên bao nhiêu năm nay, sự tàn tật của Lăng Ngạo luôn là một điều cấm kị trong nhà họ Lăng, ai cũng không được nói!
Nhưng không được nói thì đã sao?
Tàn phế chính là tàn phế, có mặc long bào cũng không thành thái tử được!
“Ba, con xin lỗi, con nhất thời…” Lão tam vốn muốn giải thích, nhưng lại nhận thấy ánh mắt lạnh lùng hung dữ của ông Lăng lia đến, nên không dám nói nhiều nữa.
Thấy bầu không khí không vui, Lý Nhu đột nhiên nở nụ cười mỹ lệ rồi sáp vào lòng ông Lăng nũng nịu: “Ông xã, anh nhìn anh kìa, anh doạ lão tam sợ đến nói không nên lời rồi. Em có nghe nói, sáng nay lúc anh và ông Mộ gặp nhau ở văn phòng thì anh đã có ý muốn giúp tiểu tứ nhà chúng ta tìm một mối hôn sự tốt rồi, có đúng không?”
Đám người xung quanh nghe thấy thì liền sững sờ, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi thì bọn họ liền trở nên thư thái.
Mấy năm nay, tuy Lăng Ngạo đã dọn ra khỏi nhà sống riêng nhưng ông Lăng có thứ gì tốt nhất thì đều đem đến căn biệt thự trong thành phố cho Lăng Ngạo trước hết.
Ông Lăng còn mở miệng thốt lên những lời đẹp đẽ: “Tiểu tứ chịu khổ nhiều hơn bất cứ ai, cho nên cũng nên bù đắp cho nó trên phương diện vật chất nhiều một chút, điều này cũng là nên làm mà thôi.”
Trong lòng đám con trai còn lại đều vô cùng đố kị, nhưng khi nghĩ tới bộ dạng của Lăng Ngạo hiện giờ, anh cũng chỉ là một thằng bị vứt bỏ mà thôi, sau này khi đến lúc tranh giành quyền thừa kế thì dĩ nhiên cũng chả có phần của anh.
Cho nên bây giờ ông Lăng có cho anh thứ gì thì cũng đều là tạm thời mà thôi. Nghĩ tới đây, trong lòng của bọn họ cũng trở nên bình thản hơn chút.
Đôi con ngươi của ông Lăng khẽ lập loè, sự nũng nịu của cô vợ nhỏ đã giúp cho sự giận dữ của ông bình tĩnh hơn một chút.
Ông ta cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lý Nhu chơi đùa trong lòng bàn tay khô khốc già nua của mình, ông ta trông thì có vẻ ung dung nhưng đôi mắt thì lại đang nhìn chăm chăm Lăng Ngạo: “Tiểu tứ, con thấy sao?”
Biểu tình của Lăng Ngạo thì vô cùng nhạt nhoà, nhưng trong lòng anh thì hiểu rất rõ, ông già này nhìn thì như đang nghĩ cho anh, sợ anh thân mang tàn tật không thể tìm được một cô vợ tốt, nhưng nếu nói trắng ra, là lão già này không những đã vứt bỏ quyền thừa kế gia chủ của anh mà còn muốn hy sinh hôn nhân của anh để mưu lợi cho nhà họ Lăng.
Nghĩ tới nụ hôn đột ngột ở hồ chứa nước ở Thanh Thành nửa năm trước.
Nghĩ tới ánh mắt lấp lánh xinh đẹp trên đường cao tốc lúc nãy.
Nghĩ tới thân ảnh màu trắng bị mưa dầm ướt nhẹp kia.
Anh bắt đầu rơi vào trầm tư.
Lão đại thấy anh không nói gì thì liền mở giọng đầy ý tứ sâu xa nói: “Xem ra tiểu tứ cũng sợ cô nương nhà người ta rồi.”
Cũng không biết ông già này đã dùng cách gì mà có thể khiến người ta đem hôn nhân của đứa con gái độc nhất mới 18 tuổi này ra làm con tốt thí như vậy nữa, càng không biết lão già rốt cuộc sẽ thu được bao nhiêu lợi ích từ vụ liên hôn thương nghiệp này.
Nhưng mà, sự phát triển nhanh chóng của nhà họ Tống ở thành phố M trong hai năm nay đều được cả giới thương nghiệp chứng kiến tận mắt.
Cho nên lấy con tiểu nha đầu nhà họ Tống này đâu phải là một vấn đề gì khó nhằn đâu chứ.
Điều này rõ ràng không chỉ có thể giúp gia tộc thu được rất nhiều lợi ích, mà còn có thể giành được sự ưu ái và cái nhìn khác của ông già, hơn nữa còn dành được một người vợ hiền với thế lực vô cùng vững chắc nữa!
Lão Nhị khẽ rũ mi mắt xuống, rồi mỉm cười nhìn ông Lăng: “Ba, bởi vì con đã từng ly hôn qua một lần rồi cho nên mới càng thêm trân trọng hôn nhân của mình hơn, nghe nói con gái bây giờ đều rất thích những người đàn ông từng trải, cái này gọi là ông chú và loli.”
“Phụt!” Lão tam cười rộ lên, anh ta cắt lời lão nhị rồi nói: “Ông chú và loli cũng phải có mức độ thôi chứ? Anh hai ở từng tuổi này mà ở bên cạnh cô Tống thì có khi người ta còn tưởng cô ấy là đứa con gái ngoài giá thú mà anh đã không chịu trách nhiệm khi anh còn niên thiếu bồng bột đó!”
“Ha, không gả cho anh thì không lẽ gả cho chú? Chú là trai độc thân thì không sai, nhưng nhà họ Tống người ta cũng đâu có mù, ngày nào mặt chú cũng bị phơi trên mấy cái tạp chí, báo đài, hôm qua thì ôm một em siêu mẫu, hôm nay lại đổi sang một em minh tinh, người ta mà yên tâm gả con gái độc nhất cho chú mới là lạ đó!”
“Bộ người ta không sợ mắc nghẹn khi nhìn thấy thứ trâu già gặm cỏ non như anh chắc! Một khi em kết hôn thì sẽ là lãng tử quay đầu!”
“Mấy lời này của chú thì đe doạ ai được vậy, chú tưởng anh là mấy đứa con gái không có não bên ngoài của chú sao?”
“Đủ rồi!” Ông Lăng cau mày rồi mắng một câu, khiến cho cả đại sảnh im lìm, sau đó ông giương ánh mắt có phần dịu dàng nhìn Lăng Ngạo rồi lặp lại câu hỏi vừa nãy: “Tiểu tứ, con thấy sao?”
Lăng Ngạo nhắm mắt lại, sau một hồi suy nghĩ, anh đã hiểu dụng ý của ông già khi cứ cố chấp muốn mình lấy Tống Vĩnh Nhi rồi: Bởi vì anh là một kẻ tàn phế, cho nên cho dù có lấy được một người vợ có gia đình giàu có đi chăng nữa thì cũng không đủ tư cách để đe doạ đến vị trí gia chủ của ông già.
Nhưng nếu đổi lại là một đứa con trai khác lấy Tống Vĩnh Nhi, thì kết quả sẽ chưa chắc còn nằm trong lòng bàn tay của ông già nữa.
Giống như gia đình vợ của lão đại chỉ là một nhà gia giáo bình thường; Hôn nhân của lão nhị trước đây là một vụ liên hôn thương nghiệp, thực lực của nhà vợ cũng không tầm thường, nhưng ông già này sau khi đạt được lợi ích xong thì liền không từ một thủ đoạn nào mà khiến cho hôn nhân của anh ta tan vỡ, khiến cho lão nhị mất đi chỗ dựa cho anh ta lật trời; Còn lão tam thì dính scandals tình ái không dứt, ông già cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt, từ trước đến giờ không quan tâm cũng không hỏi.
Con người ông Lăng quả thật là quá xem trọng quyền thế, lòng hoài nghi cũng vô cùng lớn!
Một người đàn ông có thể phòng bị với cả con ruột như vậy thì dựa vào đâu mà nhận được sự yêu thương và kính trọng của các con trai kia chứ?
Ít nhất là đối với Lăng Ngạo thì không.
Ngay cả một biểu cảm, một ánh mắt Lăng Ngạo cũng không dành cho ông ta!
Trong khi đám người còn đang chờ đợi câu trả lời của Lăng Ngạo, thì lão đại đột nhiên cất giọng không nhanh không chậm: “Con người a, phải biết tự hiểu lấy mình, có những ngọn núi cao, không phải cứ muốn là leo lên được.”
Hàm ý bên trong chính là muốn Lăng Ngạo tự hiểu rõ mình xem rốt cuộc mình có bao nhiêu trọng lượng, đừng có không biết lượng sức.
Lão tam nghe thấy vậy, hiếm lắm mới có dịp anh ta không đối đầu với lão đại mà còn hùa nhau cười khẽ, trong mắt anh ta mang đầy ý nhạo báng.
Chính vào lúc này, Lăng Ngạo chầm chậm mở mắt ra, cây bút máy trong tay cuối cùng cũng soạt soạt trên mảnh giấy trắng tinh.
Lăng Ngạo đưa tay xé một trang, rồi vẫy tay gọi Trần Tín.
Trần Tín liền hiểu ý tiến lên trước rồi đẩy Lăng Ngạo rời khỏi nhà lớn của nhà họ Lăng.
Trong cả quá trình, Lăng Ngạo cũng không hề đưa mắt nhìn lấy một ai.
Trong giây phút anh quay người lại, thì có mấy cái đầu liền sáp tới đưa mắt nhìn xem mảnh giấy mà Lăng Ngạo để lại trên bàn.
Bên trên đó, vẫn chỉ có một chữ---Lấy.
“Lấy?” Lão tam trừng to mắt, rồi tức giận nói: “Nó vậy mà dám nói là lấy? Nó còn không nghĩ xem, nó dựa vào đâu vậy?”
Ông Lăng ngược lại lại ha hả cười to, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
Dưới sự giúp đỡ của Lý Nhu, ông ta từ từ đứng dậy rồi còn nghiêm túc lên tiếng dặn dò cô ta: “Theo tôi tới phòng kho báu chọn vài món rồi đem tới nhà họ Tống dạm hỏi. Nha đầu đó vẫn còn đang học Đại học nên thứ bảy tuần này mời con bé lại nhà chúng ta ăn cơm đi, tôi cũng sẽ kêu tiểu tứ về để bọn chúng bồi đắp tý tình cảm.”
Lý Nhu mỉm cười gật đầu: “Kho báu thì em không biết lựa, nhưng em có thể tới tiệm trang sức chọn vài món để dạm hỏi cô Tống. Vừa hay hôm qua em có hẹn với bà Tống đi đánh bài nên chuyện hẹn cô Tống này cứ giao cho em đi.”
…...