CHƯƠNG 8: KHÔNG CÓ HIỂU BIẾT NHƯ PHẾ VẬT.
CHƯƠNG 8: KHÔNG CÓ HIỂU BIẾT NHƯ PHẾ VẬT.
Lăng Ngạo liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì.
Còn cô thì múc một muỗng cháo lên rồi đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, rồi nói: “Gia đình tôi tuy mới chuyển đến đây hai năm trước, nhưng mà tôi đã học phổ thông ở đây, bởi vì dù sao Thanh Thành cũng là một thị trấn nhỏ, còn thành phố M lại là một tỉnh lị, nên cậu tôi nói chất lượng dạy học ở đây tốt hơn. Lúc đó tôi sống ở trường, mỗi lần có tiết tự học buổi sáng là vừa sợ trễ học lại vừa ham ngủ, mỗi lúc không kịp ăn sáng là tôi lại nhân lúc mọi người tập thể dục rồi lặng lẽ leo tường ra ngoài đến cửa hàng này ăn đó.”
Lăng Ngạo lại đưa mắt nhìn cô một cái, nhìn cô chu cái miệng nhỏ đỏ hồng ra thổi nguội thức ăn, rồi lại đưa muỗng nuốt một muỗng cháo vào miệng, nhìn cái cổ họng đáng yêu của cô dao động, cái yết hầu của anh cũng bất giác lên lên xuống xuống một chút.
Sau đó anh dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa trường trung học ở đối diện kia, nhìn vào chiếc hàng rào cao cao mà đáy mắt anh chợt nhuốm lên một ý cười như có như không.
Trong chốc lát, hai người đều đã ăn gần xong rồi, Tống Vĩnh Nhi ôm lấy ly trà sữa hút lấy hút để một cách thoả mãn. Trần Tín đi tới dọn dẹp rồi cất chiếc bàn nhỏ lại chỗ cũ, sau đó Trần An mới lái xe tiếp tục cuộc hành trình.
“Thật ra, bản thân tôi không thấy anh đáng ghét chút nào đâu, nếu chúng ta cứ chúng sống như vậy cũng rất tốt.”
Tống Vĩnh Nhi nói ra cảm xúc của mình.
Cô cảm thấy, mặc dù bọn họ không thể thành vợ chồng thật sự sau khi kết hôn với nhau đi nữa, nhưng nếu cứ cãi nhau rồi lại không chịu nhường nhịn nhau mà sống qua ngày thì cũng khó khăn lắm.
Nếu như có thể được giống như hôm nay, anh không làm khó cô, hai người có ăn có uống, cho dù anh có như một tảng băng ngàn năm không tan, không thích nói chuyện đi chăng nữa thì chí ít cũng tốt hơn là hai người ghét nhau mà phải sống chung với nhau.
Thanh âm cô vừa dứt thì một giọng nói thanh nhã trầm thấp liền vang lên: “Không thấy thiệt thòi.”
“Hửm?” Cô sững sờ, đôi mắt to to nhìn chằm chằm vào anh đầy khó hiểu: “Không thấy thiệt thòi gì?”
“Không phải em hỏi tôi tại sao sao?” Anh không nhìn cô mà nhìn ra phong cảnh bên ngoài, rồi chậm rãi nói: “Lấy em, tôi không thấy thiệt thòi.”
“Anh!” Khuôn mặt an nhàn thoả mãn của cô vừa nãy lập tức đỏ bừng lên vì tức giận!
Một đứa con bị gia tộc ngầm vứt bỏ, một tên tàn tật có đôi chân không thể đứng lấy được một thiếu nữ dung mạo như hoa với tấm lòng thuần khiết lương thiện đa tài đa nghệ như cô mà dám nói là không thiệt thòi?
Anh ta đương nhiên là không thiệt thòi rồi!
Thiệt thòi là cô mới đúng này!
“Tôi rút lại những lời mình vừa nói!” Tống Vĩnh Nhi tức giận quay đầu qua hướng khác không nhìn anh nữa, chiếc miệng nhỏ hậm hực cắn lấy cắn để chiếc ống hút.
Đầu óc cô đúng là bị lừa ngựa đá rồi nên mới thấy anh ta không đáng ghét đó!
Anh ta căn bản là vô cùng đáng ghét!
Trần An và Trần Tín ngồi ở hàng ghế trước mà còn cảm thấy lo lắng giùm cho chủ nhân của mình: Hình như cậu tư không biết cách sống chung với con gái rồi, làm sao đây?
“Ừm.”
Thanh âm thanh nhã của người đàn ông lại vang lên một tiếng nhàn nhạt, giống như là đang nói: Cô có rút hay không cũng không quan trọng, cũng giống như cô có ghét tôi hay không cũng chả sao, không liên quan gì đến tôi.
Tống Vĩnh Nhi không nói gì, nhưng trong xe lại đột nhiên vang lên tiếng hộp nhựa bị bóp chặt!
Cô rũ tầm mắt xuống nhìn một cái, ly trà sữa bị cô vô ý dùng sức bóp quá chặt, điều này cho thấy trong lòng cô đang phẫn nộ đến mức nào!
Tống Vĩnh Nhi móc điện thoại ra rồi cắm tai nghe vào, sau đó nhắm hai mắt lại tận hưởng bài hát.
Chỉ cần không nhìn anh ta, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền, một mình chìm vào thế giới âm nhạc của riêng mình thôi, tạm thời vứt anh ta ra ngoài chút vậy!
Thời gian tí tí tách tách trôi qua, sau khi nghe khoảng mười bài hát, cô mới mở mắt ra nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, cô vừa nhìn thì mới phát hiện không biết chiếc xe đã dừng lại ở trước cổng biệt thự trên núi từ lúc nào rồi, cô ngước mắt lên thì nhìn thấy ba chữ ‘Lăng Công Quán’ nổi bật đâm sầm vào mắt mình!
Cô rút tai nghe ra rồi sốt sắng nói với Lăng Ngạo: “Đến từ lúc nào vậy?”
Lăng Ngạo giống như đang đợi cô, mà cũng giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy giọng nói của cô, anh mới từ từ mở mắt, nhưng người đàn ông không có để ý tới cô, mà đưa tay gõ vào tấm kính cửa sổ một cái.
Trần An lập tức hiểu ý, anh móc chiếc thẻ điện tử ra rồi quẹt vào chiếc máy cảm ứng ở cổng sơn trang, trong giây lát, chiếc cổng điện tử rộng lớn liền chầm chậm kéo ra, để lộ phong cảnh nơi sân trong ngay trước mắt.
Nhìn thấy Tống Vĩnh Nhi cau mày lo lắng, Trần Tín có chút không chịu được, anh liếc nhìn thần sắc của cậu tư rồi cất giọng ôn hoà: “Cô Tống không cần lo lắng đâu, câu tư sẽ bảo vệ cô chu toàn mà.”
Không cần biết Lăng Ngạo có thật sự thích Tống Vĩnh Nhi hay không, chỉ cần dựa vào việc Tống Vĩnh Nhi đã từng cứu Lăng Ngạo một mạng, cộng với mối quan hệ bây giờ của họ thì Lăng Ngạo sẽ để cô nép dưới chiếc cánh rộng lớn của mình để bảo vệ thôi.
Đặc biệt, mọi người đều biết mặc dù Lăng Ngạo có tính cách rất lập dị, nhưng anh ta lại là người luôn bảo vệ cho người của mình, chỉ cần ông Lăng mở miệng dạy dỗ vài ba câu với Trần An hay Trần Tín là anh sẽ không vui.
Lăng Ngạo cũng chẳng có phản ứng gì với lời của Trần Tín, còn Tống Vĩnh Nhi thì cũng chỉ làm như không nghe thấy.
Chiếc xe dừng lại ở trước cửa biệt thự.
Trần Tín mở cửa xe ra, Tống Vĩnh Nhi lại như con nai nhỏ nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Cô tò mò nhìn ngó xung quanh đến nỗi tạm thời quên mất Lăng Ngạo vẫn còn ở trong xe.
Trong giây phút cô quay người lại thì liền nhìn thấy Trần An và Trần Tín đang hợp sức dìu người đàn ông tuấn tú và kiêu ngạo kia lên chiếc xe lăn, nụ cười trẻ con không hiểu sự đời trên mặt cô lập tức khựng lại.
Trần Tín đẩy Lăng Ngạo đi tới chỗ cô: “Cô Tống, vào trong thôi.”
Đột nhiên Tống Vĩnh Nhi lại có chút buồn buồn, cũng có chút tự trách: Anh ta là một người tàn tật, còn mình thì lành lặn lại đi so đo với anh ta làm gì? Những sự khổ sở mà anh ấy chịu còn nhiều hơn mình rất nhiều nữa.
Hai bàn tay nhỏ trắng nõn đưa ra và giữ chặt tay cầm của chiếc xe lăn, cô nhìn Trần Tín rồi nói: “Để tôi.”
Trần Tín cau mày: “Cô chưa từng đẩy qua, hay là để tôi đi.”
“Để cô ấy.” Lăng Ngạo vẫn duy trì một vẻ mặt nhàn nhạt như cũ, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đều không có gì liên quan tới anh hết vậy.
Trần Tín do dự một chút rồi cũng buông tay ra, sau đó anh kéo ngăn để đồ ở phía sau lưng ghế ra rồi dặn dò Tống Vĩnh Nhi: “Đây là giấy bút của cậu tư.”
“Tôi biết rồi.”
“Cô Tống!”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Cô Tống đừng quên, cậu tư không nói chuyện được.”
“Anh ấy, tôi biết rồi.”
Tống Vĩnh Nhi không muốn hỏi nguyên nhân Lăng Ngạo giả câm, hoặc cũng có lẽ anh ta vốn dĩ không phải là giả câm, mà có khi là trước đây câm thật, nhưng sau này khỏi rồi mà người nhà không biết thôi?
Đây không phải là những gì mà cô cần quan tâm, cô chỉ cần nhớ kỹ nhiệm vụ của mình là kết hôn với Lăng Ngạo là được. Nếu như Lăng Ngạo có bí mật muốn giấu thì cô sẽ giúp anh giấu, bởi lẽ trên chiếc thuyền mang tên hôn nhân này, bọn họ chính là những con châu chấu bị trói lại với nhau mà, không phải sao?
Trong đại sảnh nhà họ Lăng, cô người làm đã sớm vào bẩm báo chuyện cậu tư đã về, cho nên Tống Vĩnh Nhi vừa mới đẩy Lăng Ngạo vào chưa được hai bước thì đã nhìn thấy Lý Nhu nở nụ cười rạng rỡ ra đón rồi, cô ta còn thân mật gọi cô: “Tiểu Vĩnh Nhi! Cuối cùng con cũng tới rồi, bọn ta đợi con được một lúc rồi đó.”
“Dì Thiến.” Cô ngoan ngoãn đáp.
Đôi mắt lém lỉnh to tròn chớp chớp, Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy theo sau Lý Nhu là một người phụ nữ độ chừng bốn mươi, dung mạo thanh tú, trên thân cô ta mặc một bộ đồ đi làm với áo sơ mi và chân váy, nhìn thì trông càng đoan chính và trang trọng hơn nhiều so với Lý Nhu trong bộ sườn xám kia.
“Thật ngoan quá.” Lý Nhu nắm lấy tay Tống Vĩnh Nhi rồi mỉm cười chỉ vào người phụ nữ kia, nói: “Đây là chị dâu cả của con! Còn anh cả, anh hai và anh ba thì đều đang ở thư phòng của ông già nói chuyện, sẽ xuống ngay thôi.”
….……
Lăng Ngạo liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì.
Còn cô thì múc một muỗng cháo lên rồi đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, rồi nói: “Gia đình tôi tuy mới chuyển đến đây hai năm trước, nhưng mà tôi đã học phổ thông ở đây, bởi vì dù sao Thanh Thành cũng là một thị trấn nhỏ, còn thành phố M lại là một tỉnh lị, nên cậu tôi nói chất lượng dạy học ở đây tốt hơn. Lúc đó tôi sống ở trường, mỗi lần có tiết tự học buổi sáng là vừa sợ trễ học lại vừa ham ngủ, mỗi lúc không kịp ăn sáng là tôi lại nhân lúc mọi người tập thể dục rồi lặng lẽ leo tường ra ngoài đến cửa hàng này ăn đó.”
Lăng Ngạo lại đưa mắt nhìn cô một cái, nhìn cô chu cái miệng nhỏ đỏ hồng ra thổi nguội thức ăn, rồi lại đưa muỗng nuốt một muỗng cháo vào miệng, nhìn cái cổ họng đáng yêu của cô dao động, cái yết hầu của anh cũng bất giác lên lên xuống xuống một chút.
Sau đó anh dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa trường trung học ở đối diện kia, nhìn vào chiếc hàng rào cao cao mà đáy mắt anh chợt nhuốm lên một ý cười như có như không.
Trong chốc lát, hai người đều đã ăn gần xong rồi, Tống Vĩnh Nhi ôm lấy ly trà sữa hút lấy hút để một cách thoả mãn. Trần Tín đi tới dọn dẹp rồi cất chiếc bàn nhỏ lại chỗ cũ, sau đó Trần An mới lái xe tiếp tục cuộc hành trình.
“Thật ra, bản thân tôi không thấy anh đáng ghét chút nào đâu, nếu chúng ta cứ chúng sống như vậy cũng rất tốt.”
Tống Vĩnh Nhi nói ra cảm xúc của mình.
Cô cảm thấy, mặc dù bọn họ không thể thành vợ chồng thật sự sau khi kết hôn với nhau đi nữa, nhưng nếu cứ cãi nhau rồi lại không chịu nhường nhịn nhau mà sống qua ngày thì cũng khó khăn lắm.
Nếu như có thể được giống như hôm nay, anh không làm khó cô, hai người có ăn có uống, cho dù anh có như một tảng băng ngàn năm không tan, không thích nói chuyện đi chăng nữa thì chí ít cũng tốt hơn là hai người ghét nhau mà phải sống chung với nhau.
Thanh âm cô vừa dứt thì một giọng nói thanh nhã trầm thấp liền vang lên: “Không thấy thiệt thòi.”
“Hửm?” Cô sững sờ, đôi mắt to to nhìn chằm chằm vào anh đầy khó hiểu: “Không thấy thiệt thòi gì?”
“Không phải em hỏi tôi tại sao sao?” Anh không nhìn cô mà nhìn ra phong cảnh bên ngoài, rồi chậm rãi nói: “Lấy em, tôi không thấy thiệt thòi.”
“Anh!” Khuôn mặt an nhàn thoả mãn của cô vừa nãy lập tức đỏ bừng lên vì tức giận!
Một đứa con bị gia tộc ngầm vứt bỏ, một tên tàn tật có đôi chân không thể đứng lấy được một thiếu nữ dung mạo như hoa với tấm lòng thuần khiết lương thiện đa tài đa nghệ như cô mà dám nói là không thiệt thòi?
Anh ta đương nhiên là không thiệt thòi rồi!
Thiệt thòi là cô mới đúng này!
“Tôi rút lại những lời mình vừa nói!” Tống Vĩnh Nhi tức giận quay đầu qua hướng khác không nhìn anh nữa, chiếc miệng nhỏ hậm hực cắn lấy cắn để chiếc ống hút.
Đầu óc cô đúng là bị lừa ngựa đá rồi nên mới thấy anh ta không đáng ghét đó!
Anh ta căn bản là vô cùng đáng ghét!
Trần An và Trần Tín ngồi ở hàng ghế trước mà còn cảm thấy lo lắng giùm cho chủ nhân của mình: Hình như cậu tư không biết cách sống chung với con gái rồi, làm sao đây?
“Ừm.”
Thanh âm thanh nhã của người đàn ông lại vang lên một tiếng nhàn nhạt, giống như là đang nói: Cô có rút hay không cũng không quan trọng, cũng giống như cô có ghét tôi hay không cũng chả sao, không liên quan gì đến tôi.
Tống Vĩnh Nhi không nói gì, nhưng trong xe lại đột nhiên vang lên tiếng hộp nhựa bị bóp chặt!
Cô rũ tầm mắt xuống nhìn một cái, ly trà sữa bị cô vô ý dùng sức bóp quá chặt, điều này cho thấy trong lòng cô đang phẫn nộ đến mức nào!
Tống Vĩnh Nhi móc điện thoại ra rồi cắm tai nghe vào, sau đó nhắm hai mắt lại tận hưởng bài hát.
Chỉ cần không nhìn anh ta, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền, một mình chìm vào thế giới âm nhạc của riêng mình thôi, tạm thời vứt anh ta ra ngoài chút vậy!
Thời gian tí tí tách tách trôi qua, sau khi nghe khoảng mười bài hát, cô mới mở mắt ra nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, cô vừa nhìn thì mới phát hiện không biết chiếc xe đã dừng lại ở trước cổng biệt thự trên núi từ lúc nào rồi, cô ngước mắt lên thì nhìn thấy ba chữ ‘Lăng Công Quán’ nổi bật đâm sầm vào mắt mình!
Cô rút tai nghe ra rồi sốt sắng nói với Lăng Ngạo: “Đến từ lúc nào vậy?”
Lăng Ngạo giống như đang đợi cô, mà cũng giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy giọng nói của cô, anh mới từ từ mở mắt, nhưng người đàn ông không có để ý tới cô, mà đưa tay gõ vào tấm kính cửa sổ một cái.
Trần An lập tức hiểu ý, anh móc chiếc thẻ điện tử ra rồi quẹt vào chiếc máy cảm ứng ở cổng sơn trang, trong giây lát, chiếc cổng điện tử rộng lớn liền chầm chậm kéo ra, để lộ phong cảnh nơi sân trong ngay trước mắt.
Nhìn thấy Tống Vĩnh Nhi cau mày lo lắng, Trần Tín có chút không chịu được, anh liếc nhìn thần sắc của cậu tư rồi cất giọng ôn hoà: “Cô Tống không cần lo lắng đâu, câu tư sẽ bảo vệ cô chu toàn mà.”
Không cần biết Lăng Ngạo có thật sự thích Tống Vĩnh Nhi hay không, chỉ cần dựa vào việc Tống Vĩnh Nhi đã từng cứu Lăng Ngạo một mạng, cộng với mối quan hệ bây giờ của họ thì Lăng Ngạo sẽ để cô nép dưới chiếc cánh rộng lớn của mình để bảo vệ thôi.
Đặc biệt, mọi người đều biết mặc dù Lăng Ngạo có tính cách rất lập dị, nhưng anh ta lại là người luôn bảo vệ cho người của mình, chỉ cần ông Lăng mở miệng dạy dỗ vài ba câu với Trần An hay Trần Tín là anh sẽ không vui.
Lăng Ngạo cũng chẳng có phản ứng gì với lời của Trần Tín, còn Tống Vĩnh Nhi thì cũng chỉ làm như không nghe thấy.
Chiếc xe dừng lại ở trước cửa biệt thự.
Trần Tín mở cửa xe ra, Tống Vĩnh Nhi lại như con nai nhỏ nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Cô tò mò nhìn ngó xung quanh đến nỗi tạm thời quên mất Lăng Ngạo vẫn còn ở trong xe.
Trong giây phút cô quay người lại thì liền nhìn thấy Trần An và Trần Tín đang hợp sức dìu người đàn ông tuấn tú và kiêu ngạo kia lên chiếc xe lăn, nụ cười trẻ con không hiểu sự đời trên mặt cô lập tức khựng lại.
Trần Tín đẩy Lăng Ngạo đi tới chỗ cô: “Cô Tống, vào trong thôi.”
Đột nhiên Tống Vĩnh Nhi lại có chút buồn buồn, cũng có chút tự trách: Anh ta là một người tàn tật, còn mình thì lành lặn lại đi so đo với anh ta làm gì? Những sự khổ sở mà anh ấy chịu còn nhiều hơn mình rất nhiều nữa.
Hai bàn tay nhỏ trắng nõn đưa ra và giữ chặt tay cầm của chiếc xe lăn, cô nhìn Trần Tín rồi nói: “Để tôi.”
Trần Tín cau mày: “Cô chưa từng đẩy qua, hay là để tôi đi.”
“Để cô ấy.” Lăng Ngạo vẫn duy trì một vẻ mặt nhàn nhạt như cũ, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đều không có gì liên quan tới anh hết vậy.
Trần Tín do dự một chút rồi cũng buông tay ra, sau đó anh kéo ngăn để đồ ở phía sau lưng ghế ra rồi dặn dò Tống Vĩnh Nhi: “Đây là giấy bút của cậu tư.”
“Tôi biết rồi.”
“Cô Tống!”
“Còn chuyện gì nữa?”
“Cô Tống đừng quên, cậu tư không nói chuyện được.”
“Anh ấy, tôi biết rồi.”
Tống Vĩnh Nhi không muốn hỏi nguyên nhân Lăng Ngạo giả câm, hoặc cũng có lẽ anh ta vốn dĩ không phải là giả câm, mà có khi là trước đây câm thật, nhưng sau này khỏi rồi mà người nhà không biết thôi?
Đây không phải là những gì mà cô cần quan tâm, cô chỉ cần nhớ kỹ nhiệm vụ của mình là kết hôn với Lăng Ngạo là được. Nếu như Lăng Ngạo có bí mật muốn giấu thì cô sẽ giúp anh giấu, bởi lẽ trên chiếc thuyền mang tên hôn nhân này, bọn họ chính là những con châu chấu bị trói lại với nhau mà, không phải sao?
Trong đại sảnh nhà họ Lăng, cô người làm đã sớm vào bẩm báo chuyện cậu tư đã về, cho nên Tống Vĩnh Nhi vừa mới đẩy Lăng Ngạo vào chưa được hai bước thì đã nhìn thấy Lý Nhu nở nụ cười rạng rỡ ra đón rồi, cô ta còn thân mật gọi cô: “Tiểu Vĩnh Nhi! Cuối cùng con cũng tới rồi, bọn ta đợi con được một lúc rồi đó.”
“Dì Thiến.” Cô ngoan ngoãn đáp.
Đôi mắt lém lỉnh to tròn chớp chớp, Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy theo sau Lý Nhu là một người phụ nữ độ chừng bốn mươi, dung mạo thanh tú, trên thân cô ta mặc một bộ đồ đi làm với áo sơ mi và chân váy, nhìn thì trông càng đoan chính và trang trọng hơn nhiều so với Lý Nhu trong bộ sườn xám kia.
“Thật ngoan quá.” Lý Nhu nắm lấy tay Tống Vĩnh Nhi rồi mỉm cười chỉ vào người phụ nữ kia, nói: “Đây là chị dâu cả của con! Còn anh cả, anh hai và anh ba thì đều đang ở thư phòng của ông già nói chuyện, sẽ xuống ngay thôi.”
….……