Chương : 31
Tin chị Thắm có bầu được tung ra, ba chồng tôi gần như không biết phải nói cái gì. Mà anh Ba Thành là "ba" của đứa bé cũng không lên tiếng nói câu nào. Mãi hồi lâu ba chồng tôi mới tuyên bố vẫn để chị Thắm ở lại nhà, những chuyện chị làm coi như nể mặt ông mà bỏ qua hết.
Đối với tôi thì tôi cũng không cảm thấy hụt hẫng gì vì tôi chưa từng nghĩ sau khi vạch mặt chị Thắm thì chị ta sẽ bị đuổi đi. Ai chứ chị Thắm mà rớt đài sớm quá thì còn gì là hay ho nữa, với người thủ đoạn như chị Thắm thì không dùng cách này cũng sẽ dùng cách khác để ở lại thôi. Nhưng mà với cái bầu của chị.... tôi rất hoài nghi không phải là con của anh Ba Thành.
Chị Thắm vẫn được ở lại ung dung làm Mợ Ba lớn, trong bụng còn có cháu đích tôn của dòng họ. Ba chồng tôi là người trọng con cháu, chiêu này của chị Thắm coi như hoàn hảo, ai chứ ba chồng tôi sẽ không bao giờ bỏ cháu của mình. Cũng giống như chị Lài nói, mẫu bằng tử quý mẹ tốt nhờ con, chiêu này ăn chắc 100%. Về phần Thu Cúc từ đầu đến cuối cô ấy không than vãn hay năn nỉ xin tội gì hết, bao nhiêu lỗi đều nhận về mình chỉ duy nhất một việc là đổ kẻ chủ mưu qua cho chị Thắm. Tôi ban đầu còn thấy hợp lý nhưng càng nghĩ càng thấy không ổn. Tâm lý đối diện với sự thật này của Thu Cúc có phải là quá bình thản không. Ngoài những giọt nước mắt ra thì tôi thấy cô ấy trả lời đâu vào đấy, đủ ý và xúc tích nữa cứ như là được tập từ trước không bằng. Quái lạ thiệt.
Cơm trưa không ăn, cơm chiều ba chồng tôi đi ăn riêng với má nhỏ nên trong nhà tự ai nấy ăn. Tôi tự dưng thấy thèm lẩu mắm nên kéo tay Phong kêu anh chở lên thị xã ăn lẩu.
Ngồi trong quán lẩu, tôi cười hề hề nói:
- Nhớ hồi bữa ăn ở đây em chửi nhau với con mẹ váy đỏ, không biết hôm nay có gặp lại cô ta không hen.
Phong lườm nguýt:
- Muốn đánh nhau cũng đợi sinh con ra đã, em định vác bụng vậy mà chạy hả?
- Gì chạy, em mà đi đánh nhau em toàn là người được đánh không đó. Không có chuyện bị rượt chạy đâu.
Phong hếch mũi, anh cười cười:
- Ừ anh biết em giỏi rồi, đánh nhau chửi nhau em là số 1. Hôm qua là em ôm chị Thắm lại cho Hai Lài đánh phải không?
Tôi khịt khịt mũi:
- Ờ thì chị em mà, nhìn chị Lài bị đánh em sôi máu ghê luôn.
- Bớt bớt đi cô nương, trong bụng cô còn có thiếu gia của tôi đó.
- Anh đừng lo, em vừa biết suy luận vừa giỏi đánh nhau sau này con mình sinh ra sẽ là văn võ song toàn. Nhé nhé ước mơ của bao nhiêu cô gái nhé.
Phong nghe tôi nói anh chỉ biết vỗ trán kêu trời, thấy chồng tôi cạn lời cạn ý với tôi mà tôi thấy vui dễ sợ. Bầu bì mà có được anh chồng này thì còn gì bằng nữa, chỉ sợ con trong bụng cười nhiều quá sau này có nếp nhăn sớm thôi.
Ăn một bụng đến thở cũng nghe mùi mắm, Phong hình như không thích mắm lắm, tôi thấy anh toàn khịt mũi không ăn. Nhìn mặt mày anh nhăn nhó, tôi cố tình phà hơi vào mặt anh, cười hề hề:
- Ngon không anh?
Phong bịt mũi, anh đẩy mặt tôi ra:
- Tránh anh ra một chút, anh không thích mắm lắm đâu.
- Hồi nãy anh cũng ăn mà.
- Anh ăn thịt không ăn mắm.
Thấy Phong không thích tôi cũng không đùa anh thêm nữa, tính tiền xong bọn tôi cũng đi ra về, trời cũng tối đến nơi rồi.
Phong đưa tôi ra chợ mua ít bánh kẹo để dành ăn dần, kể từ hồi 4 tháng tôi tự dưng chuyển sang thèm ngọt. Có khi tối ngủ thèm ăn kem đến mức muốn khóc luôn, một hai trong đêm Phong phải đưa tôi đi mua. Mà vùng này là nông thôn, đêm xuống tầm 8-9 giờ là dân người ta đóng cửa ngủ hết trơn rồi, tôi với Phong phải đi lên tận trên tỉnh vào cửa hàng tiện lợi mới có. Ôi có bầu thèm nhiều cái ác nhơn.
Ngồi trên xe tôi lại trầm tư suy nghĩ về chuyện khi nãy, nghĩ nghĩ lại thấy có chuyện không thông tư tưởng được nên tôi mới quay sang hỏi Phong.
- Anh tin Thu Cúc không? Anh có tin con của chị Thắm là con anh Ba Thành không anh?
Phong nghe tôi hỏi anh mới nhàn nhạt trả lời:
- Thu Cúc anh không tin lắm còn về con của chị Thắm thì anh không chắc?
- Anh không nghĩ có thể là con của anh Hai Phương hả?
Phong trầm ngâm:
- Nếu muốn biết chính xác chỉ có thể chờ sinh đứa nhỏ ra rồi đi xét nghiệm ADN mới có thể chính xác được. Chuyện chị Thắm tằng tịu với anh Phương thì gần như xác định rồi nhưng mà cũng không loại trừ được khả năng đứa nhỏ trong bụng là con ruột anh Ba Thành.
Tôi cũng đồng ý với Phong, đứa bé trong bụng của chị Thắm là con của ai thì tôi chỉ có thể đoán mờ là 50-50 thôi. Chị Thắm ăn ở với anh Phương thì đã đành đi nhưng mà anh Ba Thành vẫn là đàn ông chân chính thì tránh sao được việc vợ chồng họ xảy ra quan hệ gần gũi. Đối với việc chị Thắm mang thai là con của ai thì chỉ có một là chị Thắm biết còn hai chỉ có thể trông cậy vào anh Ba Thành.
Lại nhớ đến chuyện xạ hương, tôi không hiểu hỏi Phong:
- Sao hồi trưa anh không nói luôn là chị Thắm bỏ xạ hương vào hại con của Út Nhàn luôn?
Phong lắc lắc đầu:
- Chuyện đó là của Út Nhàn nếu như cô ta biết được thì để cô ta tự nói tự giải quyết, mình tốt nhất không nên can thiệp vào. Anh chưa bao giờ thấy Út Nhàn có thể tin tưởng được. Thêm một phần nữa, chị Thắm là loại đàn bà mưu mô bất chấp. Anh nếu muốn đuổi chị ta ra khỏi nhà thì đã đuổi từ lâu rồi. Ban đầu khi chưa có em thì thấy chị ta vô hại, sau này có em thì đề phòng còn bây giờ chúng ta có con luôn rồi anh không muốn mạo hiểm. Chó cùng đường thì thường quay qua cắn người, anh ép chị ta vào ngõ cụt thì chỉ sợ chị ta quay sang trả thù lên em thôi. Với con của Út Nhàn mà chị Thắm còn hại ch.ết từ trong trứng nước thì không gì là chị ta không làm được. Con của anh, anh không muốn đem thằng bé ra mạo hiểm vì bất cứ ai trừ khi là vì em.
Phong nói đâu đó thấu đáo cận kẽ đến mức tôi nghe mà thấy khâm phục anh thiệt sự. Ban đầu tôi cứ tưởng anh vì không muốn phiền phức nên không nói đến thôi, chứ tôi lại không nghĩ rằng là do anh lo cho tôi. Mà anh nói hoàn toàn chính xác, Thắm Lào thủ đoạn nhiều như vậy mục đích cũng chỉ là muốn có một đứa con trai để chia gia tài. Bây giờ ép chị ta vào ngõ cụt hủy hoại hết những toan tính bấy lâu nay của chị ta chắc chắn chị ta sẽ không tha cho tôi đâu. Tôi thì không ngại đấu đá đánh đấm với Thắm lào nhưng mà con tôi thì không thể được.
Thấy tôi đâm chiêu suy nghĩ, Phong kéo tay tôi, anh trấn an:
- Không cần lo đâu, anh nghĩ lần này chị Thắm sẽ yên tĩnh mà dưỡng thai. Vì nhà này ngoài em là đối thủ ra thì chị ta còn một đối thủ khác nặng ký hơn cả là Hai Lài. Em dù sao cũng chỉ là em dâu còn con của Hai Lài mới là sức ép với chị Thắm. Mà anh thấy tình hình này coi bộ con mình sinh ra đời rồi thì hai người đó mới biết đến giới tính đứa nhỏ, khi đó mới gọi là căng thẳng.
Tôi gật gù, đối với tôi bây giờ không gì quan trọng bằng dưỡng thai. Những việc đấu đá mưu toan kia tạm thời gác lại một bên không liên quan gì đến tôi nữa hết.
.........
Sáng hôm sau Thu Cúc dọn đi, trước khi đi cô ấy có đến xin lỗi tôi, nhìn Thu Cúc mặt mày ủ rũ đứng trước mặt tôi mà tôi chưa hề thấy vui vẻ chút nào, cứ nhìn thấy tội tội sao ấy.
- Mợ Tư...tôi nghe bà nhỏ nói là Mợ xin dùm tôi để tôi không bị đuổi, tôi cảm ơn Mợ. Lần này tôi được về bên từ đường chính quét dọn thì cũng là ơn của Mợ. Mợ.... tôi cảm ơn Mợ nhiều lắm.
Ơ khoan...tôi xin cho cô ấy khi nào nhỉ, tôi hình như không có xin mà. Hay là do má Vũ..... Thôi đúng rồi, đúng là má Vũ muốn để tiếng thơm lại cho tôi rồi. Nếu đã vậy tôi cũng nên phối hợp với Má một chút.
- Ờ chị cố gắng nha, tôi cũng không biết nên nói cái gì bây giờ nữa. Chị... đi mạnh giỏi.
Thu Cúc gật đầu, tôi thấy cô ấy liếc nhìn vào trong phòng chắc là đang tìm anh Phong. Haizzz tiếc cho cô ấy quá Phong đi làm từ sáng sớm rồi.
- Cậu Tư đi làm rồi, chị có gì muốn nhắn với anh ấy không để tôi nhắn lại cho.
Nghe tôi nói Thu Cúc vội vàng lắc đầu, cô ấy liền nói:
- Dạ không không Mợ... tại tôi không thấy Cậu thôi... Mợ Tư, Mợ cho tôi xin lỗi lần nữa tôi cũng là bất đắc dĩ.... nhất thời hồ đồ thôi. Tôi bây giờ biết Cậu Mợ thiệt lòng với nhau rồi nên tôi....Mợ Mợ nói Cậu tha lỗi cho tôi nha Mợ.
Tôi nghe mà não ruột, gật gật đầu trả lời cô ấy:
- Chị yên tâm đi, anh Phong không giận chị nữa đâu. Nhưng mà tôi hỏi cái này, bộ thiệt sự là chị Thắm sai biểu chị làm hả?
Thu Cúc nghe tôi hỏi, tôi để ý thấy cô ấy giật mình, mắt đảo qua đảo lại mấy vòng rồi mới cúi mặt gật đầu với tôi.
- Dạ hết thảy là Mợ Ba sai tôi....Mợ, thôi Mợ đừng hỏi nữa, tôi đi đây kẻo chút nữa tôi bị chửi. Mợ giữ sức khỏe nha Mợ.
Tôi gật gật đầu với Thu Cúc, thiệt cũng buồn hết sức vì một chút nông nỗi mà giờ thành ra như thế này. Tôi thở dài nhìn theo bóng lưng cô ấy mà tự dưng buồn ngang hông. Thu Cúc đi tới ngay đầu cầu thang, cô ấy đột nhiên quay lại, vội vội vàng vàng móc cái gì trong túi ra nhét vào tay tôi, tôi thấy bộ dáng cô ấy gấp gáp nói:
- Mợ giữ cho kỹ cái này, tôi nghĩ sau này chắc Cậu Mợ cần tới....
Tôi định lôi ra xem là cái gì thì từ sau có tiếng Út Nhàn vọng đến.
- Thu Cúc, chị định làm gì chị Tư vậy?
Nghe tiếng Út Nhàn, Thu Cúc giật mình nhảy dựng, chị ấy lấm la lấm lét sợ hãi nói:
- Dạ Mợ Năm.... tôi tôi đến chào Mợ Tư tiếng thôi.
Út Nhàn cau mày, cô ấy ôm lấy tay tôi, hỏi lớn:
- Tôi thấy chị nắm tay nắm chân chị Tư, chắc định xin xỏ gì hả?
Nói rồi Út Nhàn quay sang tôi, cô ấy lo lắng hỏi:
- Chị có sao không chị Tư, đâu đưa tay em coi coi.
Thấy Út Nhàn đụng đến tay, tôi vội vàng nhét thứ Thu Cúc đưa nhét sâu vào túi áo bầu. Đưa hai tay trống không sạch sẽ lên cho Út Nhàn coi, tôi mới cười hề hề:
- Thiệt Thu Cúc tới thưa chị tiếng chứ đâu có làm gì chị đâu, em yên tâm đi.
Út Nhàn dường như thấy tôi không sao cô ấy mới thở phù dịu giọng:
- Làm em hết hồn, tự dưng đi xuống thấy Thu Cúc không biết định làm gì chị nên em lo ghê. Không sao là tốt rồi chị hen.
Tôi cũng cười cười với Út Nhàn, lát sau quay sang nói với Thu Cúc:
- Thôi chị đi đi chị Cúc, lát ba về ba thấy nữa là không hay đâu.
Thu Cúc lầm lũi gật đầu, bóng lưng chị ấy cao cao thon thon đi xuống nhà mà tôi thấy thê lương ghê. Thiệt lòng chị ấy cũng là một người con gái tốt chỉ tiếc là đi có chút sai đường.
Đợi Thu Cúc đi rồi tôi với Út Nhàn định đi xuống nhưng sựt nhớ lại chưa uống Sắt với Canxi bổ sung nên tôi mới kêu Út Nhàn xuống trước còn tôi thì quay vào uống thuốc xong mới xuống.
Uống xong 2 viên thuốc tôi mới lấy trong túi ra cái vật nhỏ mà khi nãy Thu Cúc đưa cho tôi. Thiệt sự ngạc vô cùng, chị ấy đưa cho tôi chỉ có một chiếc bông tai hoa mai 5 cánh nhỏ bằng vàng 18K. Tôi nhìn tới nhìn lui nhìn xuôi nhìn ngược vẫn không hiểu hoa tai này ngụ ý cái gì, lại nhớ đến lời Thu Cúc nói khi nãy "sau này chắc là Cậu Mợ cần tới"...nếu vậy là khi nào mới cần???
Càng nghĩ càng không hiểu được, tôi mới đem hoa tai cất vào trong hộp đựng trang sức. Thôi cái gì chưa biết thì không nên nghĩ nhiều ảnh hưởng đến con.
Tối đó về tôi có đưa cho Phong coi, chính anh cũng không hiểu là sao. Nhưng cả tôi và Phong đều không có ý định đi hỏi Thu Cúc vì tôi nghĩ nếu chị ấy muốn nói gì đó thì đã nói luôn rồi trừ khi là chính chị ấy cũng không biết. Nhưng mà quái lạ là nếu chị ấy không biết tại sao lại đưa cho tôi...không lẽ chị ấy không biết nhưng mà tôi biết được sao?
Bông tai này rốt cuộc là có gì bí ẩn đây hay đơn giản chỉ là một chiếc hoa tai bông mai bình thường????
..........
Mấy hôm nay trong nhà tôi yên ắng lạ thường, Thu Cúc đi rồi bé Li lại tăng thêm việc, mới hôm qua má Vũ dắt về một nữ đầu bếp tuổi xấp xỉ tuổi tôi lại còn nấu ăn siêu ngon nữa. Mấy hôm tôi ăn cơm nhiều hơn được chút mà người nghén ngẩm như chị Lài cũng chịu ăn vì thức ăn ngon lạ miệng. Chị đầu bếp này rất được việc.
Chị Thắm từ khi biết có bầu đến giờ chị yên lặng ung dung mà dưỡng thai. Không kiếm chuyện không cạnh khóe không nạnh hẹ chị em trong nhà. Chị cũng như bình thường đi lên đi xuống phụ làm cơm dọn nước các thứ nhưng thái độ cực kỳ hòa nhã không hề giống như trước kia một chút nào hết. Lắm khi tôi nghĩ ai nhập chị rồi chứ không còn là chị Thắm nữa...ôi ôi trả Thắm Lào cho tôi đi chớ....Thắm lào mà ngoan hiền công dung ngôn hạnh quá thì làm sao còn xứng với biệt danh "Thắm lào" nữa chớ. Nhưng mà nói vui vậy thôi chứ chị Thắm yên tĩnh như vầy mà sống tôi mới có chút hảo cảm được với chị. Chứ ác quá thì không ai dám chơi chung luôn.
Chị Lài thì vẫn nghén nhưng mà gần 2 tháng bắt đầu giảm bớt rồi, bụng tôi 5 tháng nhú nhú tròn tròn trông buồn cười lắm. Má chồng tôi từ hồi đi chùa về biết chị Thắm có bầu thì ngã ra bệnh luôn, mấy hôm vú Huệ túc trực bên giường má chồng tôi. Thiệt tình tôi nhìn vú Huệ ngày một già cồm còn má chồng tôi hết than bệnh này bệnh kia mà ngày càng béo tốt ú u ú ù. Mấy khi còn nghe má chồng tôi chửi vú Huệ như hát, nghe mà thấy tủi thân dùm vú Huệ.
Từ hồi biết chị Thắm có bầu tới giờ, anh chị Hai cũng thường qua chơi lắm. Lúc qua hay mua bánh trái cho 3 bà bầu trong nhà, tôi thì cảm thấy giống như chị Thắm có bầu nên tôi với chị Lài mới được hưởng ké thì đúng hơn. Ôi chán cái ông anh rể này, nhìn mặt hiền lành nho nhã mà làm cái việc chi mà đốn mạt. Thứ này phải sút cho dập đít mấy phát còn chưa hả dạ. Nghĩ mà tức cho chị Hai Giàu ghê gớm.
........
Sáng sớm Phong còn ngủ, tôi vì tối qua mới 7 giờ tối đã đi ngủ nên sáng dậy sớm. Xuống dưới nhà sau thấy chị Lan đầu bếp mới đang nhúm củi nấu nước. Thấy tôi chị Lan vui vẻ chào hỏi:
- Dậy sớm Mợ Tư.
Tôi rót ly nước, cười cười trả lời:
- Dạ hôm qua em ngủ sớm quá nên giờ mới dậy giờ này nè chị. Chị cũng dậy sớm quá trời.
Chị Lan thổi thổi vào bếp mấy cái rồi mới quay sang tôi cười rực rỡ:
- Sớm gì đâu Mợ, hồi còn làm cho chủ cũ sáng 3 giờ rữ sáng là tôi dậy rồi. Giờ qua đây ngủ vầy là dậy trễ lắm đó đa.
Tôi nhìn đồng hồ mới có 5 giờ 30 phút, giờ này là sớm rồi, thức từ 3 giờ rữ sáng thì còn sớm cỡ nào nữa chớ.
- Sớm quá, chị dậy giờ này cũng có làm gì đâu mà.
- Tôi dậy sớm chút bù lại cho con Li nó ngủ thêm miếng, tội nghiệp con nhỏ đang tuổi lớn. Nhìn con Li thấy thương ghê, nó y như nhỏ em tôi vậy đó Mợ.
Tôi nghe đến đây tự dưng thấy vui trong lòng, chị Lan mà thương bé Li thiệt tôi vui cho con nhỏ dễ sợ.
Pha cho tôi ly sữa ấm chị Lan cười nói:
- Mợ thèm ăn gì lát đi chợ tôi mua luôn.
Tôi uống một hơi sữa, cười cười:
- Gà lagu đi chị Lan, tự dưng em thèm.
- Chà Mợ cũng sành ăn lắm đó đa, tôi bóp cho dĩa gỏi gà nữa hen.
Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cái chị này toàn làm món tôi thích thôi.
Đang ngồi nhiều chuyện với chị Lan thì tôi thấy chị Thắm đi từ trên nhà xuống, mặt mày chị có chút không dễ nhìn. Chị Thắm xuống rót ly nước lọc uống, tự dưng chị nhìn qua tôi, nói nhỏ:
- Huyền, em ra kia chị nói chút chuyện được không?
Nói chuyện riêng hả??? Chị Thắm nay nói chuyện ngọt ngào dữ vậy đa???
Tôi gật đầu, đi theo chị ra xích đu. Phải nói ở nhà này cái gì biết được nhiều bí mật nhất chắc chắn là cái xích đu huyền thoại này nè, hễ muốn nói cái gì đều đi ra xích đu riết rồi có khuôn luôn.
Tôi ngồi xuống xích đu còn chị Thắm thì ngồi lên ghế gỗ bên cạnh. Chị nhìn tôi, nhàn nhạt nói:
- Chuyện.... xạ hương trong sữa tắm vợ chồng em biết rồi phải không?
Nghe chị Thắm hỏi mà tôi cũng có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên vì tôi không ngờ là chị lại nói thẳng thắn đến như vậy. Tôi không trả lời chỉ gật đầu lại với chị Thắm.
Chị Thắm thấy tôi xác nhận, tôi thấy chị hít một hơi, nói nhỏ:
- Cảm ơn em...
Trời ơi tôi có nghe nhầm không...là chị Thắm đang cảm ơn tôi sao???
- Chị không cần cảm ơn tôi đâu, tôi cũng vì anh Ba Thành thôi. Sợ anh ấy với chú Đạt hiểu lầm nhau nên mới im. Dù sao chuyện cũng qua rồi nên tôi không muốn nhắc đến nữa chứ tôi không có vì chị.
Chị Thắm gật đầu, gương mặt chị chắc cũng không thoải mái là bao nhiêu. Chị nói:
- Dù sao em cũng bỏ qua, chị rất rõ ràng. Nếu em đã tha cho chị thì chị cũng không lấy cớ gì mà ghét em nữa. Sau này chị em mình không cần thân thiết nhưng con ai nấy nuôi việc ai nấy làm, chị nhất định không hại đến em. Cũng như việc của Hai Giàu.... giữa bọn chị cũng nói chuyện rõ ràng rồi.
Việc của chị Hai sao....tôi nhìn chị Thắm... thiệt sự vì con mà chị Thắm có thể giải quyết êm đẹp tất cả mọi chuyện để lót đường an toàn cho con của chị ấy... quả thật là cao thủ.
Tôi thoáng kích động trong lòng, tôi nói:
- Chị giải quyết được thì tốt nhưng mà tôi mong sau này chị đừng hại ai nữa. Hại người khác chỉ khiến bản thân chị thêm nặng tội mà thôi, chị thương con mình thì người ta cũng vậy...
Nghe tôi nói chị Thắm cười nhạt:
- Để sau hẵn nói đi, chị tìm em chỉ muốn cảm ơn em thôi chứ không muốn nghe em giảng giải đạo đức. Mỗi con người mỗi hoàn cảnh, em sinh ra đã không cần va chạm để sinh tồn nhưng mà người khác thì không giống vậy.
Tôi không đồng ý với quan điểm của chị Thắm nên nói luôn:
- Hoàn cảnh không quyết định nên hành động và suy nghĩ của con người, chị đừng đổ cho hoàn cảnh. Nếu là do hoàn cảnh thì ai cũng làm việc sai trái hết hay sao. Chỉ có con người mới đủ năng lực để quyết định nên hoàn cảnh chứ hoàn cảnh chưa bao giờ quyết định được con người. Chị...suy nghĩ lại đi.
Tôi nói với hết tấm lòng của mình, là một phụ nữ tôi không bao giờ mong muốn nhìn thấy người phụ nữ khác đi trên con đường sai lầm. Dù là quen hay là không quen đi chăng nữa.
Chị Thắm nhìn tôi hồi lâu, chị lắc đầu cười nhạt:
- Em tốt thiệt nhưng mà.... mình không giống nhau. Thôi chị chỉ nói vậy thôi. À quên nữa Thu Cúc nói đúng việc chị sai nó rắc bột lưu huỳnh lên đồ của em nhưng mà dàn cảnh hại em thì chị không có. Trong nhà này chị ác nhưng cũng không có ai tốt hơn chị đâu. Em liệu cơm mà gắp mắm. Chị đi vào trong đây.
Nói rồi chị Thắm đi từ từ vào trong, nhìn bóng lưng chị gầy gò mà tôi thấy có chút hiu quạnh. Tôi chưa từng nghĩ chị Thắm cũng là người công tư rõ ràng như vậy, việc chị ta đối mặt thẳng thắn với tôi ngày hôm nay khiến tôi có cái nhìn khác hơn về chị ta rồi. Nhưng mà quanh đi quẩn lại chị Thắm vẫn là hiện thân của cái ác, cách chị ta nhận lỗi khi hại người khác nó cứ ung dung thong thả giống như những việc chị ta làm không phải là việc ác mà là một việc làm bình thường vậy. Người ta nói đúng " Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", việc giảng đạo lý cho một người lương tâm không thuần túy là một việc làm vừa vô bổ vừa lố bịch.
.........
Việc chú Đức vẫn chưa có tiến triển, ông Hai Đồ mãi vẫn không tìm được. Bụng tôi bây giờ đã gần 6 tháng rồi mà mọi thứ vẫn như chưa có gì khởi sắc hơn. Tôi thì có thể đợi được nhưng Phong không đợi được nữa rồi, trước khi giải được trấn yểm anh sẽ giải bài toán lương tâm cho vú Huệ trước.
Đêm 16, trước sân ba chồng tôi đang cúng bánh kẹo thì tự dưng cúp điện. Thời tiết tầm này nắng nóng hanh khô nên mọi người trong nhà ùa ra trước. Phong đã có dự tính, điện cũng là do anh kéo cầu dao nên mới cúp. Ba chồng tôi kêu đốt đèn dầu cho sáng, ông tự dưng cũng muốn ôn lại kỷ niệm ngày xưa.
- Nhớ ngày xưa cũng đèn dầu vầy nè bà ha, thằng Thành với con Giàu chơi trong nhà, thằng Phong thì chập chững, thằng Đạt thì còn bồng khư khư trên tay. Mới đây nhanh quá, thằng nào cũng có vợ hết trơn rồi.
Má chồng tôi coi bộ buồn ngủ, bà gật gù:
- Ờ nhanh quá trời, giờ tôi cũng già rồi hết thời son trẻ.
Út Nhàn ngồi gần tôi, cô ấy cũng lên tiếng:
- Hồi còn trẻ chắc má đẹp lắm má ha?
Nghe Út Nhàn hỏi mà má chồng tôi cười tủm tỉm không trả lời, tôi thoáng rùng mình...nhìn má chồng tôi thẹn thùng mà tôi nổi da gà luôn á.
Ba chồng tôi cướp lời nói:
- Ờ má bây cũng chim sa cá lặn nhưng không bằng em gái bả, Mỹ Linh Mỹ Lệ đôi chị em có tiếng mà.
Ồ Mỹ Linh...má chồng tôi tên cũng đẹp dữ, đến giờ tôi môi biết.
Tôi quan sát má chồng tôi, bà ta nghe ba chồng tôi nhắc đến dì Lệ thì mặt mày tự dưng trắng bệch xanh xao. Thấy vậy tôi mới lên tiếng cho đúng kịch bản:
- Ủa má má sao vậy, má không khỏe hả?
Nghe tôi hỏi má chồng tôi càng cau có, bà chưa kịp trả lời tôi đã sai vú Huệ mặt mày cũng xanh lè xanh lét bên cạnh. Tôi nói:
- Vú xuống lấy cho má con ly trà ấm đi, má coi bộ không khỏe rồi vú.
Vú Huệ nghe tôi nói, bà ta run run:
- Đang cúp điện mà Mợ.
Ba chồng tôi ở bên khó chịu lên tiếng:
- Bà già đầu sợ ma hả bà vú, xuống lấy nước cho bà đi. Lẹ lên.
Vú Huệ mặt mày không vui nhưng không dám phản đối, bà ta đi từ từ ra sau. Vú Huệ vừa đi thì thì Đạt cũng đứng lên, cậu ta hô hào mọi người nấp sau cánh cửa để xem kịch hay.
Ba chồng tôi lúc đầu không chịu còn chửi Đạt bị điên bị khùng nhưng khổ nỗi ông nghe lời má Vũ nên là bị lôi kéo lui vô trong. Anh Ba Thành cũng nghe theo vì thiệt ra việc vạch mặt vú Huệ 3 anh em bọn họ đã bàn qua với nhau. Chỉ có điều tính toán đằng sau của Phong thì Đạt và anh Ba Thành không biết được.
Một đám người tụi tôi bao gồm ba chồng má chồng má Vũ, anh Ba Thành, chị Lài, chị Thắm với Út Nhàn, Đạt và tôi đứng sau cửa nghe ngóng, ai nấy đều im thin thít. Tôi được Phong ra nhiệm vụ bịt miệng má chồng tôi lại nên lúc mọi người đi nấp sau cửa tôi cố tình chen qua chen lại ép má chồng tôi đứng cuối cùng. Mà coi bộ má chồng tôi tưởng coi kịch thiệt hay sao nên bà kiếm cái ghế ngồi xuống luôn, không hề nghi ngờ gì ráo trọi.
Sau cửa là gian nhà trước, cửa không đóng, lại được màn phủ nên mọi người trong này có thể nhìn rõ quang cảnh phòng khách. Vì nhà chồng tôi có 3 gian liền với nhau, chỗ bọn tôi đứng bây giờ là gian đầu tiên.
Nhân vật chính là vú Huệ vừa cầm ly trà ấm vừa bước lên thì từ nhà trước một bóng người mặc váy đỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Mặc dù được biết trước nhưng bản thân tôi khi nhìn thấy bóng nữ kia cũng bị sợ cho xanh mặt. Ba chồng tôi nhìn thấy liền lấp ba lấp bấp tay run run lên, may là có má Vũ cản lại. Tôi đứng gần ông còn nghe rõ ông thì thầm lẩm bẩm mấy tiếng Mỹ Lệ... Mỹ Lệ...
Phía trên có tiếng hét của vú Huệ:
- Á....ma....á.....tha cho tôi...tha cho tôi.....
Trong phòng khách khói bay tứ lung tung mờ mờ ảo ảo. Tôi phải xuýt xoa công nhận Phong làm giả giống y như thiệt luôn.
Giọng nữ du dương vang lên:
- Trả mạng cho tao....trả mạng cho tao....
Bà vú hét lên thất thanh:
- Không không....tôi không biết gì hết.... không biết gì hết....á....á....bà ơi... cứu tôi....
Má chồng tôi nghe tiếng vú Huệ liền biết ngay có chuyện không ổn nhưng khi bà ta vừa phi ra tôi liền chạy đến bịt miệng bà ta lại. Tôi nói nhỏ vào tai má chồng tôi:
- Má để anh Phong tìm ra hung thủ hại ch.ết dì Lệ chứ má.
Đạt thấy tôi làm vậy, cậu ta cũng một tay phụ ôm má chồng tôi lại. Giọng cậu ta buồn buồn:
- Con biết má thương vú Huệ nhưng sự thật vẫn là sự thật.....
Có sự góp sức của Đạt tôi mau lẹ bịt được miệng của má chồng tôi, bên ngòai vẫn là tiếng khóc kêu gào của vú Huệ:
- Trời ơi....tôi không gi.ết cô mà.... tôi không có gi.ết cô mà.... là do cô....là do cô....
Giọng nữ đanh thép ma mị hơn, tôi nghe mà muốn dựng tóc gáy:
- Mày không gi.ết tao sao, mày nói láo.... nói láo... được rồi hôm nay tao tới đây là đem mày đi...đem mày đi....
Vú Huệ càng nghe nói càng run, bà ta mặt đúng nghĩa không còn giọt máu nào vì quá sợ. Mà tôi tôi cũng thấy vú Huệ sắp không xong rồi....
Vú Huệ quỳ rạp xuống đất bà vừa quỳ vừa khóc lóc van xin:
- Mỹ Lệ....tôi xin lỗi tôi xin lỗi vì lỡ tay gi.ết ch.ết cô nhưng mà... nhưng mà.....
Má chồng tôi nghe đến đây liền vùng dậy chạy ra ngoài. Bà ta quơ quào mạnh quá nên tôi buộc lòng phải thả bà ta ra, vì dù sao vú Huệ cũng khai ra rõ ràng rồi, hơn nữa không để má chồng tôi đi lỡ bà ta điên lên thụt một cái vô bụng tôi chắc ch.ết luôn quá.
Tôi buông tay má chồng tôi liền nhào ra trước, bà chạy trước, ba chồng tôi và mọi người cũng chạy theo. Má chồng tôi chạy ù ra, bà phi tới giật đầu v* Huệ xuống tát cho mấy cái vào mặt vú Huệ, chưa hết bà còn vừa điên cuồng vừa hét lên:
- Quân khốn nạn...là chính mày... chính mày gi.ết ch.ết em tao...là tại sao tại sao hả?
"Bốp Bốp Bốp", má chồng tôi đánh ghê lắm, tôi đứng nhìn mà còn thấy xót da thịt cho vú Huệ. Bà vú chao đảo té lên té xuống, phía trước người giả làm dì Lệ cũng đi xuống, đèn được bật sáng, sự thật cũng được phơi bày.
Ba chồng tôi cũng điên lên, ông cúi xuống kéo áo vú Huệ, ông hét lên:
- Tại sao...tại sao bà lại gi.ết Mỹ Lệ...tại sao...tại sao?
Má chồng tôi mặt đỏ rần, bà quát:
- Không hỏi nhiều nữa, đem bà ta lên công an đi. Đem đi.
Vú Huệ dập đầu van lạy:
- Xin bà xin ông...bà ơi... cứu tôi....tôi cũng vì...
"Bốp", má chồng tôi lại tát một cái nữa, bà rít lên:
- Tôi lo cho con rơi của bà đàng hoàng mà bà còn khốn nạn với tôi sao. Bà gi.ết em gái tôi....tại sao hả? Nuôi ong tay áo là bà...là bà....
Phong can má chồng tôi ra, anh cau mày nói:
- Mẹ để cho bà ta nói ra đầu đuôi đi.
Má chồng tôi định phản bác nhưng mà ba chồng tôi muốn nghe nên bà ta không còn cách nào khác ngoài im lắng nghe vú Huệ nói.
Mặt mày vú Huệ bị đánh đến bầm dập, bà ta định nói thì má chồng tôi lên tiếng:
- Bà nói cho đúng vào đừng để tôi biết được bà giấu giếm cái gì thì đừng trách tôi ác với con bà.
Tôi nhìn vú Huệ thấy bà ta run lẩy bẩy nhìn má chồng tôi....vú Huệ có con riêng sao...hình như đây là lần đầu tiên tôi nghe được thì phải. Nếu nói như vậy chẳng lẽ bà ta mượn tiền lần đó là để lo cho người con kia của bà..
Phong bực dọc, anh quát:
- Mẹ để yên cho bà ta nói.
Má chồng tôi nghe vậy cũng im thin thít nhưng theo tôi quan sát thì má chồng tôi đang rất khẩn trương thì phải, tay bà ta run run kia kìa.
Vú Huệ quỳ rạp xuống đất, bà ta từ từ trong khiếp sợ kể lại:
- Tôi....tôi...gi.ết Mỹ Lệ...
"Bốp", má chồng tôi tát cho một cái nữa vào mặt.
- Tại sao bà gi.ết con Lệ... tại sao, nó gây thù hằn gì với bà?
Vú Huệ bị đánh nhưng vẫn không phản kháng lại, bà run rẩy nói tiếp:
- Vì....vì....tôi thương ông chủ...mà Mỹ Lệ cũng thương ông chủ nên.....
"Bốp", lại một cái tát nữa. Má chồng tôi tru tréo:
- Bà nhìn lại bà đi vừa già vừa xấu bà xứng với chồng tôi sao...xứng sao hả?
Ba chồng tôi cũng tái hết mặt rồi, ông chỉ thẳng vào mặt vú Huệ mà quát:
- Bà gi.ết giấu xác cô ấy ở đâu, hả?
Vú Huệ rưng rưng nước mắt, bà ôm mặt vừa khóc vừa nói. Trên mặt bà có bao nhiêu là sợ hãi bao nhiêu là lo lắng. Tôi chưa từng thấy vú Huệ khốn đốn đến mức này, chưa bao giờ thấy.
- Tôi thuê ba gác... vứt.... vứt xuống sông rồi...
Tôi nhìn vú Huệ.....nói dối...bà ta đang nói dối... lại nhìn sang má chồng tôi....tôi thấy má chồng tôi hết cau có như khi nãy rồi, tựa hồ bà ta cảm thấy thoải mái thì đúng hơn.
Phong cau mày, tôi có thể thấy được anh đang giận lắm. Anh quát to:
- Bà nói đúng sự thật chưa, trước sau gì lên công an bà cũng phải khai thật. Bà tốt nhất nên làm đúng với lương tâm của mình đi, đừng để cho người ch.ết thấy bức xúc vì bà.
Má chồng tôi lại tru tréo:
- Bức xúc gì, bà ta mặt dày nói ra như vậy là quá đủ rồi. Quân ác thú, kẻ sát nhân, tôi gi.ết ch.ết bà...
Nói rồi má chồng tôi nhào vô đánh vú Huệ túi bụi, ở ngoài đây ba chồng tôi cũng đau đầu mệt mỏi.
Đạt với anh Ba Thành phải chạy vô can ôm má chồng tôi lại thì bà ta mới ngừng đánh. Lúc buông ra vú Huệ đã ngất xỉu từ lâu rồi.
Ba chồng tôi ra lệnh nhốt vú Huệ vào kho đồ có người canh, mai sẽ báo công an cho công an điều tra. Về việc ngày hôm nay ai nấy đều sững sờ đau đớn... đặc biệt là má chồng tôi, bà khóc lóc đến xỉu lên xỉu xuống, tối hôm đó ba chồng tôi phải qua an ủi bà cả đêm. Nhà tôi hôm nay lại chìm vào vô vàn bi thương....
Trên phòng, Phong hút từ nãy đến giờ đã 3-4 điếu thuốc. Khi nãy anh có xuống gặp vú Huệ nhưng bà ta hình như giả xỉu không gặp. Tình hình khôg như anh mong đợi rồi...
Tôi thấy Phong phiền não mà tôi cũng buồn theo, đi đến vịn vai anh, tôi an ủi:
- Anh....đừng buồn nữa... rồi công an sẽ giúp chúng ta tìm ra sự thật mà... chắc chắn phía công an sẽ không tin là vú Huệ một mình gi.ết được dì Lệ đâu.
Phong thấy tôi đến, anh mệt mỏi dập tắt điếu thuốc, anh ngã người ra sau, giọng điệu bất lực:
- Anh không hề biết bà ta có con ở ngoài...nếu biết anh sẽ không bao giờ lập ra kế này....là do lỗi của anh...là do anh sai rồi.... anh sai rồi....
Tôi thoáng thở dài:
- Không đâu, dù vú Huệ không có con ở bên ngoài thì bà ta cũng không khai ra kẻ chủ mưu thật sự đâu. Anh...làm đúng rồi....chỉ là mình thiếu may mắn thôi.
Phong gật gật đầu, tôi biết anh kỳ vọng vào lần này rất nhiều nhưng rồi kết quả lại....nói không buồn là không được vì chính bản thân tôi cũng đang rất buồn.... thiệt sự rất buồn....
Phong thở dài, anh quay sang ôm lấy bụng tôi, giọng anh ủ rũ đau lòng:
- Con trai ơi.... ba phải làm sao đây...là ba sai rồi.... ba làm sai rồi.....
Tôi ôm lấy anh, an ủi vỗ về anh như cách mà anh từng an ủi tôi. Người đàn ông của tôi mệt mỏi rồi.... người đàn ông của tôi đủ vất vả rồi....
Đêm đó Phong có xuống gặp vú Huệ một lần nữa nhưng bà ta không muốn gặp.... Tất cả mọi thứ như quay về con số O tròn trĩnh ban đầu.
........
Sáng sớm hôm sau, tôi với Phong đang ngủ trên phòng thì nghe tiếng hét lớn của chị Lan...một lát sau bé Li ba chân bốn cẳng chạy lên đập cửa phòng tôi ầm ầm.
- Cậu Mợ ơi... Cậu Mợ ơi... bà vú...bà vú t.hắt c.ổ t.ự t.ử rồi.... Cậu ơiiiii...
Nghe tiếng bé Li tôi vùng dậy, Phong cũng vùng phóng ra ngoài. Vừa mặc áo anh vừa tức giận quát:
- Mẹ nó khốn nạn... khốn nạn lắm....
Nói rồi anh mở choàng cửa chạy nhanh xuống nhà để lại tôi và bé Li nhìn nhau trong hoảng sợ..vú Huệ ch.ết rồi... bà ta cứ như vậy mà tự t.ử ch.ết rồi.....
Đối với tôi thì tôi cũng không cảm thấy hụt hẫng gì vì tôi chưa từng nghĩ sau khi vạch mặt chị Thắm thì chị ta sẽ bị đuổi đi. Ai chứ chị Thắm mà rớt đài sớm quá thì còn gì là hay ho nữa, với người thủ đoạn như chị Thắm thì không dùng cách này cũng sẽ dùng cách khác để ở lại thôi. Nhưng mà với cái bầu của chị.... tôi rất hoài nghi không phải là con của anh Ba Thành.
Chị Thắm vẫn được ở lại ung dung làm Mợ Ba lớn, trong bụng còn có cháu đích tôn của dòng họ. Ba chồng tôi là người trọng con cháu, chiêu này của chị Thắm coi như hoàn hảo, ai chứ ba chồng tôi sẽ không bao giờ bỏ cháu của mình. Cũng giống như chị Lài nói, mẫu bằng tử quý mẹ tốt nhờ con, chiêu này ăn chắc 100%. Về phần Thu Cúc từ đầu đến cuối cô ấy không than vãn hay năn nỉ xin tội gì hết, bao nhiêu lỗi đều nhận về mình chỉ duy nhất một việc là đổ kẻ chủ mưu qua cho chị Thắm. Tôi ban đầu còn thấy hợp lý nhưng càng nghĩ càng thấy không ổn. Tâm lý đối diện với sự thật này của Thu Cúc có phải là quá bình thản không. Ngoài những giọt nước mắt ra thì tôi thấy cô ấy trả lời đâu vào đấy, đủ ý và xúc tích nữa cứ như là được tập từ trước không bằng. Quái lạ thiệt.
Cơm trưa không ăn, cơm chiều ba chồng tôi đi ăn riêng với má nhỏ nên trong nhà tự ai nấy ăn. Tôi tự dưng thấy thèm lẩu mắm nên kéo tay Phong kêu anh chở lên thị xã ăn lẩu.
Ngồi trong quán lẩu, tôi cười hề hề nói:
- Nhớ hồi bữa ăn ở đây em chửi nhau với con mẹ váy đỏ, không biết hôm nay có gặp lại cô ta không hen.
Phong lườm nguýt:
- Muốn đánh nhau cũng đợi sinh con ra đã, em định vác bụng vậy mà chạy hả?
- Gì chạy, em mà đi đánh nhau em toàn là người được đánh không đó. Không có chuyện bị rượt chạy đâu.
Phong hếch mũi, anh cười cười:
- Ừ anh biết em giỏi rồi, đánh nhau chửi nhau em là số 1. Hôm qua là em ôm chị Thắm lại cho Hai Lài đánh phải không?
Tôi khịt khịt mũi:
- Ờ thì chị em mà, nhìn chị Lài bị đánh em sôi máu ghê luôn.
- Bớt bớt đi cô nương, trong bụng cô còn có thiếu gia của tôi đó.
- Anh đừng lo, em vừa biết suy luận vừa giỏi đánh nhau sau này con mình sinh ra sẽ là văn võ song toàn. Nhé nhé ước mơ của bao nhiêu cô gái nhé.
Phong nghe tôi nói anh chỉ biết vỗ trán kêu trời, thấy chồng tôi cạn lời cạn ý với tôi mà tôi thấy vui dễ sợ. Bầu bì mà có được anh chồng này thì còn gì bằng nữa, chỉ sợ con trong bụng cười nhiều quá sau này có nếp nhăn sớm thôi.
Ăn một bụng đến thở cũng nghe mùi mắm, Phong hình như không thích mắm lắm, tôi thấy anh toàn khịt mũi không ăn. Nhìn mặt mày anh nhăn nhó, tôi cố tình phà hơi vào mặt anh, cười hề hề:
- Ngon không anh?
Phong bịt mũi, anh đẩy mặt tôi ra:
- Tránh anh ra một chút, anh không thích mắm lắm đâu.
- Hồi nãy anh cũng ăn mà.
- Anh ăn thịt không ăn mắm.
Thấy Phong không thích tôi cũng không đùa anh thêm nữa, tính tiền xong bọn tôi cũng đi ra về, trời cũng tối đến nơi rồi.
Phong đưa tôi ra chợ mua ít bánh kẹo để dành ăn dần, kể từ hồi 4 tháng tôi tự dưng chuyển sang thèm ngọt. Có khi tối ngủ thèm ăn kem đến mức muốn khóc luôn, một hai trong đêm Phong phải đưa tôi đi mua. Mà vùng này là nông thôn, đêm xuống tầm 8-9 giờ là dân người ta đóng cửa ngủ hết trơn rồi, tôi với Phong phải đi lên tận trên tỉnh vào cửa hàng tiện lợi mới có. Ôi có bầu thèm nhiều cái ác nhơn.
Ngồi trên xe tôi lại trầm tư suy nghĩ về chuyện khi nãy, nghĩ nghĩ lại thấy có chuyện không thông tư tưởng được nên tôi mới quay sang hỏi Phong.
- Anh tin Thu Cúc không? Anh có tin con của chị Thắm là con anh Ba Thành không anh?
Phong nghe tôi hỏi anh mới nhàn nhạt trả lời:
- Thu Cúc anh không tin lắm còn về con của chị Thắm thì anh không chắc?
- Anh không nghĩ có thể là con của anh Hai Phương hả?
Phong trầm ngâm:
- Nếu muốn biết chính xác chỉ có thể chờ sinh đứa nhỏ ra rồi đi xét nghiệm ADN mới có thể chính xác được. Chuyện chị Thắm tằng tịu với anh Phương thì gần như xác định rồi nhưng mà cũng không loại trừ được khả năng đứa nhỏ trong bụng là con ruột anh Ba Thành.
Tôi cũng đồng ý với Phong, đứa bé trong bụng của chị Thắm là con của ai thì tôi chỉ có thể đoán mờ là 50-50 thôi. Chị Thắm ăn ở với anh Phương thì đã đành đi nhưng mà anh Ba Thành vẫn là đàn ông chân chính thì tránh sao được việc vợ chồng họ xảy ra quan hệ gần gũi. Đối với việc chị Thắm mang thai là con của ai thì chỉ có một là chị Thắm biết còn hai chỉ có thể trông cậy vào anh Ba Thành.
Lại nhớ đến chuyện xạ hương, tôi không hiểu hỏi Phong:
- Sao hồi trưa anh không nói luôn là chị Thắm bỏ xạ hương vào hại con của Út Nhàn luôn?
Phong lắc lắc đầu:
- Chuyện đó là của Út Nhàn nếu như cô ta biết được thì để cô ta tự nói tự giải quyết, mình tốt nhất không nên can thiệp vào. Anh chưa bao giờ thấy Út Nhàn có thể tin tưởng được. Thêm một phần nữa, chị Thắm là loại đàn bà mưu mô bất chấp. Anh nếu muốn đuổi chị ta ra khỏi nhà thì đã đuổi từ lâu rồi. Ban đầu khi chưa có em thì thấy chị ta vô hại, sau này có em thì đề phòng còn bây giờ chúng ta có con luôn rồi anh không muốn mạo hiểm. Chó cùng đường thì thường quay qua cắn người, anh ép chị ta vào ngõ cụt thì chỉ sợ chị ta quay sang trả thù lên em thôi. Với con của Út Nhàn mà chị Thắm còn hại ch.ết từ trong trứng nước thì không gì là chị ta không làm được. Con của anh, anh không muốn đem thằng bé ra mạo hiểm vì bất cứ ai trừ khi là vì em.
Phong nói đâu đó thấu đáo cận kẽ đến mức tôi nghe mà thấy khâm phục anh thiệt sự. Ban đầu tôi cứ tưởng anh vì không muốn phiền phức nên không nói đến thôi, chứ tôi lại không nghĩ rằng là do anh lo cho tôi. Mà anh nói hoàn toàn chính xác, Thắm Lào thủ đoạn nhiều như vậy mục đích cũng chỉ là muốn có một đứa con trai để chia gia tài. Bây giờ ép chị ta vào ngõ cụt hủy hoại hết những toan tính bấy lâu nay của chị ta chắc chắn chị ta sẽ không tha cho tôi đâu. Tôi thì không ngại đấu đá đánh đấm với Thắm lào nhưng mà con tôi thì không thể được.
Thấy tôi đâm chiêu suy nghĩ, Phong kéo tay tôi, anh trấn an:
- Không cần lo đâu, anh nghĩ lần này chị Thắm sẽ yên tĩnh mà dưỡng thai. Vì nhà này ngoài em là đối thủ ra thì chị ta còn một đối thủ khác nặng ký hơn cả là Hai Lài. Em dù sao cũng chỉ là em dâu còn con của Hai Lài mới là sức ép với chị Thắm. Mà anh thấy tình hình này coi bộ con mình sinh ra đời rồi thì hai người đó mới biết đến giới tính đứa nhỏ, khi đó mới gọi là căng thẳng.
Tôi gật gù, đối với tôi bây giờ không gì quan trọng bằng dưỡng thai. Những việc đấu đá mưu toan kia tạm thời gác lại một bên không liên quan gì đến tôi nữa hết.
.........
Sáng hôm sau Thu Cúc dọn đi, trước khi đi cô ấy có đến xin lỗi tôi, nhìn Thu Cúc mặt mày ủ rũ đứng trước mặt tôi mà tôi chưa hề thấy vui vẻ chút nào, cứ nhìn thấy tội tội sao ấy.
- Mợ Tư...tôi nghe bà nhỏ nói là Mợ xin dùm tôi để tôi không bị đuổi, tôi cảm ơn Mợ. Lần này tôi được về bên từ đường chính quét dọn thì cũng là ơn của Mợ. Mợ.... tôi cảm ơn Mợ nhiều lắm.
Ơ khoan...tôi xin cho cô ấy khi nào nhỉ, tôi hình như không có xin mà. Hay là do má Vũ..... Thôi đúng rồi, đúng là má Vũ muốn để tiếng thơm lại cho tôi rồi. Nếu đã vậy tôi cũng nên phối hợp với Má một chút.
- Ờ chị cố gắng nha, tôi cũng không biết nên nói cái gì bây giờ nữa. Chị... đi mạnh giỏi.
Thu Cúc gật đầu, tôi thấy cô ấy liếc nhìn vào trong phòng chắc là đang tìm anh Phong. Haizzz tiếc cho cô ấy quá Phong đi làm từ sáng sớm rồi.
- Cậu Tư đi làm rồi, chị có gì muốn nhắn với anh ấy không để tôi nhắn lại cho.
Nghe tôi nói Thu Cúc vội vàng lắc đầu, cô ấy liền nói:
- Dạ không không Mợ... tại tôi không thấy Cậu thôi... Mợ Tư, Mợ cho tôi xin lỗi lần nữa tôi cũng là bất đắc dĩ.... nhất thời hồ đồ thôi. Tôi bây giờ biết Cậu Mợ thiệt lòng với nhau rồi nên tôi....Mợ Mợ nói Cậu tha lỗi cho tôi nha Mợ.
Tôi nghe mà não ruột, gật gật đầu trả lời cô ấy:
- Chị yên tâm đi, anh Phong không giận chị nữa đâu. Nhưng mà tôi hỏi cái này, bộ thiệt sự là chị Thắm sai biểu chị làm hả?
Thu Cúc nghe tôi hỏi, tôi để ý thấy cô ấy giật mình, mắt đảo qua đảo lại mấy vòng rồi mới cúi mặt gật đầu với tôi.
- Dạ hết thảy là Mợ Ba sai tôi....Mợ, thôi Mợ đừng hỏi nữa, tôi đi đây kẻo chút nữa tôi bị chửi. Mợ giữ sức khỏe nha Mợ.
Tôi gật gật đầu với Thu Cúc, thiệt cũng buồn hết sức vì một chút nông nỗi mà giờ thành ra như thế này. Tôi thở dài nhìn theo bóng lưng cô ấy mà tự dưng buồn ngang hông. Thu Cúc đi tới ngay đầu cầu thang, cô ấy đột nhiên quay lại, vội vội vàng vàng móc cái gì trong túi ra nhét vào tay tôi, tôi thấy bộ dáng cô ấy gấp gáp nói:
- Mợ giữ cho kỹ cái này, tôi nghĩ sau này chắc Cậu Mợ cần tới....
Tôi định lôi ra xem là cái gì thì từ sau có tiếng Út Nhàn vọng đến.
- Thu Cúc, chị định làm gì chị Tư vậy?
Nghe tiếng Út Nhàn, Thu Cúc giật mình nhảy dựng, chị ấy lấm la lấm lét sợ hãi nói:
- Dạ Mợ Năm.... tôi tôi đến chào Mợ Tư tiếng thôi.
Út Nhàn cau mày, cô ấy ôm lấy tay tôi, hỏi lớn:
- Tôi thấy chị nắm tay nắm chân chị Tư, chắc định xin xỏ gì hả?
Nói rồi Út Nhàn quay sang tôi, cô ấy lo lắng hỏi:
- Chị có sao không chị Tư, đâu đưa tay em coi coi.
Thấy Út Nhàn đụng đến tay, tôi vội vàng nhét thứ Thu Cúc đưa nhét sâu vào túi áo bầu. Đưa hai tay trống không sạch sẽ lên cho Út Nhàn coi, tôi mới cười hề hề:
- Thiệt Thu Cúc tới thưa chị tiếng chứ đâu có làm gì chị đâu, em yên tâm đi.
Út Nhàn dường như thấy tôi không sao cô ấy mới thở phù dịu giọng:
- Làm em hết hồn, tự dưng đi xuống thấy Thu Cúc không biết định làm gì chị nên em lo ghê. Không sao là tốt rồi chị hen.
Tôi cũng cười cười với Út Nhàn, lát sau quay sang nói với Thu Cúc:
- Thôi chị đi đi chị Cúc, lát ba về ba thấy nữa là không hay đâu.
Thu Cúc lầm lũi gật đầu, bóng lưng chị ấy cao cao thon thon đi xuống nhà mà tôi thấy thê lương ghê. Thiệt lòng chị ấy cũng là một người con gái tốt chỉ tiếc là đi có chút sai đường.
Đợi Thu Cúc đi rồi tôi với Út Nhàn định đi xuống nhưng sựt nhớ lại chưa uống Sắt với Canxi bổ sung nên tôi mới kêu Út Nhàn xuống trước còn tôi thì quay vào uống thuốc xong mới xuống.
Uống xong 2 viên thuốc tôi mới lấy trong túi ra cái vật nhỏ mà khi nãy Thu Cúc đưa cho tôi. Thiệt sự ngạc vô cùng, chị ấy đưa cho tôi chỉ có một chiếc bông tai hoa mai 5 cánh nhỏ bằng vàng 18K. Tôi nhìn tới nhìn lui nhìn xuôi nhìn ngược vẫn không hiểu hoa tai này ngụ ý cái gì, lại nhớ đến lời Thu Cúc nói khi nãy "sau này chắc là Cậu Mợ cần tới"...nếu vậy là khi nào mới cần???
Càng nghĩ càng không hiểu được, tôi mới đem hoa tai cất vào trong hộp đựng trang sức. Thôi cái gì chưa biết thì không nên nghĩ nhiều ảnh hưởng đến con.
Tối đó về tôi có đưa cho Phong coi, chính anh cũng không hiểu là sao. Nhưng cả tôi và Phong đều không có ý định đi hỏi Thu Cúc vì tôi nghĩ nếu chị ấy muốn nói gì đó thì đã nói luôn rồi trừ khi là chính chị ấy cũng không biết. Nhưng mà quái lạ là nếu chị ấy không biết tại sao lại đưa cho tôi...không lẽ chị ấy không biết nhưng mà tôi biết được sao?
Bông tai này rốt cuộc là có gì bí ẩn đây hay đơn giản chỉ là một chiếc hoa tai bông mai bình thường????
..........
Mấy hôm nay trong nhà tôi yên ắng lạ thường, Thu Cúc đi rồi bé Li lại tăng thêm việc, mới hôm qua má Vũ dắt về một nữ đầu bếp tuổi xấp xỉ tuổi tôi lại còn nấu ăn siêu ngon nữa. Mấy hôm tôi ăn cơm nhiều hơn được chút mà người nghén ngẩm như chị Lài cũng chịu ăn vì thức ăn ngon lạ miệng. Chị đầu bếp này rất được việc.
Chị Thắm từ khi biết có bầu đến giờ chị yên lặng ung dung mà dưỡng thai. Không kiếm chuyện không cạnh khóe không nạnh hẹ chị em trong nhà. Chị cũng như bình thường đi lên đi xuống phụ làm cơm dọn nước các thứ nhưng thái độ cực kỳ hòa nhã không hề giống như trước kia một chút nào hết. Lắm khi tôi nghĩ ai nhập chị rồi chứ không còn là chị Thắm nữa...ôi ôi trả Thắm Lào cho tôi đi chớ....Thắm lào mà ngoan hiền công dung ngôn hạnh quá thì làm sao còn xứng với biệt danh "Thắm lào" nữa chớ. Nhưng mà nói vui vậy thôi chứ chị Thắm yên tĩnh như vầy mà sống tôi mới có chút hảo cảm được với chị. Chứ ác quá thì không ai dám chơi chung luôn.
Chị Lài thì vẫn nghén nhưng mà gần 2 tháng bắt đầu giảm bớt rồi, bụng tôi 5 tháng nhú nhú tròn tròn trông buồn cười lắm. Má chồng tôi từ hồi đi chùa về biết chị Thắm có bầu thì ngã ra bệnh luôn, mấy hôm vú Huệ túc trực bên giường má chồng tôi. Thiệt tình tôi nhìn vú Huệ ngày một già cồm còn má chồng tôi hết than bệnh này bệnh kia mà ngày càng béo tốt ú u ú ù. Mấy khi còn nghe má chồng tôi chửi vú Huệ như hát, nghe mà thấy tủi thân dùm vú Huệ.
Từ hồi biết chị Thắm có bầu tới giờ, anh chị Hai cũng thường qua chơi lắm. Lúc qua hay mua bánh trái cho 3 bà bầu trong nhà, tôi thì cảm thấy giống như chị Thắm có bầu nên tôi với chị Lài mới được hưởng ké thì đúng hơn. Ôi chán cái ông anh rể này, nhìn mặt hiền lành nho nhã mà làm cái việc chi mà đốn mạt. Thứ này phải sút cho dập đít mấy phát còn chưa hả dạ. Nghĩ mà tức cho chị Hai Giàu ghê gớm.
........
Sáng sớm Phong còn ngủ, tôi vì tối qua mới 7 giờ tối đã đi ngủ nên sáng dậy sớm. Xuống dưới nhà sau thấy chị Lan đầu bếp mới đang nhúm củi nấu nước. Thấy tôi chị Lan vui vẻ chào hỏi:
- Dậy sớm Mợ Tư.
Tôi rót ly nước, cười cười trả lời:
- Dạ hôm qua em ngủ sớm quá nên giờ mới dậy giờ này nè chị. Chị cũng dậy sớm quá trời.
Chị Lan thổi thổi vào bếp mấy cái rồi mới quay sang tôi cười rực rỡ:
- Sớm gì đâu Mợ, hồi còn làm cho chủ cũ sáng 3 giờ rữ sáng là tôi dậy rồi. Giờ qua đây ngủ vầy là dậy trễ lắm đó đa.
Tôi nhìn đồng hồ mới có 5 giờ 30 phút, giờ này là sớm rồi, thức từ 3 giờ rữ sáng thì còn sớm cỡ nào nữa chớ.
- Sớm quá, chị dậy giờ này cũng có làm gì đâu mà.
- Tôi dậy sớm chút bù lại cho con Li nó ngủ thêm miếng, tội nghiệp con nhỏ đang tuổi lớn. Nhìn con Li thấy thương ghê, nó y như nhỏ em tôi vậy đó Mợ.
Tôi nghe đến đây tự dưng thấy vui trong lòng, chị Lan mà thương bé Li thiệt tôi vui cho con nhỏ dễ sợ.
Pha cho tôi ly sữa ấm chị Lan cười nói:
- Mợ thèm ăn gì lát đi chợ tôi mua luôn.
Tôi uống một hơi sữa, cười cười:
- Gà lagu đi chị Lan, tự dưng em thèm.
- Chà Mợ cũng sành ăn lắm đó đa, tôi bóp cho dĩa gỏi gà nữa hen.
Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cái chị này toàn làm món tôi thích thôi.
Đang ngồi nhiều chuyện với chị Lan thì tôi thấy chị Thắm đi từ trên nhà xuống, mặt mày chị có chút không dễ nhìn. Chị Thắm xuống rót ly nước lọc uống, tự dưng chị nhìn qua tôi, nói nhỏ:
- Huyền, em ra kia chị nói chút chuyện được không?
Nói chuyện riêng hả??? Chị Thắm nay nói chuyện ngọt ngào dữ vậy đa???
Tôi gật đầu, đi theo chị ra xích đu. Phải nói ở nhà này cái gì biết được nhiều bí mật nhất chắc chắn là cái xích đu huyền thoại này nè, hễ muốn nói cái gì đều đi ra xích đu riết rồi có khuôn luôn.
Tôi ngồi xuống xích đu còn chị Thắm thì ngồi lên ghế gỗ bên cạnh. Chị nhìn tôi, nhàn nhạt nói:
- Chuyện.... xạ hương trong sữa tắm vợ chồng em biết rồi phải không?
Nghe chị Thắm hỏi mà tôi cũng có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên vì tôi không ngờ là chị lại nói thẳng thắn đến như vậy. Tôi không trả lời chỉ gật đầu lại với chị Thắm.
Chị Thắm thấy tôi xác nhận, tôi thấy chị hít một hơi, nói nhỏ:
- Cảm ơn em...
Trời ơi tôi có nghe nhầm không...là chị Thắm đang cảm ơn tôi sao???
- Chị không cần cảm ơn tôi đâu, tôi cũng vì anh Ba Thành thôi. Sợ anh ấy với chú Đạt hiểu lầm nhau nên mới im. Dù sao chuyện cũng qua rồi nên tôi không muốn nhắc đến nữa chứ tôi không có vì chị.
Chị Thắm gật đầu, gương mặt chị chắc cũng không thoải mái là bao nhiêu. Chị nói:
- Dù sao em cũng bỏ qua, chị rất rõ ràng. Nếu em đã tha cho chị thì chị cũng không lấy cớ gì mà ghét em nữa. Sau này chị em mình không cần thân thiết nhưng con ai nấy nuôi việc ai nấy làm, chị nhất định không hại đến em. Cũng như việc của Hai Giàu.... giữa bọn chị cũng nói chuyện rõ ràng rồi.
Việc của chị Hai sao....tôi nhìn chị Thắm... thiệt sự vì con mà chị Thắm có thể giải quyết êm đẹp tất cả mọi chuyện để lót đường an toàn cho con của chị ấy... quả thật là cao thủ.
Tôi thoáng kích động trong lòng, tôi nói:
- Chị giải quyết được thì tốt nhưng mà tôi mong sau này chị đừng hại ai nữa. Hại người khác chỉ khiến bản thân chị thêm nặng tội mà thôi, chị thương con mình thì người ta cũng vậy...
Nghe tôi nói chị Thắm cười nhạt:
- Để sau hẵn nói đi, chị tìm em chỉ muốn cảm ơn em thôi chứ không muốn nghe em giảng giải đạo đức. Mỗi con người mỗi hoàn cảnh, em sinh ra đã không cần va chạm để sinh tồn nhưng mà người khác thì không giống vậy.
Tôi không đồng ý với quan điểm của chị Thắm nên nói luôn:
- Hoàn cảnh không quyết định nên hành động và suy nghĩ của con người, chị đừng đổ cho hoàn cảnh. Nếu là do hoàn cảnh thì ai cũng làm việc sai trái hết hay sao. Chỉ có con người mới đủ năng lực để quyết định nên hoàn cảnh chứ hoàn cảnh chưa bao giờ quyết định được con người. Chị...suy nghĩ lại đi.
Tôi nói với hết tấm lòng của mình, là một phụ nữ tôi không bao giờ mong muốn nhìn thấy người phụ nữ khác đi trên con đường sai lầm. Dù là quen hay là không quen đi chăng nữa.
Chị Thắm nhìn tôi hồi lâu, chị lắc đầu cười nhạt:
- Em tốt thiệt nhưng mà.... mình không giống nhau. Thôi chị chỉ nói vậy thôi. À quên nữa Thu Cúc nói đúng việc chị sai nó rắc bột lưu huỳnh lên đồ của em nhưng mà dàn cảnh hại em thì chị không có. Trong nhà này chị ác nhưng cũng không có ai tốt hơn chị đâu. Em liệu cơm mà gắp mắm. Chị đi vào trong đây.
Nói rồi chị Thắm đi từ từ vào trong, nhìn bóng lưng chị gầy gò mà tôi thấy có chút hiu quạnh. Tôi chưa từng nghĩ chị Thắm cũng là người công tư rõ ràng như vậy, việc chị ta đối mặt thẳng thắn với tôi ngày hôm nay khiến tôi có cái nhìn khác hơn về chị ta rồi. Nhưng mà quanh đi quẩn lại chị Thắm vẫn là hiện thân của cái ác, cách chị ta nhận lỗi khi hại người khác nó cứ ung dung thong thả giống như những việc chị ta làm không phải là việc ác mà là một việc làm bình thường vậy. Người ta nói đúng " Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", việc giảng đạo lý cho một người lương tâm không thuần túy là một việc làm vừa vô bổ vừa lố bịch.
.........
Việc chú Đức vẫn chưa có tiến triển, ông Hai Đồ mãi vẫn không tìm được. Bụng tôi bây giờ đã gần 6 tháng rồi mà mọi thứ vẫn như chưa có gì khởi sắc hơn. Tôi thì có thể đợi được nhưng Phong không đợi được nữa rồi, trước khi giải được trấn yểm anh sẽ giải bài toán lương tâm cho vú Huệ trước.
Đêm 16, trước sân ba chồng tôi đang cúng bánh kẹo thì tự dưng cúp điện. Thời tiết tầm này nắng nóng hanh khô nên mọi người trong nhà ùa ra trước. Phong đã có dự tính, điện cũng là do anh kéo cầu dao nên mới cúp. Ba chồng tôi kêu đốt đèn dầu cho sáng, ông tự dưng cũng muốn ôn lại kỷ niệm ngày xưa.
- Nhớ ngày xưa cũng đèn dầu vầy nè bà ha, thằng Thành với con Giàu chơi trong nhà, thằng Phong thì chập chững, thằng Đạt thì còn bồng khư khư trên tay. Mới đây nhanh quá, thằng nào cũng có vợ hết trơn rồi.
Má chồng tôi coi bộ buồn ngủ, bà gật gù:
- Ờ nhanh quá trời, giờ tôi cũng già rồi hết thời son trẻ.
Út Nhàn ngồi gần tôi, cô ấy cũng lên tiếng:
- Hồi còn trẻ chắc má đẹp lắm má ha?
Nghe Út Nhàn hỏi mà má chồng tôi cười tủm tỉm không trả lời, tôi thoáng rùng mình...nhìn má chồng tôi thẹn thùng mà tôi nổi da gà luôn á.
Ba chồng tôi cướp lời nói:
- Ờ má bây cũng chim sa cá lặn nhưng không bằng em gái bả, Mỹ Linh Mỹ Lệ đôi chị em có tiếng mà.
Ồ Mỹ Linh...má chồng tôi tên cũng đẹp dữ, đến giờ tôi môi biết.
Tôi quan sát má chồng tôi, bà ta nghe ba chồng tôi nhắc đến dì Lệ thì mặt mày tự dưng trắng bệch xanh xao. Thấy vậy tôi mới lên tiếng cho đúng kịch bản:
- Ủa má má sao vậy, má không khỏe hả?
Nghe tôi hỏi má chồng tôi càng cau có, bà chưa kịp trả lời tôi đã sai vú Huệ mặt mày cũng xanh lè xanh lét bên cạnh. Tôi nói:
- Vú xuống lấy cho má con ly trà ấm đi, má coi bộ không khỏe rồi vú.
Vú Huệ nghe tôi nói, bà ta run run:
- Đang cúp điện mà Mợ.
Ba chồng tôi ở bên khó chịu lên tiếng:
- Bà già đầu sợ ma hả bà vú, xuống lấy nước cho bà đi. Lẹ lên.
Vú Huệ mặt mày không vui nhưng không dám phản đối, bà ta đi từ từ ra sau. Vú Huệ vừa đi thì thì Đạt cũng đứng lên, cậu ta hô hào mọi người nấp sau cánh cửa để xem kịch hay.
Ba chồng tôi lúc đầu không chịu còn chửi Đạt bị điên bị khùng nhưng khổ nỗi ông nghe lời má Vũ nên là bị lôi kéo lui vô trong. Anh Ba Thành cũng nghe theo vì thiệt ra việc vạch mặt vú Huệ 3 anh em bọn họ đã bàn qua với nhau. Chỉ có điều tính toán đằng sau của Phong thì Đạt và anh Ba Thành không biết được.
Một đám người tụi tôi bao gồm ba chồng má chồng má Vũ, anh Ba Thành, chị Lài, chị Thắm với Út Nhàn, Đạt và tôi đứng sau cửa nghe ngóng, ai nấy đều im thin thít. Tôi được Phong ra nhiệm vụ bịt miệng má chồng tôi lại nên lúc mọi người đi nấp sau cửa tôi cố tình chen qua chen lại ép má chồng tôi đứng cuối cùng. Mà coi bộ má chồng tôi tưởng coi kịch thiệt hay sao nên bà kiếm cái ghế ngồi xuống luôn, không hề nghi ngờ gì ráo trọi.
Sau cửa là gian nhà trước, cửa không đóng, lại được màn phủ nên mọi người trong này có thể nhìn rõ quang cảnh phòng khách. Vì nhà chồng tôi có 3 gian liền với nhau, chỗ bọn tôi đứng bây giờ là gian đầu tiên.
Nhân vật chính là vú Huệ vừa cầm ly trà ấm vừa bước lên thì từ nhà trước một bóng người mặc váy đỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Mặc dù được biết trước nhưng bản thân tôi khi nhìn thấy bóng nữ kia cũng bị sợ cho xanh mặt. Ba chồng tôi nhìn thấy liền lấp ba lấp bấp tay run run lên, may là có má Vũ cản lại. Tôi đứng gần ông còn nghe rõ ông thì thầm lẩm bẩm mấy tiếng Mỹ Lệ... Mỹ Lệ...
Phía trên có tiếng hét của vú Huệ:
- Á....ma....á.....tha cho tôi...tha cho tôi.....
Trong phòng khách khói bay tứ lung tung mờ mờ ảo ảo. Tôi phải xuýt xoa công nhận Phong làm giả giống y như thiệt luôn.
Giọng nữ du dương vang lên:
- Trả mạng cho tao....trả mạng cho tao....
Bà vú hét lên thất thanh:
- Không không....tôi không biết gì hết.... không biết gì hết....á....á....bà ơi... cứu tôi....
Má chồng tôi nghe tiếng vú Huệ liền biết ngay có chuyện không ổn nhưng khi bà ta vừa phi ra tôi liền chạy đến bịt miệng bà ta lại. Tôi nói nhỏ vào tai má chồng tôi:
- Má để anh Phong tìm ra hung thủ hại ch.ết dì Lệ chứ má.
Đạt thấy tôi làm vậy, cậu ta cũng một tay phụ ôm má chồng tôi lại. Giọng cậu ta buồn buồn:
- Con biết má thương vú Huệ nhưng sự thật vẫn là sự thật.....
Có sự góp sức của Đạt tôi mau lẹ bịt được miệng của má chồng tôi, bên ngòai vẫn là tiếng khóc kêu gào của vú Huệ:
- Trời ơi....tôi không gi.ết cô mà.... tôi không có gi.ết cô mà.... là do cô....là do cô....
Giọng nữ đanh thép ma mị hơn, tôi nghe mà muốn dựng tóc gáy:
- Mày không gi.ết tao sao, mày nói láo.... nói láo... được rồi hôm nay tao tới đây là đem mày đi...đem mày đi....
Vú Huệ càng nghe nói càng run, bà ta mặt đúng nghĩa không còn giọt máu nào vì quá sợ. Mà tôi tôi cũng thấy vú Huệ sắp không xong rồi....
Vú Huệ quỳ rạp xuống đất bà vừa quỳ vừa khóc lóc van xin:
- Mỹ Lệ....tôi xin lỗi tôi xin lỗi vì lỡ tay gi.ết ch.ết cô nhưng mà... nhưng mà.....
Má chồng tôi nghe đến đây liền vùng dậy chạy ra ngoài. Bà ta quơ quào mạnh quá nên tôi buộc lòng phải thả bà ta ra, vì dù sao vú Huệ cũng khai ra rõ ràng rồi, hơn nữa không để má chồng tôi đi lỡ bà ta điên lên thụt một cái vô bụng tôi chắc ch.ết luôn quá.
Tôi buông tay má chồng tôi liền nhào ra trước, bà chạy trước, ba chồng tôi và mọi người cũng chạy theo. Má chồng tôi chạy ù ra, bà phi tới giật đầu v* Huệ xuống tát cho mấy cái vào mặt vú Huệ, chưa hết bà còn vừa điên cuồng vừa hét lên:
- Quân khốn nạn...là chính mày... chính mày gi.ết ch.ết em tao...là tại sao tại sao hả?
"Bốp Bốp Bốp", má chồng tôi đánh ghê lắm, tôi đứng nhìn mà còn thấy xót da thịt cho vú Huệ. Bà vú chao đảo té lên té xuống, phía trước người giả làm dì Lệ cũng đi xuống, đèn được bật sáng, sự thật cũng được phơi bày.
Ba chồng tôi cũng điên lên, ông cúi xuống kéo áo vú Huệ, ông hét lên:
- Tại sao...tại sao bà lại gi.ết Mỹ Lệ...tại sao...tại sao?
Má chồng tôi mặt đỏ rần, bà quát:
- Không hỏi nhiều nữa, đem bà ta lên công an đi. Đem đi.
Vú Huệ dập đầu van lạy:
- Xin bà xin ông...bà ơi... cứu tôi....tôi cũng vì...
"Bốp", má chồng tôi lại tát một cái nữa, bà rít lên:
- Tôi lo cho con rơi của bà đàng hoàng mà bà còn khốn nạn với tôi sao. Bà gi.ết em gái tôi....tại sao hả? Nuôi ong tay áo là bà...là bà....
Phong can má chồng tôi ra, anh cau mày nói:
- Mẹ để cho bà ta nói ra đầu đuôi đi.
Má chồng tôi định phản bác nhưng mà ba chồng tôi muốn nghe nên bà ta không còn cách nào khác ngoài im lắng nghe vú Huệ nói.
Mặt mày vú Huệ bị đánh đến bầm dập, bà ta định nói thì má chồng tôi lên tiếng:
- Bà nói cho đúng vào đừng để tôi biết được bà giấu giếm cái gì thì đừng trách tôi ác với con bà.
Tôi nhìn vú Huệ thấy bà ta run lẩy bẩy nhìn má chồng tôi....vú Huệ có con riêng sao...hình như đây là lần đầu tiên tôi nghe được thì phải. Nếu nói như vậy chẳng lẽ bà ta mượn tiền lần đó là để lo cho người con kia của bà..
Phong bực dọc, anh quát:
- Mẹ để yên cho bà ta nói.
Má chồng tôi nghe vậy cũng im thin thít nhưng theo tôi quan sát thì má chồng tôi đang rất khẩn trương thì phải, tay bà ta run run kia kìa.
Vú Huệ quỳ rạp xuống đất, bà ta từ từ trong khiếp sợ kể lại:
- Tôi....tôi...gi.ết Mỹ Lệ...
"Bốp", má chồng tôi tát cho một cái nữa vào mặt.
- Tại sao bà gi.ết con Lệ... tại sao, nó gây thù hằn gì với bà?
Vú Huệ bị đánh nhưng vẫn không phản kháng lại, bà run rẩy nói tiếp:
- Vì....vì....tôi thương ông chủ...mà Mỹ Lệ cũng thương ông chủ nên.....
"Bốp", lại một cái tát nữa. Má chồng tôi tru tréo:
- Bà nhìn lại bà đi vừa già vừa xấu bà xứng với chồng tôi sao...xứng sao hả?
Ba chồng tôi cũng tái hết mặt rồi, ông chỉ thẳng vào mặt vú Huệ mà quát:
- Bà gi.ết giấu xác cô ấy ở đâu, hả?
Vú Huệ rưng rưng nước mắt, bà ôm mặt vừa khóc vừa nói. Trên mặt bà có bao nhiêu là sợ hãi bao nhiêu là lo lắng. Tôi chưa từng thấy vú Huệ khốn đốn đến mức này, chưa bao giờ thấy.
- Tôi thuê ba gác... vứt.... vứt xuống sông rồi...
Tôi nhìn vú Huệ.....nói dối...bà ta đang nói dối... lại nhìn sang má chồng tôi....tôi thấy má chồng tôi hết cau có như khi nãy rồi, tựa hồ bà ta cảm thấy thoải mái thì đúng hơn.
Phong cau mày, tôi có thể thấy được anh đang giận lắm. Anh quát to:
- Bà nói đúng sự thật chưa, trước sau gì lên công an bà cũng phải khai thật. Bà tốt nhất nên làm đúng với lương tâm của mình đi, đừng để cho người ch.ết thấy bức xúc vì bà.
Má chồng tôi lại tru tréo:
- Bức xúc gì, bà ta mặt dày nói ra như vậy là quá đủ rồi. Quân ác thú, kẻ sát nhân, tôi gi.ết ch.ết bà...
Nói rồi má chồng tôi nhào vô đánh vú Huệ túi bụi, ở ngoài đây ba chồng tôi cũng đau đầu mệt mỏi.
Đạt với anh Ba Thành phải chạy vô can ôm má chồng tôi lại thì bà ta mới ngừng đánh. Lúc buông ra vú Huệ đã ngất xỉu từ lâu rồi.
Ba chồng tôi ra lệnh nhốt vú Huệ vào kho đồ có người canh, mai sẽ báo công an cho công an điều tra. Về việc ngày hôm nay ai nấy đều sững sờ đau đớn... đặc biệt là má chồng tôi, bà khóc lóc đến xỉu lên xỉu xuống, tối hôm đó ba chồng tôi phải qua an ủi bà cả đêm. Nhà tôi hôm nay lại chìm vào vô vàn bi thương....
Trên phòng, Phong hút từ nãy đến giờ đã 3-4 điếu thuốc. Khi nãy anh có xuống gặp vú Huệ nhưng bà ta hình như giả xỉu không gặp. Tình hình khôg như anh mong đợi rồi...
Tôi thấy Phong phiền não mà tôi cũng buồn theo, đi đến vịn vai anh, tôi an ủi:
- Anh....đừng buồn nữa... rồi công an sẽ giúp chúng ta tìm ra sự thật mà... chắc chắn phía công an sẽ không tin là vú Huệ một mình gi.ết được dì Lệ đâu.
Phong thấy tôi đến, anh mệt mỏi dập tắt điếu thuốc, anh ngã người ra sau, giọng điệu bất lực:
- Anh không hề biết bà ta có con ở ngoài...nếu biết anh sẽ không bao giờ lập ra kế này....là do lỗi của anh...là do anh sai rồi.... anh sai rồi....
Tôi thoáng thở dài:
- Không đâu, dù vú Huệ không có con ở bên ngoài thì bà ta cũng không khai ra kẻ chủ mưu thật sự đâu. Anh...làm đúng rồi....chỉ là mình thiếu may mắn thôi.
Phong gật gật đầu, tôi biết anh kỳ vọng vào lần này rất nhiều nhưng rồi kết quả lại....nói không buồn là không được vì chính bản thân tôi cũng đang rất buồn.... thiệt sự rất buồn....
Phong thở dài, anh quay sang ôm lấy bụng tôi, giọng anh ủ rũ đau lòng:
- Con trai ơi.... ba phải làm sao đây...là ba sai rồi.... ba làm sai rồi.....
Tôi ôm lấy anh, an ủi vỗ về anh như cách mà anh từng an ủi tôi. Người đàn ông của tôi mệt mỏi rồi.... người đàn ông của tôi đủ vất vả rồi....
Đêm đó Phong có xuống gặp vú Huệ một lần nữa nhưng bà ta không muốn gặp.... Tất cả mọi thứ như quay về con số O tròn trĩnh ban đầu.
........
Sáng sớm hôm sau, tôi với Phong đang ngủ trên phòng thì nghe tiếng hét lớn của chị Lan...một lát sau bé Li ba chân bốn cẳng chạy lên đập cửa phòng tôi ầm ầm.
- Cậu Mợ ơi... Cậu Mợ ơi... bà vú...bà vú t.hắt c.ổ t.ự t.ử rồi.... Cậu ơiiiii...
Nghe tiếng bé Li tôi vùng dậy, Phong cũng vùng phóng ra ngoài. Vừa mặc áo anh vừa tức giận quát:
- Mẹ nó khốn nạn... khốn nạn lắm....
Nói rồi anh mở choàng cửa chạy nhanh xuống nhà để lại tôi và bé Li nhìn nhau trong hoảng sợ..vú Huệ ch.ết rồi... bà ta cứ như vậy mà tự t.ử ch.ết rồi.....