Chương : 38
Má chồng tôi nằm dưỡng bệnh mấy hôm xem ra tình hình cũng đỡ được đôi chút, mới sáng này tôi còn thấy bà ta được chị Lan đỡ ra tập thể dục sớm. Tinh thần coi bộ phấn khởi phơi phới, thấy tôi đi ra bà ta nhìn chằm chằm cái bụng của tôi. Tự dưng nghĩ thấy sợ nên tôi liền đi vô trong nhà rồi leo tót lên phòng kiếm Phong cho chắc. Chứ cái đà này bà ta mà nhào lại thì mười anh Phong bay xuống đỡ cũng không nổi.
Cái bông tai mà bên công an tìm được vừa gửi ảnh qua cho Phong coi, đáng lý người không phận sự như Phong chắc chắn là sẽ không được coi vật chứng liên quan đến vụ án rồi nhưng may là Phong có quen với ông lớn trên bộ nên được tham gia dòm ngó một chút. Lúc thấy hình cái bông tai tôi thoáng giật mình, vì cái bông tai trên ảnh giống y chang cái bông tai tôi đang cầm trên tay. Đến cả ký hiệu trên vàng cũng giống nhau y đúc.
Tôi và Phong nhìn nhau, nếu đã giống y đúc đến như vậy thì chỉ còn duy nhất một cách để xác nhận đó chính là đi tìm Thu Cúc hỏi cho ra lẽ.
- Anh...anh đến tìm Thu Cúc một chuyến đi.
Phong gật đầu, giọng anh nặng nề:
- Thu Cúc cho em cái bông tai này anh nghĩ chắc cô ấy cũng không biết bông tai này có ý nghĩa gì đâu.
- Có thể lắm chứ nếu Thu Cúc biết nguồn gốc cái bông tai này thì nó hơi phi lí vì công an cũng mới tìm được cái bông tai còn lại thôi. Nhưng anh có nghĩ được bông tai này là của ai không?
Mặt Phong lạnh lại, anh nghiêm túc:
- Của Út Nhàn.
Tôi cũng đoán được có thể là của Út Nhàn vì cái hôm Thu Cúc lên tạm biệt tôi lúc cô ấy thấy Út Nhàn vẻ mặt rất chi là sợ sệt. Chưa kể hôm chị Thắm gặp riêng tôi, chị ấy nói chị ấy không liên quan đến việc dựng chuyện kia...kết luận lại chỉ có một nguyên nhân duy nhất là do Út Nhàn sai khiến Thu Cúc làm việc cho cô ta và đổ hết lỗi lên đầu chị Thắm. Nếu đúng đến như thế thì Út Nhàn thiệt sự vừa thâm độc vừa cao tay, cái gì cũng liên quan đến Út Nhàn.
Tôi gật đầu, thở dài:
- Gi.ết người là tội ác....em không hiểu sao Út Nhàn phải làm đến như vậy nữa....mà nếu lát anh đi gặp Thu Cúc cô ấy nhận đây là bông tai của Út Nhàn thì anh có báo lại với bên công an không?
Phong lắc đầu:
- Công an không phải chỉ là cái danh thôi đâu, anh đoán chắc chắn nay mai họ sẽ tìm ra Út Nhàn sớm thôi. Mà thôi để anh đi gặp Thu Cúc, chuyện này kết thúc càng sớm càng tốt. Bụng em sắp sinh rồi, để lâu anh sợ nguy hiểm.
Tôi cũng không nói gì liền lặng lẽ đi lấy áo cho Phong đặng cho anh đi gặp Thu Cúc. Phong đi rồi tôi đi xuống nhà dưới tìm dì Vũ nói chuyện, nhà này nếu không có Phong thì đi tìm dì Vũ là an toàn nhất.
Đứng trước cửa phòng dì, tôi gõ cửa mấy cái, lát sau liền nghe giọng khàn khàn của ba chồng tôi. Ông vừa ra mở cửa vừa nói:
- Vợ thằng Phong hả, con vào trong chơi đi.
Thấy ông quần áo chỉnh tề gọn gàng tôi mới cười hỏi:
- Ba đi lên công ty hả ba?
- Ừ ba lên công ty, bụng lớn rồi đừng đi tùm lum nữa. Vô trong chơi với má đi, ba đi trước chiều ba về sớm.
Nói rồi ba chồng tôi quay vào trong phòng chào má Vũ một tiếng rồi mới đi làm. Tôi lúc này mới nhìn vào trong, thấy dì Vũ cười nhìn theo ba chồng tôi. Ánh mắt dì dịu dàng nhu tình lắm, loại ánh mắt này là ánh mắt của những người yêu nhau...Tôi thầm nghĩ, dì Vũ chắc yêu ba chồng tôi thiệt rồi.
Thấy tôi đứng đó, dì mới giật mình kêu tôi:
- Ủa Huyền con vào trong đây đi.
Tôi cười hì hì chạy lại ngồi kế bên dì, không đợi dì hỏi tôi kể hết chuyện cái bông tai cho dì nghe. Nghe xong dì Vũ lắc đầu ngao ngán:
- Út Nhàn làm liều quá rồi, dì không nghĩ con nhỏ bình thường hiền lành như vậy mà có thể làm ra được loại chuyện này.
Tôi cũng thở dài:
- Thí dụ cô ấy kêu bà thầy dởm đến đánh con coi cũng được đi nhưng sao lại gi.ết bà ấy ch.ết. Thiệt sự con nghĩ không ra nguyên do luôn.
Dì Vũ vuốt vuốt bụng bầu của tôi, dì nói:
- Bởi người ta nói đúng mà Huyền, đáng sợ nhất là lòng dạ con người. Lúc điên lên thì có thể ra tay gi.ết người không thương tiếc...dì nghĩ Út Nhàn nó không cố ý đâu cũng có khi là vô tình thôi.
Tôi nghe mà lặng người, vô tình hay cố tình gì thì cũng là gi.ết người. Mà đã gi.ết người thì la là mất nhân tính lắm rồi, biện hộ tội ác bằng cách nào được đây.
Chắc thấy tôi trầm ngâm, dì Vũ mới nhẹ giọng:
- Thôi con nghĩ nhiều làm gì, làm ác đền tội là thỏa đáng nhất rồi. À có việc này dì nói cho con nghe, khi nãy ba chồng con nói cho dì biết, ba con lập di chúc để lại hơn 60% tài sản ông đang có cho thằng Phong. Số còn lại chia đều cho thằng Thành với thằng Đạt.
Tôi nghe dì Vũ nói mà ngạc nhiên không biết nên nói cái gì luôn, chia hơn 60% tài sản thì khác nào lấy gần hết luôn rồi. Chia kiểu này thì thiệt sự là quá thiên vị cho Phong. Má chồng tôi, chị Thắm đều vì cái gia sản này mà tranh đến sứt đầu mẻ trán, tranh đến mức người liệt giường người thân tàn ma dại. Mà bây giờ lại chia cho Phong hơn phân nửa gia tài.... chuyện không thể tin được luôn.
Tôi nắm tay dì, hỏi gấp:
- Là sao hả dì, sao lại chia như vậy, chia vậy anh Ba với chú Đạt làm sao?
Dì Vũ thở dài:
- Chia vậy là đúng rồi Huyền, cái tài sản hiện giờ có được hết thảy là nhờ chị Vi, ông ấy chia không đặng là không yên với dì đâu.
- Con biết nhưng mà làm vậy công bố ra bên ngoài thì hơi kỳ.
- Không có gì đâu con, mượn là phải trả chưa kể mượn bao nhiêu năm nay rồi, người cho mượn cũng đã không còn. Ông Tài mà lằng nhằng thì ông ấy không đáng với chị Vi một chút nào.
Tôi nhìn má Vũ, nghe má nhắc đến ba chồng tôi và mẹ anh Phong mà trong giọng nói của dì có vô vàn sự tiếc nuối. Thấy dì tình cảm mâu thuẫn quá tôi mới buộc lòng không được mà hỏi:
- Dì....dì có tình cảm gì với ba chồng con không?
Nghe tôi hỏi dì Vũ thoáng chốc sững sờ, dì cười gượng gạo:
- Tình cảm gì con....dì đến đây là giúp thằng Phong thôi còn những chuyện khác dì không nghĩ tới.
Dì vừa nói vừa không dám nhìn thẳng vào tôi, trong phút chốc tôi tự hiểu được rằng mình đã hỏi một câu quá mức dư thừa rồi. Mục đích ban đầu của dì Vũ về đây là vì giúp đỡ Phong nhưng qua ngần ấy năm chắc dì đã nảy sinh tình cảm với ba chồng tôi rồi. Tránh làm sao được chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nói dì Vũ ở cạnh ba chồng tôi mấy chục năm mà không có tình cảm gì thì mới kỳ lạ đó. Nhưng mà dì Vũ hình như không muốn chấp nhận sự thật này thì phải.
Nói chuyện với dì Vũ được một lát nữa tôi cũng đi lên phòng, thông tin vụ di chúc làm cho tôi hơi hoang mang ngờ nghệch một chút. Má chồng tôi mà biết chắc bà ta chơi ngải quật hết cả nhà này luôn quá. Bà ta tranh đấu đến thân tàn ma dại cũng vì tài sản của Đặng gia, bây giờ ba chồng tôi không nói không rằng chia cho Phong hơn 60%, tôi thầm nghĩ nghiêm túc nếu má chồng tôi mà nghe được tin này chắc bà ta hộc máu tươi tại chỗ luôn chứ không đùa. Nhưng mà nếu đúng ra thì chia như vậy là hợp lý quá rồi, của cố chủ nên hoàn về cố chủ.
Phong đi một lát thì về, lúc anh về tôi thấy anh thở dài lắc đầu:
- Thu Cúc không gặp anh, chú Thọ làm vườn nói cô ấy không muốn gặp.
Tôi ngạc nhiên:
- Không gặp, sao lại như vậy?
Phong cau mày:
- Anh không biết nữa, Thu Cúc chắc có chuyện gì không dám nói rồi. Lúc xe anh vừa tới anh nhìn vào trong thấy cô ấy đang quét rác, sau khi anh đi một vòng cúng tạ tổ tiên ông bà ra thì không thấy cô ấy đâu nữa. Đi tìm một hồi cũng không gặp, chú Thọ nói cô ấy không muốn gặp anh, kêu hoài không ra.
Tôi cảm thấy có chút quái lạ, tại sao Thu Cúc lại đưa bông tai cho tôi mà đưa xong rồi khi thấy Phong đến lại trốn? Chẳng lẽ cô ấy đang sợ cái gì hay sao?
Tôi trầm ngâm:
- Em thiệt không hiểu rõ Thu Cúc luôn hay là để em đi đến đó một chuyến, biết đâu cô ấy sẽ ra gặp em.
Phong lắc đầu:
- Không cần đâu, nếu cô ấy muốn nói thì nhất định cô ấy sẽ nói. Còn đã không muốn nói thì có gượng ép chỉ thêm căng thẳng mà thôi. Với lại chuyện này cũng không vội đâu.
Tôi nghe theo Phong nên cũng không đến gặp Thu Cúc làm gì, chỉ có điều tôi cảm thấy Thu Cúc lạ lắm. Tôi không nghiêng về phía Thu Cúc bị ai uy hiếp vì hình như bản thân Út Nhàn cũng không hề biết chuyện cái bông tai kia, tôi thấy cô ấy sống vẫn ung dung nhàn hạ lắm nên chắc chắn là Út Nhàn không phải là người bịt miệng Thu Cúc. Còn nguyên nhân Thu Cúc sợ không dám gặp Phong chắc là do cô ấy ngại với Phong hoặc cô ấy không muốn liên lụy dính líu đến.
Kết quả đến chiều điện thoại Phong có số lạ nhắn tin đến, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ "Bông tai của Mợ Nhàn, Mợ ấy chôn xuống đất tôi thấy được nên lấy. Thu Cúc".
Phong nhận được tin nhắn liền đưa tôi coi, coi xong nụ cười trên môi tôi lại rộng thêm một chút nữa. Út Nhàn.... quả là con cáo già đội lốt thỏ ngây thơ. Đến người cũng dám gi.ết thì thiệt sự đủ ác tâm rồi.
......
Sáng ngày hôm sau trong bữa cơm đầy đủ người trong nhà, Phong từ trên lầu xách xuống cái lồng chuột đặt giữa bàn. Trong cái lồng con chuột đực chạy tới chạy lui còn con chuột cái đang có bầu thì nằm im thin thít, nó không ch.ết nhưng không nhúc nhích động đậy được. Thấy Phong tự dưng xách cái lồng chuột xuống, ai nấy đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ba chồng tôi thấy vậy mới lên tiếng:
- Cái gì vậy Phong?
Phong cười cười, anh đứng yên một chỗ nhàn nhạt nói:
- Chắc mọi người cũng biết đây là cặp chuột bạch phải không? Mọi người nhìn chút xíu đi, con chuột cái đang có bầu xụi lơ rồi, chỉ có con chuột đực là mạnh cùi cụi thôi. Nguyên do mà con cái bị vậy là do ăn cơm nhà mình mỗi ngày đó mọi người.
Tôi quan sát một vòng trên bàn ăn, thấy ai nấy đều ngạc nhiên không hiểu Phong đang nói cái gì chỉ có chị Thắm với Út Nhàn là mặt mày chuyển xanh. Nhưng mà Út Nhàn vẫn giữ được bình tĩnh chỉ có chị Thắm là đứng dậy, tay chị cầm tô canh đã gần hết, chắc chị ta định đi châm canh rồi chuồn đây mà.
Thấy vậy tôi mới thều Phong, Phong liền lấy tay ngăn chị Thắm lại, anh cười nhạt:
- Ấy chị Thắm không cần chị đi đâu, chị ngồi nghe tôi nói cái này.
Tay chị Thắm run run, chị nói nhỏ:
- Hết canh rồi để chị....chị xuống châm thêm cho ba...
Ba chồng tôi làm như cũng hiểu được gì đó, ông mới lên tiếng:
- Con ngồi xuống nghe thằng Phong nói đi Thắm, ba không ăn nữa không cần lấy đâu.
Chị Thắm hết cách bèn gật đầu ngồi xuống, tôi nhìn ra được chị đang sợ hãi lắm. Thấy thì thấy đáng thương nhưng chị làm sai chị phải nhận không thể vì vài cái đáng thương mà tha cho chị được nữa.
Anh Ba Thành bây giờ mới lên tiếng:
- Phong, 2 con chuột là sao em nói đi.
Phong cười từ tốn:
- Hai con chuột này là do ăn cơm có chứa độc tố, còn là loại độc gì thì em nghĩ anh nên hỏi chị Thắm sẽ rõ hơn.
Anh Ba Thành cau mày, anh quay sang chị Thắm đang ngồi bên cạnh, quát lớn:
- Thắm, em nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, em lại bày cái trò gì nữa vậy hả?
Chị Thắm nghe anh Ba Thành quát lớn, chị giật mình lấp ba lấp bấp:
- Em...em...đâu biết....
Tôi cười nhếch môi, thay chị Thắm trả lời:
- Sao chị không biết được hả chị Thắm, thuốc là do chính tay chị bỏ vào hủ bột nêm mà chị không biết thì ai biết?
Chị Thắm bị bắt khớp, chị run run cãi lại:
- Huyền.... chị biết em không...không thích chị nhưng... em...đừng vu oan...cho chị....
Tôi nói thẳng:
- Ai rảnh vu oan cho chị, chị không làm thì tôi vu oan kiểu gì. Chị còn nhớ không ngày chị xuất viện về chính tôi xuống thăm chị, tôi biết đứa con của chị vì đâu mà ch.ết. Tôi dặn dò chị chớ đi sai đường, chớ nghe lời tiểu nhân. Nhưng mà có lẽ chị quen làm ác rồi nên coi lời nói của tôi như gió thoảng mây bay để rồi tôi lại bắt được quả tang chị cho thuốc bậy bạ vào hạt nêm. May cho tôi là có chị Lan đề phòng nên mẹ con tôi mới tai qua nạn khỏi. Chị Thắm... tôi từng giúp chị vì sao hết lần này đến lần khác chị lại hãm hại tôi, vì sao hả chị?
Chị Thắm mặt mày chuyển thành xanh, chị im lặng một hồi lát sau vẫn cố chống chế.
- Cô nói chuyện không bằng không chứng ai mà tin cô?
Tôi bật cười vì giận:
- Được rồi chị cần nhân chứng vật chứng chứ gì, tôi phơi bày ra cho vừa lòng chị?
Nói rồi tôi nhìn Phong, Phong hiểu ý liền kêu một tiếng, chị Lan cầm dưới bếp ra một hủ hạt nêm vơi đi một nửa, chị Lan lịch sự gật đầu sau đó dõng dạc nói:
- Dạ thưa ông bà, thưa Cậu Mợ, hơn một tuần trước tôi ban đêm dạy đi tè thì thấy Mợ Ba đây đang lén lút cho cái gì đó vào mấy hủ hạt nêm. Tôi thấy lạ nên núp coi thử, lát sau Mợ Ba đi rồi tôi mới len lén lại coi thì tá hỏa khi thấy hủ hạt nêm A đầy lên thêm một chút. Tôi ngửi ngửi thấy mùi kì kì nên mới chạy lên nói với Cậu Tư. Cậu Tư mới biểu tôi cứ xài hủ hạt nêm đó nêm đồ riêng cho Mợ Tư để Cậu bưng lên lầu cho Mợ, còn đồ ăn ở nhà đừng có nêm cái hủ đó. Đó ông bà, toàn bộ sự việc là vậy.
Phong cũng tiếp lời:
- Chị biết dùng kế thì tôi cũng biết tương kế tựu kế với chị. Chị nhìn đi, con chuột cái sắp ch.ết rồi, nó vật vờ là do ăn đồ ăn nêm từ hủ hạt nêm kia. Chị ác vừa thôi chị Thắm, chị muốn hại hết con cháu họ Đặng này chị mới vừa lòng hay sao?
"Bốp", tiếng tát giòn giã vang lên, là anh Ba Thành...chính tay anh ấy tát chị Thắm.
- Cô nói đi, cô còn khốn nạn đến mức nào nữa?
Chị Thắm bị đánh đến sưng má nhưng tôi thấy chị không khóc lóc gì, trái lại mặt chị còn thanh thản nhẹ nhàng hơn khi nãy nhiều lắm. Chị cười nhạt:
- Khốn nạn hả? Anh tự hỏi đi ai mới là người khốn nạn? Nó gi.ết con tôi thì tôi gi.ết con nó là huề mà.
Mẹ nó, đã nói vậy mà con đàn bà này vẫn còn ngu muội.
Tôi đứng bật dậy, tay ôm bụng bầu, miệng quát lớn:
- Tôi gi.ết con chị, tôi chưa hề có ý định đụng vào chị một phút một giây nào? Trong lòng chị tự rõ con chị vì sao mà ch.ết nhưng chị vẫn cố chấp lắm chị Thắm. Chị hại tôi thì để làm gì, để thế mạng thay cho Út Nhàn à?
Ba chồng tôi nghe nhắc đến Út Nhàn, ông rối một mảng liền bực dọc hét lên:
- Út Nhàn....chuyện này liên quan gì đến Út Nhàn?
Tôi không chờ cho Út Nhàn lên tiếng liền nói trước:
- Cái bầu của Út Nhàn là do chị Thắm bỏ xạ hương vào sữa tắm hại cho Út Nhàn hư thai. Còn cái bầu của chị Thắm là do chính tay Út Nhàn cho cỏ thơm thu hút mèo vào nước xả quần áo riêng của chị Thắm thưa ba. Nước xả có chứa chất thu hút đám mèo nên hôm đó chị Thắm mới bị mèo nhảy lên người trượt chân mà té.
Út Nhàn rưng rưng nước mắt, cô ấy chối cãi:
- Chị Tư chị nói xạo, em làm gì biết hại ai? Chị không ưa em vì em lấy anh Đạt thì chị nói chứ chị hại em vậy làm gì?
Mẹ kiếp đúng là ranh ma, bẻ sang chuyện khác hay lắm.
Tôi nhìn Út Nhàn, thấy cô ta vẫn ngoan cố lắm, tôi mới nói:
- À ra là tôi vu khống cho cô hả? Bé Li lên Mợ biểu đi con.
Bé Li nghe tôi gọi, con bé hớt hải chạy lên:
- Dạ Mợ sai con?
Tôi nhìn bé Li, hỏi:
- Hôm bữa con thấy cái gì con nói đi.
Bé Li gật đầu, con nhỏ kể đầu đuôi đâu đấy rõ ràng. Nghe xong đừng nói là ai mà ngay cả Út Nhàn cũng sững sờ. Chắc cô ấy không nghĩ được việc cô ấy làm lại bị bé Li phát hiện nên mới ung dung tự đắc đến như vậy.
Út Nhàn nghe xong vẫn cãi cùn, mặt cô ấy hoa lê đái vũ khóc lóc:
- Cái chuyện vậy mà... chị... chị cũng dựng ra được... có lời nói của bé Li không thì ai mà tin. Chị Thắm ác không nói đi sao tự dưng chị cũng đổ sang em vậy. Em thương chị không hết mà chị Tư....
Đạt nghe Út Nhàn khóc kể, cậu ấy gương mặt không vui nhưng vẫn có ý luyến tiếc:
- Út Nhàn, cô làm ác thì cô nhận đi, cô hại Huyền bao nhiêu lần rồi.... tự cô biết rõ. Cái cỏ thơm kia...tôi từng thấy trong túi của cô...khi đó cô nói mua về làm túi thơm, cô còn nhớ không? Với lại cô biết gì chưa, công an tìm được bông tai của cô ở gần nhà hoang rồi. Cô...nên đi đầu thú đi.
Út Nhàn nghe Đạt nói mà cô ấy cả kinh, đây là lần đầu tiên tôi thấy Út Nhàn thất thố sợ hãi đến như vậy. Cô ấy chộp lấy tay của Đạt, khóc ròng:
- Anh nói sao, anh nói công an gì... công an tìm được cái gì... anh nói đi...anh nói em nghe đi.
Tôi cứ nghĩ Út Nhàn sẽ ngoan cố đến cuối cùng nhưng ai ngờ khi nhắc đến bông tai kia cô ấy lại sợ đến mức tự khai như vậy.... hóa ra Út Nhàn cũng biết sợ... cô ấy cũng biết sợ công an...
Ba chồng tôi mặt nặng mày nhẹ, ông đập bàn cái bốp, ông quát to:
- Rốt cuộc là cái giống gì, tụi bây nói cái gì từ nãy đến giờ nói tao nghe coi.
Phong nghe ba chồng tôi quát, anh thở dài ngao ngán nói rõ tường tận:
- Ba...như Huyền đã nói cái bầu của chị Thắm vừa sảy là do Út Nhàn hại, còn bầu của Út Nhàn lúc trước là do chính tay chị Thắm bỏ thuốc gây sảy thai, tất cả chỉ vì không cho cháu đích tôn nhà này ra đời... Còn về Út Nhàn, chính cô ta kêu thầy bà dởm vào nhà đánh Huyền khiến cô ấy chút nữa là sảy thai, còn vụ giàn dựng cho gây hiểu lầm của Đạt và Huyền cũng do chính Út Nhàn làm ra. Cô ấy cao tay vừa ăn cướp vừa la làng, sai khiến Thu Cúc đổ hết tội lên đầu chị Thắm. Đáng sợ nhất là Út Nhàn còn ra tay gi.ết ch.ết bà thầy bùa kia, bên phía công an điều tra vừa tìm thấy bông tai của Út Nhàn rớt trong bụi cỏ.
Út Nhàn nghe đến đây vội ngồi sụp xuống, mà chị Thắm nghe từ đầu đến cuối liền như rõ tường tận. Tôi thấy chị ta nhào đến chỗ Út Nhàn, tát liên tiếp tới tấp vào mặt Út Nhàn. Vừa tát chị ta vừa rầm rú:
- Khốn nạn.... mày hại con tao...tại sao mày lại hại con tao....khốn nạn... khốn nạn...
Tiếng "bốp bốp" vang lên liên tục, chị Thắm đánh Út Nhàn, Út Nhàn cũng vả chan chát lại chị Thắm. Tình cảnh hổn loạn, Phong liền kéo tay tôi đứng dậy nhưng khi hai người đàn bà kia đánh nhau làm cái bàn ăn bị xê dịch, xui xẻo sao tôi vừa khớp đứng dậy nên là bị cái bàn trúng vào bụng. Dưới bụng truyền đến trận đau âm ỉ không mạnh không nhẹ nhưng khiến người tôi mất sức gần như đứng dậy không nổi. Phong thấy vậy liền đỡ tôi lên, anh gấp gáp hỏi:
- Huyền.... em có sao không...có đau không anh đưa em đi bệnh viện?
Tôi lắc lắc đầu nương theo tay anh mà đứng dậy, mặc dù đau nhưng không quá đau đớn, đau đó rồi thôi, bản thân tôi cơ bản vẫn chịu được. Thấy Phong lo lắng tôi vội nói:
- Không sao, không đau nhiều đâu anh.
Mà thiệt là trúng cái thì đau nhưng khi đứng lên lại không thấy đau nữa. Thấy tôi bình thường trở lại Phong mới yên tâm, mà phía bên kia hai người đàn bà đánh nhau chảy máu đầu chảy máu mặt, may là có Đạt với anh Ba can ra.
Út Nhàn như nổi điên lên, cô ấy hét:
- Mày là con tiện tỳ, chính mày hại con tao...một mạng đổi một mạng... mày lấy quyền gì đánh tao? Là do mày ngu, ai biểu mày tin tao...haha...
Chị Thắm được anh Ba ôm lấy, chị như muốn vùng lên chạy đến chỗ Út Nhàn mà cào cấu:
- Con chó cái, mày mừng vội rồi... mày coi lại trong sữa mày uống đi...haha....tao biết là do mày hại nhưng tao vẫn nghe lời mày....nhưng mà mày sai rồi con ơi... cả đời mày đừng mong có con nữa... là cả đời này...
Út Nhàn giận dữ gào thét:
- Mày nói cái gì, mày bỏ cái gì vào sữa của tao... mày nói cái gì?
Chị Thắm phun một bãi nước bọt, nhếch môi chị cười ha hả:
- Haha...tao cho thuốc vô sinh...cả đời này mày đừng hòng có được đứa con nào nữa. Tao thù mày suốt cuộc đời này... tao thù mày....
Nếu như không có Đạt ôm lại chắc Út Nhàn đã phi tới xé x.ác chị Thắm ra rồi. Tôi thiệt không ngờ người cao tay cuối cùng lại là chị Thắm. Hai con người này là oán báo oán... không trách ai mà cũng không xót cho ai được.
Bụng tự dưng lại đau nhoi nhói, phía bên kia chị Thắm lại nhìn về phía tôi chị cười thê lương:
- Huyền... tôi không hại cô...thứ tôi cho vào bột nêm chỉ là thuốc giảm sức lực cho thai phụ mà thôi..tôi không ưa cô nhưng cô vô tội...tôi...xin lỗi cô....Mặc dù Út Nhàn đưa tôi thuốc phá thai loại mạnh nhưng tôi không dùng cho cô...con của cô là vô tội...
Ơ hóa ra chị Thắm không hề hại tôi sao...phải rồi hèn gì con chuột cái kia không ch.ết...nó bị đừ chứ không hề ch.ết...
Tôi nhìn về phía chị Thắm, thiệt sự tôi không biết phải nói cái gì bây giờ nữa. Cứu tôi một lần nhưng trong cứu cũng có hại.... chị Thắm có bao giờ lương thiện với tôi đâu?
Thấy tôi không nói gì chị Thắm cũng im lặng, kết cục của chị rõ ràng rồi. Đời này chắc chị Thắm cũng không bao giờ có cơ hội lần thứ hai bước vào cửa nhà họ Đặng này nửa bước nữa.
Dưới bụng lại truyền đến trận đâu âm ỉ, lần này đau nhiều hơn lần trước một khúc. Tôi vịn tay Phong, khó khăn nói:
- Phong...đau...bụng em đau...
Đau...đau quá... sao tự dưng lại đau dữ vậy nè. Tôi ôm lấy tay Phong, cắn chặt môi, tôi khóc:
- Con...em sắp sinh rồi... sắp sinh rồi...
Phong nghe tôi nói, anh khẩn trương luống cuống ôm lấy tôi.
- Sinh...đi...đi...anh đưa em đi bệnh viện...nhanh...
Nghe thấy tôi sắp sinh, dì Vũ liền nhào đến, dì hét lớn:
- Lẹ lên cái thằng ngu này... đưa vợ đi đẻ... nhanh lên...
Tôi đau quá rồi, một tay vịn vào Phong, một tay vịn vào dì Vũ. Tôi mếu máo:
- Dì ơi... đau quá dì ơi...
Phía bên kia Đạt cũng buông Út Nhàn ra mà đỡ lấy tôi, trong lúc lơ đãng nhìn về phía kia tôi thấy Út Nhàn chộp vội con dao gọt trái cây trên bàn, gương mặt cô ấy gian ác cười ghê rợn nhìn về phía Phong. Phút chốc tôi thấy cô ấy lao về phía này.....tôi thấy... tôi thấy hết nhưng miệng tôi lại không hét lên được... Ngay lúc mũi dao như cắm phặp vào lưng Phong thì "uỳnh" anh Ba đã nhanh tay giựt phắt con dao lại. Út Nhàn theo đà bị xô ngã liền té nhào lên người dì Vũ, lực té quá mạnh nên dì Vũ cũng luống cuống trẹo chân té theo. Tôi...cứ như thế bị đè bởi dì Vũ....
Đau...đau quá rồi... đau quá rồi.... dưới thân tôi hình như có gì đó đang chảy ra thì phải... tôi sợ lắm... bàn tay vô thức đặt lên bụng.... môi tôi mấp máy:
- Con....con ơi....
Đau quá... đau đến mức tôi không còn sức mở mắt được nữa... cơn buồn ngủ ập đến....tôi nhắm mắt chào thua...
Bên tai vẫn nghe văng vẳng tiếng Phong gọi:
- Vợ ơiiiii.
Cái bông tai mà bên công an tìm được vừa gửi ảnh qua cho Phong coi, đáng lý người không phận sự như Phong chắc chắn là sẽ không được coi vật chứng liên quan đến vụ án rồi nhưng may là Phong có quen với ông lớn trên bộ nên được tham gia dòm ngó một chút. Lúc thấy hình cái bông tai tôi thoáng giật mình, vì cái bông tai trên ảnh giống y chang cái bông tai tôi đang cầm trên tay. Đến cả ký hiệu trên vàng cũng giống nhau y đúc.
Tôi và Phong nhìn nhau, nếu đã giống y đúc đến như vậy thì chỉ còn duy nhất một cách để xác nhận đó chính là đi tìm Thu Cúc hỏi cho ra lẽ.
- Anh...anh đến tìm Thu Cúc một chuyến đi.
Phong gật đầu, giọng anh nặng nề:
- Thu Cúc cho em cái bông tai này anh nghĩ chắc cô ấy cũng không biết bông tai này có ý nghĩa gì đâu.
- Có thể lắm chứ nếu Thu Cúc biết nguồn gốc cái bông tai này thì nó hơi phi lí vì công an cũng mới tìm được cái bông tai còn lại thôi. Nhưng anh có nghĩ được bông tai này là của ai không?
Mặt Phong lạnh lại, anh nghiêm túc:
- Của Út Nhàn.
Tôi cũng đoán được có thể là của Út Nhàn vì cái hôm Thu Cúc lên tạm biệt tôi lúc cô ấy thấy Út Nhàn vẻ mặt rất chi là sợ sệt. Chưa kể hôm chị Thắm gặp riêng tôi, chị ấy nói chị ấy không liên quan đến việc dựng chuyện kia...kết luận lại chỉ có một nguyên nhân duy nhất là do Út Nhàn sai khiến Thu Cúc làm việc cho cô ta và đổ hết lỗi lên đầu chị Thắm. Nếu đúng đến như thế thì Út Nhàn thiệt sự vừa thâm độc vừa cao tay, cái gì cũng liên quan đến Út Nhàn.
Tôi gật đầu, thở dài:
- Gi.ết người là tội ác....em không hiểu sao Út Nhàn phải làm đến như vậy nữa....mà nếu lát anh đi gặp Thu Cúc cô ấy nhận đây là bông tai của Út Nhàn thì anh có báo lại với bên công an không?
Phong lắc đầu:
- Công an không phải chỉ là cái danh thôi đâu, anh đoán chắc chắn nay mai họ sẽ tìm ra Út Nhàn sớm thôi. Mà thôi để anh đi gặp Thu Cúc, chuyện này kết thúc càng sớm càng tốt. Bụng em sắp sinh rồi, để lâu anh sợ nguy hiểm.
Tôi cũng không nói gì liền lặng lẽ đi lấy áo cho Phong đặng cho anh đi gặp Thu Cúc. Phong đi rồi tôi đi xuống nhà dưới tìm dì Vũ nói chuyện, nhà này nếu không có Phong thì đi tìm dì Vũ là an toàn nhất.
Đứng trước cửa phòng dì, tôi gõ cửa mấy cái, lát sau liền nghe giọng khàn khàn của ba chồng tôi. Ông vừa ra mở cửa vừa nói:
- Vợ thằng Phong hả, con vào trong chơi đi.
Thấy ông quần áo chỉnh tề gọn gàng tôi mới cười hỏi:
- Ba đi lên công ty hả ba?
- Ừ ba lên công ty, bụng lớn rồi đừng đi tùm lum nữa. Vô trong chơi với má đi, ba đi trước chiều ba về sớm.
Nói rồi ba chồng tôi quay vào trong phòng chào má Vũ một tiếng rồi mới đi làm. Tôi lúc này mới nhìn vào trong, thấy dì Vũ cười nhìn theo ba chồng tôi. Ánh mắt dì dịu dàng nhu tình lắm, loại ánh mắt này là ánh mắt của những người yêu nhau...Tôi thầm nghĩ, dì Vũ chắc yêu ba chồng tôi thiệt rồi.
Thấy tôi đứng đó, dì mới giật mình kêu tôi:
- Ủa Huyền con vào trong đây đi.
Tôi cười hì hì chạy lại ngồi kế bên dì, không đợi dì hỏi tôi kể hết chuyện cái bông tai cho dì nghe. Nghe xong dì Vũ lắc đầu ngao ngán:
- Út Nhàn làm liều quá rồi, dì không nghĩ con nhỏ bình thường hiền lành như vậy mà có thể làm ra được loại chuyện này.
Tôi cũng thở dài:
- Thí dụ cô ấy kêu bà thầy dởm đến đánh con coi cũng được đi nhưng sao lại gi.ết bà ấy ch.ết. Thiệt sự con nghĩ không ra nguyên do luôn.
Dì Vũ vuốt vuốt bụng bầu của tôi, dì nói:
- Bởi người ta nói đúng mà Huyền, đáng sợ nhất là lòng dạ con người. Lúc điên lên thì có thể ra tay gi.ết người không thương tiếc...dì nghĩ Út Nhàn nó không cố ý đâu cũng có khi là vô tình thôi.
Tôi nghe mà lặng người, vô tình hay cố tình gì thì cũng là gi.ết người. Mà đã gi.ết người thì la là mất nhân tính lắm rồi, biện hộ tội ác bằng cách nào được đây.
Chắc thấy tôi trầm ngâm, dì Vũ mới nhẹ giọng:
- Thôi con nghĩ nhiều làm gì, làm ác đền tội là thỏa đáng nhất rồi. À có việc này dì nói cho con nghe, khi nãy ba chồng con nói cho dì biết, ba con lập di chúc để lại hơn 60% tài sản ông đang có cho thằng Phong. Số còn lại chia đều cho thằng Thành với thằng Đạt.
Tôi nghe dì Vũ nói mà ngạc nhiên không biết nên nói cái gì luôn, chia hơn 60% tài sản thì khác nào lấy gần hết luôn rồi. Chia kiểu này thì thiệt sự là quá thiên vị cho Phong. Má chồng tôi, chị Thắm đều vì cái gia sản này mà tranh đến sứt đầu mẻ trán, tranh đến mức người liệt giường người thân tàn ma dại. Mà bây giờ lại chia cho Phong hơn phân nửa gia tài.... chuyện không thể tin được luôn.
Tôi nắm tay dì, hỏi gấp:
- Là sao hả dì, sao lại chia như vậy, chia vậy anh Ba với chú Đạt làm sao?
Dì Vũ thở dài:
- Chia vậy là đúng rồi Huyền, cái tài sản hiện giờ có được hết thảy là nhờ chị Vi, ông ấy chia không đặng là không yên với dì đâu.
- Con biết nhưng mà làm vậy công bố ra bên ngoài thì hơi kỳ.
- Không có gì đâu con, mượn là phải trả chưa kể mượn bao nhiêu năm nay rồi, người cho mượn cũng đã không còn. Ông Tài mà lằng nhằng thì ông ấy không đáng với chị Vi một chút nào.
Tôi nhìn má Vũ, nghe má nhắc đến ba chồng tôi và mẹ anh Phong mà trong giọng nói của dì có vô vàn sự tiếc nuối. Thấy dì tình cảm mâu thuẫn quá tôi mới buộc lòng không được mà hỏi:
- Dì....dì có tình cảm gì với ba chồng con không?
Nghe tôi hỏi dì Vũ thoáng chốc sững sờ, dì cười gượng gạo:
- Tình cảm gì con....dì đến đây là giúp thằng Phong thôi còn những chuyện khác dì không nghĩ tới.
Dì vừa nói vừa không dám nhìn thẳng vào tôi, trong phút chốc tôi tự hiểu được rằng mình đã hỏi một câu quá mức dư thừa rồi. Mục đích ban đầu của dì Vũ về đây là vì giúp đỡ Phong nhưng qua ngần ấy năm chắc dì đã nảy sinh tình cảm với ba chồng tôi rồi. Tránh làm sao được chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nói dì Vũ ở cạnh ba chồng tôi mấy chục năm mà không có tình cảm gì thì mới kỳ lạ đó. Nhưng mà dì Vũ hình như không muốn chấp nhận sự thật này thì phải.
Nói chuyện với dì Vũ được một lát nữa tôi cũng đi lên phòng, thông tin vụ di chúc làm cho tôi hơi hoang mang ngờ nghệch một chút. Má chồng tôi mà biết chắc bà ta chơi ngải quật hết cả nhà này luôn quá. Bà ta tranh đấu đến thân tàn ma dại cũng vì tài sản của Đặng gia, bây giờ ba chồng tôi không nói không rằng chia cho Phong hơn 60%, tôi thầm nghĩ nghiêm túc nếu má chồng tôi mà nghe được tin này chắc bà ta hộc máu tươi tại chỗ luôn chứ không đùa. Nhưng mà nếu đúng ra thì chia như vậy là hợp lý quá rồi, của cố chủ nên hoàn về cố chủ.
Phong đi một lát thì về, lúc anh về tôi thấy anh thở dài lắc đầu:
- Thu Cúc không gặp anh, chú Thọ làm vườn nói cô ấy không muốn gặp.
Tôi ngạc nhiên:
- Không gặp, sao lại như vậy?
Phong cau mày:
- Anh không biết nữa, Thu Cúc chắc có chuyện gì không dám nói rồi. Lúc xe anh vừa tới anh nhìn vào trong thấy cô ấy đang quét rác, sau khi anh đi một vòng cúng tạ tổ tiên ông bà ra thì không thấy cô ấy đâu nữa. Đi tìm một hồi cũng không gặp, chú Thọ nói cô ấy không muốn gặp anh, kêu hoài không ra.
Tôi cảm thấy có chút quái lạ, tại sao Thu Cúc lại đưa bông tai cho tôi mà đưa xong rồi khi thấy Phong đến lại trốn? Chẳng lẽ cô ấy đang sợ cái gì hay sao?
Tôi trầm ngâm:
- Em thiệt không hiểu rõ Thu Cúc luôn hay là để em đi đến đó một chuyến, biết đâu cô ấy sẽ ra gặp em.
Phong lắc đầu:
- Không cần đâu, nếu cô ấy muốn nói thì nhất định cô ấy sẽ nói. Còn đã không muốn nói thì có gượng ép chỉ thêm căng thẳng mà thôi. Với lại chuyện này cũng không vội đâu.
Tôi nghe theo Phong nên cũng không đến gặp Thu Cúc làm gì, chỉ có điều tôi cảm thấy Thu Cúc lạ lắm. Tôi không nghiêng về phía Thu Cúc bị ai uy hiếp vì hình như bản thân Út Nhàn cũng không hề biết chuyện cái bông tai kia, tôi thấy cô ấy sống vẫn ung dung nhàn hạ lắm nên chắc chắn là Út Nhàn không phải là người bịt miệng Thu Cúc. Còn nguyên nhân Thu Cúc sợ không dám gặp Phong chắc là do cô ấy ngại với Phong hoặc cô ấy không muốn liên lụy dính líu đến.
Kết quả đến chiều điện thoại Phong có số lạ nhắn tin đến, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ "Bông tai của Mợ Nhàn, Mợ ấy chôn xuống đất tôi thấy được nên lấy. Thu Cúc".
Phong nhận được tin nhắn liền đưa tôi coi, coi xong nụ cười trên môi tôi lại rộng thêm một chút nữa. Út Nhàn.... quả là con cáo già đội lốt thỏ ngây thơ. Đến người cũng dám gi.ết thì thiệt sự đủ ác tâm rồi.
......
Sáng ngày hôm sau trong bữa cơm đầy đủ người trong nhà, Phong từ trên lầu xách xuống cái lồng chuột đặt giữa bàn. Trong cái lồng con chuột đực chạy tới chạy lui còn con chuột cái đang có bầu thì nằm im thin thít, nó không ch.ết nhưng không nhúc nhích động đậy được. Thấy Phong tự dưng xách cái lồng chuột xuống, ai nấy đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ba chồng tôi thấy vậy mới lên tiếng:
- Cái gì vậy Phong?
Phong cười cười, anh đứng yên một chỗ nhàn nhạt nói:
- Chắc mọi người cũng biết đây là cặp chuột bạch phải không? Mọi người nhìn chút xíu đi, con chuột cái đang có bầu xụi lơ rồi, chỉ có con chuột đực là mạnh cùi cụi thôi. Nguyên do mà con cái bị vậy là do ăn cơm nhà mình mỗi ngày đó mọi người.
Tôi quan sát một vòng trên bàn ăn, thấy ai nấy đều ngạc nhiên không hiểu Phong đang nói cái gì chỉ có chị Thắm với Út Nhàn là mặt mày chuyển xanh. Nhưng mà Út Nhàn vẫn giữ được bình tĩnh chỉ có chị Thắm là đứng dậy, tay chị cầm tô canh đã gần hết, chắc chị ta định đi châm canh rồi chuồn đây mà.
Thấy vậy tôi mới thều Phong, Phong liền lấy tay ngăn chị Thắm lại, anh cười nhạt:
- Ấy chị Thắm không cần chị đi đâu, chị ngồi nghe tôi nói cái này.
Tay chị Thắm run run, chị nói nhỏ:
- Hết canh rồi để chị....chị xuống châm thêm cho ba...
Ba chồng tôi làm như cũng hiểu được gì đó, ông mới lên tiếng:
- Con ngồi xuống nghe thằng Phong nói đi Thắm, ba không ăn nữa không cần lấy đâu.
Chị Thắm hết cách bèn gật đầu ngồi xuống, tôi nhìn ra được chị đang sợ hãi lắm. Thấy thì thấy đáng thương nhưng chị làm sai chị phải nhận không thể vì vài cái đáng thương mà tha cho chị được nữa.
Anh Ba Thành bây giờ mới lên tiếng:
- Phong, 2 con chuột là sao em nói đi.
Phong cười từ tốn:
- Hai con chuột này là do ăn cơm có chứa độc tố, còn là loại độc gì thì em nghĩ anh nên hỏi chị Thắm sẽ rõ hơn.
Anh Ba Thành cau mày, anh quay sang chị Thắm đang ngồi bên cạnh, quát lớn:
- Thắm, em nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, em lại bày cái trò gì nữa vậy hả?
Chị Thắm nghe anh Ba Thành quát lớn, chị giật mình lấp ba lấp bấp:
- Em...em...đâu biết....
Tôi cười nhếch môi, thay chị Thắm trả lời:
- Sao chị không biết được hả chị Thắm, thuốc là do chính tay chị bỏ vào hủ bột nêm mà chị không biết thì ai biết?
Chị Thắm bị bắt khớp, chị run run cãi lại:
- Huyền.... chị biết em không...không thích chị nhưng... em...đừng vu oan...cho chị....
Tôi nói thẳng:
- Ai rảnh vu oan cho chị, chị không làm thì tôi vu oan kiểu gì. Chị còn nhớ không ngày chị xuất viện về chính tôi xuống thăm chị, tôi biết đứa con của chị vì đâu mà ch.ết. Tôi dặn dò chị chớ đi sai đường, chớ nghe lời tiểu nhân. Nhưng mà có lẽ chị quen làm ác rồi nên coi lời nói của tôi như gió thoảng mây bay để rồi tôi lại bắt được quả tang chị cho thuốc bậy bạ vào hạt nêm. May cho tôi là có chị Lan đề phòng nên mẹ con tôi mới tai qua nạn khỏi. Chị Thắm... tôi từng giúp chị vì sao hết lần này đến lần khác chị lại hãm hại tôi, vì sao hả chị?
Chị Thắm mặt mày chuyển thành xanh, chị im lặng một hồi lát sau vẫn cố chống chế.
- Cô nói chuyện không bằng không chứng ai mà tin cô?
Tôi bật cười vì giận:
- Được rồi chị cần nhân chứng vật chứng chứ gì, tôi phơi bày ra cho vừa lòng chị?
Nói rồi tôi nhìn Phong, Phong hiểu ý liền kêu một tiếng, chị Lan cầm dưới bếp ra một hủ hạt nêm vơi đi một nửa, chị Lan lịch sự gật đầu sau đó dõng dạc nói:
- Dạ thưa ông bà, thưa Cậu Mợ, hơn một tuần trước tôi ban đêm dạy đi tè thì thấy Mợ Ba đây đang lén lút cho cái gì đó vào mấy hủ hạt nêm. Tôi thấy lạ nên núp coi thử, lát sau Mợ Ba đi rồi tôi mới len lén lại coi thì tá hỏa khi thấy hủ hạt nêm A đầy lên thêm một chút. Tôi ngửi ngửi thấy mùi kì kì nên mới chạy lên nói với Cậu Tư. Cậu Tư mới biểu tôi cứ xài hủ hạt nêm đó nêm đồ riêng cho Mợ Tư để Cậu bưng lên lầu cho Mợ, còn đồ ăn ở nhà đừng có nêm cái hủ đó. Đó ông bà, toàn bộ sự việc là vậy.
Phong cũng tiếp lời:
- Chị biết dùng kế thì tôi cũng biết tương kế tựu kế với chị. Chị nhìn đi, con chuột cái sắp ch.ết rồi, nó vật vờ là do ăn đồ ăn nêm từ hủ hạt nêm kia. Chị ác vừa thôi chị Thắm, chị muốn hại hết con cháu họ Đặng này chị mới vừa lòng hay sao?
"Bốp", tiếng tát giòn giã vang lên, là anh Ba Thành...chính tay anh ấy tát chị Thắm.
- Cô nói đi, cô còn khốn nạn đến mức nào nữa?
Chị Thắm bị đánh đến sưng má nhưng tôi thấy chị không khóc lóc gì, trái lại mặt chị còn thanh thản nhẹ nhàng hơn khi nãy nhiều lắm. Chị cười nhạt:
- Khốn nạn hả? Anh tự hỏi đi ai mới là người khốn nạn? Nó gi.ết con tôi thì tôi gi.ết con nó là huề mà.
Mẹ nó, đã nói vậy mà con đàn bà này vẫn còn ngu muội.
Tôi đứng bật dậy, tay ôm bụng bầu, miệng quát lớn:
- Tôi gi.ết con chị, tôi chưa hề có ý định đụng vào chị một phút một giây nào? Trong lòng chị tự rõ con chị vì sao mà ch.ết nhưng chị vẫn cố chấp lắm chị Thắm. Chị hại tôi thì để làm gì, để thế mạng thay cho Út Nhàn à?
Ba chồng tôi nghe nhắc đến Út Nhàn, ông rối một mảng liền bực dọc hét lên:
- Út Nhàn....chuyện này liên quan gì đến Út Nhàn?
Tôi không chờ cho Út Nhàn lên tiếng liền nói trước:
- Cái bầu của Út Nhàn là do chị Thắm bỏ xạ hương vào sữa tắm hại cho Út Nhàn hư thai. Còn cái bầu của chị Thắm là do chính tay Út Nhàn cho cỏ thơm thu hút mèo vào nước xả quần áo riêng của chị Thắm thưa ba. Nước xả có chứa chất thu hút đám mèo nên hôm đó chị Thắm mới bị mèo nhảy lên người trượt chân mà té.
Út Nhàn rưng rưng nước mắt, cô ấy chối cãi:
- Chị Tư chị nói xạo, em làm gì biết hại ai? Chị không ưa em vì em lấy anh Đạt thì chị nói chứ chị hại em vậy làm gì?
Mẹ kiếp đúng là ranh ma, bẻ sang chuyện khác hay lắm.
Tôi nhìn Út Nhàn, thấy cô ta vẫn ngoan cố lắm, tôi mới nói:
- À ra là tôi vu khống cho cô hả? Bé Li lên Mợ biểu đi con.
Bé Li nghe tôi gọi, con bé hớt hải chạy lên:
- Dạ Mợ sai con?
Tôi nhìn bé Li, hỏi:
- Hôm bữa con thấy cái gì con nói đi.
Bé Li gật đầu, con nhỏ kể đầu đuôi đâu đấy rõ ràng. Nghe xong đừng nói là ai mà ngay cả Út Nhàn cũng sững sờ. Chắc cô ấy không nghĩ được việc cô ấy làm lại bị bé Li phát hiện nên mới ung dung tự đắc đến như vậy.
Út Nhàn nghe xong vẫn cãi cùn, mặt cô ấy hoa lê đái vũ khóc lóc:
- Cái chuyện vậy mà... chị... chị cũng dựng ra được... có lời nói của bé Li không thì ai mà tin. Chị Thắm ác không nói đi sao tự dưng chị cũng đổ sang em vậy. Em thương chị không hết mà chị Tư....
Đạt nghe Út Nhàn khóc kể, cậu ấy gương mặt không vui nhưng vẫn có ý luyến tiếc:
- Út Nhàn, cô làm ác thì cô nhận đi, cô hại Huyền bao nhiêu lần rồi.... tự cô biết rõ. Cái cỏ thơm kia...tôi từng thấy trong túi của cô...khi đó cô nói mua về làm túi thơm, cô còn nhớ không? Với lại cô biết gì chưa, công an tìm được bông tai của cô ở gần nhà hoang rồi. Cô...nên đi đầu thú đi.
Út Nhàn nghe Đạt nói mà cô ấy cả kinh, đây là lần đầu tiên tôi thấy Út Nhàn thất thố sợ hãi đến như vậy. Cô ấy chộp lấy tay của Đạt, khóc ròng:
- Anh nói sao, anh nói công an gì... công an tìm được cái gì... anh nói đi...anh nói em nghe đi.
Tôi cứ nghĩ Út Nhàn sẽ ngoan cố đến cuối cùng nhưng ai ngờ khi nhắc đến bông tai kia cô ấy lại sợ đến mức tự khai như vậy.... hóa ra Út Nhàn cũng biết sợ... cô ấy cũng biết sợ công an...
Ba chồng tôi mặt nặng mày nhẹ, ông đập bàn cái bốp, ông quát to:
- Rốt cuộc là cái giống gì, tụi bây nói cái gì từ nãy đến giờ nói tao nghe coi.
Phong nghe ba chồng tôi quát, anh thở dài ngao ngán nói rõ tường tận:
- Ba...như Huyền đã nói cái bầu của chị Thắm vừa sảy là do Út Nhàn hại, còn bầu của Út Nhàn lúc trước là do chính tay chị Thắm bỏ thuốc gây sảy thai, tất cả chỉ vì không cho cháu đích tôn nhà này ra đời... Còn về Út Nhàn, chính cô ta kêu thầy bà dởm vào nhà đánh Huyền khiến cô ấy chút nữa là sảy thai, còn vụ giàn dựng cho gây hiểu lầm của Đạt và Huyền cũng do chính Út Nhàn làm ra. Cô ấy cao tay vừa ăn cướp vừa la làng, sai khiến Thu Cúc đổ hết tội lên đầu chị Thắm. Đáng sợ nhất là Út Nhàn còn ra tay gi.ết ch.ết bà thầy bùa kia, bên phía công an điều tra vừa tìm thấy bông tai của Út Nhàn rớt trong bụi cỏ.
Út Nhàn nghe đến đây vội ngồi sụp xuống, mà chị Thắm nghe từ đầu đến cuối liền như rõ tường tận. Tôi thấy chị ta nhào đến chỗ Út Nhàn, tát liên tiếp tới tấp vào mặt Út Nhàn. Vừa tát chị ta vừa rầm rú:
- Khốn nạn.... mày hại con tao...tại sao mày lại hại con tao....khốn nạn... khốn nạn...
Tiếng "bốp bốp" vang lên liên tục, chị Thắm đánh Út Nhàn, Út Nhàn cũng vả chan chát lại chị Thắm. Tình cảnh hổn loạn, Phong liền kéo tay tôi đứng dậy nhưng khi hai người đàn bà kia đánh nhau làm cái bàn ăn bị xê dịch, xui xẻo sao tôi vừa khớp đứng dậy nên là bị cái bàn trúng vào bụng. Dưới bụng truyền đến trận đau âm ỉ không mạnh không nhẹ nhưng khiến người tôi mất sức gần như đứng dậy không nổi. Phong thấy vậy liền đỡ tôi lên, anh gấp gáp hỏi:
- Huyền.... em có sao không...có đau không anh đưa em đi bệnh viện?
Tôi lắc lắc đầu nương theo tay anh mà đứng dậy, mặc dù đau nhưng không quá đau đớn, đau đó rồi thôi, bản thân tôi cơ bản vẫn chịu được. Thấy Phong lo lắng tôi vội nói:
- Không sao, không đau nhiều đâu anh.
Mà thiệt là trúng cái thì đau nhưng khi đứng lên lại không thấy đau nữa. Thấy tôi bình thường trở lại Phong mới yên tâm, mà phía bên kia hai người đàn bà đánh nhau chảy máu đầu chảy máu mặt, may là có Đạt với anh Ba can ra.
Út Nhàn như nổi điên lên, cô ấy hét:
- Mày là con tiện tỳ, chính mày hại con tao...một mạng đổi một mạng... mày lấy quyền gì đánh tao? Là do mày ngu, ai biểu mày tin tao...haha...
Chị Thắm được anh Ba ôm lấy, chị như muốn vùng lên chạy đến chỗ Út Nhàn mà cào cấu:
- Con chó cái, mày mừng vội rồi... mày coi lại trong sữa mày uống đi...haha....tao biết là do mày hại nhưng tao vẫn nghe lời mày....nhưng mà mày sai rồi con ơi... cả đời mày đừng mong có con nữa... là cả đời này...
Út Nhàn giận dữ gào thét:
- Mày nói cái gì, mày bỏ cái gì vào sữa của tao... mày nói cái gì?
Chị Thắm phun một bãi nước bọt, nhếch môi chị cười ha hả:
- Haha...tao cho thuốc vô sinh...cả đời này mày đừng hòng có được đứa con nào nữa. Tao thù mày suốt cuộc đời này... tao thù mày....
Nếu như không có Đạt ôm lại chắc Út Nhàn đã phi tới xé x.ác chị Thắm ra rồi. Tôi thiệt không ngờ người cao tay cuối cùng lại là chị Thắm. Hai con người này là oán báo oán... không trách ai mà cũng không xót cho ai được.
Bụng tự dưng lại đau nhoi nhói, phía bên kia chị Thắm lại nhìn về phía tôi chị cười thê lương:
- Huyền... tôi không hại cô...thứ tôi cho vào bột nêm chỉ là thuốc giảm sức lực cho thai phụ mà thôi..tôi không ưa cô nhưng cô vô tội...tôi...xin lỗi cô....Mặc dù Út Nhàn đưa tôi thuốc phá thai loại mạnh nhưng tôi không dùng cho cô...con của cô là vô tội...
Ơ hóa ra chị Thắm không hề hại tôi sao...phải rồi hèn gì con chuột cái kia không ch.ết...nó bị đừ chứ không hề ch.ết...
Tôi nhìn về phía chị Thắm, thiệt sự tôi không biết phải nói cái gì bây giờ nữa. Cứu tôi một lần nhưng trong cứu cũng có hại.... chị Thắm có bao giờ lương thiện với tôi đâu?
Thấy tôi không nói gì chị Thắm cũng im lặng, kết cục của chị rõ ràng rồi. Đời này chắc chị Thắm cũng không bao giờ có cơ hội lần thứ hai bước vào cửa nhà họ Đặng này nửa bước nữa.
Dưới bụng lại truyền đến trận đâu âm ỉ, lần này đau nhiều hơn lần trước một khúc. Tôi vịn tay Phong, khó khăn nói:
- Phong...đau...bụng em đau...
Đau...đau quá... sao tự dưng lại đau dữ vậy nè. Tôi ôm lấy tay Phong, cắn chặt môi, tôi khóc:
- Con...em sắp sinh rồi... sắp sinh rồi...
Phong nghe tôi nói, anh khẩn trương luống cuống ôm lấy tôi.
- Sinh...đi...đi...anh đưa em đi bệnh viện...nhanh...
Nghe thấy tôi sắp sinh, dì Vũ liền nhào đến, dì hét lớn:
- Lẹ lên cái thằng ngu này... đưa vợ đi đẻ... nhanh lên...
Tôi đau quá rồi, một tay vịn vào Phong, một tay vịn vào dì Vũ. Tôi mếu máo:
- Dì ơi... đau quá dì ơi...
Phía bên kia Đạt cũng buông Út Nhàn ra mà đỡ lấy tôi, trong lúc lơ đãng nhìn về phía kia tôi thấy Út Nhàn chộp vội con dao gọt trái cây trên bàn, gương mặt cô ấy gian ác cười ghê rợn nhìn về phía Phong. Phút chốc tôi thấy cô ấy lao về phía này.....tôi thấy... tôi thấy hết nhưng miệng tôi lại không hét lên được... Ngay lúc mũi dao như cắm phặp vào lưng Phong thì "uỳnh" anh Ba đã nhanh tay giựt phắt con dao lại. Út Nhàn theo đà bị xô ngã liền té nhào lên người dì Vũ, lực té quá mạnh nên dì Vũ cũng luống cuống trẹo chân té theo. Tôi...cứ như thế bị đè bởi dì Vũ....
Đau...đau quá rồi... đau quá rồi.... dưới thân tôi hình như có gì đó đang chảy ra thì phải... tôi sợ lắm... bàn tay vô thức đặt lên bụng.... môi tôi mấp máy:
- Con....con ơi....
Đau quá... đau đến mức tôi không còn sức mở mắt được nữa... cơn buồn ngủ ập đến....tôi nhắm mắt chào thua...
Bên tai vẫn nghe văng vẳng tiếng Phong gọi:
- Vợ ơiiiii.