Chương : 14
“Được rồi.” Cung Như Tuyết đành phải đáp ứng, bất quá cảm xúc trên mặt ở lúc anh không chú ý thì lạnh lùng đi một chút. Đi khách sạn, cô vẫn là bồ nhí, nhưng nếu ở nhà anh, cô sẽ càng gần mục tiêu của mình. Nhưng là, bây giờ vẫn chưa đến lúc, cô còn cần thời gian, hiện tại không có người kia chen giữa bọn họ, mối quan hệ này đã có thể công khai đi? Bồ nhí, cô làm đã quá lâu rồi.
Mà cô làm sao có thể thỏa mãn chỉ là bồ nhí của anh được.
Hai người xoay người đi vào một khách sạn năm sao ngay gần đó, chẳng hề phát hiện ra có một người vẫn dõi theo bóng dáng của bọn họ, đến tận lúc không thể nhìn thấy nữa, mới thu hồi lại ánh mắt đau khổ của mình.
Thì ra, đây là sự khác nhau giữa yêu và không thương. Khóe môi Hướng Thanh Lam chậm rãi cong lên, có lẽ đang cười nhạo chính mình, cười nhạo chính mình luôn tự cho là đúng. Cô đã luôn nghĩ rằng anh vẫn có chút cảm tình với cô, bất kể là trước kia hay là hiện tại.
Ngày ấy có lẽ anh là thật sự thích cô, cho nên mới lấy cô. Cứ nghĩ rằng cuộc sống hai năm đồng giường cộng chẩm, cô đã là một phần trong cuộc sống của anh, cũng như anh là một phần của cô vậy, không, với cô, anh còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Nhưng hiện tại cô mới biết được, thì ra là không phải, anh đã quên anh từng thích cô, anh cần một người vợ, cho nên cô ở lại, giờ đây anh tìm thấy người anh yêu, cô phải rời đi.
Cho tới bây giờ anh đều chưa từng cười ôn nhu với cô như vậy, trước kia anh rất thương cô, cũng rất chiều cô, chiều như chiều một đứa nhỏ. Nhưng anh làm vậy vì cô là vợ anh, không phải vì anh yêu cô.
Khi hôn nhân mất đi, tình yêu đã không còn, như vậy giữa hai người bọn họ đã không còn ràng buộc gì nữa.
Đặt tay lên ngực, nơi đó đang truyền đến rõ ràng đau đớn, rất đau, lại chỉ có mình cô chịu đựng.
Bọn họ vẫn đang hô hấp trong cùng một bầu không khí, nhưng lại đã thuộc về hai thế giới khác hẳn nhau. Anh cho tới bây giờ đều chưa từng tiến vào thế giới của cô, có lẽ anh không muốn, có lẽ là coi thường, mà thế giới của anh cũng không có vị trí của cô.
Hướng Thanh Lam xoay người, ôm tư liệu rời đi. Vẫn là đám người náo nhiệt không ngừng đi qua nhau, liệu đây có được coi là một lần thoáng gặp?
Cuộc sống của cô rất đơn giản, mỗi ngày cô đều nhận rất nhiều tài liệu để phiên dịch, nhiều đến mức đôi khi còn không có thời gian ăn cơm, cả ngày chỉ ăn một bát mỳ.
Sự bận rộn ấy sẽ làm cô quên được rất nhiều chuyện, có một số việc cô không dám nghĩ đến, bởi vì, sẽ đau triệt nội tâm
Không có khả năng khôi phục. Loại này đau đớn, thật là không thể chịu đựng được.
Cho nên, chỉ có thể quên đi.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất cho cuộc hôn nhân thất bại này, nhưng là, cô đã mất đi tất cả. Giờ đây cô là một người câm, một người không thể nói chuyện được nữa.
Cô biết nói, nhưng lại không thể nói.
Bên ngoài mưa rất lớn, không ngừng đánh vào ô của cô, có khi giọt mưa còn theo gió tạt vào trên mặt, lạnh buốt. Trên đường gần như không còn một bóng người, một chiếc xe chạy qua rất nhanh, ánh đèn xuyên thấu qua màn mưa, bánh xe làm bắn tung tóe nước mưa sang bên cạnh.
Hướng Thanh Lam híp hai mắt, bước đi khó khăn, thỉnh thoảng mưa rơi xuống trên mặt cô có chút đau, nhưng cô vẫn cẩn thận che chở tập tài liệu ở trong lòng, chỉ lấy tay lau đi một chút rồi lại cố gắng bước tiếp.
Lại là một chiếc xe nữa đi qua, ánh đèn nhoáng lên một cái, cô nhìn thấy phía trước có một bóng người ngã trên mặt đất đang cố ôm chặt chính mình.
Cô đứng tại chỗ, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng mơ hồ, dường như, đó là một người.
Chạy nhanh đi qua, nước mưa rất nhanh làm ướt đẫm đôi giày của cô, mà phải tới rất gần thì cô mới phát hiện, quả thật ở đây có một người, là một người nam nhân. Anh ôm chặt chính mình, mưa to đã làm ướt đẫm quần áo anh. Trên người anh chỉ có một bộ quần áo nhìn không rõ màu sắc, những ngón tay gầy guộc càng bị nổi bật bởi màu da trắng nhợt.
Từng giọt nước mưa thật lớn đánh vào trên người anh, cô nhìn thấy anh đang run rẩy.
Mà cô làm sao có thể thỏa mãn chỉ là bồ nhí của anh được.
Hai người xoay người đi vào một khách sạn năm sao ngay gần đó, chẳng hề phát hiện ra có một người vẫn dõi theo bóng dáng của bọn họ, đến tận lúc không thể nhìn thấy nữa, mới thu hồi lại ánh mắt đau khổ của mình.
Thì ra, đây là sự khác nhau giữa yêu và không thương. Khóe môi Hướng Thanh Lam chậm rãi cong lên, có lẽ đang cười nhạo chính mình, cười nhạo chính mình luôn tự cho là đúng. Cô đã luôn nghĩ rằng anh vẫn có chút cảm tình với cô, bất kể là trước kia hay là hiện tại.
Ngày ấy có lẽ anh là thật sự thích cô, cho nên mới lấy cô. Cứ nghĩ rằng cuộc sống hai năm đồng giường cộng chẩm, cô đã là một phần trong cuộc sống của anh, cũng như anh là một phần của cô vậy, không, với cô, anh còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Nhưng hiện tại cô mới biết được, thì ra là không phải, anh đã quên anh từng thích cô, anh cần một người vợ, cho nên cô ở lại, giờ đây anh tìm thấy người anh yêu, cô phải rời đi.
Cho tới bây giờ anh đều chưa từng cười ôn nhu với cô như vậy, trước kia anh rất thương cô, cũng rất chiều cô, chiều như chiều một đứa nhỏ. Nhưng anh làm vậy vì cô là vợ anh, không phải vì anh yêu cô.
Khi hôn nhân mất đi, tình yêu đã không còn, như vậy giữa hai người bọn họ đã không còn ràng buộc gì nữa.
Đặt tay lên ngực, nơi đó đang truyền đến rõ ràng đau đớn, rất đau, lại chỉ có mình cô chịu đựng.
Bọn họ vẫn đang hô hấp trong cùng một bầu không khí, nhưng lại đã thuộc về hai thế giới khác hẳn nhau. Anh cho tới bây giờ đều chưa từng tiến vào thế giới của cô, có lẽ anh không muốn, có lẽ là coi thường, mà thế giới của anh cũng không có vị trí của cô.
Hướng Thanh Lam xoay người, ôm tư liệu rời đi. Vẫn là đám người náo nhiệt không ngừng đi qua nhau, liệu đây có được coi là một lần thoáng gặp?
Cuộc sống của cô rất đơn giản, mỗi ngày cô đều nhận rất nhiều tài liệu để phiên dịch, nhiều đến mức đôi khi còn không có thời gian ăn cơm, cả ngày chỉ ăn một bát mỳ.
Sự bận rộn ấy sẽ làm cô quên được rất nhiều chuyện, có một số việc cô không dám nghĩ đến, bởi vì, sẽ đau triệt nội tâm
Không có khả năng khôi phục. Loại này đau đớn, thật là không thể chịu đựng được.
Cho nên, chỉ có thể quên đi.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất cho cuộc hôn nhân thất bại này, nhưng là, cô đã mất đi tất cả. Giờ đây cô là một người câm, một người không thể nói chuyện được nữa.
Cô biết nói, nhưng lại không thể nói.
Bên ngoài mưa rất lớn, không ngừng đánh vào ô của cô, có khi giọt mưa còn theo gió tạt vào trên mặt, lạnh buốt. Trên đường gần như không còn một bóng người, một chiếc xe chạy qua rất nhanh, ánh đèn xuyên thấu qua màn mưa, bánh xe làm bắn tung tóe nước mưa sang bên cạnh.
Hướng Thanh Lam híp hai mắt, bước đi khó khăn, thỉnh thoảng mưa rơi xuống trên mặt cô có chút đau, nhưng cô vẫn cẩn thận che chở tập tài liệu ở trong lòng, chỉ lấy tay lau đi một chút rồi lại cố gắng bước tiếp.
Lại là một chiếc xe nữa đi qua, ánh đèn nhoáng lên một cái, cô nhìn thấy phía trước có một bóng người ngã trên mặt đất đang cố ôm chặt chính mình.
Cô đứng tại chỗ, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng mơ hồ, dường như, đó là một người.
Chạy nhanh đi qua, nước mưa rất nhanh làm ướt đẫm đôi giày của cô, mà phải tới rất gần thì cô mới phát hiện, quả thật ở đây có một người, là một người nam nhân. Anh ôm chặt chính mình, mưa to đã làm ướt đẫm quần áo anh. Trên người anh chỉ có một bộ quần áo nhìn không rõ màu sắc, những ngón tay gầy guộc càng bị nổi bật bởi màu da trắng nhợt.
Từng giọt nước mưa thật lớn đánh vào trên người anh, cô nhìn thấy anh đang run rẩy.