Chương : 33
Lúc Hướng Thanh Lam mang đồ ăn ra thì Thanh đã ngoan ngoãn ngồi ở ghế trên, gắt gao nhìn tay cô, nuốt một chút nước miếng. Rốt cục đã được ăn cơm, anh cũng sắp chết đói.
Hướng Thanh Lam nhìn Thanh thì không khỏi bật cười. Tính cách Thanh thực đơn giản, có lẽ là vì anh không có trí nhớ trước kia nên phá lệ đơn thuần, luôn dễ dàng làm cho người khác hiểu mình muốn gì. Nam nhân cô tiếp xúc thân thiết không nhiều, trừ Tô Triết Thác ra có lẽ cũng chỉ có Thanh.
Nhưng dường như hai người nam nhân này lại thuộc hai thái cực hoàn toàn trái ngược. Tô Triết Thác quá mức thâm trầm, hai năm hôn nhân cũng không giúp cô vào được lòng anh, không có được tình yêu của anh, cho nên mới xảy ra tất cả những sự tình sau này. Nhưng Thanh thì khác, đối mặt anh cô không cảm thấy nặng nề, không cần đi lo lắng, tuy anh thật sự phiền toái, nhưng lại là một phiền toái làm ấm áp lòng cô.
Cô đặt đồ ăn lên bàn, Thanh trông mong nhìn chiếc bát trước mặt, chờ được cô gật đầu mới bắt đầu ăn, tuy rất đói nhưng động tác lại không hề thô lỗ.
Dù chỉ có mấy thứ đồ ăn sáng đơn giản nhưng bọn họ đều ăn rất vui vẻ, trong căn phòng im lặng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của Thanh, còn Hướng Thanh Lam chỉ nhìn anh, thỉnh thoảng trên môi cong lên mấy ý cười nhẹ nhàng.
Ăn xong, Hướng Thanh Lam dọn bát vào phòng bếp, Thanh ngồi trên ghế xoa xoa bụng, thật là no. Anh thỏa mãn thở dài một tiếng, rất thích một ngày cứ qua đi như vậy, nhưng là đột nhiên, mắt anh hơi hơi trầm xuống. Hiện tại dường như Lam ngày càng bận rộn, mỗi sáng cô đều đi lấy rất nhiều tư liệu, sau đó sẽ ngồi gõ chữ cả một ngày. Có khi anh thức dậy vào đêm vẫn thấy cô đang làm việc.
Anh đến gần máy tính, nhìn mấy dòng chữ trên màn hình. Màu xanh đạm đạm từ máy tính dừng trên mặt anh, chiếu ra vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào màn hình máy tính, không biết vì sao những hình ảnh kỳ quái như vậy luôn hiện lên trong đầu anh. Anh trầm hạ hai mắt, không tự chủ được ngồi xuống, có lẽ anh có thể, anh thật sự có thể. Anh không muốn nhìn đến Lam vất vả như vậy, anh thấy rất khó chịu.
Tay anh lướt nhanh trên bàn phím, hai mắt thẳng tắp nhìn vào màn hình, tập tài liệu tiếng Anh nhanh chóng được chuyển thành tiếng Trung dưới tay anh.
Anh học động tác của Hướng Thanh Lam, nhưng dường như còn làm tốt hơn cô.
Nhăn hai hàng lông mày lại, sườn mặt của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Hướng Thanh Lam rửa bát xong cẩn thận đặt vào ngăn tủ, sau đó tựa lưng vào tường, nhắm hai mắt lại. Rất muốn nghỉ ngơi một lúc… Đêm qua hơn mười hai giờ cô mới đi ngủ, sáng nay lại phải dậy rất sớm nên cảm thấy mệt mỏi cực kì. Chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt cô đã
có chút tơ máu, hiển nhiên là do không được nghỉ ngơi tốt.
Vỗ vỗ mặt tự động viên tinh thần một chút rồi mới đi ra ngoài, cô tìm kiếm người nam nhân lẽ ra phải đang ngồi lười trên sô pha nhưng lại không thấy đâu, anh đi đâu sao? Xoay người, ngoài ý muốn cô thấy được Thanh đang ngồi trước máy tính.
Thanh làm gì ở đó? Hướng Thanh Lam đi qua đứng sau lưng anh, nhưng là, sắc mặt của cô thay đổi một chút, trong mắt cũng tràn ngập khó hiểu.
Hướng Thanh Lam nhìn Thanh thì không khỏi bật cười. Tính cách Thanh thực đơn giản, có lẽ là vì anh không có trí nhớ trước kia nên phá lệ đơn thuần, luôn dễ dàng làm cho người khác hiểu mình muốn gì. Nam nhân cô tiếp xúc thân thiết không nhiều, trừ Tô Triết Thác ra có lẽ cũng chỉ có Thanh.
Nhưng dường như hai người nam nhân này lại thuộc hai thái cực hoàn toàn trái ngược. Tô Triết Thác quá mức thâm trầm, hai năm hôn nhân cũng không giúp cô vào được lòng anh, không có được tình yêu của anh, cho nên mới xảy ra tất cả những sự tình sau này. Nhưng Thanh thì khác, đối mặt anh cô không cảm thấy nặng nề, không cần đi lo lắng, tuy anh thật sự phiền toái, nhưng lại là một phiền toái làm ấm áp lòng cô.
Cô đặt đồ ăn lên bàn, Thanh trông mong nhìn chiếc bát trước mặt, chờ được cô gật đầu mới bắt đầu ăn, tuy rất đói nhưng động tác lại không hề thô lỗ.
Dù chỉ có mấy thứ đồ ăn sáng đơn giản nhưng bọn họ đều ăn rất vui vẻ, trong căn phòng im lặng thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của Thanh, còn Hướng Thanh Lam chỉ nhìn anh, thỉnh thoảng trên môi cong lên mấy ý cười nhẹ nhàng.
Ăn xong, Hướng Thanh Lam dọn bát vào phòng bếp, Thanh ngồi trên ghế xoa xoa bụng, thật là no. Anh thỏa mãn thở dài một tiếng, rất thích một ngày cứ qua đi như vậy, nhưng là đột nhiên, mắt anh hơi hơi trầm xuống. Hiện tại dường như Lam ngày càng bận rộn, mỗi sáng cô đều đi lấy rất nhiều tư liệu, sau đó sẽ ngồi gõ chữ cả một ngày. Có khi anh thức dậy vào đêm vẫn thấy cô đang làm việc.
Anh đến gần máy tính, nhìn mấy dòng chữ trên màn hình. Màu xanh đạm đạm từ máy tính dừng trên mặt anh, chiếu ra vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào màn hình máy tính, không biết vì sao những hình ảnh kỳ quái như vậy luôn hiện lên trong đầu anh. Anh trầm hạ hai mắt, không tự chủ được ngồi xuống, có lẽ anh có thể, anh thật sự có thể. Anh không muốn nhìn đến Lam vất vả như vậy, anh thấy rất khó chịu.
Tay anh lướt nhanh trên bàn phím, hai mắt thẳng tắp nhìn vào màn hình, tập tài liệu tiếng Anh nhanh chóng được chuyển thành tiếng Trung dưới tay anh.
Anh học động tác của Hướng Thanh Lam, nhưng dường như còn làm tốt hơn cô.
Nhăn hai hàng lông mày lại, sườn mặt của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Hướng Thanh Lam rửa bát xong cẩn thận đặt vào ngăn tủ, sau đó tựa lưng vào tường, nhắm hai mắt lại. Rất muốn nghỉ ngơi một lúc… Đêm qua hơn mười hai giờ cô mới đi ngủ, sáng nay lại phải dậy rất sớm nên cảm thấy mệt mỏi cực kì. Chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt cô đã
có chút tơ máu, hiển nhiên là do không được nghỉ ngơi tốt.
Vỗ vỗ mặt tự động viên tinh thần một chút rồi mới đi ra ngoài, cô tìm kiếm người nam nhân lẽ ra phải đang ngồi lười trên sô pha nhưng lại không thấy đâu, anh đi đâu sao? Xoay người, ngoài ý muốn cô thấy được Thanh đang ngồi trước máy tính.
Thanh làm gì ở đó? Hướng Thanh Lam đi qua đứng sau lưng anh, nhưng là, sắc mặt của cô thay đổi một chút, trong mắt cũng tràn ngập khó hiểu.