Chương : 21
Lâm Tuyết Y nhìn hành lý của mình, sau khi kiểm tra lại không thấy thiếu thứ gì nữa, cô đóng vali lại. Suy nghĩ một chút rồi mang đơn ly hôn để vào thư phòng của Hoắc Tư Hào rồi kéo vali đi xuống lầu. Cô chuẩn bị rời đi nhưng cảnh tượng trước mắt làm cô ngây dại.
Mọi người làm trong nhà đều đứng trong sân nhìn cô, không ai nói lời nào, nhưng viền mắt lại hồng hồng. Cô rất xúc động, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Mọi người đều biết phu nhân đối với họ rất tốt, không hề phách lối. Bọn họ thấy thật tiếc thay cô, người tốt như vậy mà thiếu gia lại không biết quý trọng.
Lâm Tuyết Y dừng lại, cố tỏ ra vẻ thoải mái nói chuyện với mọi người: “Mọi người đang làm gì vậy? Như từ biệt lần cuối vậy, về sau còn có thể gặp lại nhau mà.”
“Phu nhân, cô thật sự phải rời đi sao? Chúng tôi rất luyến tiếc cô.” Bảo mẫu tiểu Diệp cố lấy dũng khí nói.
“Đây là sự thật không thể thay đổi được. Mọi người đều biết tình trạng hôn nhân của tôi với Hoắc….. thiếu gia.” Hoắc Tư Hào thường xuyên không về nhà còn đưa người phụ nữ khác về nhà, không cần nói thì người làm trong nhà cũng đều hiểu.
Từ hôm Hoắc Tư Hào nói ra chuyện ly hôn đến bây giờ mới chỉ có 3 ngày mà cô như đang sống trong địa ngục vậy, nhiều lần tan nát cõi lòng, cô không biết sao mình lại có thể chịu đựng được như vậy. Từ nay, cô sẽ không muốn để người đàn ông kia có thể làm tổn thương cô nữa.
“Nhưng chúng tôi thật sự không muốn cô rời đi.” Tiểu Diệp khóc nức nở.
“Tiểu Diệp, không sao. Chúng ta còn có thể gặp lại mà. Sau này tôi không ở đây mọi người chăm sóc thiếu gia nhé.” Mọi người cùng nhau gật đầu.
“Giờ tôi phải đi rồi, Hoắc gia nhờ mọi người trông nom.” Lâm Tuyết Y cảm thấy nếu còn đứng ở đây thì cô sẽ lại bị dao động mất.
Cô cúi đầu vội vàng chạy ra cửa, lại vô ý đụng trúng người đang đi vào.
Hoắc Tư Hào xanh mặt bước đến. Hắn đứng ở cửa đã được một lúc, nhìn một màn trong sân làm cho hắn có chút giật mình! Không nghĩ tới những người làm này và Lâm Tuyết Y lại có cảm tình tốt như vậy.
Về việc ly hôn cô vẫn không đồng ý, nhưng từ đêm qua thì ngôn hành ( lời nói + hành động) của cô lại bắt đầu thay đổi, thay đổi một cách hoàn toàn khác làm cho hắn không hiểu.
Kỳ thật đêm qua hắn cũng không nghĩ sẽ đưa Tần Ngữ Tâm lại đây nhưng khi hắn vô tình phát hiện cô cùng với người đàn ông khác đứng ở trước cửa nói cười nên hắn mới đột nhiên thay đổi chủ ý, giữ Tần Ngữ Tâm lại.
Hắn nghĩ cô nhất định sẽ làm ầm lên và không ký tên, cho nên mới ra thời hạn là 7 ngày phải chuyển ra ngoài.
Hôm nay, tưởng cô sẽ gọi điện hoặc đến công ty tìm hắn, nhưng nửa ngày đã trôi qua, Lâm Tuyết Y không hề để ý đến hắn. Hoắc Tư Hào lại nhớ tới hôm qua cô nói là hôm nay sẽ rời đi, vì thế sau khi ăn trưa xong tìm cớ rời khỏi chỗ Tần Ngữ Tâm để quay về nhà.
“Rất nghe lời nha. Tôi cho cô 7 ngày vậy mà chưa hết 7 ngày cô đã rời đi rồi.” Hoắc Tư Hào nhìn Lâm Tuyết Y sắc mặt tái nhợt, tay xách một cái vali nhỏ, đáy lòng tự dưng lại có chút đau đớn.
Lâm Tuyết Y không nói gì chỉ cúi đầu đứng đó. Cô biết chỉ cần mình mở miệng thì người đàn ông này sẽ nhân cơ hội đó mà thương tổn cô.
Hoắc Tư Hào thấy cô không nói lời nào, đột nhiên nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn hắn. Hắn nói: “Tôi còn chưa cho cô tiền mà cô đã rời đi, không thấy thiệt thòi sao?” Hắn đột nhiên lại hi vọng cô khóc lóc cầu xin hắn giữ mình lại, nhưng những điều đó hắn không hề nghe thấy.
“Tôi không cần tiền của anh.” Lâm Tuyết Y khó khăn lắm mới giãy ra được khỏi tay hắn, lui về một bên cúi đầu nói.
“Phải không? Năm đó cô dùng trăm phương nghìn kế để kết hôn với tôi không phải vì tiền sao? Giờ lại giả vờ thanh cao? Muốn sử dụng biện pháp lạt mềm buộc chặt với tôi à?” Hoắc Tư Hào lại tỏ ra tức giận với thái độ của cô.
“Anh không cần tự mình quay về, đơn ly hôn tôi đã ký và đặt trong thư phòng của anh.” Lâm Tuyết Y không trả lời câu hỏi của hắn mà nói sang chuyện khác.
“Tôi làm sao lại có thể không quay về được? Tôi còn muốn xem cô có lấy đồ gì của tôi không chứ.” Hoắc Tư Hào đột nhiên duỗi tay, lấy chiếc vali trên tay cô. Trong lòng hắn cảm thấy thật bức bối muốn dùng mọi biện pháp khiến người phụ nữ này lộ ra bộ mặt thật cãi nhau với hắn, vì vậy chỉ có thể dùng lời nói để thương tổn cô.
Mọi người làm trong nhà đều đứng trong sân nhìn cô, không ai nói lời nào, nhưng viền mắt lại hồng hồng. Cô rất xúc động, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
Mọi người đều biết phu nhân đối với họ rất tốt, không hề phách lối. Bọn họ thấy thật tiếc thay cô, người tốt như vậy mà thiếu gia lại không biết quý trọng.
Lâm Tuyết Y dừng lại, cố tỏ ra vẻ thoải mái nói chuyện với mọi người: “Mọi người đang làm gì vậy? Như từ biệt lần cuối vậy, về sau còn có thể gặp lại nhau mà.”
“Phu nhân, cô thật sự phải rời đi sao? Chúng tôi rất luyến tiếc cô.” Bảo mẫu tiểu Diệp cố lấy dũng khí nói.
“Đây là sự thật không thể thay đổi được. Mọi người đều biết tình trạng hôn nhân của tôi với Hoắc….. thiếu gia.” Hoắc Tư Hào thường xuyên không về nhà còn đưa người phụ nữ khác về nhà, không cần nói thì người làm trong nhà cũng đều hiểu.
Từ hôm Hoắc Tư Hào nói ra chuyện ly hôn đến bây giờ mới chỉ có 3 ngày mà cô như đang sống trong địa ngục vậy, nhiều lần tan nát cõi lòng, cô không biết sao mình lại có thể chịu đựng được như vậy. Từ nay, cô sẽ không muốn để người đàn ông kia có thể làm tổn thương cô nữa.
“Nhưng chúng tôi thật sự không muốn cô rời đi.” Tiểu Diệp khóc nức nở.
“Tiểu Diệp, không sao. Chúng ta còn có thể gặp lại mà. Sau này tôi không ở đây mọi người chăm sóc thiếu gia nhé.” Mọi người cùng nhau gật đầu.
“Giờ tôi phải đi rồi, Hoắc gia nhờ mọi người trông nom.” Lâm Tuyết Y cảm thấy nếu còn đứng ở đây thì cô sẽ lại bị dao động mất.
Cô cúi đầu vội vàng chạy ra cửa, lại vô ý đụng trúng người đang đi vào.
Hoắc Tư Hào xanh mặt bước đến. Hắn đứng ở cửa đã được một lúc, nhìn một màn trong sân làm cho hắn có chút giật mình! Không nghĩ tới những người làm này và Lâm Tuyết Y lại có cảm tình tốt như vậy.
Về việc ly hôn cô vẫn không đồng ý, nhưng từ đêm qua thì ngôn hành ( lời nói + hành động) của cô lại bắt đầu thay đổi, thay đổi một cách hoàn toàn khác làm cho hắn không hiểu.
Kỳ thật đêm qua hắn cũng không nghĩ sẽ đưa Tần Ngữ Tâm lại đây nhưng khi hắn vô tình phát hiện cô cùng với người đàn ông khác đứng ở trước cửa nói cười nên hắn mới đột nhiên thay đổi chủ ý, giữ Tần Ngữ Tâm lại.
Hắn nghĩ cô nhất định sẽ làm ầm lên và không ký tên, cho nên mới ra thời hạn là 7 ngày phải chuyển ra ngoài.
Hôm nay, tưởng cô sẽ gọi điện hoặc đến công ty tìm hắn, nhưng nửa ngày đã trôi qua, Lâm Tuyết Y không hề để ý đến hắn. Hoắc Tư Hào lại nhớ tới hôm qua cô nói là hôm nay sẽ rời đi, vì thế sau khi ăn trưa xong tìm cớ rời khỏi chỗ Tần Ngữ Tâm để quay về nhà.
“Rất nghe lời nha. Tôi cho cô 7 ngày vậy mà chưa hết 7 ngày cô đã rời đi rồi.” Hoắc Tư Hào nhìn Lâm Tuyết Y sắc mặt tái nhợt, tay xách một cái vali nhỏ, đáy lòng tự dưng lại có chút đau đớn.
Lâm Tuyết Y không nói gì chỉ cúi đầu đứng đó. Cô biết chỉ cần mình mở miệng thì người đàn ông này sẽ nhân cơ hội đó mà thương tổn cô.
Hoắc Tư Hào thấy cô không nói lời nào, đột nhiên nắm lấy cằm cô, bắt cô nhìn hắn. Hắn nói: “Tôi còn chưa cho cô tiền mà cô đã rời đi, không thấy thiệt thòi sao?” Hắn đột nhiên lại hi vọng cô khóc lóc cầu xin hắn giữ mình lại, nhưng những điều đó hắn không hề nghe thấy.
“Tôi không cần tiền của anh.” Lâm Tuyết Y khó khăn lắm mới giãy ra được khỏi tay hắn, lui về một bên cúi đầu nói.
“Phải không? Năm đó cô dùng trăm phương nghìn kế để kết hôn với tôi không phải vì tiền sao? Giờ lại giả vờ thanh cao? Muốn sử dụng biện pháp lạt mềm buộc chặt với tôi à?” Hoắc Tư Hào lại tỏ ra tức giận với thái độ của cô.
“Anh không cần tự mình quay về, đơn ly hôn tôi đã ký và đặt trong thư phòng của anh.” Lâm Tuyết Y không trả lời câu hỏi của hắn mà nói sang chuyện khác.
“Tôi làm sao lại có thể không quay về được? Tôi còn muốn xem cô có lấy đồ gì của tôi không chứ.” Hoắc Tư Hào đột nhiên duỗi tay, lấy chiếc vali trên tay cô. Trong lòng hắn cảm thấy thật bức bối muốn dùng mọi biện pháp khiến người phụ nữ này lộ ra bộ mặt thật cãi nhau với hắn, vì vậy chỉ có thể dùng lời nói để thương tổn cô.