Chương : 3
“Bà nội, cháu xin bà. Người cháu đã thuê đến thì bà cứ sử dụng đi. Đây là người thứ 8 rồi đó.” Hoắc Tư Hào kéo tay bà nội dở khóc dở cười khẩn cầu.
Không biết vì sao bà nội không thích hắn tuyển người giúp việc cho bà, bà nói những người đó làm việc không hợp tính.
“Lão phu nhân, tới giờ uống thuốc rồi.” Người giúp việc thứ 8 cẩn thận nói. Ai cũng biết bà rất khó hầu hạ nhưng được trả lương rất cao cho nên luôn có người đăng ký đến chăm sóc đặc biệt cho bà.
“Phụt! ” Bà Hoắc vừa uống một mụm lập tức phun ra, mặt mày đỏ bừng. Người
giúp việc nhất thời cũng không biết tại sao.
“Ngươi muốn làm ta chết bỏng sao?” Bà Hoắc vất vả lắm mới lấy lại thần sắc nhưng đầu lưỡi của bà đỏ ửng lên.
Bà với lấy cái chén hung hăng ném về phía tường khiến người giúp việc sợ tới mức không dám nói gì. Quả thực cô đi găng tay nên không biết là nước nóng.
“Tư Hào, cháu mà còn thuê những người như thế này bà sẽ quay về nhà, không nằm viện nữa.” Bà nội tưc giận nói hắn.
Mới ở phòng bệnh cao cấp được vài ngày, bà nói buồn, Hoắc Tư Hào bất đắc dĩ phải chuyển bà vào phòng bệnh bình thường. Lâm Tuyết Y vô tình ở chung phòng với bà.
Hộ lý thay hết người này đến người khác nhưng bà không ưng ai cả làm cho hắn vô cùng đau đầu.
Hắn đang cùng đường, LÂm Tuyết Y – người cùng phòng với bà cũng gần điều
trị xong có thể tự do đi lại thấy Bà Hoắc vì không được chăm sóc cẩn thận, luôn luôn tức giận nên đôi khi cũng giúp đỡ bà, còn thường xuyên nói chuyện phiếm với bà.
“Bà ơi, cháu dìu bà đi tản bộ.”
“Bà ơi, cháu mua bánh ngọt cho bà, bà ăn một chút nha.”
“Bà ơi, cháu chải đầu cho bà.”
…………………….
Lâm Tuyết Y dường như quên mình cũng là bệnh nhân, cô cẩn thận chăm sóc Bà Hoắc. Mà bà Hoắc cũng thích cô gái tâm tình thiện lương này.
“Bà ơi, cháu là cô nhi, cháu coi bà như bà nội cháu vậy.” Tuyết Y chân thành nói.
“Tốt, tốt. Cháu ngoan, bà chính là bà nội cháu. Sau này ai dám khi dễ cháu thì cháu cứ nói với bà nội.” Bà Hoắc rất vui vẻ.
Từ khi biết cô là cô nhi, trong long bà cũng có chút đau lòng cô.
Bà phát hiện Tuyết Y khác hẳn cô gái mà cháu trai bà thường đưa đến. Thiện lương, chịu khó, hơn nữa còn thật lòng chiếu cố người khác. Nếu cô mà chịu ở bên cạnh Tư Hào, nhất định sẽ lo chu toàn việc trong nhà. Cháu trai bà cần tìm một người vợ như vậy.
“Tuyết Y, bà nội giới thiệu cháu trai của bà cho cháu được không?” Bà nội đã quyết định cô là vợ của Tư Hào.
“Tư Hào à cháu không cần tìm những phụ nữ chỉ ham hư vinh, muốn tìm
thì tìm người như Tuyết Y đó.” Bà nội khuyên hắn.
“Bà nội, không phải cô gái nào cũng ham hư vịnh. Ngữ Tâm rất với cháu. Chúngcháu yêu nhau thật lòng.” Hoắc Tư Hào rất nghe lời bà, nhưng vấn đề về hôn nhân hắn có suy nghĩ riêng của mình. Ngữ Tâm yêu hắn như vậy, hắn không thể phụ cô ấy. Hắn muốn thuyết phục bà nội chấp nhận Ngữ Tâm.
“Yêu mới chả không yêu cái gì chứ. Tình cảm có thể vun đắp dần dần.” Bà nội khinh thường, không khách khí phản bác lại lời hắn. Người bà chọn đương nhiên phải là người sau này có thể chăm sóc tốt cho cháu trai của bà. Điều đó mới là quan trọng. Bà cũng không phải chưa gặp. Tần Ngữ Tâm. Ăn miếng thịt bò cũng phải để Tư Hào cắt cho, biến cháu bà thành người hầu như vậy, bà có thể yên tâm được sao?
“Tư Hào, bà nội sẽ không hại cháu, cháu cưới Tuyết Y thì cơ nghiệp Hoắc gia bà mới yên tâm giao cho cháu. Nếu cháu cưới người khác, bà nội chết cũng không nhắm mắt. Sau này cháu sẽ biết.”
Bà luôn yêu thương đứa cháu trai này nhưng lúc này bà không nhân nhượng, bắt hắn nhất định phải cưới Lâm Tuyết Y. Mà trong khi đó Lâm Tuyết Y lại không hề hay biết.
Không biết vì sao bà nội không thích hắn tuyển người giúp việc cho bà, bà nói những người đó làm việc không hợp tính.
“Lão phu nhân, tới giờ uống thuốc rồi.” Người giúp việc thứ 8 cẩn thận nói. Ai cũng biết bà rất khó hầu hạ nhưng được trả lương rất cao cho nên luôn có người đăng ký đến chăm sóc đặc biệt cho bà.
“Phụt! ” Bà Hoắc vừa uống một mụm lập tức phun ra, mặt mày đỏ bừng. Người
giúp việc nhất thời cũng không biết tại sao.
“Ngươi muốn làm ta chết bỏng sao?” Bà Hoắc vất vả lắm mới lấy lại thần sắc nhưng đầu lưỡi của bà đỏ ửng lên.
Bà với lấy cái chén hung hăng ném về phía tường khiến người giúp việc sợ tới mức không dám nói gì. Quả thực cô đi găng tay nên không biết là nước nóng.
“Tư Hào, cháu mà còn thuê những người như thế này bà sẽ quay về nhà, không nằm viện nữa.” Bà nội tưc giận nói hắn.
Mới ở phòng bệnh cao cấp được vài ngày, bà nói buồn, Hoắc Tư Hào bất đắc dĩ phải chuyển bà vào phòng bệnh bình thường. Lâm Tuyết Y vô tình ở chung phòng với bà.
Hộ lý thay hết người này đến người khác nhưng bà không ưng ai cả làm cho hắn vô cùng đau đầu.
Hắn đang cùng đường, LÂm Tuyết Y – người cùng phòng với bà cũng gần điều
trị xong có thể tự do đi lại thấy Bà Hoắc vì không được chăm sóc cẩn thận, luôn luôn tức giận nên đôi khi cũng giúp đỡ bà, còn thường xuyên nói chuyện phiếm với bà.
“Bà ơi, cháu dìu bà đi tản bộ.”
“Bà ơi, cháu mua bánh ngọt cho bà, bà ăn một chút nha.”
“Bà ơi, cháu chải đầu cho bà.”
…………………….
Lâm Tuyết Y dường như quên mình cũng là bệnh nhân, cô cẩn thận chăm sóc Bà Hoắc. Mà bà Hoắc cũng thích cô gái tâm tình thiện lương này.
“Bà ơi, cháu là cô nhi, cháu coi bà như bà nội cháu vậy.” Tuyết Y chân thành nói.
“Tốt, tốt. Cháu ngoan, bà chính là bà nội cháu. Sau này ai dám khi dễ cháu thì cháu cứ nói với bà nội.” Bà Hoắc rất vui vẻ.
Từ khi biết cô là cô nhi, trong long bà cũng có chút đau lòng cô.
Bà phát hiện Tuyết Y khác hẳn cô gái mà cháu trai bà thường đưa đến. Thiện lương, chịu khó, hơn nữa còn thật lòng chiếu cố người khác. Nếu cô mà chịu ở bên cạnh Tư Hào, nhất định sẽ lo chu toàn việc trong nhà. Cháu trai bà cần tìm một người vợ như vậy.
“Tuyết Y, bà nội giới thiệu cháu trai của bà cho cháu được không?” Bà nội đã quyết định cô là vợ của Tư Hào.
“Tư Hào à cháu không cần tìm những phụ nữ chỉ ham hư vinh, muốn tìm
thì tìm người như Tuyết Y đó.” Bà nội khuyên hắn.
“Bà nội, không phải cô gái nào cũng ham hư vịnh. Ngữ Tâm rất với cháu. Chúngcháu yêu nhau thật lòng.” Hoắc Tư Hào rất nghe lời bà, nhưng vấn đề về hôn nhân hắn có suy nghĩ riêng của mình. Ngữ Tâm yêu hắn như vậy, hắn không thể phụ cô ấy. Hắn muốn thuyết phục bà nội chấp nhận Ngữ Tâm.
“Yêu mới chả không yêu cái gì chứ. Tình cảm có thể vun đắp dần dần.” Bà nội khinh thường, không khách khí phản bác lại lời hắn. Người bà chọn đương nhiên phải là người sau này có thể chăm sóc tốt cho cháu trai của bà. Điều đó mới là quan trọng. Bà cũng không phải chưa gặp. Tần Ngữ Tâm. Ăn miếng thịt bò cũng phải để Tư Hào cắt cho, biến cháu bà thành người hầu như vậy, bà có thể yên tâm được sao?
“Tư Hào, bà nội sẽ không hại cháu, cháu cưới Tuyết Y thì cơ nghiệp Hoắc gia bà mới yên tâm giao cho cháu. Nếu cháu cưới người khác, bà nội chết cũng không nhắm mắt. Sau này cháu sẽ biết.”
Bà luôn yêu thương đứa cháu trai này nhưng lúc này bà không nhân nhượng, bắt hắn nhất định phải cưới Lâm Tuyết Y. Mà trong khi đó Lâm Tuyết Y lại không hề hay biết.