Chương : 15
“An Điềm, cô cố ý có phải không?” Cố Thiên Tuấn đưa tay nắm lấy cằm An Điềm, lúc này anh mới có phản ứng lại, rõ ràng là thẹn quá hóa giận.
“Do Cố tổng không chịu ngoan ngoãn uống rượu nên tôi mới phải nghĩ cách khác thôi.” Tuy cằm của An Điềm lúc này đang bị Cố Thiên Tuấn nắm chặt, nhưng cô trông hoàn toàn chẳng có vẻ sợ sệt gì, trên mặt như hiện lên dòng chữ “Mày làm gì được bà” vậy.
“Cô...” Cố Thiên Tuấn cảm thấy số lần mình nghẹn họng trong hôm nay còn nhiều hơn số lần nghẹn họng của cả đời nữa! Quan trọng là người khiến anh nghẹn họng lại chính là An Điềm, một người mà trước đây anh có thể mặc sức sai khiến!
An Điềm trông thấy dáng vẻ tức tối đó của Cố Thiên Tuấn thì trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.
Nhưng lực bóp cằm của Cố Thiên Tuấn càng lúc càng mạnh, An Điềm bắt đầu cảm thấy không chịu nổi nữa.
Dù vậy, cô vẫn không hề cầu xin, ngược lại còn đưa ngón tay trỏ ra khẽ xoay tròn trên ngực của Cố Thiên Tuấn rồi nũng nịu nói: “Cố tổng, anh ôm cằm của tôi như thế là muốn uống rượu lần nữa đúng không?”
Gân xanh trên trán Cố Thiên Tuấn lập tức giật giật, ngay sau đó liền buông An Điềm ra, người phụ nữ này quả thực là mặt dày mà!
“Anh đã uống li rượu này rồi thì nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi!” An Điềm đắc ý nhìn Cố Thiên Tuấn rồi đứng dậy, cầm li rượu yểu điệu đi về phía Vương tổng.
Vương tổng ngồi cách đó không xa thật ra đã quan sát toàn bộ động tĩnh của An Điềm và Cố Thiên Tuấn, tuy không nghe được cuộc nói chuyện của họ, nhưng nhìn tình cảnh vừa rồi thì rõ ràng Cố Thiên Tuấn đã ưng An Điềm, nếu không An Điềm sao có thể chuốc rượu cho anh bằng cách môi chạm môi như thế được?
Lần này phái An Điềm đến quả nhiên là đúng đắn! Vương tổng hí hửng trong lòng.
Lúc này An Điềm đã quay lại ngồi cạnh Vương tổng, cô tự tin lắc lắc li rượu trước mặt ông, “Vương tổng, yêu cầu của ông, tôi đã làm được rồi, còn về việc ông đã hứa với tôi...”
“Cô An Điềm làm tốt lắm!” Vương tổng chỉ khen An Điềm như thế chứ không đưa ra câu trả lời trực diện, một người gian xảo như ông ta sao có thể dễ dàng đồng ý một việc làm ăn lớn như thế với An Điềm?
Nhưng An Điềm đã có thể hạ gục Cố Thiên Tuấn thì đúng là một điều vượt ngoài dự liệu của ông Vương. Bởi những người phụ nữ muốn tiếp cận Cố Thiên Tuấn là nhiều vô số kể, An Điềm tuy có gương mặt và vóc dáng rất ổn, nhưng Cố tổng nổi tiếng là người lễ độ, vô cùng chung thủy với vợ, vả lại không phải là chưa từng gặp những người phụ nữ đẹp hơn An Điềm.
Thế mà Cố Thiên Tuấn vừa rồi tại sao lại cho phép An Điềm làm một động tác thân mật như thế với mình? Còn uống rượu môi kề môi như vậy, quả đúng là việc hiếm thấy!
Vả lại nhìn phản ứng sau đó của Cố tổng cũng không có vẻ gì là quá ghét An Điềm, trên mặt chỉ có sự ngượng ngùng mà thôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vương tổng chợt trở nên nghi hoặc: “Cô An, cô làm tốt lắm, một nhân vật lớn như Cố tổng mà cũng chịu nể mặt cô.”
“Cũng là nhờ Vương tổng đã cho tôi cơ hội được gặp những nhân vật lớn này.” An Điềm chủ động rót rượu rồi nói với ông Vương, “Tôi sẽ cạn li trước.”
Rồi cô uống sạch rượu trong li, sau đó mỉm cười nhìn Vương tổng.
Vương tổng cũng hài lòng nhìn An Điềm rồi uống hết rượu của mình, sau đó tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Cô An vừa rồi nói chuyện với Cố tổng lâu như thế, rốt cuộc đã nói gì vậy?”
“Chuyện này...” An Điềm khẽ cười, nụ cười ấy như một li rượu khiến ông Vương trông thấy mà say đắm, “Vương tổng muốn biết sao?”
“Tất nhiên là muốn biết rồi!” Vương tổng cũng thật sự cảm thấy rất tò mò muốn biết An Điềm rốt cuộc đã nói những gì với Cố tổng, bởi theo ông biết thì không có người phụ nữ nào có thể nói chuyện với Cố Thiên Tuấn lâu như vậy, hơn nữa còn làm được động tác thân mật như thế.
“Vậy việc hợp tác giữa công ty Tô Thị và Vương tổng thì...” An Điềm nhìn Vương tổng rồi ngập ngừng.
Nghe An Điềm nói như vậy, Vương tổng liền khẽ cau mày, sao chứ, An Điềm này muốn lợi dụng sự tò mò của mình để dễ dàng có được câu trả lời về việc hợp tác với Tô Thị sao?
Nếu như thế thì quá đơn giản rồi!
Vương tổng nhếch mép, đưa mắt quan sát một lượt An Điềm lần nữa, ông ta vẫn chưa nhận được lợi ích gì từ cô kia mà, sao có thể dễ dàng nhận lời được?
“Nếu cô An đã không muốn nói thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa.” Vương tổng lại rót một li rượu rồi ngả người ra ghế thong dong nói.
Câu trả lời của Vương tổng khiến An Điềm sa sầm, quả nhiên là cáo già! Tuy An Điềm cũng biết không dễ nhận được sự đồng ý của Vương tổng, nhưng trong lòng cô vẫn bực dọc mắng chửi ông ta một chặp.
“Ha ha...” An Điềm lại nở nụ cười quyến rũ, cô cũng không muốn bầu không khí trở nên căng thẳng, thế nên liền chủ động áp sát Vương tổng rồi nói, “Thật ra, vừa rồi tôi có nói vài lời với Cố tổng...”
“Thế thì mau nói cho tôi nghe với!” Vương tổng lại tò mò ngẩng đầu lên.
An Điềm hơi hé môi, ghé sát vào tai Vương tổng, ngừng một chút rồi mới nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Bí mật!”
Vương tổng nghe thấy câu trả lời này, lúc đầu hơi sững người, nhưng sau đó liền bật cười, cô gái này tuy cuối cùng cũng không chịu nói ra, nhưng vẫn không khiến cho người ta tức giận, có thể uyển chuyển hóa giải không khí căng thẳng thế này, quả thực là khiến ông thấy thích thú.
“Cô An thật là người thú vị!” Ánh mắt Vương tổng nhìn An Điềm lúc này đã khác đi, cô gái này ngoài việc có gương mặt và vóc dáng xinh đẹp ra lại còn biết cách lấy lòng người khác nữa.
“Đi với Vương tổng thì phải biết học hỏi thật nhiều chứ.” An Điềm lại khéo léo nịnh Vương tổng.
Cảnh tượng An Điềm và Vương tổng cười nói vui vẻ, cụng li uống rượu với nhau, thậm chí còn kề tai thân mật, tất cả đều được Cố Thiên Tuấn quan sát thấy hết.
Bàn tay Cố Thiên Tuấn bất giác nắm chặt lại, người phụ nữ này từ lúc nào đã thành ra thế này vậy?
“Nào, uống một li nữa.”
Cố Thiên Tuấn lại nghe thấy Vương tổng nói câu ấy với An Điềm, còn trông thấy An Điềm cười rất vui vẻ, đưa tay đón li rượu của Vương tổng rồi uống sạch.
Đây không biết đã là li thứ mấy rồi!
Cố Thiên Tuấn vẫn nhớ, khi anh và An Điềm còn ở bên nhau, cô còn không biết uống rượu, còn Cố Thiên Tuấn vì thường xuyên phải bàn chuyện làm ăn nên khó tránh khỏi những lúc tiệc tùng.
Mỗi lần Cố Thiên Tuấn say rượu trở về nhà, An Điềm đều nấu canh giải rượu, chuẩn bị khăn ấm chờ anh.
Có một lần, Cố Thiên Tuấn bắt gặp cảnh An Điềm lén bịt mũi thử uống rượu, sau đó ho sặc sụa, anh thấy tò mò bèn hỏi tại sao cô lại làm vậy.
Lúc ấy, An Điềm vẫn còn rất ngây thơ, ôm lấy anh mỉm cười trả lời rằng, bởi vì cô muốn nếm xem rượu rốt cuộc có vị ra sao mà đàn ông lại thích uống rượu như vậy, hại Thiên Tuấn của cô mỗi lần say rượu đều rất mệt mỏi, khiến cô trông thấy mà đau lòng.
Cố Thiên Tuấn còn nhớ khi đó, anh chưa nghe An Điềm nói hết câu đã khó chịu đẩy cô ra, bởi anh ghét nhất là nghe mấy lời sến súa ngu ngốc ấy, càng ghét việc An Điềm không ngần ngại bày tỏ hết tình cảm của mình, bởi vì những việc làm ấy của An Điềm chỉ càng khiến Cố Thiên Tuấn cảm thấy gánh nặng trong lòng càng nặng thêm thôi.
Việc xưa còn hiển hiện trước mắt, nhưng một An Nhiên trước đây ngây thơ đơn thuần chỉ biết quan tâm đến anh nay đã không còn nữa, mà thay vào đó là một An Điềm biết giở trò tán tỉnh đàn ông, thậm chí còn trở nên mặt dày nữa!
“Do Cố tổng không chịu ngoan ngoãn uống rượu nên tôi mới phải nghĩ cách khác thôi.” Tuy cằm của An Điềm lúc này đang bị Cố Thiên Tuấn nắm chặt, nhưng cô trông hoàn toàn chẳng có vẻ sợ sệt gì, trên mặt như hiện lên dòng chữ “Mày làm gì được bà” vậy.
“Cô...” Cố Thiên Tuấn cảm thấy số lần mình nghẹn họng trong hôm nay còn nhiều hơn số lần nghẹn họng của cả đời nữa! Quan trọng là người khiến anh nghẹn họng lại chính là An Điềm, một người mà trước đây anh có thể mặc sức sai khiến!
An Điềm trông thấy dáng vẻ tức tối đó của Cố Thiên Tuấn thì trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.
Nhưng lực bóp cằm của Cố Thiên Tuấn càng lúc càng mạnh, An Điềm bắt đầu cảm thấy không chịu nổi nữa.
Dù vậy, cô vẫn không hề cầu xin, ngược lại còn đưa ngón tay trỏ ra khẽ xoay tròn trên ngực của Cố Thiên Tuấn rồi nũng nịu nói: “Cố tổng, anh ôm cằm của tôi như thế là muốn uống rượu lần nữa đúng không?”
Gân xanh trên trán Cố Thiên Tuấn lập tức giật giật, ngay sau đó liền buông An Điềm ra, người phụ nữ này quả thực là mặt dày mà!
“Anh đã uống li rượu này rồi thì nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi!” An Điềm đắc ý nhìn Cố Thiên Tuấn rồi đứng dậy, cầm li rượu yểu điệu đi về phía Vương tổng.
Vương tổng ngồi cách đó không xa thật ra đã quan sát toàn bộ động tĩnh của An Điềm và Cố Thiên Tuấn, tuy không nghe được cuộc nói chuyện của họ, nhưng nhìn tình cảnh vừa rồi thì rõ ràng Cố Thiên Tuấn đã ưng An Điềm, nếu không An Điềm sao có thể chuốc rượu cho anh bằng cách môi chạm môi như thế được?
Lần này phái An Điềm đến quả nhiên là đúng đắn! Vương tổng hí hửng trong lòng.
Lúc này An Điềm đã quay lại ngồi cạnh Vương tổng, cô tự tin lắc lắc li rượu trước mặt ông, “Vương tổng, yêu cầu của ông, tôi đã làm được rồi, còn về việc ông đã hứa với tôi...”
“Cô An Điềm làm tốt lắm!” Vương tổng chỉ khen An Điềm như thế chứ không đưa ra câu trả lời trực diện, một người gian xảo như ông ta sao có thể dễ dàng đồng ý một việc làm ăn lớn như thế với An Điềm?
Nhưng An Điềm đã có thể hạ gục Cố Thiên Tuấn thì đúng là một điều vượt ngoài dự liệu của ông Vương. Bởi những người phụ nữ muốn tiếp cận Cố Thiên Tuấn là nhiều vô số kể, An Điềm tuy có gương mặt và vóc dáng rất ổn, nhưng Cố tổng nổi tiếng là người lễ độ, vô cùng chung thủy với vợ, vả lại không phải là chưa từng gặp những người phụ nữ đẹp hơn An Điềm.
Thế mà Cố Thiên Tuấn vừa rồi tại sao lại cho phép An Điềm làm một động tác thân mật như thế với mình? Còn uống rượu môi kề môi như vậy, quả đúng là việc hiếm thấy!
Vả lại nhìn phản ứng sau đó của Cố tổng cũng không có vẻ gì là quá ghét An Điềm, trên mặt chỉ có sự ngượng ngùng mà thôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vương tổng chợt trở nên nghi hoặc: “Cô An, cô làm tốt lắm, một nhân vật lớn như Cố tổng mà cũng chịu nể mặt cô.”
“Cũng là nhờ Vương tổng đã cho tôi cơ hội được gặp những nhân vật lớn này.” An Điềm chủ động rót rượu rồi nói với ông Vương, “Tôi sẽ cạn li trước.”
Rồi cô uống sạch rượu trong li, sau đó mỉm cười nhìn Vương tổng.
Vương tổng cũng hài lòng nhìn An Điềm rồi uống hết rượu của mình, sau đó tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Cô An vừa rồi nói chuyện với Cố tổng lâu như thế, rốt cuộc đã nói gì vậy?”
“Chuyện này...” An Điềm khẽ cười, nụ cười ấy như một li rượu khiến ông Vương trông thấy mà say đắm, “Vương tổng muốn biết sao?”
“Tất nhiên là muốn biết rồi!” Vương tổng cũng thật sự cảm thấy rất tò mò muốn biết An Điềm rốt cuộc đã nói những gì với Cố tổng, bởi theo ông biết thì không có người phụ nữ nào có thể nói chuyện với Cố Thiên Tuấn lâu như vậy, hơn nữa còn làm được động tác thân mật như thế.
“Vậy việc hợp tác giữa công ty Tô Thị và Vương tổng thì...” An Điềm nhìn Vương tổng rồi ngập ngừng.
Nghe An Điềm nói như vậy, Vương tổng liền khẽ cau mày, sao chứ, An Điềm này muốn lợi dụng sự tò mò của mình để dễ dàng có được câu trả lời về việc hợp tác với Tô Thị sao?
Nếu như thế thì quá đơn giản rồi!
Vương tổng nhếch mép, đưa mắt quan sát một lượt An Điềm lần nữa, ông ta vẫn chưa nhận được lợi ích gì từ cô kia mà, sao có thể dễ dàng nhận lời được?
“Nếu cô An đã không muốn nói thì tôi cũng không miễn cưỡng nữa.” Vương tổng lại rót một li rượu rồi ngả người ra ghế thong dong nói.
Câu trả lời của Vương tổng khiến An Điềm sa sầm, quả nhiên là cáo già! Tuy An Điềm cũng biết không dễ nhận được sự đồng ý của Vương tổng, nhưng trong lòng cô vẫn bực dọc mắng chửi ông ta một chặp.
“Ha ha...” An Điềm lại nở nụ cười quyến rũ, cô cũng không muốn bầu không khí trở nên căng thẳng, thế nên liền chủ động áp sát Vương tổng rồi nói, “Thật ra, vừa rồi tôi có nói vài lời với Cố tổng...”
“Thế thì mau nói cho tôi nghe với!” Vương tổng lại tò mò ngẩng đầu lên.
An Điềm hơi hé môi, ghé sát vào tai Vương tổng, ngừng một chút rồi mới nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “Bí mật!”
Vương tổng nghe thấy câu trả lời này, lúc đầu hơi sững người, nhưng sau đó liền bật cười, cô gái này tuy cuối cùng cũng không chịu nói ra, nhưng vẫn không khiến cho người ta tức giận, có thể uyển chuyển hóa giải không khí căng thẳng thế này, quả thực là khiến ông thấy thích thú.
“Cô An thật là người thú vị!” Ánh mắt Vương tổng nhìn An Điềm lúc này đã khác đi, cô gái này ngoài việc có gương mặt và vóc dáng xinh đẹp ra lại còn biết cách lấy lòng người khác nữa.
“Đi với Vương tổng thì phải biết học hỏi thật nhiều chứ.” An Điềm lại khéo léo nịnh Vương tổng.
Cảnh tượng An Điềm và Vương tổng cười nói vui vẻ, cụng li uống rượu với nhau, thậm chí còn kề tai thân mật, tất cả đều được Cố Thiên Tuấn quan sát thấy hết.
Bàn tay Cố Thiên Tuấn bất giác nắm chặt lại, người phụ nữ này từ lúc nào đã thành ra thế này vậy?
“Nào, uống một li nữa.”
Cố Thiên Tuấn lại nghe thấy Vương tổng nói câu ấy với An Điềm, còn trông thấy An Điềm cười rất vui vẻ, đưa tay đón li rượu của Vương tổng rồi uống sạch.
Đây không biết đã là li thứ mấy rồi!
Cố Thiên Tuấn vẫn nhớ, khi anh và An Điềm còn ở bên nhau, cô còn không biết uống rượu, còn Cố Thiên Tuấn vì thường xuyên phải bàn chuyện làm ăn nên khó tránh khỏi những lúc tiệc tùng.
Mỗi lần Cố Thiên Tuấn say rượu trở về nhà, An Điềm đều nấu canh giải rượu, chuẩn bị khăn ấm chờ anh.
Có một lần, Cố Thiên Tuấn bắt gặp cảnh An Điềm lén bịt mũi thử uống rượu, sau đó ho sặc sụa, anh thấy tò mò bèn hỏi tại sao cô lại làm vậy.
Lúc ấy, An Điềm vẫn còn rất ngây thơ, ôm lấy anh mỉm cười trả lời rằng, bởi vì cô muốn nếm xem rượu rốt cuộc có vị ra sao mà đàn ông lại thích uống rượu như vậy, hại Thiên Tuấn của cô mỗi lần say rượu đều rất mệt mỏi, khiến cô trông thấy mà đau lòng.
Cố Thiên Tuấn còn nhớ khi đó, anh chưa nghe An Điềm nói hết câu đã khó chịu đẩy cô ra, bởi anh ghét nhất là nghe mấy lời sến súa ngu ngốc ấy, càng ghét việc An Điềm không ngần ngại bày tỏ hết tình cảm của mình, bởi vì những việc làm ấy của An Điềm chỉ càng khiến Cố Thiên Tuấn cảm thấy gánh nặng trong lòng càng nặng thêm thôi.
Việc xưa còn hiển hiện trước mắt, nhưng một An Nhiên trước đây ngây thơ đơn thuần chỉ biết quan tâm đến anh nay đã không còn nữa, mà thay vào đó là một An Điềm biết giở trò tán tỉnh đàn ông, thậm chí còn trở nên mặt dày nữa!