Chương 138: Chương 138
Cô tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ về lợi và hại mà anh nhỏ vừa phân tích cho mình, cùng với những băn khoăn của Phó Vực, dù nhìn từ góc độ nào thì bây giờ cách tốt nhất vẫn là kéo Dụ Thị vào dự án trường đua ngựa này.Làm ăn là làm ăn, còn tình cảm là tình cảm, hai thứ đó không thể gộp vào làm một, công tư rõ ràng mới là tác phong làm việc của cô.Dụ Lâm Hải cũng không thể trở thành ngoại lệ.Nam Mẫn thở dài một hơi, mở to mắt kéo cửa kính xe xuống, nhìn màn đêm mênh mông bên ngoài, cảm nhận được gió đêm lành lạnh, tâm trạng cô cứ nhấp nhô lên xuống.Người ta nói nhạn bay không dấu vết, từng là người thật lòng yêu mến, muốn quên đi cũng cần có thời gian.Đến tận lúc này, cô vẫn không thể quên được cái ngày mười năm trước, cô sánh vai tác chiến cùng anh, cô nằm trong lòng ngực anh, gương mặt đó đầy mạnh mẽ và nghiêm túc, vòng tay đó cũng đầy ấm áp và an toàn.Cô cười hỏi anh: “Anh ơi, anh tên gì vậy? Anh cứu em rồi, sau này lớn lên em sẽ báo ơn”.Anh đáp lại: “Anh là Dụ Lâm Hải.Em không cần phải báo ơn gì cả, cứ sống thật tốt là được”.Khóe môi Nam Mẫn khẽ nhếch lên một nụ cười đầy bi thương, thì thào đọc câu thơ: “Chuyện mà như thuở ban đầu, gió thu sẽ chẳng gieo sầu quạt tranh.Người xưa nỡ đổi lòng đành, lại than nhân thế sao nhanh đổi dời”.Ly Sơn canh vắng dứt lời, mưa đêm chuông vẳng không lời oán than.Giờ đây nghĩa dứt tình tàn, xưa chim liền cánh, nay còn chi đâu.Người sẽ già, lòng sẽ đổi, tình yêu rồi cũng biến mất thôi.… Về đến khu vườn Hoa Hồng, khi Nam Mẫn bước vào nhà, thì Nam Nhã và Nam Lâm đang ăn cơm, nhìn thấy cô về lập tức đứng dậy.“Chị cả đã về”, hai người trông có vẻ ngoan ngoãn lắm..ngôn tình hàiNam Mẫn ừ một tiếng, thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ.Tính ra thì cô và Nam Lâm cũng lâu rồi không gặp, nhìn thấy nhau qua cuộc gọi video và ngoài đời thật tạo cho con người ta hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.Nam Lâm trông gầy hơn trong video nhiều, mỏng manh như thể một cơn gió có thể thổi bay vậy.Ba chị em họ có tuổi tác xấp xỉ nhau, chỉ thua kém nhau một tuổi, Nam Nhã nhỏ hơn Nam Mẫn một tuổi, Nam Lâm nhỏ hơn Nam Nhã một tuổi, trước kia khi gia đình vẫn chưa phất lên thì quan hệ của họ thật sự rất tốt.Cái gì đã thay đổi bọn họ đến thế? “Chị à, chị ăn cơm chưa?”, Nam Lâm thấy Nam Mẫn nhìn mình thì dè dặt mở miệng: “Có muốn… Chúng ta cùng nhau ăn một bữa không?” “Không cần, tôi ăn ở ngoài rồi”.Thái độ Nam Mẫn hết sức bình thản, cả vẻ thân thiện dối trá kia cũng lười diễn: “Nếu đã đến thì nghỉ lại vài ngày, chơi với chị hai em, một mình nó lẻ loi thế này cũng cô đơn lắm”..