Chương 156: Chương 156
“Con dấu này, tổng giám đốc Dụ rất thích à?” Dụ Lâm Hải ngước mắt, cảm nhận ngọc trắng có chút mát lạnh, giống như đôi mắt cô nhìn anh hiện giờ, trong veo và băng lạnh, như nước suối giữa rừng, khiến anh không khỏi nắm chặt con dấu thêm mấy phần.Anh khẽ mím đôi môi, thẳng thắn thừa nhận: “Rất thích”.“Bất luận là chất liệu ngọc thạch hay là kỹ thuật điêu khắc đều đẳng cấp thượng thừa, không biết cô mời vị sư phụ khắc ngọc nào khắc cho?” Dụ Lâm Hải nói: “Nếu được, tôi cũng muốn mời người đó giúp tôi khắc một thứ”.“Chắc là dạo này người đó không rảnh”.Nam Mẫn nhẹ nhàng từ chối yêu cầu của anh, lại bưng chén trà uống một ngụm, dặn dò Cố Hoành mau chóng cầm hợp đồng đi làm theo quy trình, lại nói với Dụ Lâm Hải: “Đợi phía Phó Vực cũng chắc chắn, dự án trường đua ngựa có thể chính thức khởi công rồi”.Dụ Lâm Hải thản nhiên gật dầu, trong lòng vẫn cảm thấy nghi hoặc về lời từ chối của Nam Mẫn vừa nãy, cô giúp người ta từ chối nhanh gọn như vậy, chắc không đến mức cô chính là sư phụ khắc ngọc đó chứ? Khoảnh khắc ý nghĩ này hiện lên trong đầu, bản thân Dụ Lâm Hải cũng thầm cười khổ một tiếng.Sao anh lại trở nên đa nghi như vậy? Một cao thủ hacker, một đầu bếp siêu cấp, cũng đủ khiến anh ngạc nhiên rồi, nếu cô còn biết khắc ngọc thì còn để người khác sống với không.Nam Mẫn đứng lên: “Tổng giám đốc Dụ bận rộn nhiều việc, nếu không có việc gì khác, tôi không giữ anh lại nữa”.Đã đuổi khách nhanh vậy rồi.Dụ Lâm Hải cũng đứng lên, nhìn cô sâu sắc: “Nếu tổng giám đốc Nam có thời gian, cùng uống một ly có được không?” “Để hôm khác đi”, Nam Mẫn nở nụ cười khách sáo và lịch sự: “Anh cũng thấy rồi đấy, chỗ tôi… rất bận”.Dụ Lâm Hải vờ như không nghe ra ý trong lời nói của cô: “Không sao, tôi có thể đợi cô”.Nam Mẫn: “…” Đã lâu không bị người khác từ chối, đầu óc bị bốn cái bát nhỏ men pháp lang làm cho chập mạch rồi ư? “Hôm nay thực sự không có thời gian, buổi tối tôi còn có hẹn”, Nam Mẫn lúng túng nhưng không thất lễ từ chối lần nữa.Gần như cô vừa dứt lời, Cố Hoành cầm điện thoại từ ngoài đi vào: “Tống giám đốc Nam, cậu Thất gọi điện tới, nói nhím biển bay từ Hokkaido đến trước rồi, nếu cô không bận, tốt nhất là bây giờ qua đó luôn”.“Ừm, được, tôi qua đó ngay”.Nam Mẫn cảm thấy anh trai đúng là cơn mưa đúng lúc, cứu cô trong nguy nan: “Xin lỗi tổng giám đốc Dụ, hôm nay tôi có hẹn thật, hôm khác đi, hôm khác anh có thời gian, tôi mời anh ăn cơm”.Dụ Lâm Hải lại bị từ chối, cũng không lúng túng, chỉ nghiêm túc hỏi cô: “Được, hôm khác là hôm nào?” Anh đúng là truy hỏi đến cuối cùng, không đạt được mục đích thì không chịu thôi.Nam Mẫn bốc hỏa trong lòng, cố kiềm chế, cười như không cười nói: “Đợi đến ngày anh tự nguyện nhường bát nhỏ men pháp lang cho tôi đi”.Dù sao anh sẽ không nỡ cho cô.Đồng tử của Dụ Lâm Hải tối lại, như suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nói: “Được, vậy ngày mai đi”..