Chương 165: Chương 165
Mọi người không dám tin ngẩng đầu lên, chỉ thấy người phụ nữ đứng ở chính giữa nhìn thì mỏng manh, trên tay nhỏ trắng nõn cầm một con dao sắc bén, dưới ánh trăng tản ra ánh sáng lạnh lẽo màu bạc.Cô không phải cô cả nhà họ Nam sao? Chẳng phải cô cả là người sống trong nhung lụa, tay trói gà không chặt ư?Vậy mà cô lại biết chơi dao?!Khi Dụ Nam Hải chạy đến thì nhìn thấy một con dao quân sự màu bạc xoay tròn vun vút trong tay Nam Mẫn, biểu cảm trên mặt cô ngang ngạch ngông cuồng: “Ai là người kế tiếp đây?”Cảnh tượng này lập tức kéo anh quay về mười năm trước, vào những ngày tháng cùng bọn họ sóng vai tác chiến.Gã mặt sẹo cầm đầu cũng không ngờ Nam Mẫn vậy mà biết chơi dao, nhìn trước ngực bị rạch ra thành miệng máu, đau như kim châm muối sát, mặt mũi cũng nhăn nhó theo.Gã phun một ngụm nước bọt xuống đất: “Cô gái thúi, ông đây đập chết cô!”Nhưng lời nói hùng hồn chưa được bao lâu, giây kế tiếp, gã bị Nam Mẫn nắm cổ tay, cô dùng bàn tay nhỏ của mình vặn cổ tay gã một cái, lập tức xương cốt vỡ nát, gã mặt sẹo đau đến mức gào thét thảm thiết, sau đó liền bị đạp cho quỳ xuống đất!Nam Mẫn mặt lạnh, trầm giọng hỏi: “Nói, ai phái mày đến?”“Con mẹ mày…”, một câu th ô tục vừa phun ra, gã liền bị Nam Mẫn trở tay tát xuống vũng bùn, miệng ngậm đầy đất, trong nháy mắt cánh tay cũng bị Nam Mẫn nắm trong tay, hung hãn kéo lên, “A…”Tiếng hét thê lương khiến chim trong rừng cũng bị kinh sợ nháo nhác bay đi, lá cây theo đó cũng phát ra tiếng kêu xào xạt.Cánh tay gã mặt sẹo bị phương thức quỷ dị này làm cho vặn vẹo, cụp xuống bên người giống như bị gãy, đau đến mức khiến gã chảy mồ hôi đầm đìa, đám côn đồ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng bối rối.Nam Mẫn vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tao hỏi mày một lần nữa, ai phái mày tới?”Cô cầm dao, sắp rạch tiếp vào mặt gã, cho mặt gã thêm một vết sẹo nữa, gã mặt sẹo hoàn toàn kinh sợ rồi, gã cắn chặt hàm răng, miệng run run nói: “Là… là hoàng thái tử của truyền thông Tinh Vực, Lý… Lý Bân.Hắn muốn bọn tôi chặn đường giáo huấn cô một chút”.Nam Mẫn nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, hóa ra là tên đó.Cô lại hỏi: “Chúng mày biết tao là ai không?”Gã mặt sẹo nói: “Biết.Cô là cô cả nhà… nhà họ Nam”.“Biết thì tốt.Đừng để bị đánh một trận, cũng không biết người đánh mày là ai đâu”.Nam Mẫn rời khỏi người gã, quay đầu nhìn Dụ Nam Hải đứng cách đó không xa, ánh mắt lóe sáng, đột nhiên hỏi: “Mang điện thoại không?”Dụ Nam Hải khẽ run rẩy, lấy điện thoại di động ra.Nam Mẫn căn dặn anh giống như căn dặn trợ lý: “Mở chức năng quay phim ra”.Cô lại chỉ tên lưu manh bên cạnh, không nhịn được nói: “Còn cầm gậy hả, lão đại của chúng mày gãy rồi, chúng mày tưởng rằng đánh thắng được tao sao? Đừng ngây ra đó nữa, mau chạy qua đây làm bạn với lão đại chúng mày đi”.