Chương 175: Chương 175
Dụ Lâm Hải gọi mấy ly Whisky, một mình buồn bã uống, trên người là mùi rượu nồng nặc, chỉ là nó không hiện rõ lên mặt, không nhận ra anh đang say rượu, áp suất xung quanh xuống thấp đến lạ.Bartender liên tục liếc về hướng này để nhìn anh, một chai Whisky Scotland đều bị anh uống sạch.Cũng có khá nhiều ông chủ đến Thủy Vân Gian mua say, nhưng ai cũng trái ôm phải ấp, toàn gái đẹp, hoặc là tìm một em nhân viên tiếp rượu ngồi cùng, chỉ có mình anh là cô đơn lẻ bóng.Bình tĩnh quan sát, cậu ta chưa từng thấy người đàn ông nào có dáng vẻ và khí chất hoàn hảo như thế, ngồi đó uống rượu như bá tước trong phim Anh thời trung cổ, lại giống vương gia thời cổ đại, nói chung là giống mấy người sang trọng và quý phái nhất.Một người đàn ông chất lượng cao như thế, ngồi đó thôi cũng đủ khiến xung quanh biến thành một bức tranh, tất nhiên sẽ dễ trêu hoa ghẹo nguyệt.Bartender thử giơ tay đếm, từ khi anh ngồi đó uống rượu đến giờ đã là nửa tiếng, có ít nhất sáu người đẹp đi tới, chia đều mỗi năm phút một người, nhưng tất cả đều vui vẻ chạy đến, tức giận bỏ đi.Bởi vì dù họ có dùng bao nhiêu thủ đoạn trêu chọc, thì người đó vẫn không ngước mắt lên dù chỉ một lần, anh thốt ra đúng một từ với chất giọng ồm ồm: “Cút”.Bartender đứng nhìn mà lắc đầu ngao ngán, to gan suy đoán: Nếu người này không nghèo, thì chắc chắn anh đã bị tổn thương rất nặng nề.Người có tính chất công việc như Dụ Lâm Hải thường phải đi xã giao, anh đã sớm chán ghét cái thứ gọi là rượu, ngoài những lúc làm việc, hầu như anh không hề chạm vào rượu và thuốc, trừ khi tâm trạng quá buồn bực, cần mượn rượu giải sầu, giống như lúc này.Chẳng mấy khi anh có chuyện cần mượn rượu giải sầu, nhưng hôm nay tâm trạng anh lại quá nặng nề, cảm giác đó khiến anh nghĩ nếu mình không uống một ly, có lẽ đêm nay sẽ không trôi qua nổi.E là anh sẽ không nhịn được chạy tới khu vườn Hoa Hồng, gặng hỏi Nam Mẫn: “Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?” Anh không tin cô có nhiều anh họ như thế, dù là anh họ thật thì cũng không nên làm ra những hành động khiến người ta hiểu lầm.Cả anh còn chưa ôm lấy eo cô, chưa từng vòng qua cổ cô, gã đàn ông buộc tóc đó là cái thá gì! “Cộp!”, ly rượu bị đặt mạnh xuống quầy bar, Dụ Lâm Hải trầm giọng nói: “Rót rượu”.Bartender vừa rót rượu vừa do dự không biết có nên nhắc Dụ Lâm Hải đừng uống quá nhiều hay không, thì một bóng hình xinh đẹp đã đi tới, cười duyên: “Anh đẹp trai, sao anh uống nhiều quá vậy, cẩn thận hại đến dạ dày nha”.Người con gái ấy mặc chiếc váy thắt eo đỏ rực, bờ vai trần xinh đẹp lộ ra, nửa lưng trần cũng hiện rõ xương b ướm, mái tóc gợn sóng xõa sau lưng, quyến rũ động lòng người, hệt như bẩm sinh đã sở hữu vầng hào quang, khiến bartender nhìn mà hai mắt sáng rỡ.“Chị… Chị là Thư Anh?” Bartender vừa mới gọi tên, cô gái đó đã vội vàng giơ tay, khẽ “suỵt” một tiếng, trừng bắt với cậu ta: “Nói khẽ thôi, tôi vừa quay xong bộ phim ở tít trong rừng, lâu rồi không vào thành phố nên ra ngoài chơi một lát”.“Hiểu ạ, hiểu ạ!”, đây không phải lần đầu tiên bartender gặp được ngôi sao, nhưng người con gái xinh đẹp đến mức này thì vẫn là lần đầu, bèn dồn hết bản lĩnh pha cho cô ta một ly cocktail, dè dặt đưa một quyển sổ nhỏ ra: “Có thể ký tên cho em được không?”.