Chương 207: Chương 207
“Vụ làm ăn này khá ổn đấy.Hay là để tôi hôn em thêm một lát nữa nhé? Dù sao trên mặt tôi cũng đầy vết thương rồi, thêm bớt một cái tát gì cũng vậy thôi”.Nam Mẫn ngẩn người, không biết nên phản ứng thế nào.Trong lòng là sự xấu hổ và giận giữ, nhưng nhìn tới gương mặt đầy vết xanh tím kia lại thấy hơi áy náy.Cô đứng thẳng người dậy, trịnh trọng nói với anh: “Thật lòng xin lỗi giám đốc Dụ, người tấn công anh tối nay là một người bạn của tôi.Anh ấy ra tay với anh là để trút giận cho tôi, trước đó tôi không biết.Nếu anh muốn truy cứu trách nhiệm, cứ tìm tôi, chúng ta giải quyết riêng được chứ?” “Bạn em?”, ánh mắt Dụ Lâm Hải chợt lạnh: “Là Quyền Dạ Khiên đúng không”.Nam Mẫn nghĩ Dụ Lâm Hải đều biết cả rồi, nếu anh đã nhắc tên thì cô cứ trực tiếp thừa nhận: “Phải”.Dụ Lâm Hải nói: “Có thể giải quyết riêng, nhưng em phải nói rõ cho tôi biết rốt cuộc em và Quyền Dạ Khiên có quan hệ gì?” Hôm qua anh đã bắt đầu điều tra Quyền Dạ Khiên, nhưng dù anh điều tra thế nào cũng không thể tìm được rốt cuộc quan hệ của cô với anh ta là gì.Cuộc sống của bọn họ không hề có điểm nào trùng nhau, Phó Vực hiểu biết khá nhiều về nhà họ Quyền nhưng cũng không biết họ liên quan gì đến nhà họ Nam.“Tôi gọi anh ấy là anh hai”, Nam Mẫn nói: “Nếu anh muốn biết nhiều hơn nữa thì tôi không tiện nói”.Mày kiếm của Dụ Lâm Hải khẽ nhíu lại.Thật ra anh muốn biết nhiều hơn nữa, không chỉ là Quyền Dạ Khiên, còn có Bạch Lộc Dư, rốt cuộc tất cả những người đàn ông đó có quan hệ gì với cô.Nhưng cô không thể tiết lộ ra quá nhiều, nói trắng ra là vẫn không tin tưởng anh.Chỉ là anh cũng không muốn ép Nam Mẫn, dù sao con người ai cũng có bí mật, không phải chuyện gì cũng có thể chia sẻ với người khác.“Tôi có thể không truy cứu trách nhiệm”, Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn: “Nhưng đó đều là vì nể mặt em, vậy nên em cũng phải đồng ý với tôi một việc”.Nam Mẫn lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt, tuy anh rất trẻ, nhưng lăn lộn trên thương trường bao năm qua, đã sớm là hồ ly tu luyện thành tinh rồi, trong đầu có không biết bao nhiêu là suy tính và mưu kế, nói không chừng anh đang muốn tính kế cô, tất nhiên cô không thể đồng ý dễ dàng thế được.Im lặng một lát, Nam Mẫn nói: “Chỉ cần không phải là quay về với anh, kết hôn lại với anh thì điều kiện gì, anh cứ việc nói”.Ánh mắt Dụ Lâm Hải tối đen.Anh biết những điều kiện đó, dù anh có đưa ra cô cũng sẽ không đồng ý.Nhưng cô nói thẳng ra như vậy, tức là cô ghét bỏ việc quay lại và kết hôn với anh đến mức nào? Lòng tự trọng của đàn ông bị đả kích, đôi môi mỏng của Dụ Lâm Hải mím thành một đường thẳng.Khóe môi anh bất giác hiện lên nụ cười khổ: “Tôi đâu phải là kẻ ngốc, sao có thể mơ tưởng rằng bị đánh một trận thì sẽ được quyền ép em kết hôn với mình.Dù có kết hôn, cũng phải là em cam tâm tình nguyện, tình cảm là quả dưa hái xanh không ngọt, điều này tôi biết”.Anh cũng biết tự hiểu lấy mình đấy chứ.Nam Mẫn nghe anh nói thế thì có thêm chút kiên nhẫn: “Thế anh muốn tôi làm cái gì?” “Tôi chỉ muốn em tin tưởng tôi một lần”.Ánh mắt Dụ Lâm Hải hết sức kiên quyết nhìn cô, trong vẻ kinh ngạc của Nam Mẫn, anh trịnh trọng nói: “Tôi không lén lút hẹn hò với cô gái nào cả.Đêm qua tôi uống rượu ở quầy bar Thủy Vân Gian, Thư Anh chủ động tiếp cận tôi, khi đó tôi uống hơi nhiều, suýt chút nữa nhận nhầm cô ta là em, sau khi tỉnh táo lại thì thấy hơi có lỗi, mới dặn bartender tính hết mọi chi phí của cô ta cho phòng 77.Tôi không ngờ sau đó cô ta lại mang rượu lên tận phòng, tôi nói tôi không có hứng thú làm quen kết bạn gì với cô ta, mời cô ta đi.Ngoài ra, tôi chẳng nói thêm một câu dư thừa nào với cô ta hết.Tối hôm đó Phó Vực cũng ở trong phòng 77, em không tin thì cứ hỏi cậu ta, hoặc là kiểm tra máy quay trong khách sạn”..