Chương 221: Chương 221
Cố cắn răng nghiến lợi: “Canh đầu cá cay đúng không, được, tôi làm cho anh ta, giúp anh ta sớm bay về trời, mọc cánh thành tiên!” Buổi chiều, Dụ Lâm Hải được uống canh đầu cá cay như ước nguyện.Canh được nấu rất đậm vị, rất thơm, ngọt và không ngấy.Dụ Lâm Hải uống một ngụm, cảm thấy mùi thơm vẫn còn dọng lại trong miệng, hài lòng gật đầu, hỏi người kia: “Đây là món đích thân tổng giám đốc Nam nấu hả?” Người đưa canh là trợ lý sinh hoạt của Nam Mẫn, cô gái nhỏ khá là thành thật, ăn ngay nói thẳng: “Không phải, đây là phần ăn tôi mua ở quán Quảng Đông dưới lầu mang lên cho anh”.Đối mặt với ánh mắt của Dụ Lâm Hải, cô ta còn bổ sung thêm: “Tổng giám đốc Nam nói cô ấy bận lắm, không rảnh hầm canh đầu cá”.“…” Dụ Lâm Hải chợt thở dài một hơi, đúng là người con gái lạnh lùng vô tình mà.Cánh cá trong tay trở nên nhạt toẹt, anh đặt chén xuống, lau miệng: “Tổng giám đốc Nam của các cô bận rộn lắm hả?” “Bận lắm”, trợ lý nói: “Hôm nay tổng giám đốc bận tham gia tận mấy cuộc họp, còn chẳng kịp ăn trưa nữa là, lát nữa phải ở lại công ty tăng ca, không biết mấy giờ mới về ấy”.Dụ Lâm Hải nhíu mày thật chặt.… Màn đêm buông xuống, Nam Mẫn vừa mới kết thúc một cuộc họp video xong, nói “bye” với mọi người rồi tắt máy tính, mệt mỏi xoa mi tâm.Cố Hoành bên cạnh đóng chiếc laptop lại, đi tới hỏi: “Tổng giám đốc Nam, tôi đặt cơm cho cô nhé”.“Tôi không đói”.Nam Mẫn ấn vào dạ dày, nhíu mày: “Chắc là buổi chiều uống nhiều cà phê quá, dạ dày cứ cồn cào mãi.Anh đói thì gọi cơm đi, không cần để ý đến tôi”.Nhớ tới chuyện gì đó, cô lại hỏi: “Salsa đã về chưa?” “Chắc là về rồi, để tôi ra ngoài xem thử”..Truyện Đô ThịCố Hoành ra ngoài được một lát thì dẫn theo trợ lý sinh hoạt Salsa vào: “Tổng giám đốc Nam”.“Ừm”, Nam Mẫn lên tiếng: “Đưa canh cá tới cho anh ấy rồi hả?” “Đã đưa tới rồi”.Salsa thong thả kể hết lại một lượt, bổ sung thêm: “Giám đốc Dụ biết chị vẫn chưa ăn cơm nên bây giờ đang chờ chị ở ngoài, nói là dẫn chị đi ăn”.“…” Nam Mẫn nghe như sét đánh ngang tai.Tình huống này gọi là gì? Là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.… Dụ Lâm Hải tùy tiện tìm một chỗ trong phòng tổng giám đốc ngồi chờ Nam Mẫn.Anh cũng không nhàn rỗi tí nào, tranh thủ thời gian chờ đợi để trả lời vài email.Hết sức kiên nhẫn chờ Nam Mẫn, chậm rãi uống cà phê, không hề vội vàng tí nào..