Chương 234: Chương 234
Giọng nói quen thuộc đó khiến cơ thể Nam Mẫn chợt cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt điển trai mà chiếc mũ lưỡi trai cùng với khẩu trang đó không thể che đi được, gương mặt dịu dàng, nho nhã với ánh mắt chất chứa ý cười.Cổ họng Nam Mẫn nghẹn ngào, cảm thấy mũi cay cay, cảm giác uất ức khó nói thành lời bỗng chốc dâng lên, sau đó hóa thành một tiếng gọi khẽ.“Anh ba”.Cô ôm lấy người đó.Hạ Thâm khẽ thở dài, đau lòng ôm lấy Nam Mẫn, bàn tay với những khớp xương rõ ràng xoa đầu cô: “Xem ra có người đã khiến công chúa nhỏ nhà chúng ta chịu uất ức rồi, là thằng nhóc họ Dụ kia đúng không?” Nam Mẫn không nói lời nào, chỉ cảm thấy lòng nghẹn ngào, đau nhói.“Đừng tức giận, anh giúp em báo thù”.Hạ Thâm cúi xuống nhìn cô: “Hay là chúng ta lại trùm bao tải đánh một trận nữa!” Lúc này cảm xúc của Nam Mẫn mới có sự dao động, cô nở nụ cười, tức giận nói: “Sao anh giống anh hai thế, cứ thích nghĩ ra mấy cái ý tưởng vớ vẩn đó”.Hạ Thâm cũng nở nụ cười với cô, sờ đầu cô như một đứa trẻ, khiến Nam Mẫn nhìn mình với ánh mắt ai oán.Trợ lý bên cạnh nôn nóng nhìn xung quanh, sợ ảnh đế nhà mình bị chó săn chụp được, nếu cái ôm đó bị tên nào chụp lại thì chắc chắn bảng tìm kiếm ngày mai sẽ có tên họ, khi đó quả ngọt sẽ rơi mất.“Anh Thâm, ở đây nhiều người loạn lắm, chúng ta mau lên xe thôi”.Lúc này Nam Mẫn mới chợt nhớ tới thân phận của Hạ Thâm, cô là người không muốn thu hút ánh mắt của người ngoài nhất, bèn kéo anh ta lên xe.—— Trác Huyên mất rất nhiều sức mới có thể chứng minh cho nhân viên y tế rằng mình là một người bình thường, không phải bệnh nhân tâm thần, lúc nãy bạn cô ta chỉ đùa thôi.Nhân viên y tế đi một chuyến công cốc, có cảm giác bị đùa giỡn, bèn lạnh lùng chê trách bọn họ.“Nếu đã là người bình thường thì làm những chuyện bình thường một chút được không? Đừng có lãng phí vật tư y tế như thế! Khóc sướt mướt trước mặt mọi người rồi lôi lôi kéo kéo để làm cái quái gì vậy, quay phim hả? Đẹp mặt lắm hả?” Trác Huyên xấu hổ cười làm lành, lại âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Nam Mẫn.Sau khi tiễn nhân viên y tế đi, Trác Huyên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người, trông thấy Dụ Lâm Hải đang đứng cách đó không xa, tay siết chặt, ánh mắt dõi về phía đám đông như đang tìm gì đó.Cô ta không ngu, tất nhiên cô ta biết anh đang tìm Nam Mẫn.Bây giờ anh đã quan tâm người con gái đó như thế rồi ư? Chỉ mới có một tháng thời gian ngắn ngủi, rốt cuộc người con gái đó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì để mê hoặc anh, khiến trái tim gắn chặt trên người cô ta lâu như thế bị dời sang một nơi khác.Trên đường đến thành phố Nam, Trác Huyên vẫn đầy tin tưởng, nghĩ rằng chỉ cần mình dụ dỗ Dụ Lâm Hải vài câu, cúi đầu nhận lỗi với anh, rồi anh cũng sẽ tha thứ cho cô ta, trở lại và cưới cô ta về nhà.Cô ta cũng đã chuẩn bị tinh thần bị anh lạnh nhạt, chuẩn bị sẵn tinh thần làm keo 502, cứ dán chặt lấy anh, nhất quyết phải làm cho anh mềm lòng mới thôi..