Chương 2: Giả nai ăn thịt hổ
Diệp Bạch vừa bước vào tông môn thì cùng lúc một đạo âm thanh vang lên.
"Diệp huynh đi đâu mấy hôm nay vậy?"
Tiếng nói phát ra từ một cô gái với mái tóc dài màu đen cùng bộ y phục màu trắng làm bật lên khuôn mặt trắng trẻo và vẻ xinh đẹp của cô, Diệp Bạch nhìn vào người trước mặt, bất chợt những giọt nước mắt rơi trên khóe mắt Diệp Bạch, cô gái này là Lê Dương Tuyết, người duy nhất quan tâm đến Diệp Bạch đến cuối cũng vì đỡ đòn tất sát cho Diệp Bạch mà chết.
Lần này ta nhất định sẽ bảo vệ muội!
Diệp Bạch tự nhủ với bản thân, Dương Tuyết thấy Diệp Bạch bất động hồi lâu liền lên tiếng hỏi.
"Diệp huynh có chuyện gì sao?"
"Kh.. không có chỉ là ta nhớ lại một số chuyện ấy mà."
Diệp Bạch cười gượng đáp lời cô.
"Vậy mấy hôm này huynh đi đâu có thể cho muội biết không?"
"Chỉ là lúc đang đốn củi ta bị hổ tấn công nên phải núp vào hang trốn đến hôm nay nó mới chịu rời đi."
Diệp Bạch không muốn nói dối cô nhưng hắn không muốn tiết lộ chuyện này nên không còn cách nào khác, cứ nghĩ Dương Tuyết sẽ không tin vào những lời Diệp Bạch nói mà ngược lại cô còn hỏi han Diệp Bạch.
"Diệp huynh, huynh có bị thương ở đâu không? Huynh có đói không? Để ta làm đồ ăn cho huynh ăn."
Diệp Bạch nhẹ nhàng xoa đầu cô nàng ngốc trước mặt.
"Ta không sao muội cứ yên tâm."
"Có thật là không sao chứ?"
"Ta đã bao giờ gạt muội chưa?"
"Diệp huynh chưa bao giờ gạt ta!"
"Vậy thì muội còn nghi ngờ gì nữa, thôi ta phải tham gia trận tỉ võ rồi gặp lại muội sau."
Xong Diệp Bạch xoay người đi về khu vực trung tâm của hoa sơn tông nơi tổ chức trận tỉ võ, luật lệ của trận tỉ võ này cũng rất đơn giản, ngoại môn và nội môn của hoa sơn tông chọn ra tổng cộng mười đệ tử rồi cùng lúc lên sàn đấu, người cuối cùng còn trụ lại sẽ được thăng trực tiếp lên làm đệ tử chân truyền, trận tỉ võ cứ năm năm tổ chức một lần, lần này Diệp Bạch cũng có trong danh sách tham gia với lí do rất đơn giản là Diệp Bạch sẽ trở thành tấm khiên chắn các đòn tấn công cho những tên khác, Diệp Bạch vừa tới nơi vừa hay cũng là lúc trận tỉ võ sắp bắt đầu, các đệ tử xung quanh bắt đầu ồn ào thì thầm to nhỏ.
* * *
"Tên này chẳng phải là tên phế vật ngoại môn à sao hắn tham gia được vậy?"
"Chắc là do hắn hối lộ đó."
"Tên phế vật như hắn ta mà cũng muốn tham gia sao, ta búng tay thôi cũng thắng được hắn.". ngôn tình hay
Diệp Bạch tuy tức giận nhưng cũng không để tâm đến những người đó mà bước lên sàn đầu.
"Bắt đầu."
Lão Ngô trọng tài của trận tỉ võ lần này vừa hô lên, trận tỉ võ chính thức bắt đầu, mặt dù đã có được cơ duyên lớn nhưng chỉ mới hai ngày tu luyện nên Diệp Bạch không thể nào đánh lại chín người bọn chúng, cả đám người lao vào đánh nhau, linh lực tỏa ra cũng đủ để thổi bay người thường, không ai tấn công Diệp Bạch cả vì đối với họ Diệp Bạch chỉ là một tên phế vật không hơn không kém, giết chỉ tổ phí sức nên cứ để đến cuối rồi một quyền hạ Diệp Bạch.
Trương Lí kẻ hay bắt nạt Diệp Bạch cũng tham gia trận tỉ võ lần này, hắn ta vẫn còn nhớ ý định giết hắn của Diệp Bạch nên lần này muốn đánh cho Diệp Bạch một trận thừa sống thiếu chết để cho Diệp Bạch biết bản thân không thể thắng được hắn ta, Trương Lí cười đắc ý rồi nhảy đến chỗ của Diệp Bạch tụ lực vào tay rồi một quyền đánh tới, mặc dù có thể né nhưng nếu né đi thì chắc chắn tên Trương Lí mà những người còn lại sẽ đề cao cảnh giác hơn nên Diệp Bạch chỉ có thể đứng im hứng trọn đòn đó, tuy không bị thương quá nặng nhưng Diệp Bạch cố tính phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống để đánh lừa đám người đó, tên Trương Lí thấy Diệp Bạch đã gục xuống liền đi tới đạp chân lên người Diệp Bạch.
"Sao hả ngươi nghĩ có thể thắng ta được à, ngươi còn quá yế!"
Lời còn chưa nói xong Trương Lí đã bị "sát chỉ." mà Diệp Bạch thủ sẵn từ trước bắn xuyên cơ thể, tên Trương Lí dính đòn ngã xuống sống chết chưa rõ, Diệp Bạch từ từ bò dậy, cố gắng thể hiện ra rằng bản thân thắng tên Trương Lí chỉ là do may mắn, còn đòn vừa rồi cũng là toàn bộ sức mạnh của Diệp Bạch, những đệ tử đang xem phía dưới lại có dịp buôn chuyện với nhau.
* * *
"Tên phế vật đó sao có thể hạ được Trương Lí chứ?"
"Ngươi nhìn hắn xem chắc chắn là hắn ta chỉ là ăn may thôi."
"Đúng, đúng ngươi nói đúng có lẽ đòn vừa rồi hắn đã dồn hết sức mới có thể thắng."
Sau khi hạ được Trương Lí, những tên còn lại cũng bắt đầu chú ý đến Diệp Bạch, một tên lao lên vì nghỉ Diệp Bạch đã hết sức, trên sàn đấu lúc này chỉ còn lại ba tên tính cả Diệp Bạch, Diệp Bạch lách người sang một bên né đi đòn tấn công rồi dùng hết sức còn lại tung ra "Địa sát la trận." một trận pháp mà Diệp Bạch biết ở kiếp trước sàn đấu bị bao phủ bởi một trận pháp, không gian trong trận pháp tối mù mịt, từng tia sét oanh toạc đánh xuống, đến khi trận pháp thu lại, không gian trở lại bình thường thì trên sàn đấu chỉ còn lại Diệp Bạch là còn sống, những đệ tử đang xem ai nấy đều không thể tin vào mắt mình, việc một tên phế vật lại thắng trong trận tỉ võ và trở thành đệ tự chân truyền.
"Diệp huynh đi đâu mấy hôm nay vậy?"
Tiếng nói phát ra từ một cô gái với mái tóc dài màu đen cùng bộ y phục màu trắng làm bật lên khuôn mặt trắng trẻo và vẻ xinh đẹp của cô, Diệp Bạch nhìn vào người trước mặt, bất chợt những giọt nước mắt rơi trên khóe mắt Diệp Bạch, cô gái này là Lê Dương Tuyết, người duy nhất quan tâm đến Diệp Bạch đến cuối cũng vì đỡ đòn tất sát cho Diệp Bạch mà chết.
Lần này ta nhất định sẽ bảo vệ muội!
Diệp Bạch tự nhủ với bản thân, Dương Tuyết thấy Diệp Bạch bất động hồi lâu liền lên tiếng hỏi.
"Diệp huynh có chuyện gì sao?"
"Kh.. không có chỉ là ta nhớ lại một số chuyện ấy mà."
Diệp Bạch cười gượng đáp lời cô.
"Vậy mấy hôm này huynh đi đâu có thể cho muội biết không?"
"Chỉ là lúc đang đốn củi ta bị hổ tấn công nên phải núp vào hang trốn đến hôm nay nó mới chịu rời đi."
Diệp Bạch không muốn nói dối cô nhưng hắn không muốn tiết lộ chuyện này nên không còn cách nào khác, cứ nghĩ Dương Tuyết sẽ không tin vào những lời Diệp Bạch nói mà ngược lại cô còn hỏi han Diệp Bạch.
"Diệp huynh, huynh có bị thương ở đâu không? Huynh có đói không? Để ta làm đồ ăn cho huynh ăn."
Diệp Bạch nhẹ nhàng xoa đầu cô nàng ngốc trước mặt.
"Ta không sao muội cứ yên tâm."
"Có thật là không sao chứ?"
"Ta đã bao giờ gạt muội chưa?"
"Diệp huynh chưa bao giờ gạt ta!"
"Vậy thì muội còn nghi ngờ gì nữa, thôi ta phải tham gia trận tỉ võ rồi gặp lại muội sau."
Xong Diệp Bạch xoay người đi về khu vực trung tâm của hoa sơn tông nơi tổ chức trận tỉ võ, luật lệ của trận tỉ võ này cũng rất đơn giản, ngoại môn và nội môn của hoa sơn tông chọn ra tổng cộng mười đệ tử rồi cùng lúc lên sàn đấu, người cuối cùng còn trụ lại sẽ được thăng trực tiếp lên làm đệ tử chân truyền, trận tỉ võ cứ năm năm tổ chức một lần, lần này Diệp Bạch cũng có trong danh sách tham gia với lí do rất đơn giản là Diệp Bạch sẽ trở thành tấm khiên chắn các đòn tấn công cho những tên khác, Diệp Bạch vừa tới nơi vừa hay cũng là lúc trận tỉ võ sắp bắt đầu, các đệ tử xung quanh bắt đầu ồn ào thì thầm to nhỏ.
* * *
"Tên này chẳng phải là tên phế vật ngoại môn à sao hắn tham gia được vậy?"
"Chắc là do hắn hối lộ đó."
"Tên phế vật như hắn ta mà cũng muốn tham gia sao, ta búng tay thôi cũng thắng được hắn.". ngôn tình hay
Diệp Bạch tuy tức giận nhưng cũng không để tâm đến những người đó mà bước lên sàn đầu.
"Bắt đầu."
Lão Ngô trọng tài của trận tỉ võ lần này vừa hô lên, trận tỉ võ chính thức bắt đầu, mặt dù đã có được cơ duyên lớn nhưng chỉ mới hai ngày tu luyện nên Diệp Bạch không thể nào đánh lại chín người bọn chúng, cả đám người lao vào đánh nhau, linh lực tỏa ra cũng đủ để thổi bay người thường, không ai tấn công Diệp Bạch cả vì đối với họ Diệp Bạch chỉ là một tên phế vật không hơn không kém, giết chỉ tổ phí sức nên cứ để đến cuối rồi một quyền hạ Diệp Bạch.
Trương Lí kẻ hay bắt nạt Diệp Bạch cũng tham gia trận tỉ võ lần này, hắn ta vẫn còn nhớ ý định giết hắn của Diệp Bạch nên lần này muốn đánh cho Diệp Bạch một trận thừa sống thiếu chết để cho Diệp Bạch biết bản thân không thể thắng được hắn ta, Trương Lí cười đắc ý rồi nhảy đến chỗ của Diệp Bạch tụ lực vào tay rồi một quyền đánh tới, mặc dù có thể né nhưng nếu né đi thì chắc chắn tên Trương Lí mà những người còn lại sẽ đề cao cảnh giác hơn nên Diệp Bạch chỉ có thể đứng im hứng trọn đòn đó, tuy không bị thương quá nặng nhưng Diệp Bạch cố tính phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống để đánh lừa đám người đó, tên Trương Lí thấy Diệp Bạch đã gục xuống liền đi tới đạp chân lên người Diệp Bạch.
"Sao hả ngươi nghĩ có thể thắng ta được à, ngươi còn quá yế!"
Lời còn chưa nói xong Trương Lí đã bị "sát chỉ." mà Diệp Bạch thủ sẵn từ trước bắn xuyên cơ thể, tên Trương Lí dính đòn ngã xuống sống chết chưa rõ, Diệp Bạch từ từ bò dậy, cố gắng thể hiện ra rằng bản thân thắng tên Trương Lí chỉ là do may mắn, còn đòn vừa rồi cũng là toàn bộ sức mạnh của Diệp Bạch, những đệ tử đang xem phía dưới lại có dịp buôn chuyện với nhau.
* * *
"Tên phế vật đó sao có thể hạ được Trương Lí chứ?"
"Ngươi nhìn hắn xem chắc chắn là hắn ta chỉ là ăn may thôi."
"Đúng, đúng ngươi nói đúng có lẽ đòn vừa rồi hắn đã dồn hết sức mới có thể thắng."
Sau khi hạ được Trương Lí, những tên còn lại cũng bắt đầu chú ý đến Diệp Bạch, một tên lao lên vì nghỉ Diệp Bạch đã hết sức, trên sàn đấu lúc này chỉ còn lại ba tên tính cả Diệp Bạch, Diệp Bạch lách người sang một bên né đi đòn tấn công rồi dùng hết sức còn lại tung ra "Địa sát la trận." một trận pháp mà Diệp Bạch biết ở kiếp trước sàn đấu bị bao phủ bởi một trận pháp, không gian trong trận pháp tối mù mịt, từng tia sét oanh toạc đánh xuống, đến khi trận pháp thu lại, không gian trở lại bình thường thì trên sàn đấu chỉ còn lại Diệp Bạch là còn sống, những đệ tử đang xem ai nấy đều không thể tin vào mắt mình, việc một tên phế vật lại thắng trong trận tỉ võ và trở thành đệ tự chân truyền.