Chương 73: Đối chọi gay gắt
“Xin tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trương Mỹ Lan, tổng giám đốc kiêm chủ tịch của tập đoàn Tân Thịnh Phát. Hôm nay, tôi xin thay mặt nhà đấu giá Đông Thành, gửi đến anh lời xin lỗi chân thành nhất!”
Vừa nói, Trương Mỹ Lan vừa hướng về phía Trần Lâm cúi đầu thật sâu.
Nhìn thấy động tác này của cô, hầu như tất cả những người có mặt ở đây đều tỏ ra kinh ngạc không thôi. Ai cũng không nghĩ đến, một người có địa vị cùng với danh vọng cực cao như Trương Mỹ Lan, lại hướng về phía một người đàn ông trẻ tuổi cúi đầu.
Thế nhưng, ánh mắt của Trần Lâm lại mang theo mấy phần mỉa mai, châm chọc.
“Xin lỗi, lời này của bà chủ tịch tôi thật sự là không dám nhận! Chỉ là, vì sao bà chủ tịch lại muốn xin lỗi tôi? Chẳng lẽ, bà cũng cho rằng bức tranh này chính là hàng giả? Hay là, bà muốn đền bù cho tôi bởi vì người của bà đã đem bức tranh phá hỏng đi?!”
Mỗi lời mỗi câu của Trần Lâm lúc này giống như là thiên lôi, vang lên trong tai ở tất cả mọi người.
Vừa rồi, bọn họ nhìn thấy Trần Lâm đối với Tô Thiên Hải không kiêng nể gì cả, đã là cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hiện tại, đứng ở trước mặt của Trương Mỹ Lan, vị chủ tịch kiêm gia chủ, là người cầm lái chủ chốt của nhà họ Trương, một trong các thế lực lớn nhất Đông Thành. Thậm chí, cả hai giới hắc bạch của toàn tỉnh Hải Dương, đều đối với người phụ nữ này cực kỳ kính sợ. Thế nhưng, người đàn ông trẻ tuổi này không hề nhượng bộ chút nào, còn đối với Trương Mỹ Lan lên tiếng khiêu khích, chỉ trích, thật sự là để bọn họ cảm thấy được mở rộng tầm mắt.
Tất nhiên, rất nhiều lão nhân tinh đã nhìn ra, tình huống lúc này có chút không quá thích hợp. Dường như, hai người bọn họ cũng không giống như là chỉ mới lần đầu gặp mặt đơn giản như vậy?
“Anh Lâm, tôi với anh xem như cũng là bạn cũ đi. Chuyện trước kia, tôi nghĩ là chúng ta đã có hiểu lầm gì đó chăng? Anh cũng không thể vì chuyện năm năm trước, lại tìm đến đây để gây sự với tôi có phải không? Hơn nữa, chuyện này cũng không phải là do lỗi của nhà đấu giá chúng tôi. Vật phẩm này, trước khi được đem ra đấu giá, đã được chuyên gia kiểm định qua. Với lại, đây là đồ vật người khác muốn nhờ chúng tôi thay mặt đấu giá, cũng không có ý định thu lại lợi nhuận, chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ cho quỹ từ thiện của chúng tôi mà thôi. Thế nhưng, anh không những đem nó làm hư, còn để cho danh tiếng của nhà đấu giá Đông Thành chúng tôi bị ảnh hưởng rất lớn. Đối với chuyện này, tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Mặc dù đây cũng không phải là lỗi do hai bên cố ý, thế nhưng chúng tôi vẫn quyết định bỏ ra số tiền mà trước đó anh đã đấu giá, để đền bù vào quỹ từ thiện Nhân Ái. Tôi làm như vậy, chẳng lẽ anh còn không cảm thấy hài lòng hay sao?”
Mỗi lời một động tác của Trương Mỹ Lan lúc này đều lộ ra bình thản, tự nhiên không hề có một chút khó chịu nào. Thế nhưng, lời lẽ của cô ta lại vô cùng sắc bén, hoàn toàn không thua kém gì so với Trần Lâm.
Tất nhiên, Trần Lâm cũng không dễ dàng bỏ qua cho Trương Mỹ Lan như vậy. Anh chỉ hơi suy nghĩ một chút, sau đó liền gật đầu, mỉm cười nói ra.
“Kỳ thật, lời này của bà chủ tịch Trương vẫn rất hợp lý. Nhưng mà, số tiền này tôi đã bỏ ra rồi, cũng không có đự tính thu hồi lại. Hay là như vậy đi, nếu như bà chủ tịch đã có nhã ý như thế, thay vì để cho nhà đấu giá Đông Thành của các vị chịu thiệt hại, tôi xem như cũng lấy số tiền vừa rồi, bù đắp vào quỹ từ thiện của bà chủ tịch có được không. Tôi bỏ ra một trăm tỷ, nhà đấu giá Đông Thành cũng bỏ ra một trăm tỷ. Như vậy, hiện tại quỹ từ thiện này chẳng phải lại được tăng lên giá trị gấp đôi hay sao? Đối với chúng ta mà nói, số tiền này thật sự không tính là lớn. Thế nhưng, đối với những hoàn cảnh gặp khó khăn mà quỹ từ thiện của bà chủ tịch đang giúp đỡ, thì đây chính là sợi dây cứu sống rất nhiều sinh mạng, cũng mang lại vô số hy vọng cho những gia đình gặp phải vấn đề khó khăn. Thế nên, vẫn là câu nói như cũ, số này thuộc về quỹ từ thiện Nhân Ái của nhà đấu giá Đông Thành!”
Vừa nói, thần sắc của Trần Lâm vừa lộ ra biểu hiện cực kỳ chân thành. Cho dù là những người khó tính nhất đang ngồi ở trong hội trường, lúc này đều đồng loạt đứng dậy, hướng về phía Trần Lâm vỗ tay không ngừng.
Lúc này, thần sắc của Trương Mỹ Lan đã không còn được tự nhiên giống như vừa rồi, ánh mắt của cô chăm chú nhìn về phía Trần Lâm, trong con ngươi hiện lên mấy phần kinh dị.
Người này, năm năm trước hoàn toàn bị cô nắm giữ ở trong tay, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn liền có thể thu thập một cách sạch sẽ.
Năm năm sau, anh ta lần nữa trở lại. Thế nhưng, tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Tính cách của anh không những càng trở nên cường thế, thủ đoạn cũng tàn nhẫn đến mức cực kỳ dọa người.
Hiện tại, ở trước mặt nhiều người như vậy, bị Trần Lâm nói cho không có cách nào đáp lại, Trương Mỹ Lan cảm giác mình rất thất bại.
Thế nhưng, chuyện cho đến nước này, cô đã không có bất kỳ lựa chọn nào khác. Một trăm tỷ này, nếu cô không chịu bỏ ra, thì toàn bộ danh tiếng của nhà đấu giá Đông Thành đều sẽ bị hủy hoại một cách sạch sẽ. Đồng thời, mấy dự án lớn của tập đoàn Tân Thịnh Phát vì thế cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Tất nhiên, điều đáng hận nhất là, tiền cô cũng bỏ ra, nhưng toàn bộ danh tiếng đều bị Trần Lâm cướp đoạt hết.
Sở dĩ, vừa rồi cô muốn đứng ra giải vây cho Tô Thiên Hải, mục đích không chỉ đơn thuần là trợ giúp cho Tô Thiên Hải thoát khỏi tình cảnh lúng túng, càng muốn dùng tiền để mua chuộc lòng người.
Hiện tại, lòng người còn không mua được, danh tiếng thì bị cướp mất, ngay cả tiền cũng mất trắng, không có cách nào thu về lại. Đối với Trương Mỹ Lan mà nói, lần này quả thật là để cho cô cảm thấy thất bại vô cùng nặng nề.
“Bà chủ tịch Trương, sắc mặt của bà làm sao lại xấu đến như vậy? Chẳng lẽ, bà cảm thấy có chỗ nào không được khỏe hay sao?”
Ánh mắt của Trần Lâm nhìn về phía Trương Mỹ Lan, khóe môi hơi khẽ nhếch lên một cái.
Nhìn thấy bộ dáng này của anh, trong lòng của Trương Mỹ Lan có chút hận hận, chỉ muốn trực tiếp lao lên cắn cho anh ta một cái.
Chỉ là, ở trước mặt của nhiều người như vậy, cô ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, trên khuôn mặt còn kéo ra một vệt mỉm cười, đáp lại.
“Cũng không cần ngài Lâm đây quan tâm, sức khỏe của tôi vẫn còn rất tốt!”
Nói xong, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác, lúc này Trương Mỹ Lan đã tự mình xoay người, dứt khoát rời đi.
Thấy thế, hai con ngươi của Tô Thiên Hải không khỏi lộ ra một vệt tinh quang, từ trên người của Trương Mỹ Lan, chuyển di sang Trần Lâm. Trên khóe môi của hắn mấp máy, đối với Mã Hoành thì thầm gì đó.
Cũng không biết hai người bọn họ đang thì thầm những gì với nhau, nhưng say khi nghe được truyền âm của Tô Thiên Hải, Mã Hoành liền cấp tốc gật đầu. Đồng thời, trong lúc vô tình hay cố ý, ánh mắt của đối phương nhìn về phía Trần Lâm, mang theo một tia sát khí.
Đối với chuyện này, Trần Lâm chỉ cười nhạt một tiếng. Mà đứng ở một bên, lúc này Diệp Lâm Anh lộ ra mấy phần lúng túng, cũng không biết phải làm như thế nào bây giờ?
“Này, Diệp Lâm Anh, cô còn muốn đứng đây đến bao giờ?”
Nghe được tiếng hô vang lên bên tai, lúc này Diệp Lâm Anh hơi thoáng giật mình, vội vàng xoay người nhìn lại. Không biết từ lúc nào, một gã đàn ông với mái tóc nhuộm đỏ, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười hết sức hèn mòn, chăm chú nhìn về phía trước ngực của cô, để cho cô có chút kinh hoảng, vội vàng lùi lại phía sau nửa bước.
“Á!!!”
Lần này, bước chân của cô hơi có chút xiu vẹo, cả người đều muốn đổ nhào về phía trước. Nhưng còn không đợi cho Diệp Lâm Anh ngã xuống, một bàn tay từ phía sau lưng cấp tốc vươn tới, đem cô kéo thẳng dậy.
“Vị trí của cô là phía bên này, cũng không phải là ngã về hướng của ông chủ chúng tôi!”
Âm thanh này là từ trong miệng của Võ Hoàng Yến phát ra. Đồng thời, ánh mắt của cô hiện lên một tia giễu cợt, nhìn chằm chằm về phía Diệp Lâm Anh.
Không biết vì sao, bị ánh mắt này của Võ Hoàng Yến nhìn đến, toàn bộ khuôn mặt của Diệp Lâm Anh đều trở nên đỏ bừng lên, trong lòng cảm giác cực kỳ xấu hổ.
“Xin… xin lỗi…”
Trong miệng ấp úng nói ra lời này, thân hình của Diệp Lâm Anh cũng cấp tốc đứng dậy, thẳng hướng về phía sân khấu, đi nhanh đến.
Thấy thế, Võ Hoàng Yến không khỏi hừ nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt lộ ra một chút cười khẩy.
Mà đứng ở một bên, Cửu Vĩ có chút tiếc nuối, vỗ lấy đỉnh đầu của mình một cái.
“Chết tiệt, vậy mà bỏ lỡ mất một cơ hội tốt như vậy?! Vừa rồi, đáng lý ra là nên xin lấy số điện thoại của cô ấy mới đúng!”
Bất quá, khi cảm nhận được ánh mắt của Võ Hoàng Yến trừng đến, thần sắc của cậu ta liền trở nên nghiêm túc vô cùng. Sau đó, cậu ta cười lên hì hì, nhìn về phía Trần Lâm nói ra.
“Ông chủ, lần sau anh muốn đấu giá vật gì, có thể để tôi thay mặt hô lên được không? Cảm giác vừa rồi, thật sự là quá khí phách, quá thoải mái! Tôi muốn…”
“Được!”
“Hả? Cái gì?!”
Trong lúc cậu ta còn đang muốn nói ra đủ thứ lý do, Trần Lâm đột nhiên khẽ đáp lại một tiếng, để cho cậu ta có chút không kịp phản ứng, ánh mắt trừng trừng nhìn sang.
Cốp!
Thấy bộ dáng này của cậu ta, Võ Hoàng Yến nhất thời nhịn không được, đưa tay lên vỗ mạnh một cái. Sau đó, ánh mắt của cô trừng thẳng, để cho cậu ta không dám hé răng nói ra nửa lời.
Tất nhiên, trong lòng của Cửu Vĩ lúc này đang không ngừng mừng thầm. Cuối cùng, đội trưởng cũng cho cậu ta cơ hội được trổ hết tài năng, đây quả thật là một chuyện vô cùng sảng khoái.
Vừa nói, Trương Mỹ Lan vừa hướng về phía Trần Lâm cúi đầu thật sâu.
Nhìn thấy động tác này của cô, hầu như tất cả những người có mặt ở đây đều tỏ ra kinh ngạc không thôi. Ai cũng không nghĩ đến, một người có địa vị cùng với danh vọng cực cao như Trương Mỹ Lan, lại hướng về phía một người đàn ông trẻ tuổi cúi đầu.
Thế nhưng, ánh mắt của Trần Lâm lại mang theo mấy phần mỉa mai, châm chọc.
“Xin lỗi, lời này của bà chủ tịch tôi thật sự là không dám nhận! Chỉ là, vì sao bà chủ tịch lại muốn xin lỗi tôi? Chẳng lẽ, bà cũng cho rằng bức tranh này chính là hàng giả? Hay là, bà muốn đền bù cho tôi bởi vì người của bà đã đem bức tranh phá hỏng đi?!”
Mỗi lời mỗi câu của Trần Lâm lúc này giống như là thiên lôi, vang lên trong tai ở tất cả mọi người.
Vừa rồi, bọn họ nhìn thấy Trần Lâm đối với Tô Thiên Hải không kiêng nể gì cả, đã là cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hiện tại, đứng ở trước mặt của Trương Mỹ Lan, vị chủ tịch kiêm gia chủ, là người cầm lái chủ chốt của nhà họ Trương, một trong các thế lực lớn nhất Đông Thành. Thậm chí, cả hai giới hắc bạch của toàn tỉnh Hải Dương, đều đối với người phụ nữ này cực kỳ kính sợ. Thế nhưng, người đàn ông trẻ tuổi này không hề nhượng bộ chút nào, còn đối với Trương Mỹ Lan lên tiếng khiêu khích, chỉ trích, thật sự là để bọn họ cảm thấy được mở rộng tầm mắt.
Tất nhiên, rất nhiều lão nhân tinh đã nhìn ra, tình huống lúc này có chút không quá thích hợp. Dường như, hai người bọn họ cũng không giống như là chỉ mới lần đầu gặp mặt đơn giản như vậy?
“Anh Lâm, tôi với anh xem như cũng là bạn cũ đi. Chuyện trước kia, tôi nghĩ là chúng ta đã có hiểu lầm gì đó chăng? Anh cũng không thể vì chuyện năm năm trước, lại tìm đến đây để gây sự với tôi có phải không? Hơn nữa, chuyện này cũng không phải là do lỗi của nhà đấu giá chúng tôi. Vật phẩm này, trước khi được đem ra đấu giá, đã được chuyên gia kiểm định qua. Với lại, đây là đồ vật người khác muốn nhờ chúng tôi thay mặt đấu giá, cũng không có ý định thu lại lợi nhuận, chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ cho quỹ từ thiện của chúng tôi mà thôi. Thế nhưng, anh không những đem nó làm hư, còn để cho danh tiếng của nhà đấu giá Đông Thành chúng tôi bị ảnh hưởng rất lớn. Đối với chuyện này, tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Mặc dù đây cũng không phải là lỗi do hai bên cố ý, thế nhưng chúng tôi vẫn quyết định bỏ ra số tiền mà trước đó anh đã đấu giá, để đền bù vào quỹ từ thiện Nhân Ái. Tôi làm như vậy, chẳng lẽ anh còn không cảm thấy hài lòng hay sao?”
Mỗi lời một động tác của Trương Mỹ Lan lúc này đều lộ ra bình thản, tự nhiên không hề có một chút khó chịu nào. Thế nhưng, lời lẽ của cô ta lại vô cùng sắc bén, hoàn toàn không thua kém gì so với Trần Lâm.
Tất nhiên, Trần Lâm cũng không dễ dàng bỏ qua cho Trương Mỹ Lan như vậy. Anh chỉ hơi suy nghĩ một chút, sau đó liền gật đầu, mỉm cười nói ra.
“Kỳ thật, lời này của bà chủ tịch Trương vẫn rất hợp lý. Nhưng mà, số tiền này tôi đã bỏ ra rồi, cũng không có đự tính thu hồi lại. Hay là như vậy đi, nếu như bà chủ tịch đã có nhã ý như thế, thay vì để cho nhà đấu giá Đông Thành của các vị chịu thiệt hại, tôi xem như cũng lấy số tiền vừa rồi, bù đắp vào quỹ từ thiện của bà chủ tịch có được không. Tôi bỏ ra một trăm tỷ, nhà đấu giá Đông Thành cũng bỏ ra một trăm tỷ. Như vậy, hiện tại quỹ từ thiện này chẳng phải lại được tăng lên giá trị gấp đôi hay sao? Đối với chúng ta mà nói, số tiền này thật sự không tính là lớn. Thế nhưng, đối với những hoàn cảnh gặp khó khăn mà quỹ từ thiện của bà chủ tịch đang giúp đỡ, thì đây chính là sợi dây cứu sống rất nhiều sinh mạng, cũng mang lại vô số hy vọng cho những gia đình gặp phải vấn đề khó khăn. Thế nên, vẫn là câu nói như cũ, số này thuộc về quỹ từ thiện Nhân Ái của nhà đấu giá Đông Thành!”
Vừa nói, thần sắc của Trần Lâm vừa lộ ra biểu hiện cực kỳ chân thành. Cho dù là những người khó tính nhất đang ngồi ở trong hội trường, lúc này đều đồng loạt đứng dậy, hướng về phía Trần Lâm vỗ tay không ngừng.
Lúc này, thần sắc của Trương Mỹ Lan đã không còn được tự nhiên giống như vừa rồi, ánh mắt của cô chăm chú nhìn về phía Trần Lâm, trong con ngươi hiện lên mấy phần kinh dị.
Người này, năm năm trước hoàn toàn bị cô nắm giữ ở trong tay, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn liền có thể thu thập một cách sạch sẽ.
Năm năm sau, anh ta lần nữa trở lại. Thế nhưng, tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Tính cách của anh không những càng trở nên cường thế, thủ đoạn cũng tàn nhẫn đến mức cực kỳ dọa người.
Hiện tại, ở trước mặt nhiều người như vậy, bị Trần Lâm nói cho không có cách nào đáp lại, Trương Mỹ Lan cảm giác mình rất thất bại.
Thế nhưng, chuyện cho đến nước này, cô đã không có bất kỳ lựa chọn nào khác. Một trăm tỷ này, nếu cô không chịu bỏ ra, thì toàn bộ danh tiếng của nhà đấu giá Đông Thành đều sẽ bị hủy hoại một cách sạch sẽ. Đồng thời, mấy dự án lớn của tập đoàn Tân Thịnh Phát vì thế cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Tất nhiên, điều đáng hận nhất là, tiền cô cũng bỏ ra, nhưng toàn bộ danh tiếng đều bị Trần Lâm cướp đoạt hết.
Sở dĩ, vừa rồi cô muốn đứng ra giải vây cho Tô Thiên Hải, mục đích không chỉ đơn thuần là trợ giúp cho Tô Thiên Hải thoát khỏi tình cảnh lúng túng, càng muốn dùng tiền để mua chuộc lòng người.
Hiện tại, lòng người còn không mua được, danh tiếng thì bị cướp mất, ngay cả tiền cũng mất trắng, không có cách nào thu về lại. Đối với Trương Mỹ Lan mà nói, lần này quả thật là để cho cô cảm thấy thất bại vô cùng nặng nề.
“Bà chủ tịch Trương, sắc mặt của bà làm sao lại xấu đến như vậy? Chẳng lẽ, bà cảm thấy có chỗ nào không được khỏe hay sao?”
Ánh mắt của Trần Lâm nhìn về phía Trương Mỹ Lan, khóe môi hơi khẽ nhếch lên một cái.
Nhìn thấy bộ dáng này của anh, trong lòng của Trương Mỹ Lan có chút hận hận, chỉ muốn trực tiếp lao lên cắn cho anh ta một cái.
Chỉ là, ở trước mặt của nhiều người như vậy, cô ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, trên khuôn mặt còn kéo ra một vệt mỉm cười, đáp lại.
“Cũng không cần ngài Lâm đây quan tâm, sức khỏe của tôi vẫn còn rất tốt!”
Nói xong, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những người khác, lúc này Trương Mỹ Lan đã tự mình xoay người, dứt khoát rời đi.
Thấy thế, hai con ngươi của Tô Thiên Hải không khỏi lộ ra một vệt tinh quang, từ trên người của Trương Mỹ Lan, chuyển di sang Trần Lâm. Trên khóe môi của hắn mấp máy, đối với Mã Hoành thì thầm gì đó.
Cũng không biết hai người bọn họ đang thì thầm những gì với nhau, nhưng say khi nghe được truyền âm của Tô Thiên Hải, Mã Hoành liền cấp tốc gật đầu. Đồng thời, trong lúc vô tình hay cố ý, ánh mắt của đối phương nhìn về phía Trần Lâm, mang theo một tia sát khí.
Đối với chuyện này, Trần Lâm chỉ cười nhạt một tiếng. Mà đứng ở một bên, lúc này Diệp Lâm Anh lộ ra mấy phần lúng túng, cũng không biết phải làm như thế nào bây giờ?
“Này, Diệp Lâm Anh, cô còn muốn đứng đây đến bao giờ?”
Nghe được tiếng hô vang lên bên tai, lúc này Diệp Lâm Anh hơi thoáng giật mình, vội vàng xoay người nhìn lại. Không biết từ lúc nào, một gã đàn ông với mái tóc nhuộm đỏ, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười hết sức hèn mòn, chăm chú nhìn về phía trước ngực của cô, để cho cô có chút kinh hoảng, vội vàng lùi lại phía sau nửa bước.
“Á!!!”
Lần này, bước chân của cô hơi có chút xiu vẹo, cả người đều muốn đổ nhào về phía trước. Nhưng còn không đợi cho Diệp Lâm Anh ngã xuống, một bàn tay từ phía sau lưng cấp tốc vươn tới, đem cô kéo thẳng dậy.
“Vị trí của cô là phía bên này, cũng không phải là ngã về hướng của ông chủ chúng tôi!”
Âm thanh này là từ trong miệng của Võ Hoàng Yến phát ra. Đồng thời, ánh mắt của cô hiện lên một tia giễu cợt, nhìn chằm chằm về phía Diệp Lâm Anh.
Không biết vì sao, bị ánh mắt này của Võ Hoàng Yến nhìn đến, toàn bộ khuôn mặt của Diệp Lâm Anh đều trở nên đỏ bừng lên, trong lòng cảm giác cực kỳ xấu hổ.
“Xin… xin lỗi…”
Trong miệng ấp úng nói ra lời này, thân hình của Diệp Lâm Anh cũng cấp tốc đứng dậy, thẳng hướng về phía sân khấu, đi nhanh đến.
Thấy thế, Võ Hoàng Yến không khỏi hừ nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt lộ ra một chút cười khẩy.
Mà đứng ở một bên, Cửu Vĩ có chút tiếc nuối, vỗ lấy đỉnh đầu của mình một cái.
“Chết tiệt, vậy mà bỏ lỡ mất một cơ hội tốt như vậy?! Vừa rồi, đáng lý ra là nên xin lấy số điện thoại của cô ấy mới đúng!”
Bất quá, khi cảm nhận được ánh mắt của Võ Hoàng Yến trừng đến, thần sắc của cậu ta liền trở nên nghiêm túc vô cùng. Sau đó, cậu ta cười lên hì hì, nhìn về phía Trần Lâm nói ra.
“Ông chủ, lần sau anh muốn đấu giá vật gì, có thể để tôi thay mặt hô lên được không? Cảm giác vừa rồi, thật sự là quá khí phách, quá thoải mái! Tôi muốn…”
“Được!”
“Hả? Cái gì?!”
Trong lúc cậu ta còn đang muốn nói ra đủ thứ lý do, Trần Lâm đột nhiên khẽ đáp lại một tiếng, để cho cậu ta có chút không kịp phản ứng, ánh mắt trừng trừng nhìn sang.
Cốp!
Thấy bộ dáng này của cậu ta, Võ Hoàng Yến nhất thời nhịn không được, đưa tay lên vỗ mạnh một cái. Sau đó, ánh mắt của cô trừng thẳng, để cho cậu ta không dám hé răng nói ra nửa lời.
Tất nhiên, trong lòng của Cửu Vĩ lúc này đang không ngừng mừng thầm. Cuối cùng, đội trưởng cũng cho cậu ta cơ hội được trổ hết tài năng, đây quả thật là một chuyện vô cùng sảng khoái.