Chương : 137
Xe ngựa trong xóc nảy dần dần rẽ vào chỗ ngoặt.
Kỳ thật, bất kể là Nhược nhi hay là Tôn Nhạc, cũng biết hiện tại uy hiếp lớn nhất đã không phải đến từ người Tề, mà là từ thế nhân nghe tin lập tức hành động.
Lúc này, dưới sự phân phó của Nhược nhi, tất cả người đi theo đều thay đổi quần áo, đến cả xe ngựa cũng cải trang.
Đoạn đường này, đoàn xe thỉnh thoảng gặp được người qua đường hành tung khác nhau, trong lời nói những người này không chút kiêng kị nào nhắc tới chuyện Sở Nhược, quả nhiên đều hướng về hắn mà đến.
Sau năm ngày chạy nhanh như thế, đã cách Lâm thành mấy trăm dặm.
Được Tôn Nhạc tỉ mỉ chăm sóc, miệng vết thương Nhược nhi cũng không có dấu hiệu chuyển biến xấu. Bất quá mặc dù không chuyển biến xấu, nhưng cũng không chuyển biến tốt đẹp.
Nhược nhi không thích giả dạng, hắn lúc này đã tháo chòm râu trên mặt, khôi phục tướng mạo sẵn có. Thời đại này bắt bớ người ngay cả bức họa cũng không có, hết thảy chỉ bằng huy hiệu trên xe ngựa, liền rõ người đó có thân phận đặc thù hay quen biết gì. Bởi vậy mọi người trên đường tuy rằng đều nói Sở Nhược như thế này như thế kia, nhưng mà khi Nhược nhi ngồi trước mặt bọn họ, lại không có ai chú ý.
“Chủ công, phía trước đó là Khâu Ly thành.”
Một tiếng nói trong trẻo từ bên ngoài truyền đến.
Từ ngày rời đi Lâm thành đó trở đi, Nhược nhi vì an toàn, liền phân phó mọi người sửa lại gọi mình là ‘ chủ công ’.
Nhược nhi thấp giọng đáp: “Ừ.”
Thanh âm của hắn trầm thấp, thập phần cẩn thận. Thanh niên thanh tú kia đi đến bên cạnh người trung niên mới mở miệng hướng trong xe ngựa nhìn một cái, cười nói: “Xem ra Tôn Nhạc cô nương lại đang ngủ.”
Người trung niên không hé răng.
Thanh niên thanh tú cũng không để ý hắn lãnh đạm, vẫn còn nhìn xe ngựa thở dài: “Chủ công nhà ta thật là người trọng tình. Tôn Nhạc cô nương bộ dạng bình thường như thế. Hắn lại trân trọng, coi như bảo vật.” Hắn nói tới đây, chậc chậc liên hồi.”Tôn Nhạc cô nương đúng là người có phúc lớn.”
Người trung niên vẫn trầm mặc không có bao nhiêu biểu tình nghe đến đó, thản nhiên nói: “Nếu không có Tôn Nhạc cô nương, chủ công từ mấy năm trước đã mất rồi. Có vài người, có một số việc là có thể nhớ một đời.”
Thanh niên thanh tú nghe xong liên tục gật đầu.
Trong xe ngựa.
Đầu Tôn Nhạc từng chút từng chút nghiêng xuống dưới, đầu kia từng chút từng chút, từ bả vai Nhược nhi trượt đến ngực của hắn, có khi lại giống như kinh ngạc, vội vàng nâng lên, nhưng vừa nâng không đến một cái chớp mắt, đầu kia lại bắt đầu trượt xuống.
Nhược nhi rất hứng thú nhìn Tôn Nhạc vô cùng buồn ngủ. Đến khi Tôn Nhạc như thế năm lần, hắn cười cười, vươn cánh tay đỡ thân mình nàng, lại dịch qua một chút, để cho Tôn Nhạc thoải mái mà gối lên trên đùi chính mình.
Nhược nhi cúi đầu, tinh tế xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc trong lúc ngủ say, ngón trỏ thô ráp của hắn chậm rãi xoa lông mày nàng, lại mơn trớn cái mũi, cái miệng nhỏ nhắn của nàng, ” Ngũ quan tỷ tỷ thật ra rất tốt, chỉ là sắc mặt quá khó xem.”
Nhược nhi âm thầm cắn môi, miệng hơi cong, thầm nghĩ: cũng mặc kệ thế nào, nàng là tỷ tỷ của ta. Ở trên đời này, bất luận kẻ nào có thể khinh ta vứt bỏ ta hại ta, nàng cũng không như vậy!
Nhược nhi nghĩ đến đây, trong lòng ấm áp.
Bàn tay thô to của hắn nhẹ nhàng phủ lên gương mặt Tôn Nhạc, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.
Cũng không biết qua bao lâu, lông mi Tôn Nhạc chớp chớp, lại chớp mấy cái.
Cảm giác được động tác của nàng, Nhược nhi buông tay, mỉm cười nhìn nàng chằm chằm.
Chỉ chốc lát, Tôn Nhạc chậm rãi mở mắt ra.
Nàng vừa mở mắt, liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú mỉm cười của Nhược nhi. Khóe miệng không khỏi khẽ cong, trồi lên một nụ cười.
Nhược nhi mừng rỡ, hắn hướng về phía Tôn Nhạc chớp chớp mắt phải, cười híp mắt nói: “Tỷ tỷ vừa tỉnh ngủ liền cười không ngừng, là vì nhìn thấy Nhược nhi dung nhan tuấn mỹ, thấy sắc đẹp còn vui hơn cả ăn cơm sao?”
Tôn Nhạc chớp mắt , đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Nàng nghe Nhược nhi không biết xấu hổ khoe khoang như vậy, không khỏi mím môi cười khẽ, nàng hướng Nhược nhi liếc mắt một cái, nói: “Không biết xấu hổ.”
Nhược nhi cười ha ha, đầu hắn thấp xuống, đem cái trán chống trên trán Tôn Nhạc, thở dài: “Ai! Trong thiên hạ không có trượng phu nào đáng thương như ta! Vì chọc nàng cười, ngay cả nhan sắc cũng phải bán đứng!”
Tôn Nhạc lại hung hăng quăng hai cái xem thường. Nàng vươn tay đẩy cái trán Nhược nhi ra, chậm rãi ngồi thẳng người.
Nàng vừa mới ngồi thẳng, bên ngoài liền truyền đến thanh âm của thanh niên thanh tú kia, “Chủ công, đã đến Ly thành, có cần xuống dưới một lát không?”
“Cũng được!”
Trong tiếng trả lời của Nhược nhi, Tôn Nhạc đã sửa sang lại đầu tóc cùng xiêm y. Hai người một trước một sau xuống xe ngựa.
Nhược nhi vừa xuống xe ngựa, liền duỗi cái lưng mệt mỏi.
Khâu Ly thành.
Người tấp nập, xe ngựa như nước, trong tiếng ồn ào náo động, hắn không coi ai ra gì duỗi tay, lắc lắc chân, hoạt động gân cốt.
Tôn Nhạc lẳng lặng đứng bên cạnh hắn.
Đúng lúc này, một giọng nữ xinh đẹp truyền đến, “Lang quân này rất tuấn mỹ bất phàm, thiếp thật vui mừng!”
Giọng nữ không nhỏ, chẳng những không nhỏ, còn thực vang dội.
Động tác vung đá của Nhược nhi cứng đờ, hắn chậm rãi buông cánh tay xuống, giống đám người Tôn Nhạc, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy phía sau mọi người, một cô gái mười bảy mười tám tuổi che miệng cười khẽ, thu ba nhộn nhạo nhìn Nhược nhi. Thiếu nữ này mặc áo tơ màu trắng trên thêu trúc và chim phượng, khuôn mặt tú lệ, một đôi mắt to có chút ngân ngấn nước, khi nhìn quanh hết sức nhẹ nhàng long lanh. Phía sau thiếu nữ, còn đi theo hai kiếm khách áo tang.
Nhược nhi trừng mắt nhìn, Tôn Nhạc cũng trừng mắt nhìn.
Trên thực tế, tất cả mọi người đều ngẩn ra, đối tượng theo lời cô gái xinh đẹp cũng không phải ai khác, mà là Nhược nhi!
Quả nhiên, mọi người vừa nghĩ như thế, cô gái xinh đẹp đã nhẹ nhàng bước liên tục, lập tức đi tới trước mặt Nhược nhi.
Nàng hướng về phía Nhược nhi cao thấp đánh giá, nhẹ nhàng khẽ chào, mím môi khẽ cười nói: “Thiếp là nữ tử tộc Khương thị của bổn thành, xin hỏi công tử có từng hôn phối?”
Nhược nhi hoàn toàn trợn tròn mắt.
Khi hắn tim đập mạnh và loạn nhịp thì thanh niên thanh tú đi đến bên người Nhược nhi, chắp tay trước ngực cười nói: “Cô nương, việc hôn phối cũng là do người lớn bàn tính, người đường đột rồi.”
Hai mắt thật to của cô gái xinh đẹp chớp chớp, nàng lắc đầu nói: “Không phải, phụ thân sớm nói, thiếp có quyền tự lựa chọn.”
Nàng nói tới đây, thu ba như nước nhìn Nhược nhi, gương mặt thanh tú ửng đỏ, lông mi thật dài của nàng phẩy phẩy, có điểm e lệ rũ mắt xuống,lại nhanh chóng ngước mắt nhìn Nhược nhi nói: “Thiếp thấy lang rất tốt, lang thấy thiếp thế nào?”
Nhược nhi còn giật mình. Trong khi tim đập mạnh và loạn nhịp, hắn lộ ra một chút ngại ngùng không được tự nhiên.
Thanh niên thanh tú nhìn thoáng qua Tôn Nhạc mặt không chút thay đổi , lại vội vàng đứng dậy. Hắn chỉ Tôn Nhạc, hướng cô gái kia nói: “Cô nương, người cô nương chọn trúng đã có giai nhân.”
Cô gái xinh đẹp ngẩn ra.
Nàng làm như lúc này mới thấy Tôn Nhạc, lập tức mắt to vừa chuyển, nhìn Tôn Nhạc.
Nàng hướng về phía Tôn Nhạc cao thấp đánh giá vài bận, cái miệng nhỏ nhắn dẩu ra, đầu chuyển hướng Nhược nhi còn nói thêm: “Dung mạo nàng này không bằng thiếp, lang quân làm gì bỏ ngọc bích mà lấy đá cuội?”
Cô gái vừa nói lời này ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Nhạc nhất thời tối sầm.
Mọi người phía sau nàng, đều khẩn trương nhìn chằm chằm hai người Nhược nhi cùng Tôn Nhạc. Thanh niên thanh tú kia thầm nghĩ: cô gái này thật là đáng yêu, nhưng Tôn Nhạc cô nương chính là người chủ công tâm niệm. Lại không biết chủ công làm sao trả lời?
Mặt Tôn Nhạc vẫn không chút thay đổi như cũ.
Lúc này, cánh tay Nhược nhi bỗng nhiên duỗi ra, ôm eo Tôn Nhạc, hắn hướng về phía cô gái xinh đẹp nói: “Cô thấy là đá cuội, ta lại coi là ngọc bích!”
Cô gái xinh đẹp ngẩn ra.
Nàng lại xoay đầu lại, tỉ mỉ quan sát Tôn Nhạc. Sau khi hướng nàng cao thấp đánh giá nhiều lần, cô gái mới tràn đầy hâm mộ nhìn nàng, nói:“Vị cô nương này rất có phúc, lời như lang quân nhà ngươi nói, thiếp chỉ từng nghe trong mộng.”
Nàng hướng hai người Tôn Nhạc cùng Nhược nhi nhẹ nhàng khẽ chào, trong trẻo nói: “Thiếp đường đột rồi, hai vị chớ trách!” Dứt lời, nàng tiêu sái quay người lại bước đi.
Nhược nhi quay đầu quát: “Còn thất thần làm gì? Đi đi!”
Hắn cất bước giục đi, nhìn đến Tôn Nhạc còn hướng về phía cô gái kia giật mình, không khỏi kêu lên: “Tỷ tỷ?”
Tôn Nhạc quay đầu nhìn về phía Nhược nhi, nhợt nhạt cười, thấp giọng nói: “Nữ tử này thật là hào hiệp rất khác biệt.”
Ở đường cái tuyển nam nhân, nhìn trúng liền trực tiếp thổ lộ. Vừa nghe đối phương có tình nhân lại thản nhiên chúc phúc, tiêu sái rời đi. Nữ tử như vậy, cho dù ở kiếp trước Tôn Nhạc cũng chưa từng gặp qua.
Bất tri bất giác, nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hổ thẹn. Ý niệm này vừa mới trồi lên trong đầu, Tôn Nhạc liền vội vàng đem nó đè xuống.
Nhưng mà, tuy rằng đè xuống rồi, trong lòng của nàng cuối cùng cũng không thoải mái. Tôn Nhạc có điểm kinh ngạc nghĩ, chính mình trước kia lúc khốn khổ nhất, cũng chưa từng nghĩ như vậy. Nhưng vì sao bây giờ lại có ý nghĩ như vậy?
Nàng không biết, bất kể là Ngũ công tử hay là Nhược nhi, đều là long phượng trong biển người, nàng trước kia cũng không dám trông mong gì, nên sẽ không tự ti. Hiện tại nàng trong lúc vô tình, có cầu mong, có suy nghĩ, cho nên cảm giác xấu hổ này cũng sinh ra.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, Tôn Nhạc xuất thân khốn khổ cho tới bây giờ đều chưa từng thập phần tự tin quá.