Chương : 146
Nhạc ở trên lưng ngựa xóc nảy vài cái, chậm rãi tỉnh táo lại. Vừa thanh tỉnh, hướng Nhược Vương thầm may mắn, hắn vẫn bình an vô sự!
Khóe miệng Tôn Nhạc hơi cong, khoái hoạt, cơ hồ là cảm ơn mà nghĩ: thật tốt, hắn cư nhiên không bị tí thương tích nào! Tôn Nhạc cũng không theo quân xuất chinh, chỉ đợi hầu ở thành, nàng đã thể hội sâu đậm cái loại dày vò khó nói lên lời này!
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng mà xoa bàn tay nắm chặt cương ngựa của hắn, sung sướng mà nghĩ: dưới loại tình huống quân địch hơn xa này, hắn cư nhiên không hề bị đả thương, trời xanh đối với ta cũng thật không tệ.
Nhược Vương đang giục ngựa vội vã, cảm thấy được sự ấm áp trên mu bàn tay, không khỏi cúi đầu nhìn về phía nàng. Vừa đối diện với hai mắt Tôn Nhạc, hắn cũng nhếch miệng cười, “Tỷ tỷ, quân ta đại thắng rồi!”
“Ừa.” Tôn Nhạc nhẹ nhàng cười, ” Nhược nhi của ta trí tuệ hơn người, Tề vương làm sao là đối thủ?”
Nhược Vương nghe vậy cười lên ha hả.
Hắn sở dĩ giục ngựa vội vã, đó là nghĩ Tôn Nhạc ngất xỉu. Hiện tại nếu nàng đã thanh tỉnh, tất nhiên là lập tức buông lỏng.
Nhược Vương đem Tôn Nhạc đặt trước ngựa, nhìn nàng cười toe tóet,“Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ vui mừng đến hôn mê sao?”
Hắn nói như vậy, đầu còn có chút oai, bộ dáng cười khanh khách mang theo bỡn cợt. Giống như chờ mong Tôn Nhạc trở nên ngượng ngùng.
Nhược Vương không đề cập tới còn đỡ, nhắc tới Tôn Nhạc không khỏi bực bội. Nàng quăng cho hắn một cái liếc mắt nói: “ Dùng sức như vậy, đệ thiếu chút nữa nghẹn chết tỷ tỷ!”
A?
Nhược Vương mở to mắt nhìn Tôn Nhạc, trên gương mặt nhanh chóng trồi lên một chút mây đen: Chẳng lẽ, tỷ tỷ cũng không phải bởi vì vui mừng mà chóng mặt??
Tôn Nhạc không có nhận thấy được sự buồn bực của hắn, vươn tay nhẹ nhàng đánh một cái trên ngực hắn, giận dỗi nói: “Đệ tường đồng vách sắt lại còn dùng sức như thế!”
Tôn Nhạc nói tới đây thấy môi Nhược Vương ngọ nguậy, vẻ mặt rầu rĩ không vui, không khỏi trấn an nói: “Tỷ tỷ hiện tại không có việc gì rồi. Đừng để ý.”
Nhược Vương buông đầu xuống, một hồi lâu sau mới nặng nề mà thở dài một hơi. Qua một lúc lâu hắn vẫn có điểm mất hứng.
Sở nhân Đại thắng mà về bị vây giữa cuồng hoan. Nhược Vương vừa về tới cung, liền bắt tay vào xử lý tất cả công việc, giải quyết hậu quả thật tốt, loay hoay đến chân không chạm đất.
Ngày thứ ba, Tôn Nhạc, Trĩ đại gia cùng Nhược Vương và chúng thần, các thực khách cùng nhau ngồi trong điện nghị sự, trao đổi nhiều loại công việc sau khi đại thắng.
Đang nghị luận, một trận tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến, đồng thời, một thanh âm hùng hậu truyền đến, “Đại vương,việc gấp xin bẩm báo!”
“Tiến vào!”
Một hán tử cao gầy lên tiếng trả lời đi vào, hai tay của hắn chắp lại, cao giọng nói: “Đại vương, tiền phương cấp báo, Tần Quân xuất chiến xe một ngàn cỗ, Uy Hổ quân mười vạn người, lấy Doanh Thu làm soái, Triệu quân xuất chiến xe một ngàn cỗ, Hồng Sát quân mười vạn người, lấy Tẩu Trầm làm soái, ít ngày nữa sẽ tuyên thệ trước khi xuất chinh, xâm phạm Sở cảnh ta!”
Xôn xao!
Hán tử kia vừa nói xong, mọi người đồng loạt hít vào một hơi!
Trong khoảng thời gian ngắn, nụ cười trên mặt mọi người nhất nhất thu lại, tất cả mọi người giận tái mặt. Chúng thần đồng loạt nhìn về phía Nhược Vương.
Tôn Nhạc cũng hít vào một hơi, sắc mặt biến hóa.
Nhược Vương vọt đứng lên, nhìn chằm chằm người tới quát khẽ: “Tình huống là thật sao?”
“Vâng ạ!”
Nhược Vương cau chặt mày, tay phải vung lên, thấp giọng nói: “Đi ra ngoài đi.”
“Dạ.”
Người tới lui ra ngoài.
Tôn Nhạc biết, tình huống lần này thật sự không giống với lúc trước. Tề Ngụy Hàn ba nước đánh sở, tuy rằng chiến xa phái ra đạt hơn ba ngàn cỗ, nhưng toàn bộ binh lính bọn họ chưa từng gặp qua máu! Riêng một điểm này đã không đủ gây sợ hãi.
Nhưng Uy Hổ quân người Tần cùng Hồng Sát quân người Triệu lại không giống vậy. Người Tần ở Trung Nguyên, phía tây có man di, chỗ biên cảnh hàng năm đều có các loại loại tranh chấp cùng chiến hỏa nhỏ. Mà Uy Hổ quân bọn hắn, đó là tinh nhuệ chuyên xử lý những sự cố này! Chỉ từ tinh nhuệ mà luận, mười vạn Uy Hổ quân này không kém gì Hắc Giáp Quân Sở nhân, thậm chí Doanh Thu kia lấy pháp trị quân, phi thường nghiêm khắc, luận quân lực khả năng còn hơn cả Hắc Giáp Quân.
Mà Doanh Thu kia thân là Tần vương tử Doanh Thập Tam, từ nhỏ là một nhân vật thủ đoạn ác liệt, hắn chẳng những thủ đoạn ác liệt, hơn nữa giỏi về việc quân trận, là một đối thủ không thể bỏ qua!
Tôn Nhạc nghĩ đến đây, thầm nghĩ: Doanh Thập Tam kia ta từng gặp qua, thật sự là người tài đương thời.
Về phần Triệu quân cũng như thế, trong Triệu cảnh nhiều đạo tặc mã phỉ, Hồng Sát quân này hàng năm cùng đám đạo tặc đó tác chiến, sớm tích lũy kinh nghiệm phong phú. Mà Tẩu Trầm cũng là danh tướng đất Triệu, là thống soái nhất lưu từ trong thực chiến rèn luyện ra!
Tinh nhuệ như vậy, một quốc gia nào tiến lại, đều làm Sở rất là bị động, huống chi là hai nước đều xuất hiện?
Nhược Vương tuy rằng anh tài ngút trời, nhưng dù sao hắn vẫn còn trẻ, hơn nữa lập quốc không lâu, Hắc Giáp Quân của hắn từ khi thành lập đến nay bất quá cũng chỉ hai năm. Tuy rằng thân kinh bách chiến, nhưng mà so với Uy Hổ quân cùng Hồng Sát quân đương nhiên không bằng.
Trong thời gian ngắn, không khí bên trong đầy dẫy ủ dột.
Nhược Vương gương mặt lạnh lùng, nhíu mày đau khổ suy tư.
Lúc này, Văn Lương ở một bên nói: “Tề Ngụy Hàn ba quân mặc dù bại, nhưng nếu bọn họ toàn lực tương trợ Tần Triệu, Sở nguy rồi!”
Văn Lương vừa nói những lời này ra, lại là một trận trầm mặc.
Cho dù không có Tề Ngụy Hàn ba nước tương trợ, Sở cũng nguy hiểm.
Sắc mặt Trĩ đại gia có điểm trắng, nàng thì thào hỏi: “Tần Triệu các nước vì sao toàn lực đánh Sở?”
Văn Lương cười lạnh nói: “Tai họa vì danh tiếng! Chu vương suy thoái, thiên hạ chư hầu muốn thông qua một trận chiến cùng Sở nhân ta, định ra vị trí bá chủ!”
Văn Lương vừa nói lời này ra, trong phòng không còn nửa điểm tiếng động.
Tôn Nhạc thầm suy nghĩ: đúng vậy a, Sở là cái bia thật tốt a. Đến nay Tề Ngụy Hàn ba nước bại dưới tay Sở, nếu Tần Triệu hai nước có một nước thắng, một quốc gia thắng lợi kia chính là hoàn toàn xứng đáng làm bá chủ xuân thu! Treo mồi lớn như vậy, bọn họ làm sao có thể không khuynh hết tinh nhuệ cả nước mà đánh Sở được.
Trong trầm mặc, thỉnh thoảng có người nhìn Nhược Vương.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, Nhược Vương cất bước đi thong thả trong phòng, hắn chậm rãi đi đến chỗ màn cửa sổ bằng lụa mỏng, ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài trầm giọng nói: “Một trận chiến này, Sở không thể đánh!”
Mọi người đồng thời trầm mặc.
Mỗi người đều hiểu được ý tứ của Nhược Vương, một trận chiến này dù cho có thể thắng, cũng là thắng thảm, hơn nữa rất có thể sẽ hao hết thực lực của một nước.
Nhưng mà, không chiến thì làm như thế nào?
Đang lúc mọi người hết sức trầm ngâm, âm thanh kiều nhuyễn tuyệt đẹp của Trĩ đại gia truyền đến, “Đúng, trận chiến này không thể đánh.” Nàng ngẩng đầu nhìn hướng Nhược Vương, “Nếu có thuyết khách, thuyết phục Tần Triệu không xuất binh thì tốt rồi.”
Lời này của Trĩ đại gia vừa ra, xoạt xoạt xoạt xoạt, vài đôi mắt đồng thời xoay đầu lại, nhìn về phía Tôn Nhạc.
Trĩ đại gia kinh hãi, nàng không dám tin nhìn mọi người, lại quay đầu chống lại Nhược Vương, thanh thanh nói : “Nhược Vương, việc này không phải là nhỏ. . . . . .” Nàng mới nói được tới đây, thanh âm ngừng một chút, lập tức thầm nghĩ: Tần Triệu xuất binh chuyện lớn như thế, há lại chỉ bằng một thuyết khách có thể thay đổi? Ta gấp cái gì, nếu Tôn Nhạc thật sự đáp ứng, chỉ sợ nửa điểm công lao còn chưa đến tay, sợ là mạng cũng không giữ được.
Vừa nghĩ như thế, nàng liền buông đố kỵ xuống, có điểm đùa cợt liếc Tôn Nhạc một cái, tiếp tục nói với Nhược Vương: “ Việc như thế, chư công vì sao nhìn về phía Tôn Nhạc cô nương?”
Khóe mắt Nhược Vương nhảy lên, hắn không để ý tới Trĩ đại gia, mà nhìn Tôn Nhạc bộ dạng phục tùng liễm mục, sau đó vẫy tay nói: “Tất cả giải tán đi, việc này ngày sau lại bàn.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau: sự tình khẩn cấp như thế, tại sao có thể để ngày sau lại bàn. Đảo mắt bọn họ lại suy nghĩ, việc này cũng quá mức trọng đại, quả thật là cần hảo hảo suy tư một phen.
Nhược Vương nhìn thân ảnh mọi người chậm rãi rời khỏi, nhíu mày không nói. Hắn ngây người một hồi, ánh mắt trừng Trĩ đại gia còn ở lại trong phòng bất động.
Ánh mắt Nhược Vương có điểm âm trầm, Trĩ đại gia chống lại thì không khỏi rùng mình một cái, nàng vội vàng nhẹ nhàng khẽ chào, cúi đầu lui ra.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Nhược Vương, còn có Tôn Nhạc ngồi chồm hỗm ở trên sập, lẳng lặng nhìn rượu lay động trong chén.
Tôn Nhạc biết Nhược Vương nhất định sẽ có chuyện muốn nói cùng mình, đơn giản là vẫn không nhúc nhích chờ hắn.
Sau khi chờ tất cả mọi người thối lui, Nhược Vương bước đi đến trước sập Tôn Nhạc, hắn ngồi chồm hỗm xuống đối diện, rót ình một chén rượu lớn.
Đầu hướng lên, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, Nhược Vương nâng cốc để xuống thật mạnh trên bàn, trầm giọng nói: “Tỷ tỷ, việc này tỷ đừng vội suy nghĩ, Nhược nhi vạn lần sẽ không để cho tỷ đi đâu!”
Bộ dạng Tôn Nhạc vẫn phục tùng liễm mục như cũ, vẻ mặt nàng trầm tĩnh.
Sau khi nghe được những lời này của Nhược Vương, khóe miệng nàng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Nhược nhi, lần này đã không phải vấn đề đệ muốn hay không muốn. Việc này quá mức trọng đại, theo đề nghị Trĩ đại gia phái thuyết khách làm việc thật là thỏa đáng.”
Nàng nói tới đây, từ từ nói: “Nếu Nhược nhi không có chọn được người thích hợp hơn tỷ tỷ, vậy tỷ tỷ đi thôi!”
Nhược Vương cả kinh, hắn vèo đưa tay lên ấn lên tay nhỏ bé của Tôn Nhạc. Gắt gao đem tay nhỏ bé của nàng vững chắcbảo hộ dưới lòng bàn tay mình, Nhược Vương nhìn chằm chằm hai mắt nàng, nói từng chữ từng câu: “Tỷ tỷ, Nhược nhi mang tỷ đi vào Sở, chỉ là muốn muốn tỷ ở bên cạnh ta, như trước đây, vẫn đứng ở bên cạnh ta. Không hơn!”Hắn nói tới đây, vọt đứng lên, trầm giọng nói: “Sở nhân nhiều anh tài, không đáng để tỷ tỷ của ta xông vào nguy hiểm!” Nói tới đây, ống tay áo hắn giương lên, xoay người đi ra ngoài.
Tôn Nhạc chậm rãi đứng lên, nhìn bóng lưng Nhược Vương nghênh ngang rời đi, nhẹ giọng nói: “Tần Triệu mưu sở, lợi ích to lớn vậy, đã không phải chỉ bằng một thuyết khách có thể thành công. Nhược nhi, lần này đi nói động Tần Triệu hai hầu, thuyết khách kia cần có tài tung hoành. Tỷ tỷ nguyện ý thử một lần!”
Nhược Vương sững người lại, liền nặng nề bỏ lại một câu, “Đừng nói nữa!” Trong âm thanh của hắn có điểm giận dỗi, bước chân như bay, đảo mắt liền biến mất trước mắt Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc nhìn bong lưng Nhược Vương đi xa, mỉm cười, lẩm bẩm:“Đây chính là lần đầu tiên Tôn Nhạc ta chủ động đi tìm nguy hiểm.”
Không cần hỏi, sự phiêu lưu lúc này thật sự quá hung hiểm, hơn nữa khả năng thành công cực thấp. Tần Triệu hai nước từ trước đến nay là chư hầu có thế lực nhất ở Trung Nguyên, thực lực mạnh nhất, dã tâm cũng lớn nhất. Phen này đánh Sở, bọn họ nhất định là quyết tâm như nhất, muốn ở dạng tình huống này đi nói động bọn hắn đình chỉ kế hoạch, khó khăn thật đúng là rất lớn nha.
Lấy tính cách Tôn Nhạc, không thích nhất chính là gây chuyện. Nhưng mà nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra người tốt hơn chính mình. Nếu nàng không đi, Sở nhân cũng không có biện pháp giải quyết khốn cảnh trước mắt, đây chẳng phải là đưa Nhược nhi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục sao?
Cúi đầu thở dài một hơi, Tôn Nhạc chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Khi nàng đi đến trong sân thì Trĩ đại gia duyên dáng yêu kiều, mỹ lệ như hoa đang đứng ở đó chờ nàng.
Tôn Nhạc liếc Trĩ đại gia một cái, cứ thế đi ngang qua nàng Trĩ đại gia đột nhiên kêu lên: “Tôn Nhạc!” Nàng đi lên mấy bước, nhìn chằm chằm Tôn Nhạc cười nói: “Ta thực không biết, ngươi có bản lãnh gì? Ta vừa nhắc tới thuyết khách thì cư nhiên tất cả mọi người đều nhìn về phía ngươi?”
Tôn Nhạc tất nhiên là không đáp.
Trĩ đại gia nhìn nàng chằm chằm, thanh giọng nói: “Tôn Nhạc, nếu ngươi thật có thể thuyết phục Tần Triệu hai nước không tấn công Sở, Trĩ cơ ta đây tự nguyện nhường vị trí Sở Vương hậu cho ngươi!”
Tôn Nhạc ngẩn ra.
Nàng quay đầu nhìn về phía Trĩ cơ, thản nhiên nói: ” Vị trí Sở Vương Hậu vốn là của ngươi sao?”
Gương mặt tuyệt mỹ của Trĩ đại gia đỏ lên.
Trong sự xấu hổ, nàng trừng đôi mắt long lanh như nước hồ thu, cười lạnh nói: “Tôn Nhạc, ngươi hoàn toàn không có tướng mạo, hai là vô đức, ba là vô gia thế, bốn vô bản lãnh, dựa vào cái gì có thể chiếm cứ vị trí vương hậu của Sở Vương? Đừng tưởng rằng Sở Vương vừa ý ngươi là có thể, thời loạn thế này, tài cán mới là quan trọng, ngươi không hề có chỗ xuất sắc, Sở Vương bận tâm tình cũ sủng ngươi một năm hai năm. Ở chung lâu ngày, tình cũ dùng hết rồi, ngươi lấy cái gì đến lưu giữ sự sủng ái của hắn, bảo trụ vị trí vương hậu của ngươi?”
Trĩ đại gia nói tới đây, thanh âm thả chậm, ngữ khí cũng ôn hòa một ít, “Nhưng mà, nếu như ngươi thật sự có thể giải quyết nan đề hiện tại của đại vương, Trĩ cơ ta đây cũng sẽ tâm phục khẩu phục nhường ngươi một bước! Thậm chí, ta còn nguyện ý toàn lực bảo vệ vị trí vương hậu của ngươi, không cho nữ nhân khác vọng tưởng!”
Trĩ đại gia nhấc cằm, ngạo nghễ nói: “Ngươi muốn để cho ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, vậy xuất ra bản lĩnh của ngươi đi, làm cho Trĩ cơ tâm phục khẩu phục!”
Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn Trĩ đại gia, nàng nghe được rõ ràng, Trĩ đại gia này tự ình là nữ nhân của Nhược nhi!
Ngữ khí cứ như là đạo lý hiển nhiên!
Còn có, nàng nói nữ nhân khác. . . . . .
Tôn Nhạc nghĩ đến đây, không khỏi cười chua sót.
Nụ cười này vừa trồi lên, Tôn Nhạc liền cả kinh, thầm suy nghĩ: vì sao trái tim của ta lại không thoải mái? Chẳng lẽ ta có ý nghĩ gì với Nhược nhi?
Ý nghĩ này vừa ra, Tôn Nhạc có điểm hoảng loạn rồi. Nàng cắn cắn môi, thầm nghĩ: không được, ta không thể như thế! Chúng ta không thể như thế! Trên đời có cái cảm tình gì so với thân tình còn đáng tin cậy hơn? Ta cùng với Nhược nhi có thể bảo trì quan hệ hiện tại đã đủ rồi, không cần thiết phải tiến thêm một bước. Hắn ôn nhu đối với ta vốn là nhất thời xúc động, hắn hoàn toàn không phân rõ sự khác nhau thân tình cùng tình yêu! Tìm được cơ hội, ta phải thuyết minh cho Nhược nhi một phen!
Tôn Nhạc sau khi hạ quyết tâm này, liền than khẽ ra một hơi.
Nàng ngẩng đầu chống lại ánh mắt kinh ngạc đánh giá của Trĩ đại gia, hiển nhiên nàng ta rất không hiểu, Tôn Nhạc tại sao nghe xong, lại thất thần.
Tôn Nhạc hai tay chắp lại, nói: “Việc này sau này hãy nói đi.” Dứt lời, nàng bước nhanh ra ngoài.
Trĩ đại gia giương giọng cười lạnh nói: “Chuyện như thế, e rằng không có mấy người có thể, lấy Tôn Nhạc ngươi lại càng không thể!”
Tôn Nhạc không đáp, dưới chân đi càng nhanh hơn.
Hai ngày kế tiếp, bất kể là Tôn Nhạc, hay là Nhược Vương, hoặc là chúng thần, đều cân nhắc biện pháp giải quyết khốn cảnh. Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy vẫn nên phái thuyết khách đi thử một lần.
Ít nhất, cho dù chuyện không thể thành, chính là phái thuyết khách đi tổn thất cũng không quá lớn.
Nhưng mà chọn người làm thuyết khách lần này thật sự quá khó rồi. Việc này quá mức gian nan, thuyết khách kia thật đúng là cần có đại tài tung hoành quyền mưu, cơ biến vô song!
Chỉ cần há miệng, lật tay làm mây úp tay làm mưa, thậm chí thay đổi vận mệnh Sở quốc, thay đổi vận mệnh thiên hạ , tài năng bực này mới có thể, trong thiên hạ lại có mấy người?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Tôn Nhạc là được.
Đối với chúng thần mà nói, lần trước Tôn Nhạc xử lý chuyện Mặc hiệp, biểu hiện được quá mức thoải mái mà nhàn nhã.
Bằng vào điểm này, cho nàng xử lý việc này là thích hợp nhất rồi. Nhưng mà, nàng cũng là người đại vương nhà mình kính yêu nhất, khó bỏ nhất!
Việc này thành thì thôi, nếu thất bại, thuyết khách kia rất có thể sẽ chết không toàn thây. Nguy hiểm như vậy, Nhược Vương Tất là vạn lần không muốn để cho Tôn Nhạc đi gánh vác.
Thời gian trôi đi trong do dự.
Tề Ngụy Hàn ba nước sau khi đại bại, đã mất sức phản kháng. Bọn họ trì hoãn mấy ngày, liền từ từ lui binh.
Khi bọn hắn lui binh thì cuộc chiến bốn nước cũng bắt đầu truyền khắp thiên hạ. Bất quá người trong thiên hạ đối với đại thắng của Sở quốc, cũng không có ca ngợi bao nhiêu. Trên đời này, cho rằng khi hai phe hội chiến, hẳn là lấy chiến xa đối kháng chiến xa. Hành vi không dám ngay mặt đối địch, ngược lại dụ địch xâm nhập lại vây công như vậy của Sở quốc, thật sự không đủ quang minh chính đại.
Lại nghĩ đến, hành vi như vậy, cũng chỉ có Sở di dã man không biết lễ nghĩa mới có thể không kiêng nể gì làm ra.
Đây là cách nhìn của người thường, đối với vương hầu hai nước Tần Triệu mà nói, bọn họ đã tinh tế đem hành vi mấy năm này của Sở Nhược Vương nghiên cứu đi nghiên cứu lại, tất yếu đã hiểu rõ trong lòng.
Điểm này,cũng là nguyên nhân Nhược Vương không muốn cùng bọn họ chiến một trận. Phong cách hành sự của mình đã bị đối phương biết, còn phong cách hành sự của đối phương chính mình lại biết không nhiều lắm, một trận chiến này, từ bất cứ phương diện nào mà đánh giá, Sở quốc đều không có vài phần phần thắng.
Một ngày này, Tôn Nhạc đầu đội quan hiền sĩ, vận áo dài nam tử, chậm rãi bước đi đến thư phòng Nhược Vương.
Lúc này, Văn Lương cùng chúng thần đã ở trong đó, bọn họ vừa nhìn thấy Tôn Nhạc, đầu tiên là ngẩn ra, thẳng nhìn đến trợn tròn hai mắt mới nhận ra nàng. Mà Nhược Vương vừa nhìn thấy Tôn Nhạc giả dạng thế này, trong đôi mắt cực kỳ nhanh hiện lên một chút thống khổ.
Tôn Nhạc lập tức đi đến đối diện Nhược Vương, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hai tay màng đặt ở trên gối, ngẩng đầu chống lại Nhược Vương nhếch môi mỏng, tránh đi ánh mắt của nàng, mỉm cười, nhẹ giọng nói:“Nhược nhi, tỷ tỷ đã quyết định thử một lần rồi!”
Cơ bắp trên mặt Nhược Vương giật giật.
Hắn vừa muốn mở miệng, Tôn Nhạc đã lại trầm giọng nói: “Nhược nhi, đệ là anh tài ngút trời, nếu có thể cho đệ thêm thời gian vài năm, nhất định sẽ trở thành bá chủ đương thời! Nhưng một cửa trước mắt này nếu đệ không qua, thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng không thể bảo toàn. Nhược nhi, tỷ tỷ biết đệ yêu mến tỷ tỷ, nhưng hôm nay tình thế nguy cấp, tỷ tỷ hẳn là nên thử một lần. Nếu thành, tất nhiên là hết thảy đều không cần nói nữa. Nếu bất thành, ngày sau cùng Nhược nhi cùng nhau chịu chết, tỷ tỷ không một lời oán than.”
Nàng nói tới đây, thanh âm thả chậm, nhìn Nhược Vương nói từng chữ từng câu: “Nếu tỷ tỷ không đi thử một lần, tỷ tỷ chỉ có cùng Nhược nhi chịu chết vậy!”
Lời này vừa ra, Nhược Vương chấn động! Hắn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hướng Tôn Nhạc.
Môi Nhược Vương giật giật, hắn muốn nói, tỷ tỷ, tỷ không nắm chắc trận chiến này đến như thế sao? Hắn cũng muốn nói, tỷ tỷ, cho dù đến lúc đó Sở quốc đại bại, Nhược nhi cũng sẽ cứu tánh mạng tỷ tỷ, để tỷ trở lại bên người Cơ Ngũ.
Nhưng mà, ý nghĩ này chỉ thoáng ngay lúc đó, liền bị hắn đè xuống. Nhược Vương biết, Tôn Nhạc nói không sai, trận chiến này Sở quốc cho dù thắng, cũng là thắng thảm, cuối cùng kết quả nhất định là hủy hết tinh nhuệ, hao hết thực lực của một nước. Đến lúc đó, nếu Lương quốc Yến quốc cũng tới như vậy, chờ đợi Sở quốc cũng chỉ có một con đường diệt vong.
Mà chính mình, mặc kệ Sở quốc là thắng thảm hay bại, gặp phải chỉ còn đường chết. Chính hắn biết, dù ình không thể không chết, sợ rằng cũng sẽ không chịu buông tay với Tôn Nhạc. . . . . .
Cơ bắp trên mặt Nhược Vương thỉnh thoảng lại nhúc nhích, vẻ mặt biến ảo không chừng.
Chúng thần nhìn lẫn nhau, lúc này Văn Lương đứng lên, hắn hướng Tôn Nhạc chắp tay trước ngực nói: “Tôn Nhạc cô nương, đi theo ta đi.”
Tôn Nhạc nhẹ nhàngđứng lên, đi theo phía sau hắn ra ngoài. Đưa mắt nhìn bóng lưng của bọn hắn, Nhược Vương vẻ mặt thống khổ. Mỗi người cũng biết, Văn Lương đây là thay Tôn Nhạc đi an bài việc xuất hành.