Chương : 149
Hướng về Đô thành, đám người Tôn Nhạc vội vàng gia tốc, ra roi thúc ngựa, rốt cục cũng tiến vào thành.
Mọi người hiện tại trong tay không còn một đồng, lập tức, Tôn Nhạc liền ột người hầu có tài ăn nói trong đội ngũ cùng Tế bá dẫn bốn chiếc xe ngựa đi bán.
Đám người Tôn Nhạc đợi một canh giờ, người hầu kia mới mang theo mười bảy lạng vàng trở lại.
Hiện tại trong tay có tiền, hơn trăm người cùng Tôn Nhạc đi một chuyến này rốt cục có thể ở phòng trọ.
Sau khi ở một tửu lâu sạch sẽ mà tao nhã dàn xếp tốt, Tôn Nhạc nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng ngày hôm sau liền bắt liên lạc với Ngụy đại phu Bá Lược. Bá Lược là một trong những đại thần Ngụy Quốc mà Nhược Vương liên hệ hai năm trước, người này tham tài, lòng dạ hẹp hòi, là cái loại tiểu nhân điển hình, Nhược Vương đã quăng không ít tiền tài trên người hắn.
Mọi người vốn nghĩ Tôn Nhạc liên hệ người này, là muốn mượn vàng hành sự, nào biết đâu rằng, Tôn Nhạc cùng Bá Lược nói chuyện với nhau một chút, liền cười híp mắt dâng mười lăm lạng vàng.
Bá Lược đi rồi, đám người Tế bá hai mặt nhìn nhau, bất quá bọn hắn lúc này đã cảm giác được Tôn Nhạc làm việc bí hiểm, có đạo lý riêng, liền đè đầy bụng thắc mắc xuống, yên lặng xem xét.
Buổi chiều, Ngụy vương phái thái giám tiến đến thỉnh Điền Nhạc vào gặp.
Xem ra, đây cũng là tác dụng mười lăm lạng vàng kia của Tôn Nhạc. Đám người Tế bá thầm nghĩ: lấy ân Nhược Vương với Bá Lược, cho dù Tôn Nhạc không xuất ra mười lăm kim kia mà nhờ hắn thay mình cầu kiến Ngụy vương, chỉ sợ cũng có thể được. Tôn Nhạc này, thực có điểm lãng phí.
Tôn Nhạc vận nam trang vẻ mặt bình tĩnh, nàng tựa hồ không có nhận thấy được sự mê hoặc cùng cảm khái của mọi người, cười híp mắt đi theo thái giám kia, hướng đến Ngụy cung.
Lúc này Ngụy vương sau khi đại bại bởi Sở. Trở lại Ngụy cung bất quá một tháng.
Ngụy cung bố cục giống như hai nước Triệu Tề, đều là nhà đá cùng nhà gỗ giao nhau. Trong đó là các cây đại thu qua xử lý, nước chảy, hành lang gấp khúc, trong thô lậu có phần lịch sự tao nhã.
Tôn Nhạc đi vào là Hồi Xuân điện nơi Ngụy vương ở. Lúc này Xuân điện có ba tầng, tầng thứ ba bốn phía đều là lan can. Ở trên đó có thể đón gió ngắm trăng, là chỗ cực phong nhã. Thái giám kia dẫn Tôn Nhạc đi thẳng tới tầng thứ ba Hồi Xuân điện, đến thanh lầu liền chỉ lên phía trên, cung kính nói: “Điền tiểu công tử. Mời lên đi!”
Tôn Nhạc gật gật đầu, bước đi về phía trước.
Nàng vừa đi, vừa thầm suy nghĩ: dâng mười lăm lượng vàng quả nhiên hiệu quả có khác. Ngụy vương đang lúc nhàn hạ, lại ở chỗ phong nhã triệu kiến ta. Ta muốn nói cái gì, hoặc làm chuyện gì đều dễ dàng chút.
Tôn Nhạc vừa đi đến lầu ba liền nhìn đến Ngụy vương lười biếng nằm trên một cái giường. Trong tay cầm một chén rượu, chậm rãi uống. Bên cạnh hắn ngồi hai cô gái mỹ lệ. Hai cô gái này vạt áo khẽ mở, da thịt tuyết trắng trước ngực kia tỏa sáng mê người dưới ánh mặt trời.
Tôn Nhạc vừa thấy Ngụy vương, liền chắp tay trước ngực thi lễ, cao giọng nói: “Tề nhân Điền nhạc kiến quá Ngụy vương.”
Ngụy vương chậm rãi ngẩng đầu nhìn hướng Tôn Nhạc, sau khi đưa mắt nhìn nàng, Ngụy vương lười biếng nói: “Mời ngồi.”
“Tạ đại vương.”
Chờ Tôn Nhạc ngồi xuống sập đối diện, Ngụy vương nghiêng đầu đánh giá nàng vài lần, bỗng nhiên nói: “Nghe đại phu Bá Lược nói, ngươi chính là Điền Nhạc từng thuyết phục Mặc hiệp không tru diệt Sở Nhược?”
Ngụy vương nói tới đây, hai mắt âm trầm, thanh âm lạnh một chút,“Lại không biết Điền nhạc là Tề nhân, hay là Sở nhân? Nếu ngươi đã giúp Sở Ngược, vì sao giờ phút này lại muốn cầu kiến bổn vương? Ngươi muốn như thế nào?”
Ngụy vương này sau khi bị Sở Nhược Vương khiến cho đại bại, vẫn thù hận trong lòng, hắn thấy Tôn Nhạc đã làm thuyết khách của Sở Nhược Vương, trong lòng đã có vài phần cáu giận.
Tôn Nhạc vội vàng hai tay chắp lại, cung kính nói: “Hồi đại vương, Điền nhạc là Tề nhân.” Ngụy vương lập tức cười lạnh.
Tôn Nhạc không đợi hắn hỏi lại, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Ngụy vương nói: “Sở Nhược tuy là Phá Quân Tinh, trên người cũng có tử vi hoàng khí. Có điều vì chim khôn lựa cành mà đậu, Điền nhạc chưa thấy qua bao nhiêu hào kiệt, làm thế nào biết ai có thể đi theo?” Một câu cuối cùng của nàng ý là, Tôn Nhạc ta sở dĩ yêu cầu gặp ngươi, chính là muốn nhìn ngươi một chút xem có đáng giá cho ta theo hay không.
“Chim khôn lựa cành mà đậu?” Ngụy vương âm thầm niệm mấy lần, vẻ giận dữ trên mặt dần dần đánh tan.
Hắn trầm ngâm một hồi, cảm thấy lời Tôn Nhạc rất có đạo lý, lập tức gật gật đầu.
Gật đầu xong, hắn thẳng thân mình, rất có hứng thú hỏi: “Ngươi muốn gặp qua tất cả các vị Vương đương thời, sau đó tuyển ra chủ nhân để đi theo? Như vậy Điền nhạc, ngươi bây giờ đã gặp qua bao nhiêu Vương rồi?”
Tôn Nhạc từ từ nói: “Tiểu nhân gặp qua Tề vương, Tần vương, Sở Nhược, còn có chính Ngụy vương ngài.”
Ngụy vương vừa nghe vậyhứng thú càng lớn, thân mình hắn thẳng băng, hỏi: “Vậy theo Điền nhạc, những vị vương ngươi đã thấy thế nào?”
Tôn Nhạc cười cười, trả lời: “Tiểu nhân gặp qua Tề vương, Tề vương mặc dù chiêu hiền đãi sĩ, có khi lại có chút tự cho là đúng, không chịu nghe người khác nói.”
Tôn Nhạc vừa nhắc tới Tề vương, liền nhìn đến sắc mặt Ngụy vương đổi đổi, hiện ra vài phần bất khoái. Nghĩ cũng đúng, lần này đánh Sở do Tề vương suất lĩnh, nay đại bại mà về, Ngụy vương nhất định sẽ có chút bất mãn.
Ánh mắt Tôn Nhạc lóe lóe, chậm rãi mà nói, “Lần này liên quân đánh Sở, nếu không phải Tề vương bảo thủ, đưa quân mới tập hợp khiêu chiến tinh nhuệ bách chiến Sở quốc, liên quân làm sao lại đại bại mà về?”
Tôn Nhạc lời này thật đúng là nói đến đáy lòng Ngụy vương.
Lập tức hắn ba ba ba vỗ vài cái trên đùi, cắn răng oán hận nói: “Đúng. Nếu không phải lão thất phu kia, bổn vương làm sao bị động đến tận đây?”
Ngụy vương oán hận nói đến đây, lại thao thao bất tuyệt tiếp tục nói: “Lão thất phu kia không nhìn được quân trận, lại cứ tự cho là đúng, không nghe nửa điểm ý kiến của người khác. Lúc đấy nếu không phải hắn ngang ngược, bổn vương làm sao lại khốn đốn như thế?”Ngụy vương giống như có đầy bụng bực tức với Tề Vương, vừa nhắc tới lập tức nói như nước Hoàng Hà không có điểm dừng.
Ngụy vương nói, Tôn Nhạc vừa lắng nghe, vừa thỉnh thoảng phụ hợp hai câu. Dần dần, ánh mắt Ngụy vương nhìn về phía Tôn Nhạc đã càng ngày càng ôn hòa, ngữ khí cũng càng ngày càng nhẹ nhàng hơn.
Nói xong nói xong, Ngụy vương dần dần cảm thấy tiểu tử không có gì đặc biệt trước mắt này, chẳng những tài học hơn người, lại còn khéo hiểu lòng người, cùng hắn nói chuyện thật sự là sảng khoái cực kỳ.
Hai người nói một lúc, cơ hồ chỉ kém kề vai sát cánh. Mà hai cái cung nữ tùy thị kia, sớm bị Ngụy vương đá đến trong góc.
Tôn Nhạc nghe một lúc, đột nhiên nói: ” Tề quốc ta tuy có nhiều cái không tốt, có một thứ cũng là không thể thay thế.”
Ngụy vương thấy hứng thú, hắn cười hớ hớ nói: “Lại nói nghe một chút?”
Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn đôi mắt Ngụy vương nhiều năm túng dục nên mờ đục, nhếch miệng cười, trong mắt tinh quang chớp động, ” Tề ta có mỹ nhân Thiên Hạ Vô Song!”
Mỹ nhân? Ngụy vương nở nụ cười, ” Tiểu tử ngươi đầu tóc còn chưa có đủ dài, cư nhiên ở trước mặt cô nói cái gì mỹ nhân? Ha ha ha ha.”
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, thật sự là ngửa đầu cười ha hả.
Tôn Nhạc biết hắn cười cái gì, Ngụy vương này thập phần háo sắc, duyệt qua vô số nữ nữ nhân, một thiếu niên lang trước mặt một đại sắc quỷ đàm luận về nữ nhân, có thể nào không làm người ta cảm thấy buồn cười?
Trong tiếng cười lớn của Ngụy vương, Tôn Nhạc trợn mắt, trừng mắt Ngụy vương ão não nói: “Đại vương ngài cười cái gì?” Nàng nghiêng mắt nhìn, hất cằm lên có chút tự đắc nói: “Đại vương ngài tuy rằng thân phận cao nhưng xuất nhập luôn có tùy tùng quá ngàn, làm sao tự do tự tại như tiểu nhân vậy. Ta nói đại vương, cái loại tuyệt sắc chân chính này chỉ có loại người tự do như tiểu nhân mới có thể xảo ngộ.“
Ngụy vương dừng tiếng cười, gật gật đầu, “Lời này cũng có hai phần đạo lý.”
Thấy Ngụy vương đồng ý, Tôn Nhạc híp nửa mắt, rung đùi đắc ý ngâm, “Có mỹ nhân này, tay mềm như lụa, da trắng nõn nà. Cổ như ngọc, răng như ~ ngà. Mày như núi, cười khéo làm sao, đôi mắt đẹp ngóng chờ.”
Ngụy vương nghe nghe, ánh mắt cũng híp lại, gương mặt mập mạp chen chúc thành một đoàn, vẻ mặt hắn trông mong thì thầm: “Có mỹ nhân này, tay mềm như lụa, da trắng nõn nà. Cổ như ngọc, răng như ~ nga. Mày như núi, cười khéo làm sao, đôi mắt đẹp ngóng chờ?”Nhớ kỹ nhớ kỹ, hắn bỗng nhiên nuốt nước miếng.
Tôn Nhạc vẫn là híp nửa mắt, vẻ mặt say mê, giống như đắm chìm ở trong vẻ đẹp của tuyệt đại mỹ nhân. Đang lúc nàng xuất thần ngâm tụng thì đột nhiên, thân mình Ngụy vương nghiêng về hướng nàng!
Ngụy vương thẳng tắp nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, trong đôi mắt nhỏ trên gương mặt béo phì dâm quang bắn ra bốn phía.
Chống lại Ngụy vương như vậy, Tôn Nhạc ngẩn ra.
Ngụy vương vươn tay đặt trên cánh tay Tôn Nhạc, trầm giọng, nghiêm túc nói: “Điền Nhạc, mỹ nhân như thế, ở Tề nhiều không?”
Tôn Nhạc gật đầu nói: “Nhiều.”
Ngụy vương nghe vậy cười hắc hắc, lông mày hắn nhíu lại, quát:“Người tới!”
“Dạ!”
Hai vệ sĩ áo xanh lên tiếng trả lời.
Ngụy vương giơ tay phải , “Đi lấy cho bổn vương ba mươi lạng vàng, không, lấy năm mươi lạng lại đây!”
“Dạ.”
Tôn Nhạc kinh ngạc, vẻ mặt không hiểu nhìn Ngụy vương. Chỉ chốc lát, hai vệ sĩ áo xanh ôm năm mươi lạng vàng đi tới.
Ngụy vương đem thùng vàng kia đẩy tới trước mặt Tôn Nhạc, trước hết cười nói: “Điền Nhạc, bổn vương cho ngươi ba mươi lạng vàng ngươi đi tìm mấy đại mỹ nhân như ngươi nói đem đến cho bổn vương!” Nói tới đây, hắn làm như khẳng định uy nghiêm làm đại vương của mình, “Hai mươi lạng vàng còn lại, là lộ phí cho ngươi.”
Tôn Nhạc ngẩn ra.
Nàng chống lại ánh mắt dâm quang chớp động của Ngụy vương, nhanh chóng phản ứng. Nàng vội vàng đứng lên chắp tay trước ngực đáp:“Điền nhạc tuân lệnh!”
Ngụy vương cười ha hả.
Lại nói đùa một lúc, Tôn Nhạc mang theo năm mươi lạng vàng kia về tới chỗ ở.
Đám người Tế bá thật không ngờ nàng đi chuyến này, thật sự từ chỗ Ngụy vương mang trở về mấy chục lạng vàng, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Tôn Nhạc đã là bội phục thất kinh.
Tôn Nhạc chống lại ánh mắt của mọi người, cười nhẹ, thần bí nói: “Trò hay còn ở màn sau.”
Tôn Nhạc sai người đem năm mươi lạng vàng này cất xong, nàng trở lại trong phòng, ở trên thẻ trúc viết mười mấy chữ, cho người nhamh chóng đưa đến đại phu Bá Lược .
Bá Lược sau khi thu được thẻ tre Tôn Nhạc truyền đến, hơi trầm ngâm chút, liền xoay người đi đến hậu cung Ngụy vương.
Hậu cung Ngụy vương mỹ nhân tuy nhiều, nhưng Ngụy vương sủng ái nhất là hai đại mỹ nhân, Nam Hậu cùng Trịnh Nguyệt.
Bá Lược đã sớm biết, lúc này Nam Hậu cùng Trịnh Nguyệt đang ở Tây Uyển du ngoạn
Thân ảnh Bá Lược mới xuất hiện ở Tây Uyển, một tiếng kêu nũng nịu liền từ bên trái bờ hồ truyền đến, “Bá đại phu *đến đây? Thiếp đang muốn đi tìm người.” Đây là thanh âm của Trịnh Nguyệt.
(* Đại phu:chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ.)
Bá Lược khẽ nâng gương mặt tròn giống như phật Di Lặc lên, nhìn lại Nam Hậu cùng Trịnh Nguyệt đứng ở bờ hồ, như hai đóa hoa xinh đẹp, sau khi nhìn đến thần sắc hiện ratrên mặt các nàng nôn nóng, Bá Lược mừng rỡ trong lòng, hắn thi lễ thật sâu, “Tham kiến Vương Hậu, tham kiến Trịnh phu nhân.”
“Miễn lễ.”
“Dạ.”
Nam hậu là một mỹ nhân à béo, sắc mặt như bồn bạc đầy đặn, nàng bước đi đến bên người Bá Lược, theo dõi hắn nói:
“Bá Lược, nghe nói vừa rồi đại vương hội kiến một thiếu niên tên là Điền Nhạc?”
“Đúng.”
Trịnh Nguyệt đi đến phía sau Nam hậu, nàng cau chặt mày, vẻ mặt phiền não nói: “Nghe nói Điền nhạc này đồng ý với đại vương, sẽ tìm vài cái tuyệt đại giai nhân “Đôi mắt đẹp mong chờ, cười khéo làm sao” đưa tới cho đại vương?”
Bá Lược đáp: “Đúng vậy.” Những lời này vừa rơi xuống, sắc mặt hai mỹ nhân liền không vui. Bá Lược vội vàng nói: “Vương Hậu, phu nhân, Điền nhạc này là do hạ thần đề cử với đại vương, hạ thần thật vạn lần không ngờ, người này không ngờ lắm miệng như thế. Ai, hạ thần vừa nghe đến việc này, lòng nóng như lửa đốt, lập tức vội vàng tới đây, kính xin trách phạt!”
Nam hậu nhíu mày, giận dỗi nói: “Trách phạt ngươi là ý gì?” Dừng một chút, nàng còn nói thêm: “Hàng năm mỹ nhân tấn hiến cho đại vương cũng không ít, hừ, trên đời làm sao có mỹ nhân như thế?”
Nàng nói như vậy, sắc mặt cuối cùng vẫn có điểm sầu lo. Chút tiểu mỹ nhân tấn kiến trước kia, bất quá là một ít dong chi tục phấn, cùng tuyệt đại giai nhân Điền Nhạc hình dung kia đúng là không thể so sánh nổi.
Trịnh Nguyệt ở bên cjnh thấp giọng nói: ” Điền nhạc này nói lời son sắt như thế, vạn nhất là sự thật biết làm sao cho tốt?” Dừng một chút, nàng còn nói thêm: “”Có mỹ nhân này, tay mềm như lụa, da trắng nõn nà. Cổ như ngọc, răng như ~ nga. Mày như núi, cười khéo làm sao, đôi mắt đẹp ngóng chờ. Nếu không tận mắt thấy, người nào có thể làm ra câu thơ như vậy?”
Bá Lược thở dài: “Đúng vậy a, vạn nhất là sự thật thì biết làm sao cho tốt? Hai vị phu nhân tuy rằng xinh đẹp, nhưng đại vương ngày đêm gặp mặt, nhìn thấy mỹ nhân mới sẽ khó tránh khỏi có mới nới cũ.” Hắn nhìn thấy hai nàng đồng thời biến sắc, lập tức nặng nề mà thở dài một tiếng, nói: “Mọi người cũng là thế này, khi thân mật thì cái gì cũng tốt, một khi có mỹ nhân khác, người cũ mọi thứ đều không tốt. Trong Ngụy vương cung này, không biết có bao nhiêu mỹ nhân ngày xưa hiện tại ngồi trong phòng trống, chờ chết già.”
Bá Lược mới nói tới đây, sắc mặt hai nàng đã trắng bệch.
Bá Lược liếc hai nàng một cái, bỗng nhiên nói: “Kỳ thật, việc này muốn giải quyết cũng không khó!”
Nam hậu cùng Trịnh Nguyệt đồng thời mừng rỡ, hai nàng nhìn chằm chằm Bá Lược, luôn miệng nói: “Ngại gì mà không nói?”
Bá Lược nghiêm túc nói: “Lời này là từ trong miệng Điền nhạc nói ra, cũng có thể từ hắn thu hồi nha! Hai vị phu nhân, chỉ cần Điền nhạc ở trước mặt đại vương vì hai vị nói tốt vài câu, việc này không phải tốt rồi sao?”
Lúc hai nàng trầm ngâm, Bá Lược từ từ nói: “Không ngại lấy hậu lễ đem tặng cho Điền Nhạc, bảo hắn thu hồi lời đã nói. Hai vị phu nhân, Điền nhạc này hạ thần có quen, biết cách làm người của hắn, chuyện này nhất định có thể làm!”
Hai nàng nhìn nhau một cái, Trịnh Nguyệt thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, ngại gì không thử một lần?” Thấy Nam hậu do dự, Trịnh Nguyệt thở dài:“Tỷ tỷ, ta chỉ cần đại vương sủng ái, Kim Ngân về sau còn có mà!”
Nam hậu lập tức tỉnh ngộ lại, nàng gật gật đầu.
Khi Bá Lược từ chỗ Nam Hậu cùng Trịnh Nguyệt lấy được năm mươi lạng vàng đưa cho Tôn Nhạc thì Tôn Nhạc không nói hai lời, lại tặng cho Bá Lược mười lạng vàng. Tuy rằng nàng biết, hai nàng thực tế xuất ra, hẳn là còn không chỉ có năm mươi lạng vàng này!
Ngày thứ ba, Tôn Nhạc dưới sự dẫn dắt của Bá Lược đi vào trong cung Ngụy vương, chuẩn bị chào từ biệt Ngụy vương.