Chương : 160
Trong đèn đuốc sáng trưng, xe ngựa dần dần lái vào Tần vương cung.
Trên con đường lót đá xanh dài mười dặm đến Tần vương cung, hai bên cách mỗi ba mươi thước liền cắm một cây đuốc cháy hừng hực. Hỏa diễm nóng rực ào ào vọt lên, xuyên thấu qua màn xe bức đến trên mặt Tôn Nhạc cùng ba cô gái trong xe ngựa.
Trong xe ngựa Tôn Nhạc, còn có ba thị tỳ, đều là tướng mạo thanh lệ, có vẻ tương tự nàng. Tôn Nhạc cũng là bất đắc dĩ, nàng sợ một màn ban ngày kia khiến cho chính mình quá mức khiến người ta chú ý, liền tạm thời thêm ba thị tỳ. Bốn thiếu nữ đi ở sau lưng Nhược vương, cũng sẽ không làm cho người ta quá mức để ý.
Chỉ chốc lát, xe ngựa ngừng lại ở một chỗ trên quảng trường. Trong sân rộng đầy xe ngựa ngừng lại, trong cung điện phía trước tiếng sanh nhạc vang tận trời, phi thường náo nhiệt.
Tôn Nhạc cùng ba thị tỳ đồng thời đi xuống xe ngựa, lúc này, trong xe ngựa thỉnh thoảng có người nhảy xuống, Tôn Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, trong đám xe ngựa đông đúc phía trước thỉnh thoảng có người xuống. Tôn Nhạc đi nhanh vài bước, cùng chúng thị tỳ đi đến sau lưng Sở Nhược vương.
Đoàn người đi khoảng trăm mét gì đó, trong đám người truyền đến một hồi tiếng cười to, trong ánh sáng hừng hực của cây đuốc, một thanh niên tuấn lãng đi nhanh tới hướng Sở Nhược vương. Thanh niên này vận áo bào xanh đen, quý khí bức người.
Người này chính là Doanh Thập Tam Doanh thu.
Doanh Thu bước đi đến trước mặt Sở Nhược vương, hai tay chắp lại, cười to nói: “Thu kính ngưỡng thanh danh Nhược vương đã lâu, hôm nay nhìn thấy, thực hết sức vinh hạnh!”
Nhược vương cũng ha ha cười, hắn đánh giá Doanh Thu, nói ra: “Thập Tam điện hạ quả nhiên oai hùng bất phàm! Nghe qua điện hạ bách chiến bách thắng, tài năng siêu quần, bổn vương nhưỡng mộ đã lâu!”
Doanh Thu nghe vậy tiếng cười càng vang.
Cười cười, ánh mắt của hắn quét về phía sau lưng Nhược vương, kinh ngạc nói: “Xin hỏi Sở Vương, Điền Nhạc ở đâu?”
Hắn đột nhiên hỏi tới Tôn Nhạc. Tôn Nhạc không khỏi khẽ giật mình.
Nhược vương cười nhạt một tiếng, bất động thanh sắc quan sát biểu lộ của Doanh Thu cười nói: “Thập Tam điện hạ đối với thuộc hạ của ta cảm thấy hứng thú như thế sao?”
Ánh mắt Doanh Thu còn đang quét về phía đám người sau lưng Nhược vương, nghe vậy thở dài: “Há chỉ có ta, trong thiên hạ không biết có bao nhiêu người đối với Điền Nhạc cảm thấy hứng thú sâu sắc. Hắn tuổi còn nhỏ, liền bằng ba tấc lưỡi thuyết phục Triệu quốc cùng Đại Tần ta buông tha cho cho chuyện công Sở. Đại tài như thế, quả thực đáng sợ.”
Hắn nói đến đây, trong ánh mắt có chút ngưỡng mộ.”Thu thẳng đến ba tháng trước, mới biết ta cùng với Triệu hầu đều bị hắn trêu đùa. Thua ở trong tay anh tài như thế, thực là tuy bại mà vinh. Nhưng từ nửa năm trước hắn xuất hiện ở Hàm Dương, đến nay bóng dáng đều không có.”
Thanh âm Doanh Thu không nhỏ, tiếng cười lanh lảnh truyền ra xa xa trong sân rộng. Trong thời gian ngắn, ánh mắt chúng hiền sĩ nhìn về phía hắn đều thêm vài phần thân thiết: vị Thập Tam vương tử Tần quốc này quả nhiên rất trọng nhân tài! Thân phận hắn như thế, rõ ràng trước mặt mọi người thừa nhận không bằng người khác!
Tôn Nhạc nhìn Doanh Thu, trong nội tâm nàng thầm nghĩ: Doanh Thâp Tam này thực là kình địch của Nhược nhi, mấy lời hắn nói hôm nay mặt ngoài là khích lệ ta, nhưng thật ra là biểu hiện cho thanh danh yêu tài nạp hiền của chính hắn! Đảo mắt nàng lại thầm nghĩ, nếu như mình là nam, có dã tâm kiến công lập nghiệp, sợ là đã bị hắn nói cho cảm động.
Nhược vương cười cười, cũng không trả lời hắn, “Thập Tam điện hạ quả nhiên danh bất hư truyền!”
Sau khi hắn ý vị sâu xa nói ra những lời này, Doanh Thu lại cười sang sảng một hồi. Trong tiếng cười, hai người sóng vai đi thẳng về phía trước.
Sở Nhược vương xuất hiện, làm mọi người ở đó liên tiếp chú ý. Những người từ mấy chiếc xe ngựa đi xuống, ngoại trừ hiền sĩ và nhân vật nổi tiếng, cũng không thiếu danh môn quý nữ. Những quý nữ này càng không ngừng nhìn về phía Nhược vương, trong ánh mắt có hiếu kỳ, đồng thời có khinh thường, còn có rất nhiều hâm mộ.
Tôn Nhạc cùng ba thị tỳ yên tĩnh đi ở sau lưng Nhược vương, đi theo dòng người như nước chảy về hướng Tần cung. Vừa rồi ánh mắt Doanh Thu nhìn chằm chằm nàng mấy lần, chính là một mực vẫn không nhận ra nàng.
Dạ yến tổ chức ngay tại Nguyệt Minh cung phía trước hai trăm mét. Nguyệt Minh cung là do Tần hầu tiền nhiệm vì ái cơ xây dựng, kiến tạo trong to lớn lộ ra vài phần tinh xảo. Cung điện mặc dù cao tới mười trượng, cũng chỉ có hai tầng. Tầng thứ nhất càng to lớn vô cùng, có thể chứa mấy ngàn người, đó là nơi tiền Tần hầu cùng ái cơ mở tiệc vui vẻ.
Trong Nguyệt Minh cung sanh nhạc ngất trời, bóng người nườm nượp, sau khi cất bước lên đài, Tôn Nhạc nghe được một hồi tiếng nghị luận truyền đến, “Cũng không biết khuya hôm nay, mấy vị đại mỹ nhân kia có tới hay không?”
“Không biết. Di, đây không phải là Sở Nhược vương sao? Nghe nói hôm nay hắn ở trước mặt mấy vạn người ôm lấy một đại mỹ nhân.”
“Thật sao? Lại không biết mỹ nhân kia dung mạo đến bực nào, có thể làm cho vương của một nước không chú ý thể thống như thế?”
“Nhất định là độc nhất vô nhị.”
Những tiếng nghị luận này líu ríu bên tai không dứt, Tôn Nhạc nghe được, không khỏi thầm cười khổ. Nàng nhìn sang Nhược vương đi ở phía trước, ngay lúc nàng ngẩng đầu, Nhược vương đột nhiên quay đầu lại, cùng nàng hai mắt tương đối.
Bốn mắt nhìn nhau thì Nhược vương đột nhiên hướng về phía Tôn Nhạc chớp chớp mắt phải, vẻ mặt nghịch ngợm.
Thẳng đến hắn khôi phục vẻ mặt không chút biểu tình quay đầu đi, tim Tôn Nhạc còn đang đập mạnh và loạn nhịp.
Trong đại điện đã ngồi mấy trăm người, đám người Tôn Nhạc đi vào thì mọi người trong điện càng không ngừng quay đầu nhìn lại, đương nhiên, người bọn họ nhìn là Nhược vương.
Tôn Nhạc một bước tiến nhập đại điện, liền thấy được Ngũ công tử ngồi ở vị trí quan trọng nhất phía bên phải đại điện. Tuy đèn đuốc sáng trưng, đám người rầm rĩ, từ bên này nhìn chằm chằm , Ngũ công tử lại vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa ánh trăng, cô đơn mà mờ ảo. Hắn cứ như là điểm hút sáng mạnh mẽ hữu lực nhất, tất cả quang hoa trong điện đều tụ hội trên người hắn.
Ngũ công tử chăm chú nhìn chằm chằm vào đám người Nhược vương, hai mắt càng không ngừng ở trong đó tìm kiếm. Chỉ chốc lát, hắn nghiêng mắt nhìn đến Tôn Nhạc!
Ngay lúc ánh mắt của hắn cùng Tôn Nhạc tương đối thì Tôn Nhạc từng cho là hắn sẽ đi tới bên này. Nào biết đâu rằng hắn chỉ là nhìn mấy lần, liền thu hồi ánh mắt, đồng thời, lo nghĩ cùng tối tăm trên mặt đã nhanh chóng giảm đi. Tựa hồ hắn chỉ là muốn xác định xem Tôn Nhạc có đến hay không, một khi xác định tâm tình liền ổn định.
Ánh mắt Tôn Nhạc dạo qua trong điện một vòng, không nhìn tới Trĩ tài nữ cùng Yến Ngọc nhi kia, trong nội tâm âm thầm có điểm kinh ngạc.
Chỗ ngồi Nhược vương, ở vào vị trí trước nhất bên trái. Tôn Nhạc cùng ba thị tỳ, y nguyên ngồi chồm hỗm sau lưng Nhược vương.
Sau khi Nhược Vương Doanh Thu đều ngồi xuống, đại điện vốn đã dần dần an tĩnh đột nhiên càng thêm rầm rĩ. Tôn Nhạc nhìn lại, chỉ thấy chỗ cửa hông, hai tuyệt đại mỹ nhân thướt tha đi vào!
Hai nàng này, đúng là Trĩ đại gia cùng Yến Ngọc nhi. Sau lưng hai nàng, đi theo bốn thị tỳ mỹ lệ cùng vài vị kiếm khách.
Hai đại mỹ nhân xuất hiện, làm ọi người thập phần hưng phấn. Trong thời gian ngắn, tất cả ánh mắt đều sáng quắc nhìn chằm chằm vào các nàng, không hề chớp mắt nhìn hai nàng uyển chuyển đi đến hàng sập thứ hai ba phía bên phải ngồi xuống.
Lúc này, mọi ánh mắt đều chằm chằm vào phía bên phải, bất kể là Ngũ công tử, hay là hai vị mỹ nhân, đều là nhân vật hiếm thấy trong thiên hạ. Loại tuyệt đại tao nhã này, thật là làm cho người hoa mắt không thôi.
Tôn Nhạc ngồi ở sau lưng Nhược vương, có thể cảm giác được ánh mắt Ngũ công tử thỉnh thoảng lại rơi vào trên người mình. Nàng cúi đầu, thầm suy nghĩ: một năm không gặp, Ngũ công tử tựa hồ thành thục một chút.
Ngũ công tử quả thực thành thục hơn, hắn ngoại trừ ngẫu nhiên hướng Tôn Nhạc liếc nhìn mấy cái, bất kể là vẻ mặt vẫn thần thái, đều có vẻ trầm ổn phong độ.
Ngay lúc tâm tư Tôn Nhạc phập phồng thì Nhược vương ngồi phía trước nàng xoay đầu lại, ánh mắt không rõ hữu ý hay vô ý liếc mắt nhìn nàng.