Chương : 171
Khi Nhạc đi vào cửa phủ thì thị tỳ đưa thẻ tre cho nàng đang đứng trong rừng cây phiá trước, thỉnh thoảng vươn đầu nhìn về hướng nàng. Ánh mắt thị tỳ kia nhìn nàng rất chăm chú, thực cẩn thận, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng nhìn ra đầu mối.
Tôn Nhạc mang vẻ mặt bình tĩnh đi về phía trước, khi nàng đi vào giữa con đường rải cát, cách thị tỳ này vẻn vẹn chưa đến mười thước thì Tôn Nhạc đứng lại.
Nàng dừng bước lại, cũng không quay đầu, mắt nhìn phía trước từ từ mở miệng, “Đi nói cho Trĩ đại gia, nói Tôn Nhạc có chuyện tìm nàng, mời nàng giờ Dậu đêm nay đến gặp ta.”
Nàng đột nhiên nói như vậy, thị tỳ kia thực sự hoảng sợ.
Nàng nhanh chóng nấp sau thân cây, mở to hai mắt nhìn quanh mọi nơi, nhưng nàng nhìn đi nhìn lại, tìm tới tìm lui, trong phương viên mấy chục thước này nội tựa hồ chỉ có hai người mình cùng Tôn Nhạc.
Ngay khi nàng cắn ngón tay đau khổ suy tư thì Tôn Nhạc bỏ đi, từ đầu tới cuối, nàng chưa từng quay đầu nhìn lại, cũng không có nói câu thứ hai.
Thị tỳ này sau một hồi lâu đau khổ cắn ngón tay, vỗ vỗ đầu bản thân , thân mình vừa chuyển chạy ra ngoài sân.
Sau khi Tôn Nhạc trở lại trong phòng, liền lẳng lặng ngồi không nhúc nhích, thẳng qua một hồi lâu, nàng mới chậm rãi luyện tập Thái Cực quyền.
Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, đảo mắt màn đêm đã buông xuống, lửa khói nổi lên bốn phía.
Vô số cây đuốc cháy hừng hực cắm trên mặt đất, ánh lên bầu trời cùng cây cối đều là một mảnh đỏ bừng. Tôn Nhạc ngồi trong phòng, ánh sáng của mấy cái đèn lồng yếu ớt chiếu vào trên mặt nàng.
Tối hôm nay gió có điểm lớn. Thổi vaò ngọn lửa bay phất phới che dấu tiếng ca múa sanh nhạc.
Dần dần một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Tiếng bước chân kia nhẹ nhàng mà chỉnh tề xem ra Trĩ đại gia có điểm sợ hãi mình nha. Cuộc gặp gỡ này, nàng cũng mang nhiều hộ vệ như vậy.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Dần dần, ngừng lại trước sân của Tôn Nhạc. Trĩ đại gia liếc nhìn thân ảnh phản chiếu trên màn cửa sổ bằng lụa mỏng. Bóng dáng kia cô độc, rõ ràng chỉ có một mình Tôn Nhạc.
Mím môi, nàng nhẹ gật đầu với sáu nữ tử sau lưng, cất bước đi tới cửa ra vào.
Chỉ chốc lát, nàng liền đẩy cửa phòng ra. Xuyên thấu mành trướng cùng bức rèm nhìn đến Tôn Nhạc, khẽ cười nói: “Tôn Nhạc, ta tới rồi.”
“Tốt lắm! Sao không tiến vào?”
Trĩ đại gia vừa vào cửa, liền vội vàng nhìn quanh mọi nơi, nàng càng nhìn càng kỳ quái, trong phòng này, chẳng lẽ thật sự chỉ có một mình Tôn Nhạc ngồi chờ chính mình?
Tuy kỳ quái, nàng cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Nàng điều chỉnh sơ biểu lộ trên mặt, sau khi khiến cho nụ cười của mình càng thêm thuần lương, mới vạch màn trướng, yểu điệu đi tới hướng Tôn Nhạc.
“Ngồi đi.”
Tôn Nhạc chỉ vào sập đối diện, nhấc bình, rót rượu cho hai người.
Trĩ đại gia thu hồi ánh mắt dò xét khắp nơi, che miệng khẽ cười nói:“Thật là lạ. Tỷ tỷ không phải một mực không thích nói chuyện với ta sao? Đêm nay tại sao còn cố ý hẹn nhau?”
Tôn Nhạc không trả lời.
Trĩ đại gia không một chút phân tâm mà quét trên xà nhà cùng bốn phía một lần, sau đó mới khẽ cười ngồi trên sập.
Tuy ngồi trên sập rồi, nàng lại nhìn cũng không nhìn chén rượu đã được Tôn Nhạc rót đầy, một bộ dáng ta hoàn toàn không có hứng thú.
Tôn Nhạc cười nhạt một tiếng, lông mi thật dài phẩy phẩy, trên gương mặt thanh tú lộ ra một đường cong hoa lệ.
Nàng cầm chén rượu của chính mình, hướng về phía Trĩ đại gia chưa hề nâng chén quơ quơ, ngửa đầu một ngụm uống cạn.
Cúi đầu nâng cốc đặt trên bàn, Tôn Nhạc mở miệng, “Trĩ cơ, ngươi đem thân phận của ta tiết lộ cho Thúc tử nghe, là muốn ta chết ở bên ngoài a?”
Lời này Tôn Nhạc nói rất bình tĩnh, rất nhạt, cũng rất kinh tâm!
Trĩ cơ kinh hãi, nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc. Chỉ là sự hoảng sợ này vừa mới thoáng hiện, nàng liền miễn cưỡng cười, nũng nịu nói: “Tôn Nhạc ngươi nói gì vậy? Ta có chút nghe không hiểu.”
Nụ cười trên mặt nàng ta thật sự miễn cưỡng, không cách nào che dấu sự khủng hoảng trồi lên đầu nàng: Tôn Nhạc này, làm sao có thể nhanh như vậy liền biết thân phận của nàng là do ta tiết lộ ra? Nàng, nếu nàng nói lời này cho Nhược vương, ta phải làm sao bây giờ? Với sự tín nhiệm của Nhược vương dành cho nàng, chỉ sợ căn bản là không chịu nghe ta giải thích.
Tựa hồ đã nhận ra Trĩ cơ kinh hoảng, Tôn Nhạc ngước mắt nhàn nhạt liếc nhìn nàng, nói: “Nếu như ta muốn nói với Nhược vương, giờ phút này cũng sẽ không hẹn ngươi gặp nhau đâu.”
Thật tốt quá!
Trĩ cơ thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó, nàng lại càng hoảng sợ: Tôn Nhạc này thậm chí ngay cả mình nghĩ cái gì cũng có thể suy đoán ra!
Tôn Nhạc phẩy phẩy lông mi, chậm rãi nói: “Ta đã đồng ý với Thúc tử, qua hai ngày sẽ lập tức lên đường.”
A?
Trĩ cơ đầu tiên là vui vẻ, ngay sau đó lại nghi hoặc: tại sao nàng phải nói với mình chuyện này?
Tôn Nhạc ngẩng đầu, yên lặng nhìn chằm chằm vào Trĩ cơ, lẳng lặng nói: “Ta có mấy lời, nhờ ngươi truyền đạt cho Nhược vương.” Trĩ cơ càng không hiểu, Tôn Nhạc không để ý đến hai mắt mở thật lớn của nàng ta, trực tiếp nói ra: “Nhược nhi đã từng nói, ta nuôi đệ nửa năm, đệ thương yêu ta cả đời. Chính là, tỷ tỷ càng nghĩ, lại cảm thấy loại cảm tình này cũng không phải cái tỷ tỷ cần có, tỷ tỷ đối với Nhược nhi, vĩnh viễn chỉ có tình tỷ đệ! Điểm này, tỷ tỷ cho đến hôm nay mới hiểu được. Nhược Nhi chí dưới trời, mỹ nhân nào không thể ôm vào trong ngực? Hãy để cho chúng ta trở về quan hệ đơn giản nhất a.”
Trĩ cơ há hốc cái miệng nhỏ nhắn, ngốc vù vù nghe Tôn Nhạc nói ra mấy lời này. Trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng, khi thì lộ ra vui mừng, khi thì lại tràn đầy nghi hoặc.
Tôn Nhạc nói xong mấy lời này, cúi đầu xuống, chậm rãi rót ình một chén nữa.
Nàng chậm rãi thưởng thức một ngụm, đặt chén rượu xuống nói:“Ngươi có chỗ không rõ?”
Trĩ cơ gật mạnh đầu, luôn miệng nói: “Ưà, ta không rõ.” Lúc này, giọng nói của nàng cũng không còn mềm mại.
Tôn Nhạc nghe vậy mỉm cười, thấp giọng nói: “Ngươi không cần hiểu. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ mấy lời này, vào thời điểm khẩn yếu nhất mấu chốt nhất nói cho Nhược vương biết là được.”
Trĩ cơ càng ngốc hơn, nàng ngơ ngác nhìn Tôn Nhạc.
Thân thể Tôn Nhạc ngửa ra phía sau, trong ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng có một loại trống rỗng.
Sau một hồi yên tĩnh, Tôn Nhạc rốt cục lại mở miệng, “Ngươi là người thông minh, có lẽ đã biết nguyên nhân ta không nói thẳng với Nhược vương, lại nói cho ngươi?”
Trĩ cơ gật đầu, nàng thầm nghĩ: Nhược Vương không phải một kẻ mà ngươi chỉ cần biện giải đôi câu liền có thể bức lui, bây giờ ngươi nói với hắn lời này, chỉ sợ muốn đi cũng đi không được.
Lúc này, khóe miệng Tôn Nhạc lộ ra một nụ cười nhạo, nàng lạnh lùng nói: “Trĩ cơ, ta biết ngươi cho rằng bản thân bất phàm, đối với hậu vị của Sở Vương luôn thề nhất định phải đoạt được! Hôm nay ta nhờ ngươi chuyển cáo những lời này, cũng là muốn ngươi yên tâm.”
Tôn Nhạc nói đến đây, bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trĩ cơ, nói từng chữ từng câu: ” Trước kia ngươi hãm hại ta mấy lần! Mà ngay cả lúc này, cũng là bị ngươi bắt buộc. Trĩ cơ, ta vì Nhược vương còn cần sự trợ giúp của ngươi, luôn dễ dàng tha thứ cho ngươi.”
Nàng nói đến đây, trong giọng nói mang theo một loại âm lãnh,“Chính là, lần sau không thể viện lý do này nữa! Trĩ cơ, nếu Tôn Nhạc ta biết ngươi còn muốn động chân động tay với ta, mặc kệ ngươi là ai, ta sẽ làm ngươi thân bại danh liệt, nhận hết lăng nhục mà chết!”
Trĩ cơ nghe đến đó, không khỏi rùng mình một cái, gương mặt mỹ lệ cũng tái đi. Môi anh đào của nàng run rẩy, lần đầu tiên phát hiện, Tôn Nhạc thoạt nhìn luôn rất bình thản trước mắt này, khi hung ác cũng không kém Nhược vương!
Sau khi đằng đằng sát khí nói hết những lời này, Tôn Nhạc phất phất tay, “Ngươi có thể ra ngoài.”
Sau lưng Trĩ cơ lúc này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghe Tôn Nhạc nói có thể đi ra, như được đại xá, vội vàng đứng lên, xoay người liền chạy ra ngoài cửa.
Lúc này, cước bộ của nàng tập tễnh, thân hình chật vật, nào còn có nửa phần tao nhã?
Nhìn chén rượu trước mắt, Tôn Nhạc rung chén ngọc một cái, thấp giọng nói: “Tôn Nhạc, là của ngươi chính là của ngươi, không phải của ngươi cho dù ngươi đau khổ suy tư cũng vô ích! Trong binh pháp nói, tìm đường sống trong cõi chết, lúc này nếu may mắn không chết, có lẽ ngươi có thể thấy rõ hết thảy.”
Nàng chậm rãi đứng lên, xoay người đi đến màn cửa sổ bằng lụa mỏng . Nhìn qua vầng trăng bán nguyệt phía đông mà sững sờ.
Mấy ngày nay, Nhược vương cũng không biết đang bận chuyện gì, vẫn không nhìn thấy bóng dáng, chuyện này cũng hợp ý Tôn Nhạc.
Dưới sự trợ giúp của Trĩ đại gia, A Phúc cùng Tề sứ nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ tất cả vật tư cần thiết cho việc đi sứ, đồng thời, ngoại trừ ba trăm lạng vàng cần có để lên đường ra, còn dâng trăm lượng vàng cho bản thân Tôn Nhạc.
Đối với một trăm lạng vàng này, Tôn Nhạc thản nhiên nhận lấy, sau đó bí mật giấu đi.
Trong nháy mắt, thời điểm Tôn Nhạc đi sứ đã tới.
Hôm nay, Tôn Nhạc lưu lại một thẻ tre khác cho Nhược vương, ở phía trên cường điệu mình không nên đi chuyến này, sau đó thay nam trang đi đến Hỉ thực lầu.
Phía trước chính là Hỉ thực lâu rồi, Tôn Nhạc sải bước đi, đi tới đi tới, một tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, đồng thời còn truyền đến một tiếng cười trong sáng của nam tử, “Cô bạn nhỏ, thật là đã lâu không gặp.”
Thanh âm này rất quen tai!
Tôn Nhạc quay đầu, ngạc nhiên đối mặt với Nghĩa Giải một thân bố y đi nhanh mà đến.
Nghĩa Giải nhanh chóng đi đến trước mặt Tôn Nhạc, cách nàng năm bước thì bước chân hắn dừng lại, đột nhiên hai tay chắp lại, hướng Tôn Nhạc thi lễ một cái, “Điền Nhạc công tử, Nghĩa Giải phụng lệnh Thúc tử, tiến đến bảo vệ công tử!”
A?
Mắt to của Tôn Nhạc liền nháy vài cái, giờ mới hiểu được, Nghĩa Giải trước mắt này, tuyệt đỉnh cao thủ số một số hai thiên hạ này, là người Ngũ công tử mời đến làm hộ vệ cho nàng!
Nàng nói tuyệt tình như vậy, Ngũ công tử cư nhiên còn suy tính chu toàn như thế!
Nghĩa Giải đi đến trước mặt Tôn Nhạc, nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Tôn Nhạc, chớp chớp mắt trái với nàng, cười ha hả nói: “Tề nhân Điền Nhạc là nhân vật thần bí hàng đầu! Hóa ra là tiểu muội Tôn Nhạc ta đã sớm quen biết. Ha ha, mấy năm trước Nghĩa đại ca đã thấy muội rất không tầm thường, sâu không lường được, hiện tại xem ra nhãn lực của ta quả thực không tệ a. Ha ha.”
Tôn Nhạc nghe vậy nở nụ cười khổ, “Nghĩa đại ca quá khen.” Nàng cười rất ngại ngùng, “Thiên hạ anh tài vô số, Nhạc chỉ là may mắn được việc mà thôi.”
Nàng nói đến đây, không khỏi ngẹo đầu, cười híp mắt nhìn Nghĩa Giải, “Nghĩa đại ca, muội thật không nghĩ đến Thúc tử có thể mời được cao nhân như huynh ra mặt.”
Nghĩa giải ha ha cười.
Tiếng cười sang sảng của hắn hết sức vang dội, thật sự là truyền ra xa xa. Ngay khi Tôn Nhạc có điểm đau đầu thì tiếng cười của hắn thấp xuống, trầm giọng nói ra: “Thúc tử thanh danh tuy lớn, nhưng chủ yếu nhất, Nghĩa đại ca vừa nghĩ tới Điền Nhạc danh chấn thiên hạ là tiểu muội tử mà ta quen biết, liền cảm thấy thập phần hứng thú.” Hắn thật vất vả trầm giọng nói xong câu đó, liền ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái, buông giọng ra cười lên ha hả.