Chương 161 : Dư vị
Rất nhanh, một nha hoàn bưng bình rượu tới, để ngay bên cạnh mặt bàn, rồi lại lui ra sau.
Vẫn như cũ, vị Hồng công công kia bước lên, cầm bình lắc lắc, rót xuống nửa chén, rồi bưng lên nếm thử.
Chỉ là vị Hồng công công này vừa thử rượu xong, hai con mắt lập tức tỏa sáng, cư nhiên ngẩn người luyến tiếc buông cái chén xuống, đại hoàng tử nhìn thấy tự nhiên trong lòng khó nhịn, không còn để ý tới hắn nữa liền vội vàng đổ ra một chén, rượu vừa ra, một cỗ hương rượu nồng nặc xông vào trong mũi, chỉ ngửi như vậy hắn đã biết rượu này tuyệt đổi là rượu ngon.
Đưa lên môi, tinh tế uống ngụm, nhất thời con mắt mở lớn, cảm giác một cỗ thanh lương miên man tinh khiết tiến nhập vào trong cổ họng, nhưng ngay sau đó dưới bụng liền cảm nhận được một cỗ hỏa khí lan tỏa, lồng ngực như bị một trận liệt hỏa thiêu, lỗ chân lông toàn thân mở to hết cỡ, sảng khoái vô cùng, loại rượu này hẳn tuyệt đối chưa bao giờ được thưởng thức qua.
Uống xong một chén rượu, thưởng thức một phen cảm nhận tuyệt vời, đại hoàng tử liền nói:
- Rượu rất ngon, bản vương cư nhiên chẳng bao giờ nghe nói qua, hôm nay được uống thử mới biết trước đãy uống các loại được cho là tuyệt thế rượu ngon cùng không là gì cả, Thiên Hà huynh đệ quá nhiên là kỳ nhân, mỗi một chuyện đều làm khác xa so với dự đoán của mọi người, khiến ai ai cũng phải khâm phục!
Vân Thiên Hà nói:
- Nếu điện hạ thích rượu này, tại hạ ở đây còn có chút tồn trữ, sau khi hồi cung có thể mang theo một vò, lúc nhàn nhã lấy ra giải sầu, coi như là một điểm tâm ý của tại hạ!
- Đã vậy bản vương còn từ chối sẽ là bất kính, ha ha!
Đại hoàng tử ổn định tâm thần, lúc này liền để thái giám rót rượu cho hẳn và Vân Thiên Hà, cầm chén lên nói:
- Chuyến này đi thật là vui sướng, có cao lương mỹ vị, lại còn được chế biến thần kỳ, càng được thưởng thức rượu ngon trong rượu ngon, bản vương đi chuyến này không tệ a, đến bản vương kính ngươi một chén, thay mặt nhị đệ cảm tạ ngươi trong việc săn bắn.
- Điện hạ nói quá lời!
Vân Thiên Hà lập tức đứng dậy, bưng rượu cạn chén với đại hoàng tử, sau đó một ngụm cạn sạch.
Đại hoàng tử cũng không phải người mê rượu, sau khi uống mấy chén lại ăn chút, Vân Thiên Hà cùng với hẳn ở trong phủ vòng vo nói chuyện, thỉnh thoảng đại hoàng tử lại như vô tình ngỏ lời ý mời chào, nhưng Vân Thiên Hà không có lập tức đáp ứng, cũng không cự tuyệt, luôn luôn uyển chuyển xảo diệu đưa trọng tâm câu chuyện dẫn dắt đi hướng khác.
Qua mấy lần như vậy, đại hoàng tử biết Vân Thiên Hà không có ý định đáp ứng cũng không cự tuyệt, phỏng chừng là muốn nghe ngóng một chút nữa, bởi vậy trong lòng cũng thật sự chờ mong, rồi cũng không nhắc đến chủ đề này nữa.
Lưu lại thượng phủ nghỉ ngơi nửa canh giờ, đến quá trưa đại hoàng tử mới cáo biệt, mang theo vò rượu được Vân Thiên Hà tặng cùng với cái nồi và dụng cụ làm lẩu di giá trở về cung.
Trên đường hồi cung, trong lòng đại hoàng tử thật sự vui vẻ, tuy rằng không lôi kéo được Vân Thiên Hà nhưng mục đích đến đây của hẳn ngày hôm nay cùng đã đạt được.
Ngay cả hắn khi hắn đối với Vân Thiên Hà rất có hảo ý, nhưng lý giải qua vài lần tiếp xúc, còn có nhận thức về hắn trong đợt săn thú lần trước, đại hoàng tử càng thêm kiên định việc quyết tâm thu nạp người này.
Vị Hồng công công theo bên người đột nhiên nói:
- Điện hạ, vị thiểu niên Hầu phủ này quá nhiên là một nhân tài hiểm có, luận đến mưu trí của hắn, tựu như lời điện hạ nói, nhập quân làm tướng, nhập sĩ làm quan, nhưng theo lão nô thấy, nếu người này nhập thương, bằng vào tài cán của mình sẽ thành cự phú thiên hạ, nói cách khác người này chính là một đại tài, tuyệt đổi là thiên triều hãn hữu!
Đại hoàng tử gật đầu, đối với một lời này rất đồng ý, nhân tiện nói:
- Sau khi hồi cung, vò rượu kia liền thưởng cho ngươi một bình đi!
- Tạ ơn điện hạ ban cho!
Hồng công công vừa nghe, trên mặt lập tức nở nụ cười xán lạn, vừa rồi mới chỉ thưởng thức được một ít khiến trong lòng hẳn lúc này vẫn còn có chút tiếc nuối, nhưng nghe được ban cho như vậy là có thể thưởng thức thống khoái rồi, vì vậy trong lòng không khỏi vui mùng, tiến bước hồi cùng cùng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thử hỏi thái giám cần nhất thứ gì, ngoại trừ quyền lợi, cũng chỉ còn vàng bạc với ăn uống mà thôi.
Chỉ là đại hoàng tử đi một chuyến tới Bắc Hầu Phủ hồi cung, cư nhiên dẫn theo một cái nồi, một vò rượu, khi đi qua đông thành khiến cho không ít các đại thần lưu ý, đều bị tin tức này khiến cho kinh ngạc không ngớt.
Bắc Hầu Phủ có muốn tặng đồ cũng quá keo kiệt đi, lẽ nào lại nghèo khó đến mức như vậy sao, bởi vậy trong lòng những đại thần này đều đem Bắc Hầu Phủ hung hăng khách sáo một phen.
Nhưng có một vị đại thần lại không giống như vậy, đó chính là lại bộ thượng thư Lạc Khai Dương, hắn vẫn thường nếm qua tư vị loại rượu kia, hiện tại vừa nghĩ tâm tình đã khó nhịn thêm, lần trước Vân Thiên Hà tặng rượu đã uống gần hết đến nơi nhưng Túc Tĩnh Vương lại phân phó không được lui tới với người này khiến cho con trùng rượu lâu năm như lão chỉ biết phiền muộn không ngớt, trộm nghĩ có muốn hay không hôm nào đó để tôn tử len lén đến Bắc Hầu Phủ thay hắn, tiện thể mang một vò rượu trở về.
Thế nhưng hắn cũng vừa bảo cho tôn tử không được lui tới cùng Vân Thiên Hà, còn cấm đoán đủ điều, hẳn trong lòng vẫn còn không vui, nếu tiếp tục hạ mặt già muốn tôn tử đi cầu rượu phỏng chừng tôn tử cũng sẽ không đáp ứng, mà Đồ Suất còn chưa trở về khiến hẳn không khỏi khó xử, trùng rượu lâu năm trong người lại càng phiền muộn thêm. Nguồn: https://truyenfull.vn
Buổi chiều, sau khi đại hoàng tử hồi cung, đang muốn sai người mang nồi lẩu và vò rượu trở về nhưng vừa dẫn theo thái giám và hai gã thị vệ đi tới hoa viên phụ cận lại đúng lúc gặp Hoàng đế và Mộng phi đang ở hoa viên phía sau xem An Bình công chúa múa kiếm.
Vốn hoàng đế thấy An Bình công chúa ban đầu múa kiếm còn rất tốt nhưng về sau động tác trở nên rối loạn, cũng không có hăng hái, vừa thấy đại hoàng tử thần sắc hài lòng đi tới, cư nhiên còn mang theo một nồi nấu, còn có một vò rượu, trong lòng khó hiểu không khỏi gọi lại:
- Hoàng nhi, ngươi vì sao lại mang theo một cái nồi kỳ quái như vậy, còn cả một vò rượu kia nữa, có chuyện gì sao?
Đại hoàng tử lập tức nói:
- Khởi bẩm phụ hoàng, hài nhi lúc trước có đi Bắc Hầu Phủ một chuyến gặp Thiên Hà tiểu huynh đệ, cái nồi này có tên là nồi lẩu, rượu có tên là Nhị oa đầu, đều do Thiên Hà tặng cho, hài nhi liền mang về cung.
- Nồi lẩu, rượu nhị oa đầu?
Hoàng để vừa nghe xong, càng không giải thích được, nhưng cũng có chút hiếu kỳ nói:
- Tiểu từ Hậu phủ kia thật là tinh quái, chỉ tặng ngươi một cái nồi, một vò rượu ngươi cư nhiên lại hài lòng như vậy?
Nói xong hoàng đế lại nói tiếp:
- Ân, bất quá nhìn qua cũng có điểm đặc biệt ngươi không ngại nói một chút lý do sao?
Đại hoàng tử thấy hoàng đế hứng thú, không hỏi phát khổ trong lòng. Thầm nghĩ phụ hoàng hay nhất là không nên thu đi, như vậy chẳng phải chính mình bị mất sao. Vì vậy nói:
- Phụ hoàng, cái nồi lẩu này có điểm khác so với nồi bình thường, nó có thể thích hợp với nhiều loại thức ăn cũng như hương vị, càng có thể điều chỉnh sao cho phù hợp với từng món, hài nhi đã thử qua thấy rất mới lạ và thú vị, vì vậy liền hỏi lẩy một cái từ Thiên Hà đem về, chuẩn bị tự mình nếm thử một phen!
Vừa nghe đến ăn uống, lúc này An Bình công chúa đang múa kiếm đột nhiên sáng bừng hai mắt, hăng hái chạy tới, hiếu kỳ nhìn nồi lẩu nói:
- Thực sự mới lạ và thú vị như vậy sao, hoàng huynh ta đói bụng, chúng ta lập tức thử một lần đi, ta muốn ăn rồi!
Nhìn thấy An Bình công chúa dây dưa ồn ào như vậy, đại hoàng tử vội nói:
- An Bình, đừng nháo, lúc này còn sớm, chưa đến giờ ăn!
- Không được, ta muốn ăn ngay bây giờ!
An Bình thấy không lay động được đại hoàng tử, vì vậy liền chạy đến bên người Mộng phi và hoàng đế làm nũng nói:
- Phụ hoàng, mẫu thân, hiện tại cũng chỉ cách thời điểm dùng bữa một hai canh giờ mà thôi, không bằng chúng ta cứ thử xem, đi mà...
Biểu tình đại hoàng tử làm sao có thể thoát qua con mắt tinh tế của hoàng đế, thấy ánh mắt đại hoàng tử muốn tránh né, hắn liền biết nhất định có điều gì đó, bởi vậy mới lại hỏi:
- Vậy ngươi giải thích một chút vò rượu kia là thế nào?
- Phụ hoàng, rượu này chỉ là chính tay Thiên Hà trong lúc nhàn rỗi nhưỡng ra, lúc hài nhi đến được hắn lấy ra để đối ẩm, sau Thiên Hà lại tặng một vò xem như làm quà!
Đại hoàng tử nói.
Vừa nghe nói vậy, hoàng để lập tức có hứng thú, vị vậy liền gọi Trịnh công công đứng bên cạnh nói:
- Đem vò rượu kia trích ra một bình đến nếm thử xem có khẩu vị gì lạ hay không!
- Tuân chỉ!
Trịnh công công lên tiếng, sau đó để một vị cung nữ chạy tới.
Trong lòng đại hoàng tử lúc này vô cùng khó chịu, âm thầm cầu khấn phụ hoàng sau khi uống sẽ không lấy đi toàn bộ, tốt xấu gì cũng phải lưu lại cho ta một ít a.
Chỉ chốc lát sau, cung nữ dẫn theo một vị tiểu thái giám chạy tới mang theo cả đồ đựng. Trịnh công công trước tiên để tiểu thái giám kia thử rượu, sau khi vị thái giám này thử xong cư nhiên biểu tình lại giống hệt lúc Hồng công công lúc trước. Hoàng để thấy biểu tình như vậy liền ra hiệu cho cung nữ rót ra một chén bưng tới.
Hoàng đế vừa ngửi hương rượu, trong lòng đã khẽ động, bởi vậy vừa uống xong nhãn thần nhất thời sáng lên, khen nói:
- Được, rượu này xác thực không tồi, tiểu tử tinh quái kia đúng là một nhân tài, nghĩ không ra lại có thể chế rượu ngon đến vậy!
Nói xong, hoàng đế liếc mắt nhìn đại hoàng tử nói:
- Hoàng nhi, loại rượu này tiểu tử kia còn trữ nhiều không?
Đại hoàng tử vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ, nhân tiện nói:
- Hài nhi nghĩ hẳn là còn một chút, hắn nói rượu này chỉ dùng để chiêu đãi bạn hữu, cũng không có bán ra ngoài.
- Nếu còn tồn trữ vậy vò này liền để lại đi, ngày mai ngươi đi tìm hắn lấy một chút về là được!
Hoàng đế cười nói.
-A!
Đại hoàng tử nhất thời ngây ngẩn cả người. Hoàng đế thấy bộ dáng hắn vậy, lại nói:
- Bất quá ngươi đã mất công không ra thể thống gì chạy đi Bắc Hầu Phủ, vậy vò rượu này phân cho ngươi ba bình đi, ngày khác ngươi còn phải chạy đi chạy lại nữa mà.
Lúc này An Bình công chúa đột nhiên hét lên:
- Phụ hoàng, hảo tửu ngươi đã thưởng thức qua, còn nồi lẩu kia chúng ta cũng nhất định phải nếm thử, hài nhi rất muốn ăn đây!
Hoàng đế sau khi thưởng thức rượu liền phát sinh hứng thú với nồi lầu, lúc này lại có An Bình công chúa làm nũng, lập tức thấy động tâm, vì vậy liền phân phó ngự phòng án theo yêu cầu của đại hoàng tử chuẩn bị "ăn lẩu".
Đồ ăn thức uống trong cung được chuẩn bị tinh tế hơn nhiều so với Bắc Hầu Phủ. Mỗi thái giám trong ngự trù các ai nấy đều toát mồ hôi hột, kinh hãi không thôi, cũng không biết hoàng đế hôm nay nghĩ gì, cư nhiên lại muốn làm mới, chẳng lẽ là đồ ăn do bọn họ làm khiến cho hoàng thượng chán ghét sao ?
Mang theo tâm tình thấp thỏm không yên, ngự trù các toàn lực án theo yêu cầu của đại hoàng tử chuẩn bị thật kỹ càng.
Trong đó có một vị thái giám sau khi mang nồi lẩu từ cung đại hoàng tử về suýt nữa đã làm cho toàn bộ mọi người ngã ngửa, đại quán sự càng cẩn thận để xuống hơn mười dụng cụ các loại, đây chính là những vật hiếm lạ, đại hoàng tử trịnh trọng giao phó nhất định phải giữ cẩn thận, cọ rửa sạch sẽ, không có được có bất luận điều gì thiếu sót.
Cuối cùng sau một canh giờ cũng hoàn thành công việc, thời gian không sai biệt lắm với bữa tối, khi nồi lẩu do các công tượng cấp tốc chế tạo được đẩy lên bàn, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị thỏa đáng, lúc này hoàng đế sau khi nghe đại hoàng tử thuật lại toàn bộ lời Vân Thiên Hà liền trở thành người thứ nhất nếm thử.
Khi vừa thấy hoàng đế nhúng một khối thịt tươi bỏ vào trong nồi, chỉ đợi cho thịt chín tái liền cứ như vậy ăn, bộ dáng vô cùng hưởng thụ, thấy vậy đám người trong ngự trù các đang hết hồn quỳ mọp dưới đất không khỏi ngây ngốc nhìn, có loại dùng bữa mới lạ như vậy, tiểu tử Bắc Hầu Phủ kia chẳng lẽ là thực thần hạ phàm hay sao?
Hoàng đế vừa ăn lẩu vừa nghĩ cục kỳ thú vị, không khỏi ăn nhiều thêm, từ đó trên dưới làm theo, đám ngụ trù các sau khi thay một màn này, trở về sau liền tự tay bắt đầu nghiên cứu các loại món ăn cũng như nồi lẩu này.
Dần dần nồi lẩu được lưu hành rộng rãi trong hoàng cung, sau đó lại truyền đến phủ các đại thần, rồi qua các loại nguyên nhân nhanh chóng truyền lưu khắp thiên hạ, các lẩu điếm cũng dần mọc lên, hoạt động vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Vân Thiên Hà biết được việc này, cùng chỉ bất đắc dĩ cười khổ, ai có thể ngờ nó lại được truyền bá nhanh chóng rộng rãi như vậy, hẳn lúc đó chỉ là tâm huyết dâng trào muốn nếm thử mà thôi, nghĩ không ra sau khi mời đại hoàng tử ăn lại có tiếng vang lớn như vậy.
Mà Vân Thiên Hà từ đó càng được người trong thiên hạ đồn đại với xung hào thực thần, tửu thần, tên tuổi hắn cũng được lưu truyền nhập vào sử sách, ngay cả các đại lục, các quốc gia thời hậu thế cùng có rất nhiều cửa hiệu lẩu đời lấy tên là lẩu điếm và tửu phường, tất cá cư nhiên còn thờ phụng bài vị của hắn, có điều tất cả những chuyện này là chuyện về sau không nên đề cập tới.