Chương 173 : Vô đề
Tiếp nhận thiếp, Quách Diễn nhìn thoáng qua, nhất thời cau mày nói:''
-Vị này chính là thân muội muội của ân sư, nàng đến thăm không biết có chuyện gì?
Quản giả bảo:
-Lão gia, tiểu nhân sau khi cho người đi tìm hiểu liền biết, hiện tại đội ngũ Bắc Hầu Phủ đã ra khỏi cửa, còn mang theo nhiều thứ lễ hỏi, khoảng chừng mấy xe, theo tiểu nhân chắc là họ đi cầu thân rồi!
-Cái gì, cầu thân?
Quách Diễn vừa nghe thấy vậy lập tức biến sắc nói:
- Khi ngươi nhận thiếp báo có thăm hỏi là cầu thân cho ai không?
Quản gia nói:
- Hình như là tiểu thư, vị lão thái thái kia chuẩn bị hướng tiểu thư cầu thân cho vị Đồ Thiên Thanh kia!
Đứng ngay bên cạnh, Quách Dự Tước vừa nghe thấy vậy liền có chút không biết làm sao, nhưng nụ cười trên nét mặt đỏ ửng chứng tỏ trong lòng nàng đang vừa mừng vừa sợ, nhìn sắc mặt phụ thân có chút thấp thỏm bất an.
- Hồ đồ!
Quách Diễn trầm nét mặt, chắp tay sau người, đi vài bước lại nói:
- Một hồi tới, ngươi trở lại báo cho bọn họ là ta không có ở nhà.
Vừa nói xong, lúc này ngoài cửa đã có một gã thị vệ chạy tới nói:
- Lão gia, đội ngũ của Bắc Hầu Phủ đã tới đầu ngõ rồi, lập tức sẽ tới nơi!
Quách Diễn thấy đau đầu không ngớt, liền lập tức nói:
- Cứ theo ta phân phó, nói là ta không có ở nhà, nghênh tiếp rồi chiêu đãi bọn họ một phen, còn chuyện cầu thân thì đừng nhắc tới!
Nói xong Quách Diễn liền muốn lẩn tránh.
- Quách đại nhân, ngươi làm Lễ Bộ Thượng Thư đương triều, là người quản lý của các điển lễ trong thiên hạ, tiếp khách qua loa như vậy quá mất thể thống đi!
Ngay lúc Quách Diễn còn chưa kịp lánh vào nhà trong, lúc này bên ngoài đã truyền tới một âm thanh nhàn nhạt, ngay sau đó chỉ thấy ngoài cửa có một vị thanh niên mặc công phục huân tước, đầu đội thúc quan, lưng khoác áo choàng, bộ dạng phiêu dật bước xuồng ngựa, đôi mắt sang như sao nhìn hắn.
Quách Diễn bị người ta phát hiện, nét mặt già nua không khỏi đỏ bừng, nhìn thoáng qua bên ngoài, hắn tự nhiên nhận biết được người đến này, không ai khác chính là Vân Thiên Hà.
Cũng bất chấp tiểu tử này vì sao cách xa như vậy vẫn nghe được lời hắn nói, lúc này đã bị người ta nhìn thấy, có muốn lảng tránh cũng không được nữa rồi, vì vậy liền đánh mắt hướng quản gia một cái.
Quản gia gật đầu, liền lập tức hô hào người trong phủ ra nghênh tiếp.
Vân Thiên Hà tới góc đường, từ thật xa đã nghe được những lời của Quách Diễn, nghe được lão mặt đen này muỗn lảng tránh vì vậy liền thúc ngựa chạy nhanh đến cửa, chỉ cần bắt kịp lão già mặt đen này tới khi lão thái thái đến rồi thì việc tự nhiên sẽ trở nên dễ dàng, kì thực hắn cũng sớm ngờ tới vị Quách Diễn này có ý định lảng tránh đi.
Quản gia phủ thượng thư kêu người ra cửa xếp thành hang nghênh tiếp, Vân Thiên Hà vẫn đứng ở cửa, chờ đội ngũ đi tới liền chạy ra xe đỡ lão thái thái xuống. Lúc này Quách Diễn thay đổi trang phục dẫn theo Quách Dự Chương và Quách Dự Tước cung đi ra nghênh tiếp.
Có lẽ do ảnh hưởng từ Đồ nguyên soái nên mỗi khi lão thái thái xuất môn hành sự cũng có một cỗ phong thái oai hung, thấy Quách Diễn đi ra nghênh tiếp liền trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà một cái, sau lại trừng mắt nhìn Quách Diễn, ngữ khí có vẻ chất vấn:
- Quách hắc tử, ngươi không phải nói không ở nhà sao, lẽ nào lão thân đến bái phỏng là muốn làm phiền ngươi?
Nghe được lão thái thái nói như vậy, Quách Diễn không khổi toát mồ hôi, có chút xấu hổ nói:
- Học sinh có chỗ thất lẽ, thỉnh phu nhân không lấy làm phiềm lòng, bên ngoài giá lạnh, thỉnh phu nhân vào trong phủ nói chuyện.
Lão thái thái lại trừng mắt nhìn hắn một cái, dưới sự nâng đỡ của Vân Thiên Hà liền dẫn theo toàn bộ đoàn người đi vào trong phủ.
Sau khi đi tới chính sảnh Thượng Thư Phủ, lão thái thái ngồi xuống, Vân Thiên hà đứng tại một bên người, bất quá nhãn thần lại nhìn Quách Dự Chương, nhìn dàng dấp chán chường đầy tâm sự của hắn cũng đoán được chuyện gì đã phát sinh, bất quá trong trường hợp này hắn cũng không dám kêu Quách Dự Chương ra ngoài nói chuyện, chỉ an phận đứng yên bên người lão thái thái.
Đám nha hoàn dâng trà, lão thái thái liền nhấp một ngụm, sau đó buông chén, ngắm sang Quách Dự Tước thần sắc đỏ hồng đang nép mình xấu hổ đứng sau Quách Diễn, gật đầu nói:
- Được, quả là một cô nương tốt, ánh mắt của tôn nhi ta thật chuẩn đi!
Nghe được lời này, sắc mặt Quách Diễn lại càng them đen, mà nét mặt Quách Dự Tước càng đỏ tận mang tai, hai tay nắm chặt váy, xấu hổ cúi gằm mặt. Quách Dự Chương lúc này đã lấy lại được vài phần tinh thần, vỗ vỗ vai muội muội, tựa hồ như muốn cổ vũ tinh thần cho nàng.
Lão thái thái quan sát Quách Dự Tước một hồi, cũng không thèm để ý đến sắc mặt Quách Diễn càng thêm đen, lúc này đi thẳng vào vấn đề nói:
- Quách hắc tử, lão thân hôm nay đến quý phủ là có mục đích gì hẳn ngươi đã biết rõ, lão thân cũng không dông dài, lão thân chuẩn bị cầu thân cho tôn nhi, chính thức ngỏ ý cùng quý phủ, không biết ý ngươi như thế nào?
- Ách…phu nhân, học sinh chỉ có một nam một nữ là con, nay khuyển tử còn chưa lấy vợ, trước hết làm mai cho tiểu nữ có chăng…
Lão thái thái đột nhiên ngắt lời nói:
- Này có là cái gì, ngày trước khi lão thân gả cho nguyên soái không phai đại ca của ta chưa thanh gia thất hay sao, sau đó đại ca ta thu nhận ngươi làm học sinh, muội muội ngươi khi đó chẳng phải cũng đi lấy chồng trước, đã có tiền lệ như vậy vì sao tới đời con gái của ngươi lại có kiểu thuyết pháp lạ lung như thế?
Nói xong, lão thái thái trừng mắt nhìn Quách Diễn nói:
- Hay là ngươi không muốn chuyện hôn nhân này, có gì cứ nói thẳng ra, đáp ứng hay không đáp ứng, ngươi nói nhanh cho lão thân một đáp án xem nào?
Trán Quách Diễn lúc này lần thứ hai đổ mồ hôi hột, đối với ngôn từ sắc bén như vậy của lão thái thái, hắn một lời cũng khó đối ứng, chi đành nói:
-Ngày trước được ân sư chỉ giáo, học sinh vẫn cảm ơn trong lòng…
Lão thái thái như thể chán nghe những lời không thoải mái này, lần thứ hai ngắt lời nói:
-Ngươi hôm nay làm Lễ Bộ Thượng Thư, muốn nhắc đến ân tình ngày trước đại ca ta đề bạt thì để khi khác tới chỗ đại ca ta mà nói, lúc này không cần phải nhắc tới. Hôm nay lão thân tới đây chù yếu là muốn cầu hôn, so với chuyện ân tình ngày trước là hai việc hoàn toàn khác nhau, lúc này ngươi cứ thống khoái cho lão thân một câu trà lời, đồng ý hay không đồng ý, nếu đáp ứng liền tiến hành còn không đáp ứng cũng không cần nhắc đến chuyện cảm ơn tới lão thân ta!
Trong lòng Vân Thiên Hà lúc này đang cố nhịn cười, lão thái thái quả thực bưu hãn, kiểu này có khác chi cưỡng ép rước Quách Dự Tước về nhà, nếu Quách Diễn dám nói không đáp ứng, sự tình sợ là sẽ không còn tốt đẹp nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong lòng Quách Diễn lúc này cực độ phiền muộn, hận không biết làm sao cho được.
Hắn hiện tại chân chính cảm nhận được cái ai là tú tài nghẹn khuất, lão thái thái này hôm nay tới cầu thân, nếu hắn đáp ứng thì không có chuyện gì, ngược lại nếu là không đáp ứng thì lấy tính cách mạnh mẽ của lão thái thái, sợ rằng trên lưng hắn lại gánh phải tội danh vong ân phụ nghĩa, trong khi hắn đang là Lễ Bộ Thượng Thư đương triều, trên lưng gánh phải ác danh này về sau đủ loại quan chức môn hạ còn ai nhìn mặt hắn, mà hắn cũng chẳng còn mặt mũi nào đi gặp người nữa.
Nhưng hiện tại thực bất đắc dĩ, Quách Diễn chi biết xoay tâm tư nhanh một vòng, chuẩn bị dùng kế hoàn binh, thuận miệng nói:
-Phu nhân, chuyện của tiểu nữ cũng không thể quyết định qua loa được, có thể hay không cho học sinh chút thời gian sẽ đưa ra câu trả lời thuyết phục?
Lào thái thái rất không hài lòng, nhíu mày nói:
-Đồ thị gia tộc và Ngư thị gia tộc là hai trong ba đại gia tộc phương Bắc, hơn nữa còn có trăm năm danh gia vọng tộc, lẽ nào đệ tử Đồ thị gia tộc còn không xứng với thiên kim nhà ngươi, chuyện kết hôn chi cần ngươi tình ta nguyện còn ai phải lo lắng, tôn nhi nhà ta đã thích tiêu Tước nhi, vậy để lão thân ta hỏi tiêu Tước nhi một chút đi.
Nói xong lão thái thái hướng Quách Dự Tước, ôn tồn nói:
-Hài từ, ngươi nói thật cho ta biết ngươi có thích Thiên Thanh nhà ta không, nếu ngươi thích lão thân chắc chắn sẽ tác hợp cho các ngươi cùng một chỗ, nếu ngươi không thích thì lão thân đây cũna không ép buộc!
- Ta...
Quách Dự Tước lúc này xấu hổ đỏ bừng mặt, trong lòng nàng mười phần kích động, nhưng thấy sắc mặt phụ thân đang biến đen nên cũng không biết nói thế nào.
Đột nhiên Quách Dự Chương hành lễ với lão thái thái nói:
-Lão phu nhân, muội muội là nữ nhi nên tính tình ngượng ngùng không nói được thành lời, hay do vãn bối nói đi. Muội muội xác thực thích Thiên Thanh, với Thiên Thanh tâm đầu ý hợp, mong rằng phu nhân có thể thành toàn cho nỗi khổ tương tư của hai người!
-Tiểu Tước nhi, có phải như vậy không?
Lão thái thái ngưng thần nhìn qua Quách Dự Tước hỏi.
Quách Dự Tước lúc này hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, xấu hổ gật đầu, sau đó liền trốn về phía sau Quách Dự Chương.
Lúc này lão thái thái mới thỏa mãn gật đầu, quay sang trừng mắt nhìn Quách Diễn lạnh lùng nói:
-Quách Diễn, ngươi nghe rồi đó, tiểu Tước nhi nhà ngươi với Thiên Thanh nhà ta tâm đầu ý hợp, việc hôn nhân này không còn phải lo lắng gì nữa, ngươi là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, lại làm gương cho học sinh khắp thiên hạ, sè không đưa ra quyết định gây chia uyên rẽ thúy gì đó chứ?
-Khụ khụ...
Đúng lúc này, một trận ho khan truyền đến, mọi người quay sang chi thấy một vị phụ nhân mặc một thân áo bông giản dị, thần sắc không được tốt, dường như có bệnh trong người đang được hai nha hoàn nâng đỡ chậm rãi đi tới.
Quách Diễn quay sang nhìn thấy thê tử, thần sắc mang chút hổ thẹn, nhanh đi tới chuẩn bị đỡ nàng ngồi xuống ghế bên cạnh mình.''
Vân Thiên Hà vừa thấy một màn này, quan sát phụ nhân kia một hồi, trong mắt liền hiện lẽn một tia quang mang, trong lòng cũng đang nhận xét.
Phụ thân kia không có ngồi xuống mà thi lễ với lão thái thái, Quách Dự Chương và Quách Dự Tước vừa thấy lập tức đỡ lấy nàng rồi nói:
-Nương, người thế nào lại đi ra, bệnh tình vừa có điểm khởi sắc, cẩn thận không lại nhiễm phong hàn!
Vị phụ nhân kia sau khi ho khan vài tiếng, rốt cuộc ngưng lại, miệng thờ hổn hển, thanh âm có chút mệt mõi nói:
-Lão phu nhân tự mình tới cầu hôn tiểu Tước nhi, chuyện lớn như vậy ta thế nào ờ lại khuê phòng cho được.
Lão thái thái cường thế như vậy khiến Quách Diễn không biết nói thế nào, trong lòng đang phiền muộn nhưng đối với thê tử hắn cũng có chút hổ thẹn, nhân tiện nói:
-Phu nhân, ngươi đối với việc này thấy thế nào?
Phụ nhân hướng Quách Diễn nói:
Ngày trước gia đình chúng ta nhờ có Ngư gia mới may mắn tránh khỏi kiếp nạn, huống chi ngươi còn là học sĩ của Ngư đại học sinh, được ân sư thường thức đề bạt mới có địa vị hiên hách ngày hôm nay, chúng ta không thể tri ân không báo. Tâm tư của Tước nhi ta cũng biết, nó vốn chung tình với Thiên Thanh, hai người cũng tâm đầu ý hợp, lão gia không nên suy nghĩ nhiều tới chuyện triều chính, công tư phân minh, không bằng cứ thành toàn cho cả hai đứa được không?
-Thế nhưng...
Quách Diễn vừa nghe được đề nghị của phu nhân vẫn không thể đưa ra quyết định, nhưng một bên lại e ngại bời vậy khiến tâm tình thê tử trờ nên không tốt, bệnh tình càng thêm trầm trọng nhất thời lại càng khó xử.
Đúng lúc này. Vân Thiên Hà đột nhiên nói:
-Quách bá mẫu bị bệnh, có phải là phế bệnh?(bệnh phổi)
Lời này vừa nói ra khiến cho tất cà mọi người trong sảnh không khỏi ngây người, mà ba người phụ tử Quách gia càng biến sắc mặt.