Chương 290 : Đạo Khôn Ấn thứ sáu
Sau khi hàn huyên thêm một chút với Mông lão hán ở cổng thành, Vân Thiên Hà muốn trả phí cho Mông lão vì đã chở hắn đi đến đây, nhưng Mông lão hán lại không nhận, nói rằng mình đã kiếm đủ tiền rồi, chở thêm một người cũng chỉ là việc nhấc tay, hơn nữa cả đoạn đường hai ngươi trò truyện ăn ý, cũng đã quen thuộc, cuối cùng Mông lão hán còn nhiệt tình mời Vân Thiên Hà tới nhà lão làm khách.
Vân Thiên Hà còn có việc cần làm, không muốn người lương thiện trung hậu như Mông lão hán bị dính vào nên đã uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của lão.
Lúc sắp rời đi, Vân Thiên Hà đưa cho Mông lão hán một tờ giấy, bảo Mông lão hán nếu như không mua được rượu thì cứ đem tờ giấy này đưa ra, cần bao nhiêu có bấy nhiêu.
Sau khi Vân Thiên Hà rời đi, Mông lão cầm tờ giấy kia, cản bản xem qua không hiểu trên đó viết gì, cũng không đoán ra được tiểu ao nhi này vì sao lại đưa cho mình tờ giấy kỳ quái này. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Chẳng qua Mông lão hán là người tương đối trung hậu, tuy rằng chỉ là một tờ giấy, nhưng là hảo ý của người ta, cho nên cũng không tiện vất đi, liền thu lại, cũng không đem tờ giấy kia đặt ở trong lòng,
Nhưng mãi đến nửa năm về sau, khi Mông lão hán mua hàng vài lần gặp phải khó khăn mà quay về, trong lúc vô tình nhìn thấy tờ giấy này, vì vậy liền mang theo định thử một phen, lúc đó mới biết người mà lão gặp được kia, chính là quý nhân suốt đời của lão!
Vân Thiên Hà sau khi chia tay đám người Mông lão hán, cũng không ngụ lại khách sạn, mà thuê lấy một căn nhà của dân ở một ngõ nhỏ hẻo lánh để ở.
Sau khi thuê căn nhà, Vân Thiên Hà liền khắc một ký hiệu đặc thù khá bắt mắt ở trên nóc nhà, đặt vào đó hai viên đá hắn đã mài đến nhắn nhụi bóng loáng. Sau đó hắn lại lấy bình ra một bình ngọc, dùng hai khối linh thạch chi tinh hắn lấy được bên trong long quật bố trí thành một Tụ Phách Huyền Linh trận đơn giản, bắt đầu tu luyện.
Từ sau khi tiến nhập tiên thiên, Vân Thiên Hà đã không còn công pháp chuyện môn luyện tạng để phụ trợ tu luyện, đoạn thời gian này cũng chỉ có thể không ngừng kiên trì tu luyện Thiên Khôn Định Ấn.
Nguyên lai khi ở cảnh giới võ sư cấp chín. Hắn tối đa có thể đánh ra bốn đạo Thiên Khôn Định Ấn, đạo thứ năm quá miễn cưỡng, tiếp tục nữa sẽ rất khó duy trì.
Nhưng hiện nay Vân Thiên Hà trải qua hoán cốt, sau khi thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên, hôm nay khi đánh ra đạo Khôn Ấn thứ năm và thứ sáu đã không còn trở ngại cùng áp lực đau đớn nữa.
Nhất là khi hắn tiến vào Tụ Phách Huyền Linh trận, thần hồn ý chí tập trung cao độ, chỉ cần hắn tiến hành diễn luyện hoàn chỉnh sáu đạo Thiên Khôn Định Ấn trong tinh thần ý thức, thì thân thể của hắn cũng không tự chủ được theo sát ý thức mà động.
Đạo Khôn Ấn thứ nhất là cơ sở, Vân Thiên Hà dùng ý thức để hình thành vô cùng thoải mái, ba đạo Khôn Ấn sau đó bởi vì thời gian tu luyện đã dài, nên hình thành cũng rất dễ dàng.
Khi tới đạo Khôn Ấn thứ năm mới có một chút cảm giác trúc trắc, nhưng Vân Thiên Hà sau khi trải qua luyện cốt đạt tới cảnh giới Chân Vô Khích của tiên thiên, khi ngưng kết đạo Khôn Ấn này, áp lực mang đến cho nội tạng hầu như đều biến mất.
Chỉ đến khi hắn ngưng kết đạo Khôn Ấn thứ sáu, trong nội tạng mới cảm thấy một tia đau đớn, thêm cả cảm giác áp lực huyết mạch bốc lên trong thân thể.
Đây chính là lý do vì sao Vân Thiên Hà muốn thông qua tu luyện Thiên Khôn Định Ấn làm một loại phương pháp phụ trợ để luyện tạng, để khi hắn có thể đem Thiên Khôn Định Ấn tu luyện hoàn chỉnh, khiến cho tạng phủ của hắn nhận được sự rèn đúc tôi luyện, tạo thành cơ sở kiên cố cho việc luyện tạng sao này.
Tạng phủ của con người chính là bộ vị rất then chốt trong mệnh thể, tu luyện tạng phủ cũng là một việc rất nguy hiểm, chuẩn bị không tốt sẽ dẫn đến huyết mạch nghịch chuyển, tạng phủ tổn thương.
Tuy rằng đạo Khôn Ấn thứ sáu của Thiên Khôn Định Ấn có thể rèn đúc cho tạng phủ của Vân Thiên Hà khả năng chịu đựng áp lực, thế nhưng các công năng của tạng phủ như độ mềm dẻo, cường độ, độ phối hợp nhuần nhuyễn giữa các khí quan, thêm cả trình độ mạnh mẽ của nội tức, thì Thiên Khôn Định Ấn cũng không có biện pháp để rèn đúc cho tốt.
Mặt khác Vô Lượng Tinh Kinh tuy cũng là một phương pháp nội tu, nhưng đó chỉ là một pháp môn luyện khí kết hợp giữa tinh thần chi lực và mệnh thể, ngoài việc có thể giúp cho toàn bộ mệnh thể của Vân Thiên Hà đạt được những cải thiện ưu hóa qua các lần tẩy cân phạt tủy, cũng đồng dạng không phải là phương pháp chuyên môn tiến hành rèn luyện những khí quan bên trong mệnh thể.
Dưới sự chỉ điểm cùng nhắc nhở của Thương Nguyệt, Vân Thiên Hà tu luyện đến trình độ ngày hôm nay, cũng đã ý thức được bên trong Vô Lượng Tinh Kinh bao hàm rất nhiều thiếu sót, tỷ như việc tôi luyện cơ thể thành một khối cũng không hề đề cập đến. Vân Thiên Hà lúc này hồi tưởng lại kiếp trước tại sao gia gia lại chờ đến khi cơ thể và trình độ võ thuật của hắn đạt được đến tiêu chuẩn mới cho hắn tu luyện tinh kinh, đó cùng là bởi vì gia gia lo lắng đến phần thiếu sót của tinh kinh trong việc rèn đúc thân thể.
Cho nên sau khi Vân Thiên Hà nhận thức được rõ ràng vấn đề này, hắn quyết định cần phải đi tìm công pháp luyện tạng chuyên nghiệp tinh thâm mới được, đó cũng là nguyên nhân trọng yếu trong hành trình tới phương Bắc lần này. Hắn không muốn con đường võ đạo này của mình đang có một mở đầu tốt lại phải trì trệ không tiến ở cấp độ tiên thiên.
Bởi vì có Tụ Phách Huyền Linh trận, thần hồn ý chí của Vân Thiên Hà trong quá trình tu luyện tập trung cao độ, bất tri bất giác đã qua một đêm.
Đến khi Vân Thiên Hà thành thục đánh xong một bộ Thiên Khôn Định Ấn hoàn chỉnh, bầu trời ban sớm đã sáng rồi.
Tuy rằng vẫn chưa thể sử dụng bộ Thiên Khôn Định Ấn hoàn chỉnh đến mức độ linh hoạt tự nhiên, điều khiển như cánh tay, nhưng sau nhiều lần luyện tập, thời gian nhưng kết Khôn Ấn của Vân Thiên Hà đã giảm xuống rất nhiều, hắn tin tưởng uy lực của nó so với trước đây cũng đề cao càng rõ rệt.
Chủ nhân của căn nhà này là một lão bà bảy mươi tuổi, khi Vân Thiên Hà thu lại linh thạch chi tinh vào trong bình ngọc, bước ra khỏi cửa thì lão bà này mới từ trong phòng đi ra, đồng thời còn bưng thêm một ít cơm canh đạm bạc đi tới:
- Hài tử, đói bụng chưa, chỗ này của ta không có đồ ăn ngon để chiêu đãi, chí có một ít cơm canh đạm bạc, cháu đừng ghét bỏ!
- Không đâu bà bà!
Vân Thiên Hà nhận lấy đồ ăn, chỉ thấy có một chén cháo gạo kê cùng một đĩa rau dại, còn thêm cả hai chiếc bánh màn thầu, cũng không quá để ý, liền ngồi ăn luôn bên một cái bàn trong tiểu viện.
Lão bà bà kia nhìn thấy Vân Thiên Hà ăn rất ngon miệng thì cười rất vui vẻ, chờ cho đến khi Vân Thiên Hà ăn hết đồ ăn mới hỏi:
- Ăn no không, chưa no thì vẫn còn nữa!
- Cháu no rồi, cảm tạ bà bà!
- Hài tử, sáng nay trên nóc nhà cháu có một con ưng đậu xuống, tiểu hài tử ở đây nghịch ngợm nên đã cầm cung đuổi đi, đó có phải là ưng cháu nuôi hay không?
Lão bà bà sau khi cất chén bát bèn nói.
Khi Vân Thiên Hà ra khỏi cửa đã cảm ứng được trên bầu trời có chim ưng lượn quanh, hắn biết đó là Vân Tường dựa theo tiêu ký cùng với tảng đá phản quang hắn đặt trên nóc nhà tìm đến. Về phần bị tiểu hài tử nghịch ngợm đánh đuổi thì căn bản không có khả năng, đó là do hắn cảm ứng được có người tới liền tạo ra vài thủ thế sai Vân Tường bay đi.
- Bà bà, đó là ưng cháu nuôi dưỡng, bà không cần để ý, nó sẽ khong tùy tiện đả thương người đâu!
Vân Thiên Hà nói xong, vẫy tay một cái, chỉ thấy trên không trung một điểm đen sau khi bay quanh vài vòng liền nhanh chóng hạ xuống, đậu ở trên vai Vân Thiên Hà, vô cùng thân thiết cọ đầu vào mặt hắn, bộ dáng hết sức hưng phấn hăng hái, chủ nhân biến mất mấy tháng, nó bay khắp nơi tìm kiếm cũng không thấy bóng dáng, nhưng đến hôm nay rốt cuộc cũng phát hiện được tung tích của chủ nhân, Vân Tường sao có thể không hưng phấn cho được.
Lão bà bà thấy chim ưng vô cùng thần tuấn, dùng ánh mắt tán thường nhìn Vân Thiên Hà, sau đó mỉm cười hòa ái quay trở về phòng.
Vân Thiên Hà cũng đã mấy tháng không gặp Vân Tường, lúc này thử ước lượng, thấy thể trọng của Vân Tường nặng hơn rất nhiều, lông mao trên đầu càng thêm tuyết trắng, lộ ra quang mang ngân sắc, mà trên lớp lông trên thân thể nó cũng mang theo một loại sáng bóng màu lam tím, mỏ và trảo càng thêm sắc bén, toàn thân toát lên vẻ thần tuấn uy vũ.
Vuốt lên bộ lông mềm mại, Vân Tường rất thoải mái khẽ kêu vài tiếng, Vân Thiên Hà phát ra chút Tinh Linh Chi Khí cho Vân Tường hấp thu, Vân Tường càng thêm tỏ ra hăng hái.
Bất quá khi Vân Thiên Hà dùng ưng mục thuật tiến hành giao lưu với Vân Tường, phát hiện ra tin tức lưu lại trong mắt Vân Tường, tựa hồ đang có người tìm theo tung tích của nó mà đến đây.
Đạt được những tin tức này, trong lòng Vân Thiên Hà cũng đã rõ những người này, xem ra bọn họ cũng thập phần giảo hoạt, biết lợi dụng sủng vật của hắn mà truy tìm hành tung hắn, điểm này trước đây Vân Thiên Hà cũng không phát giác ra.
Vân Tường sau khi hấp thụ một ít Tinh Linh Chi Khí, thần thái có vẻ càng thêm hào hứng, bất quá Vân Tường cũng không bám dính lấy Vân Thiên Hà mà hướng hắn kêu khẽ vài tiếng, sau đó liền bay lên trời, hướng ra phía ngoài thành.
Vân Thiên Hà biết Vân Tường muốn dẫn hắn rời khỏi thành, xuất phát từ hiếu kỳ hắn liền đi theo.
Sau khi ra khỏi thành, Vân Thiên Hà phát hiện Vân Tường một mực bay quanh đỉnh đầu hắn, sau đó phát ra từng đợt kêu khẽ, rồi tựa như thiểm điện biến mất trong không trung.
Qua chừng thời gian nửa nén nhang, Vân Tường lại bay trở về, lần này nó đậu xuống trên người Vân Thiên Hà, thản nhiên chải vuốt những sợi lông chim xinh xắn.
Hí! Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến từ thảo nguyên mênh mông vô bờ.
Cộp cộp cộp!
Ngay sau đó là một tiếng ngựa hí, thanh âm rất vang dội, rất vui vẻ, nhưng cũng lộ ra một chút mệt mỏi. Vân Thiên Hà nghe thấy rõ ràng, trong lòng cũng vạn phần kích động, hắn hoàn toàn không ngờ Vân Bôn vẫn còn sống, hơn nữa còn theo Vân Tường tới tận đây.
Đây là một đồng bạn đã theo hắn từ khi hắn còn nhỏ ở thế giới này. Trên thế giới này hắn có thể không có cảm tình với người khác, nhưng đối với một ưng một ngựa này, hắn luôn luôn có một loại tình cảm không thể dứt bỏ.
Tâm tình lúc này có chút phấn khởi, có một cỗ xung động khó tả, khiến Vân Thiên Hà lúc này cũng giống như một chú ngựa hoang, vội vàng lao nhanh vào trong thảo nguyên bát ngát.
Ở đầu kia của thảo nguyên, một vệt bóng màu đen giống như một mũi tên bắn thẳng tới, Vân Thiên Hà thả lỏng ý chí bản thân, không chút do dự phóng thẳng về phía đó.
Trong sát na một người một ngựa gặp nhau, Vân Thiên Hà ngừng lại, Vân Bôn lúc này đang phi nhanh cũng nhấc hai chân trước lên để dừng lại.
Khóe mắt Vân Thiên Hà có chút ướt át, hắn thấy trên người Vân Bôn có thật nhiều vết thương, hơn nữa phần đuôi còn dính thêm vài mũi tên, máu đọng hàng cục, trên cổ vẫn còn một nửa đoạn dây thừng bị nó cắn đứt, xem ra nó còn gặp phải đám người tham lam muốn bắt nó.
Lao người tới trước, Vân Thiên Hà mở rộng hai tay, ôm chặt lấy cổ của Vân Bôn, mà Vân Bôn lúc này cũng vui sướng phát ra những tiếng phì phì trong mũi, dùng mặt cọ vào khuôn mặt hắn, tất cả tình nghĩa, đều thể hiện toàn bộ trong cái ôm của một người một ngựa!