Chương 12: Diệt cả nhà cũng không oan
Tuy Nguỵ Sâm là uỷ viên Sở Thanh tra, cũng không nhận ra Dạ Minh, cấp bậc như ông ta còn lâu mới được biết tới Điện chủ.
“Tôi nói này ông Cố, ông nghĩ họ Nguỵ tôi chưa trải sự đời à? Võ giả là thành tựu mà ai cũng có thể đạt được sao?”
“Lúc ông bằng tuổi cậu ta, đừng nói võ giả, võ đồ còn không phải, nếu chẳng phải ông có tài sản giàu có, mua được quyển công pháp, tôi nghĩ chắc giờ ông còn đang trì trệ ở võ đồ không thể tiến bộ nữa kìa!”, Nguỵ Sâm cười lạnh, muốn dùng cái này để giảm tội, cái cớ quá hoang đường.
Cố Trường Phong nghẹn lời, hiện tại ông ta cũng khá buồn bực là năm đó ở lễ trưởng thành mười tám tuổi, Dạ Minh còn chỉ là một thiếu niên bình thường, sao bảy năm không gặp là đã thành võ giả được.
Nếu lúc đó Dạ Minh là võ giả, Cố Trường Phong cũng không dám diệt cả nhà họ Dạ.
Võ giả là biểu tượng cho thân phận và quyền lực, là mục tiêu tranh giành của các gia tộc.
Có vài gia tộc không có gen võ giả, họ sẽ chi ra số tiền lớn để thuê võ giả về cung phụng nhằm giữ gìn địa vị gia tộc.
“Tôi nên ra tay rồi!”, âm thanh của Dạ Minh như Tử Thần truyền tới, tay anh hoá thành chưởng định đánh xuống.
Câu này của Dạ Minh làm Nguỵ Sâm kinh ngạc, chẳng lẽ người này thật sự là võ giả? Nhưng dù là võ giả thì cũng không thể là đối thủ của Cố Trường Phong.
Sự giật mình biến thành phẫn nộ, dám ra tay trước mặt mình, đúng là không coi Sở Thanh tra ra gì.
“Làm càn!”
Nguỵ Sâm hét lớn một tiếng, người xông lên trước, tay trái duỗi ra định ngăn cản, tay phải đánh ra một quyền. Một quyền này dùng lục trăm phần trăm, muốn đánh chết ngay tại chỗ.
Cố Trường Phong thấy thế thì mừng rỡ trong lòng.
Nguỵ Sâm này đã đột phá võ giả, tiến vào cấp bậc cao thủ – Võ Tôn. Nếu ông ta ra tay, Dạ Minh sẽ chết ngay tại chỗ, cũng đỡ cho việc mình ra tay rồi bị thiên hạ bàn tán.
Ngay lúc nắm đấm tới trước mặt Dạ Minh, một luồng áp lực vô hình bùng nổ.
Nguỵ Sâm biến sắc, toàn thân không thể kiểm soát mà bay lên không, nện mạnh vào tường, máu toàn thân chảy ngược, ông ta hộc máu.
“Chiến… Chiến Thần…”
Hai mắt Nguỵ Sâm bị sự khiếp sợ bao phủ, thân là Võ Tôn, ông ta biết cường giả cấp Chiến Thần mạnh cỡ nào.
Chiến Thần ra tay, không ai sống sót!
Rõ ràng đối phương đã nương tay, bằng không, chỉ với uy áp vừa rồi, lục phủ ngũ tạng của ông ta đã vỡ vụn, ông ta đi chầu ông bà rồi.
Nguỵ Sâm nào biết, ba năm trước, Dạ Minh đã đột phá chướng ngại Chiến Thần, vinh dự trở thành Chiến Vương.
Nếu không như thế, năm đó sao anh có thể chém đầu Chiến Thần bảy sao của nước Phỉ chỉ với một đao, làm toàn cầu khiếp sợ.
Ngày Dạ Minh trở về vốn là ngày anh được phong Vương, nhưng Dạ Minh không quan tâm những danh hiệu này. Treo ấn trở về để giết hung thủ Cố Trường Phong, dùng máu ông ta để tế bố mẹ trên trời.
Con cháu nhà họ Cố hoảng sợ, họ không biết Chiến Thần nghĩa là gì, mạnh cỡ nào nhưng họ cảm thấy Dạ Minh này điên rồi, người của Sở Thanh tra mà cũng dám đánh, còn là uỷ viên nữa, Dạ Minh đắc tội Sở Thanh tra, thế khác nào kẻ đã chết.
Cả đám còn đang ở đằng kia đắc ý kìa.
“Chiến Thần… ha ha…”
Cố Trường Phong ngồi giữa đại sảnh, cười như điên.
Người thường không rành chứ thân là võ giả, ông ta tất nhiên biết. Chiến Thần là người đứng trên đỉnh sức mạnh và thực lực của võ giả.
Chiến Thần có thể một mình diệt mấy chục ngàn võ giả.
Nếu năm đó ông ta xuôi theo tình hình, để Dạ Minh kết hôn với cháu gái, vậy một cháu rể cấp thần đã thuộc về nhà họ Cố. Nhà họ sẽ là gia tộc đứng đầu, đứng trên đỉnh Hoa Hạ.
Ông ta hối hận năm đó đã diệt nhà họ Dạ, đã để cho Dạ Minh chạy.
Nếu năm đó Dạ Minh không bị đuổi giết tới biên ải thì sẽ không thành Chiến Vương.
Thế sự vô thường, ai mà ngờ tới?
“Năm đó ông giết bố mẹ tôi, người nhà họ Cố đề đang ở đó mà không một ai đứng ra ngăn cản, đều là đồng loã!”
“Hôm nay, tôi diệt cả nhà ông thì cũng không oan đâu!”
Dạ Minh vung đao xuống.
“Không!”
Hai mắt Cố Trường Phong trợn to, con ngươi lồi ra, ông ta biết mình phải chết hôm nay, không ngờ Dạ Minh lại muốn giết cả nhà ông ta.
Đầu và thân chia lìa, cuối cùng lăn xuống nền đất, gương mặt vẫn là biểu cảm hoảng sợ trước khi chết.
“Á!”
Người nhà họ Cố hét toáng lên, người nhát gan còn sợ tới mức tiểu ra quần.
“Trung Nguyên!”, Dạ Minh quát lạnh.
“Có Trung Nguyên!”, Lữ Trung Nguyên xuất hiện như hồn ma, chắp tay đáp.
Anh ta luôn canh ở gần đó, biết Điện chủ đang giải quyết ân oán cá nhân, không có lệnh của Dạ Minh, anh ta không dám xuất hiện.
“Lữ, Lữ… An Quốc Sứ!”, Nguỵ Sâm hoảng sợ, năm Chiến Thần thì đương nhiên ông ta nhận ra. Thực tế, An Quốc Sứ Hoa Trung – Lữ Trung Nguyên, trực tiếp quản lý sáu tỉnh, sáu mươi tám Sở Thanh tra thành phố của khu vực Hoa Trung, tính ra thì ông ta là lính của Lữ An Quốc Sứ.
Năm Chiến Thần đứng đầu Hoa Hạ, người có thể khiến họ cúi đầu xưng thần là…
Nguỵ Sâm hít sâu một hơi, tim đập cực mạnh.
“Ném thi thể Cố Trường Phong vào trong nước, người nhà họ Cố đời đời bị dày ở biên giới phía Bắc, nếu ai dám trốn, giết không cần hỏi”.
Phải để người nhà họ Cố nếm thử cảm giác không nhà để về, huống chi biên ải phía Bắc là nơi khổ hàn, như thế còn tàn nhẫn hơn giết họ.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”. Lữ Trung Nguyên vung tay lên, từ bên ngoài tràn vào mấy trăm tướng sĩ mặc đồ đen.
Lúc này khách khứa mới phát hiện được điều dị thường, không dám nán lại, sợ bị liên luỵ.
“Ông muốn đi đâu?”, ánh mắt Dạ Minh vô tình liếc về phía đám người.
Trong đám đông đang lúng túng, một người khựng lại.
Sau mấy giây thì chậm rãi xoay thân, bốn mắt nhìn nhau.
Tôn Chính Minh thấp thỏm, cảnh vừa rồi trong sảnh, gã cũng thấy hết rồi, đứa cháu trai này xưa đâu bằng nay, ngay cả Cố Trường Phong cũng bị giết dễ dàng như thế.
“Ây dô, là cháu hả tiểu Minh, cậu còn tưởng mình nhận nhầm, mấy năm nay cháu đi đâu thế? Cậu tìm cháu khắp nơi, về khi nào mà không báo cậu một tiếng, cậu làm tiệc để đón gió tẩy trần, mời cháu bữa cơm!”, Tôn Chính Minh vờ như không có gì, mở miệng trước.
“Tôi nói này ông Cố, ông nghĩ họ Nguỵ tôi chưa trải sự đời à? Võ giả là thành tựu mà ai cũng có thể đạt được sao?”
“Lúc ông bằng tuổi cậu ta, đừng nói võ giả, võ đồ còn không phải, nếu chẳng phải ông có tài sản giàu có, mua được quyển công pháp, tôi nghĩ chắc giờ ông còn đang trì trệ ở võ đồ không thể tiến bộ nữa kìa!”, Nguỵ Sâm cười lạnh, muốn dùng cái này để giảm tội, cái cớ quá hoang đường.
Cố Trường Phong nghẹn lời, hiện tại ông ta cũng khá buồn bực là năm đó ở lễ trưởng thành mười tám tuổi, Dạ Minh còn chỉ là một thiếu niên bình thường, sao bảy năm không gặp là đã thành võ giả được.
Nếu lúc đó Dạ Minh là võ giả, Cố Trường Phong cũng không dám diệt cả nhà họ Dạ.
Võ giả là biểu tượng cho thân phận và quyền lực, là mục tiêu tranh giành của các gia tộc.
Có vài gia tộc không có gen võ giả, họ sẽ chi ra số tiền lớn để thuê võ giả về cung phụng nhằm giữ gìn địa vị gia tộc.
“Tôi nên ra tay rồi!”, âm thanh của Dạ Minh như Tử Thần truyền tới, tay anh hoá thành chưởng định đánh xuống.
Câu này của Dạ Minh làm Nguỵ Sâm kinh ngạc, chẳng lẽ người này thật sự là võ giả? Nhưng dù là võ giả thì cũng không thể là đối thủ của Cố Trường Phong.
Sự giật mình biến thành phẫn nộ, dám ra tay trước mặt mình, đúng là không coi Sở Thanh tra ra gì.
“Làm càn!”
Nguỵ Sâm hét lớn một tiếng, người xông lên trước, tay trái duỗi ra định ngăn cản, tay phải đánh ra một quyền. Một quyền này dùng lục trăm phần trăm, muốn đánh chết ngay tại chỗ.
Cố Trường Phong thấy thế thì mừng rỡ trong lòng.
Nguỵ Sâm này đã đột phá võ giả, tiến vào cấp bậc cao thủ – Võ Tôn. Nếu ông ta ra tay, Dạ Minh sẽ chết ngay tại chỗ, cũng đỡ cho việc mình ra tay rồi bị thiên hạ bàn tán.
Ngay lúc nắm đấm tới trước mặt Dạ Minh, một luồng áp lực vô hình bùng nổ.
Nguỵ Sâm biến sắc, toàn thân không thể kiểm soát mà bay lên không, nện mạnh vào tường, máu toàn thân chảy ngược, ông ta hộc máu.
“Chiến… Chiến Thần…”
Hai mắt Nguỵ Sâm bị sự khiếp sợ bao phủ, thân là Võ Tôn, ông ta biết cường giả cấp Chiến Thần mạnh cỡ nào.
Chiến Thần ra tay, không ai sống sót!
Rõ ràng đối phương đã nương tay, bằng không, chỉ với uy áp vừa rồi, lục phủ ngũ tạng của ông ta đã vỡ vụn, ông ta đi chầu ông bà rồi.
Nguỵ Sâm nào biết, ba năm trước, Dạ Minh đã đột phá chướng ngại Chiến Thần, vinh dự trở thành Chiến Vương.
Nếu không như thế, năm đó sao anh có thể chém đầu Chiến Thần bảy sao của nước Phỉ chỉ với một đao, làm toàn cầu khiếp sợ.
Ngày Dạ Minh trở về vốn là ngày anh được phong Vương, nhưng Dạ Minh không quan tâm những danh hiệu này. Treo ấn trở về để giết hung thủ Cố Trường Phong, dùng máu ông ta để tế bố mẹ trên trời.
Con cháu nhà họ Cố hoảng sợ, họ không biết Chiến Thần nghĩa là gì, mạnh cỡ nào nhưng họ cảm thấy Dạ Minh này điên rồi, người của Sở Thanh tra mà cũng dám đánh, còn là uỷ viên nữa, Dạ Minh đắc tội Sở Thanh tra, thế khác nào kẻ đã chết.
Cả đám còn đang ở đằng kia đắc ý kìa.
“Chiến Thần… ha ha…”
Cố Trường Phong ngồi giữa đại sảnh, cười như điên.
Người thường không rành chứ thân là võ giả, ông ta tất nhiên biết. Chiến Thần là người đứng trên đỉnh sức mạnh và thực lực của võ giả.
Chiến Thần có thể một mình diệt mấy chục ngàn võ giả.
Nếu năm đó ông ta xuôi theo tình hình, để Dạ Minh kết hôn với cháu gái, vậy một cháu rể cấp thần đã thuộc về nhà họ Cố. Nhà họ sẽ là gia tộc đứng đầu, đứng trên đỉnh Hoa Hạ.
Ông ta hối hận năm đó đã diệt nhà họ Dạ, đã để cho Dạ Minh chạy.
Nếu năm đó Dạ Minh không bị đuổi giết tới biên ải thì sẽ không thành Chiến Vương.
Thế sự vô thường, ai mà ngờ tới?
“Năm đó ông giết bố mẹ tôi, người nhà họ Cố đề đang ở đó mà không một ai đứng ra ngăn cản, đều là đồng loã!”
“Hôm nay, tôi diệt cả nhà ông thì cũng không oan đâu!”
Dạ Minh vung đao xuống.
“Không!”
Hai mắt Cố Trường Phong trợn to, con ngươi lồi ra, ông ta biết mình phải chết hôm nay, không ngờ Dạ Minh lại muốn giết cả nhà ông ta.
Đầu và thân chia lìa, cuối cùng lăn xuống nền đất, gương mặt vẫn là biểu cảm hoảng sợ trước khi chết.
“Á!”
Người nhà họ Cố hét toáng lên, người nhát gan còn sợ tới mức tiểu ra quần.
“Trung Nguyên!”, Dạ Minh quát lạnh.
“Có Trung Nguyên!”, Lữ Trung Nguyên xuất hiện như hồn ma, chắp tay đáp.
Anh ta luôn canh ở gần đó, biết Điện chủ đang giải quyết ân oán cá nhân, không có lệnh của Dạ Minh, anh ta không dám xuất hiện.
“Lữ, Lữ… An Quốc Sứ!”, Nguỵ Sâm hoảng sợ, năm Chiến Thần thì đương nhiên ông ta nhận ra. Thực tế, An Quốc Sứ Hoa Trung – Lữ Trung Nguyên, trực tiếp quản lý sáu tỉnh, sáu mươi tám Sở Thanh tra thành phố của khu vực Hoa Trung, tính ra thì ông ta là lính của Lữ An Quốc Sứ.
Năm Chiến Thần đứng đầu Hoa Hạ, người có thể khiến họ cúi đầu xưng thần là…
Nguỵ Sâm hít sâu một hơi, tim đập cực mạnh.
“Ném thi thể Cố Trường Phong vào trong nước, người nhà họ Cố đời đời bị dày ở biên giới phía Bắc, nếu ai dám trốn, giết không cần hỏi”.
Phải để người nhà họ Cố nếm thử cảm giác không nhà để về, huống chi biên ải phía Bắc là nơi khổ hàn, như thế còn tàn nhẫn hơn giết họ.
“Thuộc hạ tuân lệnh!”. Lữ Trung Nguyên vung tay lên, từ bên ngoài tràn vào mấy trăm tướng sĩ mặc đồ đen.
Lúc này khách khứa mới phát hiện được điều dị thường, không dám nán lại, sợ bị liên luỵ.
“Ông muốn đi đâu?”, ánh mắt Dạ Minh vô tình liếc về phía đám người.
Trong đám đông đang lúng túng, một người khựng lại.
Sau mấy giây thì chậm rãi xoay thân, bốn mắt nhìn nhau.
Tôn Chính Minh thấp thỏm, cảnh vừa rồi trong sảnh, gã cũng thấy hết rồi, đứa cháu trai này xưa đâu bằng nay, ngay cả Cố Trường Phong cũng bị giết dễ dàng như thế.
“Ây dô, là cháu hả tiểu Minh, cậu còn tưởng mình nhận nhầm, mấy năm nay cháu đi đâu thế? Cậu tìm cháu khắp nơi, về khi nào mà không báo cậu một tiếng, cậu làm tiệc để đón gió tẩy trần, mời cháu bữa cơm!”, Tôn Chính Minh vờ như không có gì, mở miệng trước.