Chương 16: Anh biết quá muộn rồi
Tang Khôn không có hứng thú với nữ sắc, còn đám vệ sĩ thì thầm mừng trong bụng, cảnh tượng sắc tình như này không dễ gì thấy được, đối phương còn là mỹ nữ tuyệt sắc như thế, lần này có thể mở rộng tầm mắt rồi.
“Đáng chết!”
Đôi mắt Dạ Minh lạnh lùng đến cực điểm, anh đã coi Cố Thanh Uyên là người phụ nữ của mình.
Làm nhục người phụ nữ của Điện chủ Tru Thần, chính là sỉ nhục Điện chủ.
“Ở trước mặt tôi còn có thể bình tĩnh như thế, anh là người đầu tiên”. Tang Khôn vận động một chút cơ bắp phát triển của mình, cơ thể cao hai mét đứng trước mặt Dạ Minh giống như xe tăng.
Giây tiếp theo, hai tay gã cong lại thành móng vuốt, gào thét mà tới, mục tiêu là hai cánh tay của Dạ Minh.
“Dạ Minh, chạy mau!”. Cố Thanh Uyên mặt đầy lo lắng, sốt ruột hô to. Theo cô thấy, Dạ Minh căn bản không phải là đối thủ của đối phương, hơn nữa đối phương người đông, tiếp tục ở lại chắc chắn là lành ít dữ nhiều.
“Chạy? Ha ha… Đến hiện tại vẫn chưa từng có người chạy thoát khỏi tay Tang Khôn”. Vương Thiên Hào cười lạnh, ánh mắt hung ác nham hiểm, hắn muốn tận mắt nhìn cảnh Dạ Minh bị gãy tứ chi.
Tốc độ của Tang Khôn cực nhanh, khoảng cách mấy chục mét trong nháy mắt đã tới.
Nhìn đối phương vẫn bình tĩnh như thường đứng yên tại chỗ, Tang Khôn cười lạnh trong lòng, xem ra đối phương đây là bị dọa tới ngu người rồi.
Ầm!
Cùng với một tiếng trầm đục, cảnh tượng trước mắt làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy cả người Tang Khôn bay ra ngoài, miệng không ngừng phun ra máu trong không trung, vẩy khắp mặt đất giống như mưa máu.
Mà Dạ Minh vẫn đứng ở tại chỗ như cũ, còn vẫn duy trì tư thế vừa rồi, tựa hồ anh không hề ra tay.
Trong đây lập tức lặng như tờ, một đám trố mắt đứng nhìn, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
“Điều… Điều này sao có thể!”, Vương Thiên Hào kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, không để tâm đến máu tươi chảy xuống trên đầu.
Cố Thanh Uyên che miệng, hai mắt chớp chớp, kinh ngạc thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Mọi người ở đây không ai hiểu rõ Dạ Minh hơn cô, năm đó Dạ Minh gặp phải cảnh đuổi giết, anh đã lẻ loi một mình đã chật vật chạy thoát như thế nào.
Sau bảy năm, anh lần nữa trở về, lại cường thế như thế…
Đám vệ sĩ giống như hóa đá tập thể, ngây ra như phỗng.
Tang Khôn mạnh đến mức nào, bọn họ biết quá rõ.
Phóng mắt nhìn đi, cả Kinh Hải rất ít người có thể đánh lại Tang Khôn.
Người kinh hãi nhất chính là bản thân Tang Khôn.
Một màn vừa rồi, không ai biết rõ ràng hơn gã, chính mình còn chưa đụng tới đối phương, một luồng sức mạnh hùng mạnh vô địch đã bao trùm lấy gã trong nháy mắt.
Gã đã từng đấu với vô số cao thủ, nhưng gã chưa bao giờ cảm nhận sức mạnh khủng bố như tử vong thế này.
“Anh… Anh… Anh là Chiến Thần!”
Toàn thân Tang Khôn không ngừng run rẩy, đó là sự sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Có thể trở thành Chiến Thần là mục tiêu phấn đấu cả đời của gã, bám vào một kẻ cung phụng, chính là vì khoản thù lao kếch xù kia, mang đổi lấy thần dược quý hiếm, hỗ trợ bản thân tăng tốc độ tu luyện.
“Anh biết quá muộn rồi!”
Giây tiếp theo, Dạ Minh đánh một quyền ra, Tang Khôn phun mạnh ra một ngụm máu, ánh mắt dần dần mờ đi.
Giúp người xấu làm việc ác, loại người như vậy căn bản không xứng làm võ giả.
Tang Khôn vừa chết, Vương Thiên Hào lập tức hoảng sợ.
Ngay cả Tang Khôn người có cấp bậc Võ Tôn cũng không phải là đối thủ của Dạ Minh, những người vệ sĩ còn lại càng không đáng nhắc tới.
“Dạ, đại ca, đại ca! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi không đụng vào cô Cố, anh dẫn đi đi”.
“À đúng rồi, cô Cố, cô cần dùng tiền, cô cầm lấy cái thẻ này, không cần trả lại, nếu không đủ, chỗ tôi vẫn còn”.
Nói xong, hắn lấy từ trong túi ra mấy tấm thẻ ngân hàng, cung kính để trước mặt Cố Thanh Uyên.
Chỉ cần có thể giữ mạng sống, chỗ tiền này tính là gì.
“Dạ Minh, bỏ đi, hôm nay là tôi chủ động đến cầu xin anh ta, hơn nữa anh ta cũng không làm gì được tôi cả, chúng ta đi thôi”.
Cố Thanh Uyên không muốn làm lớn chuyện, sợ liên lụy đến Dạ Minh, nên khuyên giải.
Dạ Minh chưa hết tức giận, những việc người này đã phạm tội vào ngày hôm nay nhất định phải chết không thể nghi ngờ, bây giờ Cố Thanh Uyên ra mặt nói giúp, tội chết có thể tha, tội sống khó thoát.
Dạ Minh bước chân đi đến trước mặt Vương Thiên Hào, giẫm mạnh một cái.
“A! Tay của tôi!”
Vương Thiên Hòa phát kêu thảm thiết như giết lợn, tay phải của hắn rũ xuống như bùn nhão.
Dạ Minh chưa dừng lại, liên giẫm thêm ba cước, mỗi một cước đều mang theo sức mạnh ngàn cân, ba chi còn lại cũng đều bị gãy, giống như một bùn nhão.
“A!”
Tứ chi lần lượt truyền đến sự đau đớn khiến cho hắn gào thét điên cuồng, lúc này, hắn chỉ muốn ngất đi, đáng tiếc, Dạ Minh không thể cho hắn cơ hội này.
Người như này, phải cho hắn sự tra tấn tàn nhẫn nhất.
Mấy giây sau, Vương Thiên Hào không còn phát ra tiếng nữa, thoi thóp, ở ranh giới sắp sửa ngất, Dạ Minh đạp thẳng một cước vào chỗ hiểm.
Vương Thiên Hào trợn trừng mắt, tròng mắt như muốn nứt ra, sự đau đớn từ tứ chi xen lẫn với chỗ hiểm lan ra toàn thân, làm cho hắn không kịp gầm rú, trực tiếp chết ngất đi.
Cho dù tỉnh lại, cũng là một phế nhân vô dụng.
Đối với loại háo sắc trêu hoa ghẹo nguyệt này, phế đi thường tàn nhẫn gấp bội, gấp trăm lần so với giết hắn.
“Dạ Minh, hôm nay anh đối xử với Vương Thiên Hào như vậy, Vương Hạo Tường sẽ không bỏ qua cho anh đâu, thế lực của ông ta rất lớn, cộng thêm nhà họ Cố vẫn treo thưởng bắt anh, anh mau chạy đi, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng quay lại Kinh Hải nữa”.
Cố Thanh Uyên vẫn chưa biết nhà họ Cố bị diệt, cộng thêm thế lực to lớn của Vương Hạo Tường, mặt đầy vẻ lo lắng.
Dạ Minh cười khẽ, ngay sau đó, nhẹ nhàng kéo.
Một tiếng thảng thốt nhẹ nhàng vang lên, mỹ nữ lao vào lòng anh.
Cố Thanh Uyên rúc vào lòng Dạ Minh, cảm nhận hơi ấm truyền đến từ đối phương, làm cho cô cảm thấy bình yên một cách lạ thường.
Lúc này cô lại không thể khơi lên chút hận thù nào, chỉ muốn được Dạ Minh ôm chặt như vậy.
Đôi mắt quyến rũ dần mơ màng, nước da trắng như tuyết dần ửng hồng, ý thức cũng dần dần mơ màng.
Dạ Minh ngẩn ra, ngược lại ánh mắt lộ ra sát ý.
Dạ Minh quá quen thuộc với cảnh tượng này, bảy năm trước, Cố Thanh Uyên có trạng thái như vậy, đây là tác dụng của thuốc mê.
“Vốn định tha cho mày một mạng, mày quả nhiên là muốn chết!”
“Đáng chết!”
Đôi mắt Dạ Minh lạnh lùng đến cực điểm, anh đã coi Cố Thanh Uyên là người phụ nữ của mình.
Làm nhục người phụ nữ của Điện chủ Tru Thần, chính là sỉ nhục Điện chủ.
“Ở trước mặt tôi còn có thể bình tĩnh như thế, anh là người đầu tiên”. Tang Khôn vận động một chút cơ bắp phát triển của mình, cơ thể cao hai mét đứng trước mặt Dạ Minh giống như xe tăng.
Giây tiếp theo, hai tay gã cong lại thành móng vuốt, gào thét mà tới, mục tiêu là hai cánh tay của Dạ Minh.
“Dạ Minh, chạy mau!”. Cố Thanh Uyên mặt đầy lo lắng, sốt ruột hô to. Theo cô thấy, Dạ Minh căn bản không phải là đối thủ của đối phương, hơn nữa đối phương người đông, tiếp tục ở lại chắc chắn là lành ít dữ nhiều.
“Chạy? Ha ha… Đến hiện tại vẫn chưa từng có người chạy thoát khỏi tay Tang Khôn”. Vương Thiên Hào cười lạnh, ánh mắt hung ác nham hiểm, hắn muốn tận mắt nhìn cảnh Dạ Minh bị gãy tứ chi.
Tốc độ của Tang Khôn cực nhanh, khoảng cách mấy chục mét trong nháy mắt đã tới.
Nhìn đối phương vẫn bình tĩnh như thường đứng yên tại chỗ, Tang Khôn cười lạnh trong lòng, xem ra đối phương đây là bị dọa tới ngu người rồi.
Ầm!
Cùng với một tiếng trầm đục, cảnh tượng trước mắt làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy cả người Tang Khôn bay ra ngoài, miệng không ngừng phun ra máu trong không trung, vẩy khắp mặt đất giống như mưa máu.
Mà Dạ Minh vẫn đứng ở tại chỗ như cũ, còn vẫn duy trì tư thế vừa rồi, tựa hồ anh không hề ra tay.
Trong đây lập tức lặng như tờ, một đám trố mắt đứng nhìn, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
“Điều… Điều này sao có thể!”, Vương Thiên Hào kinh ngạc đến ngây người tại chỗ, không để tâm đến máu tươi chảy xuống trên đầu.
Cố Thanh Uyên che miệng, hai mắt chớp chớp, kinh ngạc thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Mọi người ở đây không ai hiểu rõ Dạ Minh hơn cô, năm đó Dạ Minh gặp phải cảnh đuổi giết, anh đã lẻ loi một mình đã chật vật chạy thoát như thế nào.
Sau bảy năm, anh lần nữa trở về, lại cường thế như thế…
Đám vệ sĩ giống như hóa đá tập thể, ngây ra như phỗng.
Tang Khôn mạnh đến mức nào, bọn họ biết quá rõ.
Phóng mắt nhìn đi, cả Kinh Hải rất ít người có thể đánh lại Tang Khôn.
Người kinh hãi nhất chính là bản thân Tang Khôn.
Một màn vừa rồi, không ai biết rõ ràng hơn gã, chính mình còn chưa đụng tới đối phương, một luồng sức mạnh hùng mạnh vô địch đã bao trùm lấy gã trong nháy mắt.
Gã đã từng đấu với vô số cao thủ, nhưng gã chưa bao giờ cảm nhận sức mạnh khủng bố như tử vong thế này.
“Anh… Anh… Anh là Chiến Thần!”
Toàn thân Tang Khôn không ngừng run rẩy, đó là sự sợ hãi phát ra từ nội tâm.
Có thể trở thành Chiến Thần là mục tiêu phấn đấu cả đời của gã, bám vào một kẻ cung phụng, chính là vì khoản thù lao kếch xù kia, mang đổi lấy thần dược quý hiếm, hỗ trợ bản thân tăng tốc độ tu luyện.
“Anh biết quá muộn rồi!”
Giây tiếp theo, Dạ Minh đánh một quyền ra, Tang Khôn phun mạnh ra một ngụm máu, ánh mắt dần dần mờ đi.
Giúp người xấu làm việc ác, loại người như vậy căn bản không xứng làm võ giả.
Tang Khôn vừa chết, Vương Thiên Hào lập tức hoảng sợ.
Ngay cả Tang Khôn người có cấp bậc Võ Tôn cũng không phải là đối thủ của Dạ Minh, những người vệ sĩ còn lại càng không đáng nhắc tới.
“Dạ, đại ca, đại ca! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi không đụng vào cô Cố, anh dẫn đi đi”.
“À đúng rồi, cô Cố, cô cần dùng tiền, cô cầm lấy cái thẻ này, không cần trả lại, nếu không đủ, chỗ tôi vẫn còn”.
Nói xong, hắn lấy từ trong túi ra mấy tấm thẻ ngân hàng, cung kính để trước mặt Cố Thanh Uyên.
Chỉ cần có thể giữ mạng sống, chỗ tiền này tính là gì.
“Dạ Minh, bỏ đi, hôm nay là tôi chủ động đến cầu xin anh ta, hơn nữa anh ta cũng không làm gì được tôi cả, chúng ta đi thôi”.
Cố Thanh Uyên không muốn làm lớn chuyện, sợ liên lụy đến Dạ Minh, nên khuyên giải.
Dạ Minh chưa hết tức giận, những việc người này đã phạm tội vào ngày hôm nay nhất định phải chết không thể nghi ngờ, bây giờ Cố Thanh Uyên ra mặt nói giúp, tội chết có thể tha, tội sống khó thoát.
Dạ Minh bước chân đi đến trước mặt Vương Thiên Hào, giẫm mạnh một cái.
“A! Tay của tôi!”
Vương Thiên Hòa phát kêu thảm thiết như giết lợn, tay phải của hắn rũ xuống như bùn nhão.
Dạ Minh chưa dừng lại, liên giẫm thêm ba cước, mỗi một cước đều mang theo sức mạnh ngàn cân, ba chi còn lại cũng đều bị gãy, giống như một bùn nhão.
“A!”
Tứ chi lần lượt truyền đến sự đau đớn khiến cho hắn gào thét điên cuồng, lúc này, hắn chỉ muốn ngất đi, đáng tiếc, Dạ Minh không thể cho hắn cơ hội này.
Người như này, phải cho hắn sự tra tấn tàn nhẫn nhất.
Mấy giây sau, Vương Thiên Hào không còn phát ra tiếng nữa, thoi thóp, ở ranh giới sắp sửa ngất, Dạ Minh đạp thẳng một cước vào chỗ hiểm.
Vương Thiên Hào trợn trừng mắt, tròng mắt như muốn nứt ra, sự đau đớn từ tứ chi xen lẫn với chỗ hiểm lan ra toàn thân, làm cho hắn không kịp gầm rú, trực tiếp chết ngất đi.
Cho dù tỉnh lại, cũng là một phế nhân vô dụng.
Đối với loại háo sắc trêu hoa ghẹo nguyệt này, phế đi thường tàn nhẫn gấp bội, gấp trăm lần so với giết hắn.
“Dạ Minh, hôm nay anh đối xử với Vương Thiên Hào như vậy, Vương Hạo Tường sẽ không bỏ qua cho anh đâu, thế lực của ông ta rất lớn, cộng thêm nhà họ Cố vẫn treo thưởng bắt anh, anh mau chạy đi, đi càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng quay lại Kinh Hải nữa”.
Cố Thanh Uyên vẫn chưa biết nhà họ Cố bị diệt, cộng thêm thế lực to lớn của Vương Hạo Tường, mặt đầy vẻ lo lắng.
Dạ Minh cười khẽ, ngay sau đó, nhẹ nhàng kéo.
Một tiếng thảng thốt nhẹ nhàng vang lên, mỹ nữ lao vào lòng anh.
Cố Thanh Uyên rúc vào lòng Dạ Minh, cảm nhận hơi ấm truyền đến từ đối phương, làm cho cô cảm thấy bình yên một cách lạ thường.
Lúc này cô lại không thể khơi lên chút hận thù nào, chỉ muốn được Dạ Minh ôm chặt như vậy.
Đôi mắt quyến rũ dần mơ màng, nước da trắng như tuyết dần ửng hồng, ý thức cũng dần dần mơ màng.
Dạ Minh ngẩn ra, ngược lại ánh mắt lộ ra sát ý.
Dạ Minh quá quen thuộc với cảnh tượng này, bảy năm trước, Cố Thanh Uyên có trạng thái như vậy, đây là tác dụng của thuốc mê.
“Vốn định tha cho mày một mạng, mày quả nhiên là muốn chết!”