Chương 18: Sẽ ở bên cạnh con mỗi ngày
“Cậu kia, nếu như muốn chữa bệnh thì phiền các người ra ngoài mà chữa, đừng để có người chết trong bệnh viện này rồi bắt tôi phải chịu trách nhiệm”, nữ bác sĩ lạnh lùng nói, đám người trong phòng này đúng là kỳ cục, tiền phẫu thuật thì không chi trả, còn mời đến đây một lang băm, nếu như mấy cây kim gãy đó có thể chữa khỏi bệnh tim thì cô ta chính là Hoa Đà tái thế rồi!
“Câm miệng! Nếu như cô còn đứng đó nói nhảm nhí thì đừng trách tôi phá lệ đánh phụ nữ!”, nghe đến từ “chết”, Dạ Minh lập tức nổi giận. Nếu như đối phương không phải là phụ nữ thì anh đã ra tay từ lâu rồi.
“Cậu!”, nữ bác sĩ nghẹn họng không nói nên lời, nhìn thấy Dạ Minh vạm vỡ cho nên cũng không dám chọc tức anh. Một kẻ cầm đến mấy cây kim gãy nói muốn chữa bệnh tim nói không chừng còn là một kẻ điên.
Mặc kệ đi vậy, cứ để cho người này muốn làm gì thì làm, muốn chữa bệnh thì đi mà chữa, cho dù người có chết thì cùng lắm cô ta cũng chỉ bị khiển trách vài câu, dù sao cô ta cũng đã nhắc nhở trước đó rồi.
Chuyện này không khác gì giết người, cứ chờ xem người này sẽ bị tống vào tù như thế nào!
Căn phòng trong nháy mắt chìm vào yên tĩnh.
Dạ Minh hít sâu một hơi, căn bệnh này không khó chữa trị, nhưng người nằm trên giường bệnh lại là con gái ruột của anh, nên cho dù là nửa điểm sai lầm anh cũng không chấp nhận.
Ngay sau đó Dạ Minh vung tay phải lên, trong lòng bàn tay treo ba cây kim bạc, mỗi cây kim bạc đều được bao bọc bởi chân khí. Hai ngón tay bắn ra, ba cây kim bạc đâm vào các huyệt Nội Quan, Chí Dương và Cửu Vĩ trên cơ thể Tâm Ngữ.
“Chân… chân khí ngự châm, cấp Quốc Y!”
Nữ bác sĩ vô cùng sửng sốt, hai mắt trừng lớn.
Chỉ có người đạt đến cấp bậc Quốc Y thì mới có thể thi triển chân khí ngự châm.
Cấp bậc Quốc Y chính là sự tồn tại tối thượng của y học Hoa Hạ, theo như cô ta biết thì trên toàn bộ Hoa Hạ cũng chỉ có ba vị đạt đến cấp bậc Quốc Y mà thôi.
Hơn nữa tất cả đều thần bí dị thường, đừng nói là người bình thường, cho dù là người giàu nhất nước muốn gặp họ cũng khó như lên trời.
Không ngờ bây giờ lại có một vị xuất hiện ngay trước mặt cô ta.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, chỉ có nữ bác sĩ biết được sự khủng bố của cấp bậc Quốc Y, chính cô ta cũng đã từng nghe thầy của mình kể về chuyện này.
Theo những gì cô ta nghe được thì thế nhân chỉ biết có 3 vị đạt đến cấp bậc Quốc Y, nếu muốn đạt đến cấp bậc Quốc Y, trước tiên phải đạt đến cấp bậc Chiến Thần.
Bởi vậy mới nói, nếu muốn đạt đến cấp bậc Quốc Y thì phải trải qua bao nhiêu gian nan!
Bởi vậy mới nói, nếu muốn đạt đến cấp bậc Quốc Y thì phải trải qua bao nhiêu gian nan!
Nếu như để cô ta biết được trong Tru Thần Điện có đến 13 vị Quốc Y thì chắc chắn cô ta sẽ vô cùng kinh hãi.
Ở Tru Thần Điện có hơn 100 vị chiến thần, trong đó Trấn Quốc Sứ biên giới phía Đông Cô Bại Thiên đã đạt đến cấp Chiến Thần Chín Sao,anh ta chính là người có hy vọng theo sát Dạ Minh trở thành Chiến Vương vinh quang nhất.
Sau vài phút, Dạ Minh lấy kim bạc ra, con gái còn nhỏ, cơ thể còn yếu, lúc này không thể vội vàng chữa trị được.
Tĩnh dưỡng vài ngày liền có thể hồi phục.
Sau khi lấy kim bạc ra, Tâm Ngữ chậm rãi mở mắt.
“Bố…”
Đưa mắt nhìn thấy Dạ Minh trước tiên, hai mắt Tâm Ngữ đỏ hoe, cô bé dang rộng vòng tay bé nhỏ ôm chặt cổ bố mình, nước mắt trào ra.
“Được rồi, Tâm Ngữ, bố ở đây, ngoan, đừng khóc”, Dạ Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng nhỏ của con gái, an ủi cô bé.
Tâm Ngữ vẫn ôm chặt lấy cổ bố, nói: “Bố ơi, Tâm Ngữ đã có một giấc mơ rất dài, mơ thấy bố lại bỏ đi, không cần Tâm Ngữ và mẹ nữa, hu hu…”
Trong lòng Dạ Minh đau nhói, anh cố gắng không để nước mắt chảy ra.
Một cô bé 6 tuổi đáng ra phải sống vui vẻ mỗi ngày, nhưng chính vì anh mà con gái mỗi ngày đều phải sống khổ sở, nhung nhớ bố mình.
Dạ Minh chỉ muốn tự tát mình một cái, hận mình tại sao không về sớm hơn, ở bên cạnh con gái mình sớm hơn.
“Tâm Ngữ đừng khóc, đừng lo, bố sẽ không rời đi, bố sẽ không bao giờ rời xa hai mẹ con nữa, bố sẽ ở bên Tâm Ngữ mỗi ngày”, Dạ Minh rốt cuộc cũng không kìm được, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt anh.
Bảy năm qua không biết anh đã đổ biết bao nhiêu mồ hôi xương máu nhưng anh cũng chưa từng đổ một giọt nước mắt nào, thế mà giờ khắc này con người cứng rắn như sắt thép trên chiến trường lại trở nên mềm yếu.
Nếu như để cho mấy Đại Thiên Vương nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ kinh ngạc đến cắn lưỡi.
Chắc chắn sẽ không ai có thể tưởng tượng được, Tru Thần Điện Chủ ở trên chiến trường khiến cho các quốc gia nghe đến tên đã sợ mất mật, lại có một bộ mặt dịu dàng như vậy.
Thì ra Tru Thần Điện Chủ cũng là con người, cũng có máu thịt và tình cảm!
Không biết khi nào, Cố Thanh Uyên đang nằm trên giường bệnh bên cạnh đã tỉnh dậy.
Nhìn hai bố con ôm nhau, cô chỉ có thể che miệng khóc.
Cô thật sự không ngờ rằng cũng có một ngày như vậy, ngày con gái của mình gặp được bố của nó, bảy năm qua dù có khó khăn đến đâu cô cũng chỉ có thể một mình gánh vác.
Mong muốn lớn nhất của cô chính là con gái mình có thể sống mỗi ngày vui vẻ, dù vậy mỗi ngày ở bên mẹ tuy con gái tuổi vẫn còn nhỏ nhưng trong mắt vẫn luôn có một tia u buồn.
Con gái của cô từ nhỏ đã ngoan ngoãn ít nói, nhưng cô biết đứa trẻ nào cũng muốn có bố bên cạnh, không có bố thì tuổi thơ của đứa trẻ sẽ không trọn vẹn.
“Tâm Ngữ đói bụng chưa, bố sẽ dẫn con đi ăn đồ ăn ngon. Tâm Ngữ muốn ăn gì?”, Dạ Minh bế con gái lên hỏi.
“Tâm Ngữ có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn không?”, Tâm Ngữ hỏi.
“Ừ, bố sẽ dẫn Tâm Ngữ đi ăn bất cứ thứ gì con thích”, Dạ Minh gật đầu nói.
Tâm Ngữ cúi đầu vò vò góc áo của mình, khẽ hỏi: “Bố ơi, Tâm Ngữ muốn ăn KFC, con có được ăn không? Tâm Ngữ đã ba năm không được ăn KFC rồi”.
Trong lòng Dạ Minh đột nhiên nhói lên một cơn đau.
Những đứa trẻ tầm tuổi này đều thích ăn vặt, bình thường tuần nào cũng sẽ bắt bố mẹ chở đi ăn gà rán hoặc những thứ tương tự.
Nhưng con gái của anh mới 6 tuổi mà đã ba năm không được ăn KFC rồi.
“Được rồi! Bố sẽ dẫn con đi ăn KFC, từ nay về sau bố sẽ dẫn con đến đó ăn mỗi ngày”, Dạ Minh nghẹn ngào nói.
“Yeah! Mẹ có nghe thấy không? Bố nói mỗi ngày sẽ đưa Tâm Ngữ đi ăn KFC?”, Tâm Ngữ vui vẻ múa may nói.
Chỉ một điều đơn giản như vậy nhưng đối với cô bé lại là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
“Câm miệng! Nếu như cô còn đứng đó nói nhảm nhí thì đừng trách tôi phá lệ đánh phụ nữ!”, nghe đến từ “chết”, Dạ Minh lập tức nổi giận. Nếu như đối phương không phải là phụ nữ thì anh đã ra tay từ lâu rồi.
“Cậu!”, nữ bác sĩ nghẹn họng không nói nên lời, nhìn thấy Dạ Minh vạm vỡ cho nên cũng không dám chọc tức anh. Một kẻ cầm đến mấy cây kim gãy nói muốn chữa bệnh tim nói không chừng còn là một kẻ điên.
Mặc kệ đi vậy, cứ để cho người này muốn làm gì thì làm, muốn chữa bệnh thì đi mà chữa, cho dù người có chết thì cùng lắm cô ta cũng chỉ bị khiển trách vài câu, dù sao cô ta cũng đã nhắc nhở trước đó rồi.
Chuyện này không khác gì giết người, cứ chờ xem người này sẽ bị tống vào tù như thế nào!
Căn phòng trong nháy mắt chìm vào yên tĩnh.
Dạ Minh hít sâu một hơi, căn bệnh này không khó chữa trị, nhưng người nằm trên giường bệnh lại là con gái ruột của anh, nên cho dù là nửa điểm sai lầm anh cũng không chấp nhận.
Ngay sau đó Dạ Minh vung tay phải lên, trong lòng bàn tay treo ba cây kim bạc, mỗi cây kim bạc đều được bao bọc bởi chân khí. Hai ngón tay bắn ra, ba cây kim bạc đâm vào các huyệt Nội Quan, Chí Dương và Cửu Vĩ trên cơ thể Tâm Ngữ.
“Chân… chân khí ngự châm, cấp Quốc Y!”
Nữ bác sĩ vô cùng sửng sốt, hai mắt trừng lớn.
Chỉ có người đạt đến cấp bậc Quốc Y thì mới có thể thi triển chân khí ngự châm.
Cấp bậc Quốc Y chính là sự tồn tại tối thượng của y học Hoa Hạ, theo như cô ta biết thì trên toàn bộ Hoa Hạ cũng chỉ có ba vị đạt đến cấp bậc Quốc Y mà thôi.
Hơn nữa tất cả đều thần bí dị thường, đừng nói là người bình thường, cho dù là người giàu nhất nước muốn gặp họ cũng khó như lên trời.
Không ngờ bây giờ lại có một vị xuất hiện ngay trước mặt cô ta.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, chỉ có nữ bác sĩ biết được sự khủng bố của cấp bậc Quốc Y, chính cô ta cũng đã từng nghe thầy của mình kể về chuyện này.
Theo những gì cô ta nghe được thì thế nhân chỉ biết có 3 vị đạt đến cấp bậc Quốc Y, nếu muốn đạt đến cấp bậc Quốc Y, trước tiên phải đạt đến cấp bậc Chiến Thần.
Bởi vậy mới nói, nếu muốn đạt đến cấp bậc Quốc Y thì phải trải qua bao nhiêu gian nan!
Bởi vậy mới nói, nếu muốn đạt đến cấp bậc Quốc Y thì phải trải qua bao nhiêu gian nan!
Nếu như để cô ta biết được trong Tru Thần Điện có đến 13 vị Quốc Y thì chắc chắn cô ta sẽ vô cùng kinh hãi.
Ở Tru Thần Điện có hơn 100 vị chiến thần, trong đó Trấn Quốc Sứ biên giới phía Đông Cô Bại Thiên đã đạt đến cấp Chiến Thần Chín Sao,anh ta chính là người có hy vọng theo sát Dạ Minh trở thành Chiến Vương vinh quang nhất.
Sau vài phút, Dạ Minh lấy kim bạc ra, con gái còn nhỏ, cơ thể còn yếu, lúc này không thể vội vàng chữa trị được.
Tĩnh dưỡng vài ngày liền có thể hồi phục.
Sau khi lấy kim bạc ra, Tâm Ngữ chậm rãi mở mắt.
“Bố…”
Đưa mắt nhìn thấy Dạ Minh trước tiên, hai mắt Tâm Ngữ đỏ hoe, cô bé dang rộng vòng tay bé nhỏ ôm chặt cổ bố mình, nước mắt trào ra.
“Được rồi, Tâm Ngữ, bố ở đây, ngoan, đừng khóc”, Dạ Minh nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng nhỏ của con gái, an ủi cô bé.
Tâm Ngữ vẫn ôm chặt lấy cổ bố, nói: “Bố ơi, Tâm Ngữ đã có một giấc mơ rất dài, mơ thấy bố lại bỏ đi, không cần Tâm Ngữ và mẹ nữa, hu hu…”
Trong lòng Dạ Minh đau nhói, anh cố gắng không để nước mắt chảy ra.
Một cô bé 6 tuổi đáng ra phải sống vui vẻ mỗi ngày, nhưng chính vì anh mà con gái mỗi ngày đều phải sống khổ sở, nhung nhớ bố mình.
Dạ Minh chỉ muốn tự tát mình một cái, hận mình tại sao không về sớm hơn, ở bên cạnh con gái mình sớm hơn.
“Tâm Ngữ đừng khóc, đừng lo, bố sẽ không rời đi, bố sẽ không bao giờ rời xa hai mẹ con nữa, bố sẽ ở bên Tâm Ngữ mỗi ngày”, Dạ Minh rốt cuộc cũng không kìm được, một giọt nước mắt rơi xuống khóe mắt anh.
Bảy năm qua không biết anh đã đổ biết bao nhiêu mồ hôi xương máu nhưng anh cũng chưa từng đổ một giọt nước mắt nào, thế mà giờ khắc này con người cứng rắn như sắt thép trên chiến trường lại trở nên mềm yếu.
Nếu như để cho mấy Đại Thiên Vương nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ kinh ngạc đến cắn lưỡi.
Chắc chắn sẽ không ai có thể tưởng tượng được, Tru Thần Điện Chủ ở trên chiến trường khiến cho các quốc gia nghe đến tên đã sợ mất mật, lại có một bộ mặt dịu dàng như vậy.
Thì ra Tru Thần Điện Chủ cũng là con người, cũng có máu thịt và tình cảm!
Không biết khi nào, Cố Thanh Uyên đang nằm trên giường bệnh bên cạnh đã tỉnh dậy.
Nhìn hai bố con ôm nhau, cô chỉ có thể che miệng khóc.
Cô thật sự không ngờ rằng cũng có một ngày như vậy, ngày con gái của mình gặp được bố của nó, bảy năm qua dù có khó khăn đến đâu cô cũng chỉ có thể một mình gánh vác.
Mong muốn lớn nhất của cô chính là con gái mình có thể sống mỗi ngày vui vẻ, dù vậy mỗi ngày ở bên mẹ tuy con gái tuổi vẫn còn nhỏ nhưng trong mắt vẫn luôn có một tia u buồn.
Con gái của cô từ nhỏ đã ngoan ngoãn ít nói, nhưng cô biết đứa trẻ nào cũng muốn có bố bên cạnh, không có bố thì tuổi thơ của đứa trẻ sẽ không trọn vẹn.
“Tâm Ngữ đói bụng chưa, bố sẽ dẫn con đi ăn đồ ăn ngon. Tâm Ngữ muốn ăn gì?”, Dạ Minh bế con gái lên hỏi.
“Tâm Ngữ có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn không?”, Tâm Ngữ hỏi.
“Ừ, bố sẽ dẫn Tâm Ngữ đi ăn bất cứ thứ gì con thích”, Dạ Minh gật đầu nói.
Tâm Ngữ cúi đầu vò vò góc áo của mình, khẽ hỏi: “Bố ơi, Tâm Ngữ muốn ăn KFC, con có được ăn không? Tâm Ngữ đã ba năm không được ăn KFC rồi”.
Trong lòng Dạ Minh đột nhiên nhói lên một cơn đau.
Những đứa trẻ tầm tuổi này đều thích ăn vặt, bình thường tuần nào cũng sẽ bắt bố mẹ chở đi ăn gà rán hoặc những thứ tương tự.
Nhưng con gái của anh mới 6 tuổi mà đã ba năm không được ăn KFC rồi.
“Được rồi! Bố sẽ dẫn con đi ăn KFC, từ nay về sau bố sẽ dẫn con đến đó ăn mỗi ngày”, Dạ Minh nghẹn ngào nói.
“Yeah! Mẹ có nghe thấy không? Bố nói mỗi ngày sẽ đưa Tâm Ngữ đi ăn KFC?”, Tâm Ngữ vui vẻ múa may nói.
Chỉ một điều đơn giản như vậy nhưng đối với cô bé lại là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.