Chương 25: Ông còn tâm nguyện nào không
Sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy Tô Giản Hề liên phát hiện ông nội lẽ ra phải dậy từ lâu vẫn đóng chặt cửa phòng, mở cửa mới thấy ông đang sùi bọt mép nằm gục dưới đất mà hấp hối.
Cô ta hô hoán vô số lần nhưng Tô Vạn Sơn chỉ gian nan chỉ vào điện thoại, thốt ra hai từ 'Dạ Minh” liền ngất lịm đi.
Trương Thanh Lãm thở dài não nề: “Giản Hề à, ông làm bạn với ông nội cháu nhiều năm nay, sao có thể không muốn cứu người cơ chứ? Nhưng mà...”
“Khắp thế gian không có thuốc giải cho Vạn Thảo Khô, chỉ cần một ngụm nhỏ cũng có thể dẫn đến tử vong, huống chỉ ông nội cháu còn uống hết cả một bình! Cho dù là Đại La thần tiên cũng bó tay thôi!”
Trương Thanh Lãm thương xót một hồi, uy lực của Vạn Thảo Khô quá mạnh mẽ, ông ta đã hành nghề y mấy chục năm nay nên hiểu rất rõ.
Cho dù nguyên do là gì, một khi trúng phải Vạn Thảo Khô không khác gì bị kết án tử hình.
Ài, sau này lão Tô cũng không thể cùng mình chơi cờ nữa
Nhưng ông ta không hiểu, lão Tô đang sống êm đềm sao. lại muốn tự sát?
Tô Giản Hề khổ sở khóc nghẹn, cô ta không phải là một tiểu thư vô tri, cũng từng nghe qua Vạn Thảo Khô không có thuốc giải.
Hơn nữa ông nội từng nhắc tới, ông Trương dành phần lớn cuộc đời để nghiên cứu y học, là thần y nổi tiếng của Kinh Hải, nếu ông ấy không cứu nổi thì khäp Kinh Hải cũng không còn ai có thể cứu được nữa.
Khi hai người đang chìm trong đau thương thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, còn chưa kịp nhìn thấy người đến là ai thì Dạ Minh đã sải bước đi thẳng đến bên giường, đặt tay phải lên cổ tay Tô Vạn Sơn.
“Cậu, cậu là ai?”, Trương Thanh Lãm sửng sốt.
Dạ Minh không để ý tới ông ta, sau một hồi kiểm tra mạch liền lấy ra chín cây châm bạc.
Trương Thanh Lãm lạnh lùng quát chết nhanh hơn thì cứ đâm xuống đi”.
lếu cậu muốn ông ấy
Ông ta nghiên cứu trung y hàng chục năm qua, nếu áp dụng châm cứu vào lúc này chắc chẳn sẽ kích thích máu độc toàn cơ thể lưu thông nhanh hơn, vốn có thể gắng gượng thêm vài giờ nhưng châm vừa hạ, ắt phải bỏ mạng ngay tại chỗ.
Tô Giản Hề nghe vậy trong mắt liền ánh lên lửa giận, rối rít mắng: “Dạ Minh! Năm đó ông nội tôi từng cứu anh một mạng, không cần anh báo đáp nhưng anh cũng không thể hại ông như vậy!”
Tô Giản Hề lập tức hối hận không thôi, sớm biết như vậy cô ta đã không gọi điện cho anh tới.
“Câm miệng!”, Dạ Minh lạnh lẽo nạt một tiếng.
Vừa rồi khi chẩn đoán mạch, độc tố đã lan ra toàn thân Tô Vạn Sơn, tất cả nội tạng đều suy kiệt, nếu là mười lăm phút trước thì ät có thể chữa trị.
Nhưng hiện tại chỉ có thể cứu sống dậy chứ không thể đảm bảo tính mạng.
Bản thân lão Tô tuổi đã cao, cộng thêm một đòn chí mạng này nhiều nhất cũng chỉ còn bảy ngày tuổi thọ.
Dạ Minh đau buồn phẫn nộ đan xen, nếu Tô Giản Hề thông báo sớm hơn thì Tô lão đã có thể được chữa lành.
Tô Giản Hề nào biết vì mình mà hại chết ông nội, cô ta lúc đó rối như tơ vò, một lòng chỉ muốn cứu sống ông nội nên lập tức đưa ông ấy đến bệnh viện, từ lúc cấp cứu cho tới khi gọi điện thoại cho anh cũng đã trôi qua một tiếng đồng hồ.
Ngay sau đó chín cây châm bạc không gió tự bay, lơ lửng phía trên lòng bàn tay Dạ Minh, hai ngón tay anh vung lên, năm chiếc châm bạc cấp tốc lặn sâu xuống năm huyệt vị, phần đuôi châm còn mơ hồ lộ ra tia chân khí có thể thấy bằng mät thường.
“Phụt!”
Tô Vạn Sơn lập tức phun ra một ngụm máu đen lớn, thở hổn hển không ngừng.
Tiếp đó Dạ Minh không hề dừng lại mà dùng lòng bàn tay đẩy ra, bốn cây châm còn lại nhanh như cắt chìm xuống bốn vị trí khác.
Chín cây châm bạc đều tiến vào cơ thể, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể Tô Vạn Sơn cũng từ từ rỉ ra chất lỏng màu nâu sãm.
“Cái... cái... cái này là Cửu U Huyền Châm!", Trương Thanh Lãm kinh ngạc thất sắc, vừa rồi khi Dạ Minh thi triển ra năm châm ông ta đã ngờ ngợ một cảm giác quen thuộc, lúc này mới sực nhớ tới đây chính là Cửu U Huyền Châm đã thất truyền nhiều năm!
Cửu U Huyền Châm được sáng tạo bởi thánh y Hoàng Phủ Mịch từ thời cổ xưa, ông ta cũng chỉ được nghe sư phụ mình nhắc thoáng qua từ rất lâu về trước.
Một châm khảm một, hai châm khôn hai, ba châm chấn ba, bốn châm tốn bốn, năm châm trung cung, sáu châm càn sáu, bảy châm đoài bảy, tám châm cấn tám, chín châm ly chín.
Tổng cộng chín châm, mỗi một châm đều có công dụng khác nhau, nếu chín châm đồng thời được vận dụng nghe nói có thể hồi sinh người chết.
Từ trong bài vè đã có thể thấy huyệt vị tương ứng là bát quái* trời sinh, cực kỳ thâm sâu, sư phụ ông ta chật vật cả đời cũng không thể giải quyết được những bí ẩn trong đó.
*bát quái: một nhóm ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời Cổ đại. Gồm tám quẻ: Càn (trời), Khôn (đất), Khảm (nước), Ly (lửa), Chấn (sấm), Cấn (núi), Tốn (gió), Đoài (hồ).
Không ngờ hôm nay thanh niên trước mặt này không chỉ biết sử dụng mà còn thông thạo như vậy.
“Hư.”
Cùng với một tiếng rên cực kỳ yếu ớt, Tô Vạn Sơn chậm rãi mở mắt.
“Ông nội!" Thấy ông nội tỉnh lại, Tô Giản Hề mừng rỡ tới bật khóc.
Trương Thanh Lãm chấn động quá đỗi, uống hết một bình Vạn Thảo Khô vẫn có thể vớt lại được cái mạng, đây, đây quả thực chính là cướp lại người từ tay Diêm Vương mài!
“Ông nội Tô”, một tia chân khí vẫn trôi nổi giữa lòng bàn tay Dạ Minh, anh nhẹ nhàng đỡ Tô Vạn Sơn dậy.
Chân khí truyền vào cơ thể khiến Tô Vạn Sơn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ông ta dựa vào đầu giường, nhìn thấy Dạ Minh liền mỉm cười.
Hai mắt Dạ Minh phiếm hồng, trên mặt tràn đầy áy náy, nói: "Ông nội Tô, ông còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?”
Ý ngoài mặt chữ, Tô Vạn Sơn sao có thể nghe không ra, chỉ cười hiên từ đáp: “Có một tâm nguyện vẫn luôn khiến ông phiền muộn nhiều năm qua”.
Tại trang viên của nhà họ Tô lúc này.
Một số người cúi đầu im lặng, trong lòng đều đang mang những toan tính nhỏ của riêng mình.
Giữa đại sảnh, Tô Văn Húc ngồi trên xe lăn, nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy ngày trước chịu phải một kích kia của Lữ Trung Nguyên khiến hắn ta vô lực đi lại.
“Anh cả, nghe nói bác cả uống thuốc tự sát rồi?”
Người phụ nữ lên tiếng tên là Tô Mẫn, là em họ đằng nội của Tô Văn Húc.
“Chuyện này còn có thể giả được sao? Khụ khụ..”, Tô Văn Húc ôm ngực ho vài tiếng, tiếp tục nói: “Giản Hề sớm đã phát hiện ra, đích thân đưa bác cả tới bệnh viện rồi, nghe nói lúc được đưa đến đã bất tỉnh nhân sự, haiz, không biết tại sao bác cả lại nghĩ quẩn như vậy mà uống Vạn Thảo Khô nữa”.
Cô ta hô hoán vô số lần nhưng Tô Vạn Sơn chỉ gian nan chỉ vào điện thoại, thốt ra hai từ 'Dạ Minh” liền ngất lịm đi.
Trương Thanh Lãm thở dài não nề: “Giản Hề à, ông làm bạn với ông nội cháu nhiều năm nay, sao có thể không muốn cứu người cơ chứ? Nhưng mà...”
“Khắp thế gian không có thuốc giải cho Vạn Thảo Khô, chỉ cần một ngụm nhỏ cũng có thể dẫn đến tử vong, huống chỉ ông nội cháu còn uống hết cả một bình! Cho dù là Đại La thần tiên cũng bó tay thôi!”
Trương Thanh Lãm thương xót một hồi, uy lực của Vạn Thảo Khô quá mạnh mẽ, ông ta đã hành nghề y mấy chục năm nay nên hiểu rất rõ.
Cho dù nguyên do là gì, một khi trúng phải Vạn Thảo Khô không khác gì bị kết án tử hình.
Ài, sau này lão Tô cũng không thể cùng mình chơi cờ nữa
Nhưng ông ta không hiểu, lão Tô đang sống êm đềm sao. lại muốn tự sát?
Tô Giản Hề khổ sở khóc nghẹn, cô ta không phải là một tiểu thư vô tri, cũng từng nghe qua Vạn Thảo Khô không có thuốc giải.
Hơn nữa ông nội từng nhắc tới, ông Trương dành phần lớn cuộc đời để nghiên cứu y học, là thần y nổi tiếng của Kinh Hải, nếu ông ấy không cứu nổi thì khäp Kinh Hải cũng không còn ai có thể cứu được nữa.
Khi hai người đang chìm trong đau thương thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, còn chưa kịp nhìn thấy người đến là ai thì Dạ Minh đã sải bước đi thẳng đến bên giường, đặt tay phải lên cổ tay Tô Vạn Sơn.
“Cậu, cậu là ai?”, Trương Thanh Lãm sửng sốt.
Dạ Minh không để ý tới ông ta, sau một hồi kiểm tra mạch liền lấy ra chín cây châm bạc.
Trương Thanh Lãm lạnh lùng quát chết nhanh hơn thì cứ đâm xuống đi”.
lếu cậu muốn ông ấy
Ông ta nghiên cứu trung y hàng chục năm qua, nếu áp dụng châm cứu vào lúc này chắc chẳn sẽ kích thích máu độc toàn cơ thể lưu thông nhanh hơn, vốn có thể gắng gượng thêm vài giờ nhưng châm vừa hạ, ắt phải bỏ mạng ngay tại chỗ.
Tô Giản Hề nghe vậy trong mắt liền ánh lên lửa giận, rối rít mắng: “Dạ Minh! Năm đó ông nội tôi từng cứu anh một mạng, không cần anh báo đáp nhưng anh cũng không thể hại ông như vậy!”
Tô Giản Hề lập tức hối hận không thôi, sớm biết như vậy cô ta đã không gọi điện cho anh tới.
“Câm miệng!”, Dạ Minh lạnh lẽo nạt một tiếng.
Vừa rồi khi chẩn đoán mạch, độc tố đã lan ra toàn thân Tô Vạn Sơn, tất cả nội tạng đều suy kiệt, nếu là mười lăm phút trước thì ät có thể chữa trị.
Nhưng hiện tại chỉ có thể cứu sống dậy chứ không thể đảm bảo tính mạng.
Bản thân lão Tô tuổi đã cao, cộng thêm một đòn chí mạng này nhiều nhất cũng chỉ còn bảy ngày tuổi thọ.
Dạ Minh đau buồn phẫn nộ đan xen, nếu Tô Giản Hề thông báo sớm hơn thì Tô lão đã có thể được chữa lành.
Tô Giản Hề nào biết vì mình mà hại chết ông nội, cô ta lúc đó rối như tơ vò, một lòng chỉ muốn cứu sống ông nội nên lập tức đưa ông ấy đến bệnh viện, từ lúc cấp cứu cho tới khi gọi điện thoại cho anh cũng đã trôi qua một tiếng đồng hồ.
Ngay sau đó chín cây châm bạc không gió tự bay, lơ lửng phía trên lòng bàn tay Dạ Minh, hai ngón tay anh vung lên, năm chiếc châm bạc cấp tốc lặn sâu xuống năm huyệt vị, phần đuôi châm còn mơ hồ lộ ra tia chân khí có thể thấy bằng mät thường.
“Phụt!”
Tô Vạn Sơn lập tức phun ra một ngụm máu đen lớn, thở hổn hển không ngừng.
Tiếp đó Dạ Minh không hề dừng lại mà dùng lòng bàn tay đẩy ra, bốn cây châm còn lại nhanh như cắt chìm xuống bốn vị trí khác.
Chín cây châm bạc đều tiến vào cơ thể, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể Tô Vạn Sơn cũng từ từ rỉ ra chất lỏng màu nâu sãm.
“Cái... cái... cái này là Cửu U Huyền Châm!", Trương Thanh Lãm kinh ngạc thất sắc, vừa rồi khi Dạ Minh thi triển ra năm châm ông ta đã ngờ ngợ một cảm giác quen thuộc, lúc này mới sực nhớ tới đây chính là Cửu U Huyền Châm đã thất truyền nhiều năm!
Cửu U Huyền Châm được sáng tạo bởi thánh y Hoàng Phủ Mịch từ thời cổ xưa, ông ta cũng chỉ được nghe sư phụ mình nhắc thoáng qua từ rất lâu về trước.
Một châm khảm một, hai châm khôn hai, ba châm chấn ba, bốn châm tốn bốn, năm châm trung cung, sáu châm càn sáu, bảy châm đoài bảy, tám châm cấn tám, chín châm ly chín.
Tổng cộng chín châm, mỗi một châm đều có công dụng khác nhau, nếu chín châm đồng thời được vận dụng nghe nói có thể hồi sinh người chết.
Từ trong bài vè đã có thể thấy huyệt vị tương ứng là bát quái* trời sinh, cực kỳ thâm sâu, sư phụ ông ta chật vật cả đời cũng không thể giải quyết được những bí ẩn trong đó.
*bát quái: một nhóm ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời Cổ đại. Gồm tám quẻ: Càn (trời), Khôn (đất), Khảm (nước), Ly (lửa), Chấn (sấm), Cấn (núi), Tốn (gió), Đoài (hồ).
Không ngờ hôm nay thanh niên trước mặt này không chỉ biết sử dụng mà còn thông thạo như vậy.
“Hư.”
Cùng với một tiếng rên cực kỳ yếu ớt, Tô Vạn Sơn chậm rãi mở mắt.
“Ông nội!" Thấy ông nội tỉnh lại, Tô Giản Hề mừng rỡ tới bật khóc.
Trương Thanh Lãm chấn động quá đỗi, uống hết một bình Vạn Thảo Khô vẫn có thể vớt lại được cái mạng, đây, đây quả thực chính là cướp lại người từ tay Diêm Vương mài!
“Ông nội Tô”, một tia chân khí vẫn trôi nổi giữa lòng bàn tay Dạ Minh, anh nhẹ nhàng đỡ Tô Vạn Sơn dậy.
Chân khí truyền vào cơ thể khiến Tô Vạn Sơn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, ông ta dựa vào đầu giường, nhìn thấy Dạ Minh liền mỉm cười.
Hai mắt Dạ Minh phiếm hồng, trên mặt tràn đầy áy náy, nói: "Ông nội Tô, ông còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?”
Ý ngoài mặt chữ, Tô Vạn Sơn sao có thể nghe không ra, chỉ cười hiên từ đáp: “Có một tâm nguyện vẫn luôn khiến ông phiền muộn nhiều năm qua”.
Tại trang viên của nhà họ Tô lúc này.
Một số người cúi đầu im lặng, trong lòng đều đang mang những toan tính nhỏ của riêng mình.
Giữa đại sảnh, Tô Văn Húc ngồi trên xe lăn, nhắm mắt dưỡng thần.
Mấy ngày trước chịu phải một kích kia của Lữ Trung Nguyên khiến hắn ta vô lực đi lại.
“Anh cả, nghe nói bác cả uống thuốc tự sát rồi?”
Người phụ nữ lên tiếng tên là Tô Mẫn, là em họ đằng nội của Tô Văn Húc.
“Chuyện này còn có thể giả được sao? Khụ khụ..”, Tô Văn Húc ôm ngực ho vài tiếng, tiếp tục nói: “Giản Hề sớm đã phát hiện ra, đích thân đưa bác cả tới bệnh viện rồi, nghe nói lúc được đưa đến đã bất tỉnh nhân sự, haiz, không biết tại sao bác cả lại nghĩ quẩn như vậy mà uống Vạn Thảo Khô nữa”.