Chương 3: Chuyện cũ năm xưa
Trong lòng năm người, Dạ Minh không chỉ là Điện chủ Tru Thần Điện mà còn là huấn luyện viên của năm người bọn họ, là tín ngưỡng của các thành viên Tru Thần Điện.
“Trung Nguyên!”, Dạ Minh quát lạnh.
An Quốc Sứ Lữ Trung Nguyên tiến lên một bước, chắp tay ôm quyền: “Có Trung Nguyên!”
“Kẻ này sỉ nhục liệt sĩ của Tru Thần Điện!”, Dạ Minh chỉ tay vào Chu Vũ trên nền đất nói: “Xử phạt theo luật của Điện!”
Dạ Minh vốn định tự tay giải quyết Chu Vũ nhưng mấy người kia đã tới, loại tôm tép tiểu nhân thế này, anh không cần tự mình ra tay.
“Vâng, Trung Nguyên tuân lệnh!”. Lữ Trung Nguyên nhận lệnh, quay đầu trừng Chu Vũ.
Chỉ với cái nhìn này thôi, Chu Vũ đã sợ tới mức té đái: “Điện… luật của Điện?”
Chu Vũ không biết Tru Thần Điện là gì, càng không biết cái gì là luật của Điện, thường ngày vi phạm pháp luật, ngay cả đồn cảnh sát, hắn còn chẳng cần vào.
“Đúng vậy!”, Lữ Trung Nguyên tiến lên túm lấy Chu Vũ: “Sỉ nhục liệt sĩ của điện ta, theo luật của Điện: Giết không tha!”
“Giết không tha!”
Ngàn người rút đao, mũi đao chĩa về phía Chu Vũ.
“Ông… ông nội cứu cháu!”
Chu Vũ sợ tới mức đái ra quần, cả người run rẩy, nhìn sang Chu Bá Tùng. Thường ngày, hắn đánh người, đập phá cửa hàng, bỏ thuốc con gái nhà lành,… bất kể là việc càn rỡ ngang ngược cỡ nào, chỉ cần gọi cho ông nội là sẽ dễ dàng giải quyết ngay, thói quen này đã giúp hắn chẳng kiêng nể gì ở Kinh Hải.
Sắc mặt Chu Bá Tùng trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa, tình cảnh thế này, tộc trưởng một gia tộc như ông ta sao cứu nổi!
“Rốt cuộc các người là ai? Nếu các người dám đụng tới cháu nội tôi, dù phải liều mạng, trả giá toàn bộ tài sản của cả tộc, tôi cũng sẽ không tha cho các người!”, thấy cháu nội bị mang đi, tròng mắt Chu Bá Tùng như sắp nứt ra, ông ta chỉ có một đứa cháu trai này thôi.
Nghe thấy lời này, năm chiến thần nhìn nhau cười.
Lần gần nhất có kẻ dám nói năng ngông cuồng với Điện chủ như thế là ba năm trước.
Người nọ là là một Chiến Thần bảy sao của nước Phỉ, vô cùng kiêu ngạo, tự nhận là vô địch, một mình đánh giết trăm chiến sĩ bảo vệ biên giới, nói năng hỗn láo với Dạ Minh, muốn xâm phạm biên giới nước Hoa Hạ.
Kết quả chân phải vừa bước qua ranh giới, còn chưa đặt xuống đất là đầu đã rơi rồi.
Dạ Minh không ngừng, một mình cầm đao Tru Thần giết tới nước Phỉ, chém đầu tám Chiến Thần thủ lĩnh và hơn một trăm ngàn tướng sĩ của đối phương.
Người đứng đầu nước Phỉ sợ tới mức tè ra quần, trực tiếp đệ trình giấy tờ vĩnh viễn không xâm phạm Hoa Hạ, còn cúi đầu xưng thần hàng năm dâng cống.
Một trận chiến này làm toàn thế giới kinh sợ.
“Nhà họ Chu không cần tồn tại nữa!”, Dạ Minh nói xong thì xoay người rời đi.
Lữ Trung Nguyên vung tay, nhóm người đồ đen phía sau bắt hết đám nhà họ Chu.
Sau ngày hôm nay Kinh Hải không còn nhà họ Chu nữa.
Ngoài sân bay, một chiếc Bentley đang đỗ bên đường.
“Ông chủ, cô chủ, bên ngoài nóng lắm, hay là vào trong xe chờ đi ạ!”
Một tài xế khoảng năm mươi mấy cầm ô che cho hai người, mồ hôi nhỏ giọt trên trán,
Hiện tại là tháng tám, thời tiết bên ngoài xấp xỉ 40 độ rồi, tài xế ở nhà họ Tô làm việc cũng sắp hai mươi năm, đây là lần đầu thấy ông chủ Tô phải tự mình đi đón một người.
“Đúng đó ông nội, ai mà có mặt mũi lớn vậy, còn cần ông nội tới đón!”
Dưới bóng dù, một thiếu nữ thướt tha bĩu môi, trên gương mặt xinh đẹp cũng là mồ hôi đầm đìa.
Dù là mặc váy ngắn nhưng thời tiết kiểu này thì vẫn thấy nóng mà.
Thiếu nữ này tên Tô Giản Hề, ông lão bên cạnh là ông nội cô ta tên Tô Vạn Sơn, đêm qua cô ta nhận được thông báo từ ông nội bảo hôm nay phải tới sân bay đón một người.
Trong số những người trước đây có qua lại với ông nội, chưa ai long trọng như lần này, thậm chí chịu đứng dưới cái nóng bức gần 40 độ ngoài xe, đây là lần đầu tiên.
“Ông nội, nếu ông không lên xe thì cháu lên đó!”, nói rồi Tô Giản Hề định xoay người.
“Cháu dám!”
Gậy ba toong trong tay Tô Vạn Sơn gõ mạnh lên nền đất.
“Ông nội à…”
Đôi môi anh đào của Tô Giản Hề chu lên: “Chúng ta chờ gần bốn mươi phút rồi, rốt cuộc là nhân vật quan trọng nào thế?”
Tô Vạn Sơn dứt khoát: “Đừng nói bốn mươi phút, dù cả ngày, ba ngày, chúng ta cũng phải đợi!”
Tuy Tô Giản Hề không muốn nhưng lời của ông nội, cô ta không dám làm trái, hiện tại váy áo đã ướt đẫm khiến cô ta khó chịu vô cùng. Cặp đùi thon dài được tất chân bao trọn, mồ hôi chảy ra toàn bộ thấm hết vào phần tất này.
Bây giờ cô ta chỉ muốn về nhà nhanh rồi thoải mái tắm rửa thôi.
“Đến rồi!”
Giọng Tô Vạn Sơn có chút run rẩy, tay phải nắm chặt gậy ba toong.
Tô Giản Hề nghe tiếng nhìn sang thì thấy cảnh khiến cô ta phải chấn động.
Thường ngày, cửa ra vào sân bay có không ít người nhưng đều là người qua kẻ lại, hấp tấp vội vàng.
Mà ngay giờ phút này, ngàn người đang đi ra lại đều tăm tắp, nhịp độ cũng y hệt nhau.
Mỗi một bước đều như búa tạ nện vào tim Tô Giản Hề làm cho hơi thở cô ta dồn dập, nhịp tim tăng nhanh.
Cảnh tượng trước mắt chấn động như thế.
Đây là người mà ông nội muốn đón hôm nay sao?
“Điện chủ, lần này về là vì có chuyện cần giải quyết phải không ạ, cứ giao cho thuộc hạ là được!”, Lữ Trung Nguyên theo sát sau lưng Dạ Minh.
Theo anh ta đoán, Điện chủ sẽ không làm việc lãng phí thời gian, lần này về chắc chắn là cần xử lý chuyện quan trọng.
Quyền lực của năm vị đại sứ lớn tới mức không ai được phép hoài nghi, đây lại là Hoa Trung, thân là An Quốc Sứ trấn giữ Hoa Trung, Lữ Trung Nguyên làm gì cũng tiện hơn nhiều.
Dạ Minh xua tay, không đáp.
Mười tám tuổi anh rời nhà, ở biên giới bảy năm, trong bảy năm này vẫn luôn có một cây gai găm trong lòng làm anh đau đớn mọi lúc.
Giờ biên ải đã yên ổn, ít việc lớn xảy ra, đến lúc anh trở về rồi.
Những kẻ này phải do đích thân anh giải quyết.
Lữ Trung Nguyên tất nhiên không dám hỏi nhiều, bốn người còn lại càng không tiện mở miệng, họ cũng loáng thoáng đoán ra, lần này Điện chủ quay lại là để xử lý việc riêng.
Đoàn người từ từ ra sân bay.
Tô Vạn Sơn lập tức nhận ra Dạ Minh đi đầu, hai tay run rẩy, cất bước tiến lên trước.
Dạ Minh cũng bước nhanh vài bước đỡ lấy: “Ông nội Tô!”
Tiếng gọi bình thường này lại làm cho Tô Vạn Sơn rơi lệ lã chã, nhìn thanh niên cao lớn trước mặt, trong lòng ông ta cảm thấy rất phức tạp.
“Trung Nguyên!”, Dạ Minh quát lạnh.
An Quốc Sứ Lữ Trung Nguyên tiến lên một bước, chắp tay ôm quyền: “Có Trung Nguyên!”
“Kẻ này sỉ nhục liệt sĩ của Tru Thần Điện!”, Dạ Minh chỉ tay vào Chu Vũ trên nền đất nói: “Xử phạt theo luật của Điện!”
Dạ Minh vốn định tự tay giải quyết Chu Vũ nhưng mấy người kia đã tới, loại tôm tép tiểu nhân thế này, anh không cần tự mình ra tay.
“Vâng, Trung Nguyên tuân lệnh!”. Lữ Trung Nguyên nhận lệnh, quay đầu trừng Chu Vũ.
Chỉ với cái nhìn này thôi, Chu Vũ đã sợ tới mức té đái: “Điện… luật của Điện?”
Chu Vũ không biết Tru Thần Điện là gì, càng không biết cái gì là luật của Điện, thường ngày vi phạm pháp luật, ngay cả đồn cảnh sát, hắn còn chẳng cần vào.
“Đúng vậy!”, Lữ Trung Nguyên tiến lên túm lấy Chu Vũ: “Sỉ nhục liệt sĩ của điện ta, theo luật của Điện: Giết không tha!”
“Giết không tha!”
Ngàn người rút đao, mũi đao chĩa về phía Chu Vũ.
“Ông… ông nội cứu cháu!”
Chu Vũ sợ tới mức đái ra quần, cả người run rẩy, nhìn sang Chu Bá Tùng. Thường ngày, hắn đánh người, đập phá cửa hàng, bỏ thuốc con gái nhà lành,… bất kể là việc càn rỡ ngang ngược cỡ nào, chỉ cần gọi cho ông nội là sẽ dễ dàng giải quyết ngay, thói quen này đã giúp hắn chẳng kiêng nể gì ở Kinh Hải.
Sắc mặt Chu Bá Tùng trắng bệch, mồ hôi tuôn như mưa, tình cảnh thế này, tộc trưởng một gia tộc như ông ta sao cứu nổi!
“Rốt cuộc các người là ai? Nếu các người dám đụng tới cháu nội tôi, dù phải liều mạng, trả giá toàn bộ tài sản của cả tộc, tôi cũng sẽ không tha cho các người!”, thấy cháu nội bị mang đi, tròng mắt Chu Bá Tùng như sắp nứt ra, ông ta chỉ có một đứa cháu trai này thôi.
Nghe thấy lời này, năm chiến thần nhìn nhau cười.
Lần gần nhất có kẻ dám nói năng ngông cuồng với Điện chủ như thế là ba năm trước.
Người nọ là là một Chiến Thần bảy sao của nước Phỉ, vô cùng kiêu ngạo, tự nhận là vô địch, một mình đánh giết trăm chiến sĩ bảo vệ biên giới, nói năng hỗn láo với Dạ Minh, muốn xâm phạm biên giới nước Hoa Hạ.
Kết quả chân phải vừa bước qua ranh giới, còn chưa đặt xuống đất là đầu đã rơi rồi.
Dạ Minh không ngừng, một mình cầm đao Tru Thần giết tới nước Phỉ, chém đầu tám Chiến Thần thủ lĩnh và hơn một trăm ngàn tướng sĩ của đối phương.
Người đứng đầu nước Phỉ sợ tới mức tè ra quần, trực tiếp đệ trình giấy tờ vĩnh viễn không xâm phạm Hoa Hạ, còn cúi đầu xưng thần hàng năm dâng cống.
Một trận chiến này làm toàn thế giới kinh sợ.
“Nhà họ Chu không cần tồn tại nữa!”, Dạ Minh nói xong thì xoay người rời đi.
Lữ Trung Nguyên vung tay, nhóm người đồ đen phía sau bắt hết đám nhà họ Chu.
Sau ngày hôm nay Kinh Hải không còn nhà họ Chu nữa.
Ngoài sân bay, một chiếc Bentley đang đỗ bên đường.
“Ông chủ, cô chủ, bên ngoài nóng lắm, hay là vào trong xe chờ đi ạ!”
Một tài xế khoảng năm mươi mấy cầm ô che cho hai người, mồ hôi nhỏ giọt trên trán,
Hiện tại là tháng tám, thời tiết bên ngoài xấp xỉ 40 độ rồi, tài xế ở nhà họ Tô làm việc cũng sắp hai mươi năm, đây là lần đầu thấy ông chủ Tô phải tự mình đi đón một người.
“Đúng đó ông nội, ai mà có mặt mũi lớn vậy, còn cần ông nội tới đón!”
Dưới bóng dù, một thiếu nữ thướt tha bĩu môi, trên gương mặt xinh đẹp cũng là mồ hôi đầm đìa.
Dù là mặc váy ngắn nhưng thời tiết kiểu này thì vẫn thấy nóng mà.
Thiếu nữ này tên Tô Giản Hề, ông lão bên cạnh là ông nội cô ta tên Tô Vạn Sơn, đêm qua cô ta nhận được thông báo từ ông nội bảo hôm nay phải tới sân bay đón một người.
Trong số những người trước đây có qua lại với ông nội, chưa ai long trọng như lần này, thậm chí chịu đứng dưới cái nóng bức gần 40 độ ngoài xe, đây là lần đầu tiên.
“Ông nội, nếu ông không lên xe thì cháu lên đó!”, nói rồi Tô Giản Hề định xoay người.
“Cháu dám!”
Gậy ba toong trong tay Tô Vạn Sơn gõ mạnh lên nền đất.
“Ông nội à…”
Đôi môi anh đào của Tô Giản Hề chu lên: “Chúng ta chờ gần bốn mươi phút rồi, rốt cuộc là nhân vật quan trọng nào thế?”
Tô Vạn Sơn dứt khoát: “Đừng nói bốn mươi phút, dù cả ngày, ba ngày, chúng ta cũng phải đợi!”
Tuy Tô Giản Hề không muốn nhưng lời của ông nội, cô ta không dám làm trái, hiện tại váy áo đã ướt đẫm khiến cô ta khó chịu vô cùng. Cặp đùi thon dài được tất chân bao trọn, mồ hôi chảy ra toàn bộ thấm hết vào phần tất này.
Bây giờ cô ta chỉ muốn về nhà nhanh rồi thoải mái tắm rửa thôi.
“Đến rồi!”
Giọng Tô Vạn Sơn có chút run rẩy, tay phải nắm chặt gậy ba toong.
Tô Giản Hề nghe tiếng nhìn sang thì thấy cảnh khiến cô ta phải chấn động.
Thường ngày, cửa ra vào sân bay có không ít người nhưng đều là người qua kẻ lại, hấp tấp vội vàng.
Mà ngay giờ phút này, ngàn người đang đi ra lại đều tăm tắp, nhịp độ cũng y hệt nhau.
Mỗi một bước đều như búa tạ nện vào tim Tô Giản Hề làm cho hơi thở cô ta dồn dập, nhịp tim tăng nhanh.
Cảnh tượng trước mắt chấn động như thế.
Đây là người mà ông nội muốn đón hôm nay sao?
“Điện chủ, lần này về là vì có chuyện cần giải quyết phải không ạ, cứ giao cho thuộc hạ là được!”, Lữ Trung Nguyên theo sát sau lưng Dạ Minh.
Theo anh ta đoán, Điện chủ sẽ không làm việc lãng phí thời gian, lần này về chắc chắn là cần xử lý chuyện quan trọng.
Quyền lực của năm vị đại sứ lớn tới mức không ai được phép hoài nghi, đây lại là Hoa Trung, thân là An Quốc Sứ trấn giữ Hoa Trung, Lữ Trung Nguyên làm gì cũng tiện hơn nhiều.
Dạ Minh xua tay, không đáp.
Mười tám tuổi anh rời nhà, ở biên giới bảy năm, trong bảy năm này vẫn luôn có một cây gai găm trong lòng làm anh đau đớn mọi lúc.
Giờ biên ải đã yên ổn, ít việc lớn xảy ra, đến lúc anh trở về rồi.
Những kẻ này phải do đích thân anh giải quyết.
Lữ Trung Nguyên tất nhiên không dám hỏi nhiều, bốn người còn lại càng không tiện mở miệng, họ cũng loáng thoáng đoán ra, lần này Điện chủ quay lại là để xử lý việc riêng.
Đoàn người từ từ ra sân bay.
Tô Vạn Sơn lập tức nhận ra Dạ Minh đi đầu, hai tay run rẩy, cất bước tiến lên trước.
Dạ Minh cũng bước nhanh vài bước đỡ lấy: “Ông nội Tô!”
Tiếng gọi bình thường này lại làm cho Tô Vạn Sơn rơi lệ lã chã, nhìn thanh niên cao lớn trước mặt, trong lòng ông ta cảm thấy rất phức tạp.