Chương 32: Khoe của
Dạ Minh gật đầu, nhẹ nhàng đẩy eo Cố Thanh Uyên: “Đi nào, vào trong xem thử, tôi cũng lần đầu đến đây”.
Dạ Minh chỉ nhìn lướt qua trên bàn cát, anh không biết trong khu này thực sự trông như thế nào, nếu điều kiện không tốt thì đổi cái khác nữa.
Hai người chậm rãi đi vào khu nhà, Cố Thanh Uyên vô cùng kinh ngạc, nơi này không thua kém gì biệt thự nhà họ Cố năm đó.
Phải biết nhà họ Cố là gia tộc đứng đầu Kinh Hải, đây chỉ là một khu nhà bình thường nhưng lại có thể sánh ngang với nó.
Một chiếc xe Landrover màu trắng chạy ngang qua bên cạnh hai người, sau đó phanh gấp ùi lại.
Cửa xe hạ xuống để lộ ra một cô gái xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng.
“Thanh Uyên?”, cô gái trong xe kéo kính râm xuống. Nghe tiếng Cố Thanh Uyên nhìn sang.
“Ôi, đúng là cậu rồi!", cô gái phấn khích nói: “Tôi là Thanh Vũ đây, Tạ Thanh Vũ”.
“Tạ Thanh Vũ...? Ồ, là Thanh Vũ à, thật xin lỗi, đột ngột quá nên tôi không nhận ra”, Cố Thanh Uyên cười đáp.
'Tạ Thanh Vũ mở cửa bước xuống, vô cùng thân thiết năm lấy tay Cố Thanh Uyên, cười nói: “Vừa rồi tôi cũng không nhận ra cậu, đã bao nhiêu năm chúng ta năm không gặp nhau rồi nhỉ? Hơn bảy năm rồi”.
Cố Thanh Uyên cúi đầu vuốt tóc rồi gật đầu.
Lúc vừa tốt nghiệp, họ vẫn thường liên lạc với nhau nhưng từ sau khi Cố Thanh Uyên bị đuổi ra khỏi nhà họ. Cố, Tạ Thanh Vũ cũng chưa từng liên lạc với cô dù chỉ một lần.
“W¡ này là?”, Tạ Thanh Vũ nhìn sang bên cạnh Cố Thanh Uyên.
“Ờ, đây là Dạ Minh... ừm, cậu gọi anh ấy là Dạ Minh là được”, Cố Thanh Uyên tạm thời không biết phải giới thiệu thế nào, nói là chồng thì vẫn chưa kết hôn, cũng không thể nói là bố ruột của con mình, thế thì khó nghe quá.
“Dạ Minh?”, Tạ Thanh Vũ nhíu mày, cứ cảm thấy từng nghe cái tên này ở đâu rồi.
Dạ Minh gật đầu chào.
“Sao hai người lại ở đây? Đến tìm bạn sao?”, Tạ Thanh Vũ hỏi.
“Ồ, Dạ Minh nói đã mua một nhà ở đây, hôm nay dẫn tôi đến xem”, Cố Thanh Uyên không nghĩ nhiều đáp.
“Nhà?”, Tạ Thanh Vũ trợn mắt.
Nhà của cô ta là căn hộ nhỏ nhất ở khu dân cư này, diện tích hơn hai trăm mét vuông, lúc đó cô ta tiêu tốn gần hai mươi triệu tệ.
Cô ta và Cố Thanh Uyên học cùng lớp và cùng bàn ở trường cấp ba, cô ta luôn ghen tị với địa vị cô chiêu nhà họ Cố của đối phương, mỗi ngày đều có xe sang đưa đón, đeo túi xách hàng hiệu, mặc quần áo đắt tiền sang trọng.
Nhưng cô ta đến từ thành phố nhỏ đến Kinh Hải đi học, với thu nhập bình quân của một gia đình bình thường, chỉ phí sinh hoạt hàng tháng của cô ta không bằng bữa cơm của Cố Thanh Uyên nữa.
Trong buổi họp lớp vài năm trước, cô ta nghe các bạn cùng lớp nói Cố Thanh Uyên đã bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà, điều khiến cô ta cực kỳ vui sướng, tối đó một mình cô ta uống hết một chai rượu trắng.
“Đi thôi, lên xe, tôi lái xe dẫn hai người đi!”, Tạ Thanh Vũ kiêu ngạo mở cửa xe Landrover ra.
“Không cần đâu, hai bọn tôi đi bộ là được”, Cố Thanh Uyên vội từ chối.
“ôi trời, khu dân cư lớn thế này, đi bộ mất rất nhiều thời gian, lên xe đi!", Tạ Thanh Vũ nói, đẩy Cố Thanh Uyên lên xe.
Dạ Minh hết cách, ngồi bên cạnh Cố Thanh Uyên, không đi theo thì Cố Thanh Uyên cũng chẳng tìm được nhà.
Chiếc Landrover chậm rãi lăn bánh, trên xe phát một bài hát trữ tình.
“Thanh Uyên, cậu nghe thử hiệu quả âm thanh của xe này thế nào?”
Một câu đột ngột khiến Cố Thanh Uyên sửng sốt, không biết phải đáp lời thế nào.
Tạ Thanh Vũ nói tiếp: “Khi tôi mua xe, chồng của tôi nói âm thanh của chiếc xe này rất tốt, nói gì là báu vật của nước Anh, chỉ riêng dàn âm thanh đã trị giá hơn một trăm ngàn tệ, tôi nghe thử thấy cũng như thế cả”.
“Cậu nói xem tôi là con gái, anh nhất quyết bỏ ra mấy triệu tệ để mua một chiếc lớn như vậy cho tôi, nói là an toàn chứ rẽ trái rẽ phải chẳng tiện chút nào, tôi phải mua hai chỗ đậu xe mới ổn”.
Cố Thanh Uyên mỉm cười, có thể nghe ra được đối phương đang khoe khoang.
“Tôi nói này Thanh Uyên, rốt cuộc nhà của cậu ở đâu thế?”, Tạ Thanh Vũ vòng một vòng khu dân cư.
“Tôi cũng lần đầu đến”, Cố Thanh Uyên nói, sau đó nhìn Dạ Minh.
Dĩ nhiên Dạ Minh cũng lần đầu đến giống Cố Thanh Uyên, mô hình trên bàn cát và trong khu dân cư vẫn có sự khác biệt lớn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Tạ Thanh Vũ thầm cười nhạo, một kẻ bị đuổi ra khỏi nhà làm gì có khả năng mua được căn hộ ở trong khu dân cư cao cấp, để tôi xem hai người còn giả vờ đến lúc nào.
“Đến rồi, ở đây!", Dạ Minh chỉ ra ngoài cửa.
'Tạ Thanh Vũ nhìn theo, suýt nữa bật cười thành tiếng.
Cả khu dân cư ai mà không biết căn biệt thự này. chính là căn đắc địa nhất ở đây, Cố Thanh Uyên thế mà nói đây là nhà của cô ta, cũng không sợ sau này người ta vạch trần.
Cố Thanh Uyên cũng khá ngạc nhiên, đây đâu phải là căn nhà nhỏ, là một căn biệt thự lớn mà
Hơn nữa vừa rồi cô đi quanh khu dân cư một vòng, dĩ nhiên biết đây là căn biệt thự duy nhất trong đây.
“Dạ Minh, anh chắc chắn là đây sao?”, Cố Thanh Uyên nhỏ giọng hỏi.
Dạ Minh khẽ cười, căn biệt thự duy nhất của cả khu dân cư có đặc điểm riêng biệt, sao có thể lầm được.
“Vậy cảm ơn cậu nhé Thanh Vũ, hôm khác đến tìm cậu”, Cố Thanh Uyên nói, sau đó mở cửa xuống xe.
“Đừng để hôm khác, hôm nay đi”, nói rồi Tạ Thanh Vũ đỗ xe, xuống xe khóa cửa.
Dạ Minh chỉ nhìn lướt qua trên bàn cát, anh không biết trong khu này thực sự trông như thế nào, nếu điều kiện không tốt thì đổi cái khác nữa.
Hai người chậm rãi đi vào khu nhà, Cố Thanh Uyên vô cùng kinh ngạc, nơi này không thua kém gì biệt thự nhà họ Cố năm đó.
Phải biết nhà họ Cố là gia tộc đứng đầu Kinh Hải, đây chỉ là một khu nhà bình thường nhưng lại có thể sánh ngang với nó.
Một chiếc xe Landrover màu trắng chạy ngang qua bên cạnh hai người, sau đó phanh gấp ùi lại.
Cửa xe hạ xuống để lộ ra một cô gái xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng.
“Thanh Uyên?”, cô gái trong xe kéo kính râm xuống. Nghe tiếng Cố Thanh Uyên nhìn sang.
“Ôi, đúng là cậu rồi!", cô gái phấn khích nói: “Tôi là Thanh Vũ đây, Tạ Thanh Vũ”.
“Tạ Thanh Vũ...? Ồ, là Thanh Vũ à, thật xin lỗi, đột ngột quá nên tôi không nhận ra”, Cố Thanh Uyên cười đáp.
'Tạ Thanh Vũ mở cửa bước xuống, vô cùng thân thiết năm lấy tay Cố Thanh Uyên, cười nói: “Vừa rồi tôi cũng không nhận ra cậu, đã bao nhiêu năm chúng ta năm không gặp nhau rồi nhỉ? Hơn bảy năm rồi”.
Cố Thanh Uyên cúi đầu vuốt tóc rồi gật đầu.
Lúc vừa tốt nghiệp, họ vẫn thường liên lạc với nhau nhưng từ sau khi Cố Thanh Uyên bị đuổi ra khỏi nhà họ. Cố, Tạ Thanh Vũ cũng chưa từng liên lạc với cô dù chỉ một lần.
“W¡ này là?”, Tạ Thanh Vũ nhìn sang bên cạnh Cố Thanh Uyên.
“Ờ, đây là Dạ Minh... ừm, cậu gọi anh ấy là Dạ Minh là được”, Cố Thanh Uyên tạm thời không biết phải giới thiệu thế nào, nói là chồng thì vẫn chưa kết hôn, cũng không thể nói là bố ruột của con mình, thế thì khó nghe quá.
“Dạ Minh?”, Tạ Thanh Vũ nhíu mày, cứ cảm thấy từng nghe cái tên này ở đâu rồi.
Dạ Minh gật đầu chào.
“Sao hai người lại ở đây? Đến tìm bạn sao?”, Tạ Thanh Vũ hỏi.
“Ồ, Dạ Minh nói đã mua một nhà ở đây, hôm nay dẫn tôi đến xem”, Cố Thanh Uyên không nghĩ nhiều đáp.
“Nhà?”, Tạ Thanh Vũ trợn mắt.
Nhà của cô ta là căn hộ nhỏ nhất ở khu dân cư này, diện tích hơn hai trăm mét vuông, lúc đó cô ta tiêu tốn gần hai mươi triệu tệ.
Cô ta và Cố Thanh Uyên học cùng lớp và cùng bàn ở trường cấp ba, cô ta luôn ghen tị với địa vị cô chiêu nhà họ Cố của đối phương, mỗi ngày đều có xe sang đưa đón, đeo túi xách hàng hiệu, mặc quần áo đắt tiền sang trọng.
Nhưng cô ta đến từ thành phố nhỏ đến Kinh Hải đi học, với thu nhập bình quân của một gia đình bình thường, chỉ phí sinh hoạt hàng tháng của cô ta không bằng bữa cơm của Cố Thanh Uyên nữa.
Trong buổi họp lớp vài năm trước, cô ta nghe các bạn cùng lớp nói Cố Thanh Uyên đã bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà, điều khiến cô ta cực kỳ vui sướng, tối đó một mình cô ta uống hết một chai rượu trắng.
“Đi thôi, lên xe, tôi lái xe dẫn hai người đi!”, Tạ Thanh Vũ kiêu ngạo mở cửa xe Landrover ra.
“Không cần đâu, hai bọn tôi đi bộ là được”, Cố Thanh Uyên vội từ chối.
“ôi trời, khu dân cư lớn thế này, đi bộ mất rất nhiều thời gian, lên xe đi!", Tạ Thanh Vũ nói, đẩy Cố Thanh Uyên lên xe.
Dạ Minh hết cách, ngồi bên cạnh Cố Thanh Uyên, không đi theo thì Cố Thanh Uyên cũng chẳng tìm được nhà.
Chiếc Landrover chậm rãi lăn bánh, trên xe phát một bài hát trữ tình.
“Thanh Uyên, cậu nghe thử hiệu quả âm thanh của xe này thế nào?”
Một câu đột ngột khiến Cố Thanh Uyên sửng sốt, không biết phải đáp lời thế nào.
Tạ Thanh Vũ nói tiếp: “Khi tôi mua xe, chồng của tôi nói âm thanh của chiếc xe này rất tốt, nói gì là báu vật của nước Anh, chỉ riêng dàn âm thanh đã trị giá hơn một trăm ngàn tệ, tôi nghe thử thấy cũng như thế cả”.
“Cậu nói xem tôi là con gái, anh nhất quyết bỏ ra mấy triệu tệ để mua một chiếc lớn như vậy cho tôi, nói là an toàn chứ rẽ trái rẽ phải chẳng tiện chút nào, tôi phải mua hai chỗ đậu xe mới ổn”.
Cố Thanh Uyên mỉm cười, có thể nghe ra được đối phương đang khoe khoang.
“Tôi nói này Thanh Uyên, rốt cuộc nhà của cậu ở đâu thế?”, Tạ Thanh Vũ vòng một vòng khu dân cư.
“Tôi cũng lần đầu đến”, Cố Thanh Uyên nói, sau đó nhìn Dạ Minh.
Dĩ nhiên Dạ Minh cũng lần đầu đến giống Cố Thanh Uyên, mô hình trên bàn cát và trong khu dân cư vẫn có sự khác biệt lớn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Tạ Thanh Vũ thầm cười nhạo, một kẻ bị đuổi ra khỏi nhà làm gì có khả năng mua được căn hộ ở trong khu dân cư cao cấp, để tôi xem hai người còn giả vờ đến lúc nào.
“Đến rồi, ở đây!", Dạ Minh chỉ ra ngoài cửa.
'Tạ Thanh Vũ nhìn theo, suýt nữa bật cười thành tiếng.
Cả khu dân cư ai mà không biết căn biệt thự này. chính là căn đắc địa nhất ở đây, Cố Thanh Uyên thế mà nói đây là nhà của cô ta, cũng không sợ sau này người ta vạch trần.
Cố Thanh Uyên cũng khá ngạc nhiên, đây đâu phải là căn nhà nhỏ, là một căn biệt thự lớn mà
Hơn nữa vừa rồi cô đi quanh khu dân cư một vòng, dĩ nhiên biết đây là căn biệt thự duy nhất trong đây.
“Dạ Minh, anh chắc chắn là đây sao?”, Cố Thanh Uyên nhỏ giọng hỏi.
Dạ Minh khẽ cười, căn biệt thự duy nhất của cả khu dân cư có đặc điểm riêng biệt, sao có thể lầm được.
“Vậy cảm ơn cậu nhé Thanh Vũ, hôm khác đến tìm cậu”, Cố Thanh Uyên nói, sau đó mở cửa xuống xe.
“Đừng để hôm khác, hôm nay đi”, nói rồi Tạ Thanh Vũ đỗ xe, xuống xe khóa cửa.