Chương 5: Bài học
Mấy năm nay, cái tên Dạ Minh chính là cấm kỵ ở Kinh Hải, nhà họ Cố khổ sở tìm kiếm bảy năm, còn thả ra lời tàn nhẫn, nếu ai tìm được Dạ Minh, cho dù là anh còn sống hay đã chết, được thưởng năm triệu.
Năm triệu này không tính là gì đối với mấy cậu ấm cô chiêu gia tộc lớn, nhưng đối với người thường mà nói, đây chính là số tiền không nhỏ, đương nhiên cũng gây ra không ít chuyện vớ vẩn.
Mọi người thấy Dạ Minh im lặng không nói gì thì cho rằng anh ngầm đồng ý, vẻ mặt của họ càng thêm chán ghét, nếu không phải tại anh, nhà họ Tô làm gì đến nỗi lưu lạc đến nông nỗi này.
“Bác cả, sao bác lại dẫn người này về đây? Bác còn ngại nhà họ Tô chúng ta chưa đủ thảm hay sao?”
Người nói chuyện là cháu trai của Tô Vạn Sơn – Tô Văn Húc, trừ Tô Vạn Sơn ra, ở thế hệ thứ hai của nhà họ Tô cũng chỉ có mình hắn có quyền lợi.
Lời của Tô Văn Húc nói, mọi người đều đồng ý, đưa Dạ Minh về đây, nếu làm cho nhà họ Cố biết được chuyện này, đây chính là đang tự mình tìm phiền toái.
“Thế sao?”, sắc mặt Tô Vạn Sơn âm trầm.
“Chẳng lẽ không phải à?”. Tô Văn Húc bình thản đáp lại: “Đâu phải bác không biết là nhiều năm qua nhà họ Cố vẫn luôn tìm Dạ Minh!”
“Lại nói, trong tiệc trưởng thành của mình, Dạ Minh dám cưỡng hiếp cô chủ nhà họ Cố, nhà họ Dạ diệt vong, đây là đều do hắn gieo gió gặt bão, năm đó bác không nên cứu hắn một mạng, huống chi hiện tại còn đón hắn…”
“Rầm!”
“Câm miệng!”
Gậy ba toong gõ mạnh xuống đất, Tô Vạn Sơn bất thình lình nổi giận.
Người khác nói Dạ Minh như thế nào, ông cụ Tô không quan tâm, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ là người nhà họ Tô lại ngu ngốc như vậy, ngu si đần độn không biết phân biệt.
Về chuyện này, từ đầu đến cuối, Tô Vạn Sơn không hề hỏi qua Dạ Minh một chữ nào, bởi vì ông ta vô cùng tin tưởng rằng Dạ Minh căn bản không phải loại người như vậy, trong chuyện đó nhất định là có khúc mắc.
“Từ nay về sau, Dạ Minh chính là người của nhà họ Tô, tôi muốn gả Giản Hề cho cậu ấy, từ hôm nay trở đi, nếu ai có ý đồ muốn khinh nhục cậu ấy, trực tiếp trục xuất khỏi nhà họ Tô!”
Tô Vạn Sơn vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức nổ tung, một đám người châu đầu ghé tai nói chuyện với nhau.
Lão già này chắc quá lớn tuổi nên hồ đồ rồi, không biết Dạ Minh đã rót bùa mê thuốc lú gì cho ông ta, thế mà lại muốn gả Giản Hề cho một tên chó nhà có tang.
Sắc mặt Tô Văn Húc âm trầm, hắn đã mơ tưởng đến vị trí quản lý nhà họ Tô từ lâu, Dạ Minh đến mang theo tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Tô, cơ nghiệp bản thân khổ tâm kinh doanh cứ thế mà mất đi sao? Không được, tuyệt đối không được
Tô Văn Húc tính toán trong lòng, nhanh chóng quyết định, lặng lẽ móc điện thoại đi đến chỗ không có người, bấm một dãy số.
“Bắt lấy nó!”, Tô Vạn Sơn đột nhiên nói một câu khiến mọi người sửng sốt.
Vài tên vệ sĩ của nhà họ Tô không rõ, vẻ mặt mơ hồ, không biết ông cụ Tô nói muốn bắt lấy ai.
Gậy ba toong giơ lên, chỉ đến một chỗ, đó là Tô Văn Húc.
Mấy vệ sĩ nhìn nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Thế nào? Không nghe được phải không? Bắt lấy nó cho tôi!”, Tô Vạn Sơn nhắc lại lần nữa.
Lần này, vài tên bảo vệ không do dự, nhanh chóng tiến lên, bắt lấy Tô Văn Húc.
“Mẹ nó, bắt tôi làm gì? Mấy người không nghĩ xem mình đang làm gì! Ai cho mấy người ăn gan hùm mật gấu à!”, Tô Văn Húc giãy giụa không ngừng, ở nhà họ Tô, không có ai dám bất kính với hắn như thế.
Vệ sĩ không nương tay, nếu là lời ông cụ Tô nói, thì đó chính là mệnh lệnh tối cao ở nhà họ Tô,.
“Bác cả, bác đây là có ý gì?”, Tô Văn Húc bị áp giải đến trước mặt Tô Vạn Sơn, vẻ mặt vô tội.
Chát!
Ngoài dự kiến của mọi người, Tô Vạn Sơn giơ cao tay phải, tát một cái thật mạnh lên mặt của Tô Văn Húc.
“Bác… bác cả?”. Mặt Tô Văn Húc nóng rát lên trong nháy mắt.
Tô Vạn Sơn duỗi tay giật lấy điện thoại trong tay Tô Văn Húc, nhìn thoáng qua một cái, quả nhiên, đúng như những gì ông ta dự đoán trước.
“Cậu đang chuẩn bị mật báo lại cho nhà họ Cố?”. Mặt Tô Vạn Sơn tràn đầy tức giận.
Tô Văn Húc không trả lời, mà vẻ mặt biểu cảm không thể tin được: “Bác cả, vì cái tên mạt rệp này, thế mà bác lại đánh cháu?”
“Không sai, cháu gọi điện cho nhà họ Cố, đem hắn giao cho nhà họ Cố mới có thể nhận được sự thông cảm từ nhà họ Cố, giảm bớt chèn ép đối với nhà họ Tô”.
“Chát!”
Lại một cái tát thật mạnh nữa!
“Gia chủ là tôi đây còn chưa có chết! Còn không tới phiên cậu làm chủ”, Tô Vạn Sơn tức đến run cả người, lòng càng thêm lạnh, đàn ông nhà họ Tô lại hèn yếu như thế.
Trên mặt Tô Văn Húc in dấu mười ngón tay, hắn cắn chặt răng, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, nhưng lại không dám chống đối nữa.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bọn họ thấy ông cụ Tô giận đến như thế.
“Tiểu Minh, theo ông vào nhà, về sau cháu ở đây, nơi này chính là nhà của cháu!”, Tô Vạn Sơn cố ý nhấn mạnh giọng vào ba chữ cuối, để cho người của nhà họ Tô nghe.
Dạ Minh cười nhạt, theo Tô Vạn Sơn đi vào trong trang viên, anh cũng không muốn ở lại nơi này, chỉ là sợ làm buồn lòng của ông Tô, vậy tạm thời ở đây hai ngày đi.
Lữ Trung Nguyên theo sát phía sau, đi ngang qua bên người Tô Văn Húc cố ý gạt mạnh một cái.
Nhìn như vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Tô Văn Húc lại lảo đảo vài bước ngã ngồi trên mặt đất.
“Mày muốn chết…”
Xoẹt!
Tô Văn Húc vừa mới nói ra ba chữ, Lữ Trung Nguyên đã rút ra bội đao bên hông, chĩa vào chóp mũi hắn.
“Trung Nguyên!”, Dạ Minh cũng không quay đầu, lại quát nhẹ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Dạy dỗ chút là được!”
“Vâng!”
Lữ Trung Nguyên thu đao vào vỏ, bỗng nhiên tung ra một cước.
“Phụt!”
Ngực Tô Văn Húc tức khắc lõm xuống, gãy ít nhất cũng bảy, tám cái xương sườn, thân thể giống như diều đứt dây, bay ngược đi, miệng phun ra máu tươi, cả người nện vào tường, thở hổn hển, không đến một hai năm, e là không thể xuống giường được.
Mọi người trong nhà họ Tô đều hoảng sợ, đây mà gọi là dạy dỗ sao? Ra tay cũng độc ác quá rồi.
Mọi người trong nhà họ Tô đều không biết, nếu mà là Thủ Quốc Sứ Thịnh Hổ ở đây, anh ta đã nổi cơn thịnh nộ từ lâu, sau đó là băm thây vạn mảnh, há có thể để hắn ở đây nhục nhã Điện chủ nửa câu.
Tô Vạn Sơn bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, trong lòng ông ta biết rõ, đây là đã nhẹ tay rồi, nếu không phải có mặt ông ta ở đây, Tô Văn Húc sao có thể còn sống được?
“Nếu anh muốn báo cho nhà họ Cố…”, Dạ Minh dừng bước, nhìn về phía Tô Văn Húc: “Thì cứ gọi điện cho nhà họ Cố đi!”
“Tiểu Minh!”, Tô Vạn Sơn hoảng hốt gọi một tiếng, loáng thoáng đoán ra dụng ý của Dạ Minh.
“Bảy năm, món nợ máu này, nhà họ Cố cũng nên trả rồi”. Ánh mắt Dạ Minh thâm thúy, nhìn lên chân trời.
Nếu không phải biên cương mấy năm nay đều xảy ra chiến loạn, anh cũng không kịp trở về, làm sao có thể để cho nhà họ Cố tồn tại bảy năm.
Tô Vạn Sơn muốn nói lại thôi, ông ta biết, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
“Ranh con, này… Đây là chính mày tự tìm chết!”, Tô Văn Húc giãy giụa vài cái muốn ngồi dậy, nhưng ngực đau đớn khiến hắn căn bản không động đậy nổi, khoé miệng còn không ngừng chảy máu.
“Bác cả, bác nghe rồi đó, đây là chính hắn yêu cầu gọi cho nhà họ Cố, vậy đừng trách cháu!”. Nói xong, không khỏi phân trần thêm, hắn móc ra cái điện thoại khác, bấm một dãy số.
Tô Văn Húc tính toán trong lòng, không chừng có thể nhân cơ hội này là nhà họ Cố thâu tóm nhà họ Tô, hắn có thể danh chính ngôn thuận mà làm gia chủ, tuy là về sau làm công cho nhà họ Cố, chung quy vẫn tốt hơn so với nơi này, luôn bị chèn ép làm kẻ đứng thứ hai.
Năm triệu này không tính là gì đối với mấy cậu ấm cô chiêu gia tộc lớn, nhưng đối với người thường mà nói, đây chính là số tiền không nhỏ, đương nhiên cũng gây ra không ít chuyện vớ vẩn.
Mọi người thấy Dạ Minh im lặng không nói gì thì cho rằng anh ngầm đồng ý, vẻ mặt của họ càng thêm chán ghét, nếu không phải tại anh, nhà họ Tô làm gì đến nỗi lưu lạc đến nông nỗi này.
“Bác cả, sao bác lại dẫn người này về đây? Bác còn ngại nhà họ Tô chúng ta chưa đủ thảm hay sao?”
Người nói chuyện là cháu trai của Tô Vạn Sơn – Tô Văn Húc, trừ Tô Vạn Sơn ra, ở thế hệ thứ hai của nhà họ Tô cũng chỉ có mình hắn có quyền lợi.
Lời của Tô Văn Húc nói, mọi người đều đồng ý, đưa Dạ Minh về đây, nếu làm cho nhà họ Cố biết được chuyện này, đây chính là đang tự mình tìm phiền toái.
“Thế sao?”, sắc mặt Tô Vạn Sơn âm trầm.
“Chẳng lẽ không phải à?”. Tô Văn Húc bình thản đáp lại: “Đâu phải bác không biết là nhiều năm qua nhà họ Cố vẫn luôn tìm Dạ Minh!”
“Lại nói, trong tiệc trưởng thành của mình, Dạ Minh dám cưỡng hiếp cô chủ nhà họ Cố, nhà họ Dạ diệt vong, đây là đều do hắn gieo gió gặt bão, năm đó bác không nên cứu hắn một mạng, huống chi hiện tại còn đón hắn…”
“Rầm!”
“Câm miệng!”
Gậy ba toong gõ mạnh xuống đất, Tô Vạn Sơn bất thình lình nổi giận.
Người khác nói Dạ Minh như thế nào, ông cụ Tô không quan tâm, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ là người nhà họ Tô lại ngu ngốc như vậy, ngu si đần độn không biết phân biệt.
Về chuyện này, từ đầu đến cuối, Tô Vạn Sơn không hề hỏi qua Dạ Minh một chữ nào, bởi vì ông ta vô cùng tin tưởng rằng Dạ Minh căn bản không phải loại người như vậy, trong chuyện đó nhất định là có khúc mắc.
“Từ nay về sau, Dạ Minh chính là người của nhà họ Tô, tôi muốn gả Giản Hề cho cậu ấy, từ hôm nay trở đi, nếu ai có ý đồ muốn khinh nhục cậu ấy, trực tiếp trục xuất khỏi nhà họ Tô!”
Tô Vạn Sơn vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức nổ tung, một đám người châu đầu ghé tai nói chuyện với nhau.
Lão già này chắc quá lớn tuổi nên hồ đồ rồi, không biết Dạ Minh đã rót bùa mê thuốc lú gì cho ông ta, thế mà lại muốn gả Giản Hề cho một tên chó nhà có tang.
Sắc mặt Tô Văn Húc âm trầm, hắn đã mơ tưởng đến vị trí quản lý nhà họ Tô từ lâu, Dạ Minh đến mang theo tai hoạ ngập đầu cho nhà họ Tô, cơ nghiệp bản thân khổ tâm kinh doanh cứ thế mà mất đi sao? Không được, tuyệt đối không được
Tô Văn Húc tính toán trong lòng, nhanh chóng quyết định, lặng lẽ móc điện thoại đi đến chỗ không có người, bấm một dãy số.
“Bắt lấy nó!”, Tô Vạn Sơn đột nhiên nói một câu khiến mọi người sửng sốt.
Vài tên vệ sĩ của nhà họ Tô không rõ, vẻ mặt mơ hồ, không biết ông cụ Tô nói muốn bắt lấy ai.
Gậy ba toong giơ lên, chỉ đến một chỗ, đó là Tô Văn Húc.
Mấy vệ sĩ nhìn nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Thế nào? Không nghe được phải không? Bắt lấy nó cho tôi!”, Tô Vạn Sơn nhắc lại lần nữa.
Lần này, vài tên bảo vệ không do dự, nhanh chóng tiến lên, bắt lấy Tô Văn Húc.
“Mẹ nó, bắt tôi làm gì? Mấy người không nghĩ xem mình đang làm gì! Ai cho mấy người ăn gan hùm mật gấu à!”, Tô Văn Húc giãy giụa không ngừng, ở nhà họ Tô, không có ai dám bất kính với hắn như thế.
Vệ sĩ không nương tay, nếu là lời ông cụ Tô nói, thì đó chính là mệnh lệnh tối cao ở nhà họ Tô,.
“Bác cả, bác đây là có ý gì?”, Tô Văn Húc bị áp giải đến trước mặt Tô Vạn Sơn, vẻ mặt vô tội.
Chát!
Ngoài dự kiến của mọi người, Tô Vạn Sơn giơ cao tay phải, tát một cái thật mạnh lên mặt của Tô Văn Húc.
“Bác… bác cả?”. Mặt Tô Văn Húc nóng rát lên trong nháy mắt.
Tô Vạn Sơn duỗi tay giật lấy điện thoại trong tay Tô Văn Húc, nhìn thoáng qua một cái, quả nhiên, đúng như những gì ông ta dự đoán trước.
“Cậu đang chuẩn bị mật báo lại cho nhà họ Cố?”. Mặt Tô Vạn Sơn tràn đầy tức giận.
Tô Văn Húc không trả lời, mà vẻ mặt biểu cảm không thể tin được: “Bác cả, vì cái tên mạt rệp này, thế mà bác lại đánh cháu?”
“Không sai, cháu gọi điện cho nhà họ Cố, đem hắn giao cho nhà họ Cố mới có thể nhận được sự thông cảm từ nhà họ Cố, giảm bớt chèn ép đối với nhà họ Tô”.
“Chát!”
Lại một cái tát thật mạnh nữa!
“Gia chủ là tôi đây còn chưa có chết! Còn không tới phiên cậu làm chủ”, Tô Vạn Sơn tức đến run cả người, lòng càng thêm lạnh, đàn ông nhà họ Tô lại hèn yếu như thế.
Trên mặt Tô Văn Húc in dấu mười ngón tay, hắn cắn chặt răng, sắc mặt âm trầm đến cực điểm, nhưng lại không dám chống đối nữa.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bọn họ thấy ông cụ Tô giận đến như thế.
“Tiểu Minh, theo ông vào nhà, về sau cháu ở đây, nơi này chính là nhà của cháu!”, Tô Vạn Sơn cố ý nhấn mạnh giọng vào ba chữ cuối, để cho người của nhà họ Tô nghe.
Dạ Minh cười nhạt, theo Tô Vạn Sơn đi vào trong trang viên, anh cũng không muốn ở lại nơi này, chỉ là sợ làm buồn lòng của ông Tô, vậy tạm thời ở đây hai ngày đi.
Lữ Trung Nguyên theo sát phía sau, đi ngang qua bên người Tô Văn Húc cố ý gạt mạnh một cái.
Nhìn như vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Tô Văn Húc lại lảo đảo vài bước ngã ngồi trên mặt đất.
“Mày muốn chết…”
Xoẹt!
Tô Văn Húc vừa mới nói ra ba chữ, Lữ Trung Nguyên đã rút ra bội đao bên hông, chĩa vào chóp mũi hắn.
“Trung Nguyên!”, Dạ Minh cũng không quay đầu, lại quát nhẹ một tiếng, sau đó nói tiếp: “Dạy dỗ chút là được!”
“Vâng!”
Lữ Trung Nguyên thu đao vào vỏ, bỗng nhiên tung ra một cước.
“Phụt!”
Ngực Tô Văn Húc tức khắc lõm xuống, gãy ít nhất cũng bảy, tám cái xương sườn, thân thể giống như diều đứt dây, bay ngược đi, miệng phun ra máu tươi, cả người nện vào tường, thở hổn hển, không đến một hai năm, e là không thể xuống giường được.
Mọi người trong nhà họ Tô đều hoảng sợ, đây mà gọi là dạy dỗ sao? Ra tay cũng độc ác quá rồi.
Mọi người trong nhà họ Tô đều không biết, nếu mà là Thủ Quốc Sứ Thịnh Hổ ở đây, anh ta đã nổi cơn thịnh nộ từ lâu, sau đó là băm thây vạn mảnh, há có thể để hắn ở đây nhục nhã Điện chủ nửa câu.
Tô Vạn Sơn bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, trong lòng ông ta biết rõ, đây là đã nhẹ tay rồi, nếu không phải có mặt ông ta ở đây, Tô Văn Húc sao có thể còn sống được?
“Nếu anh muốn báo cho nhà họ Cố…”, Dạ Minh dừng bước, nhìn về phía Tô Văn Húc: “Thì cứ gọi điện cho nhà họ Cố đi!”
“Tiểu Minh!”, Tô Vạn Sơn hoảng hốt gọi một tiếng, loáng thoáng đoán ra dụng ý của Dạ Minh.
“Bảy năm, món nợ máu này, nhà họ Cố cũng nên trả rồi”. Ánh mắt Dạ Minh thâm thúy, nhìn lên chân trời.
Nếu không phải biên cương mấy năm nay đều xảy ra chiến loạn, anh cũng không kịp trở về, làm sao có thể để cho nhà họ Cố tồn tại bảy năm.
Tô Vạn Sơn muốn nói lại thôi, ông ta biết, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
“Ranh con, này… Đây là chính mày tự tìm chết!”, Tô Văn Húc giãy giụa vài cái muốn ngồi dậy, nhưng ngực đau đớn khiến hắn căn bản không động đậy nổi, khoé miệng còn không ngừng chảy máu.
“Bác cả, bác nghe rồi đó, đây là chính hắn yêu cầu gọi cho nhà họ Cố, vậy đừng trách cháu!”. Nói xong, không khỏi phân trần thêm, hắn móc ra cái điện thoại khác, bấm một dãy số.
Tô Văn Húc tính toán trong lòng, không chừng có thể nhân cơ hội này là nhà họ Cố thâu tóm nhà họ Tô, hắn có thể danh chính ngôn thuận mà làm gia chủ, tuy là về sau làm công cho nhà họ Cố, chung quy vẫn tốt hơn so với nơi này, luôn bị chèn ép làm kẻ đứng thứ hai.