Chương : 17
Nằm ở trên ghế sofa tại phòng khách. Kong lúc này đang thiu thiu ngủ thì bị gọi dậy bởi tiếng còi ô tô trống trộm báo động ồn ào bên dưới sân.
Đoàng!
Một tiếng súng nổ ầm vang giữa khu chung cư đang vô cùng yên tĩnh.
Từ trền tầng nhìn xuống, Kong phát hiện ra có một nữ cảnh sát không biết đã làm gì mà để cho một nhóm zombies đuổi theo và dồn vào trong khu dân cư này.
Để làm được cảnh sát, hơn nữa còn được trang bị súng nghiệp vụ tại quốc gia này đều không phải là người kém cỏi. Nữ cảnh sát sở hữu kỹ năng xạ kích rất tốt, trong khoảng cách dưới ba mươi mét vẫn bắn chúng được mục tiêu đang chạy.
Bất quá, nếu là bắn người thường thì chẳng có vấn đề gì, nhưng đây lại là zombies, chủng loài sinh vật bất tử, không chịu vết thương trí mạng thì chúng sẽ chẳng bao giờ chết cả.
Mấy con zombies vừa mới bị bắn ngục ngã xuống đất, vài giây sau đã lại lồm cồm bò đậy.
Bọn chúng liên tục gào rống lên những âm thanh của dã thú đuổi sát sau lưng nữ cảnh sát, không ngừng âm thanh hỗn tạp ồn ào càng hấp dẫn lấy càng nhiều zombies ở xung quanh tới.
Nữ cảnh sát này đúng thật là không biết chọn địa phương mà chạy trốn, cứ cái nơi tập trung đông người như khu chung cư như thế này để đâm đầu vào.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Cạnh!
Khẩu súng lục ổ xoay chỉ có tám viên đạn đã bắn hết.
Không còn thứ gì có thể ngăn cản được bước tiến của bè lũ zombies nữa, bọn chúng như là biết được điều đó, vậy mà cả đám bỗng nhiên tăng tốc đuổi tới.
Tử vong cấp tốc đe dọa khiến cho nữ cảnh sát luống cuống hết cả chân tay, loay hoay mãi không nạp được đạn.
Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Kong không hiểu vì sao đột nhiên hét lớn.
“Mau chạy tới đây!”
Nữ cảnh sát cũng là giật mình quay đầu hướng lên, cô thấy được ở tầng năm tòa nhà chung cư bên cạnh có một nam thanh niên. Cậu ta quăng xuống một cuộn dây được bện nối từ đủ loại mảnh vải nhiều màu sắc xuống dưới đất.
Nhưng thấy nữ cảnh sát vẫn đứng yên bất động, Kong càng gấp gào to: “Mau trèo lên! Đứng ngây người đấy làm gì!”
Lần này có hiệu quả, nữ cảnh sát kia bừng tỉnh, dùng toàn bộ sức bình sinh của mình mà bứt tốc chạy tới nắm chặt sợi dây mà điên cuồng leo lên.
Trên tầng Kong cũng hết sức hỗ trợ kéo nữ cảnh sát lên.
Còn về phía đám zombies, tất nhiên là chúng không khoanh tay đứng nhìn cậu đoạt thức ăn khỏi miệng chúng rồi.
Chỉ thấy một con zombies mặc trang phục bảo hộ lao động màu xanh nõn chuối đuổi gần nhất, nó đuổi tới nắm chặt lấy sợi dây mà Kong đã ném xuống, dường như nó cũng muốn trèo lên. Thế nhưng với trí lực bị hạn chế, nó cũng chỉ biết túm kéo sợi dây xuống mà thôi.
Chung cư nơi đây, mỗi tầng đều cao hơn ba mét, năm tầng lầu tương đương với mươi lăm mét. Độ cao này đối với một cảnh sát thường xuyên tiếp nhận huấn luyện hoàn toàn không là gì. Đối với nữ cảnh sát này, nhìn ra cũng chỉ là do thiếu kinh nghiệm thực chiến. Mà cũng không thể trách được, trong bối cảnh hòa bình thế này thì cảnh sát lấy đâu ra nhiều nhiệm vụ mà thực hành.
Dù thế thì nữ cảnh sát đã làm hết sức mình, leo một mạch năm tầng chung cư chỉ mất có mười mấy giây.
Đợi cho cô ấy an toàn trèo qua lan can xong thì Kong cũng lập tức cắt đứt dây, đề phòng vạn nhất.
Nữ cảnh sát vừa mới thoát khỏi bàn tay của tử thần, cô quỳ rạp trên nền nhà, hai tay chống đất thở hộc hồng.
Mãi một lúc sau khi đã bình tĩnh lại cô mới vừa thở dốc vừa ngắn quãng nói.
“Cảm tạ.. cậu đ.. ã.. cứu mạng..”
Kong cũng đang ngồi phịch dưới đất, cậu cười xuề xòa khoát tay đáp.
“Không có gì, thấy chuyện bất bình đưa tay tương trợ mà thôi.”
Đây là một câu nói hơi hướng Đông Nam Á điển hình, nên vừa nghe xong nữ cảnh sát liền hiểu. Trong mắt của cô hình tượng Kong lúc này càng trở nên cao lớn khó tả.
Vậy mới nói, muốn lấy lòng một cô gái, cánh đơn giản nhất chính là “Cứu mạng cô gái đó.”
Grào!
Rầm! Rầm! Rầm!
Nghỉ ngơi chưa được bao lâu. Ngoài hành lang đã truyền tới tiếng rống giận của zombies cùng âm thanh rầm rập đập cửa.
Kong vội vàng đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho nữ cảnh sát giữ im lặng. Cô ấy rất là phối hợp đưa đôi bàn tay lên đậy chặt miệng.
Mấy phút sau, động tĩnh bên ngoài cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Có lẽ đám zombies hồi lâu không phát giác ra điều gì đã bỏ đi.
Cho tới tận lúc này hai người mới buông lỏng xuống. Lúc này Kong cũng mới có thời gian mà quan sát nữ cảnh sát.
Gương mặt lấm lem bụi bẩn, nhưng nó hoàn toàn không thể che đậy được vẻ đẹp của cô. Ngũ quan cân xứng tinh xảo, đôi mắt hai mí to tròn đầy xúc cảm, khắc hẳn với mắt một mí của phần đông người dân quốc gia này.
Mái tóc đen cắt ngắn rất phù hợp với gương mặt trái xoan.
Kong hơi đưa ánh mắt nhìn xuống, đập thẳng vào mắt là một vùng đồng bằng cao nguyên, còn treo một cái thẻ tên ngay chính giữa.
Quá là mất hứng!
Đoàng!
Một tiếng súng nổ ầm vang giữa khu chung cư đang vô cùng yên tĩnh.
Từ trền tầng nhìn xuống, Kong phát hiện ra có một nữ cảnh sát không biết đã làm gì mà để cho một nhóm zombies đuổi theo và dồn vào trong khu dân cư này.
Để làm được cảnh sát, hơn nữa còn được trang bị súng nghiệp vụ tại quốc gia này đều không phải là người kém cỏi. Nữ cảnh sát sở hữu kỹ năng xạ kích rất tốt, trong khoảng cách dưới ba mươi mét vẫn bắn chúng được mục tiêu đang chạy.
Bất quá, nếu là bắn người thường thì chẳng có vấn đề gì, nhưng đây lại là zombies, chủng loài sinh vật bất tử, không chịu vết thương trí mạng thì chúng sẽ chẳng bao giờ chết cả.
Mấy con zombies vừa mới bị bắn ngục ngã xuống đất, vài giây sau đã lại lồm cồm bò đậy.
Bọn chúng liên tục gào rống lên những âm thanh của dã thú đuổi sát sau lưng nữ cảnh sát, không ngừng âm thanh hỗn tạp ồn ào càng hấp dẫn lấy càng nhiều zombies ở xung quanh tới.
Nữ cảnh sát này đúng thật là không biết chọn địa phương mà chạy trốn, cứ cái nơi tập trung đông người như khu chung cư như thế này để đâm đầu vào.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Cạnh!
Khẩu súng lục ổ xoay chỉ có tám viên đạn đã bắn hết.
Không còn thứ gì có thể ngăn cản được bước tiến của bè lũ zombies nữa, bọn chúng như là biết được điều đó, vậy mà cả đám bỗng nhiên tăng tốc đuổi tới.
Tử vong cấp tốc đe dọa khiến cho nữ cảnh sát luống cuống hết cả chân tay, loay hoay mãi không nạp được đạn.
Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Kong không hiểu vì sao đột nhiên hét lớn.
“Mau chạy tới đây!”
Nữ cảnh sát cũng là giật mình quay đầu hướng lên, cô thấy được ở tầng năm tòa nhà chung cư bên cạnh có một nam thanh niên. Cậu ta quăng xuống một cuộn dây được bện nối từ đủ loại mảnh vải nhiều màu sắc xuống dưới đất.
Nhưng thấy nữ cảnh sát vẫn đứng yên bất động, Kong càng gấp gào to: “Mau trèo lên! Đứng ngây người đấy làm gì!”
Lần này có hiệu quả, nữ cảnh sát kia bừng tỉnh, dùng toàn bộ sức bình sinh của mình mà bứt tốc chạy tới nắm chặt sợi dây mà điên cuồng leo lên.
Trên tầng Kong cũng hết sức hỗ trợ kéo nữ cảnh sát lên.
Còn về phía đám zombies, tất nhiên là chúng không khoanh tay đứng nhìn cậu đoạt thức ăn khỏi miệng chúng rồi.
Chỉ thấy một con zombies mặc trang phục bảo hộ lao động màu xanh nõn chuối đuổi gần nhất, nó đuổi tới nắm chặt lấy sợi dây mà Kong đã ném xuống, dường như nó cũng muốn trèo lên. Thế nhưng với trí lực bị hạn chế, nó cũng chỉ biết túm kéo sợi dây xuống mà thôi.
Chung cư nơi đây, mỗi tầng đều cao hơn ba mét, năm tầng lầu tương đương với mươi lăm mét. Độ cao này đối với một cảnh sát thường xuyên tiếp nhận huấn luyện hoàn toàn không là gì. Đối với nữ cảnh sát này, nhìn ra cũng chỉ là do thiếu kinh nghiệm thực chiến. Mà cũng không thể trách được, trong bối cảnh hòa bình thế này thì cảnh sát lấy đâu ra nhiều nhiệm vụ mà thực hành.
Dù thế thì nữ cảnh sát đã làm hết sức mình, leo một mạch năm tầng chung cư chỉ mất có mười mấy giây.
Đợi cho cô ấy an toàn trèo qua lan can xong thì Kong cũng lập tức cắt đứt dây, đề phòng vạn nhất.
Nữ cảnh sát vừa mới thoát khỏi bàn tay của tử thần, cô quỳ rạp trên nền nhà, hai tay chống đất thở hộc hồng.
Mãi một lúc sau khi đã bình tĩnh lại cô mới vừa thở dốc vừa ngắn quãng nói.
“Cảm tạ.. cậu đ.. ã.. cứu mạng..”
Kong cũng đang ngồi phịch dưới đất, cậu cười xuề xòa khoát tay đáp.
“Không có gì, thấy chuyện bất bình đưa tay tương trợ mà thôi.”
Đây là một câu nói hơi hướng Đông Nam Á điển hình, nên vừa nghe xong nữ cảnh sát liền hiểu. Trong mắt của cô hình tượng Kong lúc này càng trở nên cao lớn khó tả.
Vậy mới nói, muốn lấy lòng một cô gái, cánh đơn giản nhất chính là “Cứu mạng cô gái đó.”
Grào!
Rầm! Rầm! Rầm!
Nghỉ ngơi chưa được bao lâu. Ngoài hành lang đã truyền tới tiếng rống giận của zombies cùng âm thanh rầm rập đập cửa.
Kong vội vàng đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho nữ cảnh sát giữ im lặng. Cô ấy rất là phối hợp đưa đôi bàn tay lên đậy chặt miệng.
Mấy phút sau, động tĩnh bên ngoài cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Có lẽ đám zombies hồi lâu không phát giác ra điều gì đã bỏ đi.
Cho tới tận lúc này hai người mới buông lỏng xuống. Lúc này Kong cũng mới có thời gian mà quan sát nữ cảnh sát.
Gương mặt lấm lem bụi bẩn, nhưng nó hoàn toàn không thể che đậy được vẻ đẹp của cô. Ngũ quan cân xứng tinh xảo, đôi mắt hai mí to tròn đầy xúc cảm, khắc hẳn với mắt một mí của phần đông người dân quốc gia này.
Mái tóc đen cắt ngắn rất phù hợp với gương mặt trái xoan.
Kong hơi đưa ánh mắt nhìn xuống, đập thẳng vào mắt là một vùng đồng bằng cao nguyên, còn treo một cái thẻ tên ngay chính giữa.
Quá là mất hứng!