Chương : 20
“Giết chết zombies còn được cả Điểm Vạn Giới!?”
Nếu vậy giết mấy trăm, mấy vạn con thì sao? Sẽ được tương ứng bằng đó Điểm Vạn Giới hay sao?
Kong càng nghĩ càng thấy không có khả năng, cái này chắc chắn có hạn mức, tương tự như điểm chỉ số bán ở cửa hàng thôi.
Nhưng dù sao đi nữa thì Vạn Giới cũng đang khuyến khích người chơi giết chóc.
Nhanh chóng giải quyết xong năm con zombies, thu được hai Điểm Vạn Giới. Kong cúi người xuống lục soát người của mấy con zombies.
“Tìm được!”
Hai chùm chìa khóa, bên trên còn ghi số căn hộ. Hai người này chạy trốn rồi còn rất cẩn thận khóa lại cửa ạ, bởi vậy mà chạy không kịp và bị zombies cắn trúng.
Kong cùng Sunny cùng nhau ném mấy cái xác zombies xuống dưới đất. Mặc dù cảm thấy làm ác, nhưng không thể không thanh lý xác chết zombies được. Nếu để lại hành lang, không nói tới vấn đề dịch bệnh, ngay cái mùi tử thi nồng nặc cũng đủ tra tấn hệ hô hấp rồi.
Làm xong, hai người tiếp tục đi kiếm tra các căn hộ xung quanh, thu thập vận chuyển vật tư trở về nhà.
Giờ cơm trưa đã tới. Hôm nay thu hoạch được rất phong phú, hai người quyết định ăn một bữa thật thịch soạn.
Cơm trắng, sườn xào chua ngọt, canh thịt bò... toàn là những món ăn chỉ suất hiện vào các dịp đặc biệt trên mâm cơm người Hàn Quốc. Đừng thấy trên ti vi các diễn viên ăn uống như vậy mà lầm tưởng, thực ra người dân nơi đây sinh hoạt vô cùng tiết kiệm. Còn về sâu xa hơn thì phải tự bản thân sinh hoạt trải nghiệm mới hiểu được.
Trong mấy ngày gần đây, xem tivi vào lúc ăn cơm đã trở thành một thói quen của Kong. Vừa là để cập nhật thông tin về tình hình đại dịch, cũng như giải trí thư giãn đầu óc.
“Để ứng phó với tình huống cấp bách hiện nay, đài truyền hình của chúng tôi đã chuẩn bị một biện pháp.”
“Hôm nay chúng tôi đã mời đến nhà tâm lý học đặc biệt. Cô Elena Kim!”
“Bây giờ tôi sẽ hướng dẫn mọi người cách thức để làm dịu cơ thể và tâm trí.”
Trên ti vi hiện lên hình ảnh của một cô gái trẻ mặc đồ thể thao bó sát vô cùng xinh đẹp gợi cảm. Khuôn mặt V-line tiêu chuẩn như của các minh tinh, cô gái sở hữu một thân hình cao gầy, cái bụng phẳng lì không một chút mỡ thừa, đặc biệt là một tâm hồn rất to và tròn.
Kong nhìn chăm chú màn hình tivi xem Elena Kim bắt đầu khởi động uốn éo phô diễn các đường cong cơ thể.
Sunny đang gặm miếng sườn bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cô nàng cực kỳ không vui giằng lấy chiếc điều khiển rồi tắt ti vi cái bụp.
“Ơ kìa, anh đang xem mà.” Kong khó hiểu quay sang nhìn.
“Từ giờ trở đi, cấm chỉ Oppa xem những chương trình như thế này!”
Nói xong Sunny cũng không thèm quan tâm tới Oppa đã ăn no chưa mà liền thu dọn hết bát đũa.
“Phụ nữ thật đúng là những sinh vật khó hiểu a.”
Buổi chiều tới, Kong cũng không có tiếp tục ra bên ngoài thu thập vật tư. Cậu ở trong nhà bắt đầu dùng xoong nồi bình lọ để tích trữ nước sạch.
Cậu nhớ kỹ trong phim, sau vài ngày thì nguồn cung cấp nước của chung cư sẽ ngừng. Cũng không rõ chính xác là ngày nào, chuẩn bị trước một bước, phòng còn hơn chống.
Còn về phần Sunny, sau bữa cơm trưa thì tự nhốt mình ở trong phòng, cũng không biết là đang làm cái gì.
Mãi cho tới tận tối cũng không thấy cô nàng ra ngoài nấu cơm. Kong có điểm lo lắng đi tới gõ cửa.
“Sunny? Em ở trong đó chứ. Có chuyện gì vậy?”
Vẫn im lặng, không có tiếng đáp lại.
“Sunny, em sao vậy? Nếu không trả lời anh sẽ vào trong đấy.”
Tiếp tục nhận được sự im lặng, Kong đã bắt đầu sốt ruột, không biết đã xảy ra việc gì.
Cậu một tay cầm chặt rìu CF, từ từ đẩy cửa đi vào.
Lúc này chỉ thấy Sunny ngồi trên giường, thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Biết được cô không có chuyện gì khiến Kong cũng buông lỏng xuống, rìu CF bỏ gọn qua một bên rồi tới ngồi xuống bên cạnh. Còn chưa kịp nói gì thì cô. đã ôm trầm lấy, rúc đầu vào trong lòng cậu.
Kong hỏi han mấy câu mà cô nàng cứ lắc đầu nguầy nguậy không đáp, cậu khẽ vỗ vỗ lưng tạo cảm giác an ủi mong cô gái này sớm bình thường trở lại.
Cũng không biết đã mấy tiếng trôi qua, cái lưng của cậu đã nhức mỏi lắm rồi, thế nhưng Sunny vẫn không chịu buông tay ra.
Kong: “...”
Tình huống thế nào đây?
Sunny nhất quyết ôm chặt lấy Kong, dù đã thử gỡ tay ra cũng không được.
Cũng hết cách, cậu đành phải mặc kệ cho cô nàng ôm lấy người mình rồi ngả lưng nằm xuống giường cho bớt cảm đau mỏi lưng do ngồi im một tư thế trong thời gian dài.
Bẵng đi một lúc, trời đã dần về đêm. Sunny gối đầu lên cánh tay Kong, vẫn ôm chặt lấy cậu dường như muốn vĩnh viễn không cách rời, không muốn buông ra chỉ một giây.
Đang liu riu như xắp ngủ, bỗng nhiên Sunny thì thầm vào tai cậu: “Oppa~ em yêu anh...”
Kong cảm giác cả người tê dại, cảm giác có một dòng điện chạy dọc khắp cơ thể.
Còn chưa kịp ô hô ai tai, Sunny thoắt một cái trèo lên trên bụng cậu, cúi xuống khóa chặt lấy môi đối phương rồi trao cho cậu một nụ hôn thật sâu.
Thiên ngôn vạn ngữ, chung quy lại cũng chỉ cần một nụ hôn là đủ.
Cả căn phòng lờ mờ ánh đèn, cuối cùng cũng chỉ còn truyền tới những tiếng hít thở, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng cùng tiếng cơ thể.
[Hee~ Cũng định viết sắc đấy, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại đành thôi. Truyện này mới được có ít chương, ít lượt đọc, ít người tương tác. Nếu mà dám viết sắc vào, chỉ sợ là mọi người lại bỏ hết.]
[À phải rồi, đây là chương thứ 20 của bộ truyện. Đây là một cột mốc nhỏ, dẫu vậy cũng rất đáng ăn mừng. Vậy nên sẽ tiến hành drop đợt một nhé.]
[5400]
Nếu vậy giết mấy trăm, mấy vạn con thì sao? Sẽ được tương ứng bằng đó Điểm Vạn Giới hay sao?
Kong càng nghĩ càng thấy không có khả năng, cái này chắc chắn có hạn mức, tương tự như điểm chỉ số bán ở cửa hàng thôi.
Nhưng dù sao đi nữa thì Vạn Giới cũng đang khuyến khích người chơi giết chóc.
Nhanh chóng giải quyết xong năm con zombies, thu được hai Điểm Vạn Giới. Kong cúi người xuống lục soát người của mấy con zombies.
“Tìm được!”
Hai chùm chìa khóa, bên trên còn ghi số căn hộ. Hai người này chạy trốn rồi còn rất cẩn thận khóa lại cửa ạ, bởi vậy mà chạy không kịp và bị zombies cắn trúng.
Kong cùng Sunny cùng nhau ném mấy cái xác zombies xuống dưới đất. Mặc dù cảm thấy làm ác, nhưng không thể không thanh lý xác chết zombies được. Nếu để lại hành lang, không nói tới vấn đề dịch bệnh, ngay cái mùi tử thi nồng nặc cũng đủ tra tấn hệ hô hấp rồi.
Làm xong, hai người tiếp tục đi kiếm tra các căn hộ xung quanh, thu thập vận chuyển vật tư trở về nhà.
Giờ cơm trưa đã tới. Hôm nay thu hoạch được rất phong phú, hai người quyết định ăn một bữa thật thịch soạn.
Cơm trắng, sườn xào chua ngọt, canh thịt bò... toàn là những món ăn chỉ suất hiện vào các dịp đặc biệt trên mâm cơm người Hàn Quốc. Đừng thấy trên ti vi các diễn viên ăn uống như vậy mà lầm tưởng, thực ra người dân nơi đây sinh hoạt vô cùng tiết kiệm. Còn về sâu xa hơn thì phải tự bản thân sinh hoạt trải nghiệm mới hiểu được.
Trong mấy ngày gần đây, xem tivi vào lúc ăn cơm đã trở thành một thói quen của Kong. Vừa là để cập nhật thông tin về tình hình đại dịch, cũng như giải trí thư giãn đầu óc.
“Để ứng phó với tình huống cấp bách hiện nay, đài truyền hình của chúng tôi đã chuẩn bị một biện pháp.”
“Hôm nay chúng tôi đã mời đến nhà tâm lý học đặc biệt. Cô Elena Kim!”
“Bây giờ tôi sẽ hướng dẫn mọi người cách thức để làm dịu cơ thể và tâm trí.”
Trên ti vi hiện lên hình ảnh của một cô gái trẻ mặc đồ thể thao bó sát vô cùng xinh đẹp gợi cảm. Khuôn mặt V-line tiêu chuẩn như của các minh tinh, cô gái sở hữu một thân hình cao gầy, cái bụng phẳng lì không một chút mỡ thừa, đặc biệt là một tâm hồn rất to và tròn.
Kong nhìn chăm chú màn hình tivi xem Elena Kim bắt đầu khởi động uốn éo phô diễn các đường cong cơ thể.
Sunny đang gặm miếng sườn bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cô nàng cực kỳ không vui giằng lấy chiếc điều khiển rồi tắt ti vi cái bụp.
“Ơ kìa, anh đang xem mà.” Kong khó hiểu quay sang nhìn.
“Từ giờ trở đi, cấm chỉ Oppa xem những chương trình như thế này!”
Nói xong Sunny cũng không thèm quan tâm tới Oppa đã ăn no chưa mà liền thu dọn hết bát đũa.
“Phụ nữ thật đúng là những sinh vật khó hiểu a.”
Buổi chiều tới, Kong cũng không có tiếp tục ra bên ngoài thu thập vật tư. Cậu ở trong nhà bắt đầu dùng xoong nồi bình lọ để tích trữ nước sạch.
Cậu nhớ kỹ trong phim, sau vài ngày thì nguồn cung cấp nước của chung cư sẽ ngừng. Cũng không rõ chính xác là ngày nào, chuẩn bị trước một bước, phòng còn hơn chống.
Còn về phần Sunny, sau bữa cơm trưa thì tự nhốt mình ở trong phòng, cũng không biết là đang làm cái gì.
Mãi cho tới tận tối cũng không thấy cô nàng ra ngoài nấu cơm. Kong có điểm lo lắng đi tới gõ cửa.
“Sunny? Em ở trong đó chứ. Có chuyện gì vậy?”
Vẫn im lặng, không có tiếng đáp lại.
“Sunny, em sao vậy? Nếu không trả lời anh sẽ vào trong đấy.”
Tiếp tục nhận được sự im lặng, Kong đã bắt đầu sốt ruột, không biết đã xảy ra việc gì.
Cậu một tay cầm chặt rìu CF, từ từ đẩy cửa đi vào.
Lúc này chỉ thấy Sunny ngồi trên giường, thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Biết được cô không có chuyện gì khiến Kong cũng buông lỏng xuống, rìu CF bỏ gọn qua một bên rồi tới ngồi xuống bên cạnh. Còn chưa kịp nói gì thì cô. đã ôm trầm lấy, rúc đầu vào trong lòng cậu.
Kong hỏi han mấy câu mà cô nàng cứ lắc đầu nguầy nguậy không đáp, cậu khẽ vỗ vỗ lưng tạo cảm giác an ủi mong cô gái này sớm bình thường trở lại.
Cũng không biết đã mấy tiếng trôi qua, cái lưng của cậu đã nhức mỏi lắm rồi, thế nhưng Sunny vẫn không chịu buông tay ra.
Kong: “...”
Tình huống thế nào đây?
Sunny nhất quyết ôm chặt lấy Kong, dù đã thử gỡ tay ra cũng không được.
Cũng hết cách, cậu đành phải mặc kệ cho cô nàng ôm lấy người mình rồi ngả lưng nằm xuống giường cho bớt cảm đau mỏi lưng do ngồi im một tư thế trong thời gian dài.
Bẵng đi một lúc, trời đã dần về đêm. Sunny gối đầu lên cánh tay Kong, vẫn ôm chặt lấy cậu dường như muốn vĩnh viễn không cách rời, không muốn buông ra chỉ một giây.
Đang liu riu như xắp ngủ, bỗng nhiên Sunny thì thầm vào tai cậu: “Oppa~ em yêu anh...”
Kong cảm giác cả người tê dại, cảm giác có một dòng điện chạy dọc khắp cơ thể.
Còn chưa kịp ô hô ai tai, Sunny thoắt một cái trèo lên trên bụng cậu, cúi xuống khóa chặt lấy môi đối phương rồi trao cho cậu một nụ hôn thật sâu.
Thiên ngôn vạn ngữ, chung quy lại cũng chỉ cần một nụ hôn là đủ.
Cả căn phòng lờ mờ ánh đèn, cuối cùng cũng chỉ còn truyền tới những tiếng hít thở, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng cùng tiếng cơ thể.
[Hee~ Cũng định viết sắc đấy, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại đành thôi. Truyện này mới được có ít chương, ít lượt đọc, ít người tương tác. Nếu mà dám viết sắc vào, chỉ sợ là mọi người lại bỏ hết.]
[À phải rồi, đây là chương thứ 20 của bộ truyện. Đây là một cột mốc nhỏ, dẫu vậy cũng rất đáng ăn mừng. Vậy nên sẽ tiến hành drop đợt một nhé.]
[5400]