Chương : 20
– Thôi, không nói mấy chuyện này.
Hứa Tấn Giang thấy Sài Lập Tân như vậy, nhanh chóng nở nụ cười nói:
– Tiểu Tân, cậu không cần mặt ủ mày chau với mình, ba bệnh trên dưới Hứa gia đều có chuẩn bị từ lâu, mình chỉ là…
Nói đến một nửa, Hứa Tấn Giang lại thở dài một tiếng.
Sài Lập Tân nhìn y, hiểu tuy y nói vậy trong lòng vẫn là tiếc nuối.
Ba của Hứa Tấn Giang – Hứa Sưởng – là truyền kỳ một thời của thành phố này. Dù ngay cả đối thủ ông, cũng không thể không bội phục sự quyết đoán can đảm của ông.
Hứa Sưởng tiếp nhận vị trí gia chủ từ trong tay ba mình – cũng chính là ông nội Hứa Tấn Giang – vượt qua mọi chông gai, sau khi anh em Quý thị thoái ẩn, liên tiếp đánh bại những gia tộc lớn như Cao gia, Tưởng gia, bộc lộ tài năng từ trong đông đảo thế lực, ổn định tình hình hỗn loạn gió tanh mưa máu của Tiềm Long thành.
Nhưng ông không chỉ dừng lại ở thế. Hơn mười năm sau, ông lại quyết đoán tiến hành cải cách trong gia tộc, dẫn dắt toàn bộ Hứa gia từng bước lên bờ đi tới đỉnh cao ngày hôm nay.
Lúc đạt được những thành tựu người khác có lẽ cả đời đều không thể với tới này, Hứa Sưởng chỉ mới ngoài ba mươi.
Mà Hứa Tấn Giang, là con trai bảo bối độc nhất của kiêu hùng đương thời mong mỏi khi bốn mươi tuổi.
Trung niên được con, ông rất cưng chiều Hứa Tấn Giang, gần như muốn gì được nấy.
Bên ngoài Hứa Sưởng có thể là gia chủ Hứa gia làm người ta hồn bay táng đảm, nhưng Sài Lập Tân từng chính mắt thấy cảnh ông cho Hứa Tấn Giang tuổi nhỏ cưỡi trên cổ mình, ở trước mắt đám thuộc hạ, đuổi theo máy bay điều khiển từ xa chạy băng băng khắp sân. Tình thương của cha thương đến trong xương nặng tựa núi này, Sài Lập Tân chưa bao giờ cảm nhận được cho nên ấn tượng rất sâu.
Giờ, hắn có thể hiểu sự nặng trĩu khi Hứa Tấn Giang nhắc tới ba mình.
……
Xe hơi tiếp tục chạy tới con đường phía trước.
Trong thùng xe…
Hứa Tấn Giang nhíu mày, tâm sự ngổn ngang, ngoài miệng an ủi Sài Lập Tân, cảm xúc suy sụp lại như muốn từ tràn ra từ trong mắt y.
Hứa Tấn Giang trong ấn tượng Sài Lập Tân, bình tĩnh kiềm chế trước sau vững vàng. Nhưng lần này Hứa Tấn Giang lại đem mặt yếu ớt nhất từ trước đến nay y không lộ ra trước người khác, cứ vậy dễ dàng lộ ra với hắn, không hề che giấu làm người ta xúc động.
Sài Lập Tân không biết an ủi người khác, hắn bình tĩnh nhìn Hứa Tấn Giang, hơn nửa ngày mới nhạt nhẽo nói một câu:
– Cậu… đừng đau lòng quá.
Hứa Tấn Giang đối diện không nghĩ tới Sài Lập Tân sẽ an ủi mình, y ngẩng đầu, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, qua vài giây y mới cười rộ lên gật đầu đáp:
– Ừ. Cám ơn cậu, Tiểu Tân.
Sài Lập Tân không nói nữa.
Thật ra hắn không giỏi đối phó chuyện thế này chút nào.
Không biết sao Hứa Tấn Giang lại cảm ơn hắn cũng không biết nên mở miệng nói gì.
Hai người nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, dần dần, Sài Lập Tân có lơ đễnh thế nào cũng bắt đầu hơi không tự nhiên.
Hắn quay đầu nhìn phong cảnh.
Ngoài cửa sổ, hàng cây ven đường và tòa nhà đang không ngừng phóng ngược ra sau.
Tuy Sài Lập Tân cố ý chuyển tầm mắt sang nơi khác, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt Hứa Tấn Giang, chúng như thực chất, sắp xuyên thủng cổ, mặt hắn, hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như sét đánh ầm ĩ ở ống tai ngoài.
Có lẽ bởi vì khẩn trương hay gì đó khác, trong xe mở điều hòa, lòng bàn tay Sài Lập Tân lại đổ mồ hôi từng hồi, hắn cảm giác như mình bị lột sạch không mặc quần áo, không chút nào phòng ngừa.
Cảm giác này con m* nó rất tệ!
Bị nhìn chằm chằm đến thật sự chịu không nổi, Sài Lập Tân không thể nhịn được nữa quay đầu hung dữ nói:
– Đ*t m*, nhìn đủ chưa?!
Ánh mắt Hứa Tấn Giang lấp lánh, trên mặt vẫn mang nụ cười.
– Tiểu Tân, mình rất vui. – Y nói.
Sài Lập Tân nghẹn họng.
Hắn muốn mắng, muốn đánh nhau giờ lúc này tìm không ra lý do.
Trong đôi mắt Hứa Tấn Giang có ánh sáng đang nhảy múa.
Nếu ánh mắt Sài Lập Tân là thanh đao, nhọn mà sắc, như vậy lúc này Hứa Tấn Giang nhìn ánh mắt hắn, cứ như tơ lụa mềm mại hay nước chảy tĩnh lặng, đó là sức mạnh dịu dàng nhất, kiên định nhất trên thế giới. Chúng im lặng, từng lớp cuốn lại, ăn mòn dù cho sắt thép cũng khó thể chống cự.
Dưới cái nhìn chăm chú của y, Sài Lập Tân dựng lông tơ hết cả người.
Nếu như bị người khác nhìn chằm chằm như vậy thì đánh một trận là được, nhưng đây là Hứa Tấn Giang, không phải cái con mèo con chó gì. Sài Lập Tân không khỏi bắt đầu hối hận trước kia xúc động, giờ tốt rồi, tên khốn này ngay cả giả vờ cũng không thèm nữa.
Nghĩ đến đã đồng ý hôm nay phải ở bên y một ngày, Sài Lập Tân liền có chút không tốt lắm.
M*.
Sài Lập Tân như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, thấy hắn như vậy, Hứa Tấn Giang rốt cuộc chịu thu hồi ánh mắt. Y không cười nữa, cầm di động ở bên cạnh bấm dãy số nhanh chóng bắt đầu dặn dò người bên kia đầu dây.
Nhìn y bận rộn làm việc Sài Lập Tân không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Thân là người thừa kế duy nhất của Hứa gia, thời gian mỗi ngày Hứa Tấn Giang đều rất sát sao, xe hơi còn đang chạy, y đã thông qua điện thoại dặn dò sai bảo không ít chuyện.
Chờ y gọi xong, Sài Lập Tân liền hỏi:
– Bây giờ chúng ta đi đâu?
Hứa Tấn Giang ngẩng đầu đáp:
– Đi thành Đông gặp chú Vương bên bến tàu trước đã.
Sài Lập Tân nhớ nếu theo tình tiết ban đầu, hắn và Hứa Tấn Giang vốn nên gặp ở bến tàu. Đến buổi chiều thì do hắn và Vương Phú Quý phụ trách vận chuyển hàng hóa đến kho hàng đường Hoa Sen.
Vì thế Sài Lập Tân gật đầu nói:
– Vậy tốt nhất ta nhanh lên một chút.
Hứa Tấn Giang nhướn mày, y rất rõ Sài Lập Tân, đương nhiên nghe ra ý ngầm của hắn.
Sài Lập Tân nói chuyện Cao gia mai phục ra.
– Xem ra Trần Trì nhắc nhở mình gần đây phải để ý hướng đi hai nhà Cao, Tưởng, chỉ sợ cậu ấy cũng nhận được tin báo đáng tin cậy.
Đối với lời Sài Lập Tân nói, Hứa Tấn Giang hoàn toàn không hoài nghi liền tiếp nhận hết.
– Nếu cậu muốn thuận nước giong thuyền cho tên Trần Trì kia thì bảo cậu ta 2h chiều hôm nay, sớm nửa giờ, sắp xếp kỹ vài người ở đường Hoa Sen.
Hứa Tấn Giang suy xét một lát, trầm thấp đáp một tiếng sau đó lại bắt đầu gọi điện thoại.
Biết y bắt đầu xử lý việc này, Sài Lập Tân không quấy rầy y nữa.
Nửa giờ sau xe hơi đến bến tàu Hứa gia bên bờ sông.
Hai người xuống xe.
– Thiếu gia, tôi đang muốn gọi điện cho Lập Tân, không nghĩ tới hai người lại cùng đến rồi.
Vừa đến kho chất tạm hàng hóa ở bến tàu, Vương Phú Quý đang ăn bữa sáng từ trong phòng nghỉ liền ưỡn bụng tướng quân bưng bát đi ra.
– Chú Vương.
Hứa Tấn Giang khách sáo chào hỏi.
Vương Phú Quý hơn năm mươi tuổi, người cũng như tên, rất phúc hậu phúc tướng, cũng không thấy già. Thời tiết nóng, ông một bước ba lúc lắc đi ra từ phòng lạnh, trên trán nhanh chóng liên tục chảy mồ hôi, trong tay ông lại còn bưng bát cháo lớn nóng hôi hổi.
– Làm cậu chê cười rồi, thiếu gia. – Dùng mu bàn tay lau mồ hôi, ông cười ha hả giải thích. – Tối qua chơi cả đêm Bài Cẩu, sáng ngủ quên chút, đây này… còn chưa kịp ăn sáng này. Đúng rồi, cậu và Lập Tân đã ăn gì chưa?
– Bọn tôi ăn rồi.
Hứa Tấn Giang đáp ông.
Vương Phú Quý gật đầu không nhiều lời nữa, dẫn hai người Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang vào phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng bài trí rất đơn giản, trên tường đối diện cửa treo đầy màn hình giám sát, từ trong màn hình có thể thu hết mọi chuyện xảy ra các góc bến tàu vào trong mắt. Dưới màn hình là cái bàn dài, phía trên chất đống các loại văn kiện, điện thoại bàn vân vân…
Sài Lập Tân thường tới nơi này, đã quen từ lâu, hắn kéo cái ghế dựa ngồi xuống rồi nhìn chằm chằm màn hình theo dõi thay Vương Phú Quý.
Vương Phú Quý bỏ bát cháo xuống, từ trong két dưới bàn cầm ra một chồng giấy tờ, quay lại giao cho Hứa Tấn Giang.
– Thiếu gia, đây là danh sách hàng hóa cậu cần, mời cậu xem qua.
Bình thường tuy Vương Phú Quý thích cá cược chơi vài trận nhưng làm người rất đáng tin cậy, chưa từng để lỡ chuyện chính sự. Trước đây, ông đi theo ba Hứa Tấn Giang vào sinh ra tử, nay Hứa gia chuyên cho ông công việc quản lý bến tàu thành Đông, bất cứ hàng hóa ra vào nào đều phải qua tay ông.
Nhận mấy tờ giấy mỏng manh ấy, Hứa Tấn Giang nhanh chóng lật xem rồi lập tức nói với Vương Phú Quý:
– Vất vả chú, chú Vương. Chú ăn trước đi, mấy thứ này tôi sẽ mang về, để ba xem qua. À còn nữa – tốp hàng buổi chiều cũng phải phiền chú và bác Lưu nhìn chút, giờ đừng đưa đi đường Hoa Sen, về phần con đường đi cụ thể đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với chú.
Vương Phú Quý bưng lên bát cháo, vừa ăn dưa muối vừa phù phù cho mấy hớp cháo vào miệng. Khi nghe câu cuối cùng của Hứa Tấn Giang, ông ngẩng đầu kinh ngạc nói:
– Sao vậy? Có phải tốp hàng này xảy ra vấn đề gì không?
Vương Phú Quý không hổ là người từng trải, chỉ bằng một hai câu đơn giản của Hứa Tấn Giang liền đoán có chuyện xảy ra.
Hứa Tấn Giang gật đầu lại lắc đầu, trên khuôn mặt tuyết trắng dần lộ ra chút nghiêm trọng.
– Chú Vương, tôi nói ngắn gọn. Không phải tốp hàng này có vấn đề, chỉ sợ là trong chúng ta có vấn đề, con đường vận hàng và thời gian đã bị rò rỉ rồi.
Giải thích thì rất khó, Hứa Tấn Giang không nói cho Vương Phú Quý, y dựa vào tin tức Sài Lập Tân lộ ra suy đoán. Có điều ý của y vô cùng rõ ràng, Vương Phú Quý cũng không ngốc, lập tức biến sắc, muốn nói gì đó lại nhịn xuống.
– Việc này giờ còn chưa có manh mối, nhưng tôi đã phái người điều tra, chú cũng đừng lo lắng quá.
Hứa Tấn Giang lại mở miệng an ủi ông.
Xảy ra sơ suất lớn như vậy sao Vương Phú Quý yên tâm được, chỉ có thể cố gắng không biểu hiện ra ngoài, đang ăn ngon cũng thấy mất vị.
– Chú Vương.
Lúc này, Sài Lập Tân theo dõi màn hình đột nhiên mở miệng.
Vương Phú Quý có chút lo lắng và Hứa Tấn Giang sau khi nghe được không hẹn mà cùng nhìn hắn.
Sài Lập Tân cũng không nói dư thừa, hắn chỉ vào góc màn hình giám sát.
– Hai người này chú biết không?
Trong hình ảnh hiện là mảnh đất trống phía Tây Nam bến tàu, chỗ đó dân cư thưa thớt, bình thường chất đống một ít thùng hàng rỗng không ai ra vào. Mà giờ, có hai bóng đen đang lén lút xuất hiện trong màn hình theo dõi
Hứa Tấn Giang thấy Sài Lập Tân như vậy, nhanh chóng nở nụ cười nói:
– Tiểu Tân, cậu không cần mặt ủ mày chau với mình, ba bệnh trên dưới Hứa gia đều có chuẩn bị từ lâu, mình chỉ là…
Nói đến một nửa, Hứa Tấn Giang lại thở dài một tiếng.
Sài Lập Tân nhìn y, hiểu tuy y nói vậy trong lòng vẫn là tiếc nuối.
Ba của Hứa Tấn Giang – Hứa Sưởng – là truyền kỳ một thời của thành phố này. Dù ngay cả đối thủ ông, cũng không thể không bội phục sự quyết đoán can đảm của ông.
Hứa Sưởng tiếp nhận vị trí gia chủ từ trong tay ba mình – cũng chính là ông nội Hứa Tấn Giang – vượt qua mọi chông gai, sau khi anh em Quý thị thoái ẩn, liên tiếp đánh bại những gia tộc lớn như Cao gia, Tưởng gia, bộc lộ tài năng từ trong đông đảo thế lực, ổn định tình hình hỗn loạn gió tanh mưa máu của Tiềm Long thành.
Nhưng ông không chỉ dừng lại ở thế. Hơn mười năm sau, ông lại quyết đoán tiến hành cải cách trong gia tộc, dẫn dắt toàn bộ Hứa gia từng bước lên bờ đi tới đỉnh cao ngày hôm nay.
Lúc đạt được những thành tựu người khác có lẽ cả đời đều không thể với tới này, Hứa Sưởng chỉ mới ngoài ba mươi.
Mà Hứa Tấn Giang, là con trai bảo bối độc nhất của kiêu hùng đương thời mong mỏi khi bốn mươi tuổi.
Trung niên được con, ông rất cưng chiều Hứa Tấn Giang, gần như muốn gì được nấy.
Bên ngoài Hứa Sưởng có thể là gia chủ Hứa gia làm người ta hồn bay táng đảm, nhưng Sài Lập Tân từng chính mắt thấy cảnh ông cho Hứa Tấn Giang tuổi nhỏ cưỡi trên cổ mình, ở trước mắt đám thuộc hạ, đuổi theo máy bay điều khiển từ xa chạy băng băng khắp sân. Tình thương của cha thương đến trong xương nặng tựa núi này, Sài Lập Tân chưa bao giờ cảm nhận được cho nên ấn tượng rất sâu.
Giờ, hắn có thể hiểu sự nặng trĩu khi Hứa Tấn Giang nhắc tới ba mình.
……
Xe hơi tiếp tục chạy tới con đường phía trước.
Trong thùng xe…
Hứa Tấn Giang nhíu mày, tâm sự ngổn ngang, ngoài miệng an ủi Sài Lập Tân, cảm xúc suy sụp lại như muốn từ tràn ra từ trong mắt y.
Hứa Tấn Giang trong ấn tượng Sài Lập Tân, bình tĩnh kiềm chế trước sau vững vàng. Nhưng lần này Hứa Tấn Giang lại đem mặt yếu ớt nhất từ trước đến nay y không lộ ra trước người khác, cứ vậy dễ dàng lộ ra với hắn, không hề che giấu làm người ta xúc động.
Sài Lập Tân không biết an ủi người khác, hắn bình tĩnh nhìn Hứa Tấn Giang, hơn nửa ngày mới nhạt nhẽo nói một câu:
– Cậu… đừng đau lòng quá.
Hứa Tấn Giang đối diện không nghĩ tới Sài Lập Tân sẽ an ủi mình, y ngẩng đầu, vẻ mặt có chút ngạc nhiên, qua vài giây y mới cười rộ lên gật đầu đáp:
– Ừ. Cám ơn cậu, Tiểu Tân.
Sài Lập Tân không nói nữa.
Thật ra hắn không giỏi đối phó chuyện thế này chút nào.
Không biết sao Hứa Tấn Giang lại cảm ơn hắn cũng không biết nên mở miệng nói gì.
Hai người nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, dần dần, Sài Lập Tân có lơ đễnh thế nào cũng bắt đầu hơi không tự nhiên.
Hắn quay đầu nhìn phong cảnh.
Ngoài cửa sổ, hàng cây ven đường và tòa nhà đang không ngừng phóng ngược ra sau.
Tuy Sài Lập Tân cố ý chuyển tầm mắt sang nơi khác, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt Hứa Tấn Giang, chúng như thực chất, sắp xuyên thủng cổ, mặt hắn, hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như sét đánh ầm ĩ ở ống tai ngoài.
Có lẽ bởi vì khẩn trương hay gì đó khác, trong xe mở điều hòa, lòng bàn tay Sài Lập Tân lại đổ mồ hôi từng hồi, hắn cảm giác như mình bị lột sạch không mặc quần áo, không chút nào phòng ngừa.
Cảm giác này con m* nó rất tệ!
Bị nhìn chằm chằm đến thật sự chịu không nổi, Sài Lập Tân không thể nhịn được nữa quay đầu hung dữ nói:
– Đ*t m*, nhìn đủ chưa?!
Ánh mắt Hứa Tấn Giang lấp lánh, trên mặt vẫn mang nụ cười.
– Tiểu Tân, mình rất vui. – Y nói.
Sài Lập Tân nghẹn họng.
Hắn muốn mắng, muốn đánh nhau giờ lúc này tìm không ra lý do.
Trong đôi mắt Hứa Tấn Giang có ánh sáng đang nhảy múa.
Nếu ánh mắt Sài Lập Tân là thanh đao, nhọn mà sắc, như vậy lúc này Hứa Tấn Giang nhìn ánh mắt hắn, cứ như tơ lụa mềm mại hay nước chảy tĩnh lặng, đó là sức mạnh dịu dàng nhất, kiên định nhất trên thế giới. Chúng im lặng, từng lớp cuốn lại, ăn mòn dù cho sắt thép cũng khó thể chống cự.
Dưới cái nhìn chăm chú của y, Sài Lập Tân dựng lông tơ hết cả người.
Nếu như bị người khác nhìn chằm chằm như vậy thì đánh một trận là được, nhưng đây là Hứa Tấn Giang, không phải cái con mèo con chó gì. Sài Lập Tân không khỏi bắt đầu hối hận trước kia xúc động, giờ tốt rồi, tên khốn này ngay cả giả vờ cũng không thèm nữa.
Nghĩ đến đã đồng ý hôm nay phải ở bên y một ngày, Sài Lập Tân liền có chút không tốt lắm.
M*.
Sài Lập Tân như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, thấy hắn như vậy, Hứa Tấn Giang rốt cuộc chịu thu hồi ánh mắt. Y không cười nữa, cầm di động ở bên cạnh bấm dãy số nhanh chóng bắt đầu dặn dò người bên kia đầu dây.
Nhìn y bận rộn làm việc Sài Lập Tân không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Thân là người thừa kế duy nhất của Hứa gia, thời gian mỗi ngày Hứa Tấn Giang đều rất sát sao, xe hơi còn đang chạy, y đã thông qua điện thoại dặn dò sai bảo không ít chuyện.
Chờ y gọi xong, Sài Lập Tân liền hỏi:
– Bây giờ chúng ta đi đâu?
Hứa Tấn Giang ngẩng đầu đáp:
– Đi thành Đông gặp chú Vương bên bến tàu trước đã.
Sài Lập Tân nhớ nếu theo tình tiết ban đầu, hắn và Hứa Tấn Giang vốn nên gặp ở bến tàu. Đến buổi chiều thì do hắn và Vương Phú Quý phụ trách vận chuyển hàng hóa đến kho hàng đường Hoa Sen.
Vì thế Sài Lập Tân gật đầu nói:
– Vậy tốt nhất ta nhanh lên một chút.
Hứa Tấn Giang nhướn mày, y rất rõ Sài Lập Tân, đương nhiên nghe ra ý ngầm của hắn.
Sài Lập Tân nói chuyện Cao gia mai phục ra.
– Xem ra Trần Trì nhắc nhở mình gần đây phải để ý hướng đi hai nhà Cao, Tưởng, chỉ sợ cậu ấy cũng nhận được tin báo đáng tin cậy.
Đối với lời Sài Lập Tân nói, Hứa Tấn Giang hoàn toàn không hoài nghi liền tiếp nhận hết.
– Nếu cậu muốn thuận nước giong thuyền cho tên Trần Trì kia thì bảo cậu ta 2h chiều hôm nay, sớm nửa giờ, sắp xếp kỹ vài người ở đường Hoa Sen.
Hứa Tấn Giang suy xét một lát, trầm thấp đáp một tiếng sau đó lại bắt đầu gọi điện thoại.
Biết y bắt đầu xử lý việc này, Sài Lập Tân không quấy rầy y nữa.
Nửa giờ sau xe hơi đến bến tàu Hứa gia bên bờ sông.
Hai người xuống xe.
– Thiếu gia, tôi đang muốn gọi điện cho Lập Tân, không nghĩ tới hai người lại cùng đến rồi.
Vừa đến kho chất tạm hàng hóa ở bến tàu, Vương Phú Quý đang ăn bữa sáng từ trong phòng nghỉ liền ưỡn bụng tướng quân bưng bát đi ra.
– Chú Vương.
Hứa Tấn Giang khách sáo chào hỏi.
Vương Phú Quý hơn năm mươi tuổi, người cũng như tên, rất phúc hậu phúc tướng, cũng không thấy già. Thời tiết nóng, ông một bước ba lúc lắc đi ra từ phòng lạnh, trên trán nhanh chóng liên tục chảy mồ hôi, trong tay ông lại còn bưng bát cháo lớn nóng hôi hổi.
– Làm cậu chê cười rồi, thiếu gia. – Dùng mu bàn tay lau mồ hôi, ông cười ha hả giải thích. – Tối qua chơi cả đêm Bài Cẩu, sáng ngủ quên chút, đây này… còn chưa kịp ăn sáng này. Đúng rồi, cậu và Lập Tân đã ăn gì chưa?
– Bọn tôi ăn rồi.
Hứa Tấn Giang đáp ông.
Vương Phú Quý gật đầu không nhiều lời nữa, dẫn hai người Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang vào phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng bài trí rất đơn giản, trên tường đối diện cửa treo đầy màn hình giám sát, từ trong màn hình có thể thu hết mọi chuyện xảy ra các góc bến tàu vào trong mắt. Dưới màn hình là cái bàn dài, phía trên chất đống các loại văn kiện, điện thoại bàn vân vân…
Sài Lập Tân thường tới nơi này, đã quen từ lâu, hắn kéo cái ghế dựa ngồi xuống rồi nhìn chằm chằm màn hình theo dõi thay Vương Phú Quý.
Vương Phú Quý bỏ bát cháo xuống, từ trong két dưới bàn cầm ra một chồng giấy tờ, quay lại giao cho Hứa Tấn Giang.
– Thiếu gia, đây là danh sách hàng hóa cậu cần, mời cậu xem qua.
Bình thường tuy Vương Phú Quý thích cá cược chơi vài trận nhưng làm người rất đáng tin cậy, chưa từng để lỡ chuyện chính sự. Trước đây, ông đi theo ba Hứa Tấn Giang vào sinh ra tử, nay Hứa gia chuyên cho ông công việc quản lý bến tàu thành Đông, bất cứ hàng hóa ra vào nào đều phải qua tay ông.
Nhận mấy tờ giấy mỏng manh ấy, Hứa Tấn Giang nhanh chóng lật xem rồi lập tức nói với Vương Phú Quý:
– Vất vả chú, chú Vương. Chú ăn trước đi, mấy thứ này tôi sẽ mang về, để ba xem qua. À còn nữa – tốp hàng buổi chiều cũng phải phiền chú và bác Lưu nhìn chút, giờ đừng đưa đi đường Hoa Sen, về phần con đường đi cụ thể đến lúc đó tôi sẽ liên lạc lại với chú.
Vương Phú Quý bưng lên bát cháo, vừa ăn dưa muối vừa phù phù cho mấy hớp cháo vào miệng. Khi nghe câu cuối cùng của Hứa Tấn Giang, ông ngẩng đầu kinh ngạc nói:
– Sao vậy? Có phải tốp hàng này xảy ra vấn đề gì không?
Vương Phú Quý không hổ là người từng trải, chỉ bằng một hai câu đơn giản của Hứa Tấn Giang liền đoán có chuyện xảy ra.
Hứa Tấn Giang gật đầu lại lắc đầu, trên khuôn mặt tuyết trắng dần lộ ra chút nghiêm trọng.
– Chú Vương, tôi nói ngắn gọn. Không phải tốp hàng này có vấn đề, chỉ sợ là trong chúng ta có vấn đề, con đường vận hàng và thời gian đã bị rò rỉ rồi.
Giải thích thì rất khó, Hứa Tấn Giang không nói cho Vương Phú Quý, y dựa vào tin tức Sài Lập Tân lộ ra suy đoán. Có điều ý của y vô cùng rõ ràng, Vương Phú Quý cũng không ngốc, lập tức biến sắc, muốn nói gì đó lại nhịn xuống.
– Việc này giờ còn chưa có manh mối, nhưng tôi đã phái người điều tra, chú cũng đừng lo lắng quá.
Hứa Tấn Giang lại mở miệng an ủi ông.
Xảy ra sơ suất lớn như vậy sao Vương Phú Quý yên tâm được, chỉ có thể cố gắng không biểu hiện ra ngoài, đang ăn ngon cũng thấy mất vị.
– Chú Vương.
Lúc này, Sài Lập Tân theo dõi màn hình đột nhiên mở miệng.
Vương Phú Quý có chút lo lắng và Hứa Tấn Giang sau khi nghe được không hẹn mà cùng nhìn hắn.
Sài Lập Tân cũng không nói dư thừa, hắn chỉ vào góc màn hình giám sát.
– Hai người này chú biết không?
Trong hình ảnh hiện là mảnh đất trống phía Tây Nam bến tàu, chỗ đó dân cư thưa thớt, bình thường chất đống một ít thùng hàng rỗng không ai ra vào. Mà giờ, có hai bóng đen đang lén lút xuất hiện trong màn hình theo dõi