Chương : 32
Hứa Tấn Giang mất đi đoạn ký ức mất khống chế ấy.
Trừ đó ra, y đều như thường, đối đáp trôi chảy câu hỏi của Sài Lập Tân, thậm chí còn có thể nhớ rõ bữa trưa bọn họ đã ăn gì.
– Mình nhớ xe đâm vào một toà nhà hoang tàn, sau đó xảy ra vụ nổ cậu và mình đều bị ảnh hưởng, sau đó… mình ngất đi?
Hứa Tấn Giang dưới sự giúp đỡ của Sài Lập Tân, ngồi dậy từ trên giường đơn sắt thô sơ. Dùng bàn tay bóp ấn đường, y cố gắng hồi ức chuyện đã trải qua. Nhưng sau khi nổ xảy ra chuyện gì, về chuyện mình tự ngược như lời Sài Lập Tân nói, Hứa Tấn Giang không hề có ấn tượng.
– Tiểu Tân, giờ chúng ta đang ở trên thuyền? Còn nữa, cậu nói tụi mình ở trong phòng khác…
Sài Lập Tân xua tay. – Không có gì, quên đi.
Giờ tình cảnh của bọn họ không có thời gian xoắn xuýt chứng mất trí nhớ kỳ quái của Hứa Tấn Giang.
Tên chó đẻ Cyril đã nổi nghi ngờ, Hứa Tấn Giang giả vờ hôn mê gạt được lần đầu tiên, không nhất định có thể gạt được lần thứ hai. Mà giờ còn có vài tiếng trời mới sáng.
– Đứng dậy có được không?
Ván giường phát tiếng kẽo kẹt, Sài Lập Tân đứng dậy xuống giường rồi quay đầu chìa tay ra phía Hứa Tấn Giang.
Khẽ gật đầu, Hứa Tấn Giang dùng sức nắm bàn tay Sài Lập Tân đưa tới.
Hai người ăn ý mười phần đi đến cạnh cửa, một trái một phải đứng hai bên.
Sài Lập Tân như làm ảo thuật, từ trong tay lấy ra một con dao phẫu thuật lóe sáng sắc bén. Rồi hắn ném một cục giấy dúm dó cho Hứa Tấn Giang.
Hứa Tấn Giang không nói dư thừa, lập tức động tác nhanh chóng mở ra xem, sau đó mặt y lộ vẻ ngạc nhiên, nhẹ giọng nói:
– Tiểu Tân, đây là bản vẽ bố trí tàu, nó…
– Chính là con thuyền chúng ta đang ở.
Ánh mắt Sài Lập Tân không ở trên tờ giấy, giọng nói lại hết sức chắc chắn, hắn áp lỗ tai sát cửa nghe chốc lát, thấp giọng hỏi Hứa Tấn Giang:
– Cậu xem xem có thể tìm ra đường chạy trốn gần bè cứu sinh nhất không?
Hứa Tấn Giang nhanh chóng lướt tờ giấy nhăn nhúm trong tay lần nữa, trên đó đã bị người dùng bút đỏ ra dấu mũi tên chỉ thị rõ ràng. Hơi cân nhắc, y liền ngẩng đầu xác định nói:
– Mình nghĩ không có vấn đề.”
Sài Lập Tân “Ừ” một tiếng lấy ngón tay vừa vung hướng Hứa Tấn Giang ý bảo.
– Bên ngoài có chừng hai người canh giữ, đều là người Cyril, trong tay bọn họ có thể có súng. Tôi thu hút sự chú ý của chúng trước rồi hai ta xem đúng thời cơ hành động, hiểu rõ?
Hứa Tấn Giang áp chế đầy bụng nghi vấn cẩn thận gật đầu.
– Vậy được, tôi đếm một hai ba.
– Một.
– Hai.
– Ba!
Đếm tới ba, Sài Lập Tân nắm tay thành đấm, gõ ván cửa khóa từ ngoài vang lên ầm ầm.
– Người đâu! mở cửa!
Chừng bảy tám giây sau cách một lớp tấm thép, Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang liền nghe tiếng mở khóa.
Đầu tiên là cửa bị mở ra cái khe.
Một gã đàn ông cao lớn cơ bắp cuồn cuộn, dáng người khôi ngô cầm súng trường xung kích trong tay, dùng họng súng nhắm ngay khe cửa lớn tiếng hỏi:
– Có chuyện gì?
Sài Lập Tân nheo mắt, sừng sững không sợ,bình tĩnh nói:
– Hắn tỉnh. Tao cần mày lập tức báo cho Cyril.
“Hắn” đương nhiên là chỉ Hứa Tấn Giang.
Để chứng minh hắn không nói giả, Sài Lập Tân cố ý nhích người lộ ra vị trí sau giường.
Tên to con tứ chi phát triển đầu óc đơn giản cầm súng theo bản năng theo hướng Sài Lập Tân chỉ nhìn vào.
Mà Sài Lập Tân đợi chính là không chú ý trong nháy mắt này.
Hắn nhanh như chớp ra tay nắm nòng súng đen ngóm giật mạnh.
Tên to con theo quán tính chân lảo đảo, thân thể nhào tới phía trước, mà nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Hứa Tấn Giang lặng yên không tiếng động trốn sau cửa phối hợp chặt chẽ, đột nhiên phát lực, dùng vai đập cánh cửa thép dày vào tên to con.
Rầm một tiếng.
Đầu tên to con bị khung cửa và cánh cửa kẹp lại. Đầu còn bồi thêm một cú, gã thậm chí không kịp quát to liền trợn trắng mắt.
– Đi!
Sài Lập Tân kéo cửa ra, vừa đỡ được thân thể tên to con xụi lơ vừa quay đầu gọi Hứa Tấn Giang.
Một tên gác cửa khác phát hiện có biến, giơ súng lên liền chuẩn bị bắn. Nghênh đón gã lại là bóng tên đồng bạn nhanh chóng tới gần. Sài Lập Tân dùng thân thể tên gác cửa thứ nhất như tấm chắn thịt người đẩy gã về phía tên thứ hai.
Thừa dịp đối phương luống cuống hắn lộn vòng khỏi chỗ, nhanh chóng áp sát vươn chân quét qua đá mạnh vào xương mác tên gác cửa thứ hai, crack một tiếng, đối phương nháy mắt mất thăng bằng, ngưỡng mặt ngã ngửa xuống.
Pằng pằng pằng –
Bối rối và đau nhức, tên gác cửa bóp cò súng, súng trong tay liên tục bắn ra mấy phát để lại một chuỗi dấu đạn trên trần nhà khoang thuyền. Tia lửa văng tung tóe, có hai viên đạn không khéo bắn trúng đèn trên hành lang.
Ánh đèn bắt đầu chớp tắt.
Sài Lập Tân vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn như con báo săn xông tới gác cửa ngã xuống đất, trước khi đối phương lại ngắm bắn bọn họ, dùng đầu gối đè chặn ngực tên gác cửa, vung tay lên liền vẽ ra một cung lửa màu bạc.
Giọt máu tươi ấm nóng bắn lên lông mi hắn.
Cảm giác đã lâu không gặp nháy mắt trở về cơ thể hắn.
Con thú hoang giết chóc từ trong giấc ngủ say bị thức tỉnh.
– Tiểu Tân, bên này!
Hứa Tấn Giang quan sát hai bên chốc lát lập tức xác định phương hướng. Y kéo Sài Lập Tân nắm chặt cổ tay hắn. Mà mãi đến khi Hứa Tấn Giang lên tiếng Sài Lập Tân mới nháy mắt mấy cái, như trở về nhân gian, lạnh lẽo từ từ biến mất trong mắt hắn.
– Không sao chứ?
Hứa Tấn Giang giọng nói dịu dàng, y dùng ngón tay quấn đầy băng vải nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt và lông mi Sài Lập Tân.
– Ừ.
Nghe tiếng hắn trả lời, Hứa Tấn Giang nhẹ nhàng thở ra.
Quay đầu lướt qua thi thể nằm trên sàn, trong mắt Hứa Tấn Giang vô bi vô hỉ. Sinh tử tướng bác, nếu Sài Lập Tân có hơi chút chần chờ như vậy người chết chính là bọn họ.
– Tiếng súng có thể đã kinh động bọn họ, chúng ta đi. – Hứa Tấn Giang nói.
Sài Lập Tân không có ý kiến. Hắn vứt dao giải phẫu, cúi người, nhanh chóng tìm ra hai khẩu súng lục từ trên người hai tên gác cửa, một cái đưa cho Hứa Tấn Giang một cái giữ lại cho mình.
Lúc này, trên đầu bọn họ loáng thoáng truyền đến tiếng rầm rập hỗn loạn, hình như có người đang vội chạy tới phía bọn họ.
Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang liếc mắt nhìn nhau.
Không cần ai mở miệng, hai người liền nhanh chóng chạy tới cuối hành lang tay phải bọn họ.
Tiếng bước chân nhanh chóng xa dần.
Trừ đó ra, y đều như thường, đối đáp trôi chảy câu hỏi của Sài Lập Tân, thậm chí còn có thể nhớ rõ bữa trưa bọn họ đã ăn gì.
– Mình nhớ xe đâm vào một toà nhà hoang tàn, sau đó xảy ra vụ nổ cậu và mình đều bị ảnh hưởng, sau đó… mình ngất đi?
Hứa Tấn Giang dưới sự giúp đỡ của Sài Lập Tân, ngồi dậy từ trên giường đơn sắt thô sơ. Dùng bàn tay bóp ấn đường, y cố gắng hồi ức chuyện đã trải qua. Nhưng sau khi nổ xảy ra chuyện gì, về chuyện mình tự ngược như lời Sài Lập Tân nói, Hứa Tấn Giang không hề có ấn tượng.
– Tiểu Tân, giờ chúng ta đang ở trên thuyền? Còn nữa, cậu nói tụi mình ở trong phòng khác…
Sài Lập Tân xua tay. – Không có gì, quên đi.
Giờ tình cảnh của bọn họ không có thời gian xoắn xuýt chứng mất trí nhớ kỳ quái của Hứa Tấn Giang.
Tên chó đẻ Cyril đã nổi nghi ngờ, Hứa Tấn Giang giả vờ hôn mê gạt được lần đầu tiên, không nhất định có thể gạt được lần thứ hai. Mà giờ còn có vài tiếng trời mới sáng.
– Đứng dậy có được không?
Ván giường phát tiếng kẽo kẹt, Sài Lập Tân đứng dậy xuống giường rồi quay đầu chìa tay ra phía Hứa Tấn Giang.
Khẽ gật đầu, Hứa Tấn Giang dùng sức nắm bàn tay Sài Lập Tân đưa tới.
Hai người ăn ý mười phần đi đến cạnh cửa, một trái một phải đứng hai bên.
Sài Lập Tân như làm ảo thuật, từ trong tay lấy ra một con dao phẫu thuật lóe sáng sắc bén. Rồi hắn ném một cục giấy dúm dó cho Hứa Tấn Giang.
Hứa Tấn Giang không nói dư thừa, lập tức động tác nhanh chóng mở ra xem, sau đó mặt y lộ vẻ ngạc nhiên, nhẹ giọng nói:
– Tiểu Tân, đây là bản vẽ bố trí tàu, nó…
– Chính là con thuyền chúng ta đang ở.
Ánh mắt Sài Lập Tân không ở trên tờ giấy, giọng nói lại hết sức chắc chắn, hắn áp lỗ tai sát cửa nghe chốc lát, thấp giọng hỏi Hứa Tấn Giang:
– Cậu xem xem có thể tìm ra đường chạy trốn gần bè cứu sinh nhất không?
Hứa Tấn Giang nhanh chóng lướt tờ giấy nhăn nhúm trong tay lần nữa, trên đó đã bị người dùng bút đỏ ra dấu mũi tên chỉ thị rõ ràng. Hơi cân nhắc, y liền ngẩng đầu xác định nói:
– Mình nghĩ không có vấn đề.”
Sài Lập Tân “Ừ” một tiếng lấy ngón tay vừa vung hướng Hứa Tấn Giang ý bảo.
– Bên ngoài có chừng hai người canh giữ, đều là người Cyril, trong tay bọn họ có thể có súng. Tôi thu hút sự chú ý của chúng trước rồi hai ta xem đúng thời cơ hành động, hiểu rõ?
Hứa Tấn Giang áp chế đầy bụng nghi vấn cẩn thận gật đầu.
– Vậy được, tôi đếm một hai ba.
– Một.
– Hai.
– Ba!
Đếm tới ba, Sài Lập Tân nắm tay thành đấm, gõ ván cửa khóa từ ngoài vang lên ầm ầm.
– Người đâu! mở cửa!
Chừng bảy tám giây sau cách một lớp tấm thép, Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang liền nghe tiếng mở khóa.
Đầu tiên là cửa bị mở ra cái khe.
Một gã đàn ông cao lớn cơ bắp cuồn cuộn, dáng người khôi ngô cầm súng trường xung kích trong tay, dùng họng súng nhắm ngay khe cửa lớn tiếng hỏi:
– Có chuyện gì?
Sài Lập Tân nheo mắt, sừng sững không sợ,bình tĩnh nói:
– Hắn tỉnh. Tao cần mày lập tức báo cho Cyril.
“Hắn” đương nhiên là chỉ Hứa Tấn Giang.
Để chứng minh hắn không nói giả, Sài Lập Tân cố ý nhích người lộ ra vị trí sau giường.
Tên to con tứ chi phát triển đầu óc đơn giản cầm súng theo bản năng theo hướng Sài Lập Tân chỉ nhìn vào.
Mà Sài Lập Tân đợi chính là không chú ý trong nháy mắt này.
Hắn nhanh như chớp ra tay nắm nòng súng đen ngóm giật mạnh.
Tên to con theo quán tính chân lảo đảo, thân thể nhào tới phía trước, mà nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Hứa Tấn Giang lặng yên không tiếng động trốn sau cửa phối hợp chặt chẽ, đột nhiên phát lực, dùng vai đập cánh cửa thép dày vào tên to con.
Rầm một tiếng.
Đầu tên to con bị khung cửa và cánh cửa kẹp lại. Đầu còn bồi thêm một cú, gã thậm chí không kịp quát to liền trợn trắng mắt.
– Đi!
Sài Lập Tân kéo cửa ra, vừa đỡ được thân thể tên to con xụi lơ vừa quay đầu gọi Hứa Tấn Giang.
Một tên gác cửa khác phát hiện có biến, giơ súng lên liền chuẩn bị bắn. Nghênh đón gã lại là bóng tên đồng bạn nhanh chóng tới gần. Sài Lập Tân dùng thân thể tên gác cửa thứ nhất như tấm chắn thịt người đẩy gã về phía tên thứ hai.
Thừa dịp đối phương luống cuống hắn lộn vòng khỏi chỗ, nhanh chóng áp sát vươn chân quét qua đá mạnh vào xương mác tên gác cửa thứ hai, crack một tiếng, đối phương nháy mắt mất thăng bằng, ngưỡng mặt ngã ngửa xuống.
Pằng pằng pằng –
Bối rối và đau nhức, tên gác cửa bóp cò súng, súng trong tay liên tục bắn ra mấy phát để lại một chuỗi dấu đạn trên trần nhà khoang thuyền. Tia lửa văng tung tóe, có hai viên đạn không khéo bắn trúng đèn trên hành lang.
Ánh đèn bắt đầu chớp tắt.
Sài Lập Tân vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn như con báo săn xông tới gác cửa ngã xuống đất, trước khi đối phương lại ngắm bắn bọn họ, dùng đầu gối đè chặn ngực tên gác cửa, vung tay lên liền vẽ ra một cung lửa màu bạc.
Giọt máu tươi ấm nóng bắn lên lông mi hắn.
Cảm giác đã lâu không gặp nháy mắt trở về cơ thể hắn.
Con thú hoang giết chóc từ trong giấc ngủ say bị thức tỉnh.
– Tiểu Tân, bên này!
Hứa Tấn Giang quan sát hai bên chốc lát lập tức xác định phương hướng. Y kéo Sài Lập Tân nắm chặt cổ tay hắn. Mà mãi đến khi Hứa Tấn Giang lên tiếng Sài Lập Tân mới nháy mắt mấy cái, như trở về nhân gian, lạnh lẽo từ từ biến mất trong mắt hắn.
– Không sao chứ?
Hứa Tấn Giang giọng nói dịu dàng, y dùng ngón tay quấn đầy băng vải nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt và lông mi Sài Lập Tân.
– Ừ.
Nghe tiếng hắn trả lời, Hứa Tấn Giang nhẹ nhàng thở ra.
Quay đầu lướt qua thi thể nằm trên sàn, trong mắt Hứa Tấn Giang vô bi vô hỉ. Sinh tử tướng bác, nếu Sài Lập Tân có hơi chút chần chờ như vậy người chết chính là bọn họ.
– Tiếng súng có thể đã kinh động bọn họ, chúng ta đi. – Hứa Tấn Giang nói.
Sài Lập Tân không có ý kiến. Hắn vứt dao giải phẫu, cúi người, nhanh chóng tìm ra hai khẩu súng lục từ trên người hai tên gác cửa, một cái đưa cho Hứa Tấn Giang một cái giữ lại cho mình.
Lúc này, trên đầu bọn họ loáng thoáng truyền đến tiếng rầm rập hỗn loạn, hình như có người đang vội chạy tới phía bọn họ.
Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang liếc mắt nhìn nhau.
Không cần ai mở miệng, hai người liền nhanh chóng chạy tới cuối hành lang tay phải bọn họ.
Tiếng bước chân nhanh chóng xa dần.