Chương : 23
Ánh sáng chói lòa, không thể mở mắt, thân thể mềm nhũn, không có một chút khí lực – – đây là nơi nào? Đã xảy ra chuyện gì? Cố gắng mở to hai mắt, vất vả ngẩng đầu, Niệm Nghiễn nhìn ngắm xung quanh.
Niệm Nghiễn hoảng hồn khi nhìn sang phía bên kia, đó là vô số những loại hình cụ tra tấn đủ dạng – có những thứ Niệm Nghiễn chưa thấy bao giờ. Được ánh nến chiếu sáng, những hình cụ này tỏa ra phản quang chói mắt – quả thật những đồ vật kia không hề tương xứng với căn phòng mỹ lệ này chút nào.
Nhưng tại sao mình lại ở nơi này? Hắn mang theo các huynh đệ tập kích Vô Lượng sơn, sau đó một mình lẻn vào, sau đó. . . Đã xảy ra chuyện gì? Niệm Nghiễn có cảm giác bất an, lúc này, có tiếng mở cửa, cả người Niệm Nghiễn run rẩy. Nhìn xuống, Niệm Nghiễn phát hiện mình đang trong trạng thái trần như nhộng, hai tay bị một sợi xích đen to lớn xiết lại, chưa bao giờ Niệm Nghiễn cảm thấy tình huống xung quanh lại nguy hiểm như thế này.
“Tỉnh rồi ư? Ba ngày ba đêm không hề ăn uống, ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh?” Thanh âm hùng hồn của mộ nam tử trung niên, không hề chứa đựng một chút tình cảm nào.
Thôi. . . . . . Ân Trạch? Đúng rồi, y nhớ lại lưng mình bị rất nhiều kim châm, sau đó bất tỉnh, sau đó. . . . . .
Niệm Nghiễn cứ tưởng mình đã vượt qua được nỗi sợ hãi đối với nam nhân này, bây giờ mới biết thì ra là mình đã tự lừa dối bản thân, Niệm Nghiễn thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mặt Thôi Ân Trạch , chỉ cần nghe thấy giọng nói của hăn, thân thể y đã run như lá khô trước gió.
Niệm Nghiễn cố gắng bình tĩnh, đưa mắt nhìn về phía trước, Thôi Ân Trạch cũng đang bước lại gần.
“Ngươi đang sợ? Phải không?”
Bốn tháng không gặp, Thôi Ân Trạch như phát điên rồi, hắn điên đến chết mất. Bàn tay thô to cố tình đụng chạm vào thân thể trần truồng kia – không hề kiêng nể mà nắn, mà xoa, mà âu yếm – – kẻ cứng đầu này rốt cuộc cũng trở về bên cạnh hắn. Y không thể nào tưởng tượng được bốn tháng qua hắn đã sống như thế nào? Nhớ y đến phát cuồng. Vì muốn Niệm Nghiễn cắn câu, hắn không tiếc hao tổn sức lực dàn binh bố trân, tạo ra một cái bẫy thật lớn để bắt bảo bối của hắn quay về bên cạnh. Bảo bối, tội của ngươi thật lớn a! Thôi Ân Trạch hoang dã, điên cuồng hôn lên mặt, lên cổ, lên ngực Niệm Nghiễn . . . Dường như không đủ để thỏa mãn nhớ mong, hắn cắn một cái lên cổ Niệm Nghiễn, thật đau – bảo bối, ngươi phải nếm thử cảm giác của ta trong bốn tháng qua! Thôi Ân Trạch lại ôm thật chặt người kia vào ***g ngực, hưởng thụ cảm xúc ngọt ngào khi có được Niệm Nghiễn một lần nữa.
“Ngươi gầy đi nhiều quá, không biết tự chăm sóc cho mình sao?.”
Niệm Nghiễn cảm thất rất đau, Thôi Ân Trạch giữ chặt eo Niệm Nghiễn, như muốn nghiền nát y, Niệm Nghiễn định mở miệng hỏi “Ngươi muốn làm gì?” – môi vừa hé mở thì đầu lưỡi của Thôi Ân Trạch đã tiến vào, không do dự mà “hoạt động” ngay lập tức.
“Ân. . . . . .” Khẩu dịch của Thôi Ân Trạch mang theo mùi vị của nam nhân khiến Niệm Nghiễn buồn nôn, nghiến răng thật chặt, không để cho hắn thâm nhập sâu hơn nữa.
“Đau. . . . . . Bảo bối, ngươi quá độc ác.” Lau những giọt máu tươi đang chảy trên miệng. Đây mới đúng là bảo bối ngoan cường của hắn – – thật là đáng yêu a~ Một tay Thôi Ân Trạch nắm tóc Niệm Nghiễn lôi về phía sau, tay kia nắm lấy cằm hắn mà mở ra, một lần nữa đầu lưỡi tham lam tiến vào.
Niệm Nghiễn cảm nhận lưỡi của Thôi Ân Trạch đang ở trong miệng mình mà cuồng loạn, còn tham lam hút hết khẩu dịch của y, đầu lưỡi của hai người quấn lấy nhau không rời, lưỡi của người này ở trên thì của người kia ở dưới, lưỡi Niệm Nghiễn “chạy trốn” sang bên trái thì ngay lập tức đầu lưỡi của Thôi Ân Trạch cũng nhắm bên trái mà “tấn công” . . . .Cảm giác mãnh liệt khiến Niệm Nghiễn phát thẹn thầm mắng tên sắc lang này quả thật là bệnh hoạn.
Thôi Ân Trạch hút lấy khẩu dịch của Niệm Nghiễn ra bên ngoài, tạo nên một sợi chỉ bạc trong suốt, nhanh chóng nuốt trọn sợi chỉ kia ngay lập tức.
Thời điểm Thôi Ân Trạch buông Niệm Nghiễn ra, vì thiếu dưỡng khí, đầu Niệm Nghiễn cảm giác như nổ tung, phế quản như tan vỡ. Khó khăn hít thở từng ngụm, từng ngụm không khí – – ánh mắt nam nhân ẩn chứa dục vọng bá đạo vẫn chằm chằm quan sát từng cử động của Niệm Nghiễn.
Tại sao bây giờ hắn mới phát hiện bảo bối của mình lại gợi cảm như vậy? Da thịt trắng hồng xinh đẹp, đường nét cơ thể cường tráng, mạnh mẽ, tấm lưng dài, trơn nhẵn; đôi chân thon gọi, khẳng khiu – – ông trời đã ban cho hắn một bảo bối quá đỗi tuyệt vời. Hai mắt ý sớm mông lung như được phủ kín bởi sương sớm – – đôi mắt đẹp như vậy, khiến hắn phát cuồng, muốn ngày ngày chìm đắm trong nó. Trên cổ còn đang đọng lại một dòng khẩu dịch do mới bị hắn cuồng hôn – thật là *** mỹ. Phân thân phía dưới có vẻ uể oải, dịu ngoan nằm say giấc trêm một thảm cỏ mềm mại, rậm rạp . . .
Niệm Nghiễn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã cảm thấy phân thân của mình bị người khác nắm chặt, không ngừng vuốt ve, trêu đùa – –
“Đau quá. . . . . . Buông ra. . . . . .” Hắn sợ, gậy th*t của mình sẽ bị bẻ gãy trong tay kẻ điên này mất.
Bỏ qua khẩn cầu của người mình mê đắm, Thôi Ân Trạch tiếp tục động tác, lạnh lùng cười : “Nói cho ta biết, ngươi làm sao mà ‘yêu thương’ ả tiện nhân kia – – thê tử của ngươi ấy mà – – ngươi dùng tới cái này của mình phải không?” Câu cuối được Thôi Ân Trạch gằn lên từng tiếng, hắn đang rất tức giận, tưởng tượng tới cảnh bảo bối của mình cùng người khác trên giường, hắn chỉ muốn hủy ngay cái thứ nam khí kia của y.
“Không được. . . . . . Thật sự rất đau, ta xin ngươi hãy dừng tay lại”
“Xem ra ngươi vẫn không chịu an phận phải không? Vậy thì, ta chỉ còn có thể lưu lại vết tích của ta trên thân thể ngươi, để người trong thiên hạ đều biết ngươi thuộc quyền sở hữu của Thôi Ân Trạch này!”
Khi Niệm Nghiễn cảm thấy sắp cạn kiện sức lực mà bất tỉnh, Thôi Ân Trạch buông y ra, xoay người hướng về phía chậu than đang hừng hực cháy. Trong chậu than, một cái gậy sắt đang bị nung nóng đến cực điểm, đầu cây gậy đỏ ửng như sắp tan chảy. Biểu tình trên mặt Thôi Ân Trạch làm cho người ta vô cùng sợ hãi, tựa hồ muốn đem Niệm Nghiễn ăn tươi nuốt sống.
“Ngươi muốn làm gì?” Niệm Nghiễn phần nào có thể đoán được hành động tiếp theo của Thôi Ân Trạch, nhưng y vẫn không dám tin, không dám tin nam nhân kia lại có thể đối xử với mình như vậy – dù hắn vẫn cực kỳ lãnh khốc, tàn bạo.
“Ngươi biết không? Nơi này chính là gian phòng phía sau tẩm cung của ta – là nơi mà hoàng đế chuyên dùng để tra khảo tội phạm. Ta chưa sử dụng nó bao giờ. Chỉ có ngươi, ta không thể không làm như thế với ngươi. Bảo bối – ngươi dám phản bội ta, ngươi phải bị trừng phạt!” Chỉ cần y có thể thuộc về mình – cho dù phải làm tổn thương Niệm Nghiễn, Thôi Ân Trạch cũng sẽ nhắm mắt mà làm.
Thôi Ân Trạch cầm lấy gậy sắt, Niệm Nghiễn nhìn lên tấm kim loại phía đầu chiếc gậy mới thấy – nó được khắc một chữ “Ân” khá lớn – tấm kim loại đỏ chót hiện ra trước mắt, chẳng lẽ hắn thật sự sẽ . . . .
“Không! Ngươi không có quyền đối xử với ta như vậy. Ta thương yêu Tiểu Lưu nên mới thành thân với nàng. Cho dù ngươi là phụ thân ta, ngươi cũng không có quyền can thiệp!”
“Không có quyền? Bảo bối, ngươi quá ngây thơ rồi, ta không muốn làm phụ thân của ngươi, ta chỉ muốn làm tình nhân của ngươi. Ngươi nói xem, như vậy, ta có quyền ghen tị với ả nữ nhân kia chưa? Ta muốn ngươi lúc nào cũng nghĩ tới một mình ta mà thôi. . . chỉ một mình ta . . . Xem ra, lời nói không thể giúp ngươi tỉnh ngộ . . . ta chỉ có thể giúp ngươi khắc tên ta lên ngực . . . để mà ghi nhớ suốt đời suốt kiếp. . . .”
Xèo . . . . xèo. . . . xèo. . . . Tiếng da thịt bị tổn thương vang lên trong phòng, thoáng chốc xen lẫn vào đó là mùi thịt cháy. (Tiểu Nam : chỗ này, Nam định dùng từ thịt nướng, nghĩ lại quả thật không nên a~ J)
“A . . . . . .” Niệm Nghiễn cắn chặt khớp hàm, cố gắng kiềm chế không phát thêm tiếng rên rỉ nào nữa. Thật sự rất đau, đau đến da thịt đều run rẩy, đâu đến muốn ngất đi mà không ngất được, nhưng . . . . mình tuyệt đối không được khuất phục trước kẻ điên này, không thể cầu xin hắn tha thứ.
“Ngay cả một lời cầu xin cũng không có sao? Bảo bối của ta thật ngoan cường a~” Ném gậy sắt đỏ rực qua một bên, Thôi Ân Trạch hài lòng nhìn thấy một chữ “Ân” dần xuất hiện trên ngực trái của Niệm Nghiễn. Miệng vết thương bị tàn phá đến độ cơ thịt phấn hồng bên trong cũng lộ ra một ít. Vài giọt máu tươi chảy ra, kết hợp với màu hồng da thịt tạo nên một vẻ đẹp khó tả. Niệm Nghiễn vẻ mặt thống khổ, nhắm chặt hai mắt – càng kích thích dục vọng bốc người của Thôi Ân Trạch.
Phải hoàn toàn chiếm đoạt người kia! Xé rách hắn! Tra tấn hắn! Làm cho hắn thống khổ!
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, Thôi Ân Trạch đã cởi bỏ y phục mỏng manh mình đang mặc trên người, nâng hai chân của Niệm Nghiễn lên, khiến y tựa lưng vào bức tường phía sau. Tư thế này khiến cặp mông của Niệm Nghiễn nhô lên, tiểu huyệt hoàn toạn lộ diện trước mặt Thôi Ân Trạch.
“Không. . . . . . Không được!” Bị động tác bất ngờ của Thôi Ân Trạch làm cho hoảng hốt, Niệm Nghiễn không thể không cầu xin hắn – y thà bị tra tấn đến tàn phế cũng không thể để cho phụ thân của mình dùng tư thế này mà vũ nhục bản thân như thế.
“Ta xin ngươi, không được. . . . . .” Nước mắt không ngừng tuôn rơi, đôi mi dài cong vút giờ đây như chiếc lá long lanh sương sớm lúc ban mai.
Cặp mông của Niệm Nghiễn rất săn chắc, dù hai chân bị tách ra, đôi gò “bồng mơ” kia vẫm tròn trịa, gợi cảm – mãnh liệt khêu gợi ham muốn của Thôi Ân Trạch. Cái miệng nhỏ phấn hồng phía dưới đang nhắm chặt đến đáng thương – Thôi Ân Trạch không thể ức chế ham muốn tiến nhập của mình thêm một khắc nào nữa. Bản năng trong hắn đã trỗi dậy hoàn toàn, quét hết đi một chút lý trí còn sót lại. Không hề chuẩn bị gì cho người dưới thân, Thôi Ân Trạch cầm phân thân trướng to của mình, hướng cái miệng nhỏ kia, chậm rãi đẩy vào.
“A. . . . . .” Cảm giác bị cự vật của nam nhân thâm nhập còn đau đớn hơn bị gậy nóng in dấu vừa nãy cả trăm lần, Niệm Nghiễn phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể co rút mạnh mẽ, như muốn bài trừ cái thứ thô to kia ra ngoài.
Thôi Ân Trạch gầm nhẹ, gồng mình. Bảo bối, ngươi thật lợi hại a!
Niệm Nghiễn đột nhiên co rút khiến hậu huyệt xiết chặt lấy phân thân Thôi Ân Trạch, xém chút nữa hắn đã tảo tiết. (nói nôm na là chưa đến chợ đã xài hết tiền đó, mọi người *Ta đỏ mặt a* hô hô, coi tiếp . . .)
“Thả lỏng, bảo bối, thả lỏng, cứ thế này ngươi sẽ bị thương!”
“Không, không được. . . . . .” Niệm Nghiễn đau đớn, đã không còn biết nam nhân kia đang nói gì.
Thôi Ân Trạch cũng rất vất vả, mồ hôi vã ra đầy trán, một lúc rồi mà phân thân mới chỉ vào được hơn một nửa, nếu vậy, chỉ còn cách . . .
“A. . . .a . . . .” cảm giác đau đớn như muốn xé rách hậu huyệt, Niệm Nghiễn khóc không thành tiếng.
Thôi Ân Trạch thấy bảo bối không chịu thả lỏng, hắn đành dùng “tuyệt chiêu cuối”, dùng sức đẩy một cái thật mạnh khiến cái miệng nhỏ kia không thể không mở ra mà tiếp nhận yêu thương của hắn.
Rốt cuộc phân thân đã vào hết cơ thể Niệm Nghiễn. Hai người dường như đang hòa làm một, chưa bao giờ cảm thấy gắn bó với nhau như lúc này. Thôi Ân Trạch vui sướng vạn phần, khẽ cúi xuống, nhẹ hôn lên kẻ đang nhăn nhó phía dưới. Sau đó, từ từ mà di chuyển . . . . .
“Không, đừng nhúc nhích, đau. . . . . . Thật sự rất đau” Niệm Nghiễn nức nở.
Thôi Ân Trạch cười tà tà, tiếp tục rút ra một chút, rồi lại nhẹ nhàng tiến vào. Một lúc ngắn ngủi sau, từ trong hậu huyệt có loại chất lỏng gì đó chảy ra, kết hợp với một ít dịch thể do phân thân Thôi Ân Trạch tiết xuất – thứ thuốc bôi trơn tự nhiên này khiến việc hoạt động của nam nhân phía trên dễ dàng hơn rất nhiều. . . . .
“Ô. . . . . .” Biết có cầu xin hơn nữa cũng vô ích, Niệm Nghiễn đành phó mặc cho số phận.
“Hảo chặt, a. . . . . . Bảo bối, ngươi thật sự quá tuyệt vời.” Tựa như không hề nhìn thấy nét khó chịu trên mặt Niệm Nghiễn, Thôi Ân Trạch không ngừng lặp lại động tác. Hung hăng xuyên xỏ như muốn đâm xuyên qua cơ thể kia, đặt y tựa chắc chắn trên tường, kịch liệt mà va chạm.
Theo tiết tấu càng lúc càng nhanh của Thôi Ân Trạch, lưng của Niệm Nghiễn không kiểm soát được – cứ liên tục lên xuống chà sát vào bức tường phía sau. Cũng may là được được lót một lớp vải dày nên chỉ khiến lưng y có cảm giác như bị một đàn kiến bò lên mà thôi – thật khó chịu a~
Cơ thể ba ngày không được ăn uống, lại chịu đựng loại “tra tấn” này của nam nhân kia. Niệm Nghiễn gần như kiệt sức, hai tay không thể không ôm lấy cổ Thôi Ân Trạch để giữ vững thân mình.
Thôi Ân Trạch nhìn thấy hậu huyệt vì phải cố gắng tiếp nhận phân thân nóng như lửa của mình mà bị xé rách – nhưng lại không ngừng phun ra ngậm vào thứ cự vật kia – miệng hậu huyệt có vài giọt máu chảy ra, kèm theo đó là những giọt dịch thể theo vận động của Thôi Ân Trạch mà tràn ra cả bên ngoài – – càng thêm cổ vũ cho dục niệm trong lòng hắn, phần hông di chuyển càng thêm mãnh liệt, dường như hận không thể cứ như thế này mà nghiền nát kẻ dưới thân.
“A. . . . . .” Niệm Nghiễn càng thêm mệt mỏi, ý chí dường như sắp sụp đổ. Nam nhân phía trên sắp tới cao trào – càng thêm hoang dã, không thương tình cắn vào môi, vào cổ Niệm Nghiễn – hai nay bóp chặt cặp mông của y – kéo vào, đẩy ra – phối hợp với hoạt động của chính mình.
“Ân. . . . . .” Một tiếng rên rỉ trầm thấp, đầy vẻ thỏa mãn vang lên. Thôi Ân Trạch áp sát người vào Niệm Nghiễn, phóng thích toàn bộ dịch thể vào cái miệng nhỏ ấm áp kia.
Bình ổn lại nhịp tim, Thôi Ân Trạch phát hiện Niệm Nghiễn đã hôn mê. Hắn lúc này tỉnh táo lại mới phát hiện mình vừa làm cái gì, nhìn xuống cặp chân thon dài của Niệm Nghiễn – máu kèm theo bạch trọc rỉ xuống thành một đường. Đau lòng không ngớt, cởi bỏ dây xích đang trói hai tay của y, dịu dàng ôm Niệm Nghiễn vào lòng. Thôi Ân Trạch bế Niệm Nghiễn đi qua một đường hầm hướng tới tẩm cung. Vốn định để cho bảo bối của mình nghỉ ngơi một chút, lại vô tình nghe được hắn thì thào trong cơn mê sảng “Tiểu Lưu . . . . Tiểu Lưu, cứu ta, cứu ta. . . . . . .”
Nặng nề “quăng” Niệm Nghiễn nằm xuống chiếc giường lớn khiến y “A” một tiếng. Thôi Ân Trạch không quản y có ngất hay không, tức giận xông lên, gầm rú thật to “Nàng ta quan trọng với ngươi như vậy sao? Ngươi chỉ biết có mình nàng ta thôi ư? Vậy đừng trách ta tàn nhẫn, bảo bối!”
Dùng thân thể của mình mà khống chế người đang mê man phía dưới, hai tay nắm lấy hai chân Niệm Nghiễn dơ ngược lên trên – nhìn thấy nơi nhỏ xinh vừa mới bị “chà đạp” vẫn đang không ngừng hé mở, dịch thể theo đó mà chảy ra, từng chút, rồi từng chút một . . . Hạ thân liền cương cứng trở lại. lần thứ hai thâm nhập nơi mê hoặc kia.
Được dịch thể đọng lại bên trong làm chất xúc tác, lần tiếp nhập này thuận lợi hơn rất nhiều, chỉ mất một ít sức lực, phân thân đã nằm gọn trong vòng tay ôm ấp dịu dàng của tiểu cúc hoa. Thôi Ân Trạch đang nổi cơn tam bành, hung mãnh mà tiếp tục.
Niệm Nghiễn tuy đang hôn mê nhưng vẫn cảm nhận được dị vật ra vào nơi nhỏ bé kia, không thể không mở mắt.
“Đau quá, tại sao. . . . . . Tại sao lại phải đối xử với ta như vậy?” Niệm Nghiễn không thể lý giải hành vi của người này, chẳng lẽ hắn coi y là trò chơi để phát dục?
Thôi Ân Trạch không dừng lại, cúi xuống áp sát vào Niệm Nghiễn, thì thào.
“Ngươi vẫn còn chưa hiểu ? . . . . .” Bảo bối, ngươi an tâm, ta sẽ dùng cả đời này để khiến ngươi hiểu rằng dù ngươi có hận ta như thế nào – chúng ta vẫn không thể xa cách – ngươi chính là người đầu tiên và cũng là người duy nhất mà Thôi Ân Trạch ta động lòng.
“Ngươi giết ta đi! Ngươi muốn ta hiểu cái gì?”
“Ngươi là bảo bối của ta, ta làm sao nỡ tổn hại tới ngươi?”
Bảo bối? Niệm Nghiễn chua xót, hai chữ này thật là châm biếm mà, cười lạnh một tiếng. Niệm Nghiễn cảm nhận thứ đồ nam nhân kia không ngừng trướng to trong cơ thể mình, bắt đầu hỗn loạn mà di động, Niệm Nghiễn chỉ muốn ngất đi ngay lúc này. . . . . . . .
Nhưng ý muốn của Niệm Nghiễn đã không thành hiện thực. Khi đau đớn kịch liệt, Niệm Nghiễn hôn mê . . . rồi ở vào một lần thô bạo vận động khác, Niệm Nghiễn tỉnh lại . . . cứ như vậy, hai, ba lần, tỉnh . . . rồi mê. . . mê. . . lại tỉnh.
Không ngừng thay đổi đủ loại tư thế để tra tấn Niệm Nghiễn, Thôi Ân Trạch cảm nhận khoái cảm và cả hạnh phúc dâng trào, chưa bao giờ hắn sung sướng, thăng hoa đến như vậy. Bảo bối cứng đầu của hắn rốt cuộc cũng đã thuộc về hắn. . . Bốn tháng chờ đợi, bốn tháng hao tâm tốn sức, ăn không ngon ngủ không yên, tương tư thành cuồng . . . vừa qua. . . quả là đáng giá . . . rất đáng giá. . . . . . . . . .
Thẳng đến khi gà gáy, Thôi Ân Trạch mới buông tha cho Niệm Nghiễn, nhìn thấy thân thể xụi lơ phía dưới – hắn rất hối hận, ngoại trừ dục vọng được giải tỏa thì hắn chẳng cảm thấy gì khác. Đã biết người này không khỏe, nhưng khi nghe y hôn mê mà vẫn thì thầm tên ả nữ nhân kia – lửa giận trong lòng hắn lập tức bùng phát, không thể khống chế.
“Đến bao giờ ta mới có được phúc phận như nữ nhân kia đây? Bảo bối?”. Thôi Ân Trạch cười khổ.
Lau đi dòng lệ trên mặt Niệm Nghiễn. Không thể kìm nén hơn được nữa, Thôi Ân Trạch ôm chặt lấy Niệm Nghiễn. . . . . Lần đầu tiên trong đời . . . . có những giọt nước ấm áp chảy ra từ khóe mắt Thôi Ân Trạch . . . . . .