Chương : 30
———-oOo———
Lần đầu tiên, Niệm Nghiễn của hắn cho phép mình ôm y, hơn nữa lại do y tự mở miệng thỉnh cầu, thôi ân trạch làm sao không vui sướng vạn phần – tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Nhưng tại sao khi đầu lưỡi mình tiến vào miệng niệm nghiễn, hắn cảm nhận được thứ mà mình nhấm nháp không phải là ngọt ngào say lòng người mà chỉ là sự khô khốc đến nhạt nhẽo?
“A. . . . . . Tiến vào. . . . . .” Bị thôi ân trạch cuồng hôn một lúc, đầu óc niệm nghiễn choáng váng vừa rên rỉ, vừa tìm kiếm thêm cảm giác kích tình, như thế này vẫn chưa đủ, hoàn toàn chưa đủ! Trong lòng niệm nghiễn vẫn nhớ ánh mắt tuyệt vọng của Tiểu Lưu cùng vẻ mặt đau buồn của sư phụ.
Thôi Ân Trạch quả thực không thể tin được những gì mình vừa ghe thấy, người luôn mắng hắn là cầm thú, ngay cả khẽ bị chạm vào cũng thẹn thùng như niệm nghiễn lại chủ động hướng hắn cầu hoan? Lại mãnh liệt như thế? Thân thể của hắn khô nóng từ lâu – động tác chậm lại một chút, buông niệm nghiễn đang mê đắm ra mà nhìn y thật kỹ.
Khóe mắt bị độ nóng trong cơ thể làm cho ướt át, hai hàng lông mi khẽ chớp – nghi hoặc nhìn lại thôi ân trạch. Đôi môi tái nhợt hơi khép mở, do vừa bị hắn cuồng hôn mà nhiễm màu đỏ tươi—— niệm nghiễn vẫn như vậy, vẫn giống đêm hôm đó. Vẫn làm cho hắn say mê, khiến hắn không thể kiềm chế, chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia – hạ thân hắn đã sưng cứng cả lên. Tình dục một lần nữa dâng trào, thôi ân trạch không còn muốn suy nghĩ gì nữa, động tác khẩn trương cởi y phục trên người mình.
Nam nhân này quả thật rất hoàn mỹ, so với chính mình quả thật là tuyệt phẩm thế gian – khuôn mặt trưởng thành, đĩnh đạc; mái tóc dày, đen bóng; hai cánh tay cường tráng; khí thế anh dũng phi phàm . . . . . Tại sao lại mê luyến mình như vậy? niệm nghiễn không hiểu, và lúc này cũng không muốn hiểu.
“A. . . . . .” Nhanh chóng bỏ đi quần áo của niệm nghiễn – hay nói đúng hơn là xé bỏ. thôi ân trạch bắt đầu vận dụng kĩ xảo điêu luyện của mình mà liếm nhũ tiêm của niệm nghiễn, từng đợt sóng khoái lạc tê rần truyền đến – niệm nghiễn bật ra những tiếng rên rỉ trầm bổng, nóng bỏng. Trên da thịt nhợt nhạt dần dần xuất hiện những rặng mây hồng hồng, như mời gọi thôi ân trạch tiếp tục chà đạp nó. . . . . .
“Không!” Niệm Nghiễn bắt lấy tay thôi ân trạch, thôi ân trạch chưa hết ngạc nhiên thì niệm nghiễn mở miệng “Không cần, trực tiếp vào đi. . . . . .Ta không chịu nổi nữa . . . . A. . . . .”
“Nhưng. . . . . . Ngươi sẽ bị thương. . . . . .” Thương tích lần trước mới bình phục được bảy, tám phần. . . . . .
“Không sao, càng đau càng tốt, ta thích như vậy, ta muốn đau. . . . . .”
Lúc này Thôi Ân Trạch mới hiểu được bảo bối của hắn đang coi hắn như một thứ mê dược – nhất thời giận dữ nổi lên, động tác lập tức thô bạo.
Hắn quý trọng bảo bối như thế, cất giữ sâu thẳm tận con tim. Nhưng, tại sao y lại đối xử với bản thân như vậy? Tại sao không biết quý trọng thân mình? Không cho ta một cơ hội, cũng chính là cho bản thân một cơ hội?
Thô bạo vạch ra hai chân niệm nghiễn đang khép chặt, hai chân y lúc này đang mềm nhũn – làm cho người ta không khỏi thèm khát được hảo hảo yêu thương – nhưng thôi ân trạch chỉ cảm thấy tức giận khôn nguôi.
Dùng ngón giữa tiến nhập vào động khẩu đóng chặt, không lưu tình mà xoay ngoáy ngón tay khiến động khẩu vẫn còn sưng tấy lại càng thêm đỏ ửng.
“Ân. . . . . .” Rất đau, càng đau càng tốt, tốt nhất là nên đâu đến da thịt run lên, không thể nghĩ được việc gì khác. . . . . .
Không hề báo trước, thôi ân trạch nâng hai chân niệm nghiễn lên, đem khí cụ đã phấn chứng bừng bừng của mình để tại động khẩu, quệt qua vài vòng làm tăng hứng thú cho nơi nhỏ nhắn còn đang xấu hổ không chịu mở rộng kia.
“A. . . . . thật sảng khoái. . .nhanh. . . đừng hành hạ ta thêm nữa. . . . A . . . .Ân . . . . .” Đây chẳng phải là cảm giác mình muốn hay sao? Sung sướng đến tê rần – giống như có hàng ngàn con kiếm bò lổm ngổm trên người niệm nghiễn – thật sự giờ phút này niệm nghiễn đã không thể phân biệt được là mình đang đóng kịch hay là mình thực sự sung sướng – không thèm để ý làm gì, giả cũng được mà thật cũng tốt, dù sao thì cũng không thể dừng lại nữa rồi. . . . .
Thôi ân trạch cũng rất mơ hồ không hiểu niệm nghiễn đang tính toán cái gì trong đầu – lần đầu tiên thấy bảo bối của mình *** đãng khát cầu như vậy – dục vọng trong hắn như muốn bùng nổ, nhưng nghĩ lại, rất có thể niệm nghiễn đang coi mình như một thứ mê dược giúp bản thân vượt qua đau khổ thì – tiếng rên rỉ mới rồi như châm dầu vào lửa – thôi ân trạch vừa tức lại vừa thương.
Đặt một chân của niệm nghiễn lên vai mình, chân kia vẫn để dưới giường – niệm nghiễn không thể không nghiêng người để thích ứng với tư thế kỳ quái này – hai chân y bị tách ra đến cực điểm, huyệt khẩu vì thế mà không chỉ lộ rõ mồn một mà còn tự động hé mở chút ít.
Dù rất giận nhưng thôi ân trạch không hề muốn tổn thương niệm nghiễn – nhưng hắn lại không thể chờ đợi được nữa, không thể để bảo bối của hắn nằm trên giường rên rỉ như thế này mà bước đi tìm lọ cao bôi trơn – “cái khó ló cái khôn”, thôi ân trạch nhổ một ít khẩu dịch vào tay rồi đưa xuống, quết vào đầu khấc của phân thân – hy vọng chất lỏng này sẽ giúp bảo bối bớt đau phần nào.
Một tay nắm lấy chân niệm nghiễn đang khoác trên vai mình, tay kia mân mê nhũ tiêm trước ngực khiến y tăng thêm khoái cảm, thôi ân trạch từ từ tiến vào huyệt khẩu.
“A. . . hưng phấn quá. . . Ân. . .”
Tiếng rên vừa như đau đớn chịu đựng vừa hàm chứa khát khao, gọi mời. thôi ân trạch thở hổn hển – tăng dần nhịp hoạt động – nhanh một chút, rồi lại nhanh hơn chút nữa – huyệt khẩu tuy không phải lần đầu bị công phá nhưng do lâu ngày không được tiếp tục “huấn luyện”, theo bản năng mà khép chặt như xưa – khiến cho lần này không khác gì là lần đầu giữa hai người.
Một lúc sau, theo nhịp ra vào của khí cụ, một vài giọt chất lỏng màu đỏ đã chảy ra ngoài, hậu huyệt đã bị nứt ra – phân thân của thôi ân trạch vẫn tiếp tục tiến vào, không hề thương hoa tiếc ngọc – như muốn cắm thẳng vào nơi sâu nhất của huyệt động kia.
“A. . . . hảo to a. . . . . thật thích . . . . Ân . . . . sắp nứt ra rồi.”
Nứt rồi ư? Thì đã sao? Mình vốn định hảo hảo mà yêu thương y nhưng y lại vô tình mà coi mình như một loại chất kích thích. Bảo bối, là ngươi nhẫn tâm với ta trước – thôi ân trạch tự nhủ.
Niệm Nghiễn giờ phút này hoàn toàn phóng túng – đúng như y mong muốn, bây giờ trong đầu y chỉ còn lại cảm giác vừa nóng, vừa rát nơi huyệt nhỏ – lớn tiếng mà rên rỉ, phối hợp với động tác của nam nhân. Niệm Nghiễn nhìn xuống tiểu kê kê của mình giờ phút này cũng đang ngẩng đầu hưng phấn – thầm mắng cơ thể chết tiệt, không nghe lời mình. Ban đầu cứ nghĩ y sẽ không có phản ứng gì. Ai ngờ, chỉ vừa bị nam nhân thao vài cái, thân thể lập tức như được giải thoát, xúc cảm không thể phủ nhận cứ xông lên đỉnh đầu. Chẳng lẽ bản chất mình lại *** đãng đến vậy? Hay do bản lĩnh nam nhân kia quá cao cường?
Tương phản với động tác thô bạo phía dưới chính là khuôn mặt đầy trìu mến yêu thương của thôi ân trạch. Thỉnh thoảng, động tác của hắn chậm lại nhưng không ngừng – cúi xuống mà hôn, liếm láp mặt, cổ, ngực người phía dưới.
“Ân. . . . . . Cáp. . . . . . , a. . . . . . Tiếp tục, nhanh lên, mãnh liệt hơn một chút, ta còn muốn. . . . . .” Ngôn từ tục tĩu lần đầu tiên phát ra từ miệng niệm nghiễn.
Hôn nhẹ niệm nghiễn “Bảo bối, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng”.
Thôi Ân Trạch ngẩng người lên, thay đổi tư thế của hai người. Hắn hạ một chân niệm nghiễn đang đặt trên vai mình xuống, hơi rút phân thân ra. Dùng hai tay luồn xuống, lách qua hai chân niệm nghiễn, để hai chân y được bao bọc bởi hai cánh tay rắn chắc của mình.
Thấy đã thích hợp, Thôi Ân Trạch gập mạnh người xuống, hạ thể của niệm nghiễn liền nâng lên khỏi mặt giường. Chỉ còn phần đầu và từ phần hông trở lên là có điểm tựa, thôi ân trạch với tay lấy một cái gối kê vào phần hông niệm nghiễn , giúp y có thể thoải mái hơn.
Được cái gối và hai tay của thôi ân trạch chống đỡ, phần mông của niệm nghiễn hoàn toàn chổng ngược lên phía trên, lộ rõ phần đang giao thoa giữa hai kẻ cuồng hoan.
Thôi Ân Trạch lại tiếp tục tiến vào – động tác dứt khoát và nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Cả tẩm điện giờ này chỉ còn tiếng rên rỉ liên hồi của niệm nghiễn, tiếng thở dốc mạnh mẽ, trầm thấp, đầy thỏa mãn của thôi ân trạch – thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng “Bạch. . . .bạch. . . .” do phần mu của thôi ân trạch va chạm mãnh liệt với đôi mông to tròn kia.
Cảm nhận vật thô to trong cơ thể ra vào càng lúc càng nhanh, kích thước lại đang trướng to ra, niệm nghiễn biết đó chính là dấu hiệu nam nhân phía trên sắp bùng nổ, hai mắt y nhắm lại, để mặc cho nam nhân cúi xuống gặm liếm bờ môi mình. . . . . .
“Ngô. . . . . .” Một tiếng rống vang lên, thôi ân trạch phun hết tinh hoa của mình trong người niệm nghiễn . Hắn xụi lơ ngã xuống, úp chặt vào bảo bối của mình, ôm chặt y trong ***g ngực như thay lời yêu thương muốn nói, chuẩn bị rút khí cụ ra ——
“Không, ta muốn nữa! Phải tiếp tục, ngươi phải làm cho ta ngất xỉu ta mới đồng ý!” Trải qua một hồi hoan ái bạo lực nhưng y vẫn cảm thấy chưa đủ. Khoái cảm vừa chấm dứt, niệm nghiễn lại nhớ về chuyện lúc sáng. Y không biết hiện giờ mình muốn quên chuyện đã diễn ra hay chính mình còn chưa hài lòng vì chưa đạt tới cao trào? Đê tiện – niệm nghiễn tự mắng.
Thôi Ân Trạch ánh mắt không biết ẩn chứa điều gì, không nói lời nào, phân thân vừa thỏa mãn có chút mềm yếu, trong nháy mắt lại cứng rắn – nắm lấy hông niệm nghiễn – xoay y một vòng, chuyển từ nằm ngửa sang nằm sấp – theo động tác đó, từ nơi giao nhau, dịch thể không ngừng tràn ra ngoài – ướt cả một vùng đệm, cảnh tượng *** mĩ đến không ngờ.
Đè thấp thắt lưng niệm nghiễn, thôi ân trạch bóp chặt cặp mông săn chắc, từ phía sau tiến vào – tư thế của hai người bây giờ cực kì giống với hình thức “cẩu giao”.
“Ân, chính là nơi đó, nữa. . . . . . Sâu một chút, sâu một chút, a. . . . . . Hảo. . . . . .” Lời nói *** loạn không ngừng tuôn ra từ miệng niệm nghiễn. thôi ân trạch vẫn chưa phát tiết lần thứ hai, liên tiếp dụng lực như muốn phá hủy niệm nghiễn mà va chạm y.
Vẫn rất đau, đau cả thể xác, đau cả tâm hồn – nhưng không thể phủ nhận, ẩn dấu trong nỗi đau đó là cả cảm giác hoan lạc – vì dù sao niệm nghiễn cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt – kích thích liên tục như vậy mà không có cảm giác thì mới là lạ.
Ý thức lại mơ hồ thêm một lần nữa, khoái cảm thay thế đau đớn, theo đừng động tác rút ra, tiến vào của thôi ân trạch – truyền đến từng cơn mê dại khiến niệm nghiễn không thể khống chế mà buột miệng phun ra những tiếng rên *** dã.
Hạ thể hai người đã thấm ướt dịch thể, liên tiếp vài lần thôi ân trạch dùng tay giúp niệm nghiễn phun trào làm cho thân thể y như vô lực, không thể nhấc nổi một ngón tay, chỉ còn có thắt lưng vẫn lên xuống theo nhịp điệu của nam nhân – theo bản năng mà khẩn cầu vui thích.
Thôi Ân Trạch biết, bảo bối của hắn sắp không chịu nổi nữa, làn da nhiễm đỏ sắc tình đã biết mất, chỉ còn vẻ nhợt nhạt, tái đi. Tinh dịch bắn ra ngày càng loãng, cứ thế này, y sẽ. . . . .
“Không được dừng, van xin ngươi. . . . . . Đừng dừng lại, ta. . . . . . Còn muốn. . . . . . ngươi. . . . . . mau lên, tiếp tục như vậy. . . . . .” Giọng nói đứt quãng như cố tình cổ vũ thôi ân trạch.
Thôi ân trạch dù biết niệm nghiễn thần trí có phần không tỉnh táo, nhưng hắn thực sự không thể khống chế bản thân trước sự khêu gợi của người này. Bình thường, chỉ cần nhìn thấy y, hạ thân đã kêu gào đòi giải phóng. . . . Vậy mà hôm nay niệm nghiễn lại hướng hắn mà *** đang, tự hiến mình cầu hoan như vậy. . . . Làm sao hắn có thể chịu nổi. Dù biết niệm nghiễn vẫn chưa giải tỏa được khúc mắc, thậm chí có lẽ y chỉ đang coi mình như là một thứ giải dược – nhưng thế thì đã sao. Hoan ái chỉ đơn giản là hoan ái, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy – chỉ cần có thể cùng người mình yêu thương mà thăng hoa, như vậy là đủ rồi. Dựa vào kỹ xảo tuyệt vời, khát vọng yêu thương nồng cháy của bản thân – thôi ân trạch không tin người kia không hề có chút khoái hoạt nào. Hơn nữa, nhìn vào bộ dáng hiện giờ của y, tuy có chút gượng ép nhưng đôi mắt mơ hồ – như được phủ một lớp sương mỏng – đây chỉ có thể là biểu hiện của người đang sung sướng đến mê người! Dù niệm nghiễn có thể không nhận thấy điều này, nhưng phản ứng thành thật của cơ thể đã bán đứng y.
Cuối cùng, dục vọng dồn nén trong gần một tháng qua đã được giải tỏa, thôi ân trạch vui như đứa trẻ được mẹ cho quà. Một tháng qua, sau lần đầu tiên ấy, người kia không cho hắn chạm vào người – mà hắn cũng không muốn vết thương của y nặng thêm. Bởi thế, đành phải kìm nén, dục vọng đốt người nhưng hắn không hề nghĩ đến việc “tự giải quyết” chứ đừng nói tới chuyện đi tìm người thị tẩm. Nghĩ lại mình trước đây – thôi ân trạch có chút ghê tởm – hắn từng có rất nhiều thê, thiếp; thậm chí có người hắn chỉ “sủng” một lần rồi quên cả tên, không nhớ đến mặt mũi họ như thế nào – nhưng tất cả những người này, hắn chỉ coi là công cụ phát tiết, chưa từng coi trọng kẻ nào. Nghĩ như vậy, thôi ân trạch có chút an ủi, dù sao cũng có thể coi bảo bối chính là người đầu tiên của mình.
“Ân. . . . . . Chính là nơi đó, hảo. . . . . . Thoải mái. . . . . .”
“Đừng có ngừng, xin ngươi. . . . . .”
. . . . . .
“A. . . . . . Cáp. . . . . . , mãnh liệt thêm một chút. . . . . .”
Ai vậy? Ai mà *** tiện như vậy, chỉ có thể là kỹ nữ thanh lâu, nhưng giọng nói phát ra này là từ miệng của một nam nhân. . . . . .
“A. . . . . . , chính là nơi đó. . . . . .”
Thanh âm vô cùng quen thuộc, ai vậy. . . . . .
“Phải. . . . . . ta muốn nữa. . . . . . A. . . . . .”
Không, đây không phải ai khác, chính là y, là y, là Niệm Nghiễn!
Mình sao lại như thế này? Phóng đãng còn hơn kỹ nữ, cầu xin nam nhân hoan hảo không dứt?
Không. . . . . . đây không phải sự thật. . . . . . Không phải!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Không!” Niệm Nghiễn bị tiếng la của chính mình làm cho tỉnh lại. Chỉ là một giấc mộng ư? Phải rồi, mình làm sao có thể *** đãng như vậy? Nhưng đau đớn bên hông đã kéo hắn trở về sự thật – tất cả những gì diễn ra không phải là một giấc mơ.
Lấy ra đoản đao trên chiếc áo rơi dưới mặt đất, chuôi đao này chính là của thôi ân trạch cho y, khi đó hắn đã nói “Chỉ cần ngươi có thể, giết ta hay không là tùy ở ngươi” – nhưng niệm nghiễn đã không làm được. Ha ha, thật buồn cười, y chính là giáo chủ của ma giáo, bỗng nhiên ngay cả can đảm giết người cũng không có, hiện giờ lại mất hết cả tự tôn, còn sống ở trên đời làm gì, nếu đã trắng tay, không bằng. . . . . . . . .
Rút đoản đao ra, nhìn vào thanh đao sáng quắc đang phản chiếu thân ảnh của một người. . . . . . .
Là hắn, chính hắn đã khiến mình bất hạnh như thế này, đem một giáo chủ kiêu ngạo như y biến thành một kỹ nữ thấp hèn, chính là hắn. . . . . . .
Thôi ân trạch vẫn ngủ sau không hề nhận thấy hành động của người bên cạnh.
Niệm Nghiễn hận nhất nam nhân này. . . . . .
Là hắn đã đẩy y tới đường cùng. . . . . .
Hại y thê ly tử tán. . . . . .
“Ôm ta. . . . . .” Thanh âm run rẩy, không có chút độ ấm, làm cho người khác chua xót. . . . . .
Lần đầu tiên, Niệm Nghiễn của hắn cho phép mình ôm y, hơn nữa lại do y tự mở miệng thỉnh cầu, thôi ân trạch làm sao không vui sướng vạn phần – tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Nhưng tại sao khi đầu lưỡi mình tiến vào miệng niệm nghiễn, hắn cảm nhận được thứ mà mình nhấm nháp không phải là ngọt ngào say lòng người mà chỉ là sự khô khốc đến nhạt nhẽo?
Thái độ Niệm Nghiễn khác thường, hai tay ôm lấy cổ thôi ân trạch, đầu ngả về sau, tạo thuận lợi cho đối phương linh hoạt tàn sát bừa bãi trong miệng, cái lưỡi ngốc nghếch của y bị thôi ân trạch kích thích một hồi cũng bắt đầu phản ứng lại, thân nhiệt tăng lên, ý thức dần mơ hồ.
“A. . . . . . Tiến vào. . . . . .” Bị thôi ân trạch cuồng hôn một lúc, đầu óc niệm nghiễn choáng váng vừa rên rỉ, vừa tìm kiếm thêm cảm giác kích tình, như thế này vẫn chưa đủ, hoàn toàn chưa đủ! Trong lòng niệm nghiễn vẫn nhớ ánh mắt tuyệt vọng của Tiểu Lưu cùng vẻ mặt đau buồn của sư phụ.
Thôi Ân Trạch quả thực không thể tin được những gì mình vừa ghe thấy, người luôn mắng hắn là cầm thú, ngay cả khẽ bị chạm vào cũng thẹn thùng như niệm nghiễn lại chủ động hướng hắn cầu hoan? Lại mãnh liệt như thế? Thân thể của hắn khô nóng từ lâu – động tác chậm lại một chút, buông niệm nghiễn đang mê đắm ra mà nhìn y thật kỹ.
Khóe mắt bị độ nóng trong cơ thể làm cho ướt át, hai hàng lông mi khẽ chớp – nghi hoặc nhìn lại thôi ân trạch. Đôi môi tái nhợt hơi khép mở, do vừa bị hắn cuồng hôn mà nhiễm màu đỏ tươi—— niệm nghiễn vẫn như vậy, vẫn giống đêm hôm đó. Vẫn làm cho hắn say mê, khiến hắn không thể kiềm chế, chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia – hạ thân hắn đã sưng cứng cả lên. Tình dục một lần nữa dâng trào, thôi ân trạch không còn muốn suy nghĩ gì nữa, động tác khẩn trương cởi y phục trên người mình.
Nam nhân này quả thật rất hoàn mỹ, so với chính mình quả thật là tuyệt phẩm thế gian – khuôn mặt trưởng thành, đĩnh đạc; mái tóc dày, đen bóng; hai cánh tay cường tráng; khí thế anh dũng phi phàm . . . . . Tại sao lại mê luyến mình như vậy? niệm nghiễn không hiểu, và lúc này cũng không muốn hiểu.
“A. . . . . .” Nhanh chóng bỏ đi quần áo của niệm nghiễn – hay nói đúng hơn là xé bỏ. thôi ân trạch bắt đầu vận dụng kĩ xảo điêu luyện của mình mà liếm nhũ tiêm của niệm nghiễn, từng đợt sóng khoái lạc tê rần truyền đến – niệm nghiễn bật ra những tiếng rên rỉ trầm bổng, nóng bỏng. Trên da thịt nhợt nhạt dần dần xuất hiện những rặng mây hồng hồng, như mời gọi thôi ân trạch tiếp tục chà đạp nó. . . . . .
“Không!” Niệm Nghiễn bắt lấy tay thôi ân trạch, thôi ân trạch chưa hết ngạc nhiên thì niệm nghiễn mở miệng “Không cần, trực tiếp vào đi. . . . . .Ta không chịu nổi nữa . . . . A. . . . .”
“Nhưng. . . . . . Ngươi sẽ bị thương. . . . . .” Thương tích lần trước mới bình phục được bảy, tám phần. . . . . .
“Không sao, càng đau càng tốt, ta thích như vậy, ta muốn đau. . . . . .”
Lúc này Thôi Ân Trạch mới hiểu được bảo bối của hắn đang coi hắn như một thứ mê dược – nhất thời giận dữ nổi lên, động tác lập tức thô bạo.
Hắn quý trọng bảo bối như thế, cất giữ sâu thẳm tận con tim. Nhưng, tại sao y lại đối xử với bản thân như vậy? Tại sao không biết quý trọng thân mình? Không cho ta một cơ hội, cũng chính là cho bản thân một cơ hội?
Thô bạo vạch ra hai chân niệm nghiễn đang khép chặt, hai chân y lúc này đang mềm nhũn – làm cho người ta không khỏi thèm khát được hảo hảo yêu thương – nhưng thôi ân trạch chỉ cảm thấy tức giận khôn nguôi.
Dùng ngón giữa tiến nhập vào động khẩu đóng chặt, không lưu tình mà xoay ngoáy ngón tay khiến động khẩu vẫn còn sưng tấy lại càng thêm đỏ ửng.
“Ân. . . . . .” Rất đau, càng đau càng tốt, tốt nhất là nên đâu đến da thịt run lên, không thể nghĩ được việc gì khác. . . . . .
Không hề báo trước, thôi ân trạch nâng hai chân niệm nghiễn lên, đem khí cụ đã phấn chứng bừng bừng của mình để tại động khẩu, quệt qua vài vòng làm tăng hứng thú cho nơi nhỏ nhắn còn đang xấu hổ không chịu mở rộng kia.
“A. . . . . thật sảng khoái. . .nhanh. . . đừng hành hạ ta thêm nữa. . . . A . . . .Ân . . . . .” Đây chẳng phải là cảm giác mình muốn hay sao? Sung sướng đến tê rần – giống như có hàng ngàn con kiếm bò lổm ngổm trên người niệm nghiễn – thật sự giờ phút này niệm nghiễn đã không thể phân biệt được là mình đang đóng kịch hay là mình thực sự sung sướng – không thèm để ý làm gì, giả cũng được mà thật cũng tốt, dù sao thì cũng không thể dừng lại nữa rồi. . . . .
Thôi ân trạch cũng rất mơ hồ không hiểu niệm nghiễn đang tính toán cái gì trong đầu – lần đầu tiên thấy bảo bối của mình *** đãng khát cầu như vậy – dục vọng trong hắn như muốn bùng nổ, nhưng nghĩ lại, rất có thể niệm nghiễn đang coi mình như một thứ mê dược giúp bản thân vượt qua đau khổ thì – tiếng rên rỉ mới rồi như châm dầu vào lửa – thôi ân trạch vừa tức lại vừa thương.
Đặt một chân của niệm nghiễn lên vai mình, chân kia vẫn để dưới giường – niệm nghiễn không thể không nghiêng người để thích ứng với tư thế kỳ quái này – hai chân y bị tách ra đến cực điểm, huyệt khẩu vì thế mà không chỉ lộ rõ mồn một mà còn tự động hé mở chút ít.
Dù rất giận nhưng thôi ân trạch không hề muốn tổn thương niệm nghiễn – nhưng hắn lại không thể chờ đợi được nữa, không thể để bảo bối của hắn nằm trên giường rên rỉ như thế này mà bước đi tìm lọ cao bôi trơn – “cái khó ló cái khôn”, thôi ân trạch nhổ một ít khẩu dịch vào tay rồi đưa xuống, quết vào đầu khấc của phân thân – hy vọng chất lỏng này sẽ giúp bảo bối bớt đau phần nào.
Một tay nắm lấy chân niệm nghiễn đang khoác trên vai mình, tay kia mân mê nhũ tiêm trước ngực khiến y tăng thêm khoái cảm, thôi ân trạch từ từ tiến vào huyệt khẩu.
“A. . . hưng phấn quá. . . Ân. . .”
Tiếng rên vừa như đau đớn chịu đựng vừa hàm chứa khát khao, gọi mời. thôi ân trạch thở hổn hển – tăng dần nhịp hoạt động – nhanh một chút, rồi lại nhanh hơn chút nữa – huyệt khẩu tuy không phải lần đầu bị công phá nhưng do lâu ngày không được tiếp tục “huấn luyện”, theo bản năng mà khép chặt như xưa – khiến cho lần này không khác gì là lần đầu giữa hai người.
Một lúc sau, theo nhịp ra vào của khí cụ, một vài giọt chất lỏng màu đỏ đã chảy ra ngoài, hậu huyệt đã bị nứt ra – phân thân của thôi ân trạch vẫn tiếp tục tiến vào, không hề thương hoa tiếc ngọc – như muốn cắm thẳng vào nơi sâu nhất của huyệt động kia.
“A. . . . hảo to a. . . . . thật thích . . . . Ân . . . . sắp nứt ra rồi.”
Nứt rồi ư? Thì đã sao? Mình vốn định hảo hảo mà yêu thương y nhưng y lại vô tình mà coi mình như một loại chất kích thích. Bảo bối, là ngươi nhẫn tâm với ta trước – thôi ân trạch tự nhủ.
Niệm Nghiễn giờ phút này hoàn toàn phóng túng – đúng như y mong muốn, bây giờ trong đầu y chỉ còn lại cảm giác vừa nóng, vừa rát nơi huyệt nhỏ – lớn tiếng mà rên rỉ, phối hợp với động tác của nam nhân. Niệm Nghiễn nhìn xuống tiểu kê kê của mình giờ phút này cũng đang ngẩng đầu hưng phấn – thầm mắng cơ thể chết tiệt, không nghe lời mình. Ban đầu cứ nghĩ y sẽ không có phản ứng gì. Ai ngờ, chỉ vừa bị nam nhân thao vài cái, thân thể lập tức như được giải thoát, xúc cảm không thể phủ nhận cứ xông lên đỉnh đầu. Chẳng lẽ bản chất mình lại *** đãng đến vậy? Hay do bản lĩnh nam nhân kia quá cao cường?
Tương phản với động tác thô bạo phía dưới chính là khuôn mặt đầy trìu mến yêu thương của thôi ân trạch. Thỉnh thoảng, động tác của hắn chậm lại nhưng không ngừng – cúi xuống mà hôn, liếm láp mặt, cổ, ngực người phía dưới.
“Ân. . . . . . Cáp. . . . . . , a. . . . . . Tiếp tục, nhanh lên, mãnh liệt hơn một chút, ta còn muốn. . . . . .” Ngôn từ tục tĩu lần đầu tiên phát ra từ miệng niệm nghiễn.
Hôn nhẹ niệm nghiễn “Bảo bối, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng”.
Thôi Ân Trạch ngẩng người lên, thay đổi tư thế của hai người. Hắn hạ một chân niệm nghiễn đang đặt trên vai mình xuống, hơi rút phân thân ra. Dùng hai tay luồn xuống, lách qua hai chân niệm nghiễn, để hai chân y được bao bọc bởi hai cánh tay rắn chắc của mình.
Thấy đã thích hợp, Thôi Ân Trạch gập mạnh người xuống, hạ thể của niệm nghiễn liền nâng lên khỏi mặt giường. Chỉ còn phần đầu và từ phần hông trở lên là có điểm tựa, thôi ân trạch với tay lấy một cái gối kê vào phần hông niệm nghiễn , giúp y có thể thoải mái hơn.
Được cái gối và hai tay của thôi ân trạch chống đỡ, phần mông của niệm nghiễn hoàn toàn chổng ngược lên phía trên, lộ rõ phần đang giao thoa giữa hai kẻ cuồng hoan.
Thôi Ân Trạch lại tiếp tục tiến vào – động tác dứt khoát và nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Cả tẩm điện giờ này chỉ còn tiếng rên rỉ liên hồi của niệm nghiễn, tiếng thở dốc mạnh mẽ, trầm thấp, đầy thỏa mãn của thôi ân trạch – thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng “Bạch. . . .bạch. . . .” do phần mu của thôi ân trạch va chạm mãnh liệt với đôi mông to tròn kia.
Cảm nhận vật thô to trong cơ thể ra vào càng lúc càng nhanh, kích thước lại đang trướng to ra, niệm nghiễn biết đó chính là dấu hiệu nam nhân phía trên sắp bùng nổ, hai mắt y nhắm lại, để mặc cho nam nhân cúi xuống gặm liếm bờ môi mình. . . . . .
“Ngô. . . . . .” Một tiếng rống vang lên, thôi ân trạch phun hết tinh hoa của mình trong người niệm nghiễn . Hắn xụi lơ ngã xuống, úp chặt vào bảo bối của mình, ôm chặt y trong ***g ngực như thay lời yêu thương muốn nói, chuẩn bị rút khí cụ ra ——
“Không, ta muốn nữa! Phải tiếp tục, ngươi phải làm cho ta ngất xỉu ta mới đồng ý!” Trải qua một hồi hoan ái bạo lực nhưng y vẫn cảm thấy chưa đủ. Khoái cảm vừa chấm dứt, niệm nghiễn lại nhớ về chuyện lúc sáng. Y không biết hiện giờ mình muốn quên chuyện đã diễn ra hay chính mình còn chưa hài lòng vì chưa đạt tới cao trào? Đê tiện – niệm nghiễn tự mắng.
Thôi Ân Trạch ánh mắt không biết ẩn chứa điều gì, không nói lời nào, phân thân vừa thỏa mãn có chút mềm yếu, trong nháy mắt lại cứng rắn – nắm lấy hông niệm nghiễn – xoay y một vòng, chuyển từ nằm ngửa sang nằm sấp – theo động tác đó, từ nơi giao nhau, dịch thể không ngừng tràn ra ngoài – ướt cả một vùng đệm, cảnh tượng *** mĩ đến không ngờ.
Đè thấp thắt lưng niệm nghiễn, thôi ân trạch bóp chặt cặp mông săn chắc, từ phía sau tiến vào – tư thế của hai người bây giờ cực kì giống với hình thức “cẩu giao”.
“Ân, chính là nơi đó, nữa. . . . . . Sâu một chút, sâu một chút, a. . . . . . Hảo. . . . . .” Lời nói *** loạn không ngừng tuôn ra từ miệng niệm nghiễn. thôi ân trạch vẫn chưa phát tiết lần thứ hai, liên tiếp dụng lực như muốn phá hủy niệm nghiễn mà va chạm y.
Vẫn rất đau, đau cả thể xác, đau cả tâm hồn – nhưng không thể phủ nhận, ẩn dấu trong nỗi đau đó là cả cảm giác hoan lạc – vì dù sao niệm nghiễn cũng chỉ là một con người bằng xương bằng thịt – kích thích liên tục như vậy mà không có cảm giác thì mới là lạ.
Ý thức lại mơ hồ thêm một lần nữa, khoái cảm thay thế đau đớn, theo đừng động tác rút ra, tiến vào của thôi ân trạch – truyền đến từng cơn mê dại khiến niệm nghiễn không thể khống chế mà buột miệng phun ra những tiếng rên *** dã.
Hạ thể hai người đã thấm ướt dịch thể, liên tiếp vài lần thôi ân trạch dùng tay giúp niệm nghiễn phun trào làm cho thân thể y như vô lực, không thể nhấc nổi một ngón tay, chỉ còn có thắt lưng vẫn lên xuống theo nhịp điệu của nam nhân – theo bản năng mà khẩn cầu vui thích.
Thôi Ân Trạch biết, bảo bối của hắn sắp không chịu nổi nữa, làn da nhiễm đỏ sắc tình đã biết mất, chỉ còn vẻ nhợt nhạt, tái đi. Tinh dịch bắn ra ngày càng loãng, cứ thế này, y sẽ. . . . .
“Không được dừng, van xin ngươi. . . . . . Đừng dừng lại, ta. . . . . . Còn muốn. . . . . . ngươi. . . . . . mau lên, tiếp tục như vậy. . . . . .” Giọng nói đứt quãng như cố tình cổ vũ thôi ân trạch.
Thôi ân trạch dù biết niệm nghiễn thần trí có phần không tỉnh táo, nhưng hắn thực sự không thể khống chế bản thân trước sự khêu gợi của người này. Bình thường, chỉ cần nhìn thấy y, hạ thân đã kêu gào đòi giải phóng. . . . Vậy mà hôm nay niệm nghiễn lại hướng hắn mà *** đang, tự hiến mình cầu hoan như vậy. . . . Làm sao hắn có thể chịu nổi. Dù biết niệm nghiễn vẫn chưa giải tỏa được khúc mắc, thậm chí có lẽ y chỉ đang coi mình như là một thứ giải dược – nhưng thế thì đã sao. Hoan ái chỉ đơn giản là hoan ái, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy – chỉ cần có thể cùng người mình yêu thương mà thăng hoa, như vậy là đủ rồi. Dựa vào kỹ xảo tuyệt vời, khát vọng yêu thương nồng cháy của bản thân – thôi ân trạch không tin người kia không hề có chút khoái hoạt nào. Hơn nữa, nhìn vào bộ dáng hiện giờ của y, tuy có chút gượng ép nhưng đôi mắt mơ hồ – như được phủ một lớp sương mỏng – đây chỉ có thể là biểu hiện của người đang sung sướng đến mê người! Dù niệm nghiễn có thể không nhận thấy điều này, nhưng phản ứng thành thật của cơ thể đã bán đứng y.
Cuối cùng, dục vọng dồn nén trong gần một tháng qua đã được giải tỏa, thôi ân trạch vui như đứa trẻ được mẹ cho quà. Một tháng qua, sau lần đầu tiên ấy, người kia không cho hắn chạm vào người – mà hắn cũng không muốn vết thương của y nặng thêm. Bởi thế, đành phải kìm nén, dục vọng đốt người nhưng hắn không hề nghĩ đến việc “tự giải quyết” chứ đừng nói tới chuyện đi tìm người thị tẩm. Nghĩ lại mình trước đây – thôi ân trạch có chút ghê tởm – hắn từng có rất nhiều thê, thiếp; thậm chí có người hắn chỉ “sủng” một lần rồi quên cả tên, không nhớ đến mặt mũi họ như thế nào – nhưng tất cả những người này, hắn chỉ coi là công cụ phát tiết, chưa từng coi trọng kẻ nào. Nghĩ như vậy, thôi ân trạch có chút an ủi, dù sao cũng có thể coi bảo bối chính là người đầu tiên của mình.
“Ân. . . . . . Chính là nơi đó, hảo. . . . . . Thoải mái. . . . . .”
“Đừng có ngừng, xin ngươi. . . . . .”
. . . . . .
“A. . . . . . Cáp. . . . . . , mãnh liệt thêm một chút. . . . . .”
Ai vậy? Ai mà *** tiện như vậy, chỉ có thể là kỹ nữ thanh lâu, nhưng giọng nói phát ra này là từ miệng của một nam nhân. . . . . .
“A. . . . . . , chính là nơi đó. . . . . .”
Thanh âm vô cùng quen thuộc, ai vậy. . . . . .
“Phải. . . . . . ta muốn nữa. . . . . . A. . . . . .”
Không, đây không phải ai khác, chính là y, là y, là Niệm Nghiễn!
Mình sao lại như thế này? Phóng đãng còn hơn kỹ nữ, cầu xin nam nhân hoan hảo không dứt?
Không. . . . . . đây không phải sự thật. . . . . . Không phải!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Không!” Niệm Nghiễn bị tiếng la của chính mình làm cho tỉnh lại. Chỉ là một giấc mộng ư? Phải rồi, mình làm sao có thể *** đãng như vậy? Nhưng đau đớn bên hông đã kéo hắn trở về sự thật – tất cả những gì diễn ra không phải là một giấc mơ.
Lấy ra đoản đao trên chiếc áo rơi dưới mặt đất, chuôi đao này chính là của thôi ân trạch cho y, khi đó hắn đã nói “Chỉ cần ngươi có thể, giết ta hay không là tùy ở ngươi” – nhưng niệm nghiễn đã không làm được. Ha ha, thật buồn cười, y chính là giáo chủ của ma giáo, bỗng nhiên ngay cả can đảm giết người cũng không có, hiện giờ lại mất hết cả tự tôn, còn sống ở trên đời làm gì, nếu đã trắng tay, không bằng. . . . . . . . .
Rút đoản đao ra, nhìn vào thanh đao sáng quắc đang phản chiếu thân ảnh của một người. . . . . . .
Là hắn, chính hắn đã khiến mình bất hạnh như thế này, đem một giáo chủ kiêu ngạo như y biến thành một kỹ nữ thấp hèn, chính là hắn. . . . . . .
Thôi ân trạch vẫn ngủ sau không hề nhận thấy hành động của người bên cạnh.
Niệm Nghiễn hận nhất nam nhân này. . . . . .
Là hắn đã đẩy y tới đường cùng. . . . . .
Hại y thê ly tử tán. . . . . .