Chương : 34
Tháng ba, vừa bước qua mùa đông lạnh giá, cảnh sắc tiêu điều vùng Giang Nam đang dần tan biến, chồi non vươn mầm – báo hiệu mùa xuân mới bắt đầu. Thiếu nữ dệt vải bên sông, náo nức nô đùa – trẻ con quần áo mới xúng xính chạy lăng xăng – mùa xuân bao giờ cũng khiến con người ta tràn đầy sinh lực.
“Ai, huynh đệ, ngươi nói xem triều đình có thể dễ dàng bỏ qua cho ma giáo như vậy sao?” Tuyên Phúc tửu *** nổi tiếng nhất Liễu châu là nơi tụ họp “quần hùng” khắp nơi trong thiên hạ – nếu muốn biết tin tức gì, chỉ cần đến nơi này chắc chắn sẽ không phải thất vọng.
“Thực kỳ quái a, ta còn nghe nói đây là do tiên đế để lại di chiếu a.”
“Đúng vậy đúng vậy, ta cũng nghe người khác đồn đại như thế, tiên đế giao đấu mười mấy năm với ma giáo, đến thi thành công lại buông tha cho họ, ngươi nói coi, ma giáo bây giờ thế nào rồi?”
“Còn ma giáo nào nữa, giáo chủ bọn họ không biết đã chạy đi đâu rồi, ma giáo đã sớm không còn tồn tại nữa ——”
Niệm Nghiễn nhấp một ngụm rượu, tuy rằng y luôn cố gắng để quên nhưng không phải cứ muốn là được – hôm nay chính là một ví dụ, câu chuyện phiếm của những kẻ nhàn rỗi kia lại gợi lên quá khứ khuất nhục cùng chua xót trong đầu Niệm Nghiễn. Hai năm trước, trầm mình trong hỏa hoạn tại Ngự Thấm điện, Niệm Nghiễn chưa từng nghĩ rằng mình sẽ sống sót, không ngờ rằng trong giây phút sinh tử ấy – mật đạo dưới lòng Ngự Thấm điện đã cứu y một mạng.
Hoàng cung quả nhiên có nhiều cơ quan, mật thất. Sàn nhà của Ngự Thấm điện là một cánh cửa quay hai chiều, bên dưới có một sợi dây thừng giữ cho cánh cửa không dịch chuyển lung tung. Hôm ấy, lửa cháy quá lớn, thiêu trụi sợi dây khiến cánh cửa quay một vòng, Niệm Nghiễn đang nằm phía trên thì bị rơi xuống mật đạo phía dưới. Hôn mê vừa tỉnh, Niệm Nghiễn có phần vui mừng – ông trời đã cho y một con đường sống, cho y một cơ hội làm lại từ đầu. Nhanh chóng rời khỏi hoàng cung – nhà giam khủng bố đối với Niệm Nghiễn. Niệm Nghiễn quyết định y sẽ sống cho mình dù chỉ một lần này. Niệm Nghiễn đã nghĩ cho người khác quá nhiều – từ mối thù của mẫu thân cho tới trách nhiệm của một giáo chủ – trong hơn hai mươi năm làm người, y chợt nhớ mình chưa từng làm một việc gì cho bản thân mình cả. Đây có thể coi như một sai lầm của Niệm Nghiễn.
Thế nên, trong khoảnh khắc chạy khỏi hoàng cung, Niệm Nghiễn đã quyết định, nếu trời cao đã ban cho mình sinh mệnh lần thứ hai, y sẽ vứt bỏ quá khứ, vì chính mình mà sống, sẽ không nghĩ tới tất cả những người từng khiến mình phải thống khổ kia. Dù sao thì đối với bọn họ, hắn đã chết, cứ để cho quá khứ kia cùng cái chết của mình đi xuống địa ngục. Y sẽ không còn gánh nặng nào nữa, có thể làm một nam nhân ung dung, kiêu ngạo.
Chuyện đầu tiên Niệm Nghiễn làm khi ra khỏi hoàng cung là đi hỏi thăm tin tức của đám người Phong Vong Trần. Y được biết, hiện tại, các huynh đệ của Mặc giáo đã chuyển xuống sinh sống ở phương nam, không còn hành tẩu trên giang hồ nữa – dường như chỉ muốn là những người dân bình thường. Mặc giáo coi như đã giải tán, hiện nay, các huynh đệ còn lại tập trung ở Vong Trần sơn trang—— lấy thương nghiệp làm nghề để sinh sống. Trang chủ Vong Trần sơn trang chính là Phong Vong Trần, cùng với sự trợ giúp của đại sư huynh và Tiểu Lưu.
Niệm Nghiễn có lần tới Vong Trần sơn trang, bay lên nóc nhà dỡ mái ngói mà nhìn trộm hai mẹ con Tiểu Lưu. Một khắc đó, Niệm Nghiễn ý thức được, y đã là cha, đã có cốt nhục của chính mình. Niệm Nghiễn xúc động muốn chạy lại ôm hai mẹ con nàng – nhưng lại có một loại cảm giác chua xót ngăn trở y : Mình phải đối mặt với thê tử của mình như thế nào đây? Cho dù mọi người có tha thứ cho y, Niệm Nghiễn cũng không thể tha thứ cho chính mình – yếu đuối vô năng, không thể bảo vệ được những người thân yêu nhất của mình. Niệm Nghiễn chỉ còn lựa chọn âm thầm rời xa bọn họ, đem hình ảnh mẫu tử Tiểu Lưu mà khắc sâu trong lòng – hy vọng một ngày nào đó y có thể trở thành một nam tử tự tin, kiêu hãnh – khi đó Niệm Nghiễn mới có can đảm đứng trước mẫu tử họ mà xám hối.
Hai năm qua, Niệm Nghiễn đi khắp nơi bênh vực kẻ yếu, trừ gian diệt bạo, làm một chuyện mà một kẻ đại trượng phu nên làm. Nhưng lúc nào trong đầu y cũng có một nỗi ám ảnh, cứ quấn lấy y, không hề buông tha—— người kia đã chết, đáng lẽ phải vui mừng thì Niệm Nghiễn lại thấy mình . . . . . . bỗng dưng cô đơn, thương tâm. Niệm Nghiễn cũng không hiểu sao mình lại có thứ tình cảm này nữa, hay là do hắn chết rồi nên y mới thương hại – thôi thì cứ coi như đó là một bài điếu văn mà y dành cho người đã khuất đi vậy.
Dùng bữa xong, Niệm Nghiễn để lại nén bạc trên bàn, khoác túi nải lên người, bước ra đường. Nắng xuân nhè nhẹ chiếu xuống người, làm cho Niệm Nghiễn cảm thấy như mình đang hồi sinh. Y đến Liễu châu này vì đã nhận lời giúp đỡ một vị lão bá vận chuyển một túi gấm. Lão nhân gia đã cao tuổi, hình như lại còn bị trọng thương, dù sao hiện tại Niệm Nghiễn cũng không có việc để làm vì thế y liền chấp nhận đề nghị này rồi di chuyển tới Liễu châu. Không ngờ, trên đường lại gặp rất nhiều mai phục, chẳng lẽ trong cái túi gấm này có chứa thứ bảo bối gì sao?
“Tại hạ có thể mời vị huynh đài này đến tệ xá được không?” Đang suy nghĩ, một vị cẩm y công tử liền chặn đường Niệm Nghiễn – người này mắt liễu mày ngài, thật là văn nhã tuấn tú, nhưng ánh mắt lại sắc bén lộ ra một chút sát khí—— xem ra, việc hắn chặn đường mình nhất định có liên quan tới cái túi gấm!
“Được thôi.” Dù sao thì võ công của mình cũng cao cường, hơn nữa, Niệm Nghiễn rất muốn biết rốt cuộc chiếc túi gấm này chứa đựng điều gì?
“Nga? . . . . . . Huynh đài quả thật là một người hào sảng. Đã vậy, xin mời đi theo tại hạ” Không nghĩ tới đối phương lại dễ dàng đáp ứng mình như vậy – cẩm y công tử thoáng chút biến sắc nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại thần thái thản nhiên ban đầu – quả nhiên là một kẻ không tầm thường.