Chương : 42
Lôi đài tỷ võ được dựng nên ngay trong võ đường của Huyền Thiết môn – nơi này chính là nơi mà ngày thường, đệ tử của Huyền Thiết môn luyện tập võ nghệ nên có chứa rất nhiều binh khí, không gian lại rộng lớn, thoáng đạt vô cùng – rất thích hợp cho việc tỷ thí phân định cao thấp.
“Cám. . . . . . Cám ơn đại ca!” Liễu Thành Thành ngây ngẩn cả người, cảm giác ấm áp bàn tay kia mang lại còn thấm đượm trên da mặt rất lâu, dường như không hề tan biến.
“Ngươi làm sao vậy? Đột nhiên lại ngây ngốc như thế? Chẳng phải đêm qua vui sướng đến nỗi không ngủ được sao?” Vẻ mặt ngốc nghếch của Liễu Thành Thành khiến Niệm Nghiễn không nhịn được cười.
“Nga, nga.” Liễu Thành Thành cũng phát hiện chính mình thất thố, vội vàng ngoảnh mặt nhìn lên lôi đài. Dưới ánh nắng mặt trời, Niệm Nghiễn không hề phát hiện khuôn mặt hắn đang ửng đỏ.
Tỷ võ lần này áp dụng phương thức thắng làm vua, thua làm giặc – hai người đấu với nhau, kẻ thua sẽ phải bỏ cuộc, người thắng sẽ đi tiếp vào vòng trong. Hiện tại, thủ tọa giới luật của Thiếu Lâm tự đang quyết đấu với chưởng môn của phái Côn Sơn. Người thắng trận này sẽ cùng với môn chủ Huyền Thiết môn Cố Thanh Thương phân tranh cao thấp, từ đó mà quyết định ai sẽ ngồi lên chiếc ghế võ lâm minh chủ kia.
Thiếu Lâm là đại thụ trong làng võ học, nếu nói tất cả những chiêu thức trong thiên hạ này đều có nguồn gốc từ Thiếu Lâm thì cũng không có gì quá đáng. Nhưng Côn Sơn tuy mới được hình thành nhưng đã nổi tiếng trên giang hồ bởi tính sáng tạo của công phu, hai người đã xuất ra hơn năm trăm chiêu mà vẫn không thể hạ gục đối phương. Đứng dưới đài nhìn ngắm cả một buổi sáng mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, chỉ hy vọng bọn họ mau mau phân định thắng bại mà thôi.
Đột nhiên Côn Sơn chưởng môn Ngô Trung Vĩnh hướng Minh Không đại sư của Thiếu Lâm đánh ra một quyền “Thần Vô Thủ”, Minh Không đại sư không kịp xoay trở, trúng chưởng ngay giữa ngực, ngã xuống sàn một cái “Rầm. . .”. Côn Sơn chưởng môn xuất chiêu thâm độc, lực đạo theo năm ngón tay mà phát ra, đại sư Thiếu Lâm nằm trên đất, phun ra một ngúm máu đỏ tươi.
Dưới đài, có người trầm trồ khen ngợi, có người lại mắng Ngô Trung Vĩnh vô sỉ. Mấy chiêu tiếp theo, Ngô Trung Vĩnh dễ dàng đánh bại Minh Không, nói cách khác, buổi chiều, hắn sẽ cùng với Cố Thanh Thương tranh đoạt ngôi vị minh chủ.
Mọi người dùn xong cơm trưa, nô nức kéo nhau tiến về lôi đài, trận chiến chiều nay có thể coi như đại chiến cao thủ mười năm khó gặp. Cố Thanh Thương sáng nay giao đấu đã chứng minh thực lực của mình cuồn cuộn như sóng vỡ bờ, Ngô Trung Vĩnh lại là kẻ gian manh, xảo trá – hiệp đấu này quả là đáng xem, hứa hẹn chứa đựng nhiều điều bất ngờ.
Niệm Nghiễn lại không nghĩ vậy, theo y quan sát, mấy lần tỷ thí sáng nay, Cố Thanh Thương vẫn chưa sử dụng hết công lực của mình. Tên Ngô Trung Vĩnh kia tuy giỏi mưu kế nhưng võ nghệ lại hữu hạn. Ngôi vị minh chủ coi như đã chắc chắn nằm trong tay Cố Thanh Thương.
Niệm Nghiễn cũng chẳng còn thích thú mà tọa sơn quan hổ đấu, chỉ có Liễu Thành Thành là vẫn hứng thú dạt dào, xem không chớp mắt, dường như mao xí cũng nhịn không đi. Ai, bất đắc dĩ mà thở dài, trong lòng Niệm Nghiễn lại bắt đầu lo lắng về một chuyện khác.
Chẳng bao lâu sau, Niệm Nghiễn bị đánh thức bởi những tiếng hoan hô rầm trời trong võ đường, nhìn lại – hóa ra Cố Thanh Thương đã đả bại Ngô Trung Vĩnh mà lên ngôi minh chủ. Ngước lên lôi đài thì thấy Đổng Nhiên Thanh đang mừng rỡ mà lấy khăn lau mồ hôi cho Cố Thanh Thương – vẻ mặt hắn cười đến ngây ngốc, buồn cười.
Chỉ e rằng thứ làm cho hắn vui mừng không phải ngôi vị minh chủ kia mà chính là sự chăm sóc nhiệt tình của tình nhân thôi!
Chỉ sợ làm cho hắn cao hứng đích không phải minh chủ đích địa vị, mà là tình nhân đích ôn nhu đi? Khóe miệng Niệm Nghiễn giương lên, một tay kéo Liễu Thành Thành vẫn còn đang vui mừng mà nhảy nhót lung tung. Trên đường trở về Liễu Thành Thành vẫn thao thao bất tuyệt, nói liên miên về chuyện luận võ vừa rồi, Niệm Nghiễn không hề để ý – lấy cới mệt mỏi nên cũng chẳng nói thêm lời nào với Liễu Thành Thành.
Kỳ thật chuyện mà Niệm Nghiễn quan tâm nhất giờ phút này chính là chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai, mười tám . . . . tháng giêng. . . . Không biết, giang hồ sắp phải gánh chịu kiếp nạn gì đây?
Tháng giêng chính là tháng lạnh nhất trong một năm, buổi tối khí trời lại càng thêm lạnh lẽo, ngoài cửa, gió thổi vù vù, thỉnh thoảng lá cây va chạm lẫn nhau tạo nên những thanh âm xào xạc như ai đó đang thầm thì. Liễu Thành Thành nói lạnh quá không ngủ được, nửa đêm tự nhiên mà chui vào trong chăn Niệm Nghiễn, thoải mái ôm chặt Niệm Nghiễn mà ngủ. Niệm Nghiễn cũng không từ chối, trong đầu y bây giờ chỉ còn là chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai. Hai người cứ ôm nhau như vậy – bỗng chốc cảm thấy có phần ấm áp hơn. Liễu Thành Thành nói lần đầu tiên được xem luận võ hay như vậy nên không ngủ được, vậy là hai người nói chuyện, hết chuyện này lại tới chuyện khác, không biết trời đã sáng từ bao giờ.
“Đại ca. . . . . .”
“Ân?”
“Nếu ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi có tha thứ cho ta không?”
“Ngươi lại nói nhảm nhí cái gì đó? Ngươi sao lại làm ra những chuyện như vậy được? Nếu có chuyện thương tổn tới ta. . . có lẽ ta sẽ tha thứ cho ngươi.” Bởi vì những thứ mà ta từng phải trải qua trước đây còn thê thảm hơn thế nhiều lần.
“Đại ca. . . . . .” Liễu Thành Thành ôm Niệm Nghiễn từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai của y, hấp thu hơi thở điềm đạm, ấm áp của Niệm Nghiễn.
Mùi xạ hương trên người nam nhân khiến Niệm Nghiễn cảm thấy khó thở, nhiệt khí tỏa ra từ người của Liễu Thành Thành đã bao phủ lấy thân thể Niệm Nghiễn – đột nhiên nhớ tới đối phương đã là nam tử trưởng thành, tuy mình chỉ coi hắn như đệ đệ, nhưng cảm giác này rất giống với cảm giác năm đó y bị nam nhân kia ôm – Niệm Nghiễn khoát tay Liễu Thành Thành, ngồi dậy.
“Trời đã sáng, mau đi thôi.” Nói xong, Niệm Nghiễn một mình đứng dậy mặc quần áo bước xuống lầu rửa mặt, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt phức tạp của người phía sau.
Liễu Thành Thành vẫn nằm ở trên giường, người đã đi nhưng hơi ấm vẫn ở lại. Trên giường, có vài lọn tóc rớt xuống, không phải của ai khác ngoài Niệm Nghiễn. Liễu Thành Thành nhặt những sợi tóc này lên, nhẹ nhàng quấn lại trong lòng bàn tay.
Niệm Nghiễn không đợi Liễu Thành Thành, một mình bước ra cửa. Chưa ra tới nơi, đã có một người xông thẳng vào khách ***, lớn tiếng kêu la :
“Có chuyện không may rồi, những người ở Đại Toàn hỉ lâu bỗng nhiên biến mất, hôm qua bọn họ còn tụ tập ăn uống, bàn chuyện tân minh chủ, hôm nay đã không thấy bóng dáng đâu cả! Hành lý cũng không còn.”
“A!” Tin tức này lập tức khiến mọi người chấn động. Nên nhớ, trừ một số người ở lại Huyền Thiết môn, đa số nhân sĩ võ lâm tham dự đại hội đều trọ lại Đại Toàn hỉ lâu, gần hai trăm nhân mạng làm sao có thể không thấy tăm hơi chỉ trong một đêm. Hơn nữa, bọn họ đều là những người có võ công, có người còn là đại cao thủ, vậy mà có thể bị kẻ khác bắt cóc, kẻ này ra tay nhanh lẹ đến mức thần không biết, quỷ không hay, thật là đáng sợ.
Quả nhiên —— điều gì phải tới thì sẽ tới, không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy.
Niệm Nghiễn không chần trừ nghĩ ngợi lung tung, không lâu sau đã chạy tới Đại Toàn hỉ lâu, trước cửa đang có rất nhiều người tụ tập, còn có môn chủ Cố Thanh Thương và Đổng Nhiên Thanh. Ngày đầu tiên bản thân làm minh chủ đã xảy ra chuyện tày đình như vậy, chắc chắn Cố Thanh Thương tức giận vô cùng.
Nhìn thấy Niệm Nghiễn đã đến, Cố Thanh Thương liếc mắt nhìn y một cái, Niệm Nghiễn hiểu được ý tứ trong đó, không chút do dự phi thẳng lên lưng ngựa chạy về cửa thành phía tây bắc.
Ra khỏi thành, Niệm Nghiễn cẩn thận quan sát dấu vết trên mặt đất, không hề có manh mối gì, càng như vậy càng thêm chứng tỏ sự thần bí của đối phương—— bọn chúng không cố ý hủy đi dấu vết, ấy vậy mà ngay cả đến một dấu chân cũng không có. Niệm Nghiễn tiếp tục đuổi theo, khoảng chừng một nén hương sau y chạy tới một nghĩa địa hẻo lãnh phía tây bắc Hồi An thành.
Xa xa, Niệm Nghiễn nhìn thấy một bóng hình – một dáng người quen thuộc. Người kia biết y đã đến nhưng không có phản ứng gì, chỉ vươn tay khiến cho gió thổi bay mấy sợi tóc hắn đang nắm chặt – nhìn những sợi tóc bay bay trong gió, nhẹ nhàng nhíu mày.
Một lúc sau, mới nghe thấy tiếng hắn lầu bầu như nỉ non bên tai ——
“Quả nhiên, lúc trước không nên lưu lại cho ngươi mạng này. . . . . .”
Niệm Nghiễn không quá ngạc nhiên, chỉ cảm thấy trái tim dường như vỡ ra một chút, có một nỗi buồn khổ không thể nói bằng lời dâng trào——
“Đúng vậy, có nhiều cơ hội như vậy sao ngươi không lấy mạng ta? Liễu Thành Thành, không, đây —— chắc không phải là tên của ngươi?”
“Bạch đại ca, ngươi nói ai sẽ thắng a.” Tay ném mứt quả mới mua trên đường vào miệng, Liễu Thành Thành dài cổ mà nhìn lên lôi đài.
“Cám. . . . . . Cám ơn đại ca!” Liễu Thành Thành ngây ngẩn cả người, cảm giác ấm áp bàn tay kia mang lại còn thấm đượm trên da mặt rất lâu, dường như không hề tan biến.
“Ngươi làm sao vậy? Đột nhiên lại ngây ngốc như thế? Chẳng phải đêm qua vui sướng đến nỗi không ngủ được sao?” Vẻ mặt ngốc nghếch của Liễu Thành Thành khiến Niệm Nghiễn không nhịn được cười.
“Nga, nga.” Liễu Thành Thành cũng phát hiện chính mình thất thố, vội vàng ngoảnh mặt nhìn lên lôi đài. Dưới ánh nắng mặt trời, Niệm Nghiễn không hề phát hiện khuôn mặt hắn đang ửng đỏ.
Tỷ võ lần này áp dụng phương thức thắng làm vua, thua làm giặc – hai người đấu với nhau, kẻ thua sẽ phải bỏ cuộc, người thắng sẽ đi tiếp vào vòng trong. Hiện tại, thủ tọa giới luật của Thiếu Lâm tự đang quyết đấu với chưởng môn của phái Côn Sơn. Người thắng trận này sẽ cùng với môn chủ Huyền Thiết môn Cố Thanh Thương phân tranh cao thấp, từ đó mà quyết định ai sẽ ngồi lên chiếc ghế võ lâm minh chủ kia.
Thiếu Lâm là đại thụ trong làng võ học, nếu nói tất cả những chiêu thức trong thiên hạ này đều có nguồn gốc từ Thiếu Lâm thì cũng không có gì quá đáng. Nhưng Côn Sơn tuy mới được hình thành nhưng đã nổi tiếng trên giang hồ bởi tính sáng tạo của công phu, hai người đã xuất ra hơn năm trăm chiêu mà vẫn không thể hạ gục đối phương. Đứng dưới đài nhìn ngắm cả một buổi sáng mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, chỉ hy vọng bọn họ mau mau phân định thắng bại mà thôi.
Đột nhiên Côn Sơn chưởng môn Ngô Trung Vĩnh hướng Minh Không đại sư của Thiếu Lâm đánh ra một quyền “Thần Vô Thủ”, Minh Không đại sư không kịp xoay trở, trúng chưởng ngay giữa ngực, ngã xuống sàn một cái “Rầm. . .”. Côn Sơn chưởng môn xuất chiêu thâm độc, lực đạo theo năm ngón tay mà phát ra, đại sư Thiếu Lâm nằm trên đất, phun ra một ngúm máu đỏ tươi.
Dưới đài, có người trầm trồ khen ngợi, có người lại mắng Ngô Trung Vĩnh vô sỉ. Mấy chiêu tiếp theo, Ngô Trung Vĩnh dễ dàng đánh bại Minh Không, nói cách khác, buổi chiều, hắn sẽ cùng với Cố Thanh Thương tranh đoạt ngôi vị minh chủ.
Mọi người dùn xong cơm trưa, nô nức kéo nhau tiến về lôi đài, trận chiến chiều nay có thể coi như đại chiến cao thủ mười năm khó gặp. Cố Thanh Thương sáng nay giao đấu đã chứng minh thực lực của mình cuồn cuộn như sóng vỡ bờ, Ngô Trung Vĩnh lại là kẻ gian manh, xảo trá – hiệp đấu này quả là đáng xem, hứa hẹn chứa đựng nhiều điều bất ngờ.
Niệm Nghiễn lại không nghĩ vậy, theo y quan sát, mấy lần tỷ thí sáng nay, Cố Thanh Thương vẫn chưa sử dụng hết công lực của mình. Tên Ngô Trung Vĩnh kia tuy giỏi mưu kế nhưng võ nghệ lại hữu hạn. Ngôi vị minh chủ coi như đã chắc chắn nằm trong tay Cố Thanh Thương.
Niệm Nghiễn cũng chẳng còn thích thú mà tọa sơn quan hổ đấu, chỉ có Liễu Thành Thành là vẫn hứng thú dạt dào, xem không chớp mắt, dường như mao xí cũng nhịn không đi. Ai, bất đắc dĩ mà thở dài, trong lòng Niệm Nghiễn lại bắt đầu lo lắng về một chuyện khác.
Chẳng bao lâu sau, Niệm Nghiễn bị đánh thức bởi những tiếng hoan hô rầm trời trong võ đường, nhìn lại – hóa ra Cố Thanh Thương đã đả bại Ngô Trung Vĩnh mà lên ngôi minh chủ. Ngước lên lôi đài thì thấy Đổng Nhiên Thanh đang mừng rỡ mà lấy khăn lau mồ hôi cho Cố Thanh Thương – vẻ mặt hắn cười đến ngây ngốc, buồn cười.
Chỉ e rằng thứ làm cho hắn vui mừng không phải ngôi vị minh chủ kia mà chính là sự chăm sóc nhiệt tình của tình nhân thôi!
Chỉ sợ làm cho hắn cao hứng đích không phải minh chủ đích địa vị, mà là tình nhân đích ôn nhu đi? Khóe miệng Niệm Nghiễn giương lên, một tay kéo Liễu Thành Thành vẫn còn đang vui mừng mà nhảy nhót lung tung. Trên đường trở về Liễu Thành Thành vẫn thao thao bất tuyệt, nói liên miên về chuyện luận võ vừa rồi, Niệm Nghiễn không hề để ý – lấy cới mệt mỏi nên cũng chẳng nói thêm lời nào với Liễu Thành Thành.
Kỳ thật chuyện mà Niệm Nghiễn quan tâm nhất giờ phút này chính là chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai, mười tám . . . . tháng giêng. . . . Không biết, giang hồ sắp phải gánh chịu kiếp nạn gì đây?
Tháng giêng chính là tháng lạnh nhất trong một năm, buổi tối khí trời lại càng thêm lạnh lẽo, ngoài cửa, gió thổi vù vù, thỉnh thoảng lá cây va chạm lẫn nhau tạo nên những thanh âm xào xạc như ai đó đang thầm thì. Liễu Thành Thành nói lạnh quá không ngủ được, nửa đêm tự nhiên mà chui vào trong chăn Niệm Nghiễn, thoải mái ôm chặt Niệm Nghiễn mà ngủ. Niệm Nghiễn cũng không từ chối, trong đầu y bây giờ chỉ còn là chuyện sẽ xảy ra vào ngày mai. Hai người cứ ôm nhau như vậy – bỗng chốc cảm thấy có phần ấm áp hơn. Liễu Thành Thành nói lần đầu tiên được xem luận võ hay như vậy nên không ngủ được, vậy là hai người nói chuyện, hết chuyện này lại tới chuyện khác, không biết trời đã sáng từ bao giờ.
“Đại ca. . . . . .”
“Ân?”
“Nếu ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi có tha thứ cho ta không?”
“Ngươi lại nói nhảm nhí cái gì đó? Ngươi sao lại làm ra những chuyện như vậy được? Nếu có chuyện thương tổn tới ta. . . có lẽ ta sẽ tha thứ cho ngươi.” Bởi vì những thứ mà ta từng phải trải qua trước đây còn thê thảm hơn thế nhiều lần.
“Đại ca. . . . . .” Liễu Thành Thành ôm Niệm Nghiễn từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai của y, hấp thu hơi thở điềm đạm, ấm áp của Niệm Nghiễn.
Mùi xạ hương trên người nam nhân khiến Niệm Nghiễn cảm thấy khó thở, nhiệt khí tỏa ra từ người của Liễu Thành Thành đã bao phủ lấy thân thể Niệm Nghiễn – đột nhiên nhớ tới đối phương đã là nam tử trưởng thành, tuy mình chỉ coi hắn như đệ đệ, nhưng cảm giác này rất giống với cảm giác năm đó y bị nam nhân kia ôm – Niệm Nghiễn khoát tay Liễu Thành Thành, ngồi dậy.
“Trời đã sáng, mau đi thôi.” Nói xong, Niệm Nghiễn một mình đứng dậy mặc quần áo bước xuống lầu rửa mặt, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt phức tạp của người phía sau.
Liễu Thành Thành vẫn nằm ở trên giường, người đã đi nhưng hơi ấm vẫn ở lại. Trên giường, có vài lọn tóc rớt xuống, không phải của ai khác ngoài Niệm Nghiễn. Liễu Thành Thành nhặt những sợi tóc này lên, nhẹ nhàng quấn lại trong lòng bàn tay.
Niệm Nghiễn không đợi Liễu Thành Thành, một mình bước ra cửa. Chưa ra tới nơi, đã có một người xông thẳng vào khách ***, lớn tiếng kêu la :
“Có chuyện không may rồi, những người ở Đại Toàn hỉ lâu bỗng nhiên biến mất, hôm qua bọn họ còn tụ tập ăn uống, bàn chuyện tân minh chủ, hôm nay đã không thấy bóng dáng đâu cả! Hành lý cũng không còn.”
“A!” Tin tức này lập tức khiến mọi người chấn động. Nên nhớ, trừ một số người ở lại Huyền Thiết môn, đa số nhân sĩ võ lâm tham dự đại hội đều trọ lại Đại Toàn hỉ lâu, gần hai trăm nhân mạng làm sao có thể không thấy tăm hơi chỉ trong một đêm. Hơn nữa, bọn họ đều là những người có võ công, có người còn là đại cao thủ, vậy mà có thể bị kẻ khác bắt cóc, kẻ này ra tay nhanh lẹ đến mức thần không biết, quỷ không hay, thật là đáng sợ.
Quả nhiên —— điều gì phải tới thì sẽ tới, không ngờ đối phương lại ra tay nhanh như vậy.
Niệm Nghiễn không chần trừ nghĩ ngợi lung tung, không lâu sau đã chạy tới Đại Toàn hỉ lâu, trước cửa đang có rất nhiều người tụ tập, còn có môn chủ Cố Thanh Thương và Đổng Nhiên Thanh. Ngày đầu tiên bản thân làm minh chủ đã xảy ra chuyện tày đình như vậy, chắc chắn Cố Thanh Thương tức giận vô cùng.
Nhìn thấy Niệm Nghiễn đã đến, Cố Thanh Thương liếc mắt nhìn y một cái, Niệm Nghiễn hiểu được ý tứ trong đó, không chút do dự phi thẳng lên lưng ngựa chạy về cửa thành phía tây bắc.
Ra khỏi thành, Niệm Nghiễn cẩn thận quan sát dấu vết trên mặt đất, không hề có manh mối gì, càng như vậy càng thêm chứng tỏ sự thần bí của đối phương—— bọn chúng không cố ý hủy đi dấu vết, ấy vậy mà ngay cả đến một dấu chân cũng không có. Niệm Nghiễn tiếp tục đuổi theo, khoảng chừng một nén hương sau y chạy tới một nghĩa địa hẻo lãnh phía tây bắc Hồi An thành.
Xa xa, Niệm Nghiễn nhìn thấy một bóng hình – một dáng người quen thuộc. Người kia biết y đã đến nhưng không có phản ứng gì, chỉ vươn tay khiến cho gió thổi bay mấy sợi tóc hắn đang nắm chặt – nhìn những sợi tóc bay bay trong gió, nhẹ nhàng nhíu mày.
Một lúc sau, mới nghe thấy tiếng hắn lầu bầu như nỉ non bên tai ——
“Quả nhiên, lúc trước không nên lưu lại cho ngươi mạng này. . . . . .”
Niệm Nghiễn không quá ngạc nhiên, chỉ cảm thấy trái tim dường như vỡ ra một chút, có một nỗi buồn khổ không thể nói bằng lời dâng trào——
“Đúng vậy, có nhiều cơ hội như vậy sao ngươi không lấy mạng ta? Liễu Thành Thành, không, đây —— chắc không phải là tên của ngươi?”