Chương : 57
Nói đi chữa bệnh, hai người lại chần trừ ở lại khách ***. Quả nhiên, không lâu sau có một lão nhân râu tóc bạc phơ chống gậy bước tới. Thấy Thôi Ân Trạch, lão nhân liền quỳ bái.
“Ta đã không còn là hoàng đế, không cần hành lễ, ngươi mau xem qua cho y coi sao” – xoay người qua Niệm Nghiễn – “Đây chính là ngự y trong cung, sau khi từ quan lão ở ẩn tại nơi này, lão vốn là người Hách Lạp.”
Lão nhân lại hướng Niệm Nghiễn vái chào một cái rồi cẩn thận bắt mạch, chẩn bệnh cho y.
“Bệ hạ, cựu thần cáo lui.” Lão nhân viết xong một tờ giấy gì đó, khom người cung kính lui ra.
Nhìn tờ giấy lão nhân để lại, đúng là một loại độc dược kỳ quái – có những thứ mà Niệm Nghiễn biết, có những thứ lại chưa từng nghe ai nói bao giờ. Thảo nào, ngay cả mình cũng bó tay, không thể tìm ra cách giải độc.
“Ta sẽ lệnh cho ảnh vệ đi tìm, tiện thể thông báo luôn cho lão Tứ, trong cung không biết chừng cũng có một chút.”
“Bệ hạ!” Đang nói, đột nhiên hắc y nhân từ ngoài cửa sổ nhảy vào, quỳ xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ “Sát thủ đang truy sát chưởng môn Côn Sơn phái, hiện nay, người của Huyền Thiết môn đang giao đấu với bọn chúng.”
“Cái gì?” Niệm Nghiễn quá sợ hãi, không nghĩ rằng bọn chúng lại ra tay nhanh như vậy!
“Ở đâu?”
“Tây Phong đình.”
“Các ngươi đi theo ta, Niệm, ngươi hãy ở lại đây tịnh dưỡng.”
“Không được, lần này ta cũng phải đi.” Niệm Nghiễn sẽ cố gắng không gây thêm phiền phức cho bọn họ, y chỉ không muốn làm một kẻ vô dụng, chỉ biết trơ mắt nhìn mà thôi.
Dù không muốn nhưng thấy dáng vẻ kiên định của đối phương, Thôi Ân Trạch miễn cưỡng gật đầu.
“Ngươi muốn làm gì!” Tại sao ngươi lại bế bổng ta lên như vậy, khi không lại làm trò khỉ trước mặt mọi người.
“Chẳng lẽ ngươi muốn vừa bế ta vừa đi?”
“. . . . . .”
Gan lì! Biến thái! Niệm Nghiễn mắng trộm hai câu cho đỡ tức rồi cũng ngoan ngoãn để cho Niệm Nghiễn ôm trong ***g ngực.
——
. . . . . . . . .
Quý Liên cũng theo hai người lên xe, dọc đường đi, nhìn thấy Niệm Nghiễn vẫn “e ấp” trong ***g ngực Thôi Ân Trạch – nàng ta mấy lần nhìn trộm rồi cười. Từ sau lần đó, đối với Niệm Nghiễn, Quý Liên dần dần nảy sinh cảm tình, có lúc không có Thôi Ân Trạch, nàng còn trêu đùa y vài câu.
Đoàn người đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trước Tây Phong đình, nhìn xung quanh – tất cả đều hỗn độn. Lật dở quần áo mấy người đang nằm trên đất – đa số đều là môn đồ của Huyền Thiết môn, thi thoảng mới thấy một hắc y nhân bịt mặt, không cần kiểm tra cũng biết là người ngoại quốc. Xem ra, đối phương đã an bài rất nhiều cao thủ tinh anh, giữa trận chiến hỗn loạn của hai bên, Ngô Trung Vĩnh tránh sát một góc, cả người không ngừng run rẩy, sợ hãi.
Lại gần hơn nữa, Niệm Nghiễn nhận ra thanh y hộ pháp vẫn hay đem cơm cho mình ở Kỳ Ngại sơn trang, nhìn vào y phục mấy người xung quanh – chắc hẳn đều là những kẻ có tiếng nói trong Thánh Trì giáo. Nếu bọn chúng đã ở đây, Liễu Thành Thành chắc chắn cũng ở không xa nơi này.
Cố – Đổng hai người tuy võ công cao cường lại cộng thêm môn đồ của Huyền Thiết môn cũng không tệ nhưng đối phương rất đông, lại toàn là cao thủ nên cũng đành chịu thế hạ phong.
Tình thế cấp bách, Thôi Ân Trạch lại chỉ đứng một bên mà quan sát. Niệm Nghiễn nóng vội nhưng lại không thể ra tay. Nhưng hình như Thôi Ân Trạch có tính toán gì đó – dáng vẻ suy tư, đôi lông mày khẽ nhíu.
Bỗng dưng lắc mình một cái, Thôi Ân Trạch gia nhập chiến đấu, ảnh vệ không chút do dự, lập tức xông pha sát cánh cùng chủ nhân. Những người ảnh vệ này tư chất hơn người lại được Thôi Ân Trạch đích thân dạy dỗ, kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú – cộng thêm nội lực thâm hậu của Thôi Ân Trạch, tình thế bắt đầu được xoay chuyển.
Đối phương nhận thấy tình hình có chiều hướng xấu đi, nảy sinh ý định muốn thoái lui nhưng đám người Thôi Ân Trạch không ngừng tiến công cản trở – hết cách, đám hắc y nhân chỉ có thể lấy ra một quả pháo khói, tung khói lên mù mịt rồi nhân đó mà bỏ chạy.
Giao tranh chấm dứt, Ngô Trung Vĩnh bên cạnh lại lâm vào trạng thái điên cuồng. . . . . .
“Đừng giết ta! Không phải ta, không phải ta!”
Một lát sau – thần chí không rõ, hô to ——
“Ta không lấy! Ta không lấy!”
Nghe xong, bốn người đưa mắt nhìn nhau – chẳng lẽ Ngô Trung Vĩnh biết được tin tức của món đồ mà Liễu Thành Thành đang lùng sục.
Đem Ngô Trung Vĩnh trở về Côn Sơn, cho hắn đi ngủ – với tình trạng của hắn bây giờ, khó mà có thể điều tra được vấn đề gì. Sát thủ của Liễu Thành Thành có thể vượt qua vài vòng kiểm soát, giết người như nghóe – không thể coi thường được. Đêm hôm đó, bốn người hạ lệnh cho môn đồ của Côn Sơn phái cùng Huyền Thiết môn thay nhau canh giữ Ngô Trung Vĩnh.
——
. . . . . . . . .
“Ta cảm thấy ” bốn người đang cùng nhau xâu chuỗi lại những chuyện đã xảy ra, Niệm Nghiễn nói lên suy nghĩ của mình “Huyết án của năm đại môn phái, rồi việc Liễu Thành Thành bị truy sát không thể không liên quan tới đồ vật mà Liễu Thành Thành đang đi tìm.”
Ba người kia cũng đồng tình với nhận xét này, những lời “Ta không lấy” của Ngô Trung Vĩnh nói ra khi không tỉnh táo có nhiều khả năng được dùng để chỉ đồ vật đó.
Nhưng —— nó là cái gì mà quan trọng tới vậy, liên lụy tới sinh mệnh bao người?
——
. . . . . . . . .
Mọi người ai về phòng nấy, Niệm Nghiễn đang định nằm xuống thì nghe thấy thanh âm mở cửa. Tiếng bước chân quen thuộc, còn ai trồng khoai đất này ngoài Thôi Ân Trạch.
“Giờ này rồi, còn suy nghĩ gì mà chưa ngủ?”
Thôi Ân Trạch không giống ngày thường – cố tình đùa bỡn Niệm Nghiễn, chỉ nhẹ nhàng ngồi lại bên giường, thật lâu sau vẫn chưa lên tiếng.
“Này, ngươi. . . . . .”
“Định quốc thần vật.”
“A? Cái gì?” Lời nói và hành động của Thôi Ân Trạch khiến Niệm Nghiễn như lạc vào mê cung, chẳng biết trong đầu hắn chứa cái gì mà lúc nào cũng thần thần bí bí.
“Tên thật của Liễu Thành Thành là Trát Lạp Mạc Đa, là giáo chủ của hộ quốc thần giáo Hách Lạp.”
Nghe hắn nói vậy, Niệm Nghiễn biết đây không phải lúc đùa giỡn – y ngồi dậy, chăm chú lắng nghe Thôi Ân Trạch.
“Theo tin tức mà tình báo gửi về, Hách Lạp quốc hiện giờ vô cùng hỗn loạn vì mất đi định quốc thần vật. Các đời hoàng đế của Hách Lạp phải có định quốc thần vật trong tay thì mới được dân chúng công nhận, tôn sùng – nó giống như ngọc tỷ của Đại Vũ vậy. Nhưng mười lăm năm trước, hoàng đế của Hách Lạp băng hà, thần vật cũng không cánh mà bay. Hoàng thất vì đế vị mà tranh đoạt liên miên không dứt, cho đến tám năm trước Trát Lạp Mạc Đa dùng quyền lực được thần thánh hóa của mình ủng hộ một hoàng tử mười tuổi lên ngôi.”
“Nếu như vậy, đứng trên quan điểm của Liễu Thành Thành mà nói, khống chế một hoàng đế bù nhìn không được dân chúng thừa nhận chẳng phải rất dễ dàng sao? Vì cớ gì lại phải tốn công tốn sức, đích thân đi tìm thần vật về, làm cho con rối kia có thể danh chính ngôn thuận nắm quyền.”
“Đây cũng là vấn đề ta đang thắc mắc, chắc chắn Trát Lạp Mạc Đa tìm định quốc thần vật về là vì mục đích khác.”
“Còn chuyện này nữa, tại sao không nói rõ chuyện này cho hai người kia cùng biết?”
“Đây là chuyện mà không phải ai cũng có thể hiểu được, hơn nữa ta chỉ cần những người được việc, biết nhiều không hẳn đã tốt.”
“Ngươi!” Niệm Nghiễn không khỏi lắc đầu, người này quả nhiên không thay đổi – ở trong mắt hắn, cho dù người khác có xuất chúng đến đâu thì cũng chỉ là công cụ để hắn lợi dụng mà thôi, thứ duy nhất khiến họ khác biệt chính là giá trị mà hắn có thể lợi dụng được.
“Vậy ngươi nói cho ta biết làm gì?”
“Ngươi không giống bọn họ, hơn nữa ——” Thôi Ân Trạch nhìn thấy ánh mắt Niệm Nghiễn tràn ngập thâm tình, “Cho dù có lừa gạt cả thiên hạ, ta sẽ không nói dối ngươi nửa lời.” Dứt lời còn kéo tay Niệm Nghiễn đặt lên bờ môi của mình.
“Nói bậy bạ gì đó!” Niệm Nghiễn giận dữ rút tay về “Vậy hiện tại phải làm thế nào?”
“Đầu tiên phải đợi Ngô Trung Vĩnh tỉnh táo lại đã, trực giác mách bảo ta hắn chắc chắn có liên quan đến chuyện định quốc thần vật của Hách Lạp mất tích mười lăm năm về trước.”
Niệm Nghiễn gật gật đầu, đồng ý với suy luận của Thôi Ân Trạch. Mọi chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp, hy vọng không có biến cố lớn nào xảy ra . . . . . .
Niệm Nghiễn thầm cầu nguyện./
“Ta đã không còn là hoàng đế, không cần hành lễ, ngươi mau xem qua cho y coi sao” – xoay người qua Niệm Nghiễn – “Đây chính là ngự y trong cung, sau khi từ quan lão ở ẩn tại nơi này, lão vốn là người Hách Lạp.”
Lão nhân lại hướng Niệm Nghiễn vái chào một cái rồi cẩn thận bắt mạch, chẩn bệnh cho y.
Một lát sau, lão nhân buông tay Niệm Nghiễn ra, chậm rãi mở miệng: “Đây không phải là loại độc dược nguy hại gì, chẳng qua là nó được bào chế từ những dược liệu mà chỉ Hách Lạp mới có, cho nên tại Đại Vũ mới không có thuốc giải.”
“Bệ hạ, cựu thần cáo lui.” Lão nhân viết xong một tờ giấy gì đó, khom người cung kính lui ra.
Nhìn tờ giấy lão nhân để lại, đúng là một loại độc dược kỳ quái – có những thứ mà Niệm Nghiễn biết, có những thứ lại chưa từng nghe ai nói bao giờ. Thảo nào, ngay cả mình cũng bó tay, không thể tìm ra cách giải độc.
“Ta sẽ lệnh cho ảnh vệ đi tìm, tiện thể thông báo luôn cho lão Tứ, trong cung không biết chừng cũng có một chút.”
“Bệ hạ!” Đang nói, đột nhiên hắc y nhân từ ngoài cửa sổ nhảy vào, quỳ xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ “Sát thủ đang truy sát chưởng môn Côn Sơn phái, hiện nay, người của Huyền Thiết môn đang giao đấu với bọn chúng.”
“Cái gì?” Niệm Nghiễn quá sợ hãi, không nghĩ rằng bọn chúng lại ra tay nhanh như vậy!
“Ở đâu?”
“Tây Phong đình.”
“Các ngươi đi theo ta, Niệm, ngươi hãy ở lại đây tịnh dưỡng.”
“Không được, lần này ta cũng phải đi.” Niệm Nghiễn sẽ cố gắng không gây thêm phiền phức cho bọn họ, y chỉ không muốn làm một kẻ vô dụng, chỉ biết trơ mắt nhìn mà thôi.
Dù không muốn nhưng thấy dáng vẻ kiên định của đối phương, Thôi Ân Trạch miễn cưỡng gật đầu.
“Ngươi muốn làm gì!” Tại sao ngươi lại bế bổng ta lên như vậy, khi không lại làm trò khỉ trước mặt mọi người.
“Chẳng lẽ ngươi muốn vừa bế ta vừa đi?”
“. . . . . .”
Gan lì! Biến thái! Niệm Nghiễn mắng trộm hai câu cho đỡ tức rồi cũng ngoan ngoãn để cho Niệm Nghiễn ôm trong ***g ngực.
——
. . . . . . . . .
Quý Liên cũng theo hai người lên xe, dọc đường đi, nhìn thấy Niệm Nghiễn vẫn “e ấp” trong ***g ngực Thôi Ân Trạch – nàng ta mấy lần nhìn trộm rồi cười. Từ sau lần đó, đối với Niệm Nghiễn, Quý Liên dần dần nảy sinh cảm tình, có lúc không có Thôi Ân Trạch, nàng còn trêu đùa y vài câu.
Đoàn người đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới trước Tây Phong đình, nhìn xung quanh – tất cả đều hỗn độn. Lật dở quần áo mấy người đang nằm trên đất – đa số đều là môn đồ của Huyền Thiết môn, thi thoảng mới thấy một hắc y nhân bịt mặt, không cần kiểm tra cũng biết là người ngoại quốc. Xem ra, đối phương đã an bài rất nhiều cao thủ tinh anh, giữa trận chiến hỗn loạn của hai bên, Ngô Trung Vĩnh tránh sát một góc, cả người không ngừng run rẩy, sợ hãi.
Lại gần hơn nữa, Niệm Nghiễn nhận ra thanh y hộ pháp vẫn hay đem cơm cho mình ở Kỳ Ngại sơn trang, nhìn vào y phục mấy người xung quanh – chắc hẳn đều là những kẻ có tiếng nói trong Thánh Trì giáo. Nếu bọn chúng đã ở đây, Liễu Thành Thành chắc chắn cũng ở không xa nơi này.
Cố – Đổng hai người tuy võ công cao cường lại cộng thêm môn đồ của Huyền Thiết môn cũng không tệ nhưng đối phương rất đông, lại toàn là cao thủ nên cũng đành chịu thế hạ phong.
Tình thế cấp bách, Thôi Ân Trạch lại chỉ đứng một bên mà quan sát. Niệm Nghiễn nóng vội nhưng lại không thể ra tay. Nhưng hình như Thôi Ân Trạch có tính toán gì đó – dáng vẻ suy tư, đôi lông mày khẽ nhíu.
Bỗng dưng lắc mình một cái, Thôi Ân Trạch gia nhập chiến đấu, ảnh vệ không chút do dự, lập tức xông pha sát cánh cùng chủ nhân. Những người ảnh vệ này tư chất hơn người lại được Thôi Ân Trạch đích thân dạy dỗ, kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú – cộng thêm nội lực thâm hậu của Thôi Ân Trạch, tình thế bắt đầu được xoay chuyển.
Đối phương nhận thấy tình hình có chiều hướng xấu đi, nảy sinh ý định muốn thoái lui nhưng đám người Thôi Ân Trạch không ngừng tiến công cản trở – hết cách, đám hắc y nhân chỉ có thể lấy ra một quả pháo khói, tung khói lên mù mịt rồi nhân đó mà bỏ chạy.
Giao tranh chấm dứt, Ngô Trung Vĩnh bên cạnh lại lâm vào trạng thái điên cuồng. . . . . .
“Đừng giết ta! Không phải ta, không phải ta!”
Một lát sau – thần chí không rõ, hô to ——
“Ta không lấy! Ta không lấy!”
Nghe xong, bốn người đưa mắt nhìn nhau – chẳng lẽ Ngô Trung Vĩnh biết được tin tức của món đồ mà Liễu Thành Thành đang lùng sục.
Đem Ngô Trung Vĩnh trở về Côn Sơn, cho hắn đi ngủ – với tình trạng của hắn bây giờ, khó mà có thể điều tra được vấn đề gì. Sát thủ của Liễu Thành Thành có thể vượt qua vài vòng kiểm soát, giết người như nghóe – không thể coi thường được. Đêm hôm đó, bốn người hạ lệnh cho môn đồ của Côn Sơn phái cùng Huyền Thiết môn thay nhau canh giữ Ngô Trung Vĩnh.
——
. . . . . . . . .
“Ta cảm thấy ” bốn người đang cùng nhau xâu chuỗi lại những chuyện đã xảy ra, Niệm Nghiễn nói lên suy nghĩ của mình “Huyết án của năm đại môn phái, rồi việc Liễu Thành Thành bị truy sát không thể không liên quan tới đồ vật mà Liễu Thành Thành đang đi tìm.”
Ba người kia cũng đồng tình với nhận xét này, những lời “Ta không lấy” của Ngô Trung Vĩnh nói ra khi không tỉnh táo có nhiều khả năng được dùng để chỉ đồ vật đó.
Nhưng —— nó là cái gì mà quan trọng tới vậy, liên lụy tới sinh mệnh bao người?
——
. . . . . . . . .
Mọi người ai về phòng nấy, Niệm Nghiễn đang định nằm xuống thì nghe thấy thanh âm mở cửa. Tiếng bước chân quen thuộc, còn ai trồng khoai đất này ngoài Thôi Ân Trạch.
“Giờ này rồi, còn suy nghĩ gì mà chưa ngủ?”
Thôi Ân Trạch không giống ngày thường – cố tình đùa bỡn Niệm Nghiễn, chỉ nhẹ nhàng ngồi lại bên giường, thật lâu sau vẫn chưa lên tiếng.
“Này, ngươi. . . . . .”
“Định quốc thần vật.”
“A? Cái gì?” Lời nói và hành động của Thôi Ân Trạch khiến Niệm Nghiễn như lạc vào mê cung, chẳng biết trong đầu hắn chứa cái gì mà lúc nào cũng thần thần bí bí.
“Tên thật của Liễu Thành Thành là Trát Lạp Mạc Đa, là giáo chủ của hộ quốc thần giáo Hách Lạp.”
Nghe hắn nói vậy, Niệm Nghiễn biết đây không phải lúc đùa giỡn – y ngồi dậy, chăm chú lắng nghe Thôi Ân Trạch.
“Theo tin tức mà tình báo gửi về, Hách Lạp quốc hiện giờ vô cùng hỗn loạn vì mất đi định quốc thần vật. Các đời hoàng đế của Hách Lạp phải có định quốc thần vật trong tay thì mới được dân chúng công nhận, tôn sùng – nó giống như ngọc tỷ của Đại Vũ vậy. Nhưng mười lăm năm trước, hoàng đế của Hách Lạp băng hà, thần vật cũng không cánh mà bay. Hoàng thất vì đế vị mà tranh đoạt liên miên không dứt, cho đến tám năm trước Trát Lạp Mạc Đa dùng quyền lực được thần thánh hóa của mình ủng hộ một hoàng tử mười tuổi lên ngôi.”
“Nếu như vậy, đứng trên quan điểm của Liễu Thành Thành mà nói, khống chế một hoàng đế bù nhìn không được dân chúng thừa nhận chẳng phải rất dễ dàng sao? Vì cớ gì lại phải tốn công tốn sức, đích thân đi tìm thần vật về, làm cho con rối kia có thể danh chính ngôn thuận nắm quyền.”
“Đây cũng là vấn đề ta đang thắc mắc, chắc chắn Trát Lạp Mạc Đa tìm định quốc thần vật về là vì mục đích khác.”
“Còn chuyện này nữa, tại sao không nói rõ chuyện này cho hai người kia cùng biết?”
“Đây là chuyện mà không phải ai cũng có thể hiểu được, hơn nữa ta chỉ cần những người được việc, biết nhiều không hẳn đã tốt.”
“Ngươi!” Niệm Nghiễn không khỏi lắc đầu, người này quả nhiên không thay đổi – ở trong mắt hắn, cho dù người khác có xuất chúng đến đâu thì cũng chỉ là công cụ để hắn lợi dụng mà thôi, thứ duy nhất khiến họ khác biệt chính là giá trị mà hắn có thể lợi dụng được.
“Vậy ngươi nói cho ta biết làm gì?”
“Ngươi không giống bọn họ, hơn nữa ——” Thôi Ân Trạch nhìn thấy ánh mắt Niệm Nghiễn tràn ngập thâm tình, “Cho dù có lừa gạt cả thiên hạ, ta sẽ không nói dối ngươi nửa lời.” Dứt lời còn kéo tay Niệm Nghiễn đặt lên bờ môi của mình.
“Nói bậy bạ gì đó!” Niệm Nghiễn giận dữ rút tay về “Vậy hiện tại phải làm thế nào?”
“Đầu tiên phải đợi Ngô Trung Vĩnh tỉnh táo lại đã, trực giác mách bảo ta hắn chắc chắn có liên quan đến chuyện định quốc thần vật của Hách Lạp mất tích mười lăm năm về trước.”
Niệm Nghiễn gật gật đầu, đồng ý với suy luận của Thôi Ân Trạch. Mọi chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp, hy vọng không có biến cố lớn nào xảy ra . . . . . .
Niệm Nghiễn thầm cầu nguyện./