Chương 7: Người điên
Edit: dauhu
"Thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của cô rất nhiều." Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn với Nam Cửu Yên. Nếu không có cô, bọn họ căn bản không thể gây mê để phẫu thuật cho Mặc Bắc Diễm.
"Không có gì." Nam Cửu Yên cười nhạt, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang hôn mê trên giường. Lúc này cô mới thật sự cảm thấy lo lắng.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, có lẽ sẽ muốn giết cô mất thôi.
...
Mặc Bắc Diễm được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tuy rằng ca phẫu thuật đã hoàn thành, nhưng gây mê trên người vẫn chưa hết, nên hắn được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt để nghỉ ngơi.
Dưới sự trông coi của vệ sĩ, Nam Cửu Yên không thể nào rời khỏi Mặc Bắc Diễm, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh chờ đợi.
Lúc này khuôn mặt của người đàn ông đang nằm trên giường bệnh không còn vẻ thô bạo như trước nữa, mà lại rất ôn hòa.
Điều này làm cho Nam Cửu Yên không khỏi nhớ tới Mặc Bắc Diễm trước kia.
Khi đó hắn chưa điên, còn có thể cùng cô ở chung bình thường, cũng không giống như bây giờ đề phòng khắp nơi, khống chế hành tung không cho cô rời đi.
Nhưng chuyện duy nhất không giống với hiện tại, chính là mỗi lần người đàn ông này nhìn về phía Nam Cửu Yên, trong ánh mắt nhìn như bình tĩnh kia... lại luôn mang theo một cảm giác ngột ngạt khiến cô cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa hắn luôn luôn nẵm rõ thông tin của cô trong lòng bàn tay.
Đại khái từ lúc lên cấp 2, những nam sinh có quan hệ gần gũi với Nam Cửu Yên một chút, không hiểu sao đều chuyển trường đi nơi khác, thậm chí còn biến mất không dấu vết.
Cô cũng từng tò mò nguyên nhân, nhưng bởi vì không liên lạc được với những bạn học kia, nên đành phải từ bỏ.
Mãi cho đến khi quay lại lần này, nhìn thấy những gì mà hắn làm, cô mới hiểu rõ lý do vì sao.
Ngay lúc Nam Cửu Yên đang ngồi ở bên giường trầm tư nhìn người đàn ông, thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Hướng Tấn đi vào trong phòng bệnh, nhìn thoáng qua Mặc Bắc Diễm đang say ngủ, sau đó nhỏ giọng lễ phép nhắc nhở.
"Nam tiểu thư, người của Nam gia đến rồi."
Nghe vậy, Nam Cửu Yên đứng lên, vội vàng nói.
"Bọn họ ở đâu, anh đưa tôi đến đó đi."
Mấy phút sau, Nam Cửu Yên đi theo Hướng Tấn, đến một phòng phòng bệnh khác cùng tầng.
Mới vừa đẩy cửa phòng ra, lập tức có một bóng người chạy tới ôm chầm lấy cô.
"Chị, đúng thật sự là chị còn sống này!" Giọng nói kích động của cô gái vang lên.
Nam Cửu Yên dừng bước, nhìn người trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó ghét bỏ đẩy đối phương ra.
"Bớt làm bộ làm tịch đi, thật ghê tởm."
Đối phương chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô Nam Viện Viện, đương nhiên đối phương cũng rất chán ghét cô.
Bất quá bộ dáng cao hứng lúc này trên mặt Nam Viện Viện, nhìn cũng không giống như là giả bộ.
Không đợi Nam Viện Viện mở miệng, giọng nói của một người phụ nữ khác cũng vang lên.
"Cửu Yên, con không sao thật sự quá tốt rồi!"
Nam Cửu Yên nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia, sau đó nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu.
"Không phải mấy người vẫn luôn hy vọng tôi chết sao?"
Bởi vì cô không đồng ý, cho nên ba không đón hai mẹ con bọn họ bên ngoài về Nam gia.
Nhiều năm như vậy, hai mẹ con này đã sớm hận Nam Cửu Yên muốn chết, ước gì cô không trở về.
Lời nói của cô khiến vẻ mặt người phụ nữ có chút xấu hổ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh.
"Tiểu Cửu, chúng ta hiện tại đã là người một nhà, về sau nói chuyện phải hòa khí một chút, không nên làm cho mọi chuyện quá khó xử." Cha Nam Sâm đi tới, đưa tay vỗ vỗ vai cô, nhẹ giọng nói.
"Người một nhà?" Nam Cửu Yên lộ vẻ nghi hoặc.
"Ta đã đón mẹ con họ về nhà cách đây nửa năm rồi", Nam Sâm giải thích.
"Nửa năm trước?" Nghe vậy, sắc mặt Nam Cửu Yên lập tức trắng bệch.
Chương 7: Người điên
Edit: dauhu
"Thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của cô rất nhiều." Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn với Nam Cửu Yên. Nếu không có cô, bọn họ căn bản không thể gây mê để phẫu thuật cho Mặc Bắc Diễm.
"Không có gì." Nam Cửu Yên cười nhạt, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang hôn mê trên giường. Lúc này cô mới thật sự cảm thấy lo lắng.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, có lẽ sẽ muốn giết cô mất thôi.
...
Mặc Bắc Diễm được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tuy rằng ca phẫu thuật đã hoàn thành, nhưng gây mê trên người vẫn chưa hết, nên hắn được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt để nghỉ ngơi.
Dưới sự trông coi của vệ sĩ, Nam Cửu Yên không thể nào rời khỏi Mặc Bắc Diễm, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh chờ đợi.
Lúc này khuôn mặt của người đàn ông đang nằm trên giường bệnh không còn vẻ thô bạo như trước nữa, mà lại rất ôn hòa.
Điều này làm cho Nam Cửu Yên không khỏi nhớ tới Mặc Bắc Diễm trước kia.
Khi đó hắn chưa điên, còn có thể cùng cô ở chung bình thường, cũng không giống như bây giờ đề phòng khắp nơi, khống chế hành tung không cho cô rời đi.
Nhưng chuyện duy nhất không giống với hiện tại, chính là mỗi lần người đàn ông này nhìn về phía Nam Cửu Yên, trong ánh mắt nhìn như bình tĩnh kia... lại luôn mang theo một cảm giác ngột ngạt khiến cô cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa hắn luôn luôn nẵm rõ thông tin của cô trong lòng bàn tay.
Đại khái từ lúc lên cấp 2, những nam sinh có quan hệ gần gũi với Nam Cửu Yên một chút, không hiểu sao đều chuyển trường đi nơi khác, thậm chí còn biến mất không dấu vết.
Cô cũng từng tò mò nguyên nhân, nhưng bởi vì không liên lạc được với những bạn học kia, nên đành phải từ bỏ.
Mãi cho đến khi quay lại lần này, nhìn thấy những gì mà hắn làm, cô mới hiểu rõ lý do vì sao.
Ngay lúc Nam Cửu Yên đang ngồi ở bên giường trầm tư nhìn người đàn ông, thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Hướng Tấn đi vào trong phòng bệnh, nhìn thoáng qua Mặc Bắc Diễm đang say ngủ, sau đó nhỏ giọng lễ phép nhắc nhở.
"Nam tiểu thư, người của Nam gia đến rồi."
Nghe vậy, Nam Cửu Yên đứng lên, vội vàng nói.
"Bọn họ ở đâu, anh đưa tôi đến đó đi."
Mấy phút sau, Nam Cửu Yên đi theo Hướng Tấn, đến một phòng phòng bệnh khác cùng tầng.
Mới vừa đẩy cửa phòng ra, lập tức có một bóng người chạy tới ôm chầm lấy cô.
"Chị, đúng thật sự là chị còn sống này!" Giọng nói kích động của cô gái vang lên.
Nam Cửu Yên dừng bước, nhìn người trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó ghét bỏ đẩy đối phương ra.
"Bớt làm bộ làm tịch đi, thật ghê tởm."
Đối phương chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô Nam Viện Viện, đương nhiên đối phương cũng rất chán ghét cô.
Bất quá bộ dáng cao hứng lúc này trên mặt Nam Viện Viện, nhìn cũng không giống như là giả bộ.
Không đợi Nam Viện Viện mở miệng, giọng nói của một người phụ nữ khác cũng vang lên.
"Cửu Yên, con không sao thật sự quá tốt rồi!"
Nam Cửu Yên nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia, sau đó nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu.
"Không phải mấy người vẫn luôn hy vọng tôi chết sao?"
Bởi vì cô không đồng ý, cho nên ba không đón hai mẹ con bọn họ bên ngoài về Nam gia.
Nhiều năm như vậy, hai mẹ con này đã sớm hận Nam Cửu Yên muốn chết, ước gì cô không trở về.
Lời nói của cô khiến vẻ mặt người phụ nữ có chút xấu hổ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh.
"Tiểu Cửu, chúng ta hiện tại đã là người một nhà, về sau nói chuyện phải hòa khí một chút, không nên làm cho mọi chuyện quá khó xử." Cha Nam Sâm đi tới, đưa tay vỗ vỗ vai cô, nhẹ giọng nói.
"Người một nhà?" Nam Cửu Yên lộ vẻ nghi hoặc.
"Ta đã đón mẹ con họ về nhà cách đây nửa năm rồi", Nam Sâm giải thích.
"Nửa năm trước?" Nghe vậy, sắc mặt Nam Cửu Yên lập tức trắng bệch.
Chúng mình xin cảm ơn mn đã đọc, xin ɭỗi nếu như εdit không mượt khiến mn khó chịu ạ. <3
"Thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của cô rất nhiều." Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn với Nam Cửu Yên. Nếu không có cô, bọn họ căn bản không thể gây mê để phẫu thuật cho Mặc Bắc Diễm.
"Không có gì." Nam Cửu Yên cười nhạt, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang hôn mê trên giường. Lúc này cô mới thật sự cảm thấy lo lắng.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, có lẽ sẽ muốn giết cô mất thôi.
...
Mặc Bắc Diễm được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tuy rằng ca phẫu thuật đã hoàn thành, nhưng gây mê trên người vẫn chưa hết, nên hắn được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt để nghỉ ngơi.
Dưới sự trông coi của vệ sĩ, Nam Cửu Yên không thể nào rời khỏi Mặc Bắc Diễm, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh chờ đợi.
Lúc này khuôn mặt của người đàn ông đang nằm trên giường bệnh không còn vẻ thô bạo như trước nữa, mà lại rất ôn hòa.
Điều này làm cho Nam Cửu Yên không khỏi nhớ tới Mặc Bắc Diễm trước kia.
Khi đó hắn chưa điên, còn có thể cùng cô ở chung bình thường, cũng không giống như bây giờ đề phòng khắp nơi, khống chế hành tung không cho cô rời đi.
Nhưng chuyện duy nhất không giống với hiện tại, chính là mỗi lần người đàn ông này nhìn về phía Nam Cửu Yên, trong ánh mắt nhìn như bình tĩnh kia... lại luôn mang theo một cảm giác ngột ngạt khiến cô cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa hắn luôn luôn nẵm rõ thông tin của cô trong lòng bàn tay.
Đại khái từ lúc lên cấp 2, những nam sinh có quan hệ gần gũi với Nam Cửu Yên một chút, không hiểu sao đều chuyển trường đi nơi khác, thậm chí còn biến mất không dấu vết.
Cô cũng từng tò mò nguyên nhân, nhưng bởi vì không liên lạc được với những bạn học kia, nên đành phải từ bỏ.
Mãi cho đến khi quay lại lần này, nhìn thấy những gì mà hắn làm, cô mới hiểu rõ lý do vì sao.
Ngay lúc Nam Cửu Yên đang ngồi ở bên giường trầm tư nhìn người đàn ông, thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Hướng Tấn đi vào trong phòng bệnh, nhìn thoáng qua Mặc Bắc Diễm đang say ngủ, sau đó nhỏ giọng lễ phép nhắc nhở.
"Nam tiểu thư, người của Nam gia đến rồi."
Nghe vậy, Nam Cửu Yên đứng lên, vội vàng nói.
"Bọn họ ở đâu, anh đưa tôi đến đó đi."
Mấy phút sau, Nam Cửu Yên đi theo Hướng Tấn, đến một phòng phòng bệnh khác cùng tầng.
Mới vừa đẩy cửa phòng ra, lập tức có một bóng người chạy tới ôm chầm lấy cô.
"Chị, đúng thật sự là chị còn sống này!" Giọng nói kích động của cô gái vang lên.
Nam Cửu Yên dừng bước, nhìn người trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó ghét bỏ đẩy đối phương ra.
"Bớt làm bộ làm tịch đi, thật ghê tởm."
Đối phương chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô Nam Viện Viện, đương nhiên đối phương cũng rất chán ghét cô.
Bất quá bộ dáng cao hứng lúc này trên mặt Nam Viện Viện, nhìn cũng không giống như là giả bộ.
Không đợi Nam Viện Viện mở miệng, giọng nói của một người phụ nữ khác cũng vang lên.
"Cửu Yên, con không sao thật sự quá tốt rồi!"
Nam Cửu Yên nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia, sau đó nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu.
"Không phải mấy người vẫn luôn hy vọng tôi chết sao?"
Bởi vì cô không đồng ý, cho nên ba không đón hai mẹ con bọn họ bên ngoài về Nam gia.
Nhiều năm như vậy, hai mẹ con này đã sớm hận Nam Cửu Yên muốn chết, ước gì cô không trở về.
Lời nói của cô khiến vẻ mặt người phụ nữ có chút xấu hổ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh.
"Tiểu Cửu, chúng ta hiện tại đã là người một nhà, về sau nói chuyện phải hòa khí một chút, không nên làm cho mọi chuyện quá khó xử." Cha Nam Sâm đi tới, đưa tay vỗ vỗ vai cô, nhẹ giọng nói.
"Người một nhà?" Nam Cửu Yên lộ vẻ nghi hoặc.
"Ta đã đón mẹ con họ về nhà cách đây nửa năm rồi", Nam Sâm giải thích.
"Nửa năm trước?" Nghe vậy, sắc mặt Nam Cửu Yên lập tức trắng bệch.
Chương 7: Người điên
Edit: dauhu
"Thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của cô rất nhiều." Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn với Nam Cửu Yên. Nếu không có cô, bọn họ căn bản không thể gây mê để phẫu thuật cho Mặc Bắc Diễm.
"Không có gì." Nam Cửu Yên cười nhạt, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang hôn mê trên giường. Lúc này cô mới thật sự cảm thấy lo lắng.
Đợi đến khi hắn tỉnh lại, có lẽ sẽ muốn giết cô mất thôi.
...
Mặc Bắc Diễm được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tuy rằng ca phẫu thuật đã hoàn thành, nhưng gây mê trên người vẫn chưa hết, nên hắn được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt để nghỉ ngơi.
Dưới sự trông coi của vệ sĩ, Nam Cửu Yên không thể nào rời khỏi Mặc Bắc Diễm, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh chờ đợi.
Lúc này khuôn mặt của người đàn ông đang nằm trên giường bệnh không còn vẻ thô bạo như trước nữa, mà lại rất ôn hòa.
Điều này làm cho Nam Cửu Yên không khỏi nhớ tới Mặc Bắc Diễm trước kia.
Khi đó hắn chưa điên, còn có thể cùng cô ở chung bình thường, cũng không giống như bây giờ đề phòng khắp nơi, khống chế hành tung không cho cô rời đi.
Nhưng chuyện duy nhất không giống với hiện tại, chính là mỗi lần người đàn ông này nhìn về phía Nam Cửu Yên, trong ánh mắt nhìn như bình tĩnh kia... lại luôn mang theo một cảm giác ngột ngạt khiến cô cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa hắn luôn luôn nẵm rõ thông tin của cô trong lòng bàn tay.
Đại khái từ lúc lên cấp 2, những nam sinh có quan hệ gần gũi với Nam Cửu Yên một chút, không hiểu sao đều chuyển trường đi nơi khác, thậm chí còn biến mất không dấu vết.
Cô cũng từng tò mò nguyên nhân, nhưng bởi vì không liên lạc được với những bạn học kia, nên đành phải từ bỏ.
Mãi cho đến khi quay lại lần này, nhìn thấy những gì mà hắn làm, cô mới hiểu rõ lý do vì sao.
Ngay lúc Nam Cửu Yên đang ngồi ở bên giường trầm tư nhìn người đàn ông, thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Hướng Tấn đi vào trong phòng bệnh, nhìn thoáng qua Mặc Bắc Diễm đang say ngủ, sau đó nhỏ giọng lễ phép nhắc nhở.
"Nam tiểu thư, người của Nam gia đến rồi."
Nghe vậy, Nam Cửu Yên đứng lên, vội vàng nói.
"Bọn họ ở đâu, anh đưa tôi đến đó đi."
Mấy phút sau, Nam Cửu Yên đi theo Hướng Tấn, đến một phòng phòng bệnh khác cùng tầng.
Mới vừa đẩy cửa phòng ra, lập tức có một bóng người chạy tới ôm chầm lấy cô.
"Chị, đúng thật sự là chị còn sống này!" Giọng nói kích động của cô gái vang lên.
Nam Cửu Yên dừng bước, nhìn người trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc, sau đó ghét bỏ đẩy đối phương ra.
"Bớt làm bộ làm tịch đi, thật ghê tởm."
Đối phương chính là em gái cùng cha khác mẹ của cô Nam Viện Viện, đương nhiên đối phương cũng rất chán ghét cô.
Bất quá bộ dáng cao hứng lúc này trên mặt Nam Viện Viện, nhìn cũng không giống như là giả bộ.
Không đợi Nam Viện Viện mở miệng, giọng nói của một người phụ nữ khác cũng vang lên.
"Cửu Yên, con không sao thật sự quá tốt rồi!"
Nam Cửu Yên nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia, sau đó nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu.
"Không phải mấy người vẫn luôn hy vọng tôi chết sao?"
Bởi vì cô không đồng ý, cho nên ba không đón hai mẹ con bọn họ bên ngoài về Nam gia.
Nhiều năm như vậy, hai mẹ con này đã sớm hận Nam Cửu Yên muốn chết, ước gì cô không trở về.
Lời nói của cô khiến vẻ mặt người phụ nữ có chút xấu hổ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên bên cạnh.
"Tiểu Cửu, chúng ta hiện tại đã là người một nhà, về sau nói chuyện phải hòa khí một chút, không nên làm cho mọi chuyện quá khó xử." Cha Nam Sâm đi tới, đưa tay vỗ vỗ vai cô, nhẹ giọng nói.
"Người một nhà?" Nam Cửu Yên lộ vẻ nghi hoặc.
"Ta đã đón mẹ con họ về nhà cách đây nửa năm rồi", Nam Sâm giải thích.
"Nửa năm trước?" Nghe vậy, sắc mặt Nam Cửu Yên lập tức trắng bệch.
Chúng mình xin cảm ơn mn đã đọc, xin ɭỗi nếu như εdit không mượt khiến mn khó chịu ạ. <3